• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (99 Viewers)

  • chap-338

Thiên hậu trở về - Chương 338: Cứu giúp trong nước.








Là ảo giác sao? Có phải vì cô sắp chết nên mới nhìn thấy anh không?





Nhưng xúc cảm cơ thể chân thật như vậy, cánh tay có lực của anh nâng cơ thể cô lên, mang cô bơi ngược dòng.





Hóa ra, anh thật sự đến cứu cô. Trong nháy mắt đó, Hạ Lăng lệ nóng quanh tròng, tất cả tủi thân và không cam lòng đều tan thành mây khói, vào lúc nguy cấp nhất trong cuộc đời, giây phút sống còn, hóa ra, anh có thể vì cô mà không cần tính mạng.





Anh là thần linh của cô, vẫn luôn như vậy.





Cô cố gắng ngẩng đầu, nương theo sức của anh mà bơi lên, vì để giảm bớt gánh nặng cho anh, cô dùng cánh tay còn nguyên vẹn cùng rẽ nước. Trong lúc vô ý, đã chạm vào cổ tay của anh.





Trên cổ tay anh hình như có cái gì đó bằng kim loại rắn chắc, rơi xuống.





Đột nhiên Bùi Tử Hoành quay đầu, mặt đổi sắc.





Nhận ra anh đang dừng lại không đi tiếp, Hạ Lăng dùng sức kéo anh một cái, tỏ ý anh đi nhanh đi. Trước sức mạnh thiên nhiên, bọn họ quá nhỏ bé, dù chỉ đợi thêm một giây ở trong nước, nguy hiểm cũng có thể tăng lên gấp đôi.





Nhưng Bùi Tử Hoành lại không đi.





Anh nhìn về hướng vật kia chìm xuống rồi nhìn cô.





Trong lòng Hạ Lăng dâng lên dự cảm xấu, một nỗi sợ hãi vô hình xâm chiếm trái tim cô, cảm giác lạnh như băng, sự khủng bố và bóng tối xưa giờ chưa từng có... Cô không cảm giác được đó là cái gì, không biết phải làm sao, chỉ dùng sức kéo anh, nhìn anh van xin, hi vọng anh có thể nhanh chóng đưa cô ra khỏi đây.





Nhưng anh lại từ từ đẩy tay cô ra.





Sức lực của anh rất lớn, rất kiên quyết, kéo cô xuống khỏi cánh tay của anh giống như kéo một vật chết vậy.





Hạ Lăng không ngờ sẽ như vậy, cuối cùng cô cũng biết được nỗi sợ đó bắt nguồn từ đâu, trong dòng sông lạnh như băng, trong dòng nước chảy xiết bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm đến tính mạng, anh vì một thứ không biết là gì mà vứt bỏ cô.





Mất đi điểm tựa, cánh tay bị thương của cô không có sức rẽ nước, thân bất do kỷ, cô bị nước chảy xiết bao lấy cuốn về phương xa. Cô mở to hai mắt, cố gắng nhìn rõ mặt anh, muốn hỏi anh tại sao nhưng thậm chí ngay cả một ánh mắt vào giây phút cuối cùng anh cũng keo kiệt không cho, đã sớm quay đầu đi, đuổi theo thứ bị rơi mất đó.





Sự lạnh lẽo bắt đầu lan ra trong tim.





Hạ Lăng chỉ cảm thấy cơ thể càng ngày càng chìm xuống, càng ngày càng tê dại đi, giống như không cảm giác được sự tồn tại của bản thân nữa rồi, không biết qua bao lâu lại rơi vào bóng tối yên tĩnh.





Tựa như một giấc mơ rất rất dài.





Trong mơ, có nhà tù to lớn và bóng tối vô biên.





Cô cố gắng chạy trốn, cực kì sợ hãi, như đang bị con quái vật nào đó đuổi theo, cho đến khi phía trước xuất hiện tia sáng. Cô chạy theo tia sáng đó, mơ màng, nghe thấy ai đó đang gọi tên cô: "Lăng... Tiểu Lăng, Diệp Tinh Lăng..."





Cô là ai?





Cô không phải Hạ Lăng sao? Sao lại là Diệp Tinh Lăng được?





Bước chân đang chạy về phía chùm ánh sáng kia của cô hơi dừng lại, tiếng gọi càng trở nên rõ hơn: "Tiểu Lăng... Diệp Tinh Lăng... Em tỉnh lại cho anh, tỉnh lại đi! Trả lời anh đi, em không thể xảy ra chuyện được..."





Giọng nói của ai thế? Thật quen thuộc.





Diệp Tinh Lăng?





Đúng rồi, cô là Diệp Tinh Lăng, vậy Hạ Lăng là ai? Không...





Cô đã không còn là Hạ Lăng nữa rồi.





"Diệp Tinh Lăng, em quay về đi. Diệp Tinh Lăng!" Giọng nói quen thuộc lại tha thiết gọi.





Cô cực khổ đi về phía chùm sáng kia trong bóng tối, thất tha thất thểu, cuối cùng, lông mi cũng động đậy. Mí mắt khẽ run, cô hơi hé mắt, đập vào mắt là khuôn mặt lo lắng của Lệ Lôi.





"Tiểu Lăng, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!" Cả người anh ướt đẫm, trên mặt, trên người còn dính phù sa và bèo, bộ dạng vừa bẩn vừa nhếch nhác. Nhưng anh lại lộ ra khuôn mặt vui vẻ với cô, là khuôn mặt vui vẻ tốt đẹp nhất mà cô từng gặp kể từ lúc sinh ra đến giờ, anh cứ cười như vậy rồi nói với cô: "Anh sẽ cứu em! Tin anh, anh sẽ cứu được em! Tiểu Lăng, nói chuyện với anh đi, giữ tỉnh táo nào, nhất định không được ngủ."





Cô cảm thấy hơi khó thở, phổi rất khó chịu, nhưng vẫn nghe theo lệnh của anh, há miệng ra.





"Em nói gì?" Anh không nghe rõ.





"Xấu... Xấu chết được..." Cô yếu ớt nói.





Anh hơi sửng sốt, sau đó vừa cười vừa lau mặt cho cô, lau sạch nước, cỏ và bùn trên mặt.





"Không xấu." Anh nói: "Bất kể lúc nào em cũng đều đẹp nhất."





"Em nói... Anh xấu đó." Cô ho khan, nở nụ cười yếu ớt.





Anh lại sửng sốt một chút, lần này lại nói: "Được, em nói anh xấu thì anh xấu, nhưng không cho phép em chê anh, cả người anh em đều thấy hết rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh đó." Nói rồi, anh cởi hết quần áo ướt trên người ra, lộ ra thân trên cân đối hoàn mỹ và đôi chân thon dài, cả người gần như trần truồng ôm lấy cô rồi lấy quần áo ướt sũng đó phủ lên hai người.





"Anh làm gì thế?" Cô không có sức giãy giụa, khó khăn nói: "Sẽ... Bị lạnh."





"Anh khỏe lắm, không sao đâu." Lệ Lôi nói: "Như vậy em sẽ ấm hơn chút. Tiểu Lăng, kiên trì thêm chút nữa thôi, anh đã gọi cứu viện rồi, rất nhanh sẽ có người đến cứu em. Em sẽ sống."





Cơ thể cô buốt lạnh dọa người, mạch đập yếu ớt đến mức không thể tìm được, đời này Lệ Lôi chưa bao giờ sợ như vậy, trơ mắt nhìn tính mạng của cô trôi đi nhưng không biết có cứu hay không.





Cơ thể của anh cũng rất lạnh, lúc xuống nước cứu cô, phát hiện cô bị bèo dưới sông cuốn lấy, cả người đều đã rơi vào hôn mê. Anh phải dùng sức lực rất lớn mới ôm được cô lên, bản thân cũng gần như mệt lả, cần bổ sung thêm thể lực. Nhưng dù đang trong tình huống này, anh vẫn lo cô sẽ càng yếu hơn, anh dùng sự ấm áp còn sót lại của mình để sưởi ấm cơ thể buốt lạnh yếu ớt của cô. Mất đi độ ấm sẽ chết, anh không thể để cô chết được.





Ôm cô một lúc, hơi thở của cô đã bình thường lại: "Em không sao, anh... Đừng như vậy." Cô có thể nhận ra anh đang rất lạnh, môi lạnh đến mức tím tái, run rẩy trong gió thu. Nhưng anh lại dán bàn tay lạnh như đá của cô vào ngực anh, cô muốn rút ra, anh lại nắm chặt không buông.





"Anh không sao mà." Mặc dù cả người lạnh đến phát run, giọng nói của anh vẫn rất ổn định: "Chúng ta sẽ sống tiếp, anh sẽ bảo vệ em cả đời, cũng sẽ không chết trước mặt em."





"Này..." Cô hơi bất mãn ngắt lời anh, người này, gì mà sống chết chứ?





Anh cười cười, cúi đầu hôn trán cô: "Có anh ở đây rồi, đừng sợ." Theo vẻ mặt tái nhợt của cô, anh nhìn thấy tấm bùa hộ mệnh làm bằng gỗ cây ngô đồng, hồi đó anh bỏ một nửa máu cầu nguyện cho cô, chia sẻ tai họa. "Em sẽ không sao hết." Lệ Lôi nói lại lần nữa: "Em đang đeo bùa hộ mệnh anh tặng em mà."





Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng.





Nhớ lúc đầu, cô còn chê cười cái bùa hộ mệnh đó là hàng vỉa hè năm đồng, nói thế nào cũng không đồng ý đeo lên. Cho đến khi trải qua rất nhiều chuyện cô mới nhận ra, cho dù là hàng vỉa hè năm đồng cũng được, thậm chí nhặt được ven đường cũng được, tấm lòng chứa trong đó mới là vô giá.





Anh mới là người có thể dốc hết tất cả để bảo vệ cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom