Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-158
Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 158: Chương 154
Nhìn những người trẻ tuổi nhiệt tình chen chúc bên nhau, trong sân bay lên đủ mọi loại pháo hoa đầy màu sắc, nụ cười của Lạc Vân Hi càng ngày càng tinh khiết.
Tiếng nổ vang lanh lảnh trên không trung, từng đoá từng pháo hoa bùng nổ rực rỡ trên bầu trời đêm yên tĩnh, những cánh hoa rực rỡ rơi xuống, cả khu vườn đắm chìm trong một trời mưa hoa.
Phương xa, truyền đến tiếng trẻ con ồn ào, người nhà nông ở gần dồn dập chạy tới, thán phục thưởng thức pháo hoa khó gặp.
Ở trên Thiên Dạ, pháo hoa bị hạn chế rất chặt chẽ, ngày lễ ngày tết một số nhà quan được đốt pháo, nhưng nhà người thường sẽ không có phúc khí này.
Uống trà, thưởng thức bánh ngọt, mí mắt Lạc Vân Hi dần dần có chút không chống đỡ nổi, thân thể này không thể sánh được với trước đây, vô cùng thích ngủ, âm thanh bên ngoài những nam nhân kia la hét, liền trở thành khúc hát ru tốt nhất.
Nàng nhìn dung mạo Quân Lan Phong tỉnh táo đối diện, nghi hoặc khó hiểu hỏi: "Ngươi không mệt sao?"
Giọng của nàng chứa ủ rũ nồng đậm.
Quét mắt nhìn chân trời hiện ra ánh sáng, ánh mắt Quân Lan Phong vô cùng ôn hòa: "Không mệt, rất tỉnh táo, ngươi đi ngủ một chút đi."
Lạc Vân Hi thực sự không chịu nổi, gật đầu, nằm úp sấp trên bàn, đã chìm vào giấc ngủ thơm ngọt.
Quân Lan Phong rón rén đóng cửa sổ, mang áo choàng ở trên thảm nhung ghế dựa choang lên bả vai Lạc Vân Hi, nhanh chóng bao bọc lấy thân hình nhỏ xinh của nàng. Lạc Vân Hi nửa tỉnh nửa mê, ngoan ngoãn để hắn an bài, Quân Lan Phong thấy thế, đánh bạo ngồi vào bên người nàng, khẽ gọi một tiếng: "Hi nhi."
"Ưm, đừng ầm ĩ ta." Lạc Vân Hi hàm hồ đáp.
Quân Lan Phong thăm dò thò tay ôm nàng lên trên đùi, Lạc Vân Hi nhăn mũi, áp vào lồng ngực của hắn, nam nhân thuận thế ôm nàng, đuôi mắt đều là ý cười thoả mãn.
Có thể là Lạc Vân Hi ngủ không thoải mái, theo bản năng di chuyển thân mình, tìm kiếm tư thế nfur thoải mái nhất, cuối cùng, nghiêng người ngồi, co hai chân lại, rúc ở trong lòng Quân Lan Phong, hai tay tự nhiên bắt lấy vạt áo trước ngực hắn, mắt nhắm chặt, có lẽ là đang nằm mơ!
Quân Lan Phong dựa vào trên tường, ngoài việc hôn mái tóc mềm mại của nàng, không dám làm một cử động nhỏ nào, thấy nàng ngủ an ổn, mới thở phào nhẹ nhõm, môi mỏng cong lên, càng không ngừng hôn nàng.
Sáng ngày thứ hai khi Lạc Vân Hi tỉnh lại, nàng đã nằm ở trong nhà kề, trên người đắp chăn lông mềm nhũn, cửa sổ hé mở một nửa, trước cửa sổ đốt hai chậu than, để gió thổi khói đi chỉ giữ lại ấm áp.
"Hi nhi." Nàng hơi động, giọng Quân Lan Phong đã từ cạnh bàn truyền đến.
Lạc Vân Hi bò dậy, hai gò má hồng nhuận, nhìn Quân Lan Phong tinh thần tỉnh táo, ngạc nhiên nói: "Ngươi cả đêm không ngủ sao?"
"Ngủ một lát rồi." Quân Lan Phong cười khanh khách đáp, không dao động chút nào, Lạc Vân Hi không thể không cảm thán, nam nhân này tinh lực thật dồi dào.
"Ta về phủ đây." Lạc Vân Hi xuống giường nói.
"Gấp cái gì?" Quân Lan Phong khẽ cười: "Ăn cơm xong rồi nói."
Ăn cơm, một câu thật đơn giản, nhưng thực tế bắt tay vào làm, cũng chẳng phải đơn giản như vậy.
Đồ ăn sáng ở biệt trang đặc biệt phong phú, chỉ là cháo cũng có ba loại để chọn, một bàn mười bảy, mười tám loại thức ăn, thật sự là so với cơm tất niên còn phong phú hơn.
Lạc Vân Hi vừa ngồi xuống, Quân Lan Phong đã bưng chén nhỏ trước mặt nàng, cầm một quả trứng gà, bóc hết vỏ cho nàng, thả quả trứng gà trần truồng trong bát, cười nói: "Mùng một cần phải ăn trứng gà. "
Lạc Vân Hi "ừ" một tiếng, tập tục ở đây, cùng hiện đại cũng khá giống nhau, nhưng về chi tiết lại có sự khác biệt, nhưng cơ bản là gần như nhau.
Hai người ngồi đối diện nhau dùng bữa, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một bóng đen xen lẫn bạch tuyết lạnh đi vào, trầm giọng nói: "Gia, sáng sớm nay Tình Yên tiểu thư mời ngươi đi dùng bữa cùng nàng ấy, ngài cũng nên lên đường rồi chứ?"
Lạc Vân Hi lườm người tới, lại là Huyết Ưng.
Quân Lan Phong còn chưa mở miệng, Cửu Sát đã xông vào đây, không nói lời gì kéo Huyết Ưng ra ngoài, "ầm" một tiếng, đóng cửa lại.
Lạc Vân Hi lập tức chẳng còn khẩu vị, ăn vài miếng, nói: "Ta về đây."
Nội tâm Quân Lan Phong nặng nề, cũng không cản nàng lại, liền đưa nàng về Lạc phủ.
Đám người Lạc Kính Văn cũng không ở trong phủ, mùng một, hắn cùng Đại phu nhân về Vinh gia, tuy hệ của hai nhà Lạc Vinh càng ngày càng không tốt, nhưng dưới chân thiên tử, vẫn phải tuân thủ lễ tiết.
Mấy ngày ngày Lạc gia đi tới những nhà thân thích, cũng không có chuyện gì để Lạc Vân Hi làm, nàng mừng rỡ vui vẻ, dạo rất nhiều lần quanh Lạc phủ. Mùng sáu, Lạc Nguyệt Kỳ về lại mặt.
Trắc phi của thái tử đến, tuy Lạc Kính Văn và Đại phu nhân chưa từng thật sự đặt trắc phi này trong mắt, nhưng quy củ không thể bỏ, trên dưới Lạc phủ, đến phòng khách đông đủ để nghênh tiếp trắc phi trở lại, Lạc Vân Hi cũng đi.
Ngũ di nương trải qua mùa đông này càng ngày càng tốt, béo trắng, đứng đầu đội ngũ, ý cười không che giấu nổi, nhưng mặt Đại di nương lại đầy tối tăm, từ đầu tới đuôi đều cúi đầu, mí mắt cũng chưa nhấc lên, Tam di nương đến đây, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đang niệm kinh.
Lạc Nguyệt Kỳ đến sau, nhìn tình hình ở Lạc gia, mặt hiện lên vẻ đắc ý, tự mình nâng Ngũ di nương dậy, cười nói: "Bên ngoài thời tiết lạnh lẽo, cha mẹ vào phòng khách đi!"
Một đoàn người vào phòng khách ngồi xuống, ánh mắt Lạc Nguyệt Kỳ quét qua, lông mày hơi nhíu: "Dao Tứ muội chưa trở về thăm viếng chứ?"
Nhắc tới Lạc Băng Linh, vốn dĩ không khí còn có chút vẻ vui mừng lập tức yên tinh lại, Đại phu nhân hừ lạnh nói:
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Nhìn những người trẻ tuổi nhiệt tình chen chúc bên nhau, trong sân bay lên đủ mọi loại pháo hoa đầy màu sắc, nụ cười của Lạc Vân Hi càng ngày càng tinh khiết.
Tiếng nổ vang lanh lảnh trên không trung, từng đoá từng pháo hoa bùng nổ rực rỡ trên bầu trời đêm yên tĩnh, những cánh hoa rực rỡ rơi xuống, cả khu vườn đắm chìm trong một trời mưa hoa.
Phương xa, truyền đến tiếng trẻ con ồn ào, người nhà nông ở gần dồn dập chạy tới, thán phục thưởng thức pháo hoa khó gặp.
Ở trên Thiên Dạ, pháo hoa bị hạn chế rất chặt chẽ, ngày lễ ngày tết một số nhà quan được đốt pháo, nhưng nhà người thường sẽ không có phúc khí này.
Uống trà, thưởng thức bánh ngọt, mí mắt Lạc Vân Hi dần dần có chút không chống đỡ nổi, thân thể này không thể sánh được với trước đây, vô cùng thích ngủ, âm thanh bên ngoài những nam nhân kia la hét, liền trở thành khúc hát ru tốt nhất.
Nàng nhìn dung mạo Quân Lan Phong tỉnh táo đối diện, nghi hoặc khó hiểu hỏi: "Ngươi không mệt sao?"
Giọng của nàng chứa ủ rũ nồng đậm.
Quét mắt nhìn chân trời hiện ra ánh sáng, ánh mắt Quân Lan Phong vô cùng ôn hòa: "Không mệt, rất tỉnh táo, ngươi đi ngủ một chút đi."
Lạc Vân Hi thực sự không chịu nổi, gật đầu, nằm úp sấp trên bàn, đã chìm vào giấc ngủ thơm ngọt.
Quân Lan Phong rón rén đóng cửa sổ, mang áo choàng ở trên thảm nhung ghế dựa choang lên bả vai Lạc Vân Hi, nhanh chóng bao bọc lấy thân hình nhỏ xinh của nàng. Lạc Vân Hi nửa tỉnh nửa mê, ngoan ngoãn để hắn an bài, Quân Lan Phong thấy thế, đánh bạo ngồi vào bên người nàng, khẽ gọi một tiếng: "Hi nhi."
"Ưm, đừng ầm ĩ ta." Lạc Vân Hi hàm hồ đáp.
Quân Lan Phong thăm dò thò tay ôm nàng lên trên đùi, Lạc Vân Hi nhăn mũi, áp vào lồng ngực của hắn, nam nhân thuận thế ôm nàng, đuôi mắt đều là ý cười thoả mãn.
Có thể là Lạc Vân Hi ngủ không thoải mái, theo bản năng di chuyển thân mình, tìm kiếm tư thế nfur thoải mái nhất, cuối cùng, nghiêng người ngồi, co hai chân lại, rúc ở trong lòng Quân Lan Phong, hai tay tự nhiên bắt lấy vạt áo trước ngực hắn, mắt nhắm chặt, có lẽ là đang nằm mơ!
Quân Lan Phong dựa vào trên tường, ngoài việc hôn mái tóc mềm mại của nàng, không dám làm một cử động nhỏ nào, thấy nàng ngủ an ổn, mới thở phào nhẹ nhõm, môi mỏng cong lên, càng không ngừng hôn nàng.
Sáng ngày thứ hai khi Lạc Vân Hi tỉnh lại, nàng đã nằm ở trong nhà kề, trên người đắp chăn lông mềm nhũn, cửa sổ hé mở một nửa, trước cửa sổ đốt hai chậu than, để gió thổi khói đi chỉ giữ lại ấm áp.
"Hi nhi." Nàng hơi động, giọng Quân Lan Phong đã từ cạnh bàn truyền đến.
Lạc Vân Hi bò dậy, hai gò má hồng nhuận, nhìn Quân Lan Phong tinh thần tỉnh táo, ngạc nhiên nói: "Ngươi cả đêm không ngủ sao?"
"Ngủ một lát rồi." Quân Lan Phong cười khanh khách đáp, không dao động chút nào, Lạc Vân Hi không thể không cảm thán, nam nhân này tinh lực thật dồi dào.
"Ta về phủ đây." Lạc Vân Hi xuống giường nói.
"Gấp cái gì?" Quân Lan Phong khẽ cười: "Ăn cơm xong rồi nói."
Ăn cơm, một câu thật đơn giản, nhưng thực tế bắt tay vào làm, cũng chẳng phải đơn giản như vậy.
Đồ ăn sáng ở biệt trang đặc biệt phong phú, chỉ là cháo cũng có ba loại để chọn, một bàn mười bảy, mười tám loại thức ăn, thật sự là so với cơm tất niên còn phong phú hơn.
Lạc Vân Hi vừa ngồi xuống, Quân Lan Phong đã bưng chén nhỏ trước mặt nàng, cầm một quả trứng gà, bóc hết vỏ cho nàng, thả quả trứng gà trần truồng trong bát, cười nói: "Mùng một cần phải ăn trứng gà. "
Lạc Vân Hi "ừ" một tiếng, tập tục ở đây, cùng hiện đại cũng khá giống nhau, nhưng về chi tiết lại có sự khác biệt, nhưng cơ bản là gần như nhau.
Hai người ngồi đối diện nhau dùng bữa, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một bóng đen xen lẫn bạch tuyết lạnh đi vào, trầm giọng nói: "Gia, sáng sớm nay Tình Yên tiểu thư mời ngươi đi dùng bữa cùng nàng ấy, ngài cũng nên lên đường rồi chứ?"
Lạc Vân Hi lườm người tới, lại là Huyết Ưng.
Quân Lan Phong còn chưa mở miệng, Cửu Sát đã xông vào đây, không nói lời gì kéo Huyết Ưng ra ngoài, "ầm" một tiếng, đóng cửa lại.
Lạc Vân Hi lập tức chẳng còn khẩu vị, ăn vài miếng, nói: "Ta về đây."
Nội tâm Quân Lan Phong nặng nề, cũng không cản nàng lại, liền đưa nàng về Lạc phủ.
Đám người Lạc Kính Văn cũng không ở trong phủ, mùng một, hắn cùng Đại phu nhân về Vinh gia, tuy hệ của hai nhà Lạc Vinh càng ngày càng không tốt, nhưng dưới chân thiên tử, vẫn phải tuân thủ lễ tiết.
Mấy ngày ngày Lạc gia đi tới những nhà thân thích, cũng không có chuyện gì để Lạc Vân Hi làm, nàng mừng rỡ vui vẻ, dạo rất nhiều lần quanh Lạc phủ. Mùng sáu, Lạc Nguyệt Kỳ về lại mặt.
Trắc phi của thái tử đến, tuy Lạc Kính Văn và Đại phu nhân chưa từng thật sự đặt trắc phi này trong mắt, nhưng quy củ không thể bỏ, trên dưới Lạc phủ, đến phòng khách đông đủ để nghênh tiếp trắc phi trở lại, Lạc Vân Hi cũng đi.
Ngũ di nương trải qua mùa đông này càng ngày càng tốt, béo trắng, đứng đầu đội ngũ, ý cười không che giấu nổi, nhưng mặt Đại di nương lại đầy tối tăm, từ đầu tới đuôi đều cúi đầu, mí mắt cũng chưa nhấc lên, Tam di nương đến đây, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đang niệm kinh.
Lạc Nguyệt Kỳ đến sau, nhìn tình hình ở Lạc gia, mặt hiện lên vẻ đắc ý, tự mình nâng Ngũ di nương dậy, cười nói: "Bên ngoài thời tiết lạnh lẽo, cha mẹ vào phòng khách đi!"
Một đoàn người vào phòng khách ngồi xuống, ánh mắt Lạc Nguyệt Kỳ quét qua, lông mày hơi nhíu: "Dao Tứ muội chưa trở về thăm viếng chứ?"
Nhắc tới Lạc Băng Linh, vốn dĩ không khí còn có chút vẻ vui mừng lập tức yên tinh lại, Đại phu nhân hừ lạnh nói:
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook