Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-17
Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 17: Thị Uy Lạc Phủ
Khóe miệng Lạc Vân Hi gợi lên nụ cười, cười như không cười, ánh mắt Lạc thái úy đột nhiên chuyển hướng đến phía Lạc Vân hi
Nữ nhi này sao... Hắn nhăn mi mắt
Trong sảnh chật ních, có người đang ngồi trên ghế, Lạc Vân hi cũng không vội đến, nàng thong dong đứng ở bên ngoài, đánh giá từng người một
So với Lạc Nguyệt Kỳ không được bình tĩnh như vậy
Nàng vốn bằng tuổi với Lạc Vân Hi, chỉ so với nàng nhỏ hơn bảy tháng, mười ba tuổi, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhỏ. Suốt ba năm ở thôn quê, nhất thời không thể thích ứng được với không khí uy nghiêm của gia tộc
Đầu cúi xuống thật thấp, hai tay nắm chặt góc áo, dáng điệu cực kỳ bất an
Lạc Kính Văn nội tâm do dự, trong lòng đã thấy sự đối lập giữa Lạc Vân Hi và Lạc Nguyệt Kỳ, rõ ràng phản ứng của Lạc vân Hi không nên như thế này
Trong nháy mắt, Lạc Vân Hi cảm giác giác được có ánh mắt đang dán sát trên người mình, nhưng trên mặt nàng lại làm bộ như không biết
Nghe xong Lý Tài khóc lóc kể lể, vẻ mặt Lạc Kính Văn vô cùng tức giận
Không nghĩ tới, nữ nhi vừa trở về, đã có thể áp chế lời đồn, đây là điều mà hắn không thể ngờ tới
Lạc Vân Hi nhân cơ hội nhấc lên tà váy, quỳ rạp xuống đất, đáy mắt lộ vẻ cầu xin: "Phụ thân, người nhất định phải thay nữ nhi làm chủ! Lời nói của Đồ Tứ là do biểu huynh của hắn cũng là người hầu trong Lạc phủ chúng ta nói ra. Người trong phủ không thích nữ nhi cũng không quan trọng, nhưng bọn họ lại không niệm tình ân đức của phụ thân, đưa ra lời đồn bậy bạ, hãm hại không chỉ là nữ nhi, còn là toàn bộ Lạc phủ a!"
Lạc Kính Văn ngẩn ra, dĩ nhiên trong đầu hiểu được
Đúng vậy, việc hôm nay tuy rằng nhắm vào Lạc Vân Hi, rồi sao lại không phải mặt mũi của Lạc phủ chứ?
Việc này bởi vì liên quan đến tính mạng, nên Đồ Tứ vội vàng vàng nói tên biểu huynh Đồ Cương
Sắc mặt Lạc Kính Văn xanh mét, cả giận nói: "Gọi Đồ Cương tới đây cho bản úy!"
Người gọi là Đồ Cương kia chính là người mới được thăng chức quản sự ngoại viên
Chỉ chốc lát sau, một gã sai vặt trên mặt đầy mồ hôi chạy vào đại sảnh. Vừa tiến vào liền quỳ xuống trước mặt Lạc Kính Văn, run rẩy
Hắn đang muốn giải thích, Lạc kính Văn lại hung hăng quát lớn: "Cẩu nô tài, Lạc phủ không phải là nơi ngươi có thể nói linh tinh"
Tâm tình hắn giờ phút này cực kỳ không vui
Vừa nghĩ tới hạ nhân trong phủ sau lưng bàn luận về nữ nhi của mình, phá hủy thanh danh Lạc phủ, hướng trên mặt hắn bôi đen, hắn liền hận không thể giết người!
"Lão gia, nô tài oan uổng!" Đồ Cương còn muốn nói xạo
Đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một đôi giày thêu hoa, hắn sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu
Lạc Vân Hi từ trên cao nhìn xuống, đôi phượng mâu lạnh như dao nhỏ, lạnh lùng nhìn thẳng hắn
Chẳng hiểu tại sao, Đồ Cương cảm thấy cả người run rẩy
Khuôn mặt tam tiểu thư này vẫn không thay đổi là mấy, nhưng vì sao khi hắn bắt gặp gương mặt kia lại cả thấy sợ hãi?
Là ánh mắt của nàng!
Lạnh như băng không có tình cảm gì!
Thấy rõ hết thảy sự sắc bén, làm sao tiểu cô nương mười ba tuổi lại có ánh mắt như vậy!
"Oan uổng ngươi? Thân đệ của ngươi cũng oan uổng ngươi? Đồ gia chỉ có ngươi ở trong Lạc phủ làm người hầu, hắn có thể nghe được tin tức về ta, không phải thông qua ngươi, thì có thể thông qua ai?" Lạc Vân Hi rõ ràng từng chữ phun ra rành mạch
"Nô tài không biết" Đồ Cương chột dạ cúi đầu
"Cho dù ngươi không biết, thân là quản sự của Lạc phủ, ngay cả thân đệ đệ cũng quản không tốt, tùy ý hắt chậu nước bẩn lên người chủ tử, đối với việc này ngươi còn tư cách làm quản sự sao? Ngươi còn có thể diện đối diện với chủ tử của mình sao?"
Giọng nói của Lạc Vân Hi vô cùng sắc bén
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Khóe miệng Lạc Vân Hi gợi lên nụ cười, cười như không cười, ánh mắt Lạc thái úy đột nhiên chuyển hướng đến phía Lạc Vân hi
Nữ nhi này sao... Hắn nhăn mi mắt
Trong sảnh chật ních, có người đang ngồi trên ghế, Lạc Vân hi cũng không vội đến, nàng thong dong đứng ở bên ngoài, đánh giá từng người một
So với Lạc Nguyệt Kỳ không được bình tĩnh như vậy
Nàng vốn bằng tuổi với Lạc Vân Hi, chỉ so với nàng nhỏ hơn bảy tháng, mười ba tuổi, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhỏ. Suốt ba năm ở thôn quê, nhất thời không thể thích ứng được với không khí uy nghiêm của gia tộc
Đầu cúi xuống thật thấp, hai tay nắm chặt góc áo, dáng điệu cực kỳ bất an
Lạc Kính Văn nội tâm do dự, trong lòng đã thấy sự đối lập giữa Lạc Vân Hi và Lạc Nguyệt Kỳ, rõ ràng phản ứng của Lạc vân Hi không nên như thế này
Trong nháy mắt, Lạc Vân Hi cảm giác giác được có ánh mắt đang dán sát trên người mình, nhưng trên mặt nàng lại làm bộ như không biết
Nghe xong Lý Tài khóc lóc kể lể, vẻ mặt Lạc Kính Văn vô cùng tức giận
Không nghĩ tới, nữ nhi vừa trở về, đã có thể áp chế lời đồn, đây là điều mà hắn không thể ngờ tới
Lạc Vân Hi nhân cơ hội nhấc lên tà váy, quỳ rạp xuống đất, đáy mắt lộ vẻ cầu xin: "Phụ thân, người nhất định phải thay nữ nhi làm chủ! Lời nói của Đồ Tứ là do biểu huynh của hắn cũng là người hầu trong Lạc phủ chúng ta nói ra. Người trong phủ không thích nữ nhi cũng không quan trọng, nhưng bọn họ lại không niệm tình ân đức của phụ thân, đưa ra lời đồn bậy bạ, hãm hại không chỉ là nữ nhi, còn là toàn bộ Lạc phủ a!"
Lạc Kính Văn ngẩn ra, dĩ nhiên trong đầu hiểu được
Đúng vậy, việc hôm nay tuy rằng nhắm vào Lạc Vân Hi, rồi sao lại không phải mặt mũi của Lạc phủ chứ?
Việc này bởi vì liên quan đến tính mạng, nên Đồ Tứ vội vàng vàng nói tên biểu huynh Đồ Cương
Sắc mặt Lạc Kính Văn xanh mét, cả giận nói: "Gọi Đồ Cương tới đây cho bản úy!"
Người gọi là Đồ Cương kia chính là người mới được thăng chức quản sự ngoại viên
Chỉ chốc lát sau, một gã sai vặt trên mặt đầy mồ hôi chạy vào đại sảnh. Vừa tiến vào liền quỳ xuống trước mặt Lạc Kính Văn, run rẩy
Hắn đang muốn giải thích, Lạc kính Văn lại hung hăng quát lớn: "Cẩu nô tài, Lạc phủ không phải là nơi ngươi có thể nói linh tinh"
Tâm tình hắn giờ phút này cực kỳ không vui
Vừa nghĩ tới hạ nhân trong phủ sau lưng bàn luận về nữ nhi của mình, phá hủy thanh danh Lạc phủ, hướng trên mặt hắn bôi đen, hắn liền hận không thể giết người!
"Lão gia, nô tài oan uổng!" Đồ Cương còn muốn nói xạo
Đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một đôi giày thêu hoa, hắn sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu
Lạc Vân Hi từ trên cao nhìn xuống, đôi phượng mâu lạnh như dao nhỏ, lạnh lùng nhìn thẳng hắn
Chẳng hiểu tại sao, Đồ Cương cảm thấy cả người run rẩy
Khuôn mặt tam tiểu thư này vẫn không thay đổi là mấy, nhưng vì sao khi hắn bắt gặp gương mặt kia lại cả thấy sợ hãi?
Là ánh mắt của nàng!
Lạnh như băng không có tình cảm gì!
Thấy rõ hết thảy sự sắc bén, làm sao tiểu cô nương mười ba tuổi lại có ánh mắt như vậy!
"Oan uổng ngươi? Thân đệ của ngươi cũng oan uổng ngươi? Đồ gia chỉ có ngươi ở trong Lạc phủ làm người hầu, hắn có thể nghe được tin tức về ta, không phải thông qua ngươi, thì có thể thông qua ai?" Lạc Vân Hi rõ ràng từng chữ phun ra rành mạch
"Nô tài không biết" Đồ Cương chột dạ cúi đầu
"Cho dù ngươi không biết, thân là quản sự của Lạc phủ, ngay cả thân đệ đệ cũng quản không tốt, tùy ý hắt chậu nước bẩn lên người chủ tử, đối với việc này ngươi còn tư cách làm quản sự sao? Ngươi còn có thể diện đối diện với chủ tử của mình sao?"
Giọng nói của Lạc Vân Hi vô cùng sắc bén
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook