Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 550: Lâm Úc Nam đến thăm
Hạ Lăng mỉm cười, ôm lấy Lạc Lạc, rồi đi đến gặp chị Mạch Na.
Chị Mạch Na mặc trên người một chiếc váy dạ hội hở vai màu đỏ rượu. Mái tóc ngắn thường ngày được tạo kiểu thanh lịch. Cô ấy vẫn với khí chất cũ, nhìn Hạ Lăng cùng Lệ Lôi đến. Mạch Na nâng ly rượu vang đỏ trên tay: "Chúc mừng hai người về bên nhau một lần nữa."
Hạ Lăng quay đầu lại, liếc nhìn Lệ Lôi: "Vâng, lần này sẽ không tách ra nữa."
"Xin chúc mừng cậu Tiểu Lăng, Boss Lệ!" Là giọng nói của Lạc Lạc: "Đúng rồi, còn có chúc mừng anh Mộ Dung. Kỳ phùng địch thủ thực sự là vô cùng nổi tiếng. "
Bạch Mộ Dung mỉm cười, véo mũi cô: " Hãy luyện tập hát thật hay ah. Lần sau sẽ song ca cùng em!"
Lạc Lạc khẽ thè lưỡi:" Em có thể không hát có cảm giác mạnh mẽ, tốt như Tiểu Lăng nhưng song ca với anh mà nói thì cứ để em."
" Kêu một tiếng anh đẹp trai. Anh sẽ cân nhắc một chút. "Bạch Mộ Dung mỉm cười.
Lạc Lạc trừng mắt với anh, rồi mỉm cười, thực sự vẫn kêu một tiếng anh đẹp trai.
Bạch Mô Dung xoa xoa mái tóc ngắn của cô.
Hạ Lăng bên cạnh nhìn xem, cảm thấy rằng tình cảm của hai người họ dường như tốt đẹp lạ thường. Cô không thể không thì thầm với chị Mạch Na: "Bọn họ đây là...?".
"Sau chương trình cuộc phiêu lưu mạo hiểm, hai người họ đã có mối quan hệ rất tốt. Mộ Dung ở bên ngoài cũng không còn trêu hoa ghẹo nguyệt nữa. Em nói xem bọn họ đây là gì? "Chị Mạch Na nói.
Hạ Lăng giờ mới nhận ra điều này, sợ rằng con thỏ trắng nhỏ Lạc Lạc sẽ Bạch Mộ Dung con sói xấu xa bắt nạt. Cô hơi lo lắng rằng Lạc Lạc là đang bị ức hiếp mà không biết. Tuy nhiên, nhìn thấy vẻ ngoài hạnh phúc của họ, cô cảm thấy hoàn toàn ổn, không khỏi âm thầm chúc phúc.
Mọi người cười cười nói nói. Mặc dù có Boss lớn như Lệ Lôi ở đây nhưng mọi người đều không kiềm chế, cả nể. Chẳng mấy chốc họ vui vui vẻ, nói chuyện như thể họ đã biết nhau từ lâu. Vệ Thiều Âm cũng tham gia cuộc nói chuyện này. Và mọi người dần dần chuyển sang chủ đề nói về lý do tại sao anh ấy không làm một đứa con ngoan ngoãn, gánh vác gia tộc lớn mà lại lựa chọn con đường âm nhạc này.
"Mọi người không biết công ty dược phẩm sinh học nhàm chán đến mức nào đâu!", Vệ Thiều Âm nói với vẻ mặt chán ghét: "Các nhà nghiên cứu ở nhà luôn có khuôn mặt như xác chết. Tôi thực sự không biết liệu họ sống có vui vẻ gì không. Nếu tôi không trốn thoát nhanh...." Anh muốn nói thêm nhưng người quản gia mặc đồng phục đen trắng đã đi đến.
"Thiếu gia!" người quản gia nói: "Có một vị khách ở cửa đến thăm. Người này tự xưng là Lâm Úc Nam tiên sinh."
