• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư (1 Viewer)

  • chap-101

Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 101: Lương Diệp Thu Bi Thảm








Edit: thu thảo





Ánh mắt Quân Lan Phong từ trên bình phong chậm rãi chuyển qua đỉnh đầu Lương Diệp Thu, nhàn nhạt nói: "Ngẩng đầu lên. "





Trái tim Lương Diệp Thu nhảy "bùm bụp" mấy lần, mỗi câu Trung Sơn Vương nói đều khiến hắn khẩn trương, vì thế ngẩng đầu lên, tận lực duy trì sự bình tĩnh, không làm mình tự hạ thấp thân phận, tuy biểu hiện có thể né tránh nhưng ánh mắt khẩn trương đã bán đứng hắn.





Quân Lan Phong lạnh nhạt đánh giá, Lương Diệp Thu lớn lên cũng tương đối đẹp mắt, hắn ta vốn không mập, cũng không gầy teo, khuôn mặt cũng thon dài, ngũ quan anh tuấn.





Chỉ có điều, thế gian này nam tử đẹp mắt rất nhiều, không chỉ mình hắn ta lớn lên là đẹp nhất, kẻ như hắn ta ở Dạ Đô vơ bừa cũng được một nắm to, khuôn mặt anh tuấn hữu dụng không? Quan trọng chính là thực lực.





Ví dụ như, người trước mắt sẽ lập tức trở thành một vật hy sinh trên tay hắn (TSV).





Lương Diệp Thu rũ mắt xuống, thở mạnh cũng không dám.





"Thiên Dạ có vị đích nữ nổi danh xấu xí, mọi người gọi nàng ta là Lý Vô nhan, đây là biệt hiệu của nàng, tên thật là gì cũng không ai nhớ tới, ngay cả người nhà nàng cũng chỉ gọi nàng là Lý Vô nhan, ngươi có biết không?" Giọng Quân Lan Phong nói chuyện không nặng không nhẹ, nhưng lại làm lòng người khác có áp lực lớn.





Lương Diệp Thu ngẩn ra, nâng mí mắt nhìn hắn, lẩm bẩm: "Lý Vô Nhan sao? Từ nhỏ ta đã được nghe nói về nàng."





Lý Vô nhan lớn hơn hắn, hiện tại đã là cô nương già không ai thèm lấy, sinh ra đã xấu xí, có thể là bởi vì xấu xí, nóng nảy cũng đặc biệt hư hỏng, tính cách có rất nhiều chỗ thiếu sót, cũng không ai biết sau một khắc nàng sẽ nổi điên lên rồi làm gì, vì vậy nam nhân cả đời không cưới được vợ cũng không đồng ý lấy nàng.





Trung Sơn Vương đang yên đang lành hỏi đến nàng làm gì? Trong lòng Lương Diệp Thu không ngừng suy nghĩ.





Quân Lan Phong khẽ thở dài nói: "Thật ra cũng không dấu gì ngươi, Lý Vô Nhan này là biểu tỷ của bản vương, kẻ biết cũng rất ít, cha mẹ của nàng gần đây cầu xin bổn vương, ta cũng không có cách nào, bổn vương muốn tìm cho nàng một phu quân."





Quân Lan Phong nói giống như một chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống, dội thẳng lên cả người Lương Diệp Thu khiến từ đầu đến chân hắn đều lạnh toát.





Hắn run rẩy hỏi: "Vương gia, không phải người thấy ta hợp ý chứ?"





Sau khi hỏi hắn lại vô cùng hối hận, Trung Sơn Vương và hắn không quen thân lắm, đột nhiên tìm hắn đến nói chuyện này, còn phải hỏi sao?





"Ta chỉ nói một chút thôi, không ai biết quan hệ của nàng và bản vương." Khóe miệng Quân Lan Phong nhếch lên nụ cười khác thường.





Da đầu Lương Diệp Thu run lên, trong đầu đóng bánh lại như một khối bột nhão, đây là biểu tỷ của Trung Sơn Vương, nếu cưới được thì nhất định là chuyện tốt, chỉ có điều, vì sao lại là Lý Vô Nhan!





Hắn cũng chưa từng nghĩ, nếu như không phải biểu tỷ Lý Vô Nhan này, Trung Sơn Vương cũng còn rất nhiều biểu tỷ khác, sao có thể đến phiên Lương Diệp Thu chứ?





"Ta nhất định sẽ vì Trung Sơn Vương quan tâm chuyện này." Lương Diệp Thu giả câm giả điếc nói.





Quân Lan Phong khẽ cười: "Người tuổi trẻ bây giờ càng ngày càng không có tực lực, bổn vương thấy ngươi cũng không tệ lắm." Lời nói này khá trực tiếp rồi.





Lương Diệp Thu vội vàng nói: "Nhưng mà, ta đã đính hôn, biểu tỷ của Vương gia, chắc chắn là khi gả đi sẽ muốn làm chính thê."





"Đính hôn không hủy bỏ được sao?" Đáng tiếc, Quân Lan Phong không cho hắn ta cơ hội, nhẹ nhàng ném ra một câu, "Nghe nói ngươi đính hôn với tiểu thư phế vật của Lạc gia, muốn hủy bỏ hôn ước với nàng ta thì đã có lý do rồi đấy thôi."





Lương Diệp Thu âm thầm kêu khổ, chỉ đành phải nói: "Mong ngài cho ta về nói chuyện với phụ thân cái đã."





"Ừ, bổn vương rất coi trọng ngươi đó." Quân Lan Phong gật đầu, nói một đầy ý vị sâu xa, Lương Diệp Thu suýt thì khóc, đứng lên cáo từ.





Hắn cho rằng, phụ thân nhất định sẽ thông cảm cho hắn, nghĩ ra cách gì khác, kết quả về nhà nói chuyện này, Lương Tông Phủ lại trực tiếp tất một bạt tai vào mặt hắn.





"Ngươi ngốc quá đi, đây chính là Trung Sơn Vương! Hắn đã nói ý định đó rõ ràng như thế, ngươi lại còn dám nói phải quay về nói chuyện với lão già như ta, nói chuyện, nói chuyện cái đầu ngươi! Còn không theo ta tới Lạc phủ từ hôn, rồi đến Lý gia cầu hôn đi!"





Lương Tông Phủ một mặt chửi một mặt đánh, mặt đầy ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.





Lương Diệp Thu tránh né, tức giận nói: "Phụ thân, Lý Vô Nhan kia nổi danh là xấu xí, mà tính cách lại khác người, không khác gì điên bà, con thật sự không muốn lấy nàng ta!"





"Vậy thì sao? Nàng vậy mà lại là biểu tỷ của Trung Sơn Vương! Ngươi đáp ứng hắn, lấy về nhà, đời này liền phát tài! Dựa vào Quân gia, Lương gia chúng ta cũng nước lên theo thuyền lên đó!" Lương Tông Phủ giải thích cho hắn nghe.





"Nhưng mà, con của ta và nàng ta cũng sẽ rất xấu đấy, làm phụ thân một đứa trẻ xấu xí, mẫu thân nó cũng xấu thì đúng là... " Lương Diệp Thu không cam lòng.





Tuy hắn không thích Lạc Vân Hi, nhưng mà so với Lý Vô Nhan, Lạc Vân Hi còn tốt hơn rất nhiều!





Lương Tông Phủ thở dài: "Ngươi đứa trẻ ngốc này, tuy bề ngoài ngươi không nạp thiếp, tỏ vẻ trung thành đối với Trung Sơn Vương, nhưng trên có kế, dưới cũng có kế, ngươi không thể tìm một nữ nhân vụng trộm sinh một đứa nhỏ sao? Sau khi trăm tuổi, Trung Sơn Vương đã chết, còn quản được nhiều chuyện đến vậy sao?"





Lương Diệp Thu nghe vậy mắt sáng lên, quả nhiên là được, chỉ là trong nháy mắt lại đau khổ vô cùng, nhưng hắn không muốn lấy kẻ xấu xí kia...





Mà sau khi Quân Lan Phong rời khỏi Bát Trân Các, suy nghĩ một lát, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nói: "Tới Lạc phủ."





Sau khi Đoan Mộc Triết đi, Lạc Vân Hi liền đến chỗ Tam di nương, từ sau khi nàng về kinh thành, sắc mặt Tam di nương càng ngày càng tốt, nụ cười cũng tăng lên rất nhiều, trong lòng Lạc Vân Hi rất vui vẻ, liền không nghĩ đến những chuyện khác nữa, sau khi về viện liền luyện một chút công phu.





Gần đây, theo lời nàng ra lệnh, trong Vân Các trồng không ít lục đằng và thường thanh. Dưới bóng cây màu xanh biếc, một nữ tử mặc một bộ váy vàng lóng lánh xoay tròn quyến rũ, dải lụa trắng như tuyết mềm mại tung bay tạo lên ánh sáng long lanh, tốc độ cực nhanh, như một con rắn dài đang bay lượn, lại như tuyết rơi, dáng người gầy yếu xen trong đó, một loạt động tác đánh roi vô cùng thuần thục hiện ra dưới tay nàng.





Sau một lúc luyện tập, nàng thu dải lụa lại đứng yên, đầu tường vang lên âm thanh vỗ tay: "Sư muội, võ công của muội thật sự rất đẹp mắt."





Mỗi tay Đoan Mộc Ly nắm một con gà nướng, vừa ăn cánh gà bên tay phải, vừa nhảy xuống từ đầu tường, vì dáng người hắn có vài phần tiêu sái tùy ý, một đôi mắt đào hẹp hoa dài tràn đầy ý cười: "Cho muội!"





Hắn đưa con gà nướng bên tay trái cho nàng.





Lạc Vân Hi quấn Tuyết Cẩm bên hông, nhận gà nướng, hỏi: "Không phải đồ trộm được chứ?"





Đoan Mộc Ly đã để người của mình đuổi nha hoàn trong sân ra ngoài, lúc này liền ngồi xuống ghế đá trong viện, cắn khối thịt lớn ăn nói: "Mới mua, gà nướng Phương Ký, vừa thơm vừa giòn, ngoài giòn trong mềm, cắn xuống một cái, nước ấm sẽ tràn đầy miệng."





Lạc Vân Hi nghe vậy thì cười, giơ gà nướng lên cắn một cái, quả nhiên thơm ngon giòn tan, ăn cực kỳ ngon.





"Ta cũng nghe nói trong cung xảy ra chuyện, nói ngươi bị Trung Sơn Vương bắt đi." Đoan Mộc Ly một bên ăn gà, một bên dùng đôi mắt đào hoa đẹp mắt dò xét.





"Không có chuyện gì." Lạc Vân Hi thản nhiên đáp.





"Ta tất nhiên là biết không có chuyện gì rồi, như mà có việc, ta không hiểu nên bây giờ mới tới tìm ngươi, Trung Sơn Vương hắn không động lòng với sư muội ta chứ?" Đoan Mộc Ly vừa nói vừa đánh giá biểu hiện trên mặt nàng.





"Nói bậy!"





"Có thể không phải nói bậy, ngày ấy ở Thần lâu, người múa là ngươi à?"





"Sao ngươi biết?" Lạc Vân Hi giật mình.





"Ta nhận ra giày của ngươi." Giọng nói của Đoan Mộc Ly vô cùng tùy ý, trong miệng đút một cái đùi gà, chậm rãi gặm, mãi sau mới hỏi: "Tại sao ngươi nói với Đoan Mộc Triết, Tuyết Cẩm là Trung Sơn Vương đưa ngươi, mà không nói là ta? Ngươi sợ hắn biết quan hệ của ngươi và ta sao?" Tim Lạc Vân Hi nhảy nhanh nửa nhịp, trời ạ, chuyện này quả nhiên gây nhiều phiền phức, từng cái tìm tới cửa, nàng nhẹ nhíu mày, suy nghĩ cách trả lời tốt nhất, chậm chạp mở miệng: "Chúng ta có thể có quan hệ gì? Mấy ngày trước ta không quen biết ngươi...ngươi cũng không quen biết ta, bây giờ mới biết là sư huynh muội. Nếu bảo là ngươi đưa, người ngoài sẽ điều tra ra quan hệ của ngươi, ta và sư phụ, sao có thể để họ lợi dụng điểm này mà kiếm lợi đây?"





Đoan Mộc Ly gật đầu, dịu dàng nói: "Ngươi suy nghĩ cũng đúng, Đoan Mộc Triết này quỷ kế đa đoan, nếu biết ngươi là duy nhất tiểu sư muội của ta, chắc chắn sẽ xuống tay ác độc với ngươi."





Lạc Vân Hi cúi đầu, cắn gà chiên trong miệng cũng mất hương vị, ai, là nàng tạo ra cái nghiệt gì đây, hiểu lầm kia chỉ sợ càng ngày càng sâu.





Đoan Mộc Ly chuyển đề tài: "Chẳng qua, hắn biết được cũng không có chuyện gì, ba năm trước là ta tự nguyện bị hắn lừa, chứ với trò mèo đó của hắn, còn chưa phải đối thủ của ta! Tiểu sư muội, sư huynh bảo vệ ngươi...ngươi sau này có thể cùng sư huynh tung hoành thiên hạ."





Môi mỏng của hắn tự phụ gợi lên, tuy dính đầy dầu mỡ, lại không khó coi, ngược lại làm cho mỹ nam này tăng thêm vài phần phong thái mê người.





Trong lòng Lạc Vân Hi ấm áp, nụ cười cũng rực rỡ thêm vài phần, ngồi vào bên cạnh hắn, giữa hai lông mày giơ lên một chút u oán Đoan Mộc Ly không hiểu: "Sư huynh, ngươi thật sự thương người sư muội như ta sao?"





"Tất nhiên, thực ra, ta cũng như sư phụ vậy." Đoan Mộc Ly gặm xong con gà kia, đưa tay lấy khăn tơ trắng từ trong lòng ra, nhè nhẹ lau sạch khóe miệng và hai tay, giọng nói mềm mại, "Tuy hắn đoạt nhân sâm ngàn năm của ta, nói là trị bệnh cho ngươi, nhưng ta từng đáp ứng người khác, nhân sâm ngàn năm này dùng để cứu mạng người khác, cho nên bất đắc dĩ muốn đoạt lại nhân sâm ngàn năm từ trên tay hắn. Nhưng khi đó chẳng phải là không biết ngươi sao?"





"Bây giờ, ngoài sư phụ, ta là người thân nhất của ngươi." Đoan Mộc Ly nói, con ngươi tràn ra ý cười, nắm góc khăn, lau khoé miệng cho Lạc Vân Hi, "Sư muội, ta không thương ngươi, thì ta thương ai đây?"





Khóe miệng Lạc Vân Hi cong lên, nói: "Sư huynh, nếu một ngày ta phạm lỗi, ngươi cũng sẽ tha thứ cho ta sao?"





"Ừ." Đoan Mộc Ly đáp chắc như đinh đóng cột.





Trong lòng Lạc Vân Hi hơi chua, ngồi cùng hắn một lát, Đoan Mộc Ly hỏi nàng chuyện học tập một số võ công và độc thuật, sợ ở lâu bị người khác biết được, liền vội vã rời khỏi đó.





Chân trước hắn mới vừa đi, chân sau Quân Lan Phong đã đến.





"Lạc Vân Hi, bổn vương mang ngươi đi xem chuyện vui." Hắn nhanh chân đi tới nói.





Lạc Vân Hi ngẩng đầu lên, mở năm ngón tay ra, ánh sáng thuận theo khe hở rơi xuống dưới, nàng nheo mắt lại, thích ứng với ánh sáng ở đỉnh đầu, nhìn về phía Quân Lan Phong, hắn đang đứng bên dưới cây thường thanh xanh tươi, dáng người kiên cường, ngũ quan đẹp mắt.





"Nhìn cái trò gì? Nóng như vậy, không muốn đi." Nàng dời người mình về phía bóng cây xanh.





"Đây là cái gì?" Quân Lan Phong đi tới, nheo mắt đánh giá cây xiên thịt bằng trúc trên đất, đây là cây xuyên trên gà nướng.





Lạc Vân Hi giơ cánh tay lên, chống cằm, lười biếng không muốn để ý hắn, Quân Lan Phong lại ở ngồi xuống bên người nàng, cau mày nhìn xuống cây xiên thịt bằng trúc, dường như nhớ ra cái gì đó, bất chợt kéo đầu Lạc Vân Hi, chặn cái miệng nhỏ nhắn của nàng hiện còn bóng loáng.





"Ưm—— " Lạc Vân Hi ngẩn người, thật sự kinh ngạc.





Quân Lan Phong đã là thuần thục cạy miệng nàng ra, lưỡi dài càn quét bên trong một lượt, thả ra nàng, nói: "Ngươi vừa ăn gà."





Lạc Vân Hi nhíu mày tức giận nói: "Sao ngươi lại còn như vậy?"





"Gà nướng Phương ký." Quân Lan Phong lại nói.





Lạc Vân Hi không chịu nổi, liền đứng dậy đi chỗ khác.





"Nếu ngươi như thích ăn, mỗi ngày ta mua cho ngươi một con, nhưng mà dạ dày ngươi không tốt, không thể ăn nhiều." Phía sau, vang lên giognj nói bình tĩnh của hắn.





"Không dùng đồ của ngươi đối với ta mới là tốt nhất!" Lạc Vân Hi gầm nhẹ.





Sư huynh đẹp trai như vậy, dịu dàng như vậy, đối tốt với nàng như vậy, làm gì có nửa phần thô lỗ như nam nhân này? Lúc này nhìn thấy nam nhân này, nhìn sao cũng chướng mắt.





Quân Lan Phong cũng ý thức được dường như lúc này Lạc Vân Hi đặc biệt ghét mình, bước nhanh vài bước qua, lạnh mặt nói: "Ta tới không phải là để đối tốt với ngươi, mà là muốn dẫn ngươi đi xem trò vui."





"Ai muốn xem trò vui với ngươi, mau biến đi?" Lạc Vân Hi không còn chút kiên nhẫn nào, dùng sức lau miệng, khom lưng nhặt mấy cái xiên trúc lên.





Ánh mắt Quân Lan Phong tối sầm lại, miệng lại cười lạnh một tiếng: "Phải không? Ngươi không xem? Ha ha, Thiên Dạ đệ nhất xâu nữ Lý Vô Nhan, bộ dạng vô cùng xấu xí, tính cách thì kỳ quái, hơn ba mươi tuổi, lại chưa lập gia đình, chuẩn bị gả cho con một quan viên trong triều, nhỏ hơn nàng mười tuổi! Viên quan kia mang con trai tới cửa cầu hôn, ngươi xác định ngươi không đi xem trò vui này sao?"





Lạc Vân Hi đang không có hứng thú, nghe vậy trong lòng khẽ nhúc nhích, quay đầu lại hỏi: "Phải không? Lý Vô Nhan, cái tên này ta cũng nghe qua, thật sự là xấu nữ sao? Mà lời đồn cũng chưa chắc là thật."





Quân Lan Phong không để ý tới nàng đi ra ngoài, để cho nàng một bóng lưng lạnh lùng.





"Bản thân ta tự đi xem." Lạc Vân Hi nói một tiếng, cũng đi ra ngoài.





Hai chân Quân Lan Phong dừng lại, bóng dáng đột ngột từ mặt đất nhảy lên, dùng khinh công, đạp lên cây hoa quỳnh, bay thẳng ra ngoài phủ, Lạc Vân Hi không nhanh không chậm đi đường của mình.





Ra ngoài phủ rồi, nàng đi về hướng đầu hẻm bên phải, Quân Lan Phong không biết từ đâu nhảy xuống, lôi kéo ống tay áo nàng: "Ngu ngốc, đi bên này."





Lạc Vân Hi lườm hắn, theo hắn đi đến nhà Lý Vô Nhan.





Nàng nghĩ, người Thiên Dạ chỉ đồn như vậy thôi, không chừng Lý Vô Nhan này thực ra là đại mỹ nhân, bằng không sao còn có người cầu hôn nàng ta? Hơn nữa còn nhỏ hơn nàng mười tuổi!





Hai người rất nhanh đến khu nhà dân Bắc Thành, nhà Lý Vô Nhan sâu bên trong ngõ, rất xa, đã nghe được một giọng nói thô to: "Chao! Bán chao! Ngửi thúi ăn vào thơm đây!"





Giọng người này cực kỳ thô lỗ, đè xuống toàn bọ tiếng hò hét bán thức ăn khác.





Lạc Vân Hi cứ thế đi đến trước mặt người kia, đến khi Quân Lan Phong ghé vào lỗ tai nàng nói nhỏ: "Ngươi xem, đây là Lý Vô Nhan." Nàng mới thức tỉnh.





Cái gì? Đây là Lý Vô Nhan sao? Quân Lan Phong vừa rồi đùa gì đáng sợ quá vậy?





Đây là nữ nhân sao?





Trán nàng toát hết cả mồ hôi, Lý Vô Nhan eo thô vai tròn, mặc áo của nam tử, đỉnh đầu có đống tóc búi tròn bù xù như rơm rạ, quần kéo lên, lộ ở hai cái đuôi tóc gáy ra bên ngoài, không nhìn kỹ sẽ cho rằng là nam nhân.





Mà đầu của nàng bẹp, ánh mắt lệch về phía bên trái (nói phũ thì là lác ý), cái mũi cực kỳ nhỏ, nhìn vào chóp mũi thì đúng dáng như kẻ tiểu nhân, miệng từ giữa nứt ra, nhìn như thế nào cũng kỳ quái.





"Cái này... " Nàng lầm bầm một tiếng, nghĩ thầm Lý Vô Nhan quả nhiên là xấu xí, nàng không còn hứng thú xem trò vui tổng nữa, đang chuẩn bị nói phải đi về, Lý Vô Nhan lại phát hiện nàng.





"Này tiểu nha đầu, mau tới mua chao!" Lý Vô Nhan chạy đến giữ chặt cánh tay Lạc Vân Hi, lực tay nàng ta rất lớn, kéo thẳng Lạc Vân Hi đến trước quán đậu hủ thúi, nắm lên một khối đậu phủ thối nhét mạnh vào trong miệng nàng, một mặt cười ha ha.





Nàng ta không sợ trời không sợ đất, càng không sợ quan phủ, bình thường hận nhất nữ nhân xinh đẹp, ai bảo các nàng đẹp hơn nàng ta? Mà quan phủ bình thường đều sẽ không tới chọc giận nàng ta, bởi vì nàng ta nóng tính lại quái dị. "Nha đầu xấu muốn ăn chao, nhìn thấy không?" Tiếng cười của Lý Vô Nhan vang cả trời đất.





Ánh mắt Lạc Vân Hi lạnh lùng, giơ tay chặn cánh tay nàng ta lại, Quân Lan Phong đã đi tới, mắt đầy tức giận, một tay xốc Lý Vô Nhan lên, đứng ở trước mặt Lạc Vân Hi, lạnh giọng hỏi: "Ngươi là Lý Vô Nhan?"





Lý Vô Nhan vừa nổi giận hơn, thấy là vị nam tử tuấn tú, lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, gật đầu.





"Dẫn ta đi gặp cha mẹ ngươi." Quân Lan Phong trực tiếp mở miệng.





"A, không phải ngươi muốn cầu hôn ta chứ?" Lý Vô Nhan nói rồi "e thẹn" cúi thấp đầu.





Lạc Vân Hi trực tiếp không nói gì, Quân Lan Phong lại cười nói: "Là có mỹ nam muốn cầu hôn ngươi, nhưng không phải ta." Hắn giữ chặt Lạc Vân Hi, đi tới cửa lớn sau lưng Lý Vô Nhan.





Trong phong lớn của Lý gia, cha mẹ Lý Vô Nhan nhìn thấy Quân Lan Phong đều cực kỳ khiếp sợ, nhìn người quần áo nam nhân này chính là người giàu có, đến nhà bọn hắn làm gì?





"Ta là Trung Sơn Vương." Quân Lan Phong lấy lệnh bài ra đung đưa trước mặt bọn hắn, nói thẳng ra mục đích, "Từ nay về sau, con gái ngươi chính là biểu tỷ bà con xa của ta, mặc kệ ai hỏi đều nói như vậy."





Hai người Lý gia kia thấy như vậy, chỉ là ngây ngốc gật đầu.





"Không phải nói có người đến cầu hôn sao? Tại sao lại là ngươi nhận biểu tỷ đây?" Lạc Vân Hi rất khó hiểu.





"Chờ một chút không phải có thể xem kịch vui sao?" Quân Lan Phong cười, kéo nàng đến đứng ở một góc khuất chật hẹp, "Chúng ta trốn ở chỗ này, xem kịch vui!" Nói rồi, hắn vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng nhặt đi mấy cọng cỏ khô dính trên đỉnh đầu Lạc Vân Hi, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, như là che chở tối bảo bối yêu quý.





Lúc này Lý Vô Nhan nghe nói có người muốn đến cầu thân, vui vẻ đi vào trong phòng trang điểm.

Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom