• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (53 Viewers)

  • Chương 564: Anh ấy khác

Hạ Lăng cuối cùng cũng bị anh thuyết phục, cô khẽ nói: "Được."



Vương Đào lái chiếc Bugatti Veyron, đưa cô về nhà.



Họ đi qua những bức tường màu đỏ của các biệt thự khác trong khu vực. Ánh đèn bên đường hắt hiu thật ấm áp và yên tĩnh. Chiếc xe dừng lại trước nhà cô, Vương Đào lúc này cảm thán huýt sáo một cái, "Chà, ở đây tốt quá. Hình như nhà của Bùi Tử Hoành ở bên cạnh đúng không?"



Khi đang lái xe, anh đã thấy biển tên "Bùi" được viết ở nhà bên cạnh.



Hạ Lăng không trả lời. Cô khập khiễng đi xuống xe.



Vương Đào nhanh chóng ra khỏi xe và giúp cô mở cửa.



Cô đi vào nhìn anh khi đã ở trong sân đầy cây thường xuân: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà. Cũng trễ rồi, không tiện mời anh vào." Vào lúc mười hai giờ này, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, cô không nên để cho anh bất cứ hy vọng nào cả.



Vương Đào dựa vào bức tường trong sân và cười nói: "Tôi không phải hổ, sẽ không ăn cô đâu. "



Cô chỉ mỉm cười nhẹ. Không có ý gì là có ý định thay đổi lập trường.



Anh nhún vai, giả vờ bực bội, "Ừ, chúc ngủ ngon! Vẻ đẹp bé nhỏ trong lòng tôi." Anh bước vài bước ra ngoài, mở cửa chiếc Bugatti Veyron. Trước khi lên xe anh còn nói bổ sung thêm một câu: "Cô là người phụ nữ đẹp nhất tôi thấy trong bữa tiệc tối nay. "



Hạ Lăng lại nở một nụ cười nhè nhẹ trên môi. Biết rằng anh đang cố tình làm cho cô vui lên. Khi nghe điều này, tâm trạng không tốt và sự chán nản ban đầu dường như cũng dần tan biến.



"Tôi sẽ cho anh một vé VIP trong buổi hòa nhạc." Cô nói.



"Vậy thì phải cảm ơn trước rồi."



"Sao anh còn chưa đi?" Cô thấy dáng người mảnh khảnh của anh đang dựa vào cửa xe, không có chút gì là muốn di chuyển.



"Tôi sẽ đợi ở đây cho đến khi cô vào nhà, cô không biết đây là điều một quý ông nên làm sao?" Nụ cười trên khuôn mặt của Vương Đào có chút hoang dại, khiến bản thân anh hấp dẫn hơn chút. Ở nhà, anh không được phép can thiệp vào bất cứ công việc nào liên quan đến kinh doanh. Tất cả những gì anh có thể làm mỗi ngày là ăn chơi. Cũng vì vậy mà anh rất biết cách theo đuổi con gái nhà người ta.



Hạ Lăng thực sự bị anh ta thu hút. Tất nhiên là không có dính dáng gì đến cảm xúc giữa nam và nữ nhưng cô cảm thấy rất thoải mái khi ở cạnh anh. Xung quanh cô không có quá nhiều vấn đề phức tạp, gánh nặng mà cô phải lo.



Cô vẫy tay ý chúc anh thượng lộ bình an và trực tiếp quay vào nhà.



Vương Đào vẫn dựa vào cửa xe, cho đến khi đèn trong nhà được bật lên thì anh mới lái xe đi.



Mắt cá chân của Hạ Lăng bị sưng rất nặng. Ngay tại bữa tiệc. Mặc dù Vương Đào đã xoa bóp và nắn xương cho cô nhưng vết thương hồi phục không mấy tốt. Cánh tay cô cũng bị trầy xước và máu rỉ ra, lại nhỏ lốm đốm rơi xuống sàn.



Cô ngồi trên ghế sofa để kiểm tra chấn thương. Cô chỉ mới chuyển đến đây vài ngày nên chưa chuẩn bị chút dụng cụ sơ cứu nào. Đi đến nhà hàng xóm bên cạnh mượn thuốc? Đừng đùa, cô còn phải nhìn xem người hàng xóm là ai nữa kia.



Trong thâm tâm, cô thầm nguyền rủa Lệ lão gia. Đầu óc ông ta như thế nào mà lại sắp xếp cô ở cạnh nhà Bùi Tử Hoành chứ? Cô thở dài một tiếng, cởi đôi giày cao gót tinh xảo, dùng một chân từng bước nhảy lò cò đến phòng vệ sinh để rửa vết thương.



Lúc này có tiếng chuông cửa reo lên.



Tay cô vặn chiếc vòi dừng lại, trong lòng hiện một tia vui sướng. "Là Lệ Lôi sao, trễ thế rồi anh vẫn đến đây? Anh nói anh sẽ đưa cô về nhà nhưng lại không giữ lời. Là muốn đến xin lỗi cô sao?"



Cô lại dùng một chân nhảy đến bên cửa. Trong lúc khẩn trương, cô gần như lại lần nữa súyt ngã. Phải mất một lúc cô mới ra được cửa, cô nhìn ra hàng rào bên ngoài sân, chỉ thấy có Bùi Tử Hoành đứng bên ngoài.



Anh đứng dưới một bụi cây thường xuân đựơc hắt một chút ánh sáng mờ mờ bên cạnh bức tường màu đỏ.



Cái nhìn của anh không có tỏ vẻ cảm xúc gì cả. Không biết là đang giận dữ hay đang vui. Dáng đứng của anh vẫn thanh nhã như thường lệ.



"Tại sao anh lại đến đây?" Cô hỏi nhưng không bước về phía anh



"Anh nhớ Lệ Lôi không có Bugatti Veyron", Bùi Tử Hoành nói. "Em đã được một người đàn ông khác đưa về. Anh đến để gặp em. Anh sợ có chuyện gì xảy ra." Anh dặn người làm để mắt đến những hoạt động của cô nên vừa hay biết cô được đưa về bằng chiếc Bugatti Veyron liền chạy sang.



Hạ Lăng nhẹ nhàng trả lời, "Không có gì."



Cô vẫn đang đi chân trần đứng trên sàn đá cẩm thạch, vì trời quá lạnh nên ngón chân cô hơi co lại. Một tay cô đặt lên cây cột chạm khắc ở cửa ra vào. Đột nhiên từ đâu có cơn gió đêm mùa hè thổi tung chiếc váy dạ hội mỏng manh khiến cô không thể không run rẩy.



Bùi Tử Hoành khẽ cau mày: "Em lạnh?"



Cô nói: "Ừm. Bây giờ em sẽ vào nhà."



Mắt anh rơi xuống chân cô: "Bị thương?"



"...Ừm." Trước mặt người đàn ông này thì có nói dối bao nhiêu cũng là vô ích. Anh luôn tự tin với phán đoán của mình. Nếu anh đã nói cô bị thương thì dù có phủ nhận anh cũng một mực cho là như vậy.



Anh nói: "Không thể để vậy được, cho anh vào xem."



Anh lấy một tay chống vào bức tường gạch đỏ, dễ dàng thò tay lật khoá biệt thự.



"Anh...!" Cô trừng mắt nhìn anh không vui, "Đây là nhà của em!"



"Em bị thương." Anh chỉ kiên nhẫn đứng đó nói, "Ở đây gió lớn, để anh vào nhà, anh sẽ giúp em xử lý vết thương và rời đi ngay." Anh cũng biết Lệ lão gia sắp xếp cô đến đây là muốn anh thuận nước đẩy thuyền. Cũng nghe nói hôm nay cháu trai ông được sắp xếp một buổi xem mắt, chọn vợ. Nếu anh còn không biết tận dụng cơ hội trời cho này thì việc theo đuổi Hạ Lăng có thể dẹp bỏ được rồi.



Tiểu Lăng nghi ngờ nhìn anh.



Anh có thật sự tốt bụng đến mức sẽ rời đi sau khi xử lý vết thương cho cô không?



"Tôi có thể xử lý được."



"Với em?" Anh trực tiếp chặn lời cô chỉ với hai từ, sau đó lại nói tiếp, "Anh làm vậy là đang tôn trọng em. Em muốn mở cửa để anh vào hay muốn anh đột nhập vào?"



Hạ Lăng biết rằng dù có nói thêm cũng vô ích.



Cô miễn cưỡng mở cửa, giọng cô lạnh lùng, "Bùi Tử Hoành, anh là đang nghĩ em sẽ biết ơn sau khi anh làm chuyện này, hồi tâm chuyển ý quay về bên anh?"



"Phải thử mới biết được." Anh bình tĩnh liếc xuống cánh tay và mắt cá chân của cô, gọi điện thoại cho mẹ Chu bảo bà mang uống thuốc từ nhà đến.



Mẹ Chu nhanh chóng đưa hộp thuốc đến.



Bùi Tử Hoành đỡ cô trên ghế sofa, cúi đầu xuống và bôi thuốc cẩn thận.



Cả hai đều im lặng.



"Anh ta tổ chức bữa tiệc kén vợ, em là đang còn hy vọng sao?" Đột nhiên, cô nghe thấy Bùi Tử Hoành hỏi.



"Anh ấy có lý do riêng." Hạ Lăng thì thầm. Cô đoán rằng Lệ Lôi bị buộc phải tham gia buổi kén vợ này và không thể đưa cô về được. Phải có lý do thì anh mới làm như vậy. Còn lý do khác ư, cô thực sự không tin rằng một người đàn ông đã bỏ ra nửa lít máu trong cơ thể để cầu cho cô được bình an sẽ thay lòng đổi dạ nhanh như vậy.



Giọng của Bùi Tử Hoành hơi trầm xuống: "Lúc đó anh không thể cưới em, cũng là có lý do của mình."



Cô ngước nhìn anh.



Dưới ánh sáng dịu nhẹ của phòng khách phảng phất hòa cùng nỗi buồn trên nét mặt anh.



Hạ Lăng tách tay áo ra, nhẹ nhàng băng bó tay: "Không giống nhau." Nhưng giữa hai người họ có gì khác nhau? Cô không thể nói rõ ràng ra được. Đột nhiên trái tim cô thấy trống rỗng lạ thường.



Bùi Tử Hoành lại tiếp: "Trong lòng em rất rõ là đằng khác. Em nói không có gì khác biệt nhưng em không cần thiết phải nói như thế."



- ----------------------------------------



Dịch giả: @Ân Vĩnh



Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom