• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thanh xuân chờ (5 Viewers)

  • Chương 9:

Chương 9:



"Sáng hôm sau trời trở nắng, tim tôi cũng đang trở nắng..."

Giọng Gia Luân oang oang như cái loa bắc từ dưới nhà lên trên lầu: "Lâm Hạ Ân, có người tới"

Tôi cũng không chịu thua, nói như hét: "Em không nghe thấy gì hết".

Chả đũa lão một câu cho vui thế thôi chứ tôi nào nỡ để Tuấn Phong phải chờ đợi.


Tuấn Phong hôm nay là lạ, suốt đoạn đường không nói không rằng. Tôi không quen im hơi lặng tiếng, vỗ vào vai cậu tìm một chủ đề: "Hình như sắp tới sinh nhật cậu".

"Cậu không nói tôi cũng quên mất".

Tuấn Phong mà cũng có chuyện không nhớ, hơn thế lại là không nhớ ngày sinh nhật mình. Tôi cười tinh nghịch: "Vậy tôi là khách hay là khách không mời mà đến đây?".

Chủ đề này cũng thật mặt dày, không đợi cậu lên tiếng tôi đã cuống quýt đón đầu. Tuấn Phong thì có vẻ không mấy tập trung: "Khách nào cũng là khách mà. Tuỳ ý cậu". Đã vào thế chủ động còn bị mất hết mặt mũi, gợi chuyện là tôi, đặt vấn đề cũng là tôi, vào vấn đề là tôi chủ động còn bị Tuấn Phong phớt lờ một vố.

Mấy hôm sau chủ đề này mới được cậu đề cập lại. Tuấn Phong đưa cho tôi tấm thiệp mời, vừa nhìn thấy trong lòng đã mãn nguyện vô cùng. Thành ý hôm đó bị bơ có lẽ vì tôi hơi vội vã.

"Có thể...đưa giúp tôi một tấm cho Ánh Dương không?"

Tôi tròn mắt nhìn một tấm thiệp khác trên tay cậu. Hai người trước nay quan hệ duy trì xã giao, không thể nói là thân thiết. Tuấn Phong cũng không phải người tuỳ tiện, tiếp xúc mật thiết với cậu có ai mà tôi không rõ.

"Ánh Dương? Cậu ấy..."

"Hôm đó có vài người bạn cũ, sợ cậu bất tiện...". Lần đầu tiên xuất hiện cảm giác không hoàn toàn tin tưởng khi đối diện với Tuấn Phong. Câu ấy là lí do, là cái cớ hay còn có mục đích nào khác? Lý trí cho tôi dừng lại suy nghĩ đến đó, tôi không muốn đa nghi càng không muốn mâu thuẫn. Tôi chấp nhận lí do, cái cớ hoặc mục đích của cậu.

Sau cái lần "tiếp xúc" thân thể "lâu lâu" hôm trời mưa ở nhà hắn, tôi đột nhiên sợ sệt phải chạm mặt. Đúng hơn là có cảm giác đề phòng, xuất hiện xu thế trốn tránh.

Tới trường y như rằng chạm phải cái dáng cao cao, hôm nay hắn mới đi học lại từ khi bị thương không nhẹ. Nhìn thấy từ xa tôi vội nấp sau lưng Tuấn Phong.

"Sao thế?"

Hắn bước xuống, tôi vội rẽ sang hướng khác: "Không có gì đâu. Đi thôi". Ngay cả khi trốn chui trốn lủi tôi cũng chẳng biết bản thân đang trốn cái gì, tránh điều gì? Nực cười hơn có đôi lần còn mơ mơ hồ hồ nghĩ tới hắn sau đó lại tự mình khuấy động tâm trí, tự mình cố bài trừ hình bóng. Cái lần "comeback" gần đây ấn tượng hắn để lại càng ngày càng rõ rệt, hình như còn "luồn" sâu vào hơn vào cuộc sống của tôi nữa ấy.
Bốn mươi lăm phút không được nhanh hơn một phút, nghe tiếng trống hết tiết như thể cơ quan đã cài đặt sẵn tôi nằm gục xuống bàn. Chủ nghĩa "siêu lười" cản trở tôi không ít nhưng đã coi là chủ nghĩa cớ gì có thể dễ dàng rũ bỏ, quay lưng? Năm phút không được chậm hơn một phút, tiếng trống chấm dứt giờ giải lao ít ỏi cũng kéo tôi dậy không nổi. Sau đó nhất quyết đến khi nghe tiếng nhỏ lớp trưởng the thé tôi mới miễn cưỡng ngẩng đầu.

"Cả lớp đứng"

Cô giáo chủ nhiệm năm nay tôi mạnh dạn đề xuất quan điểm là người hiền lành và dày dặn kinh nghiệm. Nhưng con người ưu, nhược điểm phân minh, chính vì ưu điểm là dày dặn kinh nghiệm nên có nhược điểm đó là dài dòng, vô cùng dài dòng. Mỗi lần có người to gan "dám" ngang nhiên mắc lỗi, dù nhỏ dù to câu chuyện lập tức trở thành bài thuyết giảng giáo huấn suốt cả tuần sau đó.


"Hôm nay có một tin vui muốn thông báo với lớp mình"


Không ngại giới thiệu lần nữa, lớp tôi chính là cái toà báo lá cải quy mô nhất nhì trường, mới nghe nửa vời chưa đâu ra đâu đã nhao nhao bàn luận ầm ĩ, mỗi người một câu ra sản phẩm ngay sau đó là cả câu chuyện, dù tin tốt một chữ cũng chưa nghe ra.
"Lớp chúng ta có học sinh mới chuyển tới"

Tôi chống cằm không quan tâm, chỉ là thêm một người hít thở không khí!

"Các em bình thường nghịch ngợm nhưng cô vẫn có lòng tin các em sẽ giúp đỡ bạn"
Mắt tôi giật giật không rõ nguyên nhân lại thêm lời giao phó nặng nề của cô chủ nhiệm mới hiếu kì nhân vật nào được đặc biệt để tâm như vậy.

"Nhất định sẽ hết mình giúp đỡ ạ". Gia Kì hùng hổ nói lớn, không hổ danh là trưởng phòng báo chí.

"Gia Kì của chúng ta hào hứng như vậy thì nhất định là nhân vật lớn rồi?". Thấy nhỏ bỗng nhiên tích cực tôi đâm ra tò mò dở tính hóng hớt.

"Sáng nay tớ đến phòng giáo viên nghe được chút tin tức, nghe nói là soái ca đó"

Cô bạn ngốc nghếch này hóng tin tốc độ ánh sáng danh bất hư truyền. Tôi gật gù đợi chờ gương mặt mà người nào người nấy đều đón trước đón sau.

"Em vào đi".

Lớp tôi bây giờ dáng vẻ ai cũng chính là đám phóng viên đang săn tin tức. Nhiều chuyện đã đành, khoa trương nín thở nhìn ra cửa lớp và cũng cùng nín thở mà nhìn cái người vừa bước vào mắt to mắt bé e ngại. Đến tôi cũng chịu đả kích bởi nhân vật này, Kiến Văn đứng lù lù trên bục giảng.

"Bạn Kiến Văn hôm nay sẽ chính thức chuyển tới lớp ta. Các em vỗ tay chào mừng bạn nào"

Người người đờ đẫn vỗ tay trong vô thức, cùng một vẻ hoang mang đến tội. Tự gắn cho mình một dấu hỏi chấm to đùng trên đầu, tôi nheo nheo mắt nhìn hắn đề phòng, nhân duyên lần này rõ ràng không phải trùng hợp. Đúng là cuộc sống vốn dĩ nhiều trở ngại, oan gia vừa trở lại đã khiến người ta thấy cái ngõ bất đắc dĩ hẹp hơn lúc trước.

Khoa báo không biết im lặng hôm nay "thất nghiệp", nhân vật nào đến cũng mồm mép khua khoắng không thương tiếc hôm nay lại như bị hòn đá lớn mắc trong cổ họng. Nhưng hắn, hòn đá lớn thì đúng rồi!

Hắn được xếp chỗ ngay sau lưng tôi, mỗi bước hắn tiến xuống cuối lớp liền thấy hai mắt giật lấy giật để. Sức ảnh hưởng, sức nặng, hắn có đủ. Sức ảnh hưởng, sức nặng đè lên ngay sau lưng cô gái nhỏ bé yếu ớt như tôi thật quá tàn nhẫn. Vốn coi nơi này là địa phận bất khả xâm phạm của mình và Tuấn Phong, không ngờ thêm một Kiến Văn ngang nhiên ghi họ đặt tên.
Sức ảnh hưởng của hắn là thế này. Ví dụ như tiết văn ngay hôm đầu đến lớp, mặt lạnh ngơ ngơ vừa nhìn liền biết nói được viết được không liên tưởng được. Cô giáo gọi hắn trả bài, thái độ khấp khểnh đứng lên nói như phán: "Em không biết tên bài này". Được trận cười coi như xả stress, lớp chuyên văn nay chứa chấp một thành phần ngay cả tên tác phẩm cũng không hay không biết bị đồn ra ngoài thật mất hết mặt mũi.

Cô chủ nhiệm hắc ám thế mà lại nhường hắn mấy phần: "Không sao. Tôi cho em nợ điểm đến tiết sau".

"Không cần". Hắn buông một câu xanh rờn sau đó chưa nhận lệnh đã vô lễ ngồi xuống. Kinh ngạc hơn là thái độ của cô chủ nhiệm hết mực ôn hoà, nếu coi bình đẳng như chúng tôi thì cô hôm nay khoan dung, đại lượng. Còn bất công bằng cho chúng tôi thì chính là như thường ngày, ai nói ra mấy chữ như trên có lẽ đã nhận được hai chữ "xong đời".
Còn sức nặng thì tôi thỉnh giáo lâu rồi không phải chủ đề gì mới mẻ!
Gia Kì nhăn nhở quay xuống liếc liếc: "Quả thật đẹp trai như lời đồn".

Tôi thở dài, ngay cả bản thân cũng đang bất lực: "Quả thật là nhân vật lớn!"

Mặt nhỏ đờ ra méo xệch, hai mắt thu lại không dám nhìn xuống cuối lớp thêm lần nào: "Hết mình không nổi rồi"

Không biết nên coi là rắc rối hay hữu nghị, tôi xuống canteen ăn sáng chưa lâu đã vội quay về vì lo hắn không yên thân, gần gũi kiếm chuyện bắt nạt Tuấn Phong của tôi.

Bỏ qua mọi nghi vấn về âm mưu của hắn, Tuấn Phong lại đang cười hữu nghị chủ động tiếp cận. Cừu non tới tận hang sói chưa nhận ra nguy hiểm, tôi xô về chỗ nghe ngóng. Tuấn Phong là kiểu người không quan tâm thế sự, tôi đoán trong cuộc đời đây có lẽ là lần đầu tiên cậu nghe đến cái tên của ai đấy mà ai cũng biết là ai.
"Chào cậu, sau này chúng ta là bạn cùng lớp. Có thắc mắc có thể trực tiếp hỏi tôi"

Hắn mặt lạnh tanh như cục nước đá om trong tủ lạnh lâu ngày: "Thú vị đấy".

Tôi nhăn mặt, biết ngay tên hắc ám này không biết "chuẩn mực" giao tiếp. Rõ ràng là đối phương lịch sự chào hỏi hắn lại thốt ra mấy chữ không liên quan, không chừng mực. Tuấn Phong không có sở thích đọc "báo", đờ ra: "Tôi? Thú vị sao?"

Bệnh nghề nghiệp của Gia Kì bị gãi đúng chỗ ngứa, con nhỏ quay ngay xuống hóng hớt: "Hai người nói chuyện có thể bớt nhạt một chút không?"

Danh tiếng không mấy tốt đẹp của hắn Tuấn Phong không nghe, không hay, không biết lại là tin tốt. Phải nhân cơ hội này vạch rõ ranh giới giữa cậu với hắn, tôi chen vào: "Cậu ấy..tên Kiến Văn".
Tuấn Phong: "Tôi biết cậu ấy tên Kiến Văn".

Hắn đột nhiên khoanh hai tay ngả lưng dựa vào tường, tư thế khoan khoái xem cuộc trò chuyện của tôi với cậu.
"À...cậu ấy không thích nói chuyện. Cậu không nhận ra sao?"

"Đâu có, cậu ấy vừa mở miệng mà".
Tôi hết lời, dùng ánh mắt miễn cưỡng nhất có thể ra hiệu cho cậu: "Cậu ấy vừa đến lớp không lâu, nên để cậu ấy có thời gian làm quen với...Gia Kì, Minh Khôi, Đức Anh không phải sao?"
Tôi đánh sang hướng Tây, hướng Đông, hướng Nam còn Tuấn Phong ngược lại chỉ ưng mình hướng Bắc: "Nhưng cậu ấy chưa quen tôi mà".
Có trời mới biết trái tim tôi bất lực đến vụn vỡ, không có cách nào tìm được một lối đi chung với cậu, nghĩ đến lại thấy đau lòng không chịu được. Hắn không có ý định hoà nhập với thế giới tôi không bận tâm, bận tâm hơn là thành ý kéo hắn hoà nhập của Tuấn Phong mỗi ngày một lớn, ngày ngày một lớn. Hắn lại mỗi ngày một phớt lờ, ngày ngày phớt lờ!


Đi học ngồi trên áp lực, thi thoảng còn cảm thấy sau lưng ngưa ngứa lạ thường. Tôi cứ thấy mình phát huy giác quan thứ sáu, tự mình ngộ nhận hắn chiếu hai mắt lạnh lẽo lên người tôi chằm chằm. Chỉ là ngộ nhận, còn ngày nào tôi chẳng kê lưng dựng thẳng ghế, tư thế chuẩn mực không lệch độ nào. Kìm nén hiếu kì, chấn áp tò mò. Ngộ nhỡ tôi thật sự quay đầu, thật sự gặp hai mắt hắn cũng đâu thể giúp hắn cất hai mắt đi được. Hoặc ngược lại tôi thật sự quay đầu còn hắn không thật sự nhìn tôi thì...bản thân cũng đang tự đào hố chôn mình rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom