Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Chương 14:
Đinh Minh Châu suốt ngày nghi thần nghi quỷ, nghi ngờ Đinh Kiều Lam dụ dỗ Lạc Đình Tuấn, nào đâu có biết, từ trước đến giờ chỉ có một mình Lạc Đình Tuấn ủ mưu chiếm đoạt Đinh Kiều Lam mà thôi.
Từ cái ngày đầu tiên gặp Lạc Đình Tuấn Đinh Kiều Lam đã biết thừa, gã đàn ông chẳng phải thứ tốt lành gì.
Lạc Đình Tuấn lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng biến mất, hắn ta đưa tay nhấc cằm của Đinh Kiều Lam lên: “Quả nhiên cô thú vị hơn Đinh Minh Châu rất nhiều, cặp với tôi thì sao, cặp với tôi, tôi cho cô làm nữ chính tất cả các phim cô đang đóng.”
Khoé môi Đinh Kiều Lam treo một nụ cười chế nhạo: “Lạc Đình Tuấn à Lạc Đình Tuấn, cặp với một thằng đàn ông như anh sao? “ Đinh Kiều Lam túm chặt cà vạt trên cổ Lạc Đình Tuấn, thít thật chặt, đẩy hắn một cái thật mạnh về đằng sau, lưng Lạc Đình Tuấn va cái bộp vào bức tường đằng sau.
Đinh Kiều Lam chầm chậm nhấn từng chữ: “Đúng là… khiến người khác chán ghét mà…”
Cô vênh cằm đầy kiêu hãnh: “Mặc dù tôi đây tuy có ‘tiện’…. nhưng cũng không đến nỗi đói bụng ăn quàng, anh, tôi còn chưa để vào mắt.”
Lạc Đình Tuấn lười biếng dựa vào tường đứng dậy, cũng chẳng phản kháng lại, nhếch mép nói: “Tôi thì không được, nhưng Sở Văn Bác thì được đúng không?”
Đinh Kiều Lam nhướn mày: “Đúng thế, anh ta thì được.”
Trong con ngươi tối đen của Lạc Đình Tuấn lướt qua sự lạnh lẽo, hắn ta nói: “Vậy thì cô cứ chờ xem, sớm muộn gì, tôi cũng sẽ đè cô xuống giường thôi.”
Đinh Kiều Lam: “Được, Tôi đợi đấy…xem anh có số để đến ‘chơi’ tôi không nào.”
…………
Tối đến, Lạc Đình Tuấn đến quán bar, nơi tụ tập của đám công tử ca ở cái đất Lạc Thành, đám con gái ở đó chỉ có đẹp hơn chứ không có đẹp nhất, váy đứa nào đứa nấy chỉ có ngắn hơn chứ không có ngắn nhất.
Lạc Đình Tuấn liếc mắt một vòng, người đàn ông ngồi ở chủ vị, mặt mũi tinh xảo, mắt phượng khép hờ, môi mỏng lạnh lùng, da trắng, tướng mạo đẹp (nghe như tả gái), rõ rành rành là kiểu nam sinh nữ tướng, nhưng anh ta không có một chút âm nhu nào, cả người đều toát ra vẻ cao quý, kinh tài tuyệt diễm, người đàn ông như thế, chỉ cần gặp qua một lần thì sẽ không bao giờ quên được.
Đám con gái bên cạnh anh ta, một người đấm chân, một người bóp vai, một người khác thì rót rượu, như thể đang hầu hạ lão phật gia nào đó, ngoan ngoãn theo quy củ, không ai dám làm loạn.
Thực ra thì không có một người nào dám làm loạn với anh ta mới đúng.
Cho dù ngồi giữa một đám đầy tục khí anh ta vẫn như một bông hoa sen không hôi tanh mùi bùn, chỉ cần có anh ta ở đó, tất cả những kẻ khác đều biến thành làm nền.
Tôi không được, vậy Sở Văn Bác thì được sao?
Đúng thế, là anh ta thì được
Câu nói đó của Đinh Kiều Lam không ngừng vang lên bên tai của Lạc Đình Tuấn, khiến hắn ta cảm thấy phiền loạn hết sức, trong lòng bùng lên một ngọn lửa không tên, hắn ta thua kém gì Sở Văn Bác chứ?
Có người đột ngột hỏi: “Hôm nay Cẩm thiếu làm sao thế? Tâm trạng không tốt à? Cô em bên cạnh ‘ngon’ thế mà cậu không ôm sao? Hay là lại sợ cái vị kia nhà cậu lên cơn ghen?”
Ý nghĩ trong đầu Lạc Đình Tuấn xoay chuyển nhanh chóng, cười nói: “Không có gì, hôm nay gặp được một người đã lâu không gặp mà thôi, trong lòng có chút cảm xúc.”
Người đó cũng thuận miệng hỏi tiếp: “Ai thế?”
“Cô em vợ tương lai của tôi.”
“Em vợ của cậu à?”
“Em gái của Đinh Minh Châu”
Hắn ta vừa mới nói xong, người nọ đã à lên: “À À, tôi nhớ ra rồi, là cô nàng Đinh Kiều Lam đó đúng không?”
Lạc Đình Tuấn tò mò: “Sao, anh vẫn còn nhớ à?”
“Nhớ chứ, sao không nhớ cho được? Cô nàng đó á thực là…. Tôi nghe nói, cô nàng đó phóng đãng lẳng lơ lắm, thích nhất là đi cướp bạn trai của người khác, lúc ấy tôi còn đang nghĩ, sao cô nàng không đến quyến rũ tôi đi này.”
Người ngồi bên cạnh cười đùa ha hả: “Sao anh lại muốn bị cô ta dụ dỗ thế?”
“Đương nhiên là muốn rồi, loại đàn bà đó ấy à, không phải là loại phụ nữ bình thường đâu, nên gọi cô ta một câu “vưu vật” thì đúng hơn, khó mà gặp được một bảo bối thế này, nhìn thấy cô ta là tôi cứng hết cả lên rồi, thật đấy, nếu không thì tôi đã chẳng nhớ đến nhiều năm như vậy, đáng tiếc là, tôi còn chưa kịp ra tay thì cô ta đã bị tống ra nước ngoài rồi.”
Đinh Minh Châu suốt ngày nghi thần nghi quỷ, nghi ngờ Đinh Kiều Lam dụ dỗ Lạc Đình Tuấn, nào đâu có biết, từ trước đến giờ chỉ có một mình Lạc Đình Tuấn ủ mưu chiếm đoạt Đinh Kiều Lam mà thôi.
Từ cái ngày đầu tiên gặp Lạc Đình Tuấn Đinh Kiều Lam đã biết thừa, gã đàn ông chẳng phải thứ tốt lành gì.
Lạc Đình Tuấn lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng biến mất, hắn ta đưa tay nhấc cằm của Đinh Kiều Lam lên: “Quả nhiên cô thú vị hơn Đinh Minh Châu rất nhiều, cặp với tôi thì sao, cặp với tôi, tôi cho cô làm nữ chính tất cả các phim cô đang đóng.”
Khoé môi Đinh Kiều Lam treo một nụ cười chế nhạo: “Lạc Đình Tuấn à Lạc Đình Tuấn, cặp với một thằng đàn ông như anh sao? “ Đinh Kiều Lam túm chặt cà vạt trên cổ Lạc Đình Tuấn, thít thật chặt, đẩy hắn một cái thật mạnh về đằng sau, lưng Lạc Đình Tuấn va cái bộp vào bức tường đằng sau.
Đinh Kiều Lam chầm chậm nhấn từng chữ: “Đúng là… khiến người khác chán ghét mà…”
Cô vênh cằm đầy kiêu hãnh: “Mặc dù tôi đây tuy có ‘tiện’…. nhưng cũng không đến nỗi đói bụng ăn quàng, anh, tôi còn chưa để vào mắt.”
Lạc Đình Tuấn lười biếng dựa vào tường đứng dậy, cũng chẳng phản kháng lại, nhếch mép nói: “Tôi thì không được, nhưng Sở Văn Bác thì được đúng không?”
Đinh Kiều Lam nhướn mày: “Đúng thế, anh ta thì được.”
Trong con ngươi tối đen của Lạc Đình Tuấn lướt qua sự lạnh lẽo, hắn ta nói: “Vậy thì cô cứ chờ xem, sớm muộn gì, tôi cũng sẽ đè cô xuống giường thôi.”
Đinh Kiều Lam: “Được, Tôi đợi đấy…xem anh có số để đến ‘chơi’ tôi không nào.”
…………
Tối đến, Lạc Đình Tuấn đến quán bar, nơi tụ tập của đám công tử ca ở cái đất Lạc Thành, đám con gái ở đó chỉ có đẹp hơn chứ không có đẹp nhất, váy đứa nào đứa nấy chỉ có ngắn hơn chứ không có ngắn nhất.
Lạc Đình Tuấn liếc mắt một vòng, người đàn ông ngồi ở chủ vị, mặt mũi tinh xảo, mắt phượng khép hờ, môi mỏng lạnh lùng, da trắng, tướng mạo đẹp (nghe như tả gái), rõ rành rành là kiểu nam sinh nữ tướng, nhưng anh ta không có một chút âm nhu nào, cả người đều toát ra vẻ cao quý, kinh tài tuyệt diễm, người đàn ông như thế, chỉ cần gặp qua một lần thì sẽ không bao giờ quên được.
Đám con gái bên cạnh anh ta, một người đấm chân, một người bóp vai, một người khác thì rót rượu, như thể đang hầu hạ lão phật gia nào đó, ngoan ngoãn theo quy củ, không ai dám làm loạn.
Thực ra thì không có một người nào dám làm loạn với anh ta mới đúng.
Cho dù ngồi giữa một đám đầy tục khí anh ta vẫn như một bông hoa sen không hôi tanh mùi bùn, chỉ cần có anh ta ở đó, tất cả những kẻ khác đều biến thành làm nền.
Tôi không được, vậy Sở Văn Bác thì được sao?
Đúng thế, là anh ta thì được
Câu nói đó của Đinh Kiều Lam không ngừng vang lên bên tai của Lạc Đình Tuấn, khiến hắn ta cảm thấy phiền loạn hết sức, trong lòng bùng lên một ngọn lửa không tên, hắn ta thua kém gì Sở Văn Bác chứ?
Có người đột ngột hỏi: “Hôm nay Cẩm thiếu làm sao thế? Tâm trạng không tốt à? Cô em bên cạnh ‘ngon’ thế mà cậu không ôm sao? Hay là lại sợ cái vị kia nhà cậu lên cơn ghen?”
Ý nghĩ trong đầu Lạc Đình Tuấn xoay chuyển nhanh chóng, cười nói: “Không có gì, hôm nay gặp được một người đã lâu không gặp mà thôi, trong lòng có chút cảm xúc.”
Người đó cũng thuận miệng hỏi tiếp: “Ai thế?”
“Cô em vợ tương lai của tôi.”
“Em vợ của cậu à?”
“Em gái của Đinh Minh Châu”
Hắn ta vừa mới nói xong, người nọ đã à lên: “À À, tôi nhớ ra rồi, là cô nàng Đinh Kiều Lam đó đúng không?”
Lạc Đình Tuấn tò mò: “Sao, anh vẫn còn nhớ à?”
“Nhớ chứ, sao không nhớ cho được? Cô nàng đó á thực là…. Tôi nghe nói, cô nàng đó phóng đãng lẳng lơ lắm, thích nhất là đi cướp bạn trai của người khác, lúc ấy tôi còn đang nghĩ, sao cô nàng không đến quyến rũ tôi đi này.”
Người ngồi bên cạnh cười đùa ha hả: “Sao anh lại muốn bị cô ta dụ dỗ thế?”
“Đương nhiên là muốn rồi, loại đàn bà đó ấy à, không phải là loại phụ nữ bình thường đâu, nên gọi cô ta một câu “vưu vật” thì đúng hơn, khó mà gặp được một bảo bối thế này, nhìn thấy cô ta là tôi cứng hết cả lên rồi, thật đấy, nếu không thì tôi đã chẳng nhớ đến nhiều năm như vậy, đáng tiếc là, tôi còn chưa kịp ra tay thì cô ta đã bị tống ra nước ngoài rồi.”
Bình luận facebook