• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (94 Viewers)

  • Chương 661: Món quà

Cô nhẹ giọng hỏi: “ Cho nên, cái đứa bé kia là......?”



“Đứa bé đó là ở trong rừng nguyên sinh có. ” Lệ Lôi nói, “Tại thời điểm đó đã mang thai hơn một tháng, trong lần kiểm tra sức khoẻ mới biết được. Y tá nhỏ tưởng rằng là anh nên khiến chuyện này thành một sự kiện hạnh phúc, ồn ào đến mọi người đều biết. Trước mặt nhiều người như vậy, Tô Đường không thể phủ nhận được, bởi vì thời gian mang thai lúc ấy rất dễ đoán, ở trong rừng nguyên sinh, nếu như không phải của người hoang dã, vậy chỉ có thể là của anh.”



Cô ấy cúi đầu, xem như thú nhận.



“ Vì vậy, chuyện này giải quyết thành như vậy. Tất cả mọi người rất vui mừng, đặc biệt là ông nội của anh, ông còn cố ý đem Tô Đường đưa đến bên người chăm sóc, còn thúc giục hai người bọn anh mau chóng cử hành hôn lễ. ”



Tim Hạ Lăng hung hăng co rút đau đớn.



Cho nên, anh mới lựa chọn kết hôn sao? Cô nghe nói bọn họ đã tổ chức đám cưới......



Lại nghe Lệ Lôi nói tiếp: “Anh có đi gặp Tô Đường, thuyết phục cô ấy đi phá thai. Cô ấy không chịu nghe, kiên trì muốn sinh đứa bé ra. Anh hỏi cô ấy là vì sao, cha đẻ không rõ, là do ngoài ý muốn nên mới có đứa bé, cần gì phải giữ lại? Cô ấy nói......” Em yêu anh”. ”



Ba chữ kia, lại làm cho tim Hạ Lăng lần nữa đau đớn.



Vì sao người phụ nữ đó có thể dũng cảm như vậy để nói ra ba chữ này? Bởi vì có ân cứu mạng sao? Vậy quan hệ của Hạ Lăng cô và Lệ Lôi là gì......



Trong nội tâm cô khó chịu, nói: “ Đây là cái lý do gì vậy? Cô ta yêu anh, cho nên muốn sinh đứa con của người khác sao?”



Lệ Lôi bỗng nhiên nhìn cô một cái. Vậy ra, theo Tiểu Lăng thì nếu đã yêu ai thì sẽ không sinh con cho người khác? Vậy, đứa con của cô ấy và Bùi Tử Hoành - Bùi Thiệu Huy là chuyện gì? Tiểu Lăng rốt cuộc yêu ai. Ngay cả đứa bé mà cô nhận nuôi đó, cũng được đặt tên là“ Thiệu Huy”?



Tâm tình của anh bỗng nhiên nặng trĩu.



Nhưng anh một chút cũng không dám chất vấn cô. Bây giờ, khoảng cách giữa hai người họ đã cách nhau quá xa rồi, anh cũng không muốn gây sóng gió về chuyện của Bùi Tử Hoành nữa. Cho dù cô yêu người khác, anh...... cũng sẽ không từ bỏ cô.



Sẽ không bao giờ..



Lệ Lôi thu lại tâm trạng, tiếp tục nói: “ Cô ấy nói yêu anh, đời này không có khả năng gả cho ai ngoại trừ anh cả, cũng sẽ không sinh con cho ai ngoại trừ anh. Nếu như anh không thương cô ấy, ít nhất hãy để cô ấy sinh đứa bé này, cho cô ấy có một mối quan hệ với anh trên danh nghĩa…”



Anh nói cô ấy thật hoang đường, muốn lật bỏ đi ý nghĩ này này của cô ta.



“Cô ấy lại hỏi anh, anh có thể nhẫn tâm nhìn cô ấy lẻ loi hiu quạnh không người chăm sóc trước lúc chết sao?”



“Tiểu Lăng, cô ấy cố chấp như vậy, anh thật sự không có biện pháp từ chối. Cho nên, chỉ có thể để cho đứa bé kia được sinh ra, nuôi dưỡng và lớn lên bởi danh nghĩa của anh. Chuyện này, ngoại trừ anh cùng Tô Đường, cũng chỉ có ông nội biết rõ, bây giờ thêm em là bốnngười. Tiểu Lăng, anh biết rõ, chuyện này đối với em rất không công bằng, cho dù Lệ Duệ không phải con ruột của anh thì cũng là đứa con con trên danh nghĩa. Nhưng mà, anh thật sự chưa hề động chạm qua cô ấy, từ đầu đến cuối, người duy nhất anh yêu chỉ là em."



Hạ Lăng nói không nên lời.



Chuyện này khiến cô bị đả kích quá lớn, cô không biết nên phải tiêu hoá như thế nào.



Cô khẽ lắc đầu: “Anh...... để cho em suy nghĩ.” Vừa nói, cô vừa một bên đẩy anh ra, lảo đảo đi lên phía trước. Chính vì vậy, lúc ở sân bay cô mới không muốn nghe anh giải thích, cô sợ chính mình mềm lòng, thông cảm cho anh, sợ chính mình lần nữa lại rơi vào tay giặc.



Hôm nay, cô thực sự đã mềm lòng, do dự.



Tuy nhiên, trong lòng cô luôn thầm nhủ, Hạ Lăng, như vậy không được—— bất kể là lý do gì, cái bốn năm này đã tạo cho ngươi một thương tổn cực lớn, không thể dễ dàng tha thứ như vậy được.



Cô không chịu nổi một lần rồi lại một lần nữa toàn tâm yêu thương.



Bất tri bất giác, bước chân cô nhanh hơn.



“Tiểu Lăng!” Lệ Lôi thống khổ gọi cô, vươn tay ra kéo cô. Nếu như ngay cả giải thích như vậy cũng không thể cứu vãn tình cảm giữa bọn họ thì... anh không biết nên làm thế nào mới tốt.



Trong gió đêm, có thanh âm sàn sạt từ những lá cây cao cao.



Cô mặc một bộ váy trắng, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn mang chút yếu ớt.



Đối mặt với cơn gió đêm, cô không quay đầu lại, thanh âm rất nhẹ: “ Lệ Lôi, xem như mọi chuyện là như vậy thì thế nào? Bốn năm, suốt bốn năm qua.... Cầu xin anh, hãy buông tha cho tôi, để cho tôi nhàn nhạ trải quả qua cuộc sống yên bình này. ”



Cô dùng thân thể gạt tay anh ra.



Theo động tác của cô, trái tim của Lệ Lôi trầm xuống, biết rõ là không giữ được cô, nhưng vẫn đuổi theo các bước chân của cô đi về phía trước. “ Cái này,” Anh chợt nhớ tới trong tay còn có thứ đồ vật, vội vàng nhét vào trong tay cô, “Đây là món quà của anh cho đứa bé mà em đã nhận nuôi, Tiểu Lăng, hãy nhận lấy.”



Thanh âm rất nhỏ, giống như một lời van xin.



Trong lòng Hạ Lăng khó chịu đến lợi hại, nhận lấy cái hộp màu xanh lam đó rồi nhanh chóng rời đi.



Quay lại nơi cũ.



Lâm Úc Nam mang theo trợ lý Vi Vi và vài tên vệ sĩ, tiếp tục giằng co với vệ sĩ của Lệ Lôi. Thấy cô đi ra, anh thở phào một hơi, vội vàng kéo cô qua: “ Bà cô của tôi ơi, cô có biết cô đi bao lâu rồi không? Đã là minh tinh lớn rồi mà còn suốt ngày chạy loạn! Đi mau, không biết tôi đã ngăn bao nhiêu đám chó săn cho cô rồi.”



Hạ Lăng cúi đầu, lên xe.



Lâm Úc Nam cùng cô ngồi ở băng sau xe, vương tay nhấn xuống tấm kính cách âm với ghế trước rồi mới quay đầu hỏi cô: “ Lệ Lôi tìm cô nói chuyện gì?”



Hạ Lăng lắc đầu, không muốn nói chuyện.



Lâm Úc Nam rất thất vọng, mấy năm qua, anh đem cô nâng lên cao như vậy, mọi chuyện cũng đều thuận buồn xuôi gió, ngoại trừ tình cảm của cô luôn gây phiền toái—— vốn có một Bùi Tử Hoành đã đủ lắm rồi, hôm nay Lệ Lôi về nước, sợ là lại thêm một trận gió tanh mưa máu. Anh gần như có thể tiên đoán trước được những scandal bay khắp trong tương lai.



Dọc đường đi không nói bất kì lời nào.



Đến nhà đã là mười một giờ khuya.



Thiệu Huy mặc một bộ áo ngủ dạng gấu trúc, bước chân ngắn ra chào đón, cho cô cái ôm thật lớn. “Chị ơi." Cậu mềm mại gọi một tiếng.



Nhìn thấy tiểu bảo bối, tâm trạng sa sút Hạ Lăng mới tốt lên đôi chút, cô cúi người, đem cậu bế vào lòng: “ Đã trễ thế như vậy sao còn chưa ngủ?”



“Chờ chị trở về cùng ngủ a.” Giọng cậu nhỏ nhỏ, như một đứa trẻ đang tập nói.



Đứa nhỏ này rất dính lấy cô. Vốn là cô đã chuẩn bị cho nó một cái giường nhu đồng nhỏ, thế nhưng, đứa nhỏ này luôn thích leo đến trên giường của cô, ôm cô cùng ngủ, dần dà cũng thành thói quen. Hạ Lăng thật ra rất bất lực, nhưng mỗi lần nhìn đôi mắt cún con của cậu thì cô lại không đành lòng từ chối.



Cô thầm hạ quyết tâm, sau này tận lực về nhà sớm một chút, kẻo đứa bé lại đợi lâu.



“Chị ơi, đó là cái gì?" Bỗng nhiên cô nghe thấy đứa bé hỏi.



Hạ Lăng quay đầu, lúc này mới phát hiện bảo mẫu cầm một cái hộp màu xanh lam tiến đến, là món quà mà Lệ Lôi đã đưa cho cô ban nãy.



“ Đây là......” Cô nghĩ nghĩ, vẫn là nên đối với đứa bé ăn ngay nói thật, "Là một cậu anh trai tặng cho em. ”



Đứa nhỏ tung tăng như một chú chim sẻ vui sướng, ra sức vùng vẫy cái chân ngắn xuống mặt đất, đi mở cái hộp đó. Dùng các ngón tay ngắn ngủn đó mở buộc, thật vất vả mới mở được cái hộp, để lộ ra đồ vật bên trong.



- -----------



Dịch: @Ân Vĩnh



Chỉnh sửa: @Trần Huỳnh Linh



- -----------



Cho dù có ơn cứu mạng thì cũng có thể bù đắp bằng nhiều cách khác nhau mà, LL cứ như vậy thì HL còn đau khổ hơn TĐ nhiều:smile:))



Hết nợ chap rồi nhaaaa!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom