• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thiên Tôn Bất Bại - Quân Tường (1 Viewer)

  • Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 125

Mặc dù nhà họ Hàn tác oai tác quái nhưng dù sao cũng là con cháu của ông cụ Hàn.
Ông ta lắc đầu, ngắt lời anh: “Cái số cả rồi, Hàn Tam Thiên làm nhiều điều ác, nên bị như vậy, chỉ đáng thương cho nhà họ Hàn”.
Quân Tường nhấc chiếc vali
lên.
Anh đẩy lên trước.
“Đây là chi phiếu 5 tỷ, còn có các loại giấy tờ nhà đất, tài sản”.
Quân Tường ngẩng lên nhìn ông cụ Hàn: “Theo tôi điều tra, ông có một người cháu đang đi du học, làm người đoan chính, có đức hạnh”.
“Đây là khoảng 1/5 số tài sản nhà họ Hàn, hiện tại giao lại cho ông”.
Ồng cụ Hàn nhìn Quân Tường, không lên tiếng.
“Tôi già rồi, ân oán giữa đám người thanh niên các cậu tôi không hiểu. Nhưng giết quá nhiều người cũng phạm phải lẽ trời”, ông cụ Hàn nhìn Quân Tường nói.
Anh mỉm cười: “Tôi chinh chiến bao năm, giết người vô số, sớm đã quen rồi”.
“Nếu không phải nể mặt ông thì tôi ít nhất phái diệt ba đời nhà họ Hàn”.
“Haizz…”, ông cụ Hàn thở dài, cúi đầu trầm mặc.
“Hôm nay tôi đến cũng là để từ biệt ông, ngày mai tôi phải đến thành phố Giang Dương rồi”.
“Được, vậy sau này gặp lại”, tâm trạng của ông cụ Hàn rõ ràng không tốt.
Quân Tường cũng không làm phiền ông ta nữa, anh tạm biệt ông ta và Diệp Chỉ rồi về nhà.
Trong phòng, ba người Đào Hoa, Trần Nộ, Quân Thiên đứng trước mặt Quân Tường.
Quân Tường nhìn Đào Hoa.
“Đào Hoa, tôi sẽ đưa Trần Nộ và Quân Thiên đến thành phố Giang Dương, chuyện ở Thiên Nam giao cho cô”.
Đào Hoa gật đầu: “Tối qua tôi đã răn đe toàn bộ các gia tộc ở đây rồi, không ai còn dám gây sự nữa”.
Tiếp đó, cô ta nói;” Khi nào cô chủ nhỏ được nghỉ tôi sẽ đưa cô bé đến tìm anh”.
Quân Tường gật đầu: “Vậy đi chuẩn bị đi, ngày mai đến Giang Dương”.
Anh quay ra nhìn ngoài cửa sổ.
Lần này đến Giang Dương.
Một là điều tra căn phòng lúc trước Khương Hân thuê, nhất định phải tra ra được vì sao cô lại ở Giang Dương, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, còn sống hay đã chết…
Hai là nhà họ Bạch của Bạch Tiểu Hoàng mặc dù không ở Giang Dương nhưng có phân nhánh ở đấy, đến lúc đó vừa hay có thế giúp Bạch Tiểu Hoàng trút giận!
Quân Tường vừa hạ lệnh đã có người đi chuẩn bị.
“Quân Tường, con định đến Giang Dương?”, mẹ Quân mở cửa phòng bước vào, nói với Quân Tường.
Quân Tường cười nhìn mẹ: “Vâng, con đi giải quyết một số chuyện, tạm thời có lẽ sẽ không quay lại”.
“Vậy thì tốt, chúng ta cùng đi”, ánh mắt mẹ Quân lộ vẻ hưng phấn.
Lúc trước con trai lúc nào cũng bận rộn, mẹ Quân còn đang do dự không biết có nên bảo con đi cùng hay không.
Hôm nay nghe nói con trai cũng đi Giang Dương, mẹ Quân lập tức vui mừng.
“Sao thế ạ?”, Quân Tường khó hiểu hỏi.
Mẹ Quân cười nói: “Con quên rồi, ngày mai là đại thọ 80 tuổi của ông ngoại con, con nhất định phải đến cùng mẹ”.
Quân Tường gật đầu.
Nói thật anh không có quá nhiều ấn tượng về ông ngoại mình.
Nhà họ Lâm của mẹ anh cũng chỉ là một gia tộc nhỏ ở Giang Dương.
Bà ngoại anh sớm đã qua
đời.
Bà sinh ra mẹ Quân và cậu anh xong thì cũng nhắm mắt xuôi tay.
Sau này.
Ông ngoại cưới vợ khác, mẹ Quân và cậu không được quan tâm nên bị mẹ kế ép rời khỏi nhà họ Lâm.
Chị em hai người cùng nhau đến Thiên Nam mới coi như an õn.
Nhưng lúc trước, bởi vì nhà họ Quân nghèo khó, mẹ Quân quay về hai lần, ông ngoại và bà ngoại mới cùng với những người trong nhà đều lạnh nhạt với bà.
Lâu dần, mẹ Quân cũng lạnh lòng.
Hôm nay cuộc sống đã tốt hơn, mẹ Quân mới có ý định quay về.
Quân Tường nhìn mẹ mình, cười nói: “Ngày mai con đi với mẹ .
Mẹ Quân gật đầu, tươi cười quay về phòng thu xếp đồ.
Nhà họ Hoàng, thành phố Giang Dương.
Hoàng Tiểu Nhu quỳ trước mặt bô’ mình, vẻ mặt trắng bệch, hai mắt đều có vệt nước.
“BỐ, chồng con chết rồi, con muốn báo thù”.
Bố Hoàng Tiểu Nhu là giám đốc tỉnh Giang Bắc – Hoàng Vô Cực.
Năm nay ông ta đã 55 tuổi nhưng tóc vẫn đen nhánh, mặc bộ vest vừa người.
Khuôn mặt luôn mang theo nụ cười tự tin.
Nếu không phải khóe mắt có nếp nhăn thì hoàn toàn không nhìn ra ông ta đã 55 tuổi.
Vẻ ngoài vô cùng thu hút các nữ sinh đại học, phong độ ngời ngời, như thể ông chú xấu xa mà thành thục.
ỏng ta cúi đầu nhìn con gái mình.
Hoàng Vô Cực nói: “Con có biết Hàn Tam Thiên đã động vào ai không?”
“Bố, cho dù là ai con cũng muốn báo thù!”
“Con báo thù? Con có tư cách gì mà báo thù!”
Hoàng Vô Cực tức giận: “Cho dù hắn có giết bố thì cũng không ai có thể báo thù cho bố!”
Hoàng Tiểu Nhu kinh ngạc: “Hắn rốt cuộc là ai?”
Hoàng Vô Cực nhớ lại những năm tháng quen biết người đó trên chiến trường, ánh mắt tràn ngập sự kính trọng.
“Đó là người nắm trong tay nửa Võ Quốc này!”
“Bố, vậy chúng ta cứ để im như vậy ư?”
Hoàng Vô Cực nhớ lại cuộc gọi đến từ thủ đô lúc sáng sớm: “Không, chúng ta bày cục”.
“Cục gì?”
“Giết hắn!”
Đêm này, mặc dù Quân Tường còn chưa đến Giang Dương.
Nhưng thành phô’ này đã bắt đầu nổi sóng gió.
Hai sáu tháng chạp, hung, quẻ hạ hạ.
Thất Sát xoay vần, Tử Vi về đông.
Sóng gió nổi lên, nhất định sẽ máu chảy thành sông.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Võ Thiên Tôn
Chương 226-230
Thần Đạo Thiên Tôn
  • Sương Sương
Thần Đạo Thiên Tôn
  • Sương Sương
Thiên Mệnh Chí Tôn
Thần Đạo Thiên Tôn
  • Sương Sương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom