• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (64 Viewers)

  • Chương 591: Thưởng tiền boa cho cô

Cha của Nam Cung Thanh Nhã, Nam Cung Bác Hải, cũng rất không vui. Một nữ ca sĩ cũng muốn cùng tranh giành một người đàn ông với con gái ông. Ông cố tình dập tắt sự kiêu ngạo của cô ca sĩ kia và đưa con gái bước tới.



Hạ Lăng chăm chú chơi piano, lông mi của cô hơi rũ xuống, ngón tay của cô rất đẹp, âm thanh của piano mang một nhịp điệu tự nhiên và hài hòa. Nữ nhân mang số mệnh Phượng Hoàng, trời sinh ra với tài năng âm nhạc vượt xa tầm với của người thường. Ngay cả khi không được đào tạo chuyên nghiệp quá nhiều, họ cũng có thể dễ dàng bật lên một nét duyên dáng thông minh.



Bên cạnh cây đàn piano lớn, nhiều vị khách đã tập trung hết lần này đến lần khác để thưởng thức âm thanh piano của cô.



Do đó, khi cha và con gái Nam Cung đến gần, Hạ Lăng đã không quan tâm quá nhiều, cô nghĩ rằng họ là hai vị khách bình thường đến nghe đàn piano. Ngay cả khi Nam Cung Bác Hải đặt tiền boa vào đĩa pha lê trên đàn piano, cô vẫn không ngước lên, ngược lại là những người xung quanh, truyền đến tiếng xì xào bàn tán.



Cuối cùng, Hạ Lăng cũng bị làm phiền bởi những âm thanh này.



Cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt kiêu ngạo của Nam Cung Thanh Nhã, và rồi nhìn thấy người đàn ông trung niên bên cạnh cô ta. Khuôn mặt của hai người có phần giống nhau, và cô có thể dễ dàng đoán ra rằng họ là một cặp cha con.



Tay cô đang chơi đàn piano dừng lại.



Không phải vì sợ cha con nhà Nam Cung, mà vì họ là người mà cô đang chờ đợi. Bây giờ, khi khách đến, cô cũng nên lên lầu trên để hội họp cùng Lệ Lôi.



Thật không may, cha con Nam Cung đã hiểu sai ý của cô. Với một chút khiêu khích, Nam Cung Bác Hải hỏi cô: "Có đủ hay không?"



Hạ Lăng sững sờ: "Cái gì mà đủ hay không?"



Rồi mắt cô rơi xuống chiếc đĩa pha lê trên cây đàn piano lớn. Chỗ đó ngoại trừ có một ít tiền boa lẻ tẻ vun vặt cùng một trăm đô la mà cô vừa đưa cho nghệ sĩ piano, thì còn có một tấm thẻ vàng. Không biết thổ hào nào lại hào phóng như vậy, ném một tấm thẻ trực tiếp khen thưởng.



"Số tiền trong thẻ này đủ để cho cả cuộc đời của cô không lo cơm áo. Cô không cần chơi piano ở đây, cầm lấy tiền, sống cuộc sống mà cô muốn và rời khỏi Thiên Nghệ."



Hạ Lăng hơi ngạc nhiên: "Trong thẻ có bao nhiêu tiền?"



Nam Cung Bác Hải thầm nghĩ, hóa ra là một nữ nhân xuất thân dân thường chưa nhìn thấy qua bất kỳ nhân vật lớn nào của xã hội và không thể kiểm soát với một ít tiền, trước mặt rất nhiều người như vậy, lại thản nhiên hỏi sỏi số tiền trong thẻ. Cái nhìn tham lam này thực sự khó coi, ông cũng không biết Nhị thiếu gia Lệ gia nhìn trúng cô ở điểm nào.



Lúc đó, Nam Cung Thanh Nhã có một chút xấu hổ: "Cha!"



Thật không may, giọng cô ta quá nhỏ, và Nam Cung Bác Hải không nghe thấy. Nam Cung Bác Hải ngạo mạn mà nhìn Hạ Lăng, giọng nói rất hạn chế: "50 triệu, có đủ hay không?"



Hiz-hàzzz (tiếng thở)



Đám đông vô cùng kinh ngạc một lần nữa, năm mươi triệu, tại sao người đàn ông này có thể cầm nhiều tiền như vậy làm tiền boa, chẳng lẽ là nhìn trúng người phụ nữ đàn piano trước mặt, muốn thu nhập làm bé.



Thế nhưng, nghe cuộc đối thoại, lại không giống a!



Hạ Lăng mỉm cười ngắn gọn.



Năm mươi triệu, có lẽ ông ta không biết con gái mình nợ cô bao nhiêu.



Cô mỉm cười liếc nhìn Nam Cung Thanh Nhã, khuôn mặt cô ta sau đó có chút xấu hổ, cô ta lúng túng gọi một tiếng: "Cha!",Nam Cung Thanh Nhã xác thực không có nói cho người nhà biết cô nợ Hạ Lăng bao nhiêu tiền, dù sao, 30 tỷ, không chỉ đối với cô ta, thậm chí đối cả Nam Cung gia, nó cũng là một số tiền rất lớn, đủ để làm tổn thương xương, động cốt.



Làm sao cô dám nói với cha rằng cô nợ một khoản lớn như vậy!



Tự nhận thức được rằng cô ta không phải là người con gái duy nhất trong gia đình. Một số chị em khác cũng đang theo dõi cô chỉ trực chờ cô phạm một chút sai lầm rất có khả năng sẽ bị thế chân. Nghĩ đến việc những người chị em khác có được sự ủng hộ của gia đình và cạnh tranh cho vị trí "Thiếu phu nhân Lệ gia" Nam Cung Thanh Nhã liền không cam lòng.



Về việc gả cho Lệ Lôi, cô buộc phải đạt được nó. Cô không thể để cho ai khác có được cơ hội này.



Bây giờ, đối mặt với Hạ Lăng, cô đột nhiên hối hận vì sao vừa rồi chính cô lại đồng ý cùng cha mình đến đây. Nếu như cô không tới, cô sẽ không gặp phải tình huống xấu hổ như này. Trong trường hợp Hạ Lăng nói về sự tình 30 tỷ kia thì cô nên phải làm gì?



"Cha, đi thôi. Đừng để cho người ta sốt ruột chờ." Nam Cung Thanh Nhã nói với cha mình.



Nam Cung Bác Hải không sốt ruột. Họ và Lệ Lôi hẹn lúc tám giờ tối. Và hiện tại còn mười phút nữa để đi, bây giờ lại có thể thuận tiện giúp con gái giải quyết tình địch. Bất quá có thể nói đó chỉ là tiện tay giải quyết sự việc thôi, cớ sao lại không làm: "Cầm tấm thẻ này, đi đến Thiên Nghệ chấm dứt hợp đồng, phí hủy hợp đồng, Nam Cung gia chúng tôi chu cấp cho cô!"



Hạ Lăng lần này thực sự là cười to:"Nam Cung tiên sinh đúng không, ông làm như tôi thiếu 50 triệu này lắm vậy?"



"Rõ chỉ là đi kiếm miếng ăn. Đừng cố giả vờ thanh cao!" Nam Cung Bác Hải bình tĩnh lại: "Cô Diệp, nếu cô không thiếu tiền, tại sao cô lại muốn bán nghệ trong câu lạc bộ này?"



Những lời này chạm đến đúng thắc mắc, tò mò của quan khách trong đây.



Ngoài ra còn có một chiếc đĩa nhỏ trên đàn piano. Nếu cô ấy không thiếu tiền, vì sao lại kiếm để đĩa ở đấy?



Hạ Lăng đã quá lười biếng để giải thích với loại người này. Cô quay người toan muốn đi lên lầu thì nhìn thấy nghệ sĩ đàn piano bỏ đi nhận điện thoại kia là vị nghệ sĩ piano Chấn Viễn. Anh ta nghe điện thoại xong giờ mới đi về hướng này từ xa.



Nội tâm cô khẽ động. Trong đầu cô đột nhiên lóe lên một ý tưởng.



Không thể nào nói cô lừa người đâu nhỉ? Chà, cô đột nhiên có một ý tưởng cướp của người giàu chia cho người nghèo.



Cô nhìn qua cha con Nam Cung và khẽ mỉm cười: "Ông Nam Cung, ý ông là 50 triệu này là tiền boa cho nghệ sĩ đàn piano phải không?"



"Đúng!" Nam Cung Bác Hải kiêu ngạo nói: "Một người chơi piano, đàn cả đời cũng không thể kiếm được nhiều tiền boa như vậy. nhận nó cũng đừng cùng Lệ Lôi dây dưa không rõ nữa!"



Những người đứng xem đã nhận ra rằng đây là tùnh yêu ba người.



Một người quen thuộc với vấn đề này nói với người bạn đồng hành bên cạnh: "Đó là Diệp Tinh Lăng, ngôi sao nữ có nhiều tin đồn mờ ám với ông chủ lớn của Thiên Nghệ, Lệ Lôi. Người đối diện là Nam Cung Bác Hải. Vậy người bên cạnh ông ta là con gái của ông Nam Cung Thanh Nhã. Gần đây cô ta cũng có tin đồn tiếp xúc thân cận với Lệ Lôi. "



"Ah, ahah!. "Nhiều người cũng chợt nhận ra sự việc.



Sự tình này rất đáng xem, nghe nữ minh tinh kia khẩu khí có chút bớt gay gắt. Họ đoán có thật là cô ấy thực sự muốn nhận 50 triệu nhân dân tệ? Cô ấy chắc sẽ không nhận. Người phụ nữ Lệ Lôi nhìn trúng sẽ không quá nông cạn vậy đâu!



Nhưng rất khó để nói trước điều gì.



Một ngôi sao nữ như cô ấy, có thể không kết hôn với một người đàn ông giàu có thì cũng ưẽ nhận điều gì đó tốt hơn nếu thấy tốt, có thể kiếm được 50 triệu thì là 50 triệu.



Nhiều người nhìn Hạ Lăng, trong mắt họ chứa vài phần thông cảm, vài phần khinh thường.



Hạ Lăng cười nhẹ: "Được rồi, người nhận nó sẽ không bao giờ dây dưa với Lệ Lôi nữa."



Đôi mắt của Nam Cung Bác Hải cũng lộ rõ sự khinh bỉ. Người phụ nữ này, con mắt hạn hẹo như vậy. Không hiểu biết chính là ngu dốt a, rất dễ để đuổi đi. Làm thế nào cô ta có thể xứng đáng là đối thủ của con gái ông trong cuộc chiến tình yêu này. Nam Cung gia của họ rõ ràng đã chiến thắng.



Ngược lại Nam Cung Thanh Nhã, trong lòng lại mơ hồ một sự bất an không rõ. Cô ta ý thức được rằng Hạ Lăng có ít nhất 10 tỷ trong thẻ. Vậy vì lí do gì mà chỉ với 50 triệu, cô liền buông tha cho Lệ Lôi.



_______________________________



Dịch giả: Dương Thị Nhã Bình



Chỉnh sửa: Nguyễn Quỳnh Anh



_________________________________
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom