Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chapter 2 Hoạ sát thân
“Haizz...”
Trương Hạo thở dài, lăn lộn thê thảm như vậy, có hơi lao lực và tiều tụy.
Lấy máy tính bảng ra, đây có lẽ là thứ quý giá nhất trên người anh. Anh đã may mắn tìm thấy nó trên một con phố Cổ. Ban đầu anh đã cân nhắc xem có nên mua máy tính bảng này không, giá tận 6 triệu, đủ để trả tiền thuê nhà luôn đấy.
Tuy vậy nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, cái máy này là của Apple, 6 triệu cũng quá rẻ so với bình thường rồi, hay là cứ đi vay tiền trước đi. Cứ vượt qua được cửa ải khó khăn lần này, ngày mai sẽ đi công trường kiếm việc rồi từ từ trả nợ sau.
Trương Hạo dùng ké mạng dưới lầu, mở được phần mềm QQ ra, gửi tin nhắn ngắn cho Đường Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, em có thể cho anh mượn 6 triệu được không, cần cứu giúp.”
Anh thực sự quá nghèo, thời gian qua đều phải tự trang trải một mình, lăn lộn ở thành phố Trung Hải lâu như vậy cũng không có bạn bè, tháng trước mới quen biết được một nữ sinh tên Đường Tiểu Uyển này, hơn nữa em ấy vẫn còn là học sinh.
Đường Tiểu Uyển năm nay mười lăm tuổi, vừa lên cấp ba, thành tích học tập rất tốt, người lại ngoan ngoãn, đáng yêu, lại còn là hoa khôi của trường học em ấy. Chỉ là thời kỳ dậy thì của thiếu nữ nên có chút phản nghịch và cứng đầu.
Tháng trước, Trương Hạo có bày hàng vỉa hè đoán mệnh trên đường Phố Cổ, đúng lúc mấy nhóm học sinh lại đang tìm thú vui để bớt nhàm chán, ví dụ như đoán mệnh hay gì đó, hoàn toàn không coi nó là chuyện to tát gì cả. Ngược lại anh lại chém bừa vài câu chuyện nông thôn quỷ quái, để cho Đường Tiểu Uyển tò mò. Nữ sinh trẻ tuổi mà, liền rất thích nghe câu chuyện quỷ kiểu này, vì vậy thường hay đến đường Phố Cổ này tìm anh. Vì thường xuyên qua lại nên hai người giờ thân nhau luôn rồi.
Gia cảnh Đường Tiểu Uyển rất tốt, tiền tiêu vặt mỗi tuần là mấy trăm nghìn, bây giờ anh mượn khoảng 6 triệu chắc cũng không ảnh hưởng gì lớn đâu.
Nhưng mà trong lòng Trương Hạo lại cảm thấy có chút xấu hổ, anh là một người đàn ông lại phải lừa một nữ sinh để vay tiền, lòng tự ái thật sự bị đả thương rất nặng, nhưng mà, anh hùng khó qua ải đồng tiền.
Qua một hồi lâu, Đường Tiểu Uyển đáp lại: “Được!”
Thấy Đường Tiểu Uyển đồng ý, Trương Hạo thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sự tình vay tiền này, kỳ thực cũng khá khó mở miệng, cũng may là mặt anh đủ dày, vội vàng hồi phục. “Đường Phố Cổ, gặp ở chỗ cũ.”
Trương Hạo về nhà, mặc lên mình bộ trường sam cũ, đeo lên một kính lão râm, cầm theo vật kiếm cơm rồi bảng hiệu viết là “Trương mù bói toán”, hoàn toàn là bộ dạng giang hồ lừa bịp, lại chuẩn bị bày hàng ở vỉa hè Phố Cổ, ba mươi nghìn một lần, một lần lừa một người.
Đến đường Phố Cổ, thầy tướng số cũng đi ra, rất ra dáng làm ăn. Bên cạnh đó mấy người cùng nghề thấy anh tới, mặt mày vui vẻ đến chào hỏi, “Trương mù, hôm nay đến sớm thế.”
“Haha, mọi người đến sớm thế.”
Trương Hạo nở nụ cười, mấy năm vào nam ra bắc này, anh cũng học được cách lăn lộn khéo léo, hiểu rõ được con đường giang hồ này. Thấy tiếng người thì đáp lại, gặp phải quỷ thì nói chuyện hoang đường, người gọi là bạn này kỳ thực chính là đối thủ. Làm ăn trên đường Phố Cổ này, lừa được một người thì mất một người, nhưng mặt mũi lúc bắt chuyện vẫn rất thân thiện.
“Trương mù, hôm nay tôi thấy ấn đường cậu toàn là màu đen, cẩn thận có họa sát thân đấy.”
Mấy người bạn này cười như không cười, tên nhóc này hóa ra lại là một kẻ lừa đảo, tuổi còn trẻ vậy mà lại giả mù. Người khác nhìn thấy là biết ngay là lừa đảo, bôi xấu toàn bộ danh tiếng bọn họ.
“Chúng ta đều là người tu hành, quan trọng việc gặp dữ hóa lành, không sợ xui xẻo.”
Trương Hạo bên ngoài cười nhưng bên trong lại thầm mắng một trận, họa sát thân em gái ông, anh đây đã sớm học qua cấp ba rồi, chưa bao giờ mê tín. Mặc dù anh kiếm cơm nhờ lừa lọc, nhưng lại bị chơi đùa ngay trước mặt, còn không mau trở về đọc nhiều sách lên.
Lúc này, một chiếc xe Hummer đi vào Phố Cổ, xuống xe là mấy đại ca mặc Âu phục, đi thẳng tới gian hàng của Trương Hạo.
Trương Hạo sững sờ, đây là tình huống gì, sắp có đơn làm ăn lớn rồi sao?
Mấy người kia lại cười trên nỗi đau người khác. Sáng sớm hôm nay có người tới tra ra gốc gác của Trương Hạo, nghe nói tên nhóc này lừa gạt con gái nhà người ta, bị cha mẹ họ phát hiện, giờ tìm tới tận cửa luôn rồi.
“Cậu chính là Trương Hạo?” Người đàn ông dẫn đầu hỏi.
“Hả, tôi là Trương Hạo, đại ca đây là muốn xem tướng đoán mệnh sao?” Trương Hạo yếu ớt hỏi, nhìn bộ dạng này có chút giống người xấu. Trong lòng vội vàng tự đánh giá qua một lần, gần đây anh không có làm hại người nào cả mà, nhỉ.
“Đồ không ra gì nhà mày, chính thằng chó này đã lừa cô chủ nhà chúng ta, đánh nó cho tao.”
Người đàn ông đấy quát một tiếng, mấy người chen nhau đi lên, hoàn toàn không cho Trương Hạo cơ hội giải thích, đập phá gian hàng, rồi đấm vào người anh.
Mặc dù Trương Hạo có luyện qua mấy quyền, nhưng đều là động tác võ thuật có cho đẹp, sao mà chống đỡ được mấy quyền đấu thật này. Anh bị đánh sưng mặt sưng mũi lên nhưng vẫn chỉ dám ôm đầu kêu thảm thiết.
“Đại ca, đừng đánh, đừng đánh nữa, oan cho em quá, oan quá.”
Trương Hạo chật vật xin tha, tất nhiên không biết vì sao lại bị đánh. Tuy anh đúng là lừa đảo, nhưng chưa từng lừa gạt người phụ nữ nào cả.
“Nhóc con, còn dám kêu oan, tin nhắn này là cậu gửi còn gì?”
Người đấy lấy điện thoại ra, trên màn hình là QQ của Đường Tiểu Uyển, mà trong đấy là tin nhắn vay tiền của Trương Hạo.
Trương Hạo thở dài, lăn lộn thê thảm như vậy, có hơi lao lực và tiều tụy.
Lấy máy tính bảng ra, đây có lẽ là thứ quý giá nhất trên người anh. Anh đã may mắn tìm thấy nó trên một con phố Cổ. Ban đầu anh đã cân nhắc xem có nên mua máy tính bảng này không, giá tận 6 triệu, đủ để trả tiền thuê nhà luôn đấy.
Tuy vậy nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, cái máy này là của Apple, 6 triệu cũng quá rẻ so với bình thường rồi, hay là cứ đi vay tiền trước đi. Cứ vượt qua được cửa ải khó khăn lần này, ngày mai sẽ đi công trường kiếm việc rồi từ từ trả nợ sau.
Trương Hạo dùng ké mạng dưới lầu, mở được phần mềm QQ ra, gửi tin nhắn ngắn cho Đường Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, em có thể cho anh mượn 6 triệu được không, cần cứu giúp.”
Anh thực sự quá nghèo, thời gian qua đều phải tự trang trải một mình, lăn lộn ở thành phố Trung Hải lâu như vậy cũng không có bạn bè, tháng trước mới quen biết được một nữ sinh tên Đường Tiểu Uyển này, hơn nữa em ấy vẫn còn là học sinh.
Đường Tiểu Uyển năm nay mười lăm tuổi, vừa lên cấp ba, thành tích học tập rất tốt, người lại ngoan ngoãn, đáng yêu, lại còn là hoa khôi của trường học em ấy. Chỉ là thời kỳ dậy thì của thiếu nữ nên có chút phản nghịch và cứng đầu.
Tháng trước, Trương Hạo có bày hàng vỉa hè đoán mệnh trên đường Phố Cổ, đúng lúc mấy nhóm học sinh lại đang tìm thú vui để bớt nhàm chán, ví dụ như đoán mệnh hay gì đó, hoàn toàn không coi nó là chuyện to tát gì cả. Ngược lại anh lại chém bừa vài câu chuyện nông thôn quỷ quái, để cho Đường Tiểu Uyển tò mò. Nữ sinh trẻ tuổi mà, liền rất thích nghe câu chuyện quỷ kiểu này, vì vậy thường hay đến đường Phố Cổ này tìm anh. Vì thường xuyên qua lại nên hai người giờ thân nhau luôn rồi.
Gia cảnh Đường Tiểu Uyển rất tốt, tiền tiêu vặt mỗi tuần là mấy trăm nghìn, bây giờ anh mượn khoảng 6 triệu chắc cũng không ảnh hưởng gì lớn đâu.
Nhưng mà trong lòng Trương Hạo lại cảm thấy có chút xấu hổ, anh là một người đàn ông lại phải lừa một nữ sinh để vay tiền, lòng tự ái thật sự bị đả thương rất nặng, nhưng mà, anh hùng khó qua ải đồng tiền.
Qua một hồi lâu, Đường Tiểu Uyển đáp lại: “Được!”
Thấy Đường Tiểu Uyển đồng ý, Trương Hạo thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sự tình vay tiền này, kỳ thực cũng khá khó mở miệng, cũng may là mặt anh đủ dày, vội vàng hồi phục. “Đường Phố Cổ, gặp ở chỗ cũ.”
Trương Hạo về nhà, mặc lên mình bộ trường sam cũ, đeo lên một kính lão râm, cầm theo vật kiếm cơm rồi bảng hiệu viết là “Trương mù bói toán”, hoàn toàn là bộ dạng giang hồ lừa bịp, lại chuẩn bị bày hàng ở vỉa hè Phố Cổ, ba mươi nghìn một lần, một lần lừa một người.
Đến đường Phố Cổ, thầy tướng số cũng đi ra, rất ra dáng làm ăn. Bên cạnh đó mấy người cùng nghề thấy anh tới, mặt mày vui vẻ đến chào hỏi, “Trương mù, hôm nay đến sớm thế.”
“Haha, mọi người đến sớm thế.”
Trương Hạo nở nụ cười, mấy năm vào nam ra bắc này, anh cũng học được cách lăn lộn khéo léo, hiểu rõ được con đường giang hồ này. Thấy tiếng người thì đáp lại, gặp phải quỷ thì nói chuyện hoang đường, người gọi là bạn này kỳ thực chính là đối thủ. Làm ăn trên đường Phố Cổ này, lừa được một người thì mất một người, nhưng mặt mũi lúc bắt chuyện vẫn rất thân thiện.
“Trương mù, hôm nay tôi thấy ấn đường cậu toàn là màu đen, cẩn thận có họa sát thân đấy.”
Mấy người bạn này cười như không cười, tên nhóc này hóa ra lại là một kẻ lừa đảo, tuổi còn trẻ vậy mà lại giả mù. Người khác nhìn thấy là biết ngay là lừa đảo, bôi xấu toàn bộ danh tiếng bọn họ.
“Chúng ta đều là người tu hành, quan trọng việc gặp dữ hóa lành, không sợ xui xẻo.”
Trương Hạo bên ngoài cười nhưng bên trong lại thầm mắng một trận, họa sát thân em gái ông, anh đây đã sớm học qua cấp ba rồi, chưa bao giờ mê tín. Mặc dù anh kiếm cơm nhờ lừa lọc, nhưng lại bị chơi đùa ngay trước mặt, còn không mau trở về đọc nhiều sách lên.
Lúc này, một chiếc xe Hummer đi vào Phố Cổ, xuống xe là mấy đại ca mặc Âu phục, đi thẳng tới gian hàng của Trương Hạo.
Trương Hạo sững sờ, đây là tình huống gì, sắp có đơn làm ăn lớn rồi sao?
Mấy người kia lại cười trên nỗi đau người khác. Sáng sớm hôm nay có người tới tra ra gốc gác của Trương Hạo, nghe nói tên nhóc này lừa gạt con gái nhà người ta, bị cha mẹ họ phát hiện, giờ tìm tới tận cửa luôn rồi.
“Cậu chính là Trương Hạo?” Người đàn ông dẫn đầu hỏi.
“Hả, tôi là Trương Hạo, đại ca đây là muốn xem tướng đoán mệnh sao?” Trương Hạo yếu ớt hỏi, nhìn bộ dạng này có chút giống người xấu. Trong lòng vội vàng tự đánh giá qua một lần, gần đây anh không có làm hại người nào cả mà, nhỉ.
“Đồ không ra gì nhà mày, chính thằng chó này đã lừa cô chủ nhà chúng ta, đánh nó cho tao.”
Người đàn ông đấy quát một tiếng, mấy người chen nhau đi lên, hoàn toàn không cho Trương Hạo cơ hội giải thích, đập phá gian hàng, rồi đấm vào người anh.
Mặc dù Trương Hạo có luyện qua mấy quyền, nhưng đều là động tác võ thuật có cho đẹp, sao mà chống đỡ được mấy quyền đấu thật này. Anh bị đánh sưng mặt sưng mũi lên nhưng vẫn chỉ dám ôm đầu kêu thảm thiết.
“Đại ca, đừng đánh, đừng đánh nữa, oan cho em quá, oan quá.”
Trương Hạo chật vật xin tha, tất nhiên không biết vì sao lại bị đánh. Tuy anh đúng là lừa đảo, nhưng chưa từng lừa gạt người phụ nữ nào cả.
“Nhóc con, còn dám kêu oan, tin nhắn này là cậu gửi còn gì?”
Người đấy lấy điện thoại ra, trên màn hình là QQ của Đường Tiểu Uyển, mà trong đấy là tin nhắn vay tiền của Trương Hạo.
Bình luận facebook