Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 569: Tên khốn Lệ Lôi đó
Lệ Lôi giữ chặt tay cô và bắt đầu cởi quần áo. Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai cô. “Đừng di chuyển. Lát nữa em còn phải mặc bộ quần áo này đi ra ngoài nữa.”
Bên trong chiếc xe rất là tối. Chiếc đèn bị rơi xuống đất tạo ra tiếng động rất lớn.
Cô sợ người khác sẽ chú ý và có thể vào đây bất cứ lúc nào nên khóc lóc, nài nỉ anh: “L..Lệ Lôi, buông em ra đi mà.”
Tuy nhiên, anh không buông cô ra mà còn ép cô vào một góc. Quần áo của cô đã được cởi bỏ hết để lộ đôi vai mảnh mai, xương quai xanh tinh xảo và tấm lưng trắng muốt.
Vẻ đẹp của Hạ Lăng là thuộc dạng đặc biệt hiếm có. Những đường nét trên cơ thể cô đều mềm mại, tinh tế như ngọc, vô cùng hoàn mĩ. Da của cô còn mịn màng, trắng hồng. Tất cả tạo cho cô một thân hình như một kiệt tác nghệ thuật được điêu khắc, chạm trổ công phu, tinh tế đến từng đường nét.
Cho dù anh có nhìn thấy nó bao nhiêu lần đi chăng nữa, nó vẫn khiến anh mê đắm, không rời mắt được.
Anh nhẹ nhàng hôn cô và ép sát người vào cô.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy cơ thể cô bị xé toạc, rất đau đớn. Cô chỉ có thể bất lực đánh vào lưng anh, khóc và cầu xin anh dừng lại. Nhưng Lệ Lôi lại phớt lờ lời nói của cô và tiếp tục làm theo những gì anh muốn. “Tiểu Lăng.” Giọng anh trầm thấp đầy mị lực tựa như một con ác ma trong bóng đêm đang thôi miên, thao túng con rối của mình. "Em là của anh."
Cô cảm thấy cơ thể của cô không còn nghe theo lời cô nữa. Giọng nói của anh mãi vang vẳng, lặp đi lặp lại bên tai cô giống như một chất gây nghiện khiến cô muốn thoát ra nhưng không thể nào dứt ra được. Đột nhiên, cô nghe thấy ai đó gõ vào cửa xe khiến tâm trí cô bỗng tỉnh táo trở lại. “Cô Diệp! Cô Diệp, cô có ở trong không? Đến phân cảnh của cô rồi kìa! Đến nhanh lên! Giám đốc, chúng tôi đã tìm kiếm khắp nơi nhưng lại không tìm thấy Diệp Tinh Lăng ở đâu cả. Cửa xe này bị khóa. Có thể đã có chuyện gì đó đã xảy ra với cô ấy ở trong?”
Mọi người bên ngoài đều lo lắng hỏi cô. Tiếng đập cửa trở nên dồn dập hơn. Tiếng lách cách vang lên ngày càng rõ ràng. Có lẽ mọi người bên ngoài đang cố gắng mở cửa vào để xem tình hình bên trong như thế nào.
Ngay lập tức, Hạ Lăng vội vàng đẩy Lệ Lôi ra, cao giọng đáp lời. “Tôi đang trang điểm. Mọi người đợi một chút nhé? Tôi sẽ ra nhanh thôi.”
"Cô mau nhanh lên!" Những người bên ngoài xe xác nhận được câu trả lời của cô thì dừng ý định mở cửa lại, chỉ lo giục cô làm nhanh việc để kịp tiến độ ghi hình.
Cô chật vật bò dậy với lấy cây đèn đang nằm trong góc. Trong bóng tối, cô không thấy được vật ở phía trước nên vô tình vấp phải chúng và ngã xuống. Không một chỗ nào trên cơ thể cô là không đau cả. Cô còn cảm nhận được dòng máu đang từ từ chảy ra từ cổ tay mình.
Cô ôm lấy cổ tay, thu mình lại bên ánh đèn mờ nhạt. Nước mắt rơi lã chã vô cùng thảm thiết, đáng thương.
“Em bị thương ở đâu? Đưa tay ra cho anh xem vết thương nào." Lệ Lôi giật mình quay lại, ngồi xổm trước mặt cô, cầm lấy cánh tay cô tỏ ý muốn kiểm tra vết thương cho cô.
Hạ Lăng lạnh lùng hất tay của anh ra.
“Lệ Lôi..” Cô khóc. “Đúng, đứa trẻ đó là con của Bùi Tử Hoành. Tôi đúng là đã ngủ với anh ta vào đêm qua. Từng từ từng câu..Đúng...Đúng hết. Tất cả những gì anh ta nói là đều là sự thật đấy. Bây giờ tôi đã nói ra hết rồi anh vừa lòng chưa?” Khuôn mặt cô chan chứa đẫm nước mắt. Lớp trang điểm của cô đã bị nhoè nhoẹt hết. Cô cảm thấy đau khắp mọi nơi trên cơ thể và đến cả giọng cô cũng run rẩy. “Anh nghĩ rằng tôi là người dễ bị lợi dụng lắm sao? Chỉ vì tôi là một đứa không có gia cảnh tốt hay không có người chống đỡ sau lưng ư?”
Anh không dám để tự mình Nam Cung Thanh Nhã về nhà vì cô ta xuất thân từ một gia đình danh giá. Anh càng không dám bất khả kháng mệnh lệnh của Lệ lão gia bởi vì đó là ông nội của anh. Còn cô, cô thì sao? Cô là cái gì với anh? Có phải điều đó có nghĩa là anh có thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn với cô, buộc cô phải ở bên cạnh anh mỗi khi anh gọi và làm gì anh thích với cô ở bất cứ đâu?
Nước mắt cô rơi như những hạt pha lê, từng giọt tan vỡ. Cô lau chúng bằng bàn tay bê bết máu của mình khiến lớp trang điểm của cô càng trở nên nhem nhuốt, ghê hơn nữa. Cô vừa khóc, vừa lục lọi tìm nước tẩy trang trong túi trang điểm.
Ánh sáng từ đèn pin rất mờ mà đôi mắt cô bị sưng nên cô không thể nhìn thấy được rõ. Cô cố gắng không để cho bản thân rơi thêm một giọt lệ nào nữa. Làm một nghệ sĩ, cô không có quyền được tự do buồn bã. Ngay cả khi cô muốn khóc, cô cũng phải kiểm soát được cảm xúc của bản thân mình để có được trạng thái tốt nhất trước ống kính. Cô cố gồng mình, gắng chịu dùng nước lạnh, vắt khô cái khăn và lau mặt. Sau đó, cô nhanh chóng trang điểm mắt trong khi liên tục nghe thấy những giọng nói thúc giục cô ở bên ngoài xe.
Cô hiếm khi trang điểm đậm như vậy. Hiện tại, cô chỉ thấy vô cùng chán nản và buồn bã.
Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn. Lần này, là Lâm Úc Nam. “ Tinh Lăng, nhanh lên! Thời gian có hạn. Cô có thể chuyên nghiệp hơn một tí được không vậy!?”
Cô kìm nén sự uỷ khuất, bực tức của mình mà trả lời, “Tôi sắp xong rồi.”
Cô cố gắng kìm nén để không khóc vì sự yếu đuối của mình ngay lúc này. Sau khi mò mẫm đi quanh trong xen một hồi, cuối cùng cô cũng tìm thấy bộ quần áo bị Lệ Lôi vứt sang một bên. Cô đặt chúng lên, cố gắng hết sức để làm phẳng các nếp nhăn trên nó và chỉ mở cửa sau khi cô đảm bảo rằng vẻ ngoài của cô trông ổn nhất có thể.
“Tiểu Lăng”Trong bóng tối, Lệ Lôi gọi cô.
Cô dừng lại một lúc nhưng không hề quay lại nhìn anh. Cô cố gắng dùng hết sức lực để chịu đựng cơn đau nhức của vết thương đang hành hạ cơ thể cô để có thể bước ra bên ngoài.
Lâm Úc Nam đã nói cho cô một trận. Giám đốc và một vài nhân viên khác trong đoàn trông vô cùng buồn bực. Cô xin lỗi mọi người rồi tập trung cố gắng thể hiện tốt nhất có thể vào buổi chụp hình của mình. May là, sau khi thấy rằng cô thể hiện vô cùng tốt, tất cả chỉ cần chụp, quay một lần là xong, mọi thái độ bất mãn, ác cảm của mọi người với cô đều dần vơi đi.
Khi công việc đã kết thúc, lúc đó đã gần ba giờ sáng.
Lâm Úc Nam tìm một tấm chăn lớn, mềm từ đâu đó, quấn quanh người cô. "Có chuyện gì vậy? Cô mới gặp phải chuyện gì đúng không? Đã thế còn khóc thảm như thế nữa, đến mắt cũng sưng lên rồi. Cô nghĩ rằng sẽ không ai biết là cô đã khóc sau khi cô cố tình che giấu bằng cách trang điểm đậm sao? Trong lúc cô chụp hình, một vài nhân viên đã đi kiểm tra thử chiếc xe.”
Tâm trạng của Hạ Lăng cô bây giờ rất tệ nên cô không nói mà chỉ cúi đầu lẳng lặng đi về phía trước.
Lâm Úc Nam hỏi, “Là ai? Lệ Lôi hay là Bùi Tử Hoành? Chỉ có thể là một trong hai người họ mới có thể khiến cô khóc thảm như thế này và dọn sạch sẽ chiếc xe để những người khác không thể tìm được bất cứ điều gì khả nghi.”
Hạ Lăng mở miệng trả lời. Giọng nói có phần khàn khàn. “Tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”
"Nghỉ ngơi à?" Lâm Úc Nam đỡ cô vào trong xe của anh và tiếp “Cô cứ mơ đi. Chiều mai, cô sẽ có một buổi phỏng vấn trực tiếp. Ngay cả khi cô có chết đi chăng nữa thì cũng phải quay xong chương trình đó rồi mới được chết.”
Hạ Lăng nói: “Sáng nay, không phải anh cũng đã nói rằng tôi có thể chết sau khi hoàn thành buổi chụp hình tối nay sao?”
Lâm Úc Nam trả lời cô “Cô thực sự tin lời nói phét của tôi thật à?” Anh dừng xe và rút cuốn sổ tay ghi lịch trình của cô ra xem. “Tuy nhiên, sau buổi chiều ngày mai, cô có thể nghỉ ngơi. Mấy cái sự kiện cô phải tham gia tiếp theo không quan trọng lắm, có thể dời lịch sang ngày khác. Cô nên chú ý với việc chăm sóc bản thân hơn đi. Gần đến ngày tổ chức buổi hòa nhạc của cô rồi đấy. Đó là buổi hòa nhạc solo đầu tiên của cô. Vì vậy cô tốt hơn hết nên chuẩn bị trạng thái tốt nhất có thể và đừng có trưng ra bộ mặt như sắp chết đấy nữa là được.”
Anh huyên thuyên một tràng dài.
Nhưng Hạ Lăng đã không thèm lắng nghe anh ngay từ đầu. Cô cuộn tròn người, nằm ở ghế sau và mơ màng ngủ thiếp đi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Lâm Úc Nam đưa cô về nhà. Khi anh bế cô lên lầu, anh thấy có những vết đỏ trên cổ tay cô. Đầu tiên, anh có một chút sốc nhưng sau đó, anh tức giận nói gằn từng chữ. “Có phải là tên khốn Lệ Lôi đó không muốn sống nữa không? Anh ta dám gây chuyện với nghệ sĩ của tôi cơ à?” Lúc này, anh có thể chắc chắn rằng thủ phạm là Lệ Lôi chứ không phải Bùi Tử Hoành. Bùi Tử Hoành rất cổ hủ. Hầu như hoàn toàn không phải là người sẽ làm điều gì đó như thế này ở nơi công cộng.
Lâm Úc Nam bắt đầu nghiêm túc xem xét liệu có nên chuyển cô qua Đế Hoàng thay vì ở lại Thiên Nghệ hay không. Tất cả đều là vì tốt cho tương lai của cô với tư cách là một thiên hậu.
Hạ Lăng không biết chính cô đã ngủ bao lâu. Cô mơ thấy những cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp, đáng sợ. Đến khi cô tỉnh dậy, khuôn mặt cô đã đẫm nước mắt.
Trước mặt cô là khuôn mặt phóng đại của Lâm Úc Nam. “Bà cô của tôi ơi, cô cuối cùng cũng dậy rồi. Tôi sợ cô sẽ ngủ quên nên tôi không dám về nhà luôn á. Tôi ở đây để canh chừng cô suốt. Cô nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo và trang điểm đi. Chúng ta không có thời gian cho việc ăn trưa nữa đâu. Vì thế tôi đã mua một chiếc bánh sandwich cho cô rồi cô có thể ăn tạm lót bụng khi đi đường.”
- --------------------
Dịch: @Ân Vĩnh
Chỉnh sửa: @Hương Vũ
- -------------------
Đây là chap bù hôm qua!!!!! Chap hôm nay vẫn đang sub nhưng không biết nay up kịp nữa hông nè =((((
Bên trong chiếc xe rất là tối. Chiếc đèn bị rơi xuống đất tạo ra tiếng động rất lớn.
Cô sợ người khác sẽ chú ý và có thể vào đây bất cứ lúc nào nên khóc lóc, nài nỉ anh: “L..Lệ Lôi, buông em ra đi mà.”
Tuy nhiên, anh không buông cô ra mà còn ép cô vào một góc. Quần áo của cô đã được cởi bỏ hết để lộ đôi vai mảnh mai, xương quai xanh tinh xảo và tấm lưng trắng muốt.
Vẻ đẹp của Hạ Lăng là thuộc dạng đặc biệt hiếm có. Những đường nét trên cơ thể cô đều mềm mại, tinh tế như ngọc, vô cùng hoàn mĩ. Da của cô còn mịn màng, trắng hồng. Tất cả tạo cho cô một thân hình như một kiệt tác nghệ thuật được điêu khắc, chạm trổ công phu, tinh tế đến từng đường nét.
Cho dù anh có nhìn thấy nó bao nhiêu lần đi chăng nữa, nó vẫn khiến anh mê đắm, không rời mắt được.
Anh nhẹ nhàng hôn cô và ép sát người vào cô.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy cơ thể cô bị xé toạc, rất đau đớn. Cô chỉ có thể bất lực đánh vào lưng anh, khóc và cầu xin anh dừng lại. Nhưng Lệ Lôi lại phớt lờ lời nói của cô và tiếp tục làm theo những gì anh muốn. “Tiểu Lăng.” Giọng anh trầm thấp đầy mị lực tựa như một con ác ma trong bóng đêm đang thôi miên, thao túng con rối của mình. "Em là của anh."
Cô cảm thấy cơ thể của cô không còn nghe theo lời cô nữa. Giọng nói của anh mãi vang vẳng, lặp đi lặp lại bên tai cô giống như một chất gây nghiện khiến cô muốn thoát ra nhưng không thể nào dứt ra được. Đột nhiên, cô nghe thấy ai đó gõ vào cửa xe khiến tâm trí cô bỗng tỉnh táo trở lại. “Cô Diệp! Cô Diệp, cô có ở trong không? Đến phân cảnh của cô rồi kìa! Đến nhanh lên! Giám đốc, chúng tôi đã tìm kiếm khắp nơi nhưng lại không tìm thấy Diệp Tinh Lăng ở đâu cả. Cửa xe này bị khóa. Có thể đã có chuyện gì đó đã xảy ra với cô ấy ở trong?”
Mọi người bên ngoài đều lo lắng hỏi cô. Tiếng đập cửa trở nên dồn dập hơn. Tiếng lách cách vang lên ngày càng rõ ràng. Có lẽ mọi người bên ngoài đang cố gắng mở cửa vào để xem tình hình bên trong như thế nào.
Ngay lập tức, Hạ Lăng vội vàng đẩy Lệ Lôi ra, cao giọng đáp lời. “Tôi đang trang điểm. Mọi người đợi một chút nhé? Tôi sẽ ra nhanh thôi.”
"Cô mau nhanh lên!" Những người bên ngoài xe xác nhận được câu trả lời của cô thì dừng ý định mở cửa lại, chỉ lo giục cô làm nhanh việc để kịp tiến độ ghi hình.
Cô chật vật bò dậy với lấy cây đèn đang nằm trong góc. Trong bóng tối, cô không thấy được vật ở phía trước nên vô tình vấp phải chúng và ngã xuống. Không một chỗ nào trên cơ thể cô là không đau cả. Cô còn cảm nhận được dòng máu đang từ từ chảy ra từ cổ tay mình.
Cô ôm lấy cổ tay, thu mình lại bên ánh đèn mờ nhạt. Nước mắt rơi lã chã vô cùng thảm thiết, đáng thương.
“Em bị thương ở đâu? Đưa tay ra cho anh xem vết thương nào." Lệ Lôi giật mình quay lại, ngồi xổm trước mặt cô, cầm lấy cánh tay cô tỏ ý muốn kiểm tra vết thương cho cô.
Hạ Lăng lạnh lùng hất tay của anh ra.
“Lệ Lôi..” Cô khóc. “Đúng, đứa trẻ đó là con của Bùi Tử Hoành. Tôi đúng là đã ngủ với anh ta vào đêm qua. Từng từ từng câu..Đúng...Đúng hết. Tất cả những gì anh ta nói là đều là sự thật đấy. Bây giờ tôi đã nói ra hết rồi anh vừa lòng chưa?” Khuôn mặt cô chan chứa đẫm nước mắt. Lớp trang điểm của cô đã bị nhoè nhoẹt hết. Cô cảm thấy đau khắp mọi nơi trên cơ thể và đến cả giọng cô cũng run rẩy. “Anh nghĩ rằng tôi là người dễ bị lợi dụng lắm sao? Chỉ vì tôi là một đứa không có gia cảnh tốt hay không có người chống đỡ sau lưng ư?”
Anh không dám để tự mình Nam Cung Thanh Nhã về nhà vì cô ta xuất thân từ một gia đình danh giá. Anh càng không dám bất khả kháng mệnh lệnh của Lệ lão gia bởi vì đó là ông nội của anh. Còn cô, cô thì sao? Cô là cái gì với anh? Có phải điều đó có nghĩa là anh có thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn với cô, buộc cô phải ở bên cạnh anh mỗi khi anh gọi và làm gì anh thích với cô ở bất cứ đâu?
Nước mắt cô rơi như những hạt pha lê, từng giọt tan vỡ. Cô lau chúng bằng bàn tay bê bết máu của mình khiến lớp trang điểm của cô càng trở nên nhem nhuốt, ghê hơn nữa. Cô vừa khóc, vừa lục lọi tìm nước tẩy trang trong túi trang điểm.
Ánh sáng từ đèn pin rất mờ mà đôi mắt cô bị sưng nên cô không thể nhìn thấy được rõ. Cô cố gắng không để cho bản thân rơi thêm một giọt lệ nào nữa. Làm một nghệ sĩ, cô không có quyền được tự do buồn bã. Ngay cả khi cô muốn khóc, cô cũng phải kiểm soát được cảm xúc của bản thân mình để có được trạng thái tốt nhất trước ống kính. Cô cố gồng mình, gắng chịu dùng nước lạnh, vắt khô cái khăn và lau mặt. Sau đó, cô nhanh chóng trang điểm mắt trong khi liên tục nghe thấy những giọng nói thúc giục cô ở bên ngoài xe.
Cô hiếm khi trang điểm đậm như vậy. Hiện tại, cô chỉ thấy vô cùng chán nản và buồn bã.
Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn. Lần này, là Lâm Úc Nam. “ Tinh Lăng, nhanh lên! Thời gian có hạn. Cô có thể chuyên nghiệp hơn một tí được không vậy!?”
Cô kìm nén sự uỷ khuất, bực tức của mình mà trả lời, “Tôi sắp xong rồi.”
Cô cố gắng kìm nén để không khóc vì sự yếu đuối của mình ngay lúc này. Sau khi mò mẫm đi quanh trong xen một hồi, cuối cùng cô cũng tìm thấy bộ quần áo bị Lệ Lôi vứt sang một bên. Cô đặt chúng lên, cố gắng hết sức để làm phẳng các nếp nhăn trên nó và chỉ mở cửa sau khi cô đảm bảo rằng vẻ ngoài của cô trông ổn nhất có thể.
“Tiểu Lăng”Trong bóng tối, Lệ Lôi gọi cô.
Cô dừng lại một lúc nhưng không hề quay lại nhìn anh. Cô cố gắng dùng hết sức lực để chịu đựng cơn đau nhức của vết thương đang hành hạ cơ thể cô để có thể bước ra bên ngoài.
Lâm Úc Nam đã nói cho cô một trận. Giám đốc và một vài nhân viên khác trong đoàn trông vô cùng buồn bực. Cô xin lỗi mọi người rồi tập trung cố gắng thể hiện tốt nhất có thể vào buổi chụp hình của mình. May là, sau khi thấy rằng cô thể hiện vô cùng tốt, tất cả chỉ cần chụp, quay một lần là xong, mọi thái độ bất mãn, ác cảm của mọi người với cô đều dần vơi đi.
Khi công việc đã kết thúc, lúc đó đã gần ba giờ sáng.
Lâm Úc Nam tìm một tấm chăn lớn, mềm từ đâu đó, quấn quanh người cô. "Có chuyện gì vậy? Cô mới gặp phải chuyện gì đúng không? Đã thế còn khóc thảm như thế nữa, đến mắt cũng sưng lên rồi. Cô nghĩ rằng sẽ không ai biết là cô đã khóc sau khi cô cố tình che giấu bằng cách trang điểm đậm sao? Trong lúc cô chụp hình, một vài nhân viên đã đi kiểm tra thử chiếc xe.”
Tâm trạng của Hạ Lăng cô bây giờ rất tệ nên cô không nói mà chỉ cúi đầu lẳng lặng đi về phía trước.
Lâm Úc Nam hỏi, “Là ai? Lệ Lôi hay là Bùi Tử Hoành? Chỉ có thể là một trong hai người họ mới có thể khiến cô khóc thảm như thế này và dọn sạch sẽ chiếc xe để những người khác không thể tìm được bất cứ điều gì khả nghi.”
Hạ Lăng mở miệng trả lời. Giọng nói có phần khàn khàn. “Tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”
"Nghỉ ngơi à?" Lâm Úc Nam đỡ cô vào trong xe của anh và tiếp “Cô cứ mơ đi. Chiều mai, cô sẽ có một buổi phỏng vấn trực tiếp. Ngay cả khi cô có chết đi chăng nữa thì cũng phải quay xong chương trình đó rồi mới được chết.”
Hạ Lăng nói: “Sáng nay, không phải anh cũng đã nói rằng tôi có thể chết sau khi hoàn thành buổi chụp hình tối nay sao?”
Lâm Úc Nam trả lời cô “Cô thực sự tin lời nói phét của tôi thật à?” Anh dừng xe và rút cuốn sổ tay ghi lịch trình của cô ra xem. “Tuy nhiên, sau buổi chiều ngày mai, cô có thể nghỉ ngơi. Mấy cái sự kiện cô phải tham gia tiếp theo không quan trọng lắm, có thể dời lịch sang ngày khác. Cô nên chú ý với việc chăm sóc bản thân hơn đi. Gần đến ngày tổ chức buổi hòa nhạc của cô rồi đấy. Đó là buổi hòa nhạc solo đầu tiên của cô. Vì vậy cô tốt hơn hết nên chuẩn bị trạng thái tốt nhất có thể và đừng có trưng ra bộ mặt như sắp chết đấy nữa là được.”
Anh huyên thuyên một tràng dài.
Nhưng Hạ Lăng đã không thèm lắng nghe anh ngay từ đầu. Cô cuộn tròn người, nằm ở ghế sau và mơ màng ngủ thiếp đi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Lâm Úc Nam đưa cô về nhà. Khi anh bế cô lên lầu, anh thấy có những vết đỏ trên cổ tay cô. Đầu tiên, anh có một chút sốc nhưng sau đó, anh tức giận nói gằn từng chữ. “Có phải là tên khốn Lệ Lôi đó không muốn sống nữa không? Anh ta dám gây chuyện với nghệ sĩ của tôi cơ à?” Lúc này, anh có thể chắc chắn rằng thủ phạm là Lệ Lôi chứ không phải Bùi Tử Hoành. Bùi Tử Hoành rất cổ hủ. Hầu như hoàn toàn không phải là người sẽ làm điều gì đó như thế này ở nơi công cộng.
Lâm Úc Nam bắt đầu nghiêm túc xem xét liệu có nên chuyển cô qua Đế Hoàng thay vì ở lại Thiên Nghệ hay không. Tất cả đều là vì tốt cho tương lai của cô với tư cách là một thiên hậu.
Hạ Lăng không biết chính cô đã ngủ bao lâu. Cô mơ thấy những cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp, đáng sợ. Đến khi cô tỉnh dậy, khuôn mặt cô đã đẫm nước mắt.
Trước mặt cô là khuôn mặt phóng đại của Lâm Úc Nam. “Bà cô của tôi ơi, cô cuối cùng cũng dậy rồi. Tôi sợ cô sẽ ngủ quên nên tôi không dám về nhà luôn á. Tôi ở đây để canh chừng cô suốt. Cô nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo và trang điểm đi. Chúng ta không có thời gian cho việc ăn trưa nữa đâu. Vì thế tôi đã mua một chiếc bánh sandwich cho cô rồi cô có thể ăn tạm lót bụng khi đi đường.”
- --------------------
Dịch: @Ân Vĩnh
Chỉnh sửa: @Hương Vũ
- -------------------
Đây là chap bù hôm qua!!!!! Chap hôm nay vẫn đang sub nhưng không biết nay up kịp nữa hông nè =((((
Bình luận facebook