Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 136
“Tiểu Ngưng Nhi gả cho con trai của một gia đình nhà giàu, nhưng lại đối xử không tốt với em ấy, Tiểu Ngưng Nhi chỉ cần chọc vào hắn liền bị đánh cho bầm dập, em ấy ra ngoài gặp chúng em cũng phải lén lút…”.
Hai người bước nhanh đến bệnh viện, tiến vào trong phòng bệnh của Tiểu Đao.
Vừa mới bước vào phòng bệnh, Tiểu Ú nhìn thấy hai người bên trong thì đột nhiên nổi giận đùng đùng, đám thịt mỡ trên người căng hết cả lên, hai nắm tay siết chặt lại.
“Đây là?”, Quân Tường đứng trước cửa nhìn người bên trong phòng bệnh.
“Gian phu dâm phụ hại Tiếu Đao suýt mất mạng!”
Tiểu Ú cực kỳ kích động, nghiến chặt răng nói.
Bên trong phòng bệnh, vợ của Tiểu Đao mặc một bộ quần áo bò bình thường, trong đôi mắt ngập tràn ý xuân.
Bên cạnh vợ của Tiếu Đao là một người đàn ông, mặc đồ vest đi giày da, nhưng vóc dáng gầy gò ốm yếu trông như cây sậy.
Sắc mặt nhìn có vẻ gian tà, vừa nhìn đã biết chẳng phải người lương thiện gì.
Vợ Tiểu Đao tên là Thượng Khả, ngày cô ta kết hôn với Tiếu Đao chính là ngày mà cô ta lên kế hoạch cướp tiền của anh ta.
Hai người này đứng trong phòng bệnh, đang cãi nhau với một y tá.
“Cái người này, đã trở thành tàn phế rồi, tôi sẽ không nộp thêm một đồng nào nữa, dứt khoát ngưng điều trị để anh ta đi chết đi”, giọng nói của Thượng Khả mang theo sự lạnh lùng.
Nhìn về phía Tiểu Đao đang nằm trên giường bệnh, đã trở thành người thực vật, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ.
Hận sao Tiểu Đao không chết ngay đi.
“Nhưng người bệnh đã dần dần hồi phục được ý thức, hơn nữa, người bệnh này hiện giờ đang có ý thức, có thể nghe thấy cô nói chuyện…”, vẻ mặt cô y tá đầy vẻ khó xử.
“Nghe thấy thì đã sao, vô dụng thì có chết cũng chỉ là chết thôi!”, gã đàn ông người như cây sậy bên cạnh nhét tay túi quần, khinh khỉnh nói.
“Đúng đó, làm chậm trễ hết cả thời gian hai người chúng tôi làm đám cưới”, Thượng Khả dựa vào người gã đàn ông trông như cây sậy.
Ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía gã mà mặt đầy vẻ hạnh phúc.
Quân Tường chú ý đến Tiểu Đao nằm trên giường bệnh.
Vẫn là dáng vẻ lạnh lùng đó, chẳng qua người nằm trên giường đã trở nên gầy gò ốm yếu chỉ còn da bọc xương.
Nhất là anh ta vẫn còn ý thức.
Nghe thấy vợ mình là Thượng khả và người đàn ông cây sậy nói như vậy.
Khoé mắt liền trào lệ.
“ô, tên vô dụng này lại còn khóc được?”, gã đàn ông cây sậy nhìn thấy nước mắt nơi khoé mắt của Tiểu Đao, khinh bỉ nói.
Thượng Khả đứng bên cạnh khinh thường: “Tên vô dụng chỉ biết khóc”.
Quân Tường đẩy cửa ra, đi về phía Tiểu Đao, bàn tay anh đặt lên bàn tay của Tiếu Đao.
“Tiểu Đao, anh Quân Tường của cậu về rồi đây”.
“Cậu yên tâm, anh nhất định sẽ giúp cậu tỉnh lại”.
“Sau đó, giúp cậu giải quyết đỏi cẩu nam nữ này!”
Tiểu Đao dường như cảm nhận được, bàn tay gầy trơ xương từ từ nắm lấy tay của Quân Tường.
Quân Tường quay đầu qua nhìn về phía Thượng Khả và gã đàn ông như cây sậy, ý muốn giết người sôi trào trong mắt.
Hai mắt khẽ nheo, khoé miệng cong lên nụ cười lạnh lùng: “Không ngờ, lần ra tay đầu tiên của tao ởthành phố Giang Dương này lại chính là vì anh em của mình!”
“Anh là ai?”, Thượng Khả cảnh giác hỏi
Ánh mắt Quân Tường lạnh như băng: “Người đến tìm các người đòi nợ!”
Hai người bước nhanh đến bệnh viện, tiến vào trong phòng bệnh của Tiểu Đao.
Vừa mới bước vào phòng bệnh, Tiểu Ú nhìn thấy hai người bên trong thì đột nhiên nổi giận đùng đùng, đám thịt mỡ trên người căng hết cả lên, hai nắm tay siết chặt lại.
“Đây là?”, Quân Tường đứng trước cửa nhìn người bên trong phòng bệnh.
“Gian phu dâm phụ hại Tiếu Đao suýt mất mạng!”
Tiểu Ú cực kỳ kích động, nghiến chặt răng nói.
Bên trong phòng bệnh, vợ của Tiểu Đao mặc một bộ quần áo bò bình thường, trong đôi mắt ngập tràn ý xuân.
Bên cạnh vợ của Tiếu Đao là một người đàn ông, mặc đồ vest đi giày da, nhưng vóc dáng gầy gò ốm yếu trông như cây sậy.
Sắc mặt nhìn có vẻ gian tà, vừa nhìn đã biết chẳng phải người lương thiện gì.
Vợ Tiểu Đao tên là Thượng Khả, ngày cô ta kết hôn với Tiếu Đao chính là ngày mà cô ta lên kế hoạch cướp tiền của anh ta.
Hai người này đứng trong phòng bệnh, đang cãi nhau với một y tá.
“Cái người này, đã trở thành tàn phế rồi, tôi sẽ không nộp thêm một đồng nào nữa, dứt khoát ngưng điều trị để anh ta đi chết đi”, giọng nói của Thượng Khả mang theo sự lạnh lùng.
Nhìn về phía Tiểu Đao đang nằm trên giường bệnh, đã trở thành người thực vật, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ.
Hận sao Tiểu Đao không chết ngay đi.
“Nhưng người bệnh đã dần dần hồi phục được ý thức, hơn nữa, người bệnh này hiện giờ đang có ý thức, có thể nghe thấy cô nói chuyện…”, vẻ mặt cô y tá đầy vẻ khó xử.
“Nghe thấy thì đã sao, vô dụng thì có chết cũng chỉ là chết thôi!”, gã đàn ông người như cây sậy bên cạnh nhét tay túi quần, khinh khỉnh nói.
“Đúng đó, làm chậm trễ hết cả thời gian hai người chúng tôi làm đám cưới”, Thượng Khả dựa vào người gã đàn ông trông như cây sậy.
Ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía gã mà mặt đầy vẻ hạnh phúc.
Quân Tường chú ý đến Tiểu Đao nằm trên giường bệnh.
Vẫn là dáng vẻ lạnh lùng đó, chẳng qua người nằm trên giường đã trở nên gầy gò ốm yếu chỉ còn da bọc xương.
Nhất là anh ta vẫn còn ý thức.
Nghe thấy vợ mình là Thượng khả và người đàn ông cây sậy nói như vậy.
Khoé mắt liền trào lệ.
“ô, tên vô dụng này lại còn khóc được?”, gã đàn ông cây sậy nhìn thấy nước mắt nơi khoé mắt của Tiểu Đao, khinh bỉ nói.
Thượng Khả đứng bên cạnh khinh thường: “Tên vô dụng chỉ biết khóc”.
Quân Tường đẩy cửa ra, đi về phía Tiểu Đao, bàn tay anh đặt lên bàn tay của Tiếu Đao.
“Tiểu Đao, anh Quân Tường của cậu về rồi đây”.
“Cậu yên tâm, anh nhất định sẽ giúp cậu tỉnh lại”.
“Sau đó, giúp cậu giải quyết đỏi cẩu nam nữ này!”
Tiểu Đao dường như cảm nhận được, bàn tay gầy trơ xương từ từ nắm lấy tay của Quân Tường.
Quân Tường quay đầu qua nhìn về phía Thượng Khả và gã đàn ông như cây sậy, ý muốn giết người sôi trào trong mắt.
Hai mắt khẽ nheo, khoé miệng cong lên nụ cười lạnh lùng: “Không ngờ, lần ra tay đầu tiên của tao ởthành phố Giang Dương này lại chính là vì anh em của mình!”
“Anh là ai?”, Thượng Khả cảnh giác hỏi
Ánh mắt Quân Tường lạnh như băng: “Người đến tìm các người đòi nợ!”
Bình luận facebook