Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 566: Tai nạn nhỏ
Điện thoại của Hạ Lăng đổ chuông reo rắt.
Đầu cô choáng váng. Cô khẽ thay đổi tư thế, vùi đầu vào chăn và tiếp tục ngủ.
Tiếng chuông điện thoại vẫn tiếp tục reo liên tục không ngừng nghĩ.
Cuối cùng, cô cũng cầm nó lên để trả lời. Bằng giọng mũi, cô hỏi: “Xin chào?”
"Cô đang ở đâu? Cô có biết mấy giờ rồi không? Buổi hẹn làm việc với bên đài truyền hình hôm nay đã được sắp xếp chuẩn bị từ một tuần trước. Bây giờ, toàn bộ người trong chương trình đang chờ cô. Tôi cho cô nửa tiếng. Tốt hơn hết là cô nên đến đây nhanh nếu không….!”Giọng nói gầm rú dữ dội qua điện thoại khiến Hạ Lăng sợ đến nỗi tay cô run lên suýt chút nữa làm cô đánh rơi điện thoại. Cô lấy lại bình tĩnh và nhận ra giọng nói đó là Lâm Úc Nam.
"Tôi bị ốm." Cô yếu ớt trả lời.
"Ốm? Tôi không quan tâm. Cho dù cô có bị nhiễm virus zombie đi chăng nữa thì tốt hơn hết cô nên nhanh chóng đến đây. Nếu không cô đừng trách tôi...!” Lâm Úc Nam cáu kỉnh hét qua điên thoại: “Kênh truyền hình hôm nay là kênh Hòa bình đó, cô có biết điều đó không? Cô có thể nâng cao danh tiếng của mình lên thông qua chương trình lớn này!”
Hạ Lăng cuối cùng đã nhớ về chương trình này. Cô như sắp khóc.
“Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng đến đó”. Cô trả lời bằng giọng nói có phần uất ức, mếu máo. Chịu đựng sự khó chịu vì căn bệnh, cô bước xuống khỏi giường. Đầu cô nặng trĩu, cô gần như muốn ngã xuống. Nhìn bản thân, cô nhận ra rằng mình vẫn đang mặc chiếc váy dạ hội từ tối hôm qua. Váy đã bị vấy bẩn, nhàu nát do cô đã ngã vài lần.
Cô không có thời gian để tắm nữa.
Cô thay bộ quần áo mới với tốc độ nhanh nhất có thể, buộc mái tóc dài theo kiểu đuôi ngựa và đội thêm chiếc mũ le. Cuối cùng, cô đeo nốt cặp kính râm và bước khập khiễng ra khỏi cửa.
Ra khỏi cửa phòng ngủ, cô đi ngang qua căn phòng trống. Sau cánh cửa, một cuộc tranh cãi không rõ gây tiếng ồn rất lớn.
Cô nghi ngờ mình bị ảo giác. Tại sao cô nghe thấy giọng nói của Lệ Lôi? Tò mò, cô mở cửa ra. Đúng là Lệ Lôi đang ở đây. Anh đang phóng ánh mắt như dao găm vào Bùi Tử Hoành. Cả hai người đều có thái độ thù hằn với nhau.
Thấy cô đã bước vào, cả hai đều im lặng một lúc.
“Tiểu Lăng”. Lệ Lôi phản ứng trước. “Tại sao em với anh ta ….?”
Tiểu Lăng cắn môi. Cô bị trẹo cổ chân, ngã bệnh và buồn bã suốt đêm chờ đợi tin tức của anh. Nhưng cuối cùng, điều đầu tiên anh hỏi lại là tại sao cô lại ở bên Bùi Tử Hoành? “Anh đã rời đi với Nam Cung Thanh Nhã nhưng anh lại không cho em tìm người khác?” Cô thét lên với anh.
Khuôn mặt của Lệ Lôi tối sầm lại. Ban đầu, anh vẫn hy vọng rằng cảnh trong phòng ngủ giữa cô với Bùi Tử Hoành không như những gì anh tưởng tượng. Tất cả là do anh bị ảo giác nhưng thật bất ngờ, cô thừa nhận rằng cô đã đi tìm một người đàn ông khác!
Anh khẽ siết chặt tay.
Tiểu Lăng choáng váng, lảo đảo. Đầu cô đau, chân cô cũng vậy. Hơn nữa, cô đang có tâm trạng không mấy vui vẻ, vô cùng vội vã do bị quản lý của mình thúc giục. Vì vậy, cô đã không nhận thấy bầu không khí kỳ lạ và cách ăn mặc bất thường của Bùi Tử Hoành. Cô xoay người lại bước ra ngoài. “Hai người có thể tiếp tục nói chuyện. Tôi có việc phải làm”.
"Anh sẽ chở em đi”. Bùi Tử Hoành bước tới phía trước.
"Không cần." Hạ Lăng từ chối. "Tôi có xe riêng." Cô đã mang chiếc Porsche màu đỏ của mình vào gara của biệt thự để có thể thuận tiện tự đi lại.
“Em vẫn còn mệt mỏi vì những điều xảy ra đêm hôm qua. Cơ thể em vẫn còn rất yếu. Làm thế nào em có thể tự lái xe?” Giọng của Bùi Tử Hoành trầm thấp, mang chút gì đó mơ hồ, ám chỉ. “Anh sẽ gọi tài xế đưa em tới đó?”.
Lệ Lôi càng trở nên vội vã hơn, không khỏi thấp thỏm, lo lắng. "Những điều xảy ra đêm qua… Anh ta có ý gì?" Anh nhìn Hạ Lăng, nghiến răng và nói: “Em không được phép lên xe của anh ta. Anh sẽ chở em đến đó”.
Nếu anh không nói cụm từ “không được phép” thì có lẽ Hạ Lăng đã để anh chở cô đi.
Thật đáng tiếc, giọng điệu ra lệnh đó của anh đã vô tình kích hoạt tính kiêu ngạo của cô. “Lệ Lôi, anh tưởng rằng thế giới xoay quanh anh? Anh nghĩ là em phải lắng nghe bất cứ điều gì anh nói? Hôm qua, anh yêu cầu em đợi. Và em đã đợi. Tuy nhiên, anh đã ở đâu? Anh nghĩ anh còn đủ tư cách để tiếp tục ra lệnh cho em nên làm cái gì sao?”
“Anh…” Lệ Lôi muốn nói điều gì đó.
Điện thoại di động của Hạ Lăng lại reo. Cô lấy nó ra. Tên người gọi vẫn là Lâm Úc Nam.
Cô bấm vào nút từ chối. Cô nói thẳng thắn với Lệ Lôi: “Lệ Lôi, em đang rất bận và không muốn cãi nhau với anh. Cả hai anh không cần phải chở em đến đó. Em có đôi bàn tay và đôi bàn chân của riêng em. Và em có thể tự mình đến đó. Tạm biệt!"
Vừa dứt lời, cô tiếp tục đi khập khiễng xuống cầu thang.
“Tiểu Lăng!” Lệ Lôi đuổi theo.
Bùi Tử Hoành nắm lấy và giữ anh dừng lại: “Lệ Lôi, đã đến lúc phải giải quyết việc riêng giữa chúng ta. Anh đã có Nam Cung Thanh Nhã rồi. Hãy ngừng làm phiền Tiểu Lăng. Hãy để cô ấy ở bên một người có thể cho cô ấy hạnh phúc”.
"Ai có thể? Là anh?" Lệ Lôi mỉm cười, khinh miệt. “Bùi Tử Hoành, tại sao anh lại có thể không biết xấu hổ như vậy?”
Cả hai lại bắt đầu cãi nhau nảy lửa. Trong lúc đó, Hạ Lăng đã đi đến gara, khởi động và lái chiếc Porche của cô đi. Cô bị ốm nên lái xe với tốc độ rất chậm. Giọng nói gay gắt của hai người đàn ông kia cứ vang vọng trong đầu cô như hàng vạn con vịt đang kêu. Mặc dù đã cẩn thận hơn nhưng cô vẫn gặp tai nạn.
Chiếc Porsche của cô đâm vào một chiếc Cadillac trước mặt. Phần đầu của chiếc xe bị biến dạng. Nó khá là nghiêm trọng.
May mắn thay, không có ai bị thương. Một người đàn ông và một người phụ nữ bước xuống từ chiếc Cadillac. Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa. Tay anh ta đang ôm người phụ nữ mặt trang điểm đậm. Nhìn anh ta trông vô cùng ranh mãnh, quỷ quyệt, không có vẻ gì là người tốt.
Hạ Lăng chịu đựng cơn đau đầu, mở cửa bước xuống. “Thưa ông, tôi thực sự xin lỗi. Tôi đã vô tình va vào xe của ông. Tôi sẽ bồi thường cho ông về những thiệt hại mà tôi đã gây ra. Đây là danh thiếp trợ lý của tôi. Ông có thể liên hệ với …”.
Trước khi cô có thể kết thúc lời nói, phía bên kia đã nhận ra cô: “Diệp Tinh Lăng?”
Giật mình, cuối cùng cô cũng nhận ra mình quá mất bình tĩnh rồi. Cô quên đeo kính râm khi xuống xe.
"Là tôi." Cô cố tỏ ra lịch sự hết mức có thể. “Tôi đang rất vội vàng. Vì vậy phiền anh có việc gì thì liên hệ với trợ lý của tôi”.
“Tôi nghĩ không cần phải quá rắc rối”. Bên kia mỉm cười ranh mãnh đẩy danh thiếp lại tay cô. Anh ta cũng nhân cơ hội vuốt ve bàn tay mềm mại tinh tế của cô, không chịu buông. “Đây chỉ là một chút cọ xát, cô Diệp. Cô không phải bận tâm đâu. Tôi sẽ bỏ qua chỉ cần chúng ta trở thành bạn bè, cùng nhau uống một tách cà phê thì sao?”.
Hạ Lăng cố gắng hết sức để rút tay lại. Cô biết rằng mình đã gặp rắc rối lớn khi đâm phải xe của một tay chơi giàu có.
Cô nhìn qua chỗ khác. Vẻ mặt cô tối sầm lại: “Tôi thực sự đang rất vội. Xin lỗi tôi phải đi ngay bây giờ”.
Sau đó, cô quay trở lại xe của mình.
Đây là một đại lộ nhỏ và giờ không phải là giờ cao điểm, có rất ít xe đi lại. Người đàn ông đó thô lỗ nắm lấy cánh tay cô: “ Đừng làm như thế, chỉ là uống một tách cà phê thôi mà không được sao? ”.
Cô nhận ra rằng cô khó có thể bỏ đi dễ dàng. Cô quá lịch sự khi chỉ khiển trách bên kia nên thể hiện sự tôn trọng với người khác nhưng người đàn ông đó rõ ràng không quan tâm. Ngay cả người phụ nữ đi cùng cũng cười và thuyết phục: “ Cô Diệp, Anh Long của chúng tôi thực sự rất tốt. Anh ấy sẽ không đối xử tệ với cô. Mọi người cùng vui vẻ. Đừng vòng vo (buzzkill) như vậy. Cô muốn bao nhiêu? Cô cứ cho một mức giá”.
"Họ nghĩ cái gì về cô vậy?!"
Cô không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của bên kia. Hơn thế, họ còn từ chối lắng nghe lý do. Trong lúc lo lắng, hoảng loạn, cô vội lấy chiếc điện thoại của mình ra khỏi túi và nhanh chóng bấm gọi 110.
- --------------------
Dịch: @Nguyễn thảo
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh. Đọc truyện tại ( T RÙMTRUYỆN.n et )
- --------------------
Chap này là hôm qua quên đăng mng ơi!!! Chap hôm nay tối xíu mới có nha!!!!
Đầu cô choáng váng. Cô khẽ thay đổi tư thế, vùi đầu vào chăn và tiếp tục ngủ.
Tiếng chuông điện thoại vẫn tiếp tục reo liên tục không ngừng nghĩ.
Cuối cùng, cô cũng cầm nó lên để trả lời. Bằng giọng mũi, cô hỏi: “Xin chào?”
"Cô đang ở đâu? Cô có biết mấy giờ rồi không? Buổi hẹn làm việc với bên đài truyền hình hôm nay đã được sắp xếp chuẩn bị từ một tuần trước. Bây giờ, toàn bộ người trong chương trình đang chờ cô. Tôi cho cô nửa tiếng. Tốt hơn hết là cô nên đến đây nhanh nếu không….!”Giọng nói gầm rú dữ dội qua điện thoại khiến Hạ Lăng sợ đến nỗi tay cô run lên suýt chút nữa làm cô đánh rơi điện thoại. Cô lấy lại bình tĩnh và nhận ra giọng nói đó là Lâm Úc Nam.
"Tôi bị ốm." Cô yếu ớt trả lời.
"Ốm? Tôi không quan tâm. Cho dù cô có bị nhiễm virus zombie đi chăng nữa thì tốt hơn hết cô nên nhanh chóng đến đây. Nếu không cô đừng trách tôi...!” Lâm Úc Nam cáu kỉnh hét qua điên thoại: “Kênh truyền hình hôm nay là kênh Hòa bình đó, cô có biết điều đó không? Cô có thể nâng cao danh tiếng của mình lên thông qua chương trình lớn này!”
Hạ Lăng cuối cùng đã nhớ về chương trình này. Cô như sắp khóc.
“Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng đến đó”. Cô trả lời bằng giọng nói có phần uất ức, mếu máo. Chịu đựng sự khó chịu vì căn bệnh, cô bước xuống khỏi giường. Đầu cô nặng trĩu, cô gần như muốn ngã xuống. Nhìn bản thân, cô nhận ra rằng mình vẫn đang mặc chiếc váy dạ hội từ tối hôm qua. Váy đã bị vấy bẩn, nhàu nát do cô đã ngã vài lần.
Cô không có thời gian để tắm nữa.
Cô thay bộ quần áo mới với tốc độ nhanh nhất có thể, buộc mái tóc dài theo kiểu đuôi ngựa và đội thêm chiếc mũ le. Cuối cùng, cô đeo nốt cặp kính râm và bước khập khiễng ra khỏi cửa.
Ra khỏi cửa phòng ngủ, cô đi ngang qua căn phòng trống. Sau cánh cửa, một cuộc tranh cãi không rõ gây tiếng ồn rất lớn.
Cô nghi ngờ mình bị ảo giác. Tại sao cô nghe thấy giọng nói của Lệ Lôi? Tò mò, cô mở cửa ra. Đúng là Lệ Lôi đang ở đây. Anh đang phóng ánh mắt như dao găm vào Bùi Tử Hoành. Cả hai người đều có thái độ thù hằn với nhau.
Thấy cô đã bước vào, cả hai đều im lặng một lúc.
“Tiểu Lăng”. Lệ Lôi phản ứng trước. “Tại sao em với anh ta ….?”
Tiểu Lăng cắn môi. Cô bị trẹo cổ chân, ngã bệnh và buồn bã suốt đêm chờ đợi tin tức của anh. Nhưng cuối cùng, điều đầu tiên anh hỏi lại là tại sao cô lại ở bên Bùi Tử Hoành? “Anh đã rời đi với Nam Cung Thanh Nhã nhưng anh lại không cho em tìm người khác?” Cô thét lên với anh.
Khuôn mặt của Lệ Lôi tối sầm lại. Ban đầu, anh vẫn hy vọng rằng cảnh trong phòng ngủ giữa cô với Bùi Tử Hoành không như những gì anh tưởng tượng. Tất cả là do anh bị ảo giác nhưng thật bất ngờ, cô thừa nhận rằng cô đã đi tìm một người đàn ông khác!
Anh khẽ siết chặt tay.
Tiểu Lăng choáng váng, lảo đảo. Đầu cô đau, chân cô cũng vậy. Hơn nữa, cô đang có tâm trạng không mấy vui vẻ, vô cùng vội vã do bị quản lý của mình thúc giục. Vì vậy, cô đã không nhận thấy bầu không khí kỳ lạ và cách ăn mặc bất thường của Bùi Tử Hoành. Cô xoay người lại bước ra ngoài. “Hai người có thể tiếp tục nói chuyện. Tôi có việc phải làm”.
"Anh sẽ chở em đi”. Bùi Tử Hoành bước tới phía trước.
"Không cần." Hạ Lăng từ chối. "Tôi có xe riêng." Cô đã mang chiếc Porsche màu đỏ của mình vào gara của biệt thự để có thể thuận tiện tự đi lại.
“Em vẫn còn mệt mỏi vì những điều xảy ra đêm hôm qua. Cơ thể em vẫn còn rất yếu. Làm thế nào em có thể tự lái xe?” Giọng của Bùi Tử Hoành trầm thấp, mang chút gì đó mơ hồ, ám chỉ. “Anh sẽ gọi tài xế đưa em tới đó?”.
Lệ Lôi càng trở nên vội vã hơn, không khỏi thấp thỏm, lo lắng. "Những điều xảy ra đêm qua… Anh ta có ý gì?" Anh nhìn Hạ Lăng, nghiến răng và nói: “Em không được phép lên xe của anh ta. Anh sẽ chở em đến đó”.
Nếu anh không nói cụm từ “không được phép” thì có lẽ Hạ Lăng đã để anh chở cô đi.
Thật đáng tiếc, giọng điệu ra lệnh đó của anh đã vô tình kích hoạt tính kiêu ngạo của cô. “Lệ Lôi, anh tưởng rằng thế giới xoay quanh anh? Anh nghĩ là em phải lắng nghe bất cứ điều gì anh nói? Hôm qua, anh yêu cầu em đợi. Và em đã đợi. Tuy nhiên, anh đã ở đâu? Anh nghĩ anh còn đủ tư cách để tiếp tục ra lệnh cho em nên làm cái gì sao?”
“Anh…” Lệ Lôi muốn nói điều gì đó.
Điện thoại di động của Hạ Lăng lại reo. Cô lấy nó ra. Tên người gọi vẫn là Lâm Úc Nam.
Cô bấm vào nút từ chối. Cô nói thẳng thắn với Lệ Lôi: “Lệ Lôi, em đang rất bận và không muốn cãi nhau với anh. Cả hai anh không cần phải chở em đến đó. Em có đôi bàn tay và đôi bàn chân của riêng em. Và em có thể tự mình đến đó. Tạm biệt!"
Vừa dứt lời, cô tiếp tục đi khập khiễng xuống cầu thang.
“Tiểu Lăng!” Lệ Lôi đuổi theo.
Bùi Tử Hoành nắm lấy và giữ anh dừng lại: “Lệ Lôi, đã đến lúc phải giải quyết việc riêng giữa chúng ta. Anh đã có Nam Cung Thanh Nhã rồi. Hãy ngừng làm phiền Tiểu Lăng. Hãy để cô ấy ở bên một người có thể cho cô ấy hạnh phúc”.
"Ai có thể? Là anh?" Lệ Lôi mỉm cười, khinh miệt. “Bùi Tử Hoành, tại sao anh lại có thể không biết xấu hổ như vậy?”
Cả hai lại bắt đầu cãi nhau nảy lửa. Trong lúc đó, Hạ Lăng đã đi đến gara, khởi động và lái chiếc Porche của cô đi. Cô bị ốm nên lái xe với tốc độ rất chậm. Giọng nói gay gắt của hai người đàn ông kia cứ vang vọng trong đầu cô như hàng vạn con vịt đang kêu. Mặc dù đã cẩn thận hơn nhưng cô vẫn gặp tai nạn.
Chiếc Porsche của cô đâm vào một chiếc Cadillac trước mặt. Phần đầu của chiếc xe bị biến dạng. Nó khá là nghiêm trọng.
May mắn thay, không có ai bị thương. Một người đàn ông và một người phụ nữ bước xuống từ chiếc Cadillac. Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa. Tay anh ta đang ôm người phụ nữ mặt trang điểm đậm. Nhìn anh ta trông vô cùng ranh mãnh, quỷ quyệt, không có vẻ gì là người tốt.
Hạ Lăng chịu đựng cơn đau đầu, mở cửa bước xuống. “Thưa ông, tôi thực sự xin lỗi. Tôi đã vô tình va vào xe của ông. Tôi sẽ bồi thường cho ông về những thiệt hại mà tôi đã gây ra. Đây là danh thiếp trợ lý của tôi. Ông có thể liên hệ với …”.
Trước khi cô có thể kết thúc lời nói, phía bên kia đã nhận ra cô: “Diệp Tinh Lăng?”
Giật mình, cuối cùng cô cũng nhận ra mình quá mất bình tĩnh rồi. Cô quên đeo kính râm khi xuống xe.
"Là tôi." Cô cố tỏ ra lịch sự hết mức có thể. “Tôi đang rất vội vàng. Vì vậy phiền anh có việc gì thì liên hệ với trợ lý của tôi”.
“Tôi nghĩ không cần phải quá rắc rối”. Bên kia mỉm cười ranh mãnh đẩy danh thiếp lại tay cô. Anh ta cũng nhân cơ hội vuốt ve bàn tay mềm mại tinh tế của cô, không chịu buông. “Đây chỉ là một chút cọ xát, cô Diệp. Cô không phải bận tâm đâu. Tôi sẽ bỏ qua chỉ cần chúng ta trở thành bạn bè, cùng nhau uống một tách cà phê thì sao?”.
Hạ Lăng cố gắng hết sức để rút tay lại. Cô biết rằng mình đã gặp rắc rối lớn khi đâm phải xe của một tay chơi giàu có.
Cô nhìn qua chỗ khác. Vẻ mặt cô tối sầm lại: “Tôi thực sự đang rất vội. Xin lỗi tôi phải đi ngay bây giờ”.
Sau đó, cô quay trở lại xe của mình.
Đây là một đại lộ nhỏ và giờ không phải là giờ cao điểm, có rất ít xe đi lại. Người đàn ông đó thô lỗ nắm lấy cánh tay cô: “ Đừng làm như thế, chỉ là uống một tách cà phê thôi mà không được sao? ”.
Cô nhận ra rằng cô khó có thể bỏ đi dễ dàng. Cô quá lịch sự khi chỉ khiển trách bên kia nên thể hiện sự tôn trọng với người khác nhưng người đàn ông đó rõ ràng không quan tâm. Ngay cả người phụ nữ đi cùng cũng cười và thuyết phục: “ Cô Diệp, Anh Long của chúng tôi thực sự rất tốt. Anh ấy sẽ không đối xử tệ với cô. Mọi người cùng vui vẻ. Đừng vòng vo (buzzkill) như vậy. Cô muốn bao nhiêu? Cô cứ cho một mức giá”.
"Họ nghĩ cái gì về cô vậy?!"
Cô không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của bên kia. Hơn thế, họ còn từ chối lắng nghe lý do. Trong lúc lo lắng, hoảng loạn, cô vội lấy chiếc điện thoại của mình ra khỏi túi và nhanh chóng bấm gọi 110.
- --------------------
Dịch: @Nguyễn thảo
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh. Đọc truyện tại ( T RÙMTRUYỆN.n et )
- --------------------
Chap này là hôm qua quên đăng mng ơi!!! Chap hôm nay tối xíu mới có nha!!!!
Bình luận facebook