• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (97 Viewers)

  • Chương 473: Không được đặt tên

Bước thẳng đến phòng khách, dì Lưu vẫn thích thú, lãi nhãi: "Biệt thự này thật xa xỉ, chỉ có đôi vợ chồng trẻ của hai người sống trong đó, cộng với một đứa bé như thế này, thật là lãng phí. Mẹ ơi, người nói xem có đúng hay không?"



Dì Lưu hỏi bà nội



Bà nội nói: "Đúng là ngôi nhà rộng cần có khí người, nhưng bọn họ..." Bà muốn nói rằng mặc dù chỉ có ba người trong gia đình, nhưng có rất nhiều người bải mẫu và người hầu, không cần lo lắng về khí người.



Tuy nhiên, dì Lưu đã trực tiếp ngắt lời bà nội nói: "Chính là chuyện đó a... Tiểu Lăng, không phải ta nói con. Tại sao một ngôi nhà lớn như vậy, làm gì khiến nó vắng ngắt, trống không như vậy? Không bằng để cho ta và cha của con ở đây, giúp con chăm sóc đứa trẻ. "



Hạ Lăng giật mình, không nghĩ tới họ ý tưởng này cũng dám đánh.



Nếu không có sự hiện diện của bà nội Diệp, Hạ Lăng sẽ ra lệnh cho người trực tiếp đuổi người.



Cô thần sắc xanh xao: "Cả Bùi Tử Hoành và tôi đều thích thanh tĩnh. Bây giờ thì tốt rồi."



"Con cảm thấy tốt, nhưng đứa trẻ không tốt a..." Dì Lưu kêu lên, "Tiểu Lăng a, con hiện giờ đã làm mẹ rồi, như thế nào lại không hiểu chuyện như vậy, chuyện trong phòng ít khí người, nó không phải là tốt để nuôi một đứa trẻ, con nhìn vào con trai của con đi, đềulà bị con nuôi dưỡng thành xương bọc da, thực sự có thể sống ư?. "



" Dì câm miệng! " Hạ Lăng đột nhiên tăng âm lượng, khiến mọi người sợ hãi.



Khuôn mặt cô trầm xuống: "Lưu Triệu Nghi, tôi không quan tâm đến bà cho dù bà có nói gì, nhưng bà đừng bao giờ nguyền rủa con tôi. Nó vẫn ổn, nósẽ sống lâu. Nếu bà dám nói chuyện nữa, hãy cút ra khỏi đây cho tôi! " Hạ Lăng đã hai đời đều là minh tinh. Miễn là cô ấy sẵn sàng duy trì sự thanh lịch và cách cư xử, thì cô sẽ không mất bình tĩnh bất kể dịp nào.



Tuy nhiên, khi nói đến con trai, nó lại khác.



Đó là điểm yếu của cô, và cô không ngại bảo vệ con mình như một người chanh chua như vậy.



Cô trừng mắt nhìn dì Lưu, trông dữ tợn.



Dì Lưu chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ hung dữ như vậy, và bà ấy nhất thời đã bị dọa sợ. Sau một lúc, bà thì thầm, "Bây giờ con giàu có, thật tuyệt vời, có thể chỉ vào chúng tôi và mắng mà chúng tôi!"



Hạ Lăng nói, "Tùy tiện mà bà cứ xem như vậy, hoặc là câm miệng hoặc là lăn đi. "



" Tiểu Lăng.." Cha Diệp nhìn không nỗi nữa, nói: "Làm thế nào con có thể đối xử với dì Lưu của con như thế này?" Không có gì lạ khi vợ ông ấy nói rằng Hạ Lăng đã trở nên ngày càng bất hiếu, quả nhiên không sai, cô đã dám xúc phạm những người lớn tuổi như thế này.



Với sự hỗ trợ của Cha Diệp, lòng can đảm của dì Lưu trở nên táo bạo và bắt đầu nhổ nước bọt: "Ôi, cuộc sống của tôi thật khó khăn. Tôi nghĩ rằng tôi đã làm việc chăm chỉ để nuôi con lớn lên, không có công lao cũng có khổ lao, và bây giờ là con cánh cứng cáp rồi, bay lên cành cây cao, học cách quay mặt và không nhận ra người thân rồi."



Giọng bà bén nhọn, vừa nói vừa làm bộ lau nước mắt, rất sống động.



Trong vòng tay của bà nội, đứa bé bị quấy rầy và lại khóc.



Hạ Lăng không có thời gian để chú ý đến dì Lưu, vội vàng đi đến gặp đứa bé và lấy nó từ bà nội bằng giọng nói nhẹ nhàng để dỗ dành. Bà nội cũng cúi mặt và nói với dì Lưu, "Lưu Triệu Nghi, cô có hiểu nghi thức của khách không? Nếu chúng ta tiếp tục tràn vào đây, chúng ta sẽ rời đi ngay bây giờ."



Bà cảm thấy rất xấu hổ, trước sự chứng kiến của rất nhiều người trong Bùi gia. Cái này....



Dì Lưu đã từng cảm nhận qua cảm xúc của Tiểu Lăng không, đến nỗi cơ thể cô rất yếu và con cô không khỏe mạnh, hơn nữa hôm nay nhiều người nhà mẹ đẻ đến như vậy, mà nam chủ nhân Bùi Tử Hoành đã không xuất hiện. Lại để bà nội không khỏi phải suy nghĩ sâu sắc.



Tiểu Lăng không hề giống như giới truyền thông nói, và cuộc hôn nhân của cô vẫn còn nhiều cảm xúc ẩn giấu.



Bà nội lo lắng nhất là Bùi Tử Hoành không yêu cô.



Một cô gái không có quyền lực, không có tiềm năng và không có gia thế, kết hôn một mình với một gia đình giàu có. Nếu cô vẫn không được chồng sủng ái, làm sao cô có thể sống với mẹ chồng? Giúp không được gì còn chưa tính, như thế nào còn có thể cản trở cô và thêm sự chê cười cho những người hầu của gia đình chồng.



Nghĩ về điều đó. Khuôn mặt của bà nội thậm chí còn khó nhìn hơn, và bà ấy lại mắng dì Lưu.



Dì Lưu ban đầu được sinh ra trong một gia đình nhỏ và sống xa những người lớn tuổi. Ngày thường cô đóng cửa, đã quá quen với hất cầm sai khiến chồng đến nỗi cô không cảm thấy có gì sai trái với mình.



Bà ấy đã không nghe lời khuyên của bà nội, ngược lại nói: "Mẹ ơi, ngay cả mẹ cũng đứng nhìn nó mà không nhìn thấy nó à? Nó là một cô gái không chung thủy và bẩn thỉu. Bây giờ nó có tiền, nó sẽ không để mọi người vào mắt. Tôi tự hỏi liệu bà có còn trói cô ấy lại không và mong cô ấy mang lại cho bạn nhiều lợi ích hơn một chút."



Cô càng nói, cô càng lố bịch. Vài người hầu từ Bùi gia đều cau mày, tin rằng không nghe thấy hay nhìn thấy gì, nhưng Không thể không tràn đầy sự khinh miệt đối với dì Lưu trong lòng họ.



Hạ Lăng bị đau đầu sau khi ồn ào và nói với dì Lưu: "Bà phải câm miệng, sau đó tôi sẽ yêu cầu nhân viên bảo vệ kéo bà ra ngoài." Âm lượng của cô không cao, nhưng dường như cô có một ý nghĩa không thể nghi ngờ, khiến mọi người tin cô nói được làm được.



Dì Lưu sợ hãi. Mục đích của bà ấy vẫn chưa đạt được. Hôm nay bà đến đây để lấy tiền, nhưng tiền vẫn chưa được lấy. Làm thế nào bà có thể bị cô ấy đuổi ra, bà xem xét tình hình và nhanh chóng thu hồi chính mình, khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại. Chính mình thấy mình bước xuống một bước và cười: "Tiểu Lăng, dì Lưu, cái này lúc đó chẳng phải cũng quá lo lắng cho con không? Conđã không liên lạc với gia đình quá lâu, dì đoán, con đã quên gia đình mẹ đẻ chúng tôi? Do đó, dì nói mà không hiểu chuyện. Con ngàn vạn đừng để trong lòng a!"



Hạ Lăng khẽ cười, cúi đầu, dỗ dành đứa trẻ và phớt lờ cô.



Tiếng khóc của đứa bé dừng lại dưới sự an ủi của mẹ. Hạ Lăng cẩn thận đưa nó cho người bảo mẫu và nói: "Có nhiều người ở đây và không khí ngột ngạt. Cô đưa tiểu thiếu gia ra ngoài để hóng gió đi."



Người bảo mẫu ôm đứa bé một cách kính trọng và rút lui.



Hạ Lăng sau đó nói chuyện với ba người trong phòng khách. "Bà nội, bà khó có thể tới đây một chuyến, bà dứt khoác sống ở đây một thời gian. Con là mang đứa trẻ đầu tiên. Con không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ em và con không thể trông cậy vào người hầu. Nếu bà ở đây, con có thể yên tâm. "



Bà nội cũng muốn ở lại đây để chăm sóc cô. Đứa trẻ này quá gầy và quá cực khổ.



Tuy nhiên, bà băn khoăn về tình hình của Hạ Lăng, tại nhà của Bùi gia, và hỏi: "Muốn bà ở lại cũng không phải không được, nhưng ông Bùi có đồng ý không?



Hạ Lăng nói: "Anh ấy không quan tâm nhiều đến những điều này, anh ấy chỉ thích im lặng, miễn là không làm phiền anh ấy, không có vấn đề gì."



Thật ra, Hạ Lăng đã nghĩ về điều đó khi nghe tin bà nội đến, nên đã trực tiếp đưa ra yêu cầu được đưa ra để bà nội ở lại.



Bùi Tử Hoành nghĩ rằng sẽ rất tốt nếu một người già khác sống ở đây để chăm sóc cơ thể của Tiểu Lăng, và anh ấy đã đồng ý.



- ----------------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom