Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 570: Hạ Mặc Ngôn bên xích đu
Tiểu Lăng vẫn còn ốm. Dưới sự chăm sóc của Lâm Úc Nam, cô đã ăn một chiếc bánh sandwich, uống thuốc trị cảm lạnh và chuẩn bị cho cảnh quay.
Có rất nhiều người trong trường quay lúc này bao gồm cả người dẫn chương trình, nhân viên và khán giả. Cô cố gắng để tinh thần trở nên thoải mái nhất có thể khi trả lời các câu hỏi của người dẫn chương trình và cố gắng hết sức để tập trung. Nhưng dần dần, cô rơi vào trạng thái mệt mỏi.
Người dẫn chương trình mỉm cười ngọt ngào: "Mỗi người trong chúng ta vào một thời thời điểm nhất định nào đó trong cuộc sống sẽ nhớ đến hình bóng ai đó. Hạ Lăng, Không biết rằng gần đây bạn có nhớ ai không?
Cô vô thức trả lời: “Tôi nhớ nhà, nhớ anh trai của tôi.” Nếu có Hạ Mặc Ngôn ở đây, những người khác sẽ không dám bắt nạt cô nữa đúng không? Cô nghe nói thế lực của Hạ gia vô cùng mạnh. Họ chắc chắn có thể bảo vệ cô khỏi một số rắc rối đúng chứ?
Người dẫn chương trình nói tiếp: “Tôi chưa từng nghe nói rằng bạn có một người anh trai trước đó”.
"Tôi đang nói về người anh họ của tôi ở quê nhà." Cô giải thích. Tuy nhiên, cô trong lòng lại tự chế giễu mình. Anh trai cô muốn giữ mối quan hệ của họ trong vòng bí mật bởi vì anh ấy có lẽ không muốn người khác phát hiện ra sự thật. Vậy thì cô nhớ đến anh làm gì? Cô chỉ nên dựa vào chính mình thì hơn.
Cuối cùng, cô cũng hoàn thành buổi talkshow.
Sau khi Lâm Úc Nam để cho chút thời gian nghỉ ngơi, cô ngay lập tức ngủ thiếp đi khi về đến nhà.
Vào lúc nửa đêm, cô chợt tỉnh giấc. Qua tấm rèm cửa, có chút ánh sáng mờ nhạt ở bên ngoài hắt vào.
Cô kéo rèm cửa và nhìn xuống. Trên sân trước nhà, có một người đàn ông đang ngồi ở xích đu bên cạnh bức tường đỏ phủ đầy cây thường xuân. Anh ta mặc nguyên một bộ đồ trắng. Ánh trăng chiếu lên người anh một cách lặng lẽ. Nó thật yên tĩnh. “Anh…!” Cô lẩm bẩm. Anh đến gặp cô vì nghe cô nói nhớ anh trong buổi trò chuyện vào ban chiều. Nhưng cũng thật không ngờ anh lại đến thăm cô vào ban đêm.
Cô nhanh tay với lấy chiếc áo, khoác lên người và vội vã bước xuống cầu thang.
Khi cô xuống sân, cô từ từ đến gần để chắc chắn đó là Hạ Mặc Ngôn. Gió trong đêm hè có hơi lạnh nhưng anh hình như chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng rất mỏng và dường như cũng không bị ảnh hưởng bởi thời tiết.
Anh quay lại nhìn Hạ Lăng với một đôi mắt bình thản.
"Sao anh lại ở đây?" Tiểu Lăng hỏi anh.
“Anh nghe nói rằng em nhớ anh”. Giọng nói của anh vẫn bình lặng như mọi khi.
Hạ Lăng cuối cùng cũng nhận ra người đàn ông trước mặt cô đúng thật phi thường. Anh ấy có lẽ biết bất tất cả những điều cô nói ra mất. Tuy nhiên đúng là vài giờ trước, cô thực sự nhớ anh, muốn gặp anh rất nhiều nhưng khi cô thực sự nhìn thấy anh với vẻ ngoài thờ ơ vốn có, cô cảm thấy rằng cô không có gì nhiều để nói với anh. Họ là anh em ruột nhưng lại không lớn lên cùng nhau. Anh thậm chí còn không thân với cô bằng Vệ Thiều Âm hay Lâm Úc Nam. Cô nói với giọng nhỏ nhẹ “Cảm ơn anh đã đến. Vào buổi chiều, em chỉ buột miệng nói ra. Em thực sự không có gì quan trọng để nói với anh cả. Xin lỗi vì đã gây thêm rắc rối cho anh."
Hạ Mặc Ngôn đứng lên khỏi chiếc xích đu.
Ánh trăng bạc rơi trên người anh.
"Đến đây." Anh nói.
Hạ Lăng nhìn anh khó hiểu.
Anh chỉ vào xích đu: “Ngồi đi”.
Cô không biết anh muốn làm gì. Anh là muốn cô ngồi trên xích đu sao? Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chiếc xích đu sau khi cô chuyển đến biệt thự này. Ghế mây và tay vịn rất thoải mái khi cô thử lắc lư qua lại.
Hạ Mặc Ngôn đi vòng ra phía sau cô em gái và nhẹ nhàng đẩy chiếc xích đu.
“Khi anh còn trẻ, anh luôn muốn có một cô em gái để chơi cùng. Anh muốn đẩy xích đu cho em ấy”. Giọng nói của Hạ Mặc Ngôn vang lên cùng với những âm thanh ọp ẹp của chiếc đu mây. “Sau đó, mẹ thực sự sinh ra một bé gái. Đó là em, Tiểu Lăng. Tuy nhiên, anh không thể chơi với em. Cha nói rằng em có số mệnh phượng hoàng và được định sẵn phải ở một mình, phải xa gia đình…. Em phải rời đi cách xa gia đình của em càng xa càng tốt”.
Hạ Lăng không nghĩ rằng anh sẽ nói về những điều này với cô vào lúc này. Vì vậy, cô thực sự yên lặng lắng nghe anh ấy.
Khi Hạ Mặc Ngôn đẩy chiếc xích đu, anh nói: “Cha đã đưa em đi nhưng thực tế, ông áy luôn biết em đang ở đâu. Tuy nhiên, ông chỉ có thể nhìn em từ xa. Ông đã thấy khi em bị bắt nạt bởi những đứa trẻ ở gia đình khác. Sau đó, em được gửi đến trại trẻ mồ côi. Em đã tự mình chiến đấu và chiếm giữ khu vui chơi của bọn trẻ”.
Nhớ lại quá khứ, Hạ Lăng có phần cảm thấy hoài niệm. "Đúng. Lúc đó, em nghĩ rằng cuộc sống của em rất cay đắng, đau đớn và khó khăn. Nhưng bây giờ nghĩ về nó, đó cũng là một kiểu của hạnh phúc”.
Hạ Mặc Ngôn nói: “Đôi khi anh thấy em ngồi một mình trên chiếc xích đu trong trại trẻ mồ côi. Cô đơn. Anh thực sự muốn đi qua đó và đẩy nó cho em. Anh tưởng tượng, khi bàn tay anh chạm vào lưng em, nó sẽ có cảm giác như thế nào? Chiếc xích đu sẽ vung lên cao, em sẽ cười khúc khích trong hạnh phúc? Nhưng anh không dám…”
Chiếc xích đu tiếp tục kêu.
Ánh trăng bạc soi rọi xuống mặt đất.
Hạ Mặc Ngôn có dáng người mảnh khảnh. Cái bóng của anh như đan xen với hình dáng nhỏ bé của cô trên mặt đất.
Anh tiếp tục: “Những người trong dòng họ biết sức mạnh của số phận khủng khiếp đến mức nào. Một khi số phận của em được định sẵn là ở một mình thì đó là nó không thể thay đổi được. Anh không thể chạm vào em. Thậm chí chỉ là một chút cũng không được. Bởi vì nếu anh làm thế, những thảm họa có thể rung chuyển trái đất sẽ xảy ra."
Hạ Lăng trả lời: “Ồ! Em thực sự không biết nhiều về siêu nhiên”. Lúc này, cô cảm thấy hầu hết mọi việc chỉ có là nỗi sợ tưởng tượng nhưng cô biết rằng anh trai cô không nói dối cô.
Hạ Mặc Ngôn nói: “Anh đã hỏi cha rằng khi nào anh có thể gặp em?” Ông nói rằng: “Điều đó chỉ có thể xảy ra trong kiếp sau của em. Chỉ trong kiếp sau, em mới trỗi dậy từ đống tro tàn từ vận mệnh phượng hoàng của mình. Và có thể có một cuộc sống tốt hơn”. Anh hỏi cha: “Em có thể đạt được niết bàn (*trọng sinh)?” Ông im lặng một lúc lâu trước khi nói với anh rằng: “Mọi người có số phận phượng hoàng trong gia đình chúng ta không bao giờ có thể đạt được niết bàn”.
Giọng anh vẫn bình tĩnh như thường lệ nhưng Hạ Lăng có thể nghe thấy sự nghiêm trọng trong đó.
Chưa bao giờ có ai có thể đạt đến niết bàn?
Điều này có nghĩa là….
" Vào thời điểm đó, anh không bao giờ có cơ hội đẩy xích đu cho em. Và em không bao giờ có thể gặp bất cứ ai trong gia đình mình, phải không?"
"Đúng." Hạ Mặc Ngôn nói. “Sau đó, anh không còn bí mật đến trại trẻ mồ côi để gặp em nữa. Anh sợ rằng em sẽ vô tình nhận ra anh và điều gì đó không nên xảy ra. Anh thà không có cơ hội đẩy xích đu cho em. Anh hy vọng em an toàn, có thể sống yên ổn”.
Giọng anh thật phẳng lặng, êm đềm.
Tuy nhiên, Hạ Lăng cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Anh ơi …”, cô khẽ gọi, đặt chân xuống đất và quay lại nhìn anh.
Dưới ánh trăng, Hạ Mặc Ngôn bình tĩnh nói: “Sau này, em được Bùi Tử Hoành nhận nuôi. Anh ta đã giúp em trở thành Thiên Hậu. Anh thực sự rất hạnh phúc và cha cũng vậy. Bởi vì điều này có nghĩa là ngay cả khi gia đình không thể tiếp xúc gần gũi với em, gia đình ta luôn có thể thường xuyên biết tin tức về em. Cha, mẹ và anh, tất cả mọi người đều chú ý theo dõi em”.
“Cha, mẹ là người như thế nào?” Tiểu Lăng hỏi.
“Họ rất tốt”. Một nụ cười lặng lẽ xuất hiện trên khuôn mặt bình yên của Hạ Mặc Ngôn. “Cha rất nghiêm khắc với anh vì anh là người kế vị của ông. Ông yêu cầu anh đứng ngoài trời trong một ngày tuyết rơi để ghi nhớ biểu đồ chiêm tinh. Tuy nhiên, ông ấy cũng rất quan tâm tới em. Ông thu thập rất nhiều của cải, hồi môn cho em. Mỗi lần ông ra nước ngoài công tác, ông sẽ tiện tay mua đá quý, đồ cổ và vài hòn đảo cho em. Em biết không, Tiểu Lăng, em giàu hơn tất cả những kẻ thù của em. Ngay cả Bùi gia và Lệ gia cũng không thể so sánh với khối tài sản giá trị của em”. Có một sự tự hào, kiêu ngạo mờ nhạt trong lời nói của anh.
Tiểu Lăng thì thầm: “Em không muốn của hồi môn. Em chỉ muốn sống với người em thích làm điều em muốn. Những người thân thích với em, em chỉ mong mọi người đều sống tốt là quá đủ”.
- -------------------------------------------
Dịch giả:@Nguyễn Thảo
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
Có rất nhiều người trong trường quay lúc này bao gồm cả người dẫn chương trình, nhân viên và khán giả. Cô cố gắng để tinh thần trở nên thoải mái nhất có thể khi trả lời các câu hỏi của người dẫn chương trình và cố gắng hết sức để tập trung. Nhưng dần dần, cô rơi vào trạng thái mệt mỏi.
Người dẫn chương trình mỉm cười ngọt ngào: "Mỗi người trong chúng ta vào một thời thời điểm nhất định nào đó trong cuộc sống sẽ nhớ đến hình bóng ai đó. Hạ Lăng, Không biết rằng gần đây bạn có nhớ ai không?
Cô vô thức trả lời: “Tôi nhớ nhà, nhớ anh trai của tôi.” Nếu có Hạ Mặc Ngôn ở đây, những người khác sẽ không dám bắt nạt cô nữa đúng không? Cô nghe nói thế lực của Hạ gia vô cùng mạnh. Họ chắc chắn có thể bảo vệ cô khỏi một số rắc rối đúng chứ?
Người dẫn chương trình nói tiếp: “Tôi chưa từng nghe nói rằng bạn có một người anh trai trước đó”.
"Tôi đang nói về người anh họ của tôi ở quê nhà." Cô giải thích. Tuy nhiên, cô trong lòng lại tự chế giễu mình. Anh trai cô muốn giữ mối quan hệ của họ trong vòng bí mật bởi vì anh ấy có lẽ không muốn người khác phát hiện ra sự thật. Vậy thì cô nhớ đến anh làm gì? Cô chỉ nên dựa vào chính mình thì hơn.
Cuối cùng, cô cũng hoàn thành buổi talkshow.
Sau khi Lâm Úc Nam để cho chút thời gian nghỉ ngơi, cô ngay lập tức ngủ thiếp đi khi về đến nhà.
Vào lúc nửa đêm, cô chợt tỉnh giấc. Qua tấm rèm cửa, có chút ánh sáng mờ nhạt ở bên ngoài hắt vào.
Cô kéo rèm cửa và nhìn xuống. Trên sân trước nhà, có một người đàn ông đang ngồi ở xích đu bên cạnh bức tường đỏ phủ đầy cây thường xuân. Anh ta mặc nguyên một bộ đồ trắng. Ánh trăng chiếu lên người anh một cách lặng lẽ. Nó thật yên tĩnh. “Anh…!” Cô lẩm bẩm. Anh đến gặp cô vì nghe cô nói nhớ anh trong buổi trò chuyện vào ban chiều. Nhưng cũng thật không ngờ anh lại đến thăm cô vào ban đêm.
Cô nhanh tay với lấy chiếc áo, khoác lên người và vội vã bước xuống cầu thang.
Khi cô xuống sân, cô từ từ đến gần để chắc chắn đó là Hạ Mặc Ngôn. Gió trong đêm hè có hơi lạnh nhưng anh hình như chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng rất mỏng và dường như cũng không bị ảnh hưởng bởi thời tiết.
Anh quay lại nhìn Hạ Lăng với một đôi mắt bình thản.
"Sao anh lại ở đây?" Tiểu Lăng hỏi anh.
“Anh nghe nói rằng em nhớ anh”. Giọng nói của anh vẫn bình lặng như mọi khi.
Hạ Lăng cuối cùng cũng nhận ra người đàn ông trước mặt cô đúng thật phi thường. Anh ấy có lẽ biết bất tất cả những điều cô nói ra mất. Tuy nhiên đúng là vài giờ trước, cô thực sự nhớ anh, muốn gặp anh rất nhiều nhưng khi cô thực sự nhìn thấy anh với vẻ ngoài thờ ơ vốn có, cô cảm thấy rằng cô không có gì nhiều để nói với anh. Họ là anh em ruột nhưng lại không lớn lên cùng nhau. Anh thậm chí còn không thân với cô bằng Vệ Thiều Âm hay Lâm Úc Nam. Cô nói với giọng nhỏ nhẹ “Cảm ơn anh đã đến. Vào buổi chiều, em chỉ buột miệng nói ra. Em thực sự không có gì quan trọng để nói với anh cả. Xin lỗi vì đã gây thêm rắc rối cho anh."
Hạ Mặc Ngôn đứng lên khỏi chiếc xích đu.
Ánh trăng bạc rơi trên người anh.
"Đến đây." Anh nói.
Hạ Lăng nhìn anh khó hiểu.
Anh chỉ vào xích đu: “Ngồi đi”.
Cô không biết anh muốn làm gì. Anh là muốn cô ngồi trên xích đu sao? Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chiếc xích đu sau khi cô chuyển đến biệt thự này. Ghế mây và tay vịn rất thoải mái khi cô thử lắc lư qua lại.
Hạ Mặc Ngôn đi vòng ra phía sau cô em gái và nhẹ nhàng đẩy chiếc xích đu.
“Khi anh còn trẻ, anh luôn muốn có một cô em gái để chơi cùng. Anh muốn đẩy xích đu cho em ấy”. Giọng nói của Hạ Mặc Ngôn vang lên cùng với những âm thanh ọp ẹp của chiếc đu mây. “Sau đó, mẹ thực sự sinh ra một bé gái. Đó là em, Tiểu Lăng. Tuy nhiên, anh không thể chơi với em. Cha nói rằng em có số mệnh phượng hoàng và được định sẵn phải ở một mình, phải xa gia đình…. Em phải rời đi cách xa gia đình của em càng xa càng tốt”.
Hạ Lăng không nghĩ rằng anh sẽ nói về những điều này với cô vào lúc này. Vì vậy, cô thực sự yên lặng lắng nghe anh ấy.
Khi Hạ Mặc Ngôn đẩy chiếc xích đu, anh nói: “Cha đã đưa em đi nhưng thực tế, ông áy luôn biết em đang ở đâu. Tuy nhiên, ông chỉ có thể nhìn em từ xa. Ông đã thấy khi em bị bắt nạt bởi những đứa trẻ ở gia đình khác. Sau đó, em được gửi đến trại trẻ mồ côi. Em đã tự mình chiến đấu và chiếm giữ khu vui chơi của bọn trẻ”.
Nhớ lại quá khứ, Hạ Lăng có phần cảm thấy hoài niệm. "Đúng. Lúc đó, em nghĩ rằng cuộc sống của em rất cay đắng, đau đớn và khó khăn. Nhưng bây giờ nghĩ về nó, đó cũng là một kiểu của hạnh phúc”.
Hạ Mặc Ngôn nói: “Đôi khi anh thấy em ngồi một mình trên chiếc xích đu trong trại trẻ mồ côi. Cô đơn. Anh thực sự muốn đi qua đó và đẩy nó cho em. Anh tưởng tượng, khi bàn tay anh chạm vào lưng em, nó sẽ có cảm giác như thế nào? Chiếc xích đu sẽ vung lên cao, em sẽ cười khúc khích trong hạnh phúc? Nhưng anh không dám…”
Chiếc xích đu tiếp tục kêu.
Ánh trăng bạc soi rọi xuống mặt đất.
Hạ Mặc Ngôn có dáng người mảnh khảnh. Cái bóng của anh như đan xen với hình dáng nhỏ bé của cô trên mặt đất.
Anh tiếp tục: “Những người trong dòng họ biết sức mạnh của số phận khủng khiếp đến mức nào. Một khi số phận của em được định sẵn là ở một mình thì đó là nó không thể thay đổi được. Anh không thể chạm vào em. Thậm chí chỉ là một chút cũng không được. Bởi vì nếu anh làm thế, những thảm họa có thể rung chuyển trái đất sẽ xảy ra."
Hạ Lăng trả lời: “Ồ! Em thực sự không biết nhiều về siêu nhiên”. Lúc này, cô cảm thấy hầu hết mọi việc chỉ có là nỗi sợ tưởng tượng nhưng cô biết rằng anh trai cô không nói dối cô.
Hạ Mặc Ngôn nói: “Anh đã hỏi cha rằng khi nào anh có thể gặp em?” Ông nói rằng: “Điều đó chỉ có thể xảy ra trong kiếp sau của em. Chỉ trong kiếp sau, em mới trỗi dậy từ đống tro tàn từ vận mệnh phượng hoàng của mình. Và có thể có một cuộc sống tốt hơn”. Anh hỏi cha: “Em có thể đạt được niết bàn (*trọng sinh)?” Ông im lặng một lúc lâu trước khi nói với anh rằng: “Mọi người có số phận phượng hoàng trong gia đình chúng ta không bao giờ có thể đạt được niết bàn”.
Giọng anh vẫn bình tĩnh như thường lệ nhưng Hạ Lăng có thể nghe thấy sự nghiêm trọng trong đó.
Chưa bao giờ có ai có thể đạt đến niết bàn?
Điều này có nghĩa là….
" Vào thời điểm đó, anh không bao giờ có cơ hội đẩy xích đu cho em. Và em không bao giờ có thể gặp bất cứ ai trong gia đình mình, phải không?"
"Đúng." Hạ Mặc Ngôn nói. “Sau đó, anh không còn bí mật đến trại trẻ mồ côi để gặp em nữa. Anh sợ rằng em sẽ vô tình nhận ra anh và điều gì đó không nên xảy ra. Anh thà không có cơ hội đẩy xích đu cho em. Anh hy vọng em an toàn, có thể sống yên ổn”.
Giọng anh thật phẳng lặng, êm đềm.
Tuy nhiên, Hạ Lăng cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Anh ơi …”, cô khẽ gọi, đặt chân xuống đất và quay lại nhìn anh.
Dưới ánh trăng, Hạ Mặc Ngôn bình tĩnh nói: “Sau này, em được Bùi Tử Hoành nhận nuôi. Anh ta đã giúp em trở thành Thiên Hậu. Anh thực sự rất hạnh phúc và cha cũng vậy. Bởi vì điều này có nghĩa là ngay cả khi gia đình không thể tiếp xúc gần gũi với em, gia đình ta luôn có thể thường xuyên biết tin tức về em. Cha, mẹ và anh, tất cả mọi người đều chú ý theo dõi em”.
“Cha, mẹ là người như thế nào?” Tiểu Lăng hỏi.
“Họ rất tốt”. Một nụ cười lặng lẽ xuất hiện trên khuôn mặt bình yên của Hạ Mặc Ngôn. “Cha rất nghiêm khắc với anh vì anh là người kế vị của ông. Ông yêu cầu anh đứng ngoài trời trong một ngày tuyết rơi để ghi nhớ biểu đồ chiêm tinh. Tuy nhiên, ông ấy cũng rất quan tâm tới em. Ông thu thập rất nhiều của cải, hồi môn cho em. Mỗi lần ông ra nước ngoài công tác, ông sẽ tiện tay mua đá quý, đồ cổ và vài hòn đảo cho em. Em biết không, Tiểu Lăng, em giàu hơn tất cả những kẻ thù của em. Ngay cả Bùi gia và Lệ gia cũng không thể so sánh với khối tài sản giá trị của em”. Có một sự tự hào, kiêu ngạo mờ nhạt trong lời nói của anh.
Tiểu Lăng thì thầm: “Em không muốn của hồi môn. Em chỉ muốn sống với người em thích làm điều em muốn. Những người thân thích với em, em chỉ mong mọi người đều sống tốt là quá đủ”.
- -------------------------------------------
Dịch giả:@Nguyễn Thảo
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
Bình luận facebook