Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 655: Con vật nhỏ bị bỏ rơi
Hạ Lăng cảm thấy có chút đau đầu.
Bố mẹ nào thế này. Thật vô trách nhiệm.
"Vậy cháu có biết tên bác của cháu là gì không?" cô hỏi nhỏ.
Cậu bé gật đầu, sau đó lại liền lắc đầu: “Bác không cho cháu nói ra.”
“Nếu không nói cho cô biết, làm sao có thể giúp cháu tìm được bác mình ở đâu đây?” Hạ Lăng nhẹ nhàng dỗ từng chút.
Thằng bé vẫn lắc đầu. Nước mắt chỉ chực trào trên đôi mắt long lanh.
Hạ Lăng nhìn đứa trẻ lấm lem trước mặt. Thật mềm mại đáng yêu như một con thú nhỏ. Cứ như vậy không nỡ rời xa cậu bé. Nhưng mà, bé con không chịu nói cái gì, làm sao tìm được người nhà đây? Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh. Trong khu vườn nhỏ không có lấy một tiếng động. Tuy nhiên đây là khu vườn bên trong khu biệt thự, người ngoài không thể vào trong. Cậu bé này và gia đình của cậu chắc hẳn là chủ nhân của căn biệt thự nào đó ở đây.
Có thể đưa bé con đến nhân viên bảo vệ để được tìm người thân.
Sau khi hạ quyết tâm, Hạ Lăng nói với đứa nhỏ: “Đi theo cô đi! Cô đưa con đi tìm bác.”
Đứa nhỏ không nghi ngờ cô, thật sự vươn bàn tay mềm mại, mịn trắng như bánh bao về phía cô. Bàn tay mũm mĩm đặt vào đôi tay trắng nõn, thon thả của cô.
Đứa trẻ này, thật sự là...
Hạ Lăng thật sự không biết nên khóc hay nên cười nữa. Tại sao lại đứa bé lại không có ý thức phòng bị như vậy? Nó quá dễ tin người khác. Sau này bị kẻ xấu bắt cóc thì phải làm sao, cô không thể không nhắc nhở chút: “Sau này cháu đừng có đi theo người lạ, đề phòng gặp phải kẻ xấu. Nếu bị bắt rồi bán đi thì phải làm sao?”
Đứa nhỏ ngẩng đầu, hướng đôi mắt ngân ngấn nước về phía cô: “Người xấu là gì?”
Hạ Lăng nghĩ trong đầu: “ Người nhà của đứa bé này rốt cuộc như thế nào mà để nó ba, bốn tuổi rồi mà đến kẻ xấu cũng không biết? Không biết nó lớn lên như thế nào nữa!"
"Kẻ xấu là..." Hạ Lăng suy nghĩ một hồi lâu: "Quên đi, cô không thể nói định nghĩa một cách dễ hiểu được. Dù sao, sau khi tìm được gia đình, con phải ngoan ngoãn. Đừng đi lạc nữa, biết không? ”
Đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Hạ Lăng dẫn cậu, chậm rãi đi ra dọc theo lối đi bộ lát gạch hoa. Làn gió thổi hiu hiu trên mặt nước xanh ngọc gợn chút lăn tăn. Trong lòng bàn tay của cô, bàn tay ngắn ngủi bụ bẫm mà mũm mĩm của đứa trẻ có chút ấm áp và thoải mái khi cầm nắm.
Lòng cô bất giác chùng xuống.
Nếu Thiệu Huy của cô vẫn còn sống thì chắc bé con cũng đã lớn tầm này rồi đúng không? Thiệu Huy bốn tuổi lẻ ba tháng. Con có lẽ sẽ cao hơn và thông minh hơn một chút. Không giống như đứa nhỏ mà cô đang dắt. Tiểu tử này, thậm chí còn bị vấp một chút khi đi bộ và trông hơi ngố ngố như không biết gì vậy.
Tuy nhiên, đứa trẻ này thật dễ thương.
Hạ Lăng theo nhịp bước chân cậu bé, bước rất chậm. Thi thoảng cô cúi đầu xuống nhìn đứa bé.
Cậu bé mở to mắt nhìn xung quanh, nhìn mặt nước mênh mông với vẻ tò mò, thích thú. Trên đường đi, cậu nhóc còn chào con sóc chuyền cành và chim sẻ nhỏ bay qua: “ Chào cậu! Cậu khỏe không?”
Trông cậu rất vui vẻ.
Những con vật nhỏ cũng có vẻ rất quý cậu. Đằng sau có vài con sóc nhảy nhót không khiến Hạ Lăng băn khoăn. Nếu không gặp cô, chắc hẳn chúng sẽ đến chơi với đứa trẻ này.
Cậu bé thỉnh thoảng sẽ dừng lại, đi lòng vòng trên đoạn đường để nhìn những chú sóc nhỏ, những chú cá vàng và những chiếc lá rơi trên mặt nước.
Hạ Lăng có chút hoang mang. Đứa bé này thật sự đi lạc sao? Cô chưa từng thấy đứa trẻ thất lạc nào mà hồn nhiên như vậy. Đây là đứa bé vừa núp dưới gốc cây đa già mà khóc thảm thiết sao? Có giống nhau không chứ? Bạn học Hạ Tiểu Lăng băn khoăn trong lòng.
“Cô ơi! Bông hoa này tặng cô.” Đang mải suy nghĩ thì cô nghe tiếng bé con nói.
Cô ngơ ngác nhận bông hoa. Xem đó là loại hoa gì nhưng rõ ràng đâylà một loại cỏ, có màu xanh lá tươi với bốn chiếc lá hình tim vươn ra.
Chờ đã!
Cỏ bốn lá!
Hạ Lăng nhìn nhánh cỏ trong lòng bàn tay, có chút ngạc nhiên nhìn cậu bé: “Làm thế nào mà con tìm thấy nó?” Cô sống ở đây đã bốn năm. Mỗi năm, vào mùa xuân tươi tốt rất nhiều người sẽ đến thăm quan khu vườn, tìm cỏ bốn lá ở đây, thử vận may của mình nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai tìm thấy.
Đứa trẻ này vậy mà tình cờ tìm ra...
Cậu bé chớp mắt như thể nó không hiểu được sự ngạc nhiên của cô. Nó chỉ vào một mảnh đất nhỏ gần chân mình bằng những ngón tay nhỏ nhắn dính cát: "Con đã nhìn thấy nó ở kia."
Hạ Lăng:"..."
Chà, đứa trẻ này có vẻ sẽ gặp được nhiều may mắn. Có lẽ đây là lý do tại sao nó có thể sống đến hiện tại mà không cần biết đến người xấu là gì. “Cảm ơn nhóc.” Hạ Lăng nói: “Cô rất thích.”
“Cô ơi!” cậu bé nói nhỏ.
“Sao con?”
Cậu mạnh mẽ kéo tay cô: “Cô thật xinh đẹp.”
“Hả?” Hạ Lăng bật cười, bắt đầu cảm thấy đứa nhỏ này không ngốc, lúc nhỏ cũng thật biết suy nghĩ, sau này có lẽ sẽ không phải khổ. Cô xoa đầu cậu với tâm trạng vui vẻ.
Cả hai đi mất gần hai giờ đồng hồ mới đi hết quãng đường thực ra chỉ đi trong 20 phút.
Hạ Lăng đưa cậu bé đến chỗ an ninh và nói với nhân viên bảo vệ: "Tôi tìm thấy đứa trẻ này trong khu vườn phía sau. Nó lạc đường. Tôi không biết là con cái nhà nào? Làm phiền mọi người rồi."
Các nhân viên bảo vệ tiếp nhận lấy cậu bé nghiêm túc và ngay lập tức đi điều tra nhưng kết quả là vẫn không tìm thấy gì.
"Cô Diệp! Cô không gạt chúng tôi chứ? Khoảng thời gian gần đây, chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy đứa trẻ này trong gia đình nào chuyển đến đây sống. Gia đình của đứa trẻ này không phải người ở khu chúng tôi". Người giám sát an ninh nói: "Tuy nhiên, có thể là nó đến thăm một căn nhà trong khu này với người nhà. Hãy để đứa trẻ ở phòng bảo vệ trước đã, tôi sẽ cử người đi hỏi từng nhà xem có đứa trẻ nào mất tích không. ”
Hạ Lăng nghĩ lại. Vậy là tốt rồi.
Cô với đứa trẻ đợi rất lâu. Mấy chú bảo vệ quay lại lắc đầu trả lời: "Chúng tôi đã hỏi thăm mọi nhà ở đây và họ nói rằng không có đứa trẻ nào mất tích cả, cũng có những căn biệt thự không có ai ở nhà nên chúng tôi không hỏi được. Cô chỉ có thể hỏi sau khi chủ nhà trở về. Nếu không cô về nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi sẽ liên lạc với cô ngay khi có tin về gia đình của đứa bé. "
" Vậy thì đứa bé này?"
" Chúng tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt!" Giám sát an ninh khẳng định chắc nịch.
Đây là khu biệt thự cao cấp, Hạ Lăng đã sống bốn năm. Nơi đây luôn được đảm bảo về an ninh. Vì thế, cô thấy an tâm phần nào. Thấy trời càng ngày càng tối dần, cô không còn cách nào khác đành ngồi xổm xuống nói với đứa nhỏ: “Con ngoan ngoãn đợi ở đây, biết không? Cô phải về nhà mất rồi.”
Cậu bé có chút không nỡ, vươn bàn tay lem bẩn, nhẹ nhàng kéo vạt váy của cô ấy.
Cô nói: “Khi tìm thấy bác của con, các chú bảo vệ sẽ nói với bác của con đến đưa con về nhà, được không?”
Cậu bé có vẻ ủy khuất nhưng vẫn ngoan ngoãn, gật đầu.
Không ngại vết bẩn trên váy, Hạ Lăng xoa đầu đứa nhỏ, đứng dậy đi ra ngoài.
Bước ra khỏi phòng bảo vệ và quay đầu nhìn lại, cô thấy đứa bé đang nhìn qua ô cửa kính. Ánh mắt vô cùng miễn cưỡng. Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng bầu bĩnh của cậu vẫn lấm lem bẩn. Đôi mắt ngân ngấn nước chỉ chực trào bất cứ lúc nào như một con vật nhỏ bị bỏ rơi.
- --------------------------
Dịch truyện:@Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
Bố mẹ nào thế này. Thật vô trách nhiệm.
"Vậy cháu có biết tên bác của cháu là gì không?" cô hỏi nhỏ.
Cậu bé gật đầu, sau đó lại liền lắc đầu: “Bác không cho cháu nói ra.”
“Nếu không nói cho cô biết, làm sao có thể giúp cháu tìm được bác mình ở đâu đây?” Hạ Lăng nhẹ nhàng dỗ từng chút.
Thằng bé vẫn lắc đầu. Nước mắt chỉ chực trào trên đôi mắt long lanh.
Hạ Lăng nhìn đứa trẻ lấm lem trước mặt. Thật mềm mại đáng yêu như một con thú nhỏ. Cứ như vậy không nỡ rời xa cậu bé. Nhưng mà, bé con không chịu nói cái gì, làm sao tìm được người nhà đây? Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh. Trong khu vườn nhỏ không có lấy một tiếng động. Tuy nhiên đây là khu vườn bên trong khu biệt thự, người ngoài không thể vào trong. Cậu bé này và gia đình của cậu chắc hẳn là chủ nhân của căn biệt thự nào đó ở đây.
Có thể đưa bé con đến nhân viên bảo vệ để được tìm người thân.
Sau khi hạ quyết tâm, Hạ Lăng nói với đứa nhỏ: “Đi theo cô đi! Cô đưa con đi tìm bác.”
Đứa nhỏ không nghi ngờ cô, thật sự vươn bàn tay mềm mại, mịn trắng như bánh bao về phía cô. Bàn tay mũm mĩm đặt vào đôi tay trắng nõn, thon thả của cô.
Đứa trẻ này, thật sự là...
Hạ Lăng thật sự không biết nên khóc hay nên cười nữa. Tại sao lại đứa bé lại không có ý thức phòng bị như vậy? Nó quá dễ tin người khác. Sau này bị kẻ xấu bắt cóc thì phải làm sao, cô không thể không nhắc nhở chút: “Sau này cháu đừng có đi theo người lạ, đề phòng gặp phải kẻ xấu. Nếu bị bắt rồi bán đi thì phải làm sao?”
Đứa nhỏ ngẩng đầu, hướng đôi mắt ngân ngấn nước về phía cô: “Người xấu là gì?”
Hạ Lăng nghĩ trong đầu: “ Người nhà của đứa bé này rốt cuộc như thế nào mà để nó ba, bốn tuổi rồi mà đến kẻ xấu cũng không biết? Không biết nó lớn lên như thế nào nữa!"
"Kẻ xấu là..." Hạ Lăng suy nghĩ một hồi lâu: "Quên đi, cô không thể nói định nghĩa một cách dễ hiểu được. Dù sao, sau khi tìm được gia đình, con phải ngoan ngoãn. Đừng đi lạc nữa, biết không? ”
Đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Hạ Lăng dẫn cậu, chậm rãi đi ra dọc theo lối đi bộ lát gạch hoa. Làn gió thổi hiu hiu trên mặt nước xanh ngọc gợn chút lăn tăn. Trong lòng bàn tay của cô, bàn tay ngắn ngủi bụ bẫm mà mũm mĩm của đứa trẻ có chút ấm áp và thoải mái khi cầm nắm.
Lòng cô bất giác chùng xuống.
Nếu Thiệu Huy của cô vẫn còn sống thì chắc bé con cũng đã lớn tầm này rồi đúng không? Thiệu Huy bốn tuổi lẻ ba tháng. Con có lẽ sẽ cao hơn và thông minh hơn một chút. Không giống như đứa nhỏ mà cô đang dắt. Tiểu tử này, thậm chí còn bị vấp một chút khi đi bộ và trông hơi ngố ngố như không biết gì vậy.
Tuy nhiên, đứa trẻ này thật dễ thương.
Hạ Lăng theo nhịp bước chân cậu bé, bước rất chậm. Thi thoảng cô cúi đầu xuống nhìn đứa bé.
Cậu bé mở to mắt nhìn xung quanh, nhìn mặt nước mênh mông với vẻ tò mò, thích thú. Trên đường đi, cậu nhóc còn chào con sóc chuyền cành và chim sẻ nhỏ bay qua: “ Chào cậu! Cậu khỏe không?”
Trông cậu rất vui vẻ.
Những con vật nhỏ cũng có vẻ rất quý cậu. Đằng sau có vài con sóc nhảy nhót không khiến Hạ Lăng băn khoăn. Nếu không gặp cô, chắc hẳn chúng sẽ đến chơi với đứa trẻ này.
Cậu bé thỉnh thoảng sẽ dừng lại, đi lòng vòng trên đoạn đường để nhìn những chú sóc nhỏ, những chú cá vàng và những chiếc lá rơi trên mặt nước.
Hạ Lăng có chút hoang mang. Đứa bé này thật sự đi lạc sao? Cô chưa từng thấy đứa trẻ thất lạc nào mà hồn nhiên như vậy. Đây là đứa bé vừa núp dưới gốc cây đa già mà khóc thảm thiết sao? Có giống nhau không chứ? Bạn học Hạ Tiểu Lăng băn khoăn trong lòng.
“Cô ơi! Bông hoa này tặng cô.” Đang mải suy nghĩ thì cô nghe tiếng bé con nói.
Cô ngơ ngác nhận bông hoa. Xem đó là loại hoa gì nhưng rõ ràng đâylà một loại cỏ, có màu xanh lá tươi với bốn chiếc lá hình tim vươn ra.
Chờ đã!
Cỏ bốn lá!
Hạ Lăng nhìn nhánh cỏ trong lòng bàn tay, có chút ngạc nhiên nhìn cậu bé: “Làm thế nào mà con tìm thấy nó?” Cô sống ở đây đã bốn năm. Mỗi năm, vào mùa xuân tươi tốt rất nhiều người sẽ đến thăm quan khu vườn, tìm cỏ bốn lá ở đây, thử vận may của mình nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai tìm thấy.
Đứa trẻ này vậy mà tình cờ tìm ra...
Cậu bé chớp mắt như thể nó không hiểu được sự ngạc nhiên của cô. Nó chỉ vào một mảnh đất nhỏ gần chân mình bằng những ngón tay nhỏ nhắn dính cát: "Con đã nhìn thấy nó ở kia."
Hạ Lăng:"..."
Chà, đứa trẻ này có vẻ sẽ gặp được nhiều may mắn. Có lẽ đây là lý do tại sao nó có thể sống đến hiện tại mà không cần biết đến người xấu là gì. “Cảm ơn nhóc.” Hạ Lăng nói: “Cô rất thích.”
“Cô ơi!” cậu bé nói nhỏ.
“Sao con?”
Cậu mạnh mẽ kéo tay cô: “Cô thật xinh đẹp.”
“Hả?” Hạ Lăng bật cười, bắt đầu cảm thấy đứa nhỏ này không ngốc, lúc nhỏ cũng thật biết suy nghĩ, sau này có lẽ sẽ không phải khổ. Cô xoa đầu cậu với tâm trạng vui vẻ.
Cả hai đi mất gần hai giờ đồng hồ mới đi hết quãng đường thực ra chỉ đi trong 20 phút.
Hạ Lăng đưa cậu bé đến chỗ an ninh và nói với nhân viên bảo vệ: "Tôi tìm thấy đứa trẻ này trong khu vườn phía sau. Nó lạc đường. Tôi không biết là con cái nhà nào? Làm phiền mọi người rồi."
Các nhân viên bảo vệ tiếp nhận lấy cậu bé nghiêm túc và ngay lập tức đi điều tra nhưng kết quả là vẫn không tìm thấy gì.
"Cô Diệp! Cô không gạt chúng tôi chứ? Khoảng thời gian gần đây, chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy đứa trẻ này trong gia đình nào chuyển đến đây sống. Gia đình của đứa trẻ này không phải người ở khu chúng tôi". Người giám sát an ninh nói: "Tuy nhiên, có thể là nó đến thăm một căn nhà trong khu này với người nhà. Hãy để đứa trẻ ở phòng bảo vệ trước đã, tôi sẽ cử người đi hỏi từng nhà xem có đứa trẻ nào mất tích không. ”
Hạ Lăng nghĩ lại. Vậy là tốt rồi.
Cô với đứa trẻ đợi rất lâu. Mấy chú bảo vệ quay lại lắc đầu trả lời: "Chúng tôi đã hỏi thăm mọi nhà ở đây và họ nói rằng không có đứa trẻ nào mất tích cả, cũng có những căn biệt thự không có ai ở nhà nên chúng tôi không hỏi được. Cô chỉ có thể hỏi sau khi chủ nhà trở về. Nếu không cô về nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi sẽ liên lạc với cô ngay khi có tin về gia đình của đứa bé. "
" Vậy thì đứa bé này?"
" Chúng tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt!" Giám sát an ninh khẳng định chắc nịch.
Đây là khu biệt thự cao cấp, Hạ Lăng đã sống bốn năm. Nơi đây luôn được đảm bảo về an ninh. Vì thế, cô thấy an tâm phần nào. Thấy trời càng ngày càng tối dần, cô không còn cách nào khác đành ngồi xổm xuống nói với đứa nhỏ: “Con ngoan ngoãn đợi ở đây, biết không? Cô phải về nhà mất rồi.”
Cậu bé có chút không nỡ, vươn bàn tay lem bẩn, nhẹ nhàng kéo vạt váy của cô ấy.
Cô nói: “Khi tìm thấy bác của con, các chú bảo vệ sẽ nói với bác của con đến đưa con về nhà, được không?”
Cậu bé có vẻ ủy khuất nhưng vẫn ngoan ngoãn, gật đầu.
Không ngại vết bẩn trên váy, Hạ Lăng xoa đầu đứa nhỏ, đứng dậy đi ra ngoài.
Bước ra khỏi phòng bảo vệ và quay đầu nhìn lại, cô thấy đứa bé đang nhìn qua ô cửa kính. Ánh mắt vô cùng miễn cưỡng. Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng bầu bĩnh của cậu vẫn lấm lem bẩn. Đôi mắt ngân ngấn nước chỉ chực trào bất cứ lúc nào như một con vật nhỏ bị bỏ rơi.
- --------------------------
Dịch truyện:@Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
Bình luận facebook