Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 657: Chị sẽ nhận nuôi em
Hạ Lăng nhìn cảnh này, có chút buồn cười, cũng có chút buồn bực.
Đứa trẻ đáng yêu như vậy, làm sao nói bị bỏ rơi là bị bỏ rơi? Trên đời làm sao có cha mẹ độc ác như vậy? Nếu là Thiệu Huy của cô, cho dù đứa trẻ đó không xinh đẹp dễ thương, cô cũng không nỡ đụng vào 1 ngón tay của con, cô nhất định sẽ bảo vệ như một viên ngọc quý, bất kể như thế nào cũng không bỏ rơi.
Tuy nhiên, đây như là sự mỉa mai của ông trời.
Cô ấy mong muốn có con như vậy mà không thể có được. Người khác có được đứa con thì lại không trân trọng nó.
Cô nhìn bóng dáng đang vui vẻ chơi đùa trong vườn hoa nhỏ, mũi có chút cay cay. Làn gió mùa hạ lướt qua mang theo hương hoa hồng thoang thoảng.
Đứa trẻ vô tình quay đầu lại và nhìn thấy cô.
Có một nụ cười trên khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của đứa trẻ, cậu ta đặt những quả hạch đã bóc một nửa trong tay xuống, đôi chân ngắn nhỏ bé, lảo đảo chạy về phía cô. "Chị ơi, ôm ôm" cậu bé dang tay với cô.
Những ngày vừa qua, bọn họ đã quen với nhau, đứa nhỏ rất bám cô.
Thế là, Hạ Lăng cúi người ôm cậu bé vào lòng. Tuy nhìn vóc dáng nhỏ nhắn nhưng trọng lượng lại nặng, làm cho cánh tay cô hơi đau. Cô hỏi đứa trẻ: “Hôm nay có ngoan không?
”
Cậu nhóc phụng phịu nói: “Ngoan.”
Người giúp việc đi ra, muốn nhận lấy đứa trẻ từ tay Hạ Lăng: “Tiểu thư, để tôi bế, đừng để bị mệt.”
Hạ Lăng không buông ra như mọi khi, mà tiếp tục ôm đứa trẻ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, trong lòng tràn đầy do dự. Cô có thật sự muốn gửi cậu ấy vào cô nhi viện?
Nhưng nếu không gửi thì nên làm thế nào? “Chị ơi, chị làm sao vậy?” Đứa trẻ rất nhạy cảm và sớm nhận ra rằng Hạ Lăng đang có tâm trạng không tốt.
Hạ Linh bất gượng gạo nở nụ cười: “Chị không sao.” Nghĩ xong, cô hỏi cậu ta: “Anh bạn nhỏ, em thật sự không muốn nói tên bác và tên người nhà của em sao? Cũng không nói tên của chính mình sao? Chị hiện tại tìm không ra người nhà của em, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ có thể gửi em đến cô nhi viện. ”
Đứa trẻ không biết nghe có hiểu“ cô nhi viện ”nghĩa là gì không, đưa bàn tay ngắn ngắn mập mập của mình ra ôm lấy cổ Hạ Lăng: "Em không muốn rời xa chị."
Hạ Lăng dở khóc dở cười: “Em nên về với bác của em và đi sát bên họ.” Cô cũng không nỡ rời xa cậu ta, dù sao cậu ta suy cho cùng là con nhà người khác, thật sự không thể tách khỏi gia đình mình. “Ngoan, nói cho chị biết tên của em và tên bác của em.” Cô kiên nhẫn dỗ dành. Miệng đứa trẻ rất chặt, nó lắc đầu nguầy nguậy, chỉ là không nói chuyện.
Người giúp việc nảy ra một sáng kiến: “Tiểu thư, nếu không, cô có thể giao cậu ta cho đồn cảnh sát, cảnh sát doạ nạt một chút sẽ chịu nói.” Cô giúp việc này, mặc dù một phần có lòng, trong việc nuôi dạy con cái về phương diện này có chút đơn giản và thô lỗ.
Hạ Lăng liếc trừng cô, giọng điệu có chút nghiêm khắc, “Nói bậy bạ!”
Người giúp việc bị cô mắng, không nói gì nữa.
Tiểu thư rất ít khi tức giận, cô thường hay cười với gia nhân, thỉnh thoảng dọn giường chưa kịp, món ăn bị cháy hơi mặn, đều không trách mắng. Nhưng Không ngờ chỉ là vì một đứa trẻ bị lạc, thì đột nhiên nổi giận. Cô giúp việc cúi đầu, tự nhủ trong lòng rằng sau này nên chăm sóc đứa trẻ này nhiều hơn.
Hạ Lăng cũng cảm thấy vừa rồi giọng điệu của cô trở nên nặng nề, muốn xoa dịu người giúp việc, định nói nhưng cô lại không nói nữa. Đối với vấn đề của đứa trẻ, cô không muốn có 1 chút sơ xuất, nghiêm khắc 1 chút cũng có lợi ích, ít nhất người giúp việc sẽ biết được sức nặng của đứa trẻ này trong lòng cô, sau này không dám không tận tâm.
Nghĩ về điều đó, cô không còn quan tâm đến người giúp việc nữa, ôm cậu bé vào trong nhà. Đứa trẻ có lẽ cũng biết rằng cô đang bế rất khó khăn, vùng vẫy để xuống đất: "Em sẽ tự đi, tự đi bộ...”
Hạ Lăng đặt cậu ta xuống và tiếp tục hỏi tên của các thành viên trong gia đình cậu ta.
Cậu bé nói có vẻ bực bội: "Bác thật sự không để cho em nói, em không thể nói cho chị”.
Hạ Lăng đau đầu:" Nếu em không nói cho chị biết, làm sao chị có thể đưa em về nhà? "
"Bác nói," cậu bé nức nở, "muốn em ở lại bên cạnh mẹ."
“ Vậy mẹ em tên gì? "
" Bác không cho em nói. “
Hạ Lăng cảm thấy mình sắp gục ngã, bác của đứa trẻ này là cái quái gì vậy? Tại sao cái này ko cho nói cái kia cũng không được nói? Cô bắt đầu tin rằng cảnh sát nói đúng, rất có thể đứa trẻ này bị cố ý bỏ rơi. Tội phạm bỏ rơi mấy năm nay, thủ đoạn thường ngày không phải là "Ta đưa ngươi đến xxx, ngươi ngoan ngoãn chờ ở đây" sao?
Đứa trẻ bịt mắt nhìn cô.
Một lúc lâu sau, cậu vươn bàn tay ngắn ngủn nhẹ nhàng kéo góc váy của cô: “Chị.”
Hạ Lăng thậm chí không còn sức để nói. “Chị ơi, chị không muốn em ạ?” Đứa trẻ thận trọng nói.
Trái tim Hạ Lăng, đột nhiên nhói lên 1 chút. “Làm sao có thể?” Cô nhận ra phản ứng vừa rồi của mình khiến đứa trẻ sợ hãi, vội vàng nói: “Chị rất thích em, sẽ không không muốn em.”
“Vậy,” đứa trẻ vẫn rất thận trọng, vẻ mặt phụng phịu nhưng rất nghiêm túc. “Đừng gửi em đến cô nhi viện, được chứ?”
Trái tim cô lại đau.
Nếu như được lựa chọn, đứa trẻ nào mong muốn đến cô nhi viện?
Cho dù viện trưởng và các thầy cô giáo ở đó rất tốt, nhưng cô nhi vẫn là cô nhi, ai chẳng khao khát một mái ấm trọn vẹn? "Được, chị sẽ không gửi em vào cô nhi viện." Trước khi suy nghĩ thấu đáo, cô đã buột miệng.
“Em biết chị là người tốt nhất!” Cậu bé cười toe toét hạnh phúc và hôn lên má cô. .
Truyện Quân Sự
Một tay Hạ Lăng vô thức vuốt ve mái tóc ngắn mềm mại và bồng bềnh của cậu, trong lòng cô thầm nghĩ, không đưa đến cô nhi viện, thì chỉ có thể để cậu bé ở lại. Làm thế nào để ở lại? Nhận nuôi ư?
Từ "nhận nuôi" xuất hiện trong tâm trí như cỏ hoang mọc không thể ngăn cản.
Cô ấy muốn có một đứa con của riêng mình biết bao. Kể từ khi Thiệu Huy qua đời, cô cảm thấy trái tim mình như trống rỗng, cô thường xuyên mơ thấy mình trở lại vào nửa đêm và bị mất con.
Bốn năm trước, Lệ Lôi đã nhiều lần thuyết phục cô nhận con nuôi, nhưng vào thời điểm đó và cả những năm này, cô chưa bao giờ thực sự nhận nuôi một đứa trẻ.
Trong sâu thẳm trái tim, cô cảm thấy rằng việc nhận con nuôi là một sự phản bội đối với Thiệu Huy đã mất.
Nhưng cậu bé này thì khác.
Không biết vì sao, cô ấy cảm thấy rằng họ rất gắn kết với nhau, và có một cảm giác gần gũi tự nhiên giữa họ.
Cậu bé cong người uốn éo trong vòng tay cô, phụng phịu nói: “Em muốn ở cùng chị, em thích chị nhất.”
Hạ Lăng cúi đầu nhìn cậu ta.
Đúng là một cậu bé ngốc nghếch.
Lần gặp đầu tiên cách đây vài ngày, cô cảm thấy đứa trẻ thật ngốc nghếch và dễ thương, không hề cảnh giác với người lạ. Cậu ta hẳn phải nhận được sự chăm sóc tốt, nếu không thì, làm thế nào để tồn tại trong thế giới nham hiểm này?
Ngay lập tức, cô hạ quyết tâm: "Chị sẽ nhận nuôi em."
"Có thật không? Thật tuyệt! Từ giờ em có thể ở bên cạnh chị mỗi ngày!" Đứa trẻ cười vui vẻ, lại hôn má cô 1 cái thật mạnh.
- -------------------
Dịch: @trang Mai
Chỉnh sửa: @Trần Huỳnh Linh
- -------------------
Chap này hôm qua có khuya mà tui đi ngủ sớm nên không được á nay up sớm luônnnn
Đứa trẻ đáng yêu như vậy, làm sao nói bị bỏ rơi là bị bỏ rơi? Trên đời làm sao có cha mẹ độc ác như vậy? Nếu là Thiệu Huy của cô, cho dù đứa trẻ đó không xinh đẹp dễ thương, cô cũng không nỡ đụng vào 1 ngón tay của con, cô nhất định sẽ bảo vệ như một viên ngọc quý, bất kể như thế nào cũng không bỏ rơi.
Tuy nhiên, đây như là sự mỉa mai của ông trời.
Cô ấy mong muốn có con như vậy mà không thể có được. Người khác có được đứa con thì lại không trân trọng nó.
Cô nhìn bóng dáng đang vui vẻ chơi đùa trong vườn hoa nhỏ, mũi có chút cay cay. Làn gió mùa hạ lướt qua mang theo hương hoa hồng thoang thoảng.
Đứa trẻ vô tình quay đầu lại và nhìn thấy cô.
Có một nụ cười trên khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của đứa trẻ, cậu ta đặt những quả hạch đã bóc một nửa trong tay xuống, đôi chân ngắn nhỏ bé, lảo đảo chạy về phía cô. "Chị ơi, ôm ôm" cậu bé dang tay với cô.
Những ngày vừa qua, bọn họ đã quen với nhau, đứa nhỏ rất bám cô.
Thế là, Hạ Lăng cúi người ôm cậu bé vào lòng. Tuy nhìn vóc dáng nhỏ nhắn nhưng trọng lượng lại nặng, làm cho cánh tay cô hơi đau. Cô hỏi đứa trẻ: “Hôm nay có ngoan không?
”
Cậu nhóc phụng phịu nói: “Ngoan.”
Người giúp việc đi ra, muốn nhận lấy đứa trẻ từ tay Hạ Lăng: “Tiểu thư, để tôi bế, đừng để bị mệt.”
Hạ Lăng không buông ra như mọi khi, mà tiếp tục ôm đứa trẻ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, trong lòng tràn đầy do dự. Cô có thật sự muốn gửi cậu ấy vào cô nhi viện?
Nhưng nếu không gửi thì nên làm thế nào? “Chị ơi, chị làm sao vậy?” Đứa trẻ rất nhạy cảm và sớm nhận ra rằng Hạ Lăng đang có tâm trạng không tốt.
Hạ Linh bất gượng gạo nở nụ cười: “Chị không sao.” Nghĩ xong, cô hỏi cậu ta: “Anh bạn nhỏ, em thật sự không muốn nói tên bác và tên người nhà của em sao? Cũng không nói tên của chính mình sao? Chị hiện tại tìm không ra người nhà của em, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ có thể gửi em đến cô nhi viện. ”
Đứa trẻ không biết nghe có hiểu“ cô nhi viện ”nghĩa là gì không, đưa bàn tay ngắn ngắn mập mập của mình ra ôm lấy cổ Hạ Lăng: "Em không muốn rời xa chị."
Hạ Lăng dở khóc dở cười: “Em nên về với bác của em và đi sát bên họ.” Cô cũng không nỡ rời xa cậu ta, dù sao cậu ta suy cho cùng là con nhà người khác, thật sự không thể tách khỏi gia đình mình. “Ngoan, nói cho chị biết tên của em và tên bác của em.” Cô kiên nhẫn dỗ dành. Miệng đứa trẻ rất chặt, nó lắc đầu nguầy nguậy, chỉ là không nói chuyện.
Người giúp việc nảy ra một sáng kiến: “Tiểu thư, nếu không, cô có thể giao cậu ta cho đồn cảnh sát, cảnh sát doạ nạt một chút sẽ chịu nói.” Cô giúp việc này, mặc dù một phần có lòng, trong việc nuôi dạy con cái về phương diện này có chút đơn giản và thô lỗ.
Hạ Lăng liếc trừng cô, giọng điệu có chút nghiêm khắc, “Nói bậy bạ!”
Người giúp việc bị cô mắng, không nói gì nữa.
Tiểu thư rất ít khi tức giận, cô thường hay cười với gia nhân, thỉnh thoảng dọn giường chưa kịp, món ăn bị cháy hơi mặn, đều không trách mắng. Nhưng Không ngờ chỉ là vì một đứa trẻ bị lạc, thì đột nhiên nổi giận. Cô giúp việc cúi đầu, tự nhủ trong lòng rằng sau này nên chăm sóc đứa trẻ này nhiều hơn.
Hạ Lăng cũng cảm thấy vừa rồi giọng điệu của cô trở nên nặng nề, muốn xoa dịu người giúp việc, định nói nhưng cô lại không nói nữa. Đối với vấn đề của đứa trẻ, cô không muốn có 1 chút sơ xuất, nghiêm khắc 1 chút cũng có lợi ích, ít nhất người giúp việc sẽ biết được sức nặng của đứa trẻ này trong lòng cô, sau này không dám không tận tâm.
Nghĩ về điều đó, cô không còn quan tâm đến người giúp việc nữa, ôm cậu bé vào trong nhà. Đứa trẻ có lẽ cũng biết rằng cô đang bế rất khó khăn, vùng vẫy để xuống đất: "Em sẽ tự đi, tự đi bộ...”
Hạ Lăng đặt cậu ta xuống và tiếp tục hỏi tên của các thành viên trong gia đình cậu ta.
Cậu bé nói có vẻ bực bội: "Bác thật sự không để cho em nói, em không thể nói cho chị”.
Hạ Lăng đau đầu:" Nếu em không nói cho chị biết, làm sao chị có thể đưa em về nhà? "
"Bác nói," cậu bé nức nở, "muốn em ở lại bên cạnh mẹ."
“ Vậy mẹ em tên gì? "
" Bác không cho em nói. “
Hạ Lăng cảm thấy mình sắp gục ngã, bác của đứa trẻ này là cái quái gì vậy? Tại sao cái này ko cho nói cái kia cũng không được nói? Cô bắt đầu tin rằng cảnh sát nói đúng, rất có thể đứa trẻ này bị cố ý bỏ rơi. Tội phạm bỏ rơi mấy năm nay, thủ đoạn thường ngày không phải là "Ta đưa ngươi đến xxx, ngươi ngoan ngoãn chờ ở đây" sao?
Đứa trẻ bịt mắt nhìn cô.
Một lúc lâu sau, cậu vươn bàn tay ngắn ngủn nhẹ nhàng kéo góc váy của cô: “Chị.”
Hạ Lăng thậm chí không còn sức để nói. “Chị ơi, chị không muốn em ạ?” Đứa trẻ thận trọng nói.
Trái tim Hạ Lăng, đột nhiên nhói lên 1 chút. “Làm sao có thể?” Cô nhận ra phản ứng vừa rồi của mình khiến đứa trẻ sợ hãi, vội vàng nói: “Chị rất thích em, sẽ không không muốn em.”
“Vậy,” đứa trẻ vẫn rất thận trọng, vẻ mặt phụng phịu nhưng rất nghiêm túc. “Đừng gửi em đến cô nhi viện, được chứ?”
Trái tim cô lại đau.
Nếu như được lựa chọn, đứa trẻ nào mong muốn đến cô nhi viện?
Cho dù viện trưởng và các thầy cô giáo ở đó rất tốt, nhưng cô nhi vẫn là cô nhi, ai chẳng khao khát một mái ấm trọn vẹn? "Được, chị sẽ không gửi em vào cô nhi viện." Trước khi suy nghĩ thấu đáo, cô đã buột miệng.
“Em biết chị là người tốt nhất!” Cậu bé cười toe toét hạnh phúc và hôn lên má cô. .
Truyện Quân Sự
Một tay Hạ Lăng vô thức vuốt ve mái tóc ngắn mềm mại và bồng bềnh của cậu, trong lòng cô thầm nghĩ, không đưa đến cô nhi viện, thì chỉ có thể để cậu bé ở lại. Làm thế nào để ở lại? Nhận nuôi ư?
Từ "nhận nuôi" xuất hiện trong tâm trí như cỏ hoang mọc không thể ngăn cản.
Cô ấy muốn có một đứa con của riêng mình biết bao. Kể từ khi Thiệu Huy qua đời, cô cảm thấy trái tim mình như trống rỗng, cô thường xuyên mơ thấy mình trở lại vào nửa đêm và bị mất con.
Bốn năm trước, Lệ Lôi đã nhiều lần thuyết phục cô nhận con nuôi, nhưng vào thời điểm đó và cả những năm này, cô chưa bao giờ thực sự nhận nuôi một đứa trẻ.
Trong sâu thẳm trái tim, cô cảm thấy rằng việc nhận con nuôi là một sự phản bội đối với Thiệu Huy đã mất.
Nhưng cậu bé này thì khác.
Không biết vì sao, cô ấy cảm thấy rằng họ rất gắn kết với nhau, và có một cảm giác gần gũi tự nhiên giữa họ.
Cậu bé cong người uốn éo trong vòng tay cô, phụng phịu nói: “Em muốn ở cùng chị, em thích chị nhất.”
Hạ Lăng cúi đầu nhìn cậu ta.
Đúng là một cậu bé ngốc nghếch.
Lần gặp đầu tiên cách đây vài ngày, cô cảm thấy đứa trẻ thật ngốc nghếch và dễ thương, không hề cảnh giác với người lạ. Cậu ta hẳn phải nhận được sự chăm sóc tốt, nếu không thì, làm thế nào để tồn tại trong thế giới nham hiểm này?
Ngay lập tức, cô hạ quyết tâm: "Chị sẽ nhận nuôi em."
"Có thật không? Thật tuyệt! Từ giờ em có thể ở bên cạnh chị mỗi ngày!" Đứa trẻ cười vui vẻ, lại hôn má cô 1 cái thật mạnh.
- -------------------
Dịch: @trang Mai
Chỉnh sửa: @Trần Huỳnh Linh
- -------------------
Chap này hôm qua có khuya mà tui đi ngủ sớm nên không được á nay up sớm luônnnn
Bình luận facebook