Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210
Nàng thậm chí còn không nhìn thấy rõ ràng đã chứng kiến Sở Diệp Hàn giết hại người mà không cần tốn nhiều sức. Chiêu kiếm của hắn nhanh chóng chuẩn xác và cũng rất tàn nhẫn, dáng người giống như rồng bay, tốc độ nhanh giống như một tia chớp. Vân Nhược Linh xem đến đây nhìn thấy trong này bất chợt phát hiện ra là Sở Diệp Hàn quá mạnh, bọn họ nhất định sẽ thắng.
Ngay vào lúc này, một cái bóng đen lặng lẽ đi từ phía sau tới trước mặt Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh đang cổ vũ cho Sở Diệp Hàn bỗng dưng nhìn thấy bóng đen kia đang chạy tới trước mặt nàng, nàng sợ tới mức thét lên: “Vương gia cứu mạng”
Đây là tên thủ lĩnh bên nhóm kia.
Nàng không ngờ rằng hắn ta lại bí mật đến giết nàng.
“Cứu mạng sao? Ly Vương Phi, cho dù hôm nay chúng ta không giết được Ly Vương mà giết được người thì cũng coi như có lời rồi.” Tên thủ lĩnh áo đen âm nói một cách tàn nhẫn.
Nói xong hắn ta đã để lộ ra thanh đạo sáng bóng.
Vân Nhược Linh sợ tới mức vội vàng chạy về trốn ở phía sau xe, nàng vừa trốn vừa nói: “Người các người muốn là Ly Vương, oan có đầu, nợ có chủ, hắn lại không sủng ái ta, hắn và ta không liên quan đến nhau, các người giết ta, chẳng phải là đang lãng phí thời gian hay sao?”
Tên thủ lĩnh áo đen lạnh lùng mỉm cười: “Ai nói giết người là lãng phí thời gian? Người gánh vác trọng trách chữa trị cho Thái hậu, giết người rồi Thái hậu chắc chắn sẽ chết. Bọn ta giết người thì hiển nhiên là sẽ kiểm được món hời lớn rồi.”
Vân Nhược Linh kinh hãi từ tận đáy lòng: “Các người là người của Tấn Vương?”
Chỉ có người của Tấn Vương mới không thể chờ đợi được muốn hại chết Thái hậu, hại chết chỗ dựa sau lưng Sở Diệp Hàn.
Tên thủ lĩnh kia lạnh lùng mỉm cười: “Ngươi hãy đi đến địa ngục đi rồi hãy hỏi câu này.”
Nói xong, hắn ta đã đi giương thanh kiếm lạnh lẽo hướng về Vân Nhược Linh. Nhìn thấy thanh kiếm sắc bén kia hiện ra, lần đầu tiên Vân Nhược Linh cảm nhận được cái chết đang ở rất gần nàng.
Sở Diệp Hàn đang đối phó với bốn tên sát thủ còn lại thì đột nhiên nghe được tiếng thét chói tại của Vân Nhược Linh, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy tên thủ lĩnh áo đen đã tiếp cận được Vân Nhược Linh và đang muốn giết nàng.
Đồng tử của hắn ngay lập tức co lại, đầu ngón chân nhón lên một chút rồi bay lên không trung. Trong tay liên tục đánh ra một loạt Chưởng Phong, đánh bay bốn tên thích khách trước mặt bay ra ngoài.
Tiếp theo là một cơn cuồng phong nổi lên, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, thân ảnh của Sở Diệp Hàn di chuyển một cách nhanh chóng và mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Vân Nhược Linh.
Trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn, hắn lạnh lùng tung chưởng, một chưởng đánh về hướng ngực của tên thủ lĩnh kia, chỉ có điều tên thủ lĩnh kia cũng không phải là một tên dễ bắt nạt. Hắn ta nhanh chóng né sang một bên thoát khỏi một chưởng của Sở Diệp Hàn.
Hai con người có nội lực mạnh mẽ đã không cần dùng kiếm để đánh giáp lá cà mà chỉ cần dùng Chưởng Phong tấn công từ xa là cũng có thể đánh được đối phương.
Cho nên hai người nhất lập tức vứt bỏ kiếm rồi bắt đầu đánh nhau.
Tên thủ lĩnh áo đen kia thấy Sở Diệp Hàn để ý Vân Nhược Linh như vậy bất chợt hừ lạnh một tiếng: “Vốn tưởng rằng Ly Vương không quan tâm đến người ta vậy mà không ngờ rằng lại quan tâm đến Ly Vương Phi như vậy.”
Nói xong, đối mặt lạnh lùng của hắn ta đã giống như mắt của con rắn độc nhìn chăm chăm vào người Vân Nhược Linh.
Sở Diệp Hàn cảm thấy không ổn nên lạnh lùng nói: “Ngươi sai rồi, bản Vương chỉ cảm thấy nàng ta không có giá trị lợi dụng mà thôi, người người phải đối phó là bản Vương đây, ít nói nhảm lại, tới đây nộp mạng đi.
Nói xong, hắn đã tấn công vào hướng của tên thủ lĩnh áo đen, nhưng tên thủ lĩnh áo đen này vô cùng xảo trá, hắn biết mình đánh không lại Sở Diệp Hàn nên đã đổi hướng qua phía Vân Nhược Linh. Đột nhiên một bóng đen chợt lóe lên rồi ngay lập tức vọt đến trước mặt nàng, một chưởng nắm lấy cổ nàng.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Sở Diệp Hàn cũng đồng thời tấn công qua, Một tay hắn kéo Vân Nhược Linh vào trong lòng, đồng thời tay phải tung chưởng, hung hãng đánh về phía của tên thủ lĩnh.
Đúng vào lúc này, bốn tên sát thủ còn lại đã chạy đến đánh lén Sở Diệp Hàn, có mấy người phụ trách âm thầm tới trước mặt hắn, kết hợp cùng tên sát thủ áo đen cùng nhau tấn công Vân Nhược Linh, thu hút sự chú ý của hắn.
Chỉ nghe một tiếng “xoẹt vang lên, âm thanh của thanh kiếm lạnh lẽo đâm vào da thịt.
Ngay vào lúc này, một cái bóng đen lặng lẽ đi từ phía sau tới trước mặt Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh đang cổ vũ cho Sở Diệp Hàn bỗng dưng nhìn thấy bóng đen kia đang chạy tới trước mặt nàng, nàng sợ tới mức thét lên: “Vương gia cứu mạng”
Đây là tên thủ lĩnh bên nhóm kia.
Nàng không ngờ rằng hắn ta lại bí mật đến giết nàng.
“Cứu mạng sao? Ly Vương Phi, cho dù hôm nay chúng ta không giết được Ly Vương mà giết được người thì cũng coi như có lời rồi.” Tên thủ lĩnh áo đen âm nói một cách tàn nhẫn.
Nói xong hắn ta đã để lộ ra thanh đạo sáng bóng.
Vân Nhược Linh sợ tới mức vội vàng chạy về trốn ở phía sau xe, nàng vừa trốn vừa nói: “Người các người muốn là Ly Vương, oan có đầu, nợ có chủ, hắn lại không sủng ái ta, hắn và ta không liên quan đến nhau, các người giết ta, chẳng phải là đang lãng phí thời gian hay sao?”
Tên thủ lĩnh áo đen lạnh lùng mỉm cười: “Ai nói giết người là lãng phí thời gian? Người gánh vác trọng trách chữa trị cho Thái hậu, giết người rồi Thái hậu chắc chắn sẽ chết. Bọn ta giết người thì hiển nhiên là sẽ kiểm được món hời lớn rồi.”
Vân Nhược Linh kinh hãi từ tận đáy lòng: “Các người là người của Tấn Vương?”
Chỉ có người của Tấn Vương mới không thể chờ đợi được muốn hại chết Thái hậu, hại chết chỗ dựa sau lưng Sở Diệp Hàn.
Tên thủ lĩnh kia lạnh lùng mỉm cười: “Ngươi hãy đi đến địa ngục đi rồi hãy hỏi câu này.”
Nói xong, hắn ta đã đi giương thanh kiếm lạnh lẽo hướng về Vân Nhược Linh. Nhìn thấy thanh kiếm sắc bén kia hiện ra, lần đầu tiên Vân Nhược Linh cảm nhận được cái chết đang ở rất gần nàng.
Sở Diệp Hàn đang đối phó với bốn tên sát thủ còn lại thì đột nhiên nghe được tiếng thét chói tại của Vân Nhược Linh, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy tên thủ lĩnh áo đen đã tiếp cận được Vân Nhược Linh và đang muốn giết nàng.
Đồng tử của hắn ngay lập tức co lại, đầu ngón chân nhón lên một chút rồi bay lên không trung. Trong tay liên tục đánh ra một loạt Chưởng Phong, đánh bay bốn tên thích khách trước mặt bay ra ngoài.
Tiếp theo là một cơn cuồng phong nổi lên, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, thân ảnh của Sở Diệp Hàn di chuyển một cách nhanh chóng và mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Vân Nhược Linh.
Trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn, hắn lạnh lùng tung chưởng, một chưởng đánh về hướng ngực của tên thủ lĩnh kia, chỉ có điều tên thủ lĩnh kia cũng không phải là một tên dễ bắt nạt. Hắn ta nhanh chóng né sang một bên thoát khỏi một chưởng của Sở Diệp Hàn.
Hai con người có nội lực mạnh mẽ đã không cần dùng kiếm để đánh giáp lá cà mà chỉ cần dùng Chưởng Phong tấn công từ xa là cũng có thể đánh được đối phương.
Cho nên hai người nhất lập tức vứt bỏ kiếm rồi bắt đầu đánh nhau.
Tên thủ lĩnh áo đen kia thấy Sở Diệp Hàn để ý Vân Nhược Linh như vậy bất chợt hừ lạnh một tiếng: “Vốn tưởng rằng Ly Vương không quan tâm đến người ta vậy mà không ngờ rằng lại quan tâm đến Ly Vương Phi như vậy.”
Nói xong, đối mặt lạnh lùng của hắn ta đã giống như mắt của con rắn độc nhìn chăm chăm vào người Vân Nhược Linh.
Sở Diệp Hàn cảm thấy không ổn nên lạnh lùng nói: “Ngươi sai rồi, bản Vương chỉ cảm thấy nàng ta không có giá trị lợi dụng mà thôi, người người phải đối phó là bản Vương đây, ít nói nhảm lại, tới đây nộp mạng đi.
Nói xong, hắn đã tấn công vào hướng của tên thủ lĩnh áo đen, nhưng tên thủ lĩnh áo đen này vô cùng xảo trá, hắn biết mình đánh không lại Sở Diệp Hàn nên đã đổi hướng qua phía Vân Nhược Linh. Đột nhiên một bóng đen chợt lóe lên rồi ngay lập tức vọt đến trước mặt nàng, một chưởng nắm lấy cổ nàng.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Sở Diệp Hàn cũng đồng thời tấn công qua, Một tay hắn kéo Vân Nhược Linh vào trong lòng, đồng thời tay phải tung chưởng, hung hãng đánh về phía của tên thủ lĩnh.
Đúng vào lúc này, bốn tên sát thủ còn lại đã chạy đến đánh lén Sở Diệp Hàn, có mấy người phụ trách âm thầm tới trước mặt hắn, kết hợp cùng tên sát thủ áo đen cùng nhau tấn công Vân Nhược Linh, thu hút sự chú ý của hắn.
Chỉ nghe một tiếng “xoẹt vang lên, âm thanh của thanh kiếm lạnh lẽo đâm vào da thịt.
Bình luận facebook