"Lâm Úc Nam?" Vệ Thiều Âm cau mày: "Cái gì mà Lâm Úc Nam?"
"Người đại diện cũ của tôi!" Hạ Lăng nhớ kể từ sau tai nạn dù lượn, cô đã được Bùi Tử Hoành đưa đi. Cô thậm chí chưa bao giờ gặp lại Lâm Úc Nam nữa. Từ khi Đế Hoàng đem cô đến Đông Nhạc hủy hợp đồng, cô cũng không biết phải giải thích nguyên nhân với người khác như thế nào. Nghĩ đến đây, cô thực sự phải xin lỗi Lâm Úc Nam.
"Hãy để anh ta vào!" Hạ Lăng nói.
Vệ Thiều Âm nghe cô nói như vậy, cũng đồng ý để quản gia cho vào.
Lâm Úc Nam mặc một bộ quần áo giản dị. Áo sơ mi màu xanh xám, nút trên đường viền cổ áo không cài cẩn thận mơ hồ để lộ cơ ngực săn chắc. Anh ta cũng không quá quan tâm tay áo của mình. Anh chỉ đơn thuần kéo nó lên qua khuỷu tay. Anh vội chạy vào, đầu tiên đã thấy Hạ Lăng mang theo một ly rượu đứng gần bờ hồ liền nói: "Diệp Tinh Lăng, sau khi cô chạy trốn khỏi Đế Hoàng. Cô liền trực tiếp quay lại Thiên Nghệ. Cô có bao giờ nghĩ đến việc trở về Đông Nhạc một lần nào không?" Anh thở hổn hển.
Hạ Lăng còn chưa nói lời nào thì Lệ Lôi đã tỏ vẻ không hài lòng: "Anh có quyền gì nói chuyện như thế với Tiểu Lăng nhà tôi?"
Lâm Úc Nam dò xét anh từ trên xuống dưới: "Lệ Lôi! Tôi và ca sĩ của tôi đang nói chuyện. Anh không được phép xen vào!"
Lần này đến chị Mạch Na không vui. Bàn tay sơn móng tay màu đỏ đặt ly rượu vang xuống bàn: "Ca sĩ của ai thì nói cho rõ ràng. Tiểu Lăng rõ ràng là của tôi." Đại diện hiện tại của Hạ Lăng là cô ấy. Cô không cho phép người khác xúc phạm ca sĩ của mình như vậy.
Ngay cả Vệ Thiều Âm, ở bên cạnh cũng nói: "Đúng vậy, Tiểu Lăng là ca sĩ của chị Mạch Na. Anh từ đâu đến thì trở về nơi đó đi. Đừng ở đây mà làm phiền." Anh nhìn Lâm Úc Nam
Thậm chí mặc quần áo không chỉnh tề, người xiêu xiêu vẹo vẹo. Tay áo một bên còn chưa được là phẳng. Vệ Thiều Âm nhìn anh ta một cách khó chịu. Nó gần như là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Anh ước người này biến mất nhanh chóng.
Lâm Úc Nam liền đối mặt với anh: "Vệ Thiều Âm đúng không? Chú của anh đã yêu cầu tôi theo dõi anh trong ngành công nghiệp giải trí. Nhiều năm nay tôi lười quản anh. Nếu anh xúc phạm tôi! Hãy cẩn thận lúc đấy, tôi thực sự sẽ theo dõi anh một cách sát sao."
"Anh biết chú họ của tôi?" Vệ Thiều Âm bị sốc.
"Không phải là Vệ Lăng Nam ư! Khuôn mặt quan tài, không cảm xúc như Bùi Tử Hoành. Hắn có giao dịch kinh doanh với gia đình tôi." Lâm Úc Nam tiếo tục hù dọa anh.Trên thực tế, anh biết Vệ Lăng Nam. Đúng nhưng anh không quen. Chỉ là nghe nói Vệ Thiều Âm rất sợ gia đình của mình vì vậy anh mới lấy danh tiếng để lừa anh ta.
Vệ Thiều Âm thực sự bị dọa. Không nói bất cứ điều gì nữa về việc đuổi người.
Lâm Úc Nam sau đó tiếp tục nói chuyện với Hạ Lăng: "Là cô bảo tôi quay lại giới giải trí làm quản lí, như thế nào mà phủi mông bỏ đi mà mặc kệ tôi? Tôi không quan tâm cô muốn nói gì. Cô vẫn phải tiếp tục để tôi làm đại diện!"
Hạ Lăng cười khổ. Người đàn ông này đến một chút tác phong, lịch sự cũng không có nhưng anh ta lại rất nghiêm túc. Công ty Đông Nhạc sau khi ra được một bài hát thành công, họ đặt hết hy vọng vào cô. Nhưng họ lại đi thả chim gà đẻ trứng vàng cho Đế Hoàng-người ta. Tuy nhiên, bây giờ cô ấy đã trở lại dưới trướng chị Mạch Na ở Thiên Nghệ. Vấn đề bây giờ là phải làm thế nào cho phải?
"Hay là môi giới chéo?" Lần này là Lệ Lôi suy nghĩ rồi nói.
Nói chung, một đại diện, quản lí có thể có nhiều nghệ sĩ nhưng một nghệ sĩ thường chỉ theo một đại diện. Nhưng lại có một mô hình khác là môi giới chéo, rất phổ biến ở một số nước ngoài. Nó tức là việc một số người quản lí, đại diện cùng dẫn dắt một số nghệ sĩ. Không phải là một, mà là nhiều người.
Nói cách khác, một nghệ sĩ có thể có nhiều người đại diện.
Nhưng mô hình này lần đầu tiên được tạo ra ở Thiên Nghệ và Đông Nhạc.
Lông mày của chị Mạch Na nhíu lại, có chút không vui. Cô lo lắng không biết liệu Lâm Úc Nam có đáng tin hay không? Cô nên làm gì nếu Tiểu Lăng bị làm hư mất? Vẫn nên có một đại diện thì hơn để có thể kiểm soát chặt chẽ hơn.
Lâm Úc Nam cũng không vui: "Tôi đã dẫn dắt nghệ sĩ bao năm nay. Luôn luôn chỉ có 1 với 1. Tôi quyết định chọn ai thì chính là người đó. Thậm chí sẽ không đồnh thời dẫn dắt nghệ sĩ khác. Lệ Lôi, anh thậm chí còn đề xuất một mô hình môi giới chéo là muốn làm nhục tôi sao?"
"Anh nói ai làm nhục ai?" Chị Mạch Na thậm chí còn buồn bực hơn.
Lệ Lôi bình tĩnh nhìn họ.
Hạ Lăng đứng giữa hai người đang đối đầu. Lúc nãy đáng lẽ, cô không nên để A Vệ cho Lâm Úc Nam đi vào. Cô nên đi ra cửa để gặp anh ta một mình như thế sẽ tốt hơn rồi. Làm thế nào cô có thể quên được rằng Lâm Úc Nam và chị Mạch Na đều là kiểu người nói một là một, hai là hai, tính tình nóng nảy.
Thấy sắp cãi nhau, Hạ Lăng phải ra sức khuyên can, thuyết phục: "Chị Mạch Na, bớt nóng. Lâm Úc Nam chính là hay nói chuyện khẩu khí như vậy. Lâm Úc Nam! Là tôi kéo anh quay trở lại giới giải trí làm quản lí cho tôi rồi lại bỏ đi. Là tôi khônng đúng. Thế nhưngbtôi không thể quay lại Đông Nhạc. Đông Nhạc đã trực tiếp chấm dứt hợp đồng của tôi và chuyển tôi đến Đế Hoàng mà không có sự đồng ý của tôi. Một công ty môi giới như vậy. Tôi không dám ký hợp đồng lần thứ hai. "
- --------------------
Người dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- --------------------
Dạo này truyện khá yên bình nhưng không phải sắp hết đâu nha mng!!!! Truyện dài lắm!!!!! Trước cơn bão bao giờ cũng yên bình mà!!!!!
Chị Mạch Na mặc trên người một chiếc váy dạ hội hở vai màu đỏ rượu. Mái tóc ngắn thường ngày được tạo kiểu thanh lịch. Cô ấy vẫn với khí chất cũ, nhìn Hạ Lăng cùng Lệ Lôi đến. Mạch Na nâng ly rượu vang đỏ trên tay: "Chúc mừng hai người về bên nhau một lần nữa."
Hạ Lăng quay đầu lại, liếc nhìn Lệ Lôi: "Vâng, lần này sẽ không tách ra nữa."
"Xin chúc mừng cậu Tiểu Lăng, Boss Lệ!" Là giọng nói của Lạc Lạc: "Đúng rồi, còn có chúc mừng anh Mộ Dung. Kỳ phùng địch thủ thực sự là vô cùng nổi tiếng. "
Bạch Mộ Dung mỉm cười, véo mũi cô: " Hãy luyện tập hát thật hay ah. Lần sau sẽ song ca cùng em!"
Lạc Lạc khẽ thè lưỡi:" Em có thể không hát có cảm giác mạnh mẽ, tốt như Tiểu Lăng nhưng song ca với anh mà nói thì cứ để em."
" Kêu một tiếng anh đẹp trai. Anh sẽ cân nhắc một chút. "Bạch Mộ Dung mỉm cười.
Lạc Lạc trừng mắt với anh, rồi mỉm cười, thực sự vẫn kêu một tiếng anh đẹp trai.
Bạch Mô Dung xoa xoa mái tóc ngắn của cô.
Hạ Lăng bên cạnh nhìn xem, cảm thấy rằng tình cảm của hai người họ dường như tốt đẹp lạ thường. Cô không thể không thì thầm với chị Mạch Na: "Bọn họ đây là...?".
"Sau chương trình cuộc phiêu lưu mạo hiểm, hai người họ đã có mối quan hệ rất tốt. Mộ Dung ở bên ngoài cũng không còn trêu hoa ghẹo nguyệt nữa. Em nói xem bọn họ đây là gì? "Chị Mạch Na nói.
Hạ Lăng giờ mới nhận ra điều này, sợ rằng con thỏ trắng nhỏ Lạc Lạc sẽ Bạch Mộ Dung con sói xấu xa bắt nạt. Cô hơi lo lắng rằng Lạc Lạc là đang bị ức hiếp mà không biết. Tuy nhiên, nhìn thấy vẻ ngoài hạnh phúc của họ, cô cảm thấy hoàn toàn ổn, không khỏi âm thầm chúc phúc.
Mọi người cười cười nói nói. Mặc dù có Boss lớn như Lệ Lôi ở đây nhưng mọi người đều không kiềm chế, cả nể. Chẳng mấy chốc họ vui vui vẻ, nói chuyện như thể họ đã biết nhau từ lâu. Vệ Thiều Âm cũng tham gia cuộc nói chuyện này. Và mọi người dần dần chuyển sang chủ đề nói về lý do tại sao anh ấy không làm một đứa con ngoan ngoãn, gánh vác gia tộc lớn mà lại lựa chọn con đường âm nhạc này.
"Mọi người không biết công ty dược phẩm sinh học nhàm chán đến mức nào đâu!", Vệ Thiều Âm nói với vẻ mặt chán ghét: "Các nhà nghiên cứu ở nhà luôn có khuôn mặt như xác chết. Tôi thực sự không biết liệu họ sống có vui vẻ gì không. Nếu tôi không trốn thoát nhanh...." Anh muốn nói thêm nhưng người quản gia mặc đồng phục đen trắng đã đi đến.
"Thiếu gia!" người quản gia nói: "Có một vị khách ở cửa đến thăm. Người này tự xưng là Lâm Úc Nam tiên sinh."
"Lâm Úc Nam?" Vệ Thiều Âm cau mày: "Cái gì mà Lâm Úc Nam?"
"Người đại diện cũ của tôi!" Hạ Lăng nhớ kể từ sau tai nạn dù lượn, cô đã được Bùi Tử Hoành đưa đi. Cô thậm chí chưa bao giờ gặp lại Lâm Úc Nam nữa. Từ khi Đế Hoàng đem cô đến Đông Nhạc hủy hợp đồng, cô cũng không biết phải giải thích nguyên nhân với người khác như thế nào. Nghĩ đến đây, cô thực sự phải xin lỗi Lâm Úc Nam.
"Hãy để anh ta vào!" Hạ Lăng nói.
Vệ Thiều Âm nghe cô nói như vậy, cũng đồng ý để quản gia cho vào.
Lâm Úc Nam mặc một bộ quần áo giản dị. Áo sơ mi màu xanh xám, nút trên đường viền cổ áo không cài cẩn thận mơ hồ để lộ cơ ngực săn chắc. Anh ta cũng không quá quan tâm tay áo của mình. Anh chỉ đơn thuần kéo nó lên qua khuỷu tay. Anh vội chạy vào, đầu tiên đã thấy Hạ Lăng mang theo một ly rượu đứng gần bờ hồ liền nói: "Diệp Tinh Lăng, sau khi cô chạy trốn khỏi Đế Hoàng. Cô liền trực tiếp quay lại Thiên Nghệ. Cô có bao giờ nghĩ đến việc trở về Đông Nhạc một lần nào không?" Anh thở hổn hển.
Hạ Lăng còn chưa nói lời nào thì Lệ Lôi đã tỏ vẻ không hài lòng: "Anh có quyền gì nói chuyện như thế với Tiểu Lăng nhà tôi?"
Lâm Úc Nam dò xét anh từ trên xuống dưới: "Lệ Lôi! Tôi và ca sĩ của tôi đang nói chuyện. Anh không được phép xen vào!"
Lần này đến chị Mạch Na không vui. Bàn tay sơn móng tay màu đỏ đặt ly rượu vang xuống bàn: "Ca sĩ của ai thì nói cho rõ ràng. Tiểu Lăng rõ ràng là của tôi." Đại diện hiện tại của Hạ Lăng là cô ấy. Cô không cho phép người khác xúc phạm ca sĩ của mình như vậy.
Ngay cả Vệ Thiều Âm, ở bên cạnh cũng nói: "Đúng vậy, Tiểu Lăng là ca sĩ của chị Mạch Na. Anh từ đâu đến thì trở về nơi đó đi. Đừng ở đây mà làm phiền." Anh nhìn Lâm Úc Nam
Thậm chí mặc quần áo không chỉnh tề, người xiêu xiêu vẹo vẹo. Tay áo một bên còn chưa được là phẳng. Vệ Thiều Âm nhìn anh ta một cách khó chịu. Nó gần như là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Anh ước người này biến mất nhanh chóng.
Lâm Úc Nam liền đối mặt với anh: "Vệ Thiều Âm đúng không? Chú của anh đã yêu cầu tôi theo dõi anh trong ngành công nghiệp giải trí. Nhiều năm nay tôi lười quản anh. Nếu anh xúc phạm tôi! Hãy cẩn thận lúc đấy, tôi thực sự sẽ theo dõi anh một cách sát sao."
"Anh biết chú họ của tôi?" Vệ Thiều Âm bị sốc.
"Không phải là Vệ Lăng Nam ư! Khuôn mặt quan tài, không cảm xúc như Bùi Tử Hoành. Hắn có giao dịch kinh doanh với gia đình tôi." Lâm Úc Nam tiếo tục hù dọa anh.Trên thực tế, anh biết Vệ Lăng Nam. Đúng nhưng anh không quen. Chỉ là nghe nói Vệ Thiều Âm rất sợ gia đình của mình vì vậy anh mới lấy danh tiếng để lừa anh ta.
Vệ Thiều Âm thực sự bị dọa. Không nói bất cứ điều gì nữa về việc đuổi người.
Lâm Úc Nam sau đó tiếp tục nói chuyện với Hạ Lăng: "Là cô bảo tôi quay lại giới giải trí làm quản lí, như thế nào mà phủi mông bỏ đi mà mặc kệ tôi? Tôi không quan tâm cô muốn nói gì. Cô vẫn phải tiếp tục để tôi làm đại diện!"
Hạ Lăng cười khổ. Người đàn ông này đến một chút tác phong, lịch sự cũng không có nhưng anh ta lại rất nghiêm túc. Công ty Đông Nhạc sau khi ra được một bài hát thành công, họ đặt hết hy vọng vào cô. Nhưng họ lại đi thả chim gà đẻ trứng vàng cho Đế Hoàng-người ta. Tuy nhiên, bây giờ cô ấy đã trở lại dưới trướng chị Mạch Na ở Thiên Nghệ. Vấn đề bây giờ là phải làm thế nào cho phải?
"Hay là môi giới chéo?" Lần này là Lệ Lôi suy nghĩ rồi nói.
Nói chung, một đại diện, quản lí có thể có nhiều nghệ sĩ nhưng một nghệ sĩ thường chỉ theo một đại diện. Nhưng lại có một mô hình khác là môi giới chéo, rất phổ biến ở một số nước ngoài. Nó tức là việc một số người quản lí, đại diện cùng dẫn dắt một số nghệ sĩ. Không phải là một, mà là nhiều người.
Nói cách khác, một nghệ sĩ có thể có nhiều người đại diện.
Nhưng mô hình này lần đầu tiên được tạo ra ở Thiên Nghệ và Đông Nhạc.
Lông mày của chị Mạch Na nhíu lại, có chút không vui. Cô lo lắng không biết liệu Lâm Úc Nam có đáng tin hay không? Cô nên làm gì nếu Tiểu Lăng bị làm hư mất? Vẫn nên có một đại diện thì hơn để có thể kiểm soát chặt chẽ hơn.
Lâm Úc Nam cũng không vui: "Tôi đã dẫn dắt nghệ sĩ bao năm nay. Luôn luôn chỉ có 1 với 1. Tôi quyết định chọn ai thì chính là người đó. Thậm chí sẽ không đồnh thời dẫn dắt nghệ sĩ khác. Lệ Lôi, anh thậm chí còn đề xuất một mô hình môi giới chéo là muốn làm nhục tôi sao?"
"Anh nói ai làm nhục ai?" Chị Mạch Na thậm chí còn buồn bực hơn.
Lệ Lôi bình tĩnh nhìn họ.
Hạ Lăng đứng giữa hai người đang đối đầu. Lúc nãy đáng lẽ, cô không nên để A Vệ cho Lâm Úc Nam đi vào. Cô nên đi ra cửa để gặp anh ta một mình như thế sẽ tốt hơn rồi. Làm thế nào cô có thể quên được rằng Lâm Úc Nam và chị Mạch Na đều là kiểu người nói một là một, hai là hai, tính tình nóng nảy.
Thấy sắp cãi nhau, Hạ Lăng phải ra sức khuyên can, thuyết phục: "Chị Mạch Na, bớt nóng. Lâm Úc Nam chính là hay nói chuyện khẩu khí như vậy. Lâm Úc Nam! Là tôi kéo anh quay trở lại giới giải trí làm quản lí cho tôi rồi lại bỏ đi. Là tôi khônng đúng. Thế nhưngbtôi không thể quay lại Đông Nhạc. Đông Nhạc đã trực tiếp chấm dứt hợp đồng của tôi và chuyển tôi đến Đế Hoàng mà không có sự đồng ý của tôi. Một công ty môi giới như vậy. Tôi không dám ký hợp đồng lần thứ hai. "
- --------------------
Người dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- --------------------
Dạo này truyện khá yên bình nhưng không phải sắp hết đâu nha mng!!!! Truyện dài lắm!!!!! Trước cơn bão bao giờ cũng yên bình mà!!!!!
Bình luận facebook