Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chapter 3 Thông suốt (1)
Trương Hạo không ngốc, ngay lập tức hiểu được. Đường Tiểu Uyển còn là một nữ sinh chưa hiểu chuyện, cha mẹ trong nhà phát hiện cô giao du cùng một tên thầy bói giang hồ, hơn nữa tên thầy bói này vẫn còn rất trẻ tuổi. Hiện giờ xã hội đang loạn, cha mẹ người ta sẽ nghĩ như thế nào? Hiển nhiên, cho rằng anh là một tên lừa đảo, mà xui xẻo anh còn vừa mở miệng vay tiền xong, chứng cứ vô cùng xác thực, oan ức này anh có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
"Hiểu lầm, mọi người hiểu lầm rồi." Trương Hạo buồn rầu khóc lóc.
"Nhóc con, ông chủ Đường chúng tao nhân từ, lần này chỉ cho mày một giáo huấn nho nhỏ. Trong vòng ba ngày, cút khỏi thành phố Trung Hải, nếu không ban đêm đi đường coi chừng cẩn thận."
Bỏ lại một câu đe dọa, mấy người lên xe lái ra khỏi Phố Cổ.
"Trương mù, nhớ lời thúc thúc vừa nói không, cẩn thận họa sát thân." Mấy ông chú thầy bói bên cạnh nở nụ cười trêu tức, lộ ra vẻ khinh bỉ.
Giang hồ truyền miệng một câu châm ngôn rằng: Không được động đến phụ nữ và trẻ nhỏ, tiểu tử Trương Hạo này thế mà dám lừa nữ sinh vẫn còn đang tuổi đi học, một tay thành thạo dàn dựng "cuộc lừa đảo", số không may bị cha mẹ người ta biết rồi, tìm đến tận cửa, chỉ bị đánh có một trận coi như tốt số, nếu gặp người nào lòng dạ ác độc, không chừng đã thuê người hạ độc thủ.
"Tiểu tử, ăn bát cơm bằng cái nghề này, cho dù phán không chính xác cùng không phải lừa đảo, chỉ là học nghệ không tinh. Chú ngàn vạn lần đừng học mấy trò bịp bợm của bọn đào mỏ, sẽ phạm vào kiêng kị của giang hồ."
Một ông thầy bói khác nói ra mấy lời thấm thía, lừa những phú bà khuê phòng tịch mịch thì cũng thôi, tên này vậy mà dám lừa một thiếu nữ còn chưa có lớn hết, quả thật táng tận lương tâm.
"Mẹ kiếp, tôi bị oan uổng thật mà."
Cảm nhận được sự khinh bỉ từ mấy lão thầy bói khác, Trương Hạo chỉ có thể yên lặng ngậm đắng nuốt cay, có khổ không nói nên lời, giời ạ chuyện này đúng là mẹ nhà nó.
"Bọn đào mỏ” là cách xưng hô có từ trước đây để chỉ những tiểu bạch kiểm chuyên đi lừa phụ nữ kiếm cơm. Trong vòng luẩn quẩn của giang hồ thì "đào mỏ" và "mẹ mìn" có thể nói như chuột chạy qua đường, người người đuổi đánh. Cho dù lấy mánh khóe để bịp người như Giang Tương phái cũng coi thường.
"Chết tiệt, may còn chưa bị đánh chết, xem ra không thế sống ở Thành phố Trung Hải này nữa rồi."
Trương Hạo xoa xoa khuôn mặt, chỗ xanh chỗ tím đau đến nhe răng trợn mắt, tiền không vay được, còn bị người đánh cho một trận, gian hàng cũng bị đập nát, người ta còn đe dọa anh mau cút khỏi Thành phố Trung Hải nữa.
Thu thập đống đồ vật rách nát của mình, Trương Hạo yên lặng rời đi.
Dọc trên Phố cổ có toàn đồ vật liên quan đến các ngành nghề truyền thống, đồ thủ công, đồ ăn vặt, đồ cổ, thầy tướng số, tranh kẹo đường, trong lòng Trương Hạo phiền muộn, một mình đi trên đường không có mục tiêu.
Bên đường có một bác trai nông dân, xách trên tay một con rùa to giao bán: “Trấn Thủy Long Quy, đồ tốt giá rẻ đây!"
Mấy du khách thấy làm lạ vây xem xung quanh, bác trai đặt con rùa xuống, khoe khoang giới thiệu lai lịch lão rùa này, nói rằng đây là Trấn Thủy Long Vương ở giếng nước trong thôn, đã nuôi được ba trăm năm, là đời con cháu của Rùa thần.
Trương Hạo nghe được hai chữ "trấn thủy" cũng nổi lên tò mò, bước tới gần nhìn xem.
Trấn thủy cũng được coi là một phương diện thuộc về phong thủy. Nguồn gốc của nó bắt đầu từ xa xưa, người dân sẽ nuôi mấy con tôm, cá hoặc rùa để giám định chất lượng nước, nếu chất lượng nước thay đổi, hoặc bị ô nhiễm, hoặc bị nhiễm độc, thì tôm cá rùa sẽ có biểu hiện khác thường, gọi là "Trấn thủy". Nhưng trải qua thời gian dài, trấn thủy trở thành một tập tục, những gia đình giàu có dùng kỳ trân dị thú để trấn thủy, giống như kẻ có tiền bây giờ nuôi thú cưng, càng hiếm có lại càng quý giá.
Mà càng hiếm có thì lại càng có nhiều chuyện lạ, có nhiều con vật dùng để trấn thủy có tuổi thọ vô cùng dài, đồn rằng đã tu luyện thành tinh, thường thì những nông dân từ thế hệ trước biết rất nhiều chuyện kỳ quái xung quanh vấn đề này.
Nhưng mà tục ngữ nói, người già thành tinh, rùa già hóa linh, những con vật này sống lâu con nào cũng có chỗ quỷ dị. Con rùa này không biết là giống gì, mai rùa đỏ sậm, đầu cũng có vài phần giống rồng, người vây xem càng ngày càng nhiều.
Đúng lúc này có tiếng xe gắn máy nổ ầm ầm, kèm theo là tiếng người kinh hoảng hô lớn: "Nhanh tránh ra, chân phanh bị đứt."
Mọi người vô cùng sợ hãi, dồn dập chạy đi, cả đoạn đường rối loạn cả lên.
Trương Hạo nhìn thấy xe gắn máy kia đang tông thẳng hướng mình, sợ đến mức ngã ngồi trên đất, lăn một vòng tránh né, miệng chửi bậy không ngừng, hù chết bé ngoan.
Mà bác trai bán rùa kia cũng hoảng sợ, người vội vàng tránh né, còn rùa thì vẫn vứt trên mặt đất, chiếc xe gắn máy lao đến, nghiến con rùa thành bánh thịt, máu rùa màu đỏ sậm văng tung tóe, vừa đẹp bắn ngay vào trong mắt Trương Hạo.
"A, mắt của ta."
Trương Hạo vội vàng dụi mắt, hai mắt bị máu rùa bắn trúng có cảm giác càng ngày càng nóng bỏng đau nhức, giống như bị dung nham rơi vào. Trương Hạo kinh hãi, chết tiệt, đúng là tai bay vạ gió, chẳng nhẽ anh muốn thành Trương mù thật sao.
Nhưng sau cảm giác bỏng rát lúc đầu, từ trong mắt bỗng chảy xuôi ra một dòng khí trong suốt lan tràn toàn thân, giống như phá vỡ một tầng xiềng xích vô hình, cả người Trương Hạo trở lên thỏa mái, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn.
Không biết có phải áo giác không, khi anh mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt giống như rõ ràng hơn, có một loại cảm giác mơ hồ không nói rõ được, giữa trời với người, người với người, rồi tự bản thân mỗi người, tựa hồ tất cả đều mang theo một cỗ huyền diệu nào đó từ nơi sâu xa, nhưng cụ thể đó là gì, anh cũng không rõ ràng. Giống như một dãy số lộn xộn, người bình thường nhìn không có cảm giác gì nhưng các nhà toán học chỉ cần liếc mắt có thể nhận ra mối liên hệ, quy luật ở trong đó.
"Hiểu lầm, mọi người hiểu lầm rồi." Trương Hạo buồn rầu khóc lóc.
"Nhóc con, ông chủ Đường chúng tao nhân từ, lần này chỉ cho mày một giáo huấn nho nhỏ. Trong vòng ba ngày, cút khỏi thành phố Trung Hải, nếu không ban đêm đi đường coi chừng cẩn thận."
Bỏ lại một câu đe dọa, mấy người lên xe lái ra khỏi Phố Cổ.
"Trương mù, nhớ lời thúc thúc vừa nói không, cẩn thận họa sát thân." Mấy ông chú thầy bói bên cạnh nở nụ cười trêu tức, lộ ra vẻ khinh bỉ.
Giang hồ truyền miệng một câu châm ngôn rằng: Không được động đến phụ nữ và trẻ nhỏ, tiểu tử Trương Hạo này thế mà dám lừa nữ sinh vẫn còn đang tuổi đi học, một tay thành thạo dàn dựng "cuộc lừa đảo", số không may bị cha mẹ người ta biết rồi, tìm đến tận cửa, chỉ bị đánh có một trận coi như tốt số, nếu gặp người nào lòng dạ ác độc, không chừng đã thuê người hạ độc thủ.
"Tiểu tử, ăn bát cơm bằng cái nghề này, cho dù phán không chính xác cùng không phải lừa đảo, chỉ là học nghệ không tinh. Chú ngàn vạn lần đừng học mấy trò bịp bợm của bọn đào mỏ, sẽ phạm vào kiêng kị của giang hồ."
Một ông thầy bói khác nói ra mấy lời thấm thía, lừa những phú bà khuê phòng tịch mịch thì cũng thôi, tên này vậy mà dám lừa một thiếu nữ còn chưa có lớn hết, quả thật táng tận lương tâm.
"Mẹ kiếp, tôi bị oan uổng thật mà."
Cảm nhận được sự khinh bỉ từ mấy lão thầy bói khác, Trương Hạo chỉ có thể yên lặng ngậm đắng nuốt cay, có khổ không nói nên lời, giời ạ chuyện này đúng là mẹ nhà nó.
"Bọn đào mỏ” là cách xưng hô có từ trước đây để chỉ những tiểu bạch kiểm chuyên đi lừa phụ nữ kiếm cơm. Trong vòng luẩn quẩn của giang hồ thì "đào mỏ" và "mẹ mìn" có thể nói như chuột chạy qua đường, người người đuổi đánh. Cho dù lấy mánh khóe để bịp người như Giang Tương phái cũng coi thường.
"Chết tiệt, may còn chưa bị đánh chết, xem ra không thế sống ở Thành phố Trung Hải này nữa rồi."
Trương Hạo xoa xoa khuôn mặt, chỗ xanh chỗ tím đau đến nhe răng trợn mắt, tiền không vay được, còn bị người đánh cho một trận, gian hàng cũng bị đập nát, người ta còn đe dọa anh mau cút khỏi Thành phố Trung Hải nữa.
Thu thập đống đồ vật rách nát của mình, Trương Hạo yên lặng rời đi.
Dọc trên Phố cổ có toàn đồ vật liên quan đến các ngành nghề truyền thống, đồ thủ công, đồ ăn vặt, đồ cổ, thầy tướng số, tranh kẹo đường, trong lòng Trương Hạo phiền muộn, một mình đi trên đường không có mục tiêu.
Bên đường có một bác trai nông dân, xách trên tay một con rùa to giao bán: “Trấn Thủy Long Quy, đồ tốt giá rẻ đây!"
