Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-113
Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 113: Thà Hủy Mười Ngôi Miếu, Chứ Không Nên Hủy Một Cuộc Hôn Nhân
Quân Lan Phong cõng Lạc Vân Hi, bước chân như bay, giẫm đạp lên mặt đất, cố gắng để nhẹ bước chân, đôi mắt sắc bén tập trung nhìn đường phía trước, tránh né bất cứ cái gì khả nghi vật, rất nhanh đã đuổi theo Huyết Ưng và Cửu Sát.
Hai người quay đầu lại, trông thấy chủ tử nhà mình mang Lạc Vân Hi trên vai, cũng không khỏi cảm thấy chấn động, dù sao, tận mắt nhìn thấy cùng tưởng tượng trong đầu hoàn toàn khác nhau.
"Phía trước có ngã ba đường." Cửu Sát chỉ vào ba con đường cách đó không xa, do dự nói.
Đôi mắt Lạc Vân Hi chăm chú nhìn chằm chằm ba con đường này đường, trầm giọng nói: "Qua thử xem."
Quân Lan Phong cõng nàng nhanh chân đi qua, nói: "Ở đây bố trí như là một trận bát quái, đi ở giữa."
Cửu Sát lập tức ở lấy bút than ra trong lòng, vẽ một ký hiệu ở bên trên vách đá, dùng làm dấu hiệu. Lạc Vân Hi không phản đối, bốn người cứ thế đi dọc theo con đường ở giữa, lại vòng qua nhiều lối rẽ, mỗi cái ngã ba đều làm lên dấu hiệu.
Mọi người đi thẳng về phía trước, xem từ dấu hiệu, thì không đi diễn đường về đường cũ, chứng minh ở đây thực sự như Quân Lan Phong từng nói, bố trí theo bát quái hình tròn, mọi người đi trong bát quái.
Đột nhiên, Cửu Sát hô nhỏ một tiếng: "Phía trước có người!"
"Đương." Một tiếng, Huyết Ưng rút kiếm ra, che ở phía trước.
Cửu Sát thở nhẹ nói: "Chắc là ám vệ kia, dường như hắn dẫm lên cơ quan."
Quả nhiên, ánh mắt Lạc Vân Hi nhìn theo, ám vệ kia ngã trên mặt đất, bốn phía rơi đầy đất mũi tên ngắn, mà trước ngực hắn, cũng đang cắm một mũi tên, thân mình vô lực ngã trong vũng máu, không nhúc nhích, như là chết rồi.
"Ta đi xem thử." Cửu Sát nắm chặt chủy thủ trên tay, lớn gan nói.
"Cẩn thận một chút." Quân Lan Phong lo âu dặn.
Cửu Sát gật đầu, chậm rãi bước tới bóng đen, cũng không phát sinh cái gì ngoài ý muốn khác, hắn đi thẳng tới trước người ám vệ, vươn chủy thủ ra, đẩy ra mặt nạ của hắn, mày không khỏi nhíu lên.
"Là người của ai? Truyền mật âm nói cho ta biết." Giọng nói hùng hồn của Quân Lan Phong vang lên bên tai hắn.
Cửu Sát quay đầu lại, nhìn nam nhân cõng Lạc Vân Hi, đứng trong bóng tối, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.
Hắn đã dùng phương pháp truyền âm mật trả lời Quân Lan Phong.
Quân Lan Phong một kinh ngạc, tiếp tục nói: "Quả nhiên là hắn! Không cần nói cho Hi nhi."
Cửu Sát khó hiểu, đã biết người kia muốn mạng Lạc Vân Hi, vì sao không tiết lộ cho Lạc tiểu thư biết, để nàng sớm phòng ngừa, cách xa người này một chút đây?
Hiển nhiên là Quân Lan Phong đã có ý khác, hắn há mồm nói: "Chôn cất tại chỗ thôi, Cửu Sát, ngươi làm việc này, chúng ta tránh một chút."
Lạc Vân Hi bấm vai hắn một cái: "Chúng ta xuống chính vì tìm người này, sao không thăm dò thân phận của hắn?"
Hơi thở hơi nóng cùng giọng nói dễ nghe cách mình gần như vậy, trái tim đều tê dại, Quân Lan Phong cười nói: "Nhìn thấy trang phục ám vệ hắn mặc trên người không? Lúc trên dốc núi không nhìn rõ, bây giờ có thể nhận ra là trang phục ám vệ của phủ hoàng tử, Cửu Sát, ngươi nhận được là ai không?"
Thấy hắn quăng vấn đề khó cho mình, Cửu Sát lập tức trở về nói: "Bẩm gia, ám vệ này thuộc hạ cũng không biết, nhưng hắn mặc ăn mặc thực sự là ám vệ chuyên dụng của phủ hoàng tử."
"Ta xem thử." Lạc Vân Hi đá hai chân, ra hiệu cho Quân Lan Phong buông nàng xuống.
"Người chết có gì đẹp đâu mà nhìn vậy?" Quân Lan Phong cự tuyệt nàng, cõng nàng xoay người đi nhanh.
"Thả ta xuống!" Lạc Vân Hi tức vô cùng, liền nện hai vai của hắn.
Phía sau, Cửu Sát nhanh chóng nắm chủy thủ, vẽ linh tinh mấy lần trên mặt người kia, rạch tới mặt đầy vết rách, không thể nhận ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi không cho ta xem, là có trò quỷ gì không? Quân Lan Phong!" Giọng nói của Lạc Vân Hi đã cực kỳ tức giận.
Quân Lan Phong dừng chân, nhẹ buông tay, Lạc Vân Hi liền từ sau lưng hắn tuột xuống, chân mềm nhũn, không dùng được chút sức nào, đành phải chật vật ngồi dưới đất.
Hắn quay đầu lại, nhìn nàng, nói: "Bổn vương chỉ muốn nói cho ngươi, người kia đúng là ám vệ trong phủ hoàng tử, hơn nữa còn là một người trong số thuộc hạ của Đoan Mộc Triết và Đoan Mộc Ly, không mang mặt nạ da người, Cửu Sát và Huyết Ưng đều nhận ra, cũng biết là ám vệ của ai, rốt cuộc là ai có dã tâm với ngươi, chúng ta đều biết!"
"Vậy ngươi nói xem là ai?" Trái tim Lạc Vân Hi lạnh đi, quả nhiên là một trong hai người bọn hắn sao?
Nếu bảo là Đoan Mộc Triết, vậy là vì hắn muốn lấy mạng Đoan Mộc Ly, ngay cả mình cũng có thể lạnh lùng hạ độc thủ, bỏ ở ngoài sao?
Nếu bảo là Đoan Mộc Ly, chỉ vì chứng minh quan hệ của mình và Đoan Mộc Triết, sẽ không nhìn lại an nguy của mình, cũng thâm tình diễn một màn cứu giúp sao?
"Rốt cuộc ai?" Giọng của nàng lạnh tới cực điểm, lạnh lùng bắn về hướng Quân Lan Phong.
Quân Lan Phong chắp tay, đứng ở trước mặt nàng, thấp lông mi nhìn nàng, ánh mắt xẹt qua tia trốn tránh: "Bất kể là ai, cũng là Đoan Mộc Triết hoặc Đoan Mộc Ly, bọn hắn đều là bằng hữu của ngươi, nói ra cũng chỉ làm tổn thương lòng ngươi, bí mật này khiến cho nó vĩnh chìm vào đáy biển thôi, về sau, ngươi cách xa hai người bọn hắn một chút là được."
Trong con ngươi đen nhánh của Lạc Vân Hi xuất hiện lửa giận: "Quân Lan Phong, ngươi không nói cho ta là ai, chính là để ta cách hai người bọn hắn một chút phải không? Không ngờ tâm tư của ngươi đê tiện vậy!"
Quân Lan Phong bị nàng chửi vào mặt không nhịn được, ngẩng đầu liếc nhìn Huyết Ưng, lúng túng xoay người lại, để cho Lạc Vân Hi một cái lưng.
Hắn thực sự không thích Lạc Vân Hi tiếp xúc quá nhiều với hai nam nhân kia, hắn biết, nếu như nói cho nàng biết là Nhị hoàng tử hoặc Lục hoàng tử, một người khác, sẽ trở thành người được nàng tin tưởng hoàn toàn, thế nhưng, không nói cho nàng, có thể một lần nữa làm nàng khoảng cách tạo với hai người kia.
Đây thật sự là cơ hội thật lớn, Quân Lan Phong hắn, cũng không muốn đẩy nữ nhân mình thích cho người khác.
"Quân Lan Phong, ngươi có nói hay không?" Năm ngón tay thon dài sạch sẽ của Lạc Vân Hi mạnh mẽ nắm vào vách đá bên cạnh, đầu ngón tay đỏ bừng, giọng nói đè nén lửa giận vô cùng lớn.
Quân Lan Phong nhìn sơn động sáng tối không rõ, đỉnh động có rất nhiều khe hở, ánh sáng mặt trời theo khe hở chiếu xuống, làm cho hang động dưới nước này vốn dĩ tới tăm có thêm vài phần ánh sáng.
Lạc Vân Hi quay đầu lại, đã trông thấy Cửu Sát buông lên người ám vệ một đống đất, khăn che mặt màu đen hạ xuống hạ xuống, Cửu Sát nâng khẽ phần lưng ám vệ, nàng đã thấy được một gương mặt máu thịt lẫn lộn.
"Ngươi thật ác độc!" Lạc Vân Hi phun ra một câu từ kẽ răng.
"Hi nhi, hai người bọn hắn đều không thật lòng đối với ngươi, ta chỉ vì muốn tốt cho ngươi thôi." Quân Lan Phong khẽ thở dài, mà không dám quay đầu nhìn sắc mặt Lạc Vân Hi, chỉ sợ mình sẽ mềm lòng.
"Được, ngươi đi đi, cút xa một chút, không nói thì không nói! Người mang theo người của ngươi cút!" Lạc Vân Hi cũng không muốn nhìn đến gương mặt đó.
"Hi... "
"Đừng gọi ta!"
Quân Lan Phong quay đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn nàng một cái, chậm rãi cong môi môi mỏng, nói: "Được, ngươi muốn ở chỗ này thì ở lại đây đi, để người chết tiếp chuyện với ngươi. Chờ chân ngươi tốt lên, rồi lại đi nữa."
Nói xong, hắn phất tay với Cửu Sát và Huyết Ưng một cái: "Chúng ta đi!"
"Chủ tử, thật sự đi sao?" Cửu Sát vừa chôn người xong, thở hổn hển hỏi. Huyết Ưng vui vẻ, nói: "Bảo ngươi đi thì đi, nói nhiều cái gì?"
Quân Lan Phong đã bước nhanh theo đường cũ đi trở về, Huyết Ưng kéo Cửu Sát đuổi theo, lúc đi ngang qua trước mặt Lạc Vân Hi, khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Chẳng mấy chốc, trên con đường này chỉ còn lại một mình Lạc Vân Hi, đường đi chật hẹp, chỉ có thể nhìn thấy đống đất nhô lên cao vút kia, một góc áo màu đen lộ ra ngoài, quả nhiên là người chết tiếp nàng.
Gió lạnh từ đỉnh đầu thổi xuống, kêu gào trong động, dường như rêu rao oan tình thiên cổ, làm người khác nổi da gà.Lạc Vân Hi cắn môi, lòng tràn đầy là lửa giận, nàng hận không phải những khác, mà là Quân Lan Phong vậy mà thật sự bỏ nàng ở nơi này!
Tuy nàng không cho rằng mình thích hắn, nhưng ở chung lâu như vậy, nàng không thể không thừa nhận, nàng có lòng tin tuyệt đối với Quân Lan Phong, mà bắt đầu lòng tin này, dường như chỉ vì hắn thích mình.
Không có quá nhiều ngôn ngữ, không cố ý hành động, nàng từ trước đến giờ đi lại trong tình trường rất nhiều, sao không cảm giác được, hắn thích mình chứ?
Phần thích kia, khác Đoan Mộc Triết, cũng khác Đoan Mộc Ly, là dứt bỏ thân phận, thích không xây dựng trên bất cứ lợi ích gì, chính là để cho nàng biết, nàng tin tưởng hắn không cần điều kiện gì...
Có thể cũng chẳng phải sở hữu thích đều sẽ kéo dài, nàng cũng không muốn lợi dụng Quân Lan Phong, cho nên, trong lòng phẫn nộ, vừa có suy sụp và phức tạp không tên.
Nàng đỡ vách đá, gian nan đứng lên, chân ngâm trong nước bủn rủn vô lực, nhưng nghỉ ngơi một lúc, đi đường sẽ không thành vấn đề, chỉ là có chút chậm mà thôi.
Lạc Vân Hi thử đi được vài bước, thầm than, vẫn không thoải mái bằng Quân Lan Phong cõng, thẳng thắn ngồi xuống, kêu lên: "Quân Lan Phong, ngươi ở nơi nào? Mau lăn ra đây!"
Khắp cả động đều chỉ vang tiếng của nàng, nhưng không tiếng Quân Lan Phong đáp lại.
Nàng không cam lòng, lại kêu lên: "Họ Quân, ngươi đi ra đi, mau lại đây cõng ta, ta đi không nổi."
Vẫn không trả lời.
Lạc Vân Hi có chút đáng thương mong kêu lên: "Quân Lan Phong, nếu ngươi không ra, đời này ta cũng sẽ không để ý tới ngươi nữa."
Vừa dứt lời, lại có tiếng bước chân từ trong bóng tối đi nhanh ra, một bộ y phục tím nhàn nhạt, mang vẻ hào hoa phú quý, làm nổi bậc dáng người cao to của nam nhân, gương mặt đẹp trai, chứa một sự thâm trầm.
Quân Lan Phong đi vài bước liền tới trước mặt Lạc Vân Hi, quay mặt nói: "Không phải ngươi muốn ta cút sao?"
Lạc Vân Hi vươn tay nhỏ ra, vồ vạt áo hắn, thấp giọng nói: "Không cần, ngươi cõng ta đi." Cùng lắm, không hỏi là được.
Ngược lại... Hiện tại nàng cũng không muốn biết là người nào, sau này phòng ngừa chút là được.
Quân Lan Phong thấy dáng vẻ nhu nhược của nàng này, trong lòng thật sự không muốn, nhưng lạnh mặt, cúi người xuống, đưa lưng về phía nàng, trầm giọng nói: "Nằm lên đi!"
Lạc Vân Hi lập tức cười khanh khách nằm trên lưng hắn, phần lưng rộng rãi, cực kỳ cường tráng, nhưng cũng cực kỳ thoải mái, Quân Lan Phong đứng dậy cất bước, nàng càng cảm giác trên lưng hắn giống như mặt đất phẳng hơn, rất vững vàng.
Quan trọng hơn chính là, một cảm giác an toàn nồng đậm quấn lấy bao bọc nàng lại.
Lạc Vân Hi dùng hai tay ôm chặt cổ hắn, đầu tiên là dán bên trái mặt vào lưng hắn, rồi sau đó đổi lại phía bên phải mặt, lại nghiêng đầu về phía trước, gác ở hắn trên hõm vai, khẽ thở dài: "Thật là thoải mái!"
Hương gió thổi tới, trái tim Quân Lan Phong rung động, cả người đều căng thẳng, tay ôm hai chân nàng càng dùng lực rất lớn, khàn khàn giọng cảnh cáo nói: "Chớ lộn xộn!"
Lạc Vân Hi cười "ha ha", nhìn bộ dạng kia của hắn, trong lòng cười trộm, lại nhìn gương mặt với khoảng cách gần như vậy, thần xui quỷ khiến tiếp tục, như một trò đùa dai, "chụt" một tiếng, môi chạm vào mặt nam nhân, hôn một cái.
Ba phần hồn của Quân Lan Phong lập tức bay lên chín tầng mây, chân mềm nhũn, cổ tay lại không có lực, Lạc Vân Hi rơi từ trên lưng hắn xuống, hắn vội vươn tay ôm lại, đỏ mặt lên kêu lên: "Hi nhi..."
Ánh mắt của hắn có chút mê ly, một tay Lạc Vân Hi vào trong ngực, môi run rẩy hỏi: "Ngươi thích ta phải không?"
Hai gò má Lạc Vân Hi nóng bỏng, không trả lời hắn, thân mình đã bị Quân Lan Phong ôm thật chặt, môi run rẩy dán chặt môi của nàng lại, hơi thở nồng nặc của nam nhân vọt tới, lập tức khắc cắn nuốt suy nghĩ của Lạc Vân Hi.
Quân Lan Phong cực yêu đôi môi phấn hồng đỏ mọng kia, liếm mút vào, tuỳ tiện đè ép, kỹ thuật đã từ từ thông thạo, thoả thích hưởng thụ nước bọt ngọt ngào của nữ tử, mút vào trong miệng, ngọt đến trong lòng, trong đầu trống rỗng, chỉ hận chẳng thể vò nữ tử thành một cục nhét vào trong miệng.
Sau đó Lạc Vân Hi xấu hổ, mêm mại nằm trong ngực nam nhân, cũng không đáp lại, chỉ là nhắm lại mắt, gò má đỏ ửng, từ việc hắn đòi lấy, tim cũng nhanh chóng nhảy lên, không biết làm gì, nhưng cũng có chút hưởng thụ cảm giác như vậy.
Quân Lan Phong một mặt hôn nàng, tay cũng theo bản năng phủ lên ngực nàng.
Đột nhiên một tiếng vang thật lớn đánh tân cảnh ngọt ngào của hai người.
Hai mắt Huyết Ưng vô cùng tức giận nhìn hai người, nắm chặt quả đấm.
Quân Lan Phong nâng ánh mắt nhuộm một chút ham muốn lên, liếc hắn một cái, trong mắt hiện ra ánh sáng lạnh.
" Huyết Ưng, chúng ta đi." Cửu Sát gấp gáp giữ chặt hắn, kéo ra ngoài, trong lòng bị doạ đến run lên.
Lạc Vân Hi ôm chặt eo tráng kiện của Quân Lan Phong, tựa ở trước ngực hắn, cực kỳ thoải mái, cực kỳ an lòng, không chớp mắt nhìn về hướng bên này, mắt nheo lại, cảm thụ được sự hoảng loạn xen lẫn ngọt ngào.
Quân Lan Phong cảm giác được tay bản thân đặt ở trên hai cái bánh bao nhỏ kia, dường như nghĩ đến cô gái trước mặt còn nhỏ, có chút ngượng ngùng thu tay về, nhưng ánh mắt của hắn làm thế nào cũng dời khỏi đó được.
Tuy nàng rất nhỏ, nhưng cũng chỉ còn hai năm là cập kê, ở trong mắt Quân Lan Phong hắn, đã là một nữ nhân, cũng là nữ nhân hắn cam tâm tình nguyện yêu.
Yêu thương như vậy, cùng việc giữ lấy không quan hệ gì với nahu, nhìn dáng người gầy yếu của nàng, hắn chỉ muốn bảo vệ, chở nàng dưới cánh chim của mình, không cho phép bất kỳ kẻ nào ham muốn sự tốt đẹp, hoàn mỹ của nàng.
Ý thức được Lạc Vân Hi thay đổi, Quân Lan Phong vươn tay phải ra, nhẹ nhàng nâng cao cằm nàng, trên mặt là không che giấu được sự vui vẻ và ngạc nhiên, hỏi: "Hi nhi, ta hôn nàng...Nàng không cự tuyệt sao?"
Sắc mặt Lạc Vân Hi càng đỏ, liếc mắt lườm hắn, ánh mắt chứa sự kiều mỵ, môi phấn hồng bị hắn giày vò hơi sưng lên, là mê hoặc vô cùng trên cõi đời này.
Phong tình vô hạn ở trước mắt, Quân Lan Phong kích động đến ôm chặt nàng lần nữa, gặm loạn trên mặt nàng, thể hiện vui thích không biết nên làm thế nào trong lòng.
Thái độ của Hi nhi đối với hắn tốt như vậy, hắn thật là vui vẻ!
Tuy thân thể sớm có phản ứng, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ sẽ làm bước tiếp của chuyện này nữa, cho dù là nghĩ lại, thì hắn đối với Hi nhi như vậy, cũng là làm bẩn...
Lạc Vân Hi dựa ở cổ Quân Lan Phong, dựa cả người vô lượng trên người hắn, mặc hắn hôn mặt mình đầy nước miếng, bất đắc dĩ nói: "Đi ra ngoài đi, ta không muốn đi."
"Ta cõng nàng, không, ôm nàng đi." Quân Lan Phong nở nụ cười như hoa, tinh thần phấn chấn, bồng nàng lên, động tác cực kỳ cẩn thận, vô cùng trân trọng, giống như ôm một bảo bối quý giá nhất trên đời.
Đi đường cũng chậm hơn nhiều so với lúc tới, nhẹ hơn nhiều, ánh mắt cũng không nhìn đường, ngơ ngác nhìn mặt Lạc Vân Hi thật lâu, chỉ dùng ánh mắt còn lại nhìn thử đường, cũng không đi nhầm một bước. Ở cửa sơn động, Huyết Ưng đứng trong nước cạn từ xa nhìn thấy sắc mặt khó coi, hắn nhìn hai người bên này, lập tức đi tới, tiếng nước dưới chân vang lên ào ào, hắn nói: "Chủ tử, ngài thật sự thích Lạc tiểu thư như vậy, cũng đã thử hỏi Tình Yên tiểu thư có đồng ý cho nàng làm trắc phi hay không chưa?"
Thân mình Quân Lan Phong cứng đờ, trong ngực, sắc mặt Lạc Vân Hi cũng là biến đổi.
"Còn có, Lạc tiểu thư, cướp nam nhân của người khác là hành vi không có đạo đức đây!" Huyết Ưng lạnh lùng chỉ trích: "Thà hủy mười ngôi miếu, không thể phá hủy một cuộc hôn nhân, Vương gia đã có vị hôn thê, mời ngài chú ý thân phận!"
Sắc mặt Lạc Vân Hi bị hắn nói tới đỏ lên, vừa rồi, nàng thật sự không nhớ ra, nam nhân này còn có vị hôn thê, lúc này, nàng đẩy Quân Lan Phong ra, từ trên người hắn xuống, yên lặng đứng trên mặt đất, có chút hối hận.
Tuy đau chân, nhưng đứng thẳng, đi đường, cố gắng thì đều không có gì đáng ngại, để Quân Lan Phong cõng, chỉ là nàng muốn lười một hồi mà thôi.
Quân Lan Phong tức đến mức nói không lên lời, thật vất vả Hi nhi đối với hắn mới tốt một chút, ngoan ngoãn mặc hắn cưng sủng như thế, mấy câu nói của Huyết Ưng đã làm hắn nhọc sức phí công!
Tuy hắn tức giận, nhưng lại không có lý do để chỉ trích Huyết Ưng, thực sự, hắn là nam nhân có vị hôn thê, nhưng ai biết, sau cuộc hôn nhân này, hắn cũng có nỗi khổ tâm trong lòng! Mà Lạc Vân Hi, là một người ngoài dự kiến của hắn, vẫn cứ xông vào nội tâm của hắn, chiếm cứ suy ghĩ và trái tim hắn, làm hắn cũng không thể kiềm chế.
"Hi nhi... " Hắn khinh khẽ gọi.
Trên mặt Lạc Vân Hi đã khôi phục sự lạnh nhạt của những ngày qua, nàng sẽ không làm tiểu tam, lúc này nói: "Chúng ta nên lên trên thôi."
Nói xong, nhón mũi chân lên đi vào trong nước.
Quân Lan Phong nhìn cực kỳ đau lòng, đuổi theo vài bước, nhưng Lạc Vân Hi xoay người lại, vẫy tay kêu Cửu Sát: "Mang ta lên!"
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Quân Lan Phong cõng Lạc Vân Hi, bước chân như bay, giẫm đạp lên mặt đất, cố gắng để nhẹ bước chân, đôi mắt sắc bén tập trung nhìn đường phía trước, tránh né bất cứ cái gì khả nghi vật, rất nhanh đã đuổi theo Huyết Ưng và Cửu Sát.
Hai người quay đầu lại, trông thấy chủ tử nhà mình mang Lạc Vân Hi trên vai, cũng không khỏi cảm thấy chấn động, dù sao, tận mắt nhìn thấy cùng tưởng tượng trong đầu hoàn toàn khác nhau.
"Phía trước có ngã ba đường." Cửu Sát chỉ vào ba con đường cách đó không xa, do dự nói.
Đôi mắt Lạc Vân Hi chăm chú nhìn chằm chằm ba con đường này đường, trầm giọng nói: "Qua thử xem."
Quân Lan Phong cõng nàng nhanh chân đi qua, nói: "Ở đây bố trí như là một trận bát quái, đi ở giữa."
Cửu Sát lập tức ở lấy bút than ra trong lòng, vẽ một ký hiệu ở bên trên vách đá, dùng làm dấu hiệu. Lạc Vân Hi không phản đối, bốn người cứ thế đi dọc theo con đường ở giữa, lại vòng qua nhiều lối rẽ, mỗi cái ngã ba đều làm lên dấu hiệu.
Mọi người đi thẳng về phía trước, xem từ dấu hiệu, thì không đi diễn đường về đường cũ, chứng minh ở đây thực sự như Quân Lan Phong từng nói, bố trí theo bát quái hình tròn, mọi người đi trong bát quái.
Đột nhiên, Cửu Sát hô nhỏ một tiếng: "Phía trước có người!"
"Đương." Một tiếng, Huyết Ưng rút kiếm ra, che ở phía trước.
Cửu Sát thở nhẹ nói: "Chắc là ám vệ kia, dường như hắn dẫm lên cơ quan."
Quả nhiên, ánh mắt Lạc Vân Hi nhìn theo, ám vệ kia ngã trên mặt đất, bốn phía rơi đầy đất mũi tên ngắn, mà trước ngực hắn, cũng đang cắm một mũi tên, thân mình vô lực ngã trong vũng máu, không nhúc nhích, như là chết rồi.
"Ta đi xem thử." Cửu Sát nắm chặt chủy thủ trên tay, lớn gan nói.
"Cẩn thận một chút." Quân Lan Phong lo âu dặn.
Cửu Sát gật đầu, chậm rãi bước tới bóng đen, cũng không phát sinh cái gì ngoài ý muốn khác, hắn đi thẳng tới trước người ám vệ, vươn chủy thủ ra, đẩy ra mặt nạ của hắn, mày không khỏi nhíu lên.
"Là người của ai? Truyền mật âm nói cho ta biết." Giọng nói hùng hồn của Quân Lan Phong vang lên bên tai hắn.
Cửu Sát quay đầu lại, nhìn nam nhân cõng Lạc Vân Hi, đứng trong bóng tối, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.
Hắn đã dùng phương pháp truyền âm mật trả lời Quân Lan Phong.
Quân Lan Phong một kinh ngạc, tiếp tục nói: "Quả nhiên là hắn! Không cần nói cho Hi nhi."
Cửu Sát khó hiểu, đã biết người kia muốn mạng Lạc Vân Hi, vì sao không tiết lộ cho Lạc tiểu thư biết, để nàng sớm phòng ngừa, cách xa người này một chút đây?
Hiển nhiên là Quân Lan Phong đã có ý khác, hắn há mồm nói: "Chôn cất tại chỗ thôi, Cửu Sát, ngươi làm việc này, chúng ta tránh một chút."
Lạc Vân Hi bấm vai hắn một cái: "Chúng ta xuống chính vì tìm người này, sao không thăm dò thân phận của hắn?"
Hơi thở hơi nóng cùng giọng nói dễ nghe cách mình gần như vậy, trái tim đều tê dại, Quân Lan Phong cười nói: "Nhìn thấy trang phục ám vệ hắn mặc trên người không? Lúc trên dốc núi không nhìn rõ, bây giờ có thể nhận ra là trang phục ám vệ của phủ hoàng tử, Cửu Sát, ngươi nhận được là ai không?"
Thấy hắn quăng vấn đề khó cho mình, Cửu Sát lập tức trở về nói: "Bẩm gia, ám vệ này thuộc hạ cũng không biết, nhưng hắn mặc ăn mặc thực sự là ám vệ chuyên dụng của phủ hoàng tử."
"Ta xem thử." Lạc Vân Hi đá hai chân, ra hiệu cho Quân Lan Phong buông nàng xuống.
"Người chết có gì đẹp đâu mà nhìn vậy?" Quân Lan Phong cự tuyệt nàng, cõng nàng xoay người đi nhanh.
"Thả ta xuống!" Lạc Vân Hi tức vô cùng, liền nện hai vai của hắn.
Phía sau, Cửu Sát nhanh chóng nắm chủy thủ, vẽ linh tinh mấy lần trên mặt người kia, rạch tới mặt đầy vết rách, không thể nhận ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi không cho ta xem, là có trò quỷ gì không? Quân Lan Phong!" Giọng nói của Lạc Vân Hi đã cực kỳ tức giận.
Quân Lan Phong dừng chân, nhẹ buông tay, Lạc Vân Hi liền từ sau lưng hắn tuột xuống, chân mềm nhũn, không dùng được chút sức nào, đành phải chật vật ngồi dưới đất.
Hắn quay đầu lại, nhìn nàng, nói: "Bổn vương chỉ muốn nói cho ngươi, người kia đúng là ám vệ trong phủ hoàng tử, hơn nữa còn là một người trong số thuộc hạ của Đoan Mộc Triết và Đoan Mộc Ly, không mang mặt nạ da người, Cửu Sát và Huyết Ưng đều nhận ra, cũng biết là ám vệ của ai, rốt cuộc là ai có dã tâm với ngươi, chúng ta đều biết!"
"Vậy ngươi nói xem là ai?" Trái tim Lạc Vân Hi lạnh đi, quả nhiên là một trong hai người bọn hắn sao?
Nếu bảo là Đoan Mộc Triết, vậy là vì hắn muốn lấy mạng Đoan Mộc Ly, ngay cả mình cũng có thể lạnh lùng hạ độc thủ, bỏ ở ngoài sao?
Nếu bảo là Đoan Mộc Ly, chỉ vì chứng minh quan hệ của mình và Đoan Mộc Triết, sẽ không nhìn lại an nguy của mình, cũng thâm tình diễn một màn cứu giúp sao?
"Rốt cuộc ai?" Giọng của nàng lạnh tới cực điểm, lạnh lùng bắn về hướng Quân Lan Phong.
Quân Lan Phong chắp tay, đứng ở trước mặt nàng, thấp lông mi nhìn nàng, ánh mắt xẹt qua tia trốn tránh: "Bất kể là ai, cũng là Đoan Mộc Triết hoặc Đoan Mộc Ly, bọn hắn đều là bằng hữu của ngươi, nói ra cũng chỉ làm tổn thương lòng ngươi, bí mật này khiến cho nó vĩnh chìm vào đáy biển thôi, về sau, ngươi cách xa hai người bọn hắn một chút là được."
Trong con ngươi đen nhánh của Lạc Vân Hi xuất hiện lửa giận: "Quân Lan Phong, ngươi không nói cho ta là ai, chính là để ta cách hai người bọn hắn một chút phải không? Không ngờ tâm tư của ngươi đê tiện vậy!"
Quân Lan Phong bị nàng chửi vào mặt không nhịn được, ngẩng đầu liếc nhìn Huyết Ưng, lúng túng xoay người lại, để cho Lạc Vân Hi một cái lưng.
Hắn thực sự không thích Lạc Vân Hi tiếp xúc quá nhiều với hai nam nhân kia, hắn biết, nếu như nói cho nàng biết là Nhị hoàng tử hoặc Lục hoàng tử, một người khác, sẽ trở thành người được nàng tin tưởng hoàn toàn, thế nhưng, không nói cho nàng, có thể một lần nữa làm nàng khoảng cách tạo với hai người kia.
Đây thật sự là cơ hội thật lớn, Quân Lan Phong hắn, cũng không muốn đẩy nữ nhân mình thích cho người khác.
"Quân Lan Phong, ngươi có nói hay không?" Năm ngón tay thon dài sạch sẽ của Lạc Vân Hi mạnh mẽ nắm vào vách đá bên cạnh, đầu ngón tay đỏ bừng, giọng nói đè nén lửa giận vô cùng lớn.
Quân Lan Phong nhìn sơn động sáng tối không rõ, đỉnh động có rất nhiều khe hở, ánh sáng mặt trời theo khe hở chiếu xuống, làm cho hang động dưới nước này vốn dĩ tới tăm có thêm vài phần ánh sáng.
Lạc Vân Hi quay đầu lại, đã trông thấy Cửu Sát buông lên người ám vệ một đống đất, khăn che mặt màu đen hạ xuống hạ xuống, Cửu Sát nâng khẽ phần lưng ám vệ, nàng đã thấy được một gương mặt máu thịt lẫn lộn.
"Ngươi thật ác độc!" Lạc Vân Hi phun ra một câu từ kẽ răng.
"Hi nhi, hai người bọn hắn đều không thật lòng đối với ngươi, ta chỉ vì muốn tốt cho ngươi thôi." Quân Lan Phong khẽ thở dài, mà không dám quay đầu nhìn sắc mặt Lạc Vân Hi, chỉ sợ mình sẽ mềm lòng.
"Được, ngươi đi đi, cút xa một chút, không nói thì không nói! Người mang theo người của ngươi cút!" Lạc Vân Hi cũng không muốn nhìn đến gương mặt đó.
"Hi... "
"Đừng gọi ta!"
Quân Lan Phong quay đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn nàng một cái, chậm rãi cong môi môi mỏng, nói: "Được, ngươi muốn ở chỗ này thì ở lại đây đi, để người chết tiếp chuyện với ngươi. Chờ chân ngươi tốt lên, rồi lại đi nữa."
Nói xong, hắn phất tay với Cửu Sát và Huyết Ưng một cái: "Chúng ta đi!"
"Chủ tử, thật sự đi sao?" Cửu Sát vừa chôn người xong, thở hổn hển hỏi. Huyết Ưng vui vẻ, nói: "Bảo ngươi đi thì đi, nói nhiều cái gì?"
Quân Lan Phong đã bước nhanh theo đường cũ đi trở về, Huyết Ưng kéo Cửu Sát đuổi theo, lúc đi ngang qua trước mặt Lạc Vân Hi, khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Chẳng mấy chốc, trên con đường này chỉ còn lại một mình Lạc Vân Hi, đường đi chật hẹp, chỉ có thể nhìn thấy đống đất nhô lên cao vút kia, một góc áo màu đen lộ ra ngoài, quả nhiên là người chết tiếp nàng.
Gió lạnh từ đỉnh đầu thổi xuống, kêu gào trong động, dường như rêu rao oan tình thiên cổ, làm người khác nổi da gà.Lạc Vân Hi cắn môi, lòng tràn đầy là lửa giận, nàng hận không phải những khác, mà là Quân Lan Phong vậy mà thật sự bỏ nàng ở nơi này!
Tuy nàng không cho rằng mình thích hắn, nhưng ở chung lâu như vậy, nàng không thể không thừa nhận, nàng có lòng tin tuyệt đối với Quân Lan Phong, mà bắt đầu lòng tin này, dường như chỉ vì hắn thích mình.
Không có quá nhiều ngôn ngữ, không cố ý hành động, nàng từ trước đến giờ đi lại trong tình trường rất nhiều, sao không cảm giác được, hắn thích mình chứ?
Phần thích kia, khác Đoan Mộc Triết, cũng khác Đoan Mộc Ly, là dứt bỏ thân phận, thích không xây dựng trên bất cứ lợi ích gì, chính là để cho nàng biết, nàng tin tưởng hắn không cần điều kiện gì...
Có thể cũng chẳng phải sở hữu thích đều sẽ kéo dài, nàng cũng không muốn lợi dụng Quân Lan Phong, cho nên, trong lòng phẫn nộ, vừa có suy sụp và phức tạp không tên.
Nàng đỡ vách đá, gian nan đứng lên, chân ngâm trong nước bủn rủn vô lực, nhưng nghỉ ngơi một lúc, đi đường sẽ không thành vấn đề, chỉ là có chút chậm mà thôi.
Lạc Vân Hi thử đi được vài bước, thầm than, vẫn không thoải mái bằng Quân Lan Phong cõng, thẳng thắn ngồi xuống, kêu lên: "Quân Lan Phong, ngươi ở nơi nào? Mau lăn ra đây!"
Khắp cả động đều chỉ vang tiếng của nàng, nhưng không tiếng Quân Lan Phong đáp lại.
Nàng không cam lòng, lại kêu lên: "Họ Quân, ngươi đi ra đi, mau lại đây cõng ta, ta đi không nổi."
Vẫn không trả lời.
Lạc Vân Hi có chút đáng thương mong kêu lên: "Quân Lan Phong, nếu ngươi không ra, đời này ta cũng sẽ không để ý tới ngươi nữa."
Vừa dứt lời, lại có tiếng bước chân từ trong bóng tối đi nhanh ra, một bộ y phục tím nhàn nhạt, mang vẻ hào hoa phú quý, làm nổi bậc dáng người cao to của nam nhân, gương mặt đẹp trai, chứa một sự thâm trầm.
Quân Lan Phong đi vài bước liền tới trước mặt Lạc Vân Hi, quay mặt nói: "Không phải ngươi muốn ta cút sao?"
Lạc Vân Hi vươn tay nhỏ ra, vồ vạt áo hắn, thấp giọng nói: "Không cần, ngươi cõng ta đi." Cùng lắm, không hỏi là được.
Ngược lại... Hiện tại nàng cũng không muốn biết là người nào, sau này phòng ngừa chút là được.
Quân Lan Phong thấy dáng vẻ nhu nhược của nàng này, trong lòng thật sự không muốn, nhưng lạnh mặt, cúi người xuống, đưa lưng về phía nàng, trầm giọng nói: "Nằm lên đi!"
Lạc Vân Hi lập tức cười khanh khách nằm trên lưng hắn, phần lưng rộng rãi, cực kỳ cường tráng, nhưng cũng cực kỳ thoải mái, Quân Lan Phong đứng dậy cất bước, nàng càng cảm giác trên lưng hắn giống như mặt đất phẳng hơn, rất vững vàng.
Quan trọng hơn chính là, một cảm giác an toàn nồng đậm quấn lấy bao bọc nàng lại.
Lạc Vân Hi dùng hai tay ôm chặt cổ hắn, đầu tiên là dán bên trái mặt vào lưng hắn, rồi sau đó đổi lại phía bên phải mặt, lại nghiêng đầu về phía trước, gác ở hắn trên hõm vai, khẽ thở dài: "Thật là thoải mái!"
Hương gió thổi tới, trái tim Quân Lan Phong rung động, cả người đều căng thẳng, tay ôm hai chân nàng càng dùng lực rất lớn, khàn khàn giọng cảnh cáo nói: "Chớ lộn xộn!"
Lạc Vân Hi cười "ha ha", nhìn bộ dạng kia của hắn, trong lòng cười trộm, lại nhìn gương mặt với khoảng cách gần như vậy, thần xui quỷ khiến tiếp tục, như một trò đùa dai, "chụt" một tiếng, môi chạm vào mặt nam nhân, hôn một cái.
Ba phần hồn của Quân Lan Phong lập tức bay lên chín tầng mây, chân mềm nhũn, cổ tay lại không có lực, Lạc Vân Hi rơi từ trên lưng hắn xuống, hắn vội vươn tay ôm lại, đỏ mặt lên kêu lên: "Hi nhi..."
Ánh mắt của hắn có chút mê ly, một tay Lạc Vân Hi vào trong ngực, môi run rẩy hỏi: "Ngươi thích ta phải không?"
Hai gò má Lạc Vân Hi nóng bỏng, không trả lời hắn, thân mình đã bị Quân Lan Phong ôm thật chặt, môi run rẩy dán chặt môi của nàng lại, hơi thở nồng nặc của nam nhân vọt tới, lập tức khắc cắn nuốt suy nghĩ của Lạc Vân Hi.
Quân Lan Phong cực yêu đôi môi phấn hồng đỏ mọng kia, liếm mút vào, tuỳ tiện đè ép, kỹ thuật đã từ từ thông thạo, thoả thích hưởng thụ nước bọt ngọt ngào của nữ tử, mút vào trong miệng, ngọt đến trong lòng, trong đầu trống rỗng, chỉ hận chẳng thể vò nữ tử thành một cục nhét vào trong miệng.
Sau đó Lạc Vân Hi xấu hổ, mêm mại nằm trong ngực nam nhân, cũng không đáp lại, chỉ là nhắm lại mắt, gò má đỏ ửng, từ việc hắn đòi lấy, tim cũng nhanh chóng nhảy lên, không biết làm gì, nhưng cũng có chút hưởng thụ cảm giác như vậy.
Quân Lan Phong một mặt hôn nàng, tay cũng theo bản năng phủ lên ngực nàng.
Đột nhiên một tiếng vang thật lớn đánh tân cảnh ngọt ngào của hai người.
Hai mắt Huyết Ưng vô cùng tức giận nhìn hai người, nắm chặt quả đấm.
Quân Lan Phong nâng ánh mắt nhuộm một chút ham muốn lên, liếc hắn một cái, trong mắt hiện ra ánh sáng lạnh.
" Huyết Ưng, chúng ta đi." Cửu Sát gấp gáp giữ chặt hắn, kéo ra ngoài, trong lòng bị doạ đến run lên.
Lạc Vân Hi ôm chặt eo tráng kiện của Quân Lan Phong, tựa ở trước ngực hắn, cực kỳ thoải mái, cực kỳ an lòng, không chớp mắt nhìn về hướng bên này, mắt nheo lại, cảm thụ được sự hoảng loạn xen lẫn ngọt ngào.
Quân Lan Phong cảm giác được tay bản thân đặt ở trên hai cái bánh bao nhỏ kia, dường như nghĩ đến cô gái trước mặt còn nhỏ, có chút ngượng ngùng thu tay về, nhưng ánh mắt của hắn làm thế nào cũng dời khỏi đó được.
Tuy nàng rất nhỏ, nhưng cũng chỉ còn hai năm là cập kê, ở trong mắt Quân Lan Phong hắn, đã là một nữ nhân, cũng là nữ nhân hắn cam tâm tình nguyện yêu.
Yêu thương như vậy, cùng việc giữ lấy không quan hệ gì với nahu, nhìn dáng người gầy yếu của nàng, hắn chỉ muốn bảo vệ, chở nàng dưới cánh chim của mình, không cho phép bất kỳ kẻ nào ham muốn sự tốt đẹp, hoàn mỹ của nàng.
Ý thức được Lạc Vân Hi thay đổi, Quân Lan Phong vươn tay phải ra, nhẹ nhàng nâng cao cằm nàng, trên mặt là không che giấu được sự vui vẻ và ngạc nhiên, hỏi: "Hi nhi, ta hôn nàng...Nàng không cự tuyệt sao?"
Sắc mặt Lạc Vân Hi càng đỏ, liếc mắt lườm hắn, ánh mắt chứa sự kiều mỵ, môi phấn hồng bị hắn giày vò hơi sưng lên, là mê hoặc vô cùng trên cõi đời này.
Phong tình vô hạn ở trước mắt, Quân Lan Phong kích động đến ôm chặt nàng lần nữa, gặm loạn trên mặt nàng, thể hiện vui thích không biết nên làm thế nào trong lòng.
Thái độ của Hi nhi đối với hắn tốt như vậy, hắn thật là vui vẻ!
Tuy thân thể sớm có phản ứng, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ sẽ làm bước tiếp của chuyện này nữa, cho dù là nghĩ lại, thì hắn đối với Hi nhi như vậy, cũng là làm bẩn...
Lạc Vân Hi dựa ở cổ Quân Lan Phong, dựa cả người vô lượng trên người hắn, mặc hắn hôn mặt mình đầy nước miếng, bất đắc dĩ nói: "Đi ra ngoài đi, ta không muốn đi."
"Ta cõng nàng, không, ôm nàng đi." Quân Lan Phong nở nụ cười như hoa, tinh thần phấn chấn, bồng nàng lên, động tác cực kỳ cẩn thận, vô cùng trân trọng, giống như ôm một bảo bối quý giá nhất trên đời.
Đi đường cũng chậm hơn nhiều so với lúc tới, nhẹ hơn nhiều, ánh mắt cũng không nhìn đường, ngơ ngác nhìn mặt Lạc Vân Hi thật lâu, chỉ dùng ánh mắt còn lại nhìn thử đường, cũng không đi nhầm một bước. Ở cửa sơn động, Huyết Ưng đứng trong nước cạn từ xa nhìn thấy sắc mặt khó coi, hắn nhìn hai người bên này, lập tức đi tới, tiếng nước dưới chân vang lên ào ào, hắn nói: "Chủ tử, ngài thật sự thích Lạc tiểu thư như vậy, cũng đã thử hỏi Tình Yên tiểu thư có đồng ý cho nàng làm trắc phi hay không chưa?"
Thân mình Quân Lan Phong cứng đờ, trong ngực, sắc mặt Lạc Vân Hi cũng là biến đổi.
"Còn có, Lạc tiểu thư, cướp nam nhân của người khác là hành vi không có đạo đức đây!" Huyết Ưng lạnh lùng chỉ trích: "Thà hủy mười ngôi miếu, không thể phá hủy một cuộc hôn nhân, Vương gia đã có vị hôn thê, mời ngài chú ý thân phận!"
Sắc mặt Lạc Vân Hi bị hắn nói tới đỏ lên, vừa rồi, nàng thật sự không nhớ ra, nam nhân này còn có vị hôn thê, lúc này, nàng đẩy Quân Lan Phong ra, từ trên người hắn xuống, yên lặng đứng trên mặt đất, có chút hối hận.
Tuy đau chân, nhưng đứng thẳng, đi đường, cố gắng thì đều không có gì đáng ngại, để Quân Lan Phong cõng, chỉ là nàng muốn lười một hồi mà thôi.
Quân Lan Phong tức đến mức nói không lên lời, thật vất vả Hi nhi đối với hắn mới tốt một chút, ngoan ngoãn mặc hắn cưng sủng như thế, mấy câu nói của Huyết Ưng đã làm hắn nhọc sức phí công!
Tuy hắn tức giận, nhưng lại không có lý do để chỉ trích Huyết Ưng, thực sự, hắn là nam nhân có vị hôn thê, nhưng ai biết, sau cuộc hôn nhân này, hắn cũng có nỗi khổ tâm trong lòng! Mà Lạc Vân Hi, là một người ngoài dự kiến của hắn, vẫn cứ xông vào nội tâm của hắn, chiếm cứ suy ghĩ và trái tim hắn, làm hắn cũng không thể kiềm chế.
"Hi nhi... " Hắn khinh khẽ gọi.
Trên mặt Lạc Vân Hi đã khôi phục sự lạnh nhạt của những ngày qua, nàng sẽ không làm tiểu tam, lúc này nói: "Chúng ta nên lên trên thôi."
Nói xong, nhón mũi chân lên đi vào trong nước.
Quân Lan Phong nhìn cực kỳ đau lòng, đuổi theo vài bước, nhưng Lạc Vân Hi xoay người lại, vẫy tay kêu Cửu Sát: "Mang ta lên!"
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook