• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư (2 Viewers)

  • chap-143

Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 143: Chương 141








Quân Lan Phong lạnh lùng dán mắt vào hắn, ánh mắt như kiếm rút ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén, hắn lạnh lùng hỏi: "Nàng có quan hệ gì với ngươi?" Giọng nói vô cùng nghiêm khắc.





Đoan Mộc Kỳ bị hoảng sợ, lùi về sau một bước, lắp bắp nói: "Nàng, nàng là bạn ta."





Quân Lan Phong ném ánh mắt về hướng Đoan Mộc Triết, lần này, giọng nói càng lạnh buốt hơn: "Vậy Lục hoàng tử thì sao? Lạc Vân Hi với ngươi có quan hệ như thế nào?"





Đoan Mộc Triết trầm tĩnh, vẫn chưa vì giọng điệu lạnh lùng của Quân Lan Phong hỏi han mà thay đổi mấy phần, cau mày nhìn về phía Lạc Vân Hi, hỏi ngược lại: "Vương gia, chuyện này quan trọng sao?"





Quân Lan Phong cũng nhìn về phía Lạc Vân Hi, nhếch môi cười, nhưng giọng nói không hề có ý cười: "Tất nhiên là không quan trọng, bổn vương thiếu chút nữa đã quên, Lục hoàng tử muốn cùng đệ nhất mỹ nhân Thiên Dạ đính hôn, tính ra Lạc Vân Hi cũng là em vợ của ngươi thôi, cho nên, biểu hiện loại quan tâm này cũng là việc nên làm."





Đoan Mộc Triết ngẩn ra, không ngờ hắn lại nói như vậy, không khỏi chột dạ nhìn Lạc Vân Hi.





Lạc Vân Hi nở nụ cười xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng xán lạn, vẫn chưa có chút nào không vui: "Ta và Đại tỷ của ta không có tình cảm, cho nên, đại tỷ phu, ngươi cũng không cần quan tâm đến ta, miễn cho đại tỷ biết được, sẽ hiểu lầm!"





Đại tỷ phu . . . Cái từ này thật sự khiến mặt Đoan Mộc Triết hoàn toàn đen lại, ngay trước mặt Trung Sơn Vương, hắn không thể biểu lộ cái gì, chỉ có thể nói: "Nếu như vậy, vậy thì phiền Trung Sơn Vương giúp đỡ Lạc tiểu thư nhiều hơn. Thập nhị đệ, chúng ta đi."





Đoan Mộc Kỳ nói tạm biệt với Lạc Vân Hi, lên ngựa chạy như bay.





Lạc Vân Hi nhìn bóng dáng hai người đi xa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu lạnh lùng, Cửu Sát cũng lái xe ngựa tới.





"Lên xe đi?" Quân Lan Phong nhảy lên xe ngựa trước, vươn tay về phía nàng, Lạc Vân Hi cũng không nắm tay hắn, mà đỡ lấy thành xe, thoải mái nhảy lên.





Khóe miệng Quân Lan Phong nở một nụ cười khổ, không nói gì nữa, chờ hai người ngồi xong, xe ngựa vững vàng chạy về hướng cửa thành.





Lạc Vân Hi nằm cạnh cửa xe, chỉ cảm thấy ánh nắng ban mai xuyên qua chỗ khe mành vào cực kỳ ôn hòa, nàng nhắm mắt lại, trong tiếng xóc nảy rất có tiết tấu của xe ngựa, mơ màng chợp mắt.





Quân Lan Phong thấy rõ, khóe mắt khẽ nhếch, nghĩ thầm, ngày thường ở giờ này nha đầu này còn chưa rời giường!





Hắn lặng lẽ tới gần, ngồi bên cạnh nàng, cánh tay trái để trên cửa xe, cách mặt nàng một chút, để ngừa lúc đường gồ gề, Lạc Vân Hi sẽ bị ngã xuống.





Cứ như vậy một đường vào kinh.





Nơi cửa thành náo nhiệt, i thương nhân đi lại nối liền không dứt, Lạc Vân Hi bị đánh thức, nhẹ nháy mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngượng ngùng đáng yêu, liếc nhìn Quân Lan Phong, ánh mắt nheo lại, lại nhìn về phía đám người đi lại ngoài cửa sổ.





"Hi nhi, ngươi đi đâu?" Quân Lan Phong quay đầu, nhẹ giọng hỏi.





"Thế nào cũng được." Lạc Vân Hi miễn cưỡng phun ra, lại nhắm mắt lần thứ hai.





Tùy tiện là được, trong lòng Quân Lan Phong khẽ buông lỏng, hắn thật sự không yên lòng để nàng chạy loạn! Liền sai Cửu Sát trực tiếp lái xe ngựa về hướng Trung Sơn vương phủ.





Thư phòng vương phủ sáng sủa mở rộng, giữa phòng là một chiếc bàn màu đen bằng đá cẩm thạch, chất liệu khiến chiếc bàn lạnh lẽo giữa mùa hè khô nóng, khiến người nào cũng cảm thấy cảm thấy mát mẻ.





Quân Lan Phong ngồi ở ghế thái sư phía sau bàn, ngón tay khẽ chọc trên mặt bàn, cảm thụ được mặt đá lạnh lẽo, trước mặt, là vài tướng quân thế hệ trước đang ngồi thành một vòng, thảo luận việc dự trữ lương thực ở biên quan.





Bất chợt, sau tấm bình phong lớn ở thư phòng, vang lên một tiếng nhỏ, mấy vị tướng quân này đều sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp.





Quân Lan Phong đã đứng lên, không nói một lời, bước nhanh vào trong bình phong.





"Hi nhi, tỉnh rồi sao?" Hắn đi đến trước giường, thấp giọng hỏi.





"Ừm, miệng ta vừa khát vừa đói." Lạc Vân Hi cài mái tóc ngổn ngang vào sau tai, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng hỏi.





"Đúng vậy!" Nhìn nàng lười biếng, Quân Lan Phong cũng là cười, dời lỗ tai đến cạnh tai nàng, kéo dài âm điệu nói: "Thật lười, sáng sớm mới tỉnh, ăn cơm, lại ngủ một giấc, thời gian làm việc và nghỉ ngơi giống hệt con mèo tam thể vương phủ, mỗi ngày lúc ta gặp lại nó, nó đều kiên trì ôm bụng ngủ đó!"





"Quân Lan Phong, ngươi đi chết đi!" Lạc Vân Hi nghe hắn đánh đồng mình với mèo, vừa buồn cười lại không còn gì để nói, liền đạp một cước về phía bụng hắn.





Quân Lan Phong cười nhẹ, đưa tay nắm nàng chân, cả thân thể Lạc Vân Hi vặn vẹo, theo thói quen làm mèo lộn vòng có độ khó cao, tay Quân Lan Phong cũng không cầm được gì.





Mà giầy thêu trên chân phải Lạc Vân Hi, cũng bởi vì một màn mèo lộn kịch liệt này; mà bay ra ngoài, "đùng" một tiếng, đập trúng bình phong. "Rắc rắc, rầm rầm!" Bình phong làm bằng gỗ cũng không chịu nổi lực đạo của nàng, vài tiếng giòn giã vang lên, mấy đoạn bình phong lần lượt ngã trên mặt đất.





Lạc Vân Hi phát hiện mình làm sai, nhanh chóng đứng lên, vừa quay đầu lại, lập tức ngây người.





Một đầu khác của bình phong, năm cái nam nhân mặc triều phục theo tiếng vang đứng lên, mặt lộ vẻ sợ hãi, há to mồm nhìn bên này. Mấy người này cũng là võ tướng, tuy tuổi đã lớn, nhưng dáng người khỏe mạnh, khí chất bất phàm, lúc này, họ cũng đều có chút luống cuống.





Bọn hắn nhìn thấy Trung Sơn Vương đi vào một lúc lâu không ra, dường như nghe được bên trong có tiếng nói, tuy nhiên không phân biệt được bên trong

Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom