Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212
Nhưng trong nháy mắt, tên mặc áo đen lại đột nhiên đổi vị trí với Sở Diệp Hàn, gậy phóng điện của nàng vừa phóng điện ra ngoài vậy mà lại hung hăng đánh trúng thắt lưng của Sở Diệp Hàn.
Sở Diệp Hàn lập tức kêu rên lên một tiếng, đồng thời có cảm giác như cả người bủn rủn không còn sức lực, trên người giống như đang bị vô số cây kim nhọn đâm vào, toàn thân tê tê, chỗ bị điện giật giống như bị đóng băng vậy.
Hắn lập tức không còn lời gì để nói nhìn về phía Vân Nhược Linh: “Người đã làm gì với bổn Vương vậy? Lẽ nào người là cùng một giuộc với bọn chúng?”
Vân Nhược Linh nhìn thấy thân thể hắn chậm rãi ngã xuống lập tức sợ tới mức run rẩy cả người: “Xin lỗi, không phải là ta không cố ý đâu, ta chỉ là muốn đánh hắn ta, ta với hằn ta không phải cùng một giuộc đâu, xin Vương gia xem xét rõ ràng.
“Ha ha ha ha ha!” Lúc này, tên thủ lĩnh áo đen lập tức đắc ý cười đến điên cuồng: Ly Vương, ngươi cũng có ngày hôm nay à? Không ngờ rằng ta đánh không được ngươi, nhưng ngược lại ngươi lại bị Vương Phi của mình đánh ngã, thật là buồn cười.
Sắc mặt của Sở Diệp Hàn như tối sầm lại, hắn muốn giết tên thủ lĩnh áo đen kia nhưng phát hiện trên người vừa tê rần còn ngứa ngáy khó chịu, hắn đành phải trừng mắt nhìn hắn một cách đầy phẫn nộ: “Tha cho chúng ta đi, người muốn điều kiện gì thì cứ việc nói ra, chỉ cần bổn Vương có thể làm được thì nhất định sẽ làm người thoả mãn.
Thời điểm này cũng không phải là thời điểm để giả vờ.
Trên lưng hắn bị thương, lại bị vũ khí kỳ quái của Vân Nhược Linh đánh vào, căn bản không nhúc nhích được. Vân Nhược Linh là một nữ tử yếu đuổi thì làm sao có thể đối phó được với tên sát thủ này được?
Nếu như hắn không thương lượng với sát thủ lỡ đầu sát thủ này lại làm nhục Vân Nhược Linh trước thì làm thế nào?
Mặc dù hắn chán ghét nàng, nhưng hắn cũng không muốn Vương Phi của mình bị xúc phạm như vậy.
“Ly Vương, vô dụng thôi, ngươi nghĩ là ta sẽ tin người sao? Hơn thế nữa, người của Thánh Lăng Cung chúng ta một khi đã nhập cung thì sẽ là chung thân của Thánh Chủ, cho dù ngươi có đem núi vàng núi bạc bày ở trước mặt ta thì chúng ta cũng không thể nào phản bội thánh chủ của chúng ta. Tên thủ lĩnh áo đen cười lạnh nói.
Sở Diệp Hàn nhíu mày: “Ngươi là người của Thánh Lăng Cung Cửu Tuyệt Phong?
Thủ lĩnh áo đen nghe xong, thân thể tức khắc cứng đờ, hắn ta tức giận vô vỗ lên đầu minh, từ sâu tận đáy lòng hắn thầm mắng chính mình đã quá đắc ý vênh váo.
Bởi vì đặc ý nên hắn ta đã vô tình để thân phận của mình.
Thì ra hắn ta được phái tới để ám sát Ly Vương, đây là chuyện nhất định phải giữ bí mật, lỡ như để cho Ly Vương biết là Thánh Lăng Cung ám sát hắn, hắn nhất định sẽ không tha cho Thánh Lăng Cung.
Hằn lạnh lùng nhổ nước bọt, tâm đã đưa ra một quyết định chắc chắn, trong mắt hiện sát khí kinh dị: “Nếu như người đã biết thân phận của ta vậy thì người càng không thể sống. Lúc này Thánh Lăng Cung chúng ta phụ trách ám sát ngươi, vốn là muốn lấy mạng chó của ngươi, nếu như người biết được thì có làm sao? Dù sao thì hiện tại người cũng không thể động đậy được, ta muốn giết người chẳng phải là dễ như trở bàn tay. Cho nên Ly Vương, người ngoan ngoãn chịu chết đi
“Thánh Lăng Cung cho các ngươi lợi ích bổn Vương sẽ cho các người gấp trăm lần. Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Trong mắt tên thủ lĩnh áo đen lập tức hiện lên một một ánh mắt tham lam, nhưng nghĩ đến việc bọn chúng người đều đã bị Thánh Chủ hạ độc, nếu như không có Thánh Chủ cho thuốc giải hàng năm thì thất khiếu của bọn chúng sẽ bị chảy máu mà chết.
Đến lúc đó cho dù hắn ta có được núi vàng núi bạc của Sở Diệp Hàn thì có làm sao? Không phải là vẫn chỉ có một con đường chết.
Hắn ta không phải không tham tiền, cũng không phải thật sự trung thành với Thánh Lăng Cung mà là sợ chết.
Vân Nhược Linh cũng đã từng nghe đến
Thánh Lăng Cung này.
Thánh Lăng Cung nằm trên Cửu Tuyệt Phong, Thánh Chủ là tôn chủ của Thánh Lăng Cung, hằn ta lãnh đạo Cửu Phong Phong chủ và môn chủ bảy mươi hai phái với trên ngàn đệ tử. Người trong cung này độc ác tàn nhẫn, không có chuyện ác nào là không làm, nham hiểm độc địa, tàn nhẫn ngang ngược, thủ pháp giết người biến thái, hành động tàn nhân quả quyết, là Cung u ám tối tăm nhất trên thiên hạ, người trong thiên hạ chỉ cần nhắc tới thì đều sẽ biến sắc, nghe tiếng thôi đã sợ vỡ mật.
Sở Diệp Hàn lập tức kêu rên lên một tiếng, đồng thời có cảm giác như cả người bủn rủn không còn sức lực, trên người giống như đang bị vô số cây kim nhọn đâm vào, toàn thân tê tê, chỗ bị điện giật giống như bị đóng băng vậy.
Hắn lập tức không còn lời gì để nói nhìn về phía Vân Nhược Linh: “Người đã làm gì với bổn Vương vậy? Lẽ nào người là cùng một giuộc với bọn chúng?”
Vân Nhược Linh nhìn thấy thân thể hắn chậm rãi ngã xuống lập tức sợ tới mức run rẩy cả người: “Xin lỗi, không phải là ta không cố ý đâu, ta chỉ là muốn đánh hắn ta, ta với hằn ta không phải cùng một giuộc đâu, xin Vương gia xem xét rõ ràng.
“Ha ha ha ha ha!” Lúc này, tên thủ lĩnh áo đen lập tức đắc ý cười đến điên cuồng: Ly Vương, ngươi cũng có ngày hôm nay à? Không ngờ rằng ta đánh không được ngươi, nhưng ngược lại ngươi lại bị Vương Phi của mình đánh ngã, thật là buồn cười.
Sắc mặt của Sở Diệp Hàn như tối sầm lại, hắn muốn giết tên thủ lĩnh áo đen kia nhưng phát hiện trên người vừa tê rần còn ngứa ngáy khó chịu, hắn đành phải trừng mắt nhìn hắn một cách đầy phẫn nộ: “Tha cho chúng ta đi, người muốn điều kiện gì thì cứ việc nói ra, chỉ cần bổn Vương có thể làm được thì nhất định sẽ làm người thoả mãn.
Thời điểm này cũng không phải là thời điểm để giả vờ.
Trên lưng hắn bị thương, lại bị vũ khí kỳ quái của Vân Nhược Linh đánh vào, căn bản không nhúc nhích được. Vân Nhược Linh là một nữ tử yếu đuổi thì làm sao có thể đối phó được với tên sát thủ này được?
Nếu như hắn không thương lượng với sát thủ lỡ đầu sát thủ này lại làm nhục Vân Nhược Linh trước thì làm thế nào?
Mặc dù hắn chán ghét nàng, nhưng hắn cũng không muốn Vương Phi của mình bị xúc phạm như vậy.
“Ly Vương, vô dụng thôi, ngươi nghĩ là ta sẽ tin người sao? Hơn thế nữa, người của Thánh Lăng Cung chúng ta một khi đã nhập cung thì sẽ là chung thân của Thánh Chủ, cho dù ngươi có đem núi vàng núi bạc bày ở trước mặt ta thì chúng ta cũng không thể nào phản bội thánh chủ của chúng ta. Tên thủ lĩnh áo đen cười lạnh nói.
Sở Diệp Hàn nhíu mày: “Ngươi là người của Thánh Lăng Cung Cửu Tuyệt Phong?
Thủ lĩnh áo đen nghe xong, thân thể tức khắc cứng đờ, hắn ta tức giận vô vỗ lên đầu minh, từ sâu tận đáy lòng hắn thầm mắng chính mình đã quá đắc ý vênh váo.
Bởi vì đặc ý nên hắn ta đã vô tình để thân phận của mình.
Thì ra hắn ta được phái tới để ám sát Ly Vương, đây là chuyện nhất định phải giữ bí mật, lỡ như để cho Ly Vương biết là Thánh Lăng Cung ám sát hắn, hắn nhất định sẽ không tha cho Thánh Lăng Cung.
Hằn lạnh lùng nhổ nước bọt, tâm đã đưa ra một quyết định chắc chắn, trong mắt hiện sát khí kinh dị: “Nếu như người đã biết thân phận của ta vậy thì người càng không thể sống. Lúc này Thánh Lăng Cung chúng ta phụ trách ám sát ngươi, vốn là muốn lấy mạng chó của ngươi, nếu như người biết được thì có làm sao? Dù sao thì hiện tại người cũng không thể động đậy được, ta muốn giết người chẳng phải là dễ như trở bàn tay. Cho nên Ly Vương, người ngoan ngoãn chịu chết đi
“Thánh Lăng Cung cho các ngươi lợi ích bổn Vương sẽ cho các người gấp trăm lần. Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Trong mắt tên thủ lĩnh áo đen lập tức hiện lên một một ánh mắt tham lam, nhưng nghĩ đến việc bọn chúng người đều đã bị Thánh Chủ hạ độc, nếu như không có Thánh Chủ cho thuốc giải hàng năm thì thất khiếu của bọn chúng sẽ bị chảy máu mà chết.
Đến lúc đó cho dù hắn ta có được núi vàng núi bạc của Sở Diệp Hàn thì có làm sao? Không phải là vẫn chỉ có một con đường chết.
Hắn ta không phải không tham tiền, cũng không phải thật sự trung thành với Thánh Lăng Cung mà là sợ chết.
Vân Nhược Linh cũng đã từng nghe đến
Thánh Lăng Cung này.
Thánh Lăng Cung nằm trên Cửu Tuyệt Phong, Thánh Chủ là tôn chủ của Thánh Lăng Cung, hằn ta lãnh đạo Cửu Phong Phong chủ và môn chủ bảy mươi hai phái với trên ngàn đệ tử. Người trong cung này độc ác tàn nhẫn, không có chuyện ác nào là không làm, nham hiểm độc địa, tàn nhẫn ngang ngược, thủ pháp giết người biến thái, hành động tàn nhân quả quyết, là Cung u ám tối tăm nhất trên thiên hạ, người trong thiên hạ chỉ cần nhắc tới thì đều sẽ biến sắc, nghe tiếng thôi đã sợ vỡ mật.
Bình luận facebook