Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 134
So với thành phô’ Thiên Nam thì phải rộng gấp hai ba lần, cho nên khu dân nghèo cũng to đến mức khó tin.
Khu dân nghèo này tập trung khoảng hơn bảy mươi phần trăm số dân nghèo của thành phố.
Quân Tường đi một cách không có mục đích.
“Anh Quân Tường?”
Không xa phía trước có một gã béo đi xe máy điện ngang qua, nhìn thấy Quân Tường liền lập tức quay đầu, dừng xe lại.
Ngẩng đâu lên, gương mặt kinh ngạc nói.
Quân Tường cũng ngẩng đầu, nhìn về phía gã béo vừa gọi tên mình.
Trên người mặc bộ đồ đầu bếp cũ mèm, đầu cạo trọc, lớp mỡ trên người rung lên bần bật, ánh mắt nhìn mình đầy vẻ mừng
rỡ.
“Tiểu Ú?”, ánh mắt Quân Tường cũng có chút ngạc nhiên và vui mừng.
“Anh Quân Tường, anh về rồi? Vừa hay hôm nay đám nhỏ ngày xưa chơi chung trong khu nhà chúng ta họp mặt, đi nào, đi cùng em”.
Quân Tường nhớ lại hồi
nhỏ.
Lúc bé mọi người đều ở chung trong một khu nhà, đám trẻ của cả con phố này hầu như gần tuổi nhau, chơi đùa chạy nhảy với nhau từ sáng đến tối, vô lo vô nghĩ, vui vẻ cả ngày.
Năm đó có Tiếu Ngưng Nhi lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau mình, cùng với Tiểu ú cũng luôn bám đuôi theo Tiểu Ngưng Nhi, còn có Tiểu Đao từ nhỏ tính cách cô lập nhưng lại chỉ nghe lời mình.
“Trùng hợp vậy sao?”, Quân Tường nhìn về phía Tiểu ú.
Từ sau khi anh tham gia quân ngũ thì không còn liên hệ gì với đám bạn thân thuở thiếu thời này nữa.
Hôm nay gặp mặt liền cảm thấy vô cùng thân thiết.
Tiểu Ú nghe thấy Quân Tường hỏi như vậy thì mới gãi gãi đầu, mặt buồn rười rượi.
“Anh Quân Tường, việc này nói ra thì dài, Tiếu Đao bị người ta hãm hại, đang nằm trong viện cơ, lần này mọi người hẹn gặp nhau là đế gom tiền!”
“Cậu ta thế nào rồi?”, Quân Tường vội hỏi.
“Trở thành người thực vật rồi, không trả nổi tiền viện phí, chúng em đang cố gắng gom tiền đây”, Tiểu ú buồn bã.
“Vậy đi, chúng ta đi xem sao”.
Khu dân nghèo này tập trung khoảng hơn bảy mươi phần trăm số dân nghèo của thành phố.
Quân Tường đi một cách không có mục đích.
“Anh Quân Tường?”
Không xa phía trước có một gã béo đi xe máy điện ngang qua, nhìn thấy Quân Tường liền lập tức quay đầu, dừng xe lại.
Ngẩng đâu lên, gương mặt kinh ngạc nói.
Quân Tường cũng ngẩng đầu, nhìn về phía gã béo vừa gọi tên mình.
Trên người mặc bộ đồ đầu bếp cũ mèm, đầu cạo trọc, lớp mỡ trên người rung lên bần bật, ánh mắt nhìn mình đầy vẻ mừng
rỡ.
“Tiểu Ú?”, ánh mắt Quân Tường cũng có chút ngạc nhiên và vui mừng.
“Anh Quân Tường, anh về rồi? Vừa hay hôm nay đám nhỏ ngày xưa chơi chung trong khu nhà chúng ta họp mặt, đi nào, đi cùng em”.
Quân Tường nhớ lại hồi
nhỏ.
Lúc bé mọi người đều ở chung trong một khu nhà, đám trẻ của cả con phố này hầu như gần tuổi nhau, chơi đùa chạy nhảy với nhau từ sáng đến tối, vô lo vô nghĩ, vui vẻ cả ngày.
Năm đó có Tiếu Ngưng Nhi lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau mình, cùng với Tiểu ú cũng luôn bám đuôi theo Tiểu Ngưng Nhi, còn có Tiểu Đao từ nhỏ tính cách cô lập nhưng lại chỉ nghe lời mình.
“Trùng hợp vậy sao?”, Quân Tường nhìn về phía Tiểu ú.
Từ sau khi anh tham gia quân ngũ thì không còn liên hệ gì với đám bạn thân thuở thiếu thời này nữa.
Hôm nay gặp mặt liền cảm thấy vô cùng thân thiết.
Tiểu Ú nghe thấy Quân Tường hỏi như vậy thì mới gãi gãi đầu, mặt buồn rười rượi.
“Anh Quân Tường, việc này nói ra thì dài, Tiếu Đao bị người ta hãm hại, đang nằm trong viện cơ, lần này mọi người hẹn gặp nhau là đế gom tiền!”
“Cậu ta thế nào rồi?”, Quân Tường vội hỏi.
“Trở thành người thực vật rồi, không trả nổi tiền viện phí, chúng em đang cố gắng gom tiền đây”, Tiểu ú buồn bã.
“Vậy đi, chúng ta đi xem sao”.
Bình luận facebook