Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 132
“Vốn dĩ bởi vì sinh nhật ông ngoại, gia đình chúng tôi đều đã chuẩn bị những món quà tốt nhất”.
“Nhưng, vừa bước chân vào nhà họ Lâm liền bị châm chọc cùng chế nhạo”.
Quân Thiên ở bên cạnh hừ một cái, phụ họa cùng anh trai: “Buồn cười nhất chính là vừa thấy gia đình tôi có tiền, lập tức lật mặt 360 độ, thật đúng là mặt dày vô sỉ”.
“Câm miệng! Chúng tao như nào, đám ranh con chúng mày có quyền bình luận sao?”, cây gậy của ông ngoại không ngừng gõ xuống đất.
Phát ra âm thanh chói tai.
“Bình luận thì thế nào? Con cái mà bố dạy dỗ đều không biết xấu hổ, thì bố không có tư cách nói người khác?”, mẹ Quân đứng bên cạnh Quân Tường nói với bố của mình.
“Hổn láo! Tao là bố của mày!”, ông ngoại giận dữ.
“Bố là bố của con mà vừa nãy bố còn đuổi con sao!”
Mẹ Quân vành mắt đỏ hoe: “Nhiều năm qua, con nhiều lần tới nhà họ Lâm, nhưng không lần nào được chào đón vui vẻ, còn bị chế giễu?”
“Bây giờ bố không biết xấu hổ nhận là bố của con?”
“Xin lỗi, con không nhận”.
Nước mắt của mẹ Quân lăn dài, Quân Thiên vội vàng dìu mẹ.
Quân Tường nhìn về phía Tôn Chiến Tướng: “Tự vả năm mươi cái bạt tai, sau đó cút ngay”.
Nói rồi cùng em trai dìu mẹ, trực tiếp rời khỏi nhà họ Lâm đáng ghê tởm.
Tôn Chiến Tướng như được đại xá, lập tức thở dài một hơi.
Vung tay lên, trực tiếp vả vào mặt của mình.
Sau khi vả năm mươi cái, hung tợn nhìn về phía Lâm Chính.
“Từ hôm nay trở đi, việc làm ăn của tôi với anh chấm hết”.
“Tôi với anh không còn tình nghĩa gì nữa!”
Nói xong, Tôn Chiến Tướng bưng mặt nghênh ngang rời đi.
Lâm Chính nhất thời chấn động, suýt chút nữa đứng không vững, khóc lóc thảm thiết: “Toi rồi… Tất cả chấm hết rồi”.
Tôn Chiến Tướng đã là hy vọng cuối cùng của nhà họ Lâm.
Đến nay Lâm Ngôn Niên đã chọc vào một đại gia tộc, cần phải bồi thường năm triệu tệ.
Lâm Ngôn Niên bị ông ngoại của Quân Tường nuông chiều quen thói cho nên từ bé đến lớn không biết đã gây ra bao nhiêu tai vạ rồi.
Lần này thì khiến cho nhà họ Lâm phải rơi vào thế xấu hổ.
Vốn cho rằng đi tìm Tôn Chiến Tướng hoà giải rồi bồi thường một hai triệu tệ là giải quyết được xong việc lần này.
Nhưng, bây giờ Tôn Chiến Tướng đã bị Quân Tường cảnh cáo.
Dứt khoát cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm lập tức rơi vào thế bị động.
Nhìn bóng lưng Tôn Chiến Tướng rời đi, cả nhà họ Lâm, ai nấy đều muốn khóc hết nước mắt.
Bên phía Quân Tường.
Mẹ Quân vừa mới lên xe, tròng mắt đã đỏ hoe, lấy tay lau đi những giọt nước mắt rơi trên má, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Đám người không biết xấu hổ này, mẹ đừng buồn lòng vì bọn họ”, Quân Thiên ở bên cạnh đưa khăn giấy cho Mẹ Quân.
Mẹ Quân vừa lau nước mắt vừa quay ra nhìn hai anh em Quân Tường gật đầu.
“ừ, sau này mẹ với bọn họ cũng chẳng còn quan hệ gì nữa rồi, cả nhà chúng ta cùng nhau sống thật tốt”.
Quân Tường nhìn về phía mẹ mình.
“Năm đó khinh thường mẹ, giờ đây, chúng ta cũng không cần thiết phải để tâm đến bọn họ nữa”.
Mẹ Quân lau nước mắt nước mũi rồi nhìn hai con trai nhà mình, trong mắt ánh lên vẻ tự hào.
“Đúng, hôm nay bọn họ chẳng coi mẹ ra gì, ngày mai mẹ muốn bọn họ có với cũng không
Quân Tường mỉm cười, nổ máy xe lái đi.
Mặc dù là đến thành phố Giang Dương.
Nhưng Đào Hoa cũng đã chuẩn bị nơi ở cho Quân Tường từ trước đó.
Một căn biệt thự liền sát với trường đại học Giang Dương.
Vẫn là khu quần thể biệt tự chất lượng tốt nhất, đắt nhất của Giang Dương.
Sau khi đưa Quân Thiên và mẹ Quân trở về căn biệt thự mới, Quân Tường liền lái xe đến chỗ Trần Nộ đế đi điều tra về việc nhà cho thuê trước.
Nhà cho thuê nằm ở khu vực dân nghèo của thành phố Giang Dương.
Cột điện, đường dây điện chằng chịt trên đường, ở nơi sâu nhất trong con hẻm có mấy con chó cỏ chạy qua chạy lại.
Trong ngõ phơi đầy quần áo ẩm ướt, thỉnh thoảng còn có tiếng đùa nhau của trẻ con vang vọng.
“Chiến tôn, chính là chỗ này”.
Trần Nộ nhìn thấy Quân Tường liền vội vàng chạy đến, đứng ở phía sau Quân Tường, chỉ vào căn phòng nhỏ phía trước mặt.
“Tại sao sau khi Tôn hậu đến ở đây thì không còn ai đến ở nữa?”
Quân Tường vừa đi về phía nhà thuê vừa cất tiếng hỏi.
“Nhưng, vừa bước chân vào nhà họ Lâm liền bị châm chọc cùng chế nhạo”.
Quân Thiên ở bên cạnh hừ một cái, phụ họa cùng anh trai: “Buồn cười nhất chính là vừa thấy gia đình tôi có tiền, lập tức lật mặt 360 độ, thật đúng là mặt dày vô sỉ”.
“Câm miệng! Chúng tao như nào, đám ranh con chúng mày có quyền bình luận sao?”, cây gậy của ông ngoại không ngừng gõ xuống đất.
Phát ra âm thanh chói tai.
“Bình luận thì thế nào? Con cái mà bố dạy dỗ đều không biết xấu hổ, thì bố không có tư cách nói người khác?”, mẹ Quân đứng bên cạnh Quân Tường nói với bố của mình.
“Hổn láo! Tao là bố của mày!”, ông ngoại giận dữ.
“Bố là bố của con mà vừa nãy bố còn đuổi con sao!”
Mẹ Quân vành mắt đỏ hoe: “Nhiều năm qua, con nhiều lần tới nhà họ Lâm, nhưng không lần nào được chào đón vui vẻ, còn bị chế giễu?”
“Bây giờ bố không biết xấu hổ nhận là bố của con?”
“Xin lỗi, con không nhận”.
Nước mắt của mẹ Quân lăn dài, Quân Thiên vội vàng dìu mẹ.
Quân Tường nhìn về phía Tôn Chiến Tướng: “Tự vả năm mươi cái bạt tai, sau đó cút ngay”.
Nói rồi cùng em trai dìu mẹ, trực tiếp rời khỏi nhà họ Lâm đáng ghê tởm.
Tôn Chiến Tướng như được đại xá, lập tức thở dài một hơi.
Vung tay lên, trực tiếp vả vào mặt của mình.
Sau khi vả năm mươi cái, hung tợn nhìn về phía Lâm Chính.
“Từ hôm nay trở đi, việc làm ăn của tôi với anh chấm hết”.
“Tôi với anh không còn tình nghĩa gì nữa!”
Nói xong, Tôn Chiến Tướng bưng mặt nghênh ngang rời đi.
Lâm Chính nhất thời chấn động, suýt chút nữa đứng không vững, khóc lóc thảm thiết: “Toi rồi… Tất cả chấm hết rồi”.
Tôn Chiến Tướng đã là hy vọng cuối cùng của nhà họ Lâm.
Đến nay Lâm Ngôn Niên đã chọc vào một đại gia tộc, cần phải bồi thường năm triệu tệ.
Lâm Ngôn Niên bị ông ngoại của Quân Tường nuông chiều quen thói cho nên từ bé đến lớn không biết đã gây ra bao nhiêu tai vạ rồi.
Lần này thì khiến cho nhà họ Lâm phải rơi vào thế xấu hổ.
Vốn cho rằng đi tìm Tôn Chiến Tướng hoà giải rồi bồi thường một hai triệu tệ là giải quyết được xong việc lần này.
Nhưng, bây giờ Tôn Chiến Tướng đã bị Quân Tường cảnh cáo.
Dứt khoát cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm lập tức rơi vào thế bị động.
Nhìn bóng lưng Tôn Chiến Tướng rời đi, cả nhà họ Lâm, ai nấy đều muốn khóc hết nước mắt.
Bên phía Quân Tường.
Mẹ Quân vừa mới lên xe, tròng mắt đã đỏ hoe, lấy tay lau đi những giọt nước mắt rơi trên má, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Đám người không biết xấu hổ này, mẹ đừng buồn lòng vì bọn họ”, Quân Thiên ở bên cạnh đưa khăn giấy cho Mẹ Quân.
Mẹ Quân vừa lau nước mắt vừa quay ra nhìn hai anh em Quân Tường gật đầu.
“ừ, sau này mẹ với bọn họ cũng chẳng còn quan hệ gì nữa rồi, cả nhà chúng ta cùng nhau sống thật tốt”.
Quân Tường nhìn về phía mẹ mình.
“Năm đó khinh thường mẹ, giờ đây, chúng ta cũng không cần thiết phải để tâm đến bọn họ nữa”.
Mẹ Quân lau nước mắt nước mũi rồi nhìn hai con trai nhà mình, trong mắt ánh lên vẻ tự hào.
“Đúng, hôm nay bọn họ chẳng coi mẹ ra gì, ngày mai mẹ muốn bọn họ có với cũng không
Quân Tường mỉm cười, nổ máy xe lái đi.
Mặc dù là đến thành phố Giang Dương.
Nhưng Đào Hoa cũng đã chuẩn bị nơi ở cho Quân Tường từ trước đó.
Một căn biệt thự liền sát với trường đại học Giang Dương.
Vẫn là khu quần thể biệt tự chất lượng tốt nhất, đắt nhất của Giang Dương.
Sau khi đưa Quân Thiên và mẹ Quân trở về căn biệt thự mới, Quân Tường liền lái xe đến chỗ Trần Nộ đế đi điều tra về việc nhà cho thuê trước.
Nhà cho thuê nằm ở khu vực dân nghèo của thành phố Giang Dương.
Cột điện, đường dây điện chằng chịt trên đường, ở nơi sâu nhất trong con hẻm có mấy con chó cỏ chạy qua chạy lại.
Trong ngõ phơi đầy quần áo ẩm ướt, thỉnh thoảng còn có tiếng đùa nhau của trẻ con vang vọng.
“Chiến tôn, chính là chỗ này”.
Trần Nộ nhìn thấy Quân Tường liền vội vàng chạy đến, đứng ở phía sau Quân Tường, chỉ vào căn phòng nhỏ phía trước mặt.
“Tại sao sau khi Tôn hậu đến ở đây thì không còn ai đến ở nữa?”
Quân Tường vừa đi về phía nhà thuê vừa cất tiếng hỏi.
Bình luận facebook