Mấy du khách thấy làm lạ vây xem xung quanh, bác trai đặt con rùa xuống, khoe khoang giới thiệu lai lịch lão rùa này, nói rằng đây là Trấn Thủy Long Vương ở giếng nước trong thôn, đã nuôi được ba trăm năm, là đời con cháu của Rùa thần.
Trương Hạo nghe được hai chữ "trấn thủy" cũng nổi lên tò mò, bước tới gần nhìn xem.
Trấn thủy cũng được coi là một phương diện thuộc về phong thủy. Nguồn gốc của nó bắt đầu từ xa xưa, người dân sẽ nuôi mấy con tôm, cá hoặc rùa để giám định chất lượng nước, nếu chất lượng nước thay đổi, hoặc bị ô nhiễm, hoặc bị nhiễm độc, thì tôm cá rùa sẽ có biểu hiện khác thường, gọi là "Trấn thủy". Nhưng trải qua thời gian dài, trấn thủy trở thành một tập tục, những gia đình giàu có dùng kỳ trân dị thú để trấn thủy, giống như kẻ có tiền bây giờ nuôi thú cưng, càng hiếm có lại càng quý giá.
Mà càng hiếm có thì lại càng có nhiều chuyện lạ, có nhiều con vật dùng để trấn thủy có tuổi thọ vô cùng dài, đồn rằng đã tu luyện thành tinh, thường thì những nông dân từ thế hệ trước biết rất nhiều chuyện kỳ quái xung quanh vấn đề này.
Nhưng mà tục ngữ nói, người già thành tinh, rùa già hóa linh, những con vật này sống lâu con nào cũng có chỗ quỷ dị. Con rùa này không biết là giống gì, mai rùa đỏ sậm, đầu cũng có vài phần giống rồng, người vây xem càng ngày càng nhiều.
Đúng lúc này có tiếng xe gắn máy nổ ầm ầm, kèm theo là tiếng người kinh hoảng hô lớn: "Nhanh tránh ra, chân phanh bị đứt."
Mọi người vô cùng sợ hãi, dồn dập chạy đi, cả đoạn đường rối loạn cả lên.
Trương Hạo nhìn thấy xe gắn máy kia đang tông thẳng hướng mình, sợ đến mức ngã ngồi trên đất, lăn một vòng tránh né, miệng chửi bậy không ngừng, hù chết bé ngoan.
Mà bác trai bán rùa kia cũng hoảng sợ, người vội vàng tránh né, còn rùa thì vẫn vứt trên mặt đất, chiếc xe gắn máy lao đến, nghiến con rùa thành bánh thịt, máu rùa màu đỏ sậm văng tung tóe, vừa đẹp bắn ngay vào trong mắt Trương Hạo.
"A, mắt của ta."
Trương Hạo vội vàng dụi mắt, hai mắt bị máu rùa bắn trúng có cảm giác càng ngày càng nóng bỏng đau nhức, giống như bị dung nham rơi vào. Trương Hạo kinh hãi, chết tiệt, đúng là tai bay vạ gió, chẳng nhẽ anh muốn thành Trương mù thật sao.
Nhưng sau cảm giác bỏng rát lúc đầu, từ trong mắt bỗng chảy xuôi ra một dòng khí trong suốt lan tràn toàn thân, giống như phá vỡ một tầng xiềng xích vô hình, cả người Trương Hạo trở lên thỏa mái, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn.
Không biết có phải áo giác không, khi anh mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt giống như rõ ràng hơn, có một loại cảm giác mơ hồ không nói rõ được, giữa trời với người, người với người, rồi tự bản thân mỗi người, tựa hồ tất cả đều mang theo một cỗ huyền diệu nào đó từ nơi sâu xa, nhưng cụ thể đó là gì, anh cũng không rõ ràng. Giống như một dãy số lộn xộn, người bình thường nhìn không có cảm giác gì nhưng các nhà toán học chỉ cần liếc mắt có thể nhận ra mối liên hệ, quy luật ở trong đó.
Bình luận facebook