Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 211
Sở Diệp Hàn lập tức là lên một tiếng khó chịu sau đó mạnh mẽ tung một chưởng ra phía sau, một chưởng giết chết kẻ đánh lén đánh hằn bay ra xa. Đồng thời, hắn dùng một chấn nội lực rồi chấn thanh kiếm trên lưng chấn ra ngoài.
Vân Nhược Linh đang ôm Sở Diệp Hàn đột nhiên đưa tay sờ một cái thì sở tới phía sau lưng hắn có một bãi gì đó dính dính, nàng đưa tay đến trước mặt nhìn.
Trời ơi, tất cả đều là máu, máu đỏ tươi!
Hình như nàng vừa mới sờ thấy một vũng máu trên lưng hắn.
Lúc này nàng mới phát hiện, Sở Diệp Hàn bởi vì bảo vệ nàng nên lưng bị kiếm đâm, hắn bị thích khách đâm trúng.
“Vương gia, người bị thương rồi.” Vân Nhược Linh hoảng hốt hồ lên một tiếng.
Nếu như hắn không phải vì bảo vệ nàng thì hằn sẽ không bị thương.
“Ta biết.” Giọng của Sở Diệp Hàn lạnh lùng, chỉ thấy mấy thích khách đã cầm kiếm tiến về phía bọn họ. Hắn lập tức ôm Vân Nhược Linh, xoay người bay lên giữa không trung, hai chân đạp vào đỉnh đầu của một tên thích khách, sau đó lại hung hăng đánh mấy đạo Chưởng Phong về phía mấy tên thích khách.
Chỉ thấy trong khoảnh khắc đó, mấy tên thích khách bị hắn đánh vào đầu đã ngã xuống đất mà chết.
Lúc này, Sở Diệp Hàn kêu rên một tiếng, hắn ôm Vân Nhược Linh đáp xuống đất. Vừa buông tay ra, tên thủ lĩnh áo đen đã nằm Thủ Không Quyền tấn công về phía hắn.
“Ly Vương, không ngờ là người thật sự lợi hại, tám đại cao thủ của ta thế mà chỉ trong khoảnh khắc đã phải chết trên tay người ta phải bảo thủ cho bọn chúng, người tới nộp mạng đi.” Tên thủ lĩnh nói xong đã cực kỳ công tầm tấn công về phía Sở Diệp Hàn.
Trên lưng của Sở Diệp Hàn bị đâm một kiểm và hiện tại đang chảy máu, hơn nữa hắn vừa mới điều động nội lực giết những sát thủ khác, cho nên máu của hắn hiện tại đang chảy càng lúc càng mãnh liệt, sắc mặt hắn cũng trắng bệch ra như tư.
Vân Nhược Linh thấy vậy, vội vàng nói: “Vương gia, vết thương của ngươi đang chảy máu kìa, mau ngồi xuống đi ta giúp người bằng bỏ lại một chút.”
Cứ tiếp tục như vậy, máu của Sở Diệp Hàn sẽ chảy hết, hắn sẽ chết mất.
Một người dũng mãnh như này nếu như không phải vì cứu nàng, bị phân tâm thì sẽ không bị kiểm đậm.
“Không cần, bổn Vương phải giết hắn ta trước rồi nói tiếp.” Sở Diệp Hàn nói xong, một tay đẩy Vân Nhược Linh ra, vung bàn tay lên, bước lên đánh nhau với tên thủ lĩnh áo đen.
Vốn dĩ tên thủ lĩnh áo đen căn bản không phải là đối thủ của Sở Diệp Hàn nhưng hiện tại ở Sở Diệp Hàn đang bị thương, trên lưng lại còn đang chảy máu nên thực lực bị giảm đi rất nhiều. Cho nên hắn ta đương nhiên có thể liên tục tiếp được mấy chiêu của Sở Diệp Hàn.
Vân Nhược Linh nhìn thấy hai bóng người một đen một trắng đang đánh nhau ở trước mặt nàng, nàng lo lắng sở cho vết thương của Sở Diệp Hàn rằng nếu như cứ tiếp tục đánh thì hằn sẽ ngất xỉu mất.
Một khi hắn ta ngất xỉu vì mất quá nhiều máu vậy thì cả hai người bọn họ sẽ đều phải chết.
Không được, nàng nhất định phải giúp hằn, phải tự cứu lấy mình, không thể cái gì cũng dựa vào hẳn.
Nàng sờ soạng vào túi vải của mình thì phát hiệ ra bên trong chỉ có một số loại thuốc chứ không có vũ khí.
Ý thức của nàng ngay lập tức hành động, đến hệ thống điều trị của mình xem, sau một hồi tìm kiếm một vòng ở trong hệ thống nàng cũng không tìm được vũ khí nào vừa tay.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy một cây gậy phóng điện chống mấy tên háo sắc nho nhỏ trong ngăn kéo mà nàng đã ngồi trước đó.
Trước đây nàng thường xuyên tăng ca buổi tối nên về nhà muộn, vì vậy nàng đã mua một cây gậy phóng điện để tự bảo vệ mình.
Cũng không biết có thể lấy được cây gậy phóng điện đó ra được không.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của nàng lay
động, nhìn túi vải của mình thêm lần nữa thì
gậy phóng điện đã nằm ở bên trong túi vải.
Thật sự quá tuyệt vời, nàng muốn có thứ gì, chỉ cần phòng thực nghiệm có thì đều có thể lấy ra được.
Nàng lập tức lấy gậy phóng điện ra với tâm trạng kích động, nàng nút công tắc, phát hiện gậy phóng điện vậy mà lại còn điện.
Nàng giấu cây gậy phóng điện vào trong tay áo rồi đi thẳng đến gần hai người.
Ngay vào lúc này, nàng nhìn thấy tên thủ lĩnh áo đen đang quay lưng lại với nàng, nàng cảm thấy đây là cơ hội nên nàng đã mạnh mẽ mở gậy phóng điện giật ra ngay lập tức, hung hằng phóng điện về phía tên mặc áo đen.
Vân Nhược Linh đang ôm Sở Diệp Hàn đột nhiên đưa tay sờ một cái thì sở tới phía sau lưng hắn có một bãi gì đó dính dính, nàng đưa tay đến trước mặt nhìn.
Trời ơi, tất cả đều là máu, máu đỏ tươi!
Hình như nàng vừa mới sờ thấy một vũng máu trên lưng hắn.
Lúc này nàng mới phát hiện, Sở Diệp Hàn bởi vì bảo vệ nàng nên lưng bị kiếm đâm, hắn bị thích khách đâm trúng.
“Vương gia, người bị thương rồi.” Vân Nhược Linh hoảng hốt hồ lên một tiếng.
Nếu như hắn không phải vì bảo vệ nàng thì hằn sẽ không bị thương.
“Ta biết.” Giọng của Sở Diệp Hàn lạnh lùng, chỉ thấy mấy thích khách đã cầm kiếm tiến về phía bọn họ. Hắn lập tức ôm Vân Nhược Linh, xoay người bay lên giữa không trung, hai chân đạp vào đỉnh đầu của một tên thích khách, sau đó lại hung hăng đánh mấy đạo Chưởng Phong về phía mấy tên thích khách.
Chỉ thấy trong khoảnh khắc đó, mấy tên thích khách bị hắn đánh vào đầu đã ngã xuống đất mà chết.
Lúc này, Sở Diệp Hàn kêu rên một tiếng, hắn ôm Vân Nhược Linh đáp xuống đất. Vừa buông tay ra, tên thủ lĩnh áo đen đã nằm Thủ Không Quyền tấn công về phía hắn.
“Ly Vương, không ngờ là người thật sự lợi hại, tám đại cao thủ của ta thế mà chỉ trong khoảnh khắc đã phải chết trên tay người ta phải bảo thủ cho bọn chúng, người tới nộp mạng đi.” Tên thủ lĩnh nói xong đã cực kỳ công tầm tấn công về phía Sở Diệp Hàn.
Trên lưng của Sở Diệp Hàn bị đâm một kiểm và hiện tại đang chảy máu, hơn nữa hắn vừa mới điều động nội lực giết những sát thủ khác, cho nên máu của hắn hiện tại đang chảy càng lúc càng mãnh liệt, sắc mặt hắn cũng trắng bệch ra như tư.
Vân Nhược Linh thấy vậy, vội vàng nói: “Vương gia, vết thương của ngươi đang chảy máu kìa, mau ngồi xuống đi ta giúp người bằng bỏ lại một chút.”
Cứ tiếp tục như vậy, máu của Sở Diệp Hàn sẽ chảy hết, hắn sẽ chết mất.
Một người dũng mãnh như này nếu như không phải vì cứu nàng, bị phân tâm thì sẽ không bị kiểm đậm.
“Không cần, bổn Vương phải giết hắn ta trước rồi nói tiếp.” Sở Diệp Hàn nói xong, một tay đẩy Vân Nhược Linh ra, vung bàn tay lên, bước lên đánh nhau với tên thủ lĩnh áo đen.
Vốn dĩ tên thủ lĩnh áo đen căn bản không phải là đối thủ của Sở Diệp Hàn nhưng hiện tại ở Sở Diệp Hàn đang bị thương, trên lưng lại còn đang chảy máu nên thực lực bị giảm đi rất nhiều. Cho nên hắn ta đương nhiên có thể liên tục tiếp được mấy chiêu của Sở Diệp Hàn.
Vân Nhược Linh nhìn thấy hai bóng người một đen một trắng đang đánh nhau ở trước mặt nàng, nàng lo lắng sở cho vết thương của Sở Diệp Hàn rằng nếu như cứ tiếp tục đánh thì hằn sẽ ngất xỉu mất.
Một khi hắn ta ngất xỉu vì mất quá nhiều máu vậy thì cả hai người bọn họ sẽ đều phải chết.
Không được, nàng nhất định phải giúp hằn, phải tự cứu lấy mình, không thể cái gì cũng dựa vào hẳn.
Nàng sờ soạng vào túi vải của mình thì phát hiệ ra bên trong chỉ có một số loại thuốc chứ không có vũ khí.
Ý thức của nàng ngay lập tức hành động, đến hệ thống điều trị của mình xem, sau một hồi tìm kiếm một vòng ở trong hệ thống nàng cũng không tìm được vũ khí nào vừa tay.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy một cây gậy phóng điện chống mấy tên háo sắc nho nhỏ trong ngăn kéo mà nàng đã ngồi trước đó.
Trước đây nàng thường xuyên tăng ca buổi tối nên về nhà muộn, vì vậy nàng đã mua một cây gậy phóng điện để tự bảo vệ mình.
Cũng không biết có thể lấy được cây gậy phóng điện đó ra được không.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của nàng lay
động, nhìn túi vải của mình thêm lần nữa thì
gậy phóng điện đã nằm ở bên trong túi vải.
Thật sự quá tuyệt vời, nàng muốn có thứ gì, chỉ cần phòng thực nghiệm có thì đều có thể lấy ra được.
Nàng lập tức lấy gậy phóng điện ra với tâm trạng kích động, nàng nút công tắc, phát hiện gậy phóng điện vậy mà lại còn điện.
Nàng giấu cây gậy phóng điện vào trong tay áo rồi đi thẳng đến gần hai người.
Ngay vào lúc này, nàng nhìn thấy tên thủ lĩnh áo đen đang quay lưng lại với nàng, nàng cảm thấy đây là cơ hội nên nàng đã mạnh mẽ mở gậy phóng điện giật ra ngay lập tức, hung hằng phóng điện về phía tên mặc áo đen.
Bình luận facebook