Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-340
Thiên hậu trở về - Chương 340: Sinh nhật vui vẻ, em yêu anh.
Lần này Hạ Lăng nhìn thấy rõ.
Phẩm chất kim loại phản chiếu qua các khe hở giữa các ngón tay của anh, mặt đồng hồ bị hỏng, kim đồng hồ đã chết nhưng vẫn lộ ra mùi vị xa hoa khiêm tốn, đó là... Patek Philippe.
Cô nhận ra chiếc đồng hồ này, thiết kế chế tác độc nhất vô nhị, quả nhiên là cái cô tặng.
Không khỏi cảm thấy rất hoang đường, không bảo vệ được người sống mà mong muốn bảo vệ được di vật của cô sao? Được thôi, nếu anh yêu cái xác "Hạ Lăng" kia đến vậy thì anh cố sống chết giữ lấy kỷ niệm mà sống hết đời này đi. Đời này nước sông không phạm nước giếng, cô không cần quan tâm anh nữa, cũng không mong có thể làm bạn với nhau, cứ làm như bọn họ... Chưa từng quen biết đi.
Cô xoay người, bước từng bước ra ngoài.
"Tôi không thể phản bội cô ấy được." Giọng của anh thấp xuống, như chứa đựng nỗi đau khổ vô tận, từ sau lưng cô truyền tới.
Bước chân của Hạ Lăng hơi dừng lại, nhưng chỉ dừng lại trong nháy mắt rồi cô lại im lặng bước tiếp.
Bùi Tử Hoành duy trì tư thế cúi đầu rất lâu.
Lá phong mùa thu xào xạc rơi trên vai anh.
Chiếc đồng hồ Patek Philippe vỡ nát lạnh buốt nằm trong lòng bàn tay, anh dùng ngón tay vuốt ve từng chút một mặt sau đồng hồ, ở đó, có khắc một hàng chữ nhỏ bằng chữ triện lịch sự tao nhã: Lăng yêu Hoành.
Đơn giản nhưng là lời tỏ tình cuối cùng của cô với anh.
Khi ấy cô ngã từ trên sân khấu xuống, não vỡ tung, chết thảm tại chỗ. Một thời gian dài sau đó, anh cũng ủ rũ sa sút, ngày trôi qua vô tri vô giác, ngay cả chuyện của Đế Hoàng cũng không có tâm sức đi quản. Có lúc, anh cảm thấy mình nên chết theo cô cho rồi, sống trên đời này cũng chỉ là cái xác biết đi.
Sở Sâm hết lời khuyên anh phải phấn chấn lên.
Hạ Vũ cũng hết lời khuyên anh, còn có rất nhiều quản lý cấp cao cấp thấp tâm phúc cũng lo lắng, mong anh lấy lại tinh thần.
Nhưng anh biết, bọn họ chỉ sợ sau khi anh sụp đổ thì cây đổ bầy khỉ tan, sợ quyền hành của công ty bị người khác tiếp quản, tổ chim bị phá thì trứng cũng không còn nguyên vẹn. Không có ai thật sự quan tâm anh cả, người phụ nữ vì căn bệnh nhỏ của anh mà hoảng hốt lo sợ, đêm khuya sau khi anh họp xong về đến nhà sẽ cho anh một cái ôm đã không còn nữa rồi...
Anh dùng rượu giúp tê liệt, buông tha cho kẻ địch trong gia tộc công kích anh.
Suýt chút nữa, vị trí người đứng đầu của Bùi thị phải đổi chủ rồi.
Sau đó, vào ngày sinh nhật ba mươi bốn tuổi của anh, anh nhận được một món quà. Được bọc trong một chiếc hộp nhung màu tím đậm, tô điểm đầy sao trời, lộng lẫy giống như bầu trời đêm bao la. Anh mở ra xem thì thấy một cặp đồng hồ tình nhân được đặt làm để sát nhau, kiểu cho nam khiêm tốn xa hoa, cho nữ tinh xảo đẹp mắt, phía sau cả hai đều được khắc chữ.
Cái cho nam khắc Lăng yêu Hoành.
Cái cho nữ khắc Hoành yêu Lăng.
Còn có một tấm thiệp nhỏ cô tự tay viết:
"Cho dù tình yêu của chúng ta không thể đưa ra ánh sáng nhưng chỉ cần đeo cặp đồng hồ này lên là có thể luôn cảm nhận được tình yêu của nhau.
Tử Hoành, sinh nhật vui vẻ, em yêu anh."
Giây phút đó anh đã bật khóc.
Anh cầm cặp đồng hồ, ngồi suốt một đêm trong phòng sách.
Ngày thứ hai, khi anh đi ra đã khôi phục lại sự quyết đoán lạnh lùng khi xưa, ra lệnh cho nhân viên, sắp xếp lại tập đoàn lớn, không đến mấy ngày đã nắm giữ được toàn bộ thế cuộc.
Đúng vậy, anh không thể ngã xuống.
Anh phải nắm chắc Bùi thị, Đế Hoàng trong tay.
Chỉ có như vậy, anh mới có thể thuận lợi chôn cất cô trong mộ phần tổ tiên, để cô sau khi chết đi vẫn được hưởng vinh quang như lúc còn sống. Chỉ cần anh còn một ngày, bọn họ sẽ không dám chuyển hài cốt của cô ra ngoài, đợi đến ngày anh vẫn đang nắm quyền hành trong tay mà chết đi, anh cũng có thể chọn một người thừa kế hợp ý, trông nom chuyện của cô sau này.
Anh đã nghĩ rõ rồi, Bùi thị không có anh vẫn hoạt động như thường nhưng cô thì không xa anh được.
Hai năm qua, anh vẫn luôn đeo cái đồng hồ cho nam ở cổ tay, lúc mệt mỏi, khó chịu, lúc nhớ cô, lúc đau khổ... Chỉ cần sờ nó một cái, nghĩ đến dòng chữ khắc trên mặt thì lại có động lực sống tiếp. Tình yêu của cô vẫn luôn ở đó.
Nhưng hôm nay, nó đã hỏng rồi.
Ngón tay của anh di chuyển theo vết nứt trên mặt đồng hồ, máu chảy xuống, đỏ thẫm, nhìn thấy mà giật mình.
"Tiểu Lăng..." Anh khẽ lẩm bẩm, cũng không biết là đang gọi ai: "Anh nên làm gì đây...?"
Bùi Tử Hoành rất sợ, sự hốt hoảng trước giờ chưa từng có. Trong dòng nước chảy xiết, giữa chiếc đồng hồ và Diệp Tinh Lăng, anh do dự nhưng nếu bỏ chiếc đồng hồ kia để cứu Diệp Tinh Lăng... Như vậy có phải là phản bội người yêu đã mất không? Anh tự nói với mình, không, người anh yêu thật sự chỉ có Hạ Lăng, không thể là người nào khác.
Giống như kiên định với tín ngưỡng của mình vậy, anh bỏ rơi Diệp Tinh Lăng, đuổi theo tìm chiếc đồng hồ Patek Philippe.
Nhưng mấy ngày nay, mỗi đêm khuya nằm mơ, anh luôn mơ thấy đôi mắt khó tin, tuyệt vọng đau khổ của Diệp Tinh Lăng. Đôi mắt đó, nói ra thì đa tình, trong mơ lại trùng khít với đôi mắt của Hạ Lăng...
Nửa đêm tỉnh giấc, anh đều không phân rõ được rốt cuộc là ai đang lên án, giống như...
Giống như người anh vứt bỏ khi đó không phải Diệp Tinh Lăng mà là Hạ Lăng đã chết vậy.
Cảm giác rất kì lạ.
Nhưng cũng rất nặng nề.
Bùi Tử Hoành nghĩ có phải mình yêu Diệp Tinh Lăng thật không?
Lúc anh được cứu, vừa tỉnh lại sau hôn mê, anh đã túm lấy nhân viên y tế, hỏi câu hỏi đầu tiên là: "Diệp Tinh Lăng thế nào rồi?" Khi có được tin tức cô bình yên, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng anh như vậy thì làm sao gặp mặt Hạ Lăng dưới suối vàng chứ?
Lá phong rụng xuống đầy người, một mình anh buồn bã, đìu hiu ngồi đó, không nhận ra.
Hạ Lăng quay lại phòng bệnh, tìm Lâm Úc Nam, hỏi khi nào có thể làm thủ tục xuất viện.
"Vội vã xuất viện làm gì?" Lâm Úc Nam nói: "Đuối nước rất phiền phức, nhiều hậu di chứng, nếu não bị thiếu dưỡng khí sẽ trở nên đần độn... Mặc dù em vốn không thông minh mấy. Bất kể nói thế nào, vẫn nên ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian nữa đã, tổ chương trình đã sửa đổi kịch bản gốc rồi, tiếp theo là một vài hoạt động rất thoải mái."
Hạ Lăng nói: "Em muốn chuyển viện."
"Chuyển viện làm gì?" Lời vừa ra khỏi miệng Lâm Úc Nam đã liếc nhìn phòng bệnh bên cạnh, đột nhiên hiểu ra: "Vì anh ta à? Chậc chậc, vô tình thật đấy, nói đến Bùi Tử Hoành cũng rất đáng thương, nhiều người vậy mà lúc vừa xảy ra tai nạn, anh ta không quan tâm nhảy xuống theo em... Mặc dù vận may không tốt không cứu được em nhưng em trốn người ta làm gì?"
"Anh nhiều chuyện quá đi." Hạ Lăng không vui: "Giúp em chuyển viện đi, nếu không em sẽ tìm người khác làm đó."
"Được, không nói nữa." Lâm Úc Nam lảo đảo đi ra ngoài: "Anh cho em chuyển viện là được chứ gì? Chuyển tới đâu đây, anh thấy chuyển tới bệnh viện gần Thiên Nghệ đi, cũng thuận tiện cho vị kia nhà em đến thăm." Trực giác của anh ta cho biết giữa cô và Bùi Tử Hoành có gì đó không đúng nhưng người trong cuộc không muốn nói, anh ta cũng lười đào bới vấn đề, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc là được. Còn nếu ảnh hưởng đến công việc thì sao? Sẽ không đâu... Nhỉ.
Lần này Hạ Lăng nhìn thấy rõ.
Phẩm chất kim loại phản chiếu qua các khe hở giữa các ngón tay của anh, mặt đồng hồ bị hỏng, kim đồng hồ đã chết nhưng vẫn lộ ra mùi vị xa hoa khiêm tốn, đó là... Patek Philippe.
Cô nhận ra chiếc đồng hồ này, thiết kế chế tác độc nhất vô nhị, quả nhiên là cái cô tặng.
Không khỏi cảm thấy rất hoang đường, không bảo vệ được người sống mà mong muốn bảo vệ được di vật của cô sao? Được thôi, nếu anh yêu cái xác "Hạ Lăng" kia đến vậy thì anh cố sống chết giữ lấy kỷ niệm mà sống hết đời này đi. Đời này nước sông không phạm nước giếng, cô không cần quan tâm anh nữa, cũng không mong có thể làm bạn với nhau, cứ làm như bọn họ... Chưa từng quen biết đi.
Cô xoay người, bước từng bước ra ngoài.
"Tôi không thể phản bội cô ấy được." Giọng của anh thấp xuống, như chứa đựng nỗi đau khổ vô tận, từ sau lưng cô truyền tới.
Bước chân của Hạ Lăng hơi dừng lại, nhưng chỉ dừng lại trong nháy mắt rồi cô lại im lặng bước tiếp.
Bùi Tử Hoành duy trì tư thế cúi đầu rất lâu.
Lá phong mùa thu xào xạc rơi trên vai anh.
Chiếc đồng hồ Patek Philippe vỡ nát lạnh buốt nằm trong lòng bàn tay, anh dùng ngón tay vuốt ve từng chút một mặt sau đồng hồ, ở đó, có khắc một hàng chữ nhỏ bằng chữ triện lịch sự tao nhã: Lăng yêu Hoành.
Đơn giản nhưng là lời tỏ tình cuối cùng của cô với anh.
Khi ấy cô ngã từ trên sân khấu xuống, não vỡ tung, chết thảm tại chỗ. Một thời gian dài sau đó, anh cũng ủ rũ sa sút, ngày trôi qua vô tri vô giác, ngay cả chuyện của Đế Hoàng cũng không có tâm sức đi quản. Có lúc, anh cảm thấy mình nên chết theo cô cho rồi, sống trên đời này cũng chỉ là cái xác biết đi.
Sở Sâm hết lời khuyên anh phải phấn chấn lên.
Hạ Vũ cũng hết lời khuyên anh, còn có rất nhiều quản lý cấp cao cấp thấp tâm phúc cũng lo lắng, mong anh lấy lại tinh thần.
Nhưng anh biết, bọn họ chỉ sợ sau khi anh sụp đổ thì cây đổ bầy khỉ tan, sợ quyền hành của công ty bị người khác tiếp quản, tổ chim bị phá thì trứng cũng không còn nguyên vẹn. Không có ai thật sự quan tâm anh cả, người phụ nữ vì căn bệnh nhỏ của anh mà hoảng hốt lo sợ, đêm khuya sau khi anh họp xong về đến nhà sẽ cho anh một cái ôm đã không còn nữa rồi...
Anh dùng rượu giúp tê liệt, buông tha cho kẻ địch trong gia tộc công kích anh.
Suýt chút nữa, vị trí người đứng đầu của Bùi thị phải đổi chủ rồi.
Sau đó, vào ngày sinh nhật ba mươi bốn tuổi của anh, anh nhận được một món quà. Được bọc trong một chiếc hộp nhung màu tím đậm, tô điểm đầy sao trời, lộng lẫy giống như bầu trời đêm bao la. Anh mở ra xem thì thấy một cặp đồng hồ tình nhân được đặt làm để sát nhau, kiểu cho nam khiêm tốn xa hoa, cho nữ tinh xảo đẹp mắt, phía sau cả hai đều được khắc chữ.
Cái cho nam khắc Lăng yêu Hoành.
Cái cho nữ khắc Hoành yêu Lăng.
Còn có một tấm thiệp nhỏ cô tự tay viết:
"Cho dù tình yêu của chúng ta không thể đưa ra ánh sáng nhưng chỉ cần đeo cặp đồng hồ này lên là có thể luôn cảm nhận được tình yêu của nhau.
Tử Hoành, sinh nhật vui vẻ, em yêu anh."
Giây phút đó anh đã bật khóc.
Anh cầm cặp đồng hồ, ngồi suốt một đêm trong phòng sách.
Ngày thứ hai, khi anh đi ra đã khôi phục lại sự quyết đoán lạnh lùng khi xưa, ra lệnh cho nhân viên, sắp xếp lại tập đoàn lớn, không đến mấy ngày đã nắm giữ được toàn bộ thế cuộc.
Đúng vậy, anh không thể ngã xuống.
Anh phải nắm chắc Bùi thị, Đế Hoàng trong tay.
Chỉ có như vậy, anh mới có thể thuận lợi chôn cất cô trong mộ phần tổ tiên, để cô sau khi chết đi vẫn được hưởng vinh quang như lúc còn sống. Chỉ cần anh còn một ngày, bọn họ sẽ không dám chuyển hài cốt của cô ra ngoài, đợi đến ngày anh vẫn đang nắm quyền hành trong tay mà chết đi, anh cũng có thể chọn một người thừa kế hợp ý, trông nom chuyện của cô sau này.
Anh đã nghĩ rõ rồi, Bùi thị không có anh vẫn hoạt động như thường nhưng cô thì không xa anh được.
Hai năm qua, anh vẫn luôn đeo cái đồng hồ cho nam ở cổ tay, lúc mệt mỏi, khó chịu, lúc nhớ cô, lúc đau khổ... Chỉ cần sờ nó một cái, nghĩ đến dòng chữ khắc trên mặt thì lại có động lực sống tiếp. Tình yêu của cô vẫn luôn ở đó.
Nhưng hôm nay, nó đã hỏng rồi.
Ngón tay của anh di chuyển theo vết nứt trên mặt đồng hồ, máu chảy xuống, đỏ thẫm, nhìn thấy mà giật mình.
"Tiểu Lăng..." Anh khẽ lẩm bẩm, cũng không biết là đang gọi ai: "Anh nên làm gì đây...?"
Bùi Tử Hoành rất sợ, sự hốt hoảng trước giờ chưa từng có. Trong dòng nước chảy xiết, giữa chiếc đồng hồ và Diệp Tinh Lăng, anh do dự nhưng nếu bỏ chiếc đồng hồ kia để cứu Diệp Tinh Lăng... Như vậy có phải là phản bội người yêu đã mất không? Anh tự nói với mình, không, người anh yêu thật sự chỉ có Hạ Lăng, không thể là người nào khác.
Giống như kiên định với tín ngưỡng của mình vậy, anh bỏ rơi Diệp Tinh Lăng, đuổi theo tìm chiếc đồng hồ Patek Philippe.
Nhưng mấy ngày nay, mỗi đêm khuya nằm mơ, anh luôn mơ thấy đôi mắt khó tin, tuyệt vọng đau khổ của Diệp Tinh Lăng. Đôi mắt đó, nói ra thì đa tình, trong mơ lại trùng khít với đôi mắt của Hạ Lăng...
Nửa đêm tỉnh giấc, anh đều không phân rõ được rốt cuộc là ai đang lên án, giống như...
Giống như người anh vứt bỏ khi đó không phải Diệp Tinh Lăng mà là Hạ Lăng đã chết vậy.
Cảm giác rất kì lạ.
Nhưng cũng rất nặng nề.
Bùi Tử Hoành nghĩ có phải mình yêu Diệp Tinh Lăng thật không?
Lúc anh được cứu, vừa tỉnh lại sau hôn mê, anh đã túm lấy nhân viên y tế, hỏi câu hỏi đầu tiên là: "Diệp Tinh Lăng thế nào rồi?" Khi có được tin tức cô bình yên, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng anh như vậy thì làm sao gặp mặt Hạ Lăng dưới suối vàng chứ?
Lá phong rụng xuống đầy người, một mình anh buồn bã, đìu hiu ngồi đó, không nhận ra.
Hạ Lăng quay lại phòng bệnh, tìm Lâm Úc Nam, hỏi khi nào có thể làm thủ tục xuất viện.
"Vội vã xuất viện làm gì?" Lâm Úc Nam nói: "Đuối nước rất phiền phức, nhiều hậu di chứng, nếu não bị thiếu dưỡng khí sẽ trở nên đần độn... Mặc dù em vốn không thông minh mấy. Bất kể nói thế nào, vẫn nên ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian nữa đã, tổ chương trình đã sửa đổi kịch bản gốc rồi, tiếp theo là một vài hoạt động rất thoải mái."
Hạ Lăng nói: "Em muốn chuyển viện."
"Chuyển viện làm gì?" Lời vừa ra khỏi miệng Lâm Úc Nam đã liếc nhìn phòng bệnh bên cạnh, đột nhiên hiểu ra: "Vì anh ta à? Chậc chậc, vô tình thật đấy, nói đến Bùi Tử Hoành cũng rất đáng thương, nhiều người vậy mà lúc vừa xảy ra tai nạn, anh ta không quan tâm nhảy xuống theo em... Mặc dù vận may không tốt không cứu được em nhưng em trốn người ta làm gì?"
"Anh nhiều chuyện quá đi." Hạ Lăng không vui: "Giúp em chuyển viện đi, nếu không em sẽ tìm người khác làm đó."
"Được, không nói nữa." Lâm Úc Nam lảo đảo đi ra ngoài: "Anh cho em chuyển viện là được chứ gì? Chuyển tới đâu đây, anh thấy chuyển tới bệnh viện gần Thiên Nghệ đi, cũng thuận tiện cho vị kia nhà em đến thăm." Trực giác của anh ta cho biết giữa cô và Bùi Tử Hoành có gì đó không đúng nhưng người trong cuộc không muốn nói, anh ta cũng lười đào bới vấn đề, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc là được. Còn nếu ảnh hưởng đến công việc thì sao? Sẽ không đâu... Nhỉ.
Bình luận facebook