Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 126
Thật ra Thiên Nam cách Giang Dương không xa.
Lái xe khoảng 4 tiếng là
đến.
Nếu đi tàu thì chỉ mất hai tiếng.
Vì thế mẹ con Quân Tường xuất phát lúc 8 giờ sáng, khoảng 12 giờ đã đến Giang Dương.
Anh để Trần Nộ đi điều tra căn nhà mà Khương Hân thuê.
Quân Tường, Quân Thiên và mẹ Quân thì đến nhà ông ngoại.
Nhà ông ngoại ở Giang Dương là một gia tộc nhỏ.
Nhỏ đến mức còn không bằng nhà họ Trần.
Hôm nay có lẽ là vì lễ chúc thọ của ông ngoại nên ngoài cổng có rất nhiều xe.
Nhà họ Lâm người qua người lại, vô cùng náo nhiệt.
Quân Tường và mẹ xuống xe, anh quay sang thì phát hiện mẹ mình có hơi căng thẳng, hai mắt đỏ lên.
“Quân Tường, Quân Thiên đây là nơi mẹ lớn lên”.
Quân Tường gật đầu, đỡ mẹ mình rồi chậm rãi tiến vào.
“Ồ, đây chẳng phải là bà chị cùng cha khác mẹ của tôi hay sao…”
Một giọng nói cay nghiệt vang lên từ sau, Quân Tường quay lại nhìn.
Anh thấy một người phụ nữ đang châm chọc mẹ mình.
Sau khi ông ngoại tái hôn thì cùng vợ mới sinh 4 người con.
Lần lượt là cậu cả Lâm Chính, dì hai Lâm Tuệ, cậu ba Lâm Thanh cùng với dì út Lâm Tiêu – người có tuổi tác không khác Quân Tường là bao.
Những người này mẹ Quân đã kể với Quân Tường lúc trên đường mấy lần.
Theo số tuổi, người này hẳn là dì hai Lâm Tuệ.
Mẹ Quân không quan tâm đến vẻ châm chọc trong lời nói của Lâm Tuệ.
Bà đi lên trước, hỏi Lâm Tuệ: “Em hai, bố chúng ta có khỏe không?”
“Đừng có gọi thân thiết như vậy”, dì hai Lâm Tuệ vô cùng ghét bỏ mà nhìn mẹ Quân.
Mẹ Quân cười lúng túng.
“Đi thôi, đi gặp ông ngoại con”, mẹ Quân đưa Quân Tường cùng Quân Thiên vào nhà họ Lâm.
Mặc dù nhà họ Lâm cũng là biệt thự.
Nhưng đã quá cũ, sân trước cửa nhà cũng có vẻ chật chội.
Vừa bước vào trong, Quân Tường đã thấy ông ngoại ngồi 0 vị trí chủ trì, ngoài ra còn có cậu cả Lâm Chính.
Cậu cả coi thường mẹ Quân hơn cả dì hai Lâm Tuệ.
Ông ta thấy mẹ Quân tiến vào thì cười khẩy rồi quay người lên lầu.
Õng ngoại mặc dù không làm gì nhưng vẻ mặt cũng không vui.
Ông ta nhìn mẹ Quân, gật đầu coi như chào hỏi: “Mày đến
‘a • II
rồi .
Mẹ Quân đến trước mặt ông ngoại, gật đầu nói: “Vâng, dạo này bố có khỏe không?”
“Cũng tạm, chưa chết được”, giọng điệu ông ngoại lạnh lùng.
Lái xe khoảng 4 tiếng là
đến.
Nếu đi tàu thì chỉ mất hai tiếng.
Vì thế mẹ con Quân Tường xuất phát lúc 8 giờ sáng, khoảng 12 giờ đã đến Giang Dương.
Anh để Trần Nộ đi điều tra căn nhà mà Khương Hân thuê.
Quân Tường, Quân Thiên và mẹ Quân thì đến nhà ông ngoại.
Nhà ông ngoại ở Giang Dương là một gia tộc nhỏ.
Nhỏ đến mức còn không bằng nhà họ Trần.
Hôm nay có lẽ là vì lễ chúc thọ của ông ngoại nên ngoài cổng có rất nhiều xe.
Nhà họ Lâm người qua người lại, vô cùng náo nhiệt.
Quân Tường và mẹ xuống xe, anh quay sang thì phát hiện mẹ mình có hơi căng thẳng, hai mắt đỏ lên.
“Quân Tường, Quân Thiên đây là nơi mẹ lớn lên”.
Quân Tường gật đầu, đỡ mẹ mình rồi chậm rãi tiến vào.
“Ồ, đây chẳng phải là bà chị cùng cha khác mẹ của tôi hay sao…”
Một giọng nói cay nghiệt vang lên từ sau, Quân Tường quay lại nhìn.
Anh thấy một người phụ nữ đang châm chọc mẹ mình.
Sau khi ông ngoại tái hôn thì cùng vợ mới sinh 4 người con.
Lần lượt là cậu cả Lâm Chính, dì hai Lâm Tuệ, cậu ba Lâm Thanh cùng với dì út Lâm Tiêu – người có tuổi tác không khác Quân Tường là bao.
Những người này mẹ Quân đã kể với Quân Tường lúc trên đường mấy lần.
Theo số tuổi, người này hẳn là dì hai Lâm Tuệ.
Mẹ Quân không quan tâm đến vẻ châm chọc trong lời nói của Lâm Tuệ.
Bà đi lên trước, hỏi Lâm Tuệ: “Em hai, bố chúng ta có khỏe không?”
“Đừng có gọi thân thiết như vậy”, dì hai Lâm Tuệ vô cùng ghét bỏ mà nhìn mẹ Quân.
Mẹ Quân cười lúng túng.
“Đi thôi, đi gặp ông ngoại con”, mẹ Quân đưa Quân Tường cùng Quân Thiên vào nhà họ Lâm.
Mặc dù nhà họ Lâm cũng là biệt thự.
Nhưng đã quá cũ, sân trước cửa nhà cũng có vẻ chật chội.
Vừa bước vào trong, Quân Tường đã thấy ông ngoại ngồi 0 vị trí chủ trì, ngoài ra còn có cậu cả Lâm Chính.
Cậu cả coi thường mẹ Quân hơn cả dì hai Lâm Tuệ.
Ông ta thấy mẹ Quân tiến vào thì cười khẩy rồi quay người lên lầu.
Õng ngoại mặc dù không làm gì nhưng vẻ mặt cũng không vui.
Ông ta nhìn mẹ Quân, gật đầu coi như chào hỏi: “Mày đến
‘a • II
rồi .
Mẹ Quân đến trước mặt ông ngoại, gật đầu nói: “Vâng, dạo này bố có khỏe không?”
“Cũng tạm, chưa chết được”, giọng điệu ông ngoại lạnh lùng.
Bình luận facebook