Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63: Chương 63
Edit: Cá xinh đẹp
Hàn Húc đang cùng Tôn Hàm Uyển đi dạo ở cửa hàng đồ gia dụng.
Trước đó không lâu,Cô vừa mới mua một căn nhà nhỏ, không trở về Paris nữa.
Hàn Húc có vẻ rất vui, buổi chiều hôm nay rảnh rỗi nên liền đi cùng cô,mặc dù anh chẳng giúp được gì.
Tôn Hàm Uyển ngồi xuống một chiếc giường đôi thật lớn, rồi VỖ VỖ vị trí bên cạnh, ra hiệu cho Hàn Húc ngồi xuống.
Hàn Húc làm theo.
Anh hỏi cô: “Có một mình em ở thôi, cái giường này rộng quá rồi đấy."
TônHàm Uyển liếc anh một cái: “Em định nuôi trai bao mà.”
Hàn Húc cười lạnh lùng nói: “Ai dám làm trai bao của em.”
Tôn Hàm Uyển khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng lên.
Hừ, uy hiếp cô trá hình sao? Ghen thì cứ việc nói thẳng.
Tôn Hàm Uyển đứng lên vỗ vai anh: “Gã trai bao ấy tên là Hàn Húc.”
Hàn Húc mỉm cười, tâm trạng lập tức tốt hẳn lên.
Tôn Hàm Uyển đi đến khu ghế sô pha, Hàn Húc theo sau.Đi được vài bước, anh tindừng lại, giơ tay trái ôm đầu, tay phải chống lên trên chiếc
bàn bên cạnh, đau đớn rên rỉ.
Hàn Húc đau đến không thể chịu nổi.
Anh gục xuống, không cẩn thận làm đồ chậu hoa trang trí ở trên bàn.
Tiếng “choáng” to đùng vang ên,Tôn Hàm Uyển vội quay đầu lại nhìn gương mặt Hàn Húc đã đỏ bừng đến tận cổ,vẻ mặt đau đớn giằng xé.
Tôn Hàm Uyển hoảng loạn chạy lại đỡ anh.
Cô lo lắng gọi: “Hàn Húc!”
Hàn Húc nắm lấy tay cô: “Vụ Đồng...!Vụ Đồng xảy ra chuyện rồi..."
“Vụ Đồng?"
Tôn Hàm Uyển lập tức hiểu ra, cô lấy điện thoại trong túi xách ra gọi cho Vu Đồng: “Hàn Húc, không có ai nghe máy."
Tôn Hàm Uyển dìu Hàn Húc ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh: “Anh lại có cảm giác à?”
Hàn Húc gật đầu, triệu chứng đau đầu đã đỡ hơn một chút.
Anh lấy chiếc điện thoại trong túi áo vest ra liên lạc với những người anh đã phải đi
theo sau Vụ Đồng.Sau ba hồi chuông, đầu bên kia truyền tới giọng nói run rẩy: “Ông chủ,chúng tôi bị người ta đánh ngất, bị mất dấu rồi.”
Hàn Húc đấm lên trên mặt bàn,Tôn Hàm Uyển nắm chặt lấy tay anh: “Tỉnh táo đi, gọi cho ông hỏi thử xem, có lẽ không có chuyện gì thì sao?"
Hàn Húc gật đầu rồi gọi cho ông cụ.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Hàn Húc hốt hoảng hỏi: “Ông, Vụ Đồng đâu rồi ạ?"
Ông cụ bình tĩnh nói: “Đi dạo phố rồi.”
Cảm thấy điều gì đó bất thường,ông cụ vội vàng hỏi lại: “Hàn Húc, sao vậy?"
Hàn Húc nghiến răng trầm giọng nói: “Ông,chắc là Vu Đồng có chuyện rồi vừa nãy đầu cháu lại bị đau." Cảm giác đau đớn gấp bội những lần trước, nên chắc chắn lần này Vu Đồng gặp chuyện lớn rồi.
Ông cụ vội vàng nói: “Hàn Húc, ông đi tìm đây.
Lát nữa gọi cho cháu sau.”
“Vâng."
Hàn Húc cất điện thoại đi,sầm mặt đứng dậy định rời đi.
Tôn Hàm Uyển vội giữ chặt tay anh lại: “Em đi cùng anh.”
Hàn Húc nhìn cô: “Anh có thể tiếp tục đi dạo một lát."
Tôn Hàm Uyển lắc đầu: “Vụ Đồng cũng là em gái của em.”
Hàn Húc nheo mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô.Anh gật đầu.
Mấy ngày nay, Phương Thành đều bận rộn chuyện di chuyển tổ thư họa.
Tổ thư họa
phải dọn từ tầng ba lên tầng năm.
Anh đang xách một cái hòm đựng những dụng cụ anh thường dùng đi đến trước thang máy thì điện thoại trong túi đổ chuông, mà anh thì không còn tay để nhận.
Lã Mông Dương thấy thế liền nói: “Để em giúp thầy.”
Phương Thành gật đầu, Lã Mông Dương lấy điện thoại ra cho Phương Thành, đọc chữ hiển thị trên màn hình: “Hàn Húc...”
Phương Thành chau mày, thật sự thì Hàn Húc không mấy thiện cảm với anh, sao đột nhiên lại gọi cho anh.
Lã Mông Dương ấn nút nghe rồi đặt điện thoại bên tai Phương Thành.
“Phương Thành.”
“Ừm, có việc gì?”
“Vu Đồng xảy ra chuyện rồi.”
Phương Thành đánh rơi chiếc hòm trong tay xuống đất, cầm lấy chiếc điện thoại trong tay Lã Mông Dương rồi đi về phái ngược lại, rảo bước đi xuống cầu thang bộ.
“Thầy! Thầy đi đâu vậy?” Lã Mông Dương nhoài ra lan can gọi với theo Phương Thành.
Phương Thành không trả lời.
Anh giơ điện thoại lên sải bước thật lớn đi xuống cầu thang: “Hàn Húc, đã xảy ra chuyển gì?”
“Không rõ lắm, không điều tra được gì hết.
Camera giám sát ven đường cũng bị người taxóa sạch rồi.”
Phương Thành nhíu mày: “Kẻ thù củaVu Đồng sao? Lúc trước cô ấy sờ xương đã đắc tội không ít người sao?”
Hàn Húc thoáng im lặng rồi nói: “Hình như không phải, tôi đã điều tra tất cả những người có thể điều tra rồi.”
Phương Thành thở hồng hộc ngồi vào xe, lấy chìa khóa xe từ trong túi áo khoác trắng ra: “Tôi về ghé qua nhà trước đã.”
Hàn Húc lạnh lùng nói: “Phương Thành, bây giờ tôi đang nghi ngờ hai người,nếu quả thật do bọn họ làm thì tức là cậu đã không bảo vệ được nó.”
Phương Thành trầm giọng hỏi: “Hàn Húc, anh muốn nói gì?"
Hàn Húc nói bằng giọng lạnh lẽo: “Phương Thành, tôi nói rồi, nếu cậu không bảo vệ được nó thì tôi sẽ mang nó rời khỏi cậu."
Phương Thành còn chưa kịp nói gì thì Hàn Húc đã cúp điện thoại.
Phương Thành ngây ra nhíu mày nhìn điện thoại.
Vừa nãy Hàn Húc đã ám chỉ với anh điều gì, có kẻ hoài nghi sao?Anh đang ám chỉ ai?
Chẳng lẽ...
Phương Thành đạp chân ga, cấp tốc lái xe về hướng nào đó.
Đầu óc Vụ Đồng mơ mơ màng màng, cô hơi mở mắt ra, động đậy tay chân.
Lúc này, cô mới phát hiện mình đã bị trói lại.
Qua thêm một lát, cô đã tỉnh táo hơn chút để quan sát xung quanh: Rất tối,Cô nằm nghiêng trên đất, dưới người là những tờ báo cũ và túi da rắn ngổn ngang.
Vụ Đồng hơi dịch người về sau,áp người vào tường.
Cô chậm rãi ngồi dậy, hít thở thật sâu gấp gáp.Miệng cô bị dán băng dính nên không thể nói chuyện.
“Tỉnh rồi hả?” Một giọng nữ trong vang lên căn phòng vắng vẻ.
Vụ Đồng nhìn xung quanh, không thấy ai.
Người kia bật cười: “Ha, đừng nhìn nữa, tạo không ở bên trong đâu.”
Vụ Đồng trợn mắt, dùng chân gõ thùng thùng lên sàn nhà.
Sao cô dám quên được giọng nói này chứ.
“Ha ha, xem ra là đã nhận ra tao rồi hả? Vụ Đồng.”
Trong giọng nói của Hứa Tuệ Tâm có vẻ khoái trá của kẻ thắng.
Nhưng lọt vào tai Vụ Đồng lại thành cực kì biến thái.
“Ưm..." Vụ Đồng ra sức gầm gừ, thoạt nhìn giống như người điên đang phát bệnh.
Hứa Tuệ Tâm cười the thé: “Ha ha ha.
Vụ Đồng, không phải mày rất biết cách uy hiếp tao hay sao? Không phải mày rất lợi hại hay sao? Nhưng mà theo tao thấy thì mày cũng chỉ là đồ ngu hết thuốc chữa."
Tay Vu Đồng cọ xát vào tường hàng mài đứt sợi dây thừng sợi to trên cổ tay.Cô mài liên tục khiến da hơi bị xước ra.
“Ưm..." Vụ Đồng muốn phát ra,muốn nói chuyện.Chỉ có như vậy mới khiến Hứa Tuệ Tâm càng đắc ý hơn.
Hứa Tuệ Tâm “Chậc chậc" hai tiếng: “Vụ Đồng,đừng cậy mạnh nữa.
Muốn chạy sao? Ai tới cứu mày đây?Sẽ chẳng có ai đâu."
Hai mắt Vu Đồng ngập tràn vẻ thù hận, hai bên trán túa mồ hôi, hơi thở càng lúc càng gấp.
Cô đã sai rồi,sai hoàn toàn.Hứa Tuệ Tâm chính là loại người có chết cũng không hối cải.
Đột nhiên, toàn bộ đèn trong phòng được bật lên.
Ánh sáng chói mắt khiến Vu Đồng không kịp thích ứng,chỉ có thể nhắm chặt mắt lại.
Cô nghe thấy tiếng cửa sắt được mở ra, tiếng giày cao gót.
Cô lại ngửi thấy mùi nước hoa buồn nôn ấy,là Hứa Tuệ Tâm, Hứa Tuệ Tâm đang đi đến.
Vụ Đồng nheo mắt nhìn.
Hứa Tuệ Tâm khoác chiếc áo choàng,bên trong mặc một chiếc váy đen bó sát.Cô ta hếch cằm khinh thường vụ Đồng đang ngồi sát vào bức tường xi măng.
Hứa Tuệ Tâm nhếch mép: “Chậc chậc, Vu Đồng,nhìn dáng vẻ như con chó của mày đi,tội nghiệp quá.”
Vụ Đồng nén nước mắt, vẻ khinh bỉ lấn áp vẻ sợ hãi trong ánh mắt.
Cô liếc xéo quan sát xung quanh,có một chiếc cửa cuốn, một cánh cửa sắt,nóc nhà có quạt thông gió,còn lại tất cả đều là tường làm bằng xi măng, hoàn toàn không thể trốn được, huống chi trong phòng còn đặt camera.
Hứa Tuệ Tâm đi trên đôi giày cao gót đế mảnh tiến lại gần Vu Đồng.Vụ Đồng nhìn chằm chằm bà ta.
Hứa Tuệ Tâm dùng mũi giày đá vào chân cô:
“Không phải mày giỏi lắm hay sao?Không phải mày đắc chí lắm hay sao? Không phải mày muốn cầm bức tượng ngựa phi đó để đánh chết tạo hay sao?"
Hứa Tuệ Tâm giơ tay lên,người đứng sau đưa cho bà ta bức tượng ngựa phi ấy.Vụ Đồng xê dịch sang bên trái.
Cô không sợ chết, nhưng vì đứa con trong bụng, cô nhất định phải chịu đựng.
Không có điểm tựa nên Vụ Đồng vừa mới dịch người đã đổ rầm xuống đất.
Cô chỉ có thể trườn trong tư thế bị trói chặt tay chân.Hứa Tuệ
Tầm nhìn vậy thì càng hả giận hơn.
“Ha ha ha,Vu Đồng, mày nhìn mày đi.Thật sự muốn cầm gương cho mày soi quá." Hứa Tuệ Tâm chớp mắt, nhấc gót giày lên rồi giẫm mạnh xuống bắp chân Vụ Đồng, sau đó nghiến đi nghiến lại.
“Ưm..." Đau đớn khiến Vụ Đồng phát ra tiếng nghẹn ngào,nước mắt quanh tròng.
Hứa Tuệ Tâm nhướng mày: “Ôi,con ngựa trang trí này cũng hơi nặng đấy.Nếu nó rơi xuống mặt mày từ độ cao này thì mày xem sẽ như thế nào nhỉ?"
Vụ Đồng quay mặt đi, mặt áp lên tờ báo ẩm ướt nát bươm, khóe mắt gườm gườm nhìn Hứa Tuệ Tâm.
Hứa Tuệ Tâm hoang mang: “Nát mặt không nhỉ? Hình như không nát được..."
“Độ cao này thì sao nhỉ?” Hứa Tuệ Tâm lại nâng con ngựa lên cao hơn một chút: “Hay là độ cao này?" Con ngựa trang trí bị bà ta giơ cao quá đỉnh đầu.
“Ưm...” Vụ Đồng lắc đầu, nhìn như đang cầu xin tha thứ.
Hứa Tuệ Tâm bật cười: “Sao hả? Sợ rồi sao? Không phải mày không sợ trời không sợ đất sao?"
Ánh mắt Hứa Tuệ Tâm tối sầm lại.
Bà ta dời gót giày đi, đôi môi đỏ chót hôn lên con ngựa trang, sau đó nói với vẻ quái gở: “Ôi chao, cái này nặng quá, không cầm nổi nữa rồi, rơi mất thôi..."
Con ngựa trang trí rơi ra khỏi tay Hứa Tuệ Tâm.Vu Đồng hoảng sợ trợn to mắt.
Con ngựa nặng nề rơi xuống đúng chỗ mắt cá chân Vụ Đồng vừa bị bà ta nghiến mạnh.
“Hự...” Vụ Đồng đau đớn rên lên một tiếng.
Sự đau đớn truyền tới từ mắt cá chân khiến người cô hơi run rẩy, cơn co giật kéo dài cho đến khi cô đi mất cảm giác.
Hứa Tuệ Tâm nghiến răng nói: “Ngại quá, không cầm nổi."
Người đứng phía sau đem ghế lại cho Hứa Tuệ Tâm.
Bà ta vỗ tay lùi lại phía sau mấy bước rồi ngồi bắt tréo chân trên ghế.Người phía sau đưa cho bà ta một ly rượu vang, đôi môi đỏ tươi như máu khẽ nhấp một ngụm,mặt mày ngập tràn về khoái trá.
Hứa Tuệ Tâm phất tay: “Lột băng dính trên mồm nó ra.”
“Vâng.”
Một tên đàn em đi đến trước mặt Vụ Đồng, lột miếng băng dính trên miệng cô ra.“Roẹt”.
Khoảnh khắc miếng băng dính bị lột ra chắc chắn là rất đau, nhưng nỗi đay này hoàn toàn chẳng thấm vào đâu so với cơn đau ở mắt cá chân lúc nãy.
Sắc mặt Vu
Đồng trắng bệch, mặt ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cô cắn môi chịu đựng.
Hứa Tuệ Tâm ung dung nói: “Vụ Đồng, là do mày không biết điều, muốn đè đầu cưỡi cổ tạo.
Vốn dĩ, tao còn có thể để cho mày với Phương Thành sống sung sướng thêm mấy tháng, sau đó mới bắt mày lại, đề mày sờ xương của đám cổ đông cho tao, xem bọn họ có nhược điểm gì.”
Vu Đồng không nói gì, chỉ chậm rãi khẽ chớp đôi mắt trống rỗng.
Hứa Tuệ Tâm thấy không hiểu: “Haiz.
..
Vụ Đồng...!Thật ra tao cũng không hề làm gì ông mày, chính vì cái quy tắc rởm đời của bọn mày nên mới phải ép lão sờ xương, huống hồ tao còn trả tiền cơ mà.
Trên đời này làm gì có ai biết lí lẽ như tạo chứ?”
Vụ Đồng cười khẩy, đồ chó má.
Ông của cô đã không còn mệnh cách nữa, bà thì biết cái đếch gì?
Hứa Tuệ Tâm mím môi, sau đó cười nham hiểm: “Ừm...!Vụ Đồng, mày sờ xương cho tao, sau đó tạo thả mày ra, được không?”
Vu Đồng nheo mắt nhìn bà ta, ánh mắt đầy lạnh lẽo.
Hứa Tuệ Tâm vỗ tay thành tiếng.
“Cạch” một tiếng, cửa cuốn chậm rãi cuốn lên.
Bên sau cánh cửa là một chiếc giường, một ông lão tóc tai bạc phơ đang nằm trên đó.
Vụ Đồng tập trung nhìn lại, sau đó nôn nóng gọi: “Bà nội.
.”
Là bà nội của Phương Thành.
“Ồ, gọi thân thiết thật đấy, nhưng mày đừng gọi thì hơn.”
Vụ Đồng thều thào hỏi: “Hứa Tuệ Tâm, bà muốn làm gì?”
Hứa Tuệ Tâm khom lưng, đặt hai tay lên chân,trào phúng nói: “Vụ Đồng, tạo chỉ để ông mày SỜ xương hai người, bà già đang nằm kia chính là người đã cướp đi tính mạng của bố mẹ mày.”
Vụ Đồng thầm giật mình.
Cô khàn giọng nói: “Rốt cuộc bà muốn nói gì..."
Hứa Tuệ Tâm cất bút ghi âm đi: “Tao lừa mày làm gì? Chắc là mày đã nghe rõ rồi nhỉ?”
Vu Đồng nhìn bà lão đang nằm đó.
Cô kính trọng là bởi vì bà là bà nội thương yêu Phương Thành nhất, nhưng vì sao...
Hứa Tuệ Tâm sai đàn em: “Cởi trói cho nó.”
Một gã cởi sợi dây trừng trên ra nhưng cô vẫn nằm yên hề nhúc nhích.
Hứa Tuệ cười lạnh: “Không phải mày là thầy hark, Worpe&CCC, Vu Đồng cốt hay sao, không phải mày có thể sờ được quá khứ tương lai của người anh khác hay sao? Vậy thì sờ đi, nhìn xem đoại ghi âm tao vừa cho mày nghe thật hay không.”
Vu Đồng chống người dậy.
Cô không tin lời Hứa Tuệ Tâm nói.
Ghi âm cũng có thể là giả, cô muốn đích thân xác nhận.
Chân cô vẫn đang bị trói nên cô liền bò về phía trước cho đến khi tới trước giường của Ôn Tú Nhã.
Mặt cô lấm lem bùn đất.
Cô run rẩy gọi: “Bà nội… Bà ta lừa cháu… đúng không…”
Vu Đồng lau bùn đất trên tay lên quần áo, run run đưa tay dừng trước má Ôn Tú Nhã một hồi lâu rồi mới chậm rãi áp lên xương mặt của bà, sau đó lại run rẩy dời xuống xương tay.
Những giọt nước mắt cô vẫn cố kìm nén cuối cùng cũng lăn xuống theo gò má, rửa sạch làn da cô, để lại hai vệt trắng.
Một lát sau, Vu Đồng hồn xiêu phách lạc buông tay Ôn Tú Nhã ra.
Cô ngồi gục xuống bên chiếc giường gỗ.
Thảo nào anh trai cô luôn không ưa Phương Thành, vì để cô và
Phương Thành có cuộc sống đơn giản, anh đã lừa cô là bố mẹ bị bệnh mà chết.
Nhưng cái chết của bố mẹ cô không hề bình thường.
Vu Đồng, nếu ông nói muốn mang mày rời đi thì mày có đồng ý không?
Vu Đồng ôm mặt, nghẹn ngào khóc rưng rức.
Cô đồng ý, cô không muốn ở lại thêm một phút giây nào nữa.
Hàn Húc đang cùng Tôn Hàm Uyển đi dạo ở cửa hàng đồ gia dụng.
Trước đó không lâu,Cô vừa mới mua một căn nhà nhỏ, không trở về Paris nữa.
Hàn Húc có vẻ rất vui, buổi chiều hôm nay rảnh rỗi nên liền đi cùng cô,mặc dù anh chẳng giúp được gì.
Tôn Hàm Uyển ngồi xuống một chiếc giường đôi thật lớn, rồi VỖ VỖ vị trí bên cạnh, ra hiệu cho Hàn Húc ngồi xuống.
Hàn Húc làm theo.
Anh hỏi cô: “Có một mình em ở thôi, cái giường này rộng quá rồi đấy."
TônHàm Uyển liếc anh một cái: “Em định nuôi trai bao mà.”
Hàn Húc cười lạnh lùng nói: “Ai dám làm trai bao của em.”
Tôn Hàm Uyển khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng lên.
Hừ, uy hiếp cô trá hình sao? Ghen thì cứ việc nói thẳng.
Tôn Hàm Uyển đứng lên vỗ vai anh: “Gã trai bao ấy tên là Hàn Húc.”
Hàn Húc mỉm cười, tâm trạng lập tức tốt hẳn lên.
Tôn Hàm Uyển đi đến khu ghế sô pha, Hàn Húc theo sau.Đi được vài bước, anh tindừng lại, giơ tay trái ôm đầu, tay phải chống lên trên chiếc
bàn bên cạnh, đau đớn rên rỉ.
Hàn Húc đau đến không thể chịu nổi.
Anh gục xuống, không cẩn thận làm đồ chậu hoa trang trí ở trên bàn.
Tiếng “choáng” to đùng vang ên,Tôn Hàm Uyển vội quay đầu lại nhìn gương mặt Hàn Húc đã đỏ bừng đến tận cổ,vẻ mặt đau đớn giằng xé.
Tôn Hàm Uyển hoảng loạn chạy lại đỡ anh.
Cô lo lắng gọi: “Hàn Húc!”
Hàn Húc nắm lấy tay cô: “Vụ Đồng...!Vụ Đồng xảy ra chuyện rồi..."
“Vụ Đồng?"
Tôn Hàm Uyển lập tức hiểu ra, cô lấy điện thoại trong túi xách ra gọi cho Vu Đồng: “Hàn Húc, không có ai nghe máy."
Tôn Hàm Uyển dìu Hàn Húc ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh: “Anh lại có cảm giác à?”
Hàn Húc gật đầu, triệu chứng đau đầu đã đỡ hơn một chút.
Anh lấy chiếc điện thoại trong túi áo vest ra liên lạc với những người anh đã phải đi
theo sau Vụ Đồng.Sau ba hồi chuông, đầu bên kia truyền tới giọng nói run rẩy: “Ông chủ,chúng tôi bị người ta đánh ngất, bị mất dấu rồi.”
Hàn Húc đấm lên trên mặt bàn,Tôn Hàm Uyển nắm chặt lấy tay anh: “Tỉnh táo đi, gọi cho ông hỏi thử xem, có lẽ không có chuyện gì thì sao?"
Hàn Húc gật đầu rồi gọi cho ông cụ.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Hàn Húc hốt hoảng hỏi: “Ông, Vụ Đồng đâu rồi ạ?"
Ông cụ bình tĩnh nói: “Đi dạo phố rồi.”
Cảm thấy điều gì đó bất thường,ông cụ vội vàng hỏi lại: “Hàn Húc, sao vậy?"
Hàn Húc nghiến răng trầm giọng nói: “Ông,chắc là Vu Đồng có chuyện rồi vừa nãy đầu cháu lại bị đau." Cảm giác đau đớn gấp bội những lần trước, nên chắc chắn lần này Vu Đồng gặp chuyện lớn rồi.
Ông cụ vội vàng nói: “Hàn Húc, ông đi tìm đây.
Lát nữa gọi cho cháu sau.”
“Vâng."
Hàn Húc cất điện thoại đi,sầm mặt đứng dậy định rời đi.
Tôn Hàm Uyển vội giữ chặt tay anh lại: “Em đi cùng anh.”
Hàn Húc nhìn cô: “Anh có thể tiếp tục đi dạo một lát."
Tôn Hàm Uyển lắc đầu: “Vụ Đồng cũng là em gái của em.”
Hàn Húc nheo mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô.Anh gật đầu.
Mấy ngày nay, Phương Thành đều bận rộn chuyện di chuyển tổ thư họa.
Tổ thư họa
phải dọn từ tầng ba lên tầng năm.
Anh đang xách một cái hòm đựng những dụng cụ anh thường dùng đi đến trước thang máy thì điện thoại trong túi đổ chuông, mà anh thì không còn tay để nhận.
Lã Mông Dương thấy thế liền nói: “Để em giúp thầy.”
Phương Thành gật đầu, Lã Mông Dương lấy điện thoại ra cho Phương Thành, đọc chữ hiển thị trên màn hình: “Hàn Húc...”
Phương Thành chau mày, thật sự thì Hàn Húc không mấy thiện cảm với anh, sao đột nhiên lại gọi cho anh.
Lã Mông Dương ấn nút nghe rồi đặt điện thoại bên tai Phương Thành.
“Phương Thành.”
“Ừm, có việc gì?”
“Vu Đồng xảy ra chuyện rồi.”
Phương Thành đánh rơi chiếc hòm trong tay xuống đất, cầm lấy chiếc điện thoại trong tay Lã Mông Dương rồi đi về phái ngược lại, rảo bước đi xuống cầu thang bộ.
“Thầy! Thầy đi đâu vậy?” Lã Mông Dương nhoài ra lan can gọi với theo Phương Thành.
Phương Thành không trả lời.
Anh giơ điện thoại lên sải bước thật lớn đi xuống cầu thang: “Hàn Húc, đã xảy ra chuyển gì?”
“Không rõ lắm, không điều tra được gì hết.
Camera giám sát ven đường cũng bị người taxóa sạch rồi.”
Phương Thành nhíu mày: “Kẻ thù củaVu Đồng sao? Lúc trước cô ấy sờ xương đã đắc tội không ít người sao?”
Hàn Húc thoáng im lặng rồi nói: “Hình như không phải, tôi đã điều tra tất cả những người có thể điều tra rồi.”
Phương Thành thở hồng hộc ngồi vào xe, lấy chìa khóa xe từ trong túi áo khoác trắng ra: “Tôi về ghé qua nhà trước đã.”
Hàn Húc lạnh lùng nói: “Phương Thành, bây giờ tôi đang nghi ngờ hai người,nếu quả thật do bọn họ làm thì tức là cậu đã không bảo vệ được nó.”
Phương Thành trầm giọng hỏi: “Hàn Húc, anh muốn nói gì?"
Hàn Húc nói bằng giọng lạnh lẽo: “Phương Thành, tôi nói rồi, nếu cậu không bảo vệ được nó thì tôi sẽ mang nó rời khỏi cậu."
Phương Thành còn chưa kịp nói gì thì Hàn Húc đã cúp điện thoại.
Phương Thành ngây ra nhíu mày nhìn điện thoại.
Vừa nãy Hàn Húc đã ám chỉ với anh điều gì, có kẻ hoài nghi sao?Anh đang ám chỉ ai?
Chẳng lẽ...
Phương Thành đạp chân ga, cấp tốc lái xe về hướng nào đó.
Đầu óc Vụ Đồng mơ mơ màng màng, cô hơi mở mắt ra, động đậy tay chân.
Lúc này, cô mới phát hiện mình đã bị trói lại.
Qua thêm một lát, cô đã tỉnh táo hơn chút để quan sát xung quanh: Rất tối,Cô nằm nghiêng trên đất, dưới người là những tờ báo cũ và túi da rắn ngổn ngang.
Vụ Đồng hơi dịch người về sau,áp người vào tường.
Cô chậm rãi ngồi dậy, hít thở thật sâu gấp gáp.Miệng cô bị dán băng dính nên không thể nói chuyện.
“Tỉnh rồi hả?” Một giọng nữ trong vang lên căn phòng vắng vẻ.
Vụ Đồng nhìn xung quanh, không thấy ai.
Người kia bật cười: “Ha, đừng nhìn nữa, tạo không ở bên trong đâu.”
Vụ Đồng trợn mắt, dùng chân gõ thùng thùng lên sàn nhà.
Sao cô dám quên được giọng nói này chứ.
“Ha ha, xem ra là đã nhận ra tao rồi hả? Vụ Đồng.”
Trong giọng nói của Hứa Tuệ Tâm có vẻ khoái trá của kẻ thắng.
Nhưng lọt vào tai Vụ Đồng lại thành cực kì biến thái.
“Ưm..." Vụ Đồng ra sức gầm gừ, thoạt nhìn giống như người điên đang phát bệnh.
Hứa Tuệ Tâm cười the thé: “Ha ha ha.
Vụ Đồng, không phải mày rất biết cách uy hiếp tao hay sao? Không phải mày rất lợi hại hay sao? Nhưng mà theo tao thấy thì mày cũng chỉ là đồ ngu hết thuốc chữa."
Tay Vu Đồng cọ xát vào tường hàng mài đứt sợi dây thừng sợi to trên cổ tay.Cô mài liên tục khiến da hơi bị xước ra.
“Ưm..." Vụ Đồng muốn phát ra,muốn nói chuyện.Chỉ có như vậy mới khiến Hứa Tuệ Tâm càng đắc ý hơn.
Hứa Tuệ Tâm “Chậc chậc" hai tiếng: “Vụ Đồng,đừng cậy mạnh nữa.
Muốn chạy sao? Ai tới cứu mày đây?Sẽ chẳng có ai đâu."
Hai mắt Vu Đồng ngập tràn vẻ thù hận, hai bên trán túa mồ hôi, hơi thở càng lúc càng gấp.
Cô đã sai rồi,sai hoàn toàn.Hứa Tuệ Tâm chính là loại người có chết cũng không hối cải.
Đột nhiên, toàn bộ đèn trong phòng được bật lên.
Ánh sáng chói mắt khiến Vu Đồng không kịp thích ứng,chỉ có thể nhắm chặt mắt lại.
Cô nghe thấy tiếng cửa sắt được mở ra, tiếng giày cao gót.
Cô lại ngửi thấy mùi nước hoa buồn nôn ấy,là Hứa Tuệ Tâm, Hứa Tuệ Tâm đang đi đến.
Vụ Đồng nheo mắt nhìn.
Hứa Tuệ Tâm khoác chiếc áo choàng,bên trong mặc một chiếc váy đen bó sát.Cô ta hếch cằm khinh thường vụ Đồng đang ngồi sát vào bức tường xi măng.
Hứa Tuệ Tâm nhếch mép: “Chậc chậc, Vu Đồng,nhìn dáng vẻ như con chó của mày đi,tội nghiệp quá.”
Vụ Đồng nén nước mắt, vẻ khinh bỉ lấn áp vẻ sợ hãi trong ánh mắt.
Cô liếc xéo quan sát xung quanh,có một chiếc cửa cuốn, một cánh cửa sắt,nóc nhà có quạt thông gió,còn lại tất cả đều là tường làm bằng xi măng, hoàn toàn không thể trốn được, huống chi trong phòng còn đặt camera.
Hứa Tuệ Tâm đi trên đôi giày cao gót đế mảnh tiến lại gần Vu Đồng.Vụ Đồng nhìn chằm chằm bà ta.
Hứa Tuệ Tâm dùng mũi giày đá vào chân cô:
“Không phải mày giỏi lắm hay sao?Không phải mày đắc chí lắm hay sao? Không phải mày muốn cầm bức tượng ngựa phi đó để đánh chết tạo hay sao?"
Hứa Tuệ Tâm giơ tay lên,người đứng sau đưa cho bà ta bức tượng ngựa phi ấy.Vụ Đồng xê dịch sang bên trái.
Cô không sợ chết, nhưng vì đứa con trong bụng, cô nhất định phải chịu đựng.
Không có điểm tựa nên Vụ Đồng vừa mới dịch người đã đổ rầm xuống đất.
Cô chỉ có thể trườn trong tư thế bị trói chặt tay chân.Hứa Tuệ
Tầm nhìn vậy thì càng hả giận hơn.
“Ha ha ha,Vu Đồng, mày nhìn mày đi.Thật sự muốn cầm gương cho mày soi quá." Hứa Tuệ Tâm chớp mắt, nhấc gót giày lên rồi giẫm mạnh xuống bắp chân Vụ Đồng, sau đó nghiến đi nghiến lại.
“Ưm..." Đau đớn khiến Vụ Đồng phát ra tiếng nghẹn ngào,nước mắt quanh tròng.
Hứa Tuệ Tâm nhướng mày: “Ôi,con ngựa trang trí này cũng hơi nặng đấy.Nếu nó rơi xuống mặt mày từ độ cao này thì mày xem sẽ như thế nào nhỉ?"
Vụ Đồng quay mặt đi, mặt áp lên tờ báo ẩm ướt nát bươm, khóe mắt gườm gườm nhìn Hứa Tuệ Tâm.
Hứa Tuệ Tâm hoang mang: “Nát mặt không nhỉ? Hình như không nát được..."
“Độ cao này thì sao nhỉ?” Hứa Tuệ Tâm lại nâng con ngựa lên cao hơn một chút: “Hay là độ cao này?" Con ngựa trang trí bị bà ta giơ cao quá đỉnh đầu.
“Ưm...” Vụ Đồng lắc đầu, nhìn như đang cầu xin tha thứ.
Hứa Tuệ Tâm bật cười: “Sao hả? Sợ rồi sao? Không phải mày không sợ trời không sợ đất sao?"
Ánh mắt Hứa Tuệ Tâm tối sầm lại.
Bà ta dời gót giày đi, đôi môi đỏ chót hôn lên con ngựa trang, sau đó nói với vẻ quái gở: “Ôi chao, cái này nặng quá, không cầm nổi nữa rồi, rơi mất thôi..."
Con ngựa trang trí rơi ra khỏi tay Hứa Tuệ Tâm.Vu Đồng hoảng sợ trợn to mắt.
Con ngựa nặng nề rơi xuống đúng chỗ mắt cá chân Vụ Đồng vừa bị bà ta nghiến mạnh.
“Hự...” Vụ Đồng đau đớn rên lên một tiếng.
Sự đau đớn truyền tới từ mắt cá chân khiến người cô hơi run rẩy, cơn co giật kéo dài cho đến khi cô đi mất cảm giác.
Hứa Tuệ Tâm nghiến răng nói: “Ngại quá, không cầm nổi."
Người đứng phía sau đem ghế lại cho Hứa Tuệ Tâm.
Bà ta vỗ tay lùi lại phía sau mấy bước rồi ngồi bắt tréo chân trên ghế.Người phía sau đưa cho bà ta một ly rượu vang, đôi môi đỏ tươi như máu khẽ nhấp một ngụm,mặt mày ngập tràn về khoái trá.
Hứa Tuệ Tâm phất tay: “Lột băng dính trên mồm nó ra.”
“Vâng.”
Một tên đàn em đi đến trước mặt Vụ Đồng, lột miếng băng dính trên miệng cô ra.“Roẹt”.
Khoảnh khắc miếng băng dính bị lột ra chắc chắn là rất đau, nhưng nỗi đay này hoàn toàn chẳng thấm vào đâu so với cơn đau ở mắt cá chân lúc nãy.
Sắc mặt Vu
Đồng trắng bệch, mặt ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cô cắn môi chịu đựng.
Hứa Tuệ Tâm ung dung nói: “Vụ Đồng, là do mày không biết điều, muốn đè đầu cưỡi cổ tạo.
Vốn dĩ, tao còn có thể để cho mày với Phương Thành sống sung sướng thêm mấy tháng, sau đó mới bắt mày lại, đề mày sờ xương của đám cổ đông cho tao, xem bọn họ có nhược điểm gì.”
Vu Đồng không nói gì, chỉ chậm rãi khẽ chớp đôi mắt trống rỗng.
Hứa Tuệ Tâm thấy không hiểu: “Haiz.
..
Vụ Đồng...!Thật ra tao cũng không hề làm gì ông mày, chính vì cái quy tắc rởm đời của bọn mày nên mới phải ép lão sờ xương, huống hồ tao còn trả tiền cơ mà.
Trên đời này làm gì có ai biết lí lẽ như tạo chứ?”
Vụ Đồng cười khẩy, đồ chó má.
Ông của cô đã không còn mệnh cách nữa, bà thì biết cái đếch gì?
Hứa Tuệ Tâm mím môi, sau đó cười nham hiểm: “Ừm...!Vụ Đồng, mày sờ xương cho tao, sau đó tạo thả mày ra, được không?”
Vu Đồng nheo mắt nhìn bà ta, ánh mắt đầy lạnh lẽo.
Hứa Tuệ Tâm vỗ tay thành tiếng.
“Cạch” một tiếng, cửa cuốn chậm rãi cuốn lên.
Bên sau cánh cửa là một chiếc giường, một ông lão tóc tai bạc phơ đang nằm trên đó.
Vụ Đồng tập trung nhìn lại, sau đó nôn nóng gọi: “Bà nội.
.”
Là bà nội của Phương Thành.
“Ồ, gọi thân thiết thật đấy, nhưng mày đừng gọi thì hơn.”
Vụ Đồng thều thào hỏi: “Hứa Tuệ Tâm, bà muốn làm gì?”
Hứa Tuệ Tâm khom lưng, đặt hai tay lên chân,trào phúng nói: “Vụ Đồng, tạo chỉ để ông mày SỜ xương hai người, bà già đang nằm kia chính là người đã cướp đi tính mạng của bố mẹ mày.”
Vụ Đồng thầm giật mình.
Cô khàn giọng nói: “Rốt cuộc bà muốn nói gì..."
Hứa Tuệ Tâm cất bút ghi âm đi: “Tao lừa mày làm gì? Chắc là mày đã nghe rõ rồi nhỉ?”
Vu Đồng nhìn bà lão đang nằm đó.
Cô kính trọng là bởi vì bà là bà nội thương yêu Phương Thành nhất, nhưng vì sao...
Hứa Tuệ Tâm sai đàn em: “Cởi trói cho nó.”
Một gã cởi sợi dây trừng trên ra nhưng cô vẫn nằm yên hề nhúc nhích.
Hứa Tuệ cười lạnh: “Không phải mày là thầy hark, Worpe&CCC, Vu Đồng cốt hay sao, không phải mày có thể sờ được quá khứ tương lai của người anh khác hay sao? Vậy thì sờ đi, nhìn xem đoại ghi âm tao vừa cho mày nghe thật hay không.”
Vu Đồng chống người dậy.
Cô không tin lời Hứa Tuệ Tâm nói.
Ghi âm cũng có thể là giả, cô muốn đích thân xác nhận.
Chân cô vẫn đang bị trói nên cô liền bò về phía trước cho đến khi tới trước giường của Ôn Tú Nhã.
Mặt cô lấm lem bùn đất.
Cô run rẩy gọi: “Bà nội… Bà ta lừa cháu… đúng không…”
Vu Đồng lau bùn đất trên tay lên quần áo, run run đưa tay dừng trước má Ôn Tú Nhã một hồi lâu rồi mới chậm rãi áp lên xương mặt của bà, sau đó lại run rẩy dời xuống xương tay.
Những giọt nước mắt cô vẫn cố kìm nén cuối cùng cũng lăn xuống theo gò má, rửa sạch làn da cô, để lại hai vệt trắng.
Một lát sau, Vu Đồng hồn xiêu phách lạc buông tay Ôn Tú Nhã ra.
Cô ngồi gục xuống bên chiếc giường gỗ.
Thảo nào anh trai cô luôn không ưa Phương Thành, vì để cô và
Phương Thành có cuộc sống đơn giản, anh đã lừa cô là bố mẹ bị bệnh mà chết.
Nhưng cái chết của bố mẹ cô không hề bình thường.
Vu Đồng, nếu ông nói muốn mang mày rời đi thì mày có đồng ý không?
Vu Đồng ôm mặt, nghẹn ngào khóc rưng rức.
Cô đồng ý, cô không muốn ở lại thêm một phút giây nào nữa.
Bình luận facebook