• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (100 Viewers)

  • Chương 549: Bí mật của Vệ Thiều Âm

Cô nhìn về phía Lệ Lôi, trông anh rất hợp với chiếc áo vest màu xám đậm, mặc trong là lớp áo sơ mi trắng tinh khôi. Trên tay anh cầm một cái hộp trong đó có một chiếc cà vạt cùng chất liệu vải với bộ váy của cô. Trong hộp còn có hai khuy măng sét sapphire. Một phụ kiện đi kèm hoàn hảo với chiếc váy của cô.



Cô mỉm cười, liệu đây có phải là đang mặc đồ đôi không?



Cô lấy cà vạt, đeo nó cho anh. “Em sẽ giúp anh đeo nó.”



Lệ Lôi nhìn cô chằm chằm. Hàng mi cô dày, cong vút. Đôi mắt cô tập trung vào việc đang làm. Thoang thoảng có mùi hương thơi trên người của Hạ Lăng. Cô không biết rằng việc đeo cà vạt cho người khác được coi là một điều cấm kỵ trong thế giới ngầm. Nó cần phải là một người nào đó cùng phe phái và có được sự tin tưởng tuyệt đối từ người được thắt cà vạt. Một con dao hoặc bất kỳ vũ khí nào đó có thể được giấu trong cà vạt. Người đeo có thể bị giết ngay lập tức.



Lệ Lôi không bao giờ cho phép bất cứ ai đeo cà vạt cho anh.



Lệ Phong thậm chí còn cực đoan hơn về việc này. Nếu bất kỳ người phụ nữ nào đề nghị làm điều đó, anh ta sẽ giết cô gái ấy ngay tại chỗ.



Nhưng cô thì khác. Cô là Tiểu Lăng, người anh yêu say đắm và là người phụ nữ của đời anh. Ngay cả khi cô có làm việc gì quá đáng đi chăng nữa, anh vẫn sẽ luôn tha thứ cho cô một cách vô điều kiện.



Anh giống như một con thú to xác bị cô thuần hoá vậy. Miễn là cô muốn, Lệ Lôi sẵn sàng để cô làm bất cứ điều gì. Khi cô đã thắt xong cà vạt, cô tiếp tục giúp anh cài khuy măng sét.



Chỉ khi mọi thứ được làm xong một cách hoàn hảo, cô mới thoả mãn mỉm cười. “Được rồi! Tất cả đã hoàn thành.” Nhìn nụ cười ngọt ngào trên gương mặt xinh đẹp cô khiến anh cứ muốn ngắm mãi không thôi, không thể nào rời mắt được.



Anh vòng tay ôm eo cô, kéo cô lại gần, đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.



“Tiểu Lăng.” Giọng anh trầm thấp. Truyện hay luôn có tại ( TRÙMtruyện . N E T )



Cô trêu chọc anh ấy,”Nè, anh làm hỏng lớp son của em rồi.” Cô nhăn nhó, giả vờ giận dỗi.



Lệ Lôi cười và với lấy túi trang điểm của cô. Anh tìm son môi của cô, cẩn thận tô lại son lên môi cô.



“Không phải màu này nha.” Cô ấy cười.



"Nhưng anh thích nó." Giọng anh trầm ấm, dịu dàng. Anh lùi lại một bước, khẽ khuỵ gối sát mặt để nhìn cô gần hơn, trông cô thật xinh đẹp.



Cô để nguyên son môi anh bôi như vậy. Hai người bước ra khỏi cửa, tay trong tay tình tứ đan vào nhau. Trước căn hộ, chiếc xe SUV đang đậu chờ họ không phải là loại SUV thông thường. Đó là một trong những dòng xe SUV sang, được phủ một lớp màu bạc lấp lánh dưới ánh đèn đường.



Hôm nay hai người sẽ tham dự một bữa tiệc, đây là cơ hội hiếm có để anh khoe những chiếc siêu xe của mình. Nội thất của chiếc xe này được thiết kế theo sở thích của Hạ Lăng. Thực ra thì, Lệ Lôi đã tham khảo nội thất chiếc Porsche của cô khi anh tân trang lại để đảm bảo cô có thể thoải mái nhất có thể.



Người đàn ông của cô thực sự rất chu đáo và tỉ mỉ.



Bữa tiệc được tổ chức trong một khu vườn thuộc quyền sở hữu của tư nhân. Bữa tiệc được bài trí theo phong cách tối giản nhưng không kém phần thanh lịch, tinh tế. Các cây cối xung quang cũng đều được cắt tỉa một cách nghệ thuật. Nhà thiết kế, bày trí cho khu vườn này là một người được đánh giá cao trong nghề. Tổng số tiền chi cho các chi phí trang trí, xây dựng chỗ này chắc chắn là khônh kém giá trị của mấy biệt thự mà Lệ Lôi và Bùi Tử Hoành đã từng đưa cho Hạ Lăng.



Hạ Lăng và Lệ Lôi được quản gia dẫn đường đi.



Trên đường vào, Hạ Lăng hỏi, “Nơi này là của ai thế anh?” Ban đầu, cô đã nghĩ rằng bữa tiệc sẽ được tổ chức tại một phòng trà hoặc nơi tương tự như thế và chắc chắn không nghĩ rằng nó sẽ ở một khu vườn tư nhân. Khu vực này rõ ràng là không mở cửa cho người thường tham quan.



Người quản gia cực kỳ lịch sự. “Đây là tài sản thuộc quyền sở hữu của cậu chủ Vệ Thiều Âm. Cậu ấy thường không mời khách đến đây, tiểu thư là người đầu tiên.”



Tiểu Lăng sững sờ.



Người quản gia nói là vị chủ nhân ở nơi này tên là Vệ Thiều Âm?!



Cô có nghe nhầm không?!



Hạ Lăng kinh ngạc nhìn Lệ Lôi. Vệ Thiều Âm không phải chỉ là một nhân viên nhỏ làm việc dưới trướng anh ấy thôi sao? Không! Không thể gọi là “nhỏ” nhưng A Vệ không thể mua được một khu vườn tư nhân như vậy với tiền lương của anh ta được! Chỉ riêng việc trang trí nơi này đã dễ dàng ngốn hết số tiền tiết kiệm của anh ta khi làm việc tại Thiên Nghệ trong mười năm.



Lệ Lôi đã bất ngờ. “ A Vệ không bao giờ kể về bản thân với em à? Anh ta là một cậu chủ của một công ty sản xuất dược phẩm nhưng A Vệ không thích kiểu sống nhàm chán và loại nghề nghiệp đó. Vì vậy anh ta đã theo đuổi sự nghiệp, sở thích của riêng mình. Ồ! Trên thực tế, số tiền hàng năm A Vệ nhận được từ việc kinh doanh của gia đình nhiều hơn số tiền lương anh ta được trả tại Thiên Nghệ.”



Hạ Lăng không nói nên lời. Không có gì khó hiểu khi A Vệ lại có thể mua chiếc Ferrari, nội thất và thiết bị âm nhạc anh ấy dùng cũng thuộc loại đắt nhất. Và thậm chí sở hữu một khu vườn khổng lồ, đẹp như vậy! Thực sự có rất nhiều người không biết đến cách hưởng thụ thế giới khi có hầu hết mọi thứ trong tay.



Cô gần như muốn rớt nước mắt khi biết điều này.



Lệ Lôi hỏi, “Tại sao em có biểu hiện kỳ lạ như vậy?”



Hạ Lăng nói, “Em cảm thấy muốn khóc quá đi.”



Lệ Lôi trả lời, “Khóc? Nhưng tại sao? Thành thật mà nói, đúng là khu vườn của A Vệ rất tuyệt vời. Anh có thể mua một cái cho em nếu muốn. Hơn nữa, biệt thự dưới tên của em không rẻ hơn nơi này là bao. ”



Hạ Lăng vẫn cảm thấy muốn khóc. “Anh không hiểu được đâu.” Cô nhớ lại lần đầu tiên cô ở trại huấn luyện Thiên Nghệ sau khi tái sinh. Khi đó, Thiên Nghệ đã muốn chuyển nhượng cô sang Đế Hoàng. Cô không còn cách nào khác. Vệ Thiều Âm đã hào phóng đề nghị trả phí chấm dứt hợp đồng để cô có thể rời trại huấn luyện nhưng cô từ chối anh vì sợ rằng sẽ làm A Vệ bị tổn hại nghiêm trọng về mặt kinh tế.



Nếu cô biết đến điều này sớm hơn, cô đã đồng ý hai tay hai chân với lời đề nghị của A Vệ rồi!



Cô có thể sử dụng tiền của A Vệ để chấm dứt hợp đồng. Có khi thậm chí rời khỏi ngành công nghiệp giải trí mãi mãi!



Tất cả những gì xảy ra sau đó đều có thể giải quyết được. Thậm chí có thể còn không xảy ra.



Cô thực sự cảm thấy muốn khóc.



Đi dọc theo hiên nhà bằng đá cẩm thạch trắng, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Vệ Thiều Âm trong chiếc áo đuôi tôm màu trắng bạc. “Tiểu Lăng, Boss, hai người đến rồi.”



Hạ Lăng nghiến răng. “Tại sao anh chưa từng nói với tôi rằng anh là phú nhị đại (ý chỉ thế hệ thứ hai trong một gia đình giàu có)?”



Vệ Thiều Âm ngây thơ nói, “Khoan đã, Boss chưa từng nói với cô à?” Biểu hiện của anh sau đó biến thành giễu cợt. “Mặc dù vậy, tôi cảm thấy rất tốt khi không ai biết về điều này. Điều đó không có gì đáng để chia sẻ vì cả gia đình tôi toàn mấy người điên.”



Tất cả bọn họ đều không nói nên lời mỗi người họ một suy nghĩ riêng.



Hạ Lăng:" Vệ Thiều Âm, có ai nói về gia đình của mình như anh không?"



Lệ Lôi:" Tôi đã biết từ lâu rằng cả gia đình anh ta đều toàn những người không bình thường chút nào."



Người quản gia:" Cậu chủ, cậu không thể để cho gia đình này một chút thể diện nào sao?"



Hạ Lăng đã từ bỏ ý định thăm dò về công ty hay gia đình anh ta nữa vì cô ấy không cần thiết phải biết về họ. Cô chỉ biết rằng có thêm một người giàu có ở bên mình đồng nghĩa với việc có thêm một người mà cô có thể vay mượn những lúc khó khăn. “Anh đã giữ bí mật rất lâu, tại sao anh lại đột nhiên mời chúng tôi tới đây?” Hạ Lăng hỏi.



Vệ Thiều Âm cho biết, “Tôi chưa từng giữ bí mật nào cả. Là do cô chưa bao giờ hỏi tôi đó thôi.”



Hạ Lăng không nói nên lời nữa. Tất nhiên chẳng có người bình thường nào lại đi tới và hỏi người khác những câu như kiểu: "Này, bạn có giàu không?"



Vệ Thiều Âm nói với giọng điệu khoe khoang, “Tôi chọn nơi này vì tôi không thích đám đông lộn xộn bên ngoài.” Khác với mục đích hoà đồng, ăn chơi tụ tập này nọ, A Vệ hầu như không thích tổ chức tiệc tùng. Lần này, bữa tiệc được tổ chức ở quy mô nhỏ. Anh không thể yên tâm tuỳ tiện tìm một địa điểm bên ngoài. Anh ta là một kẻ lập dị ưa sạch sẽ và cảm thấy ở nơi khác thật bẩn thỉu. Do đó, anh chọn tự tổ chức ở nhà luôn.



Nhận ra những gì cô đã bỏ lỡ trong ba năm qua, Hạ Lăng ảo não đi đến phòng khách.



Phòng khách cũng được lát gạch màu trắng, tạo cho nơi này một bầu không khí cực kỳ sang trọng.



Chị Mạch Na, Bạch Mộ Dung và một số người khác đã đến. Lạc Lạc cũng vậy trên người cô mặc một chiếc váy màu hồng pastel. Cô phát hiện ra Hạ Lăng trước, hào hứng nhảy về phía cô. “Tiểu Lăng, Tiểu Lăng! Tớ ở đây này!”



Một vài vị khách đang nhấm nháp ly cocktail, rượu đứng gần bên hồ quay lại, nhìn họ.



- ----------------------------------------



Dịch giả: Như Ý Võ



Chỉnh sửa: Nguyễn Quynh Anh
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom