Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 150
Tào Vũ bất giác căng thẳng, cúi đầu trả lời: “Bảo vệ tổ quốc”.
“Vậy lúc này cậu đang mượn bộ quân phục này để làm
gì?”
Quay đầu lại, Quân Tường cười như không cười nhìn Doanh Tiêu.
“Doanh Tiêu, cậu quản lý lính của mình như vậy đúng không?”
Toàn thân Doanh Tiêu chớp mắt đõ đây mô hôi.
Tất cả đều khiếp sợ.
Tam Nương nhà họ Bạch nhìn thấy em trai ruột của mình và cấp trên của em trai bị người ta giáo huấn, lập tức chết sững tại chỗ.
Bà ta nhìn Quân Tường, miệng khẽ há ra, vẻ mặt không thể tin nối.
Doanh Tiêu cúi đầu im lặng không nói.
Cả người Tào Vũ run lẩy bẩy.
“Đừng tưởng mặc được trẽn người bộ quân phục này là có thể muốn làm gì thì làm”.
“Có phải nghĩ mặc được quân phục là có thể tác oai tác quái đúng không?”
Quân Tường nhìn Tào Vũ và Doanh Tiêu.
“Doanh Tiêu”.
Doanh Tiêu lập tức ngẩng đầu: “Có”.
“Phạt bổng một năm, ghi tội một lần, sau khi về, cho cậu nửa tháng để chỉnh đốn lại”.
Doanh Tiêu thở phào một hơi, Chiến Tôn thế này là đã nương tay rồi.
Lập tức gật đầu nói: “Rõ!”
Anh nhìn Tào Vũ, cả người Tào Vũ liền mềm ra như cọng bún, nhưng vẫn cố kiên cường đứng vững.
“Lính của cậu, cậu tự xử lý”.
“Rõ!”
Doanh Tiêu cúi người trả lời lần nữa.
Tất cả khách quý có mặt ở đó đều lén lút nhìn Quân Tường.
Chỉ đơn giản vài câu nói đã có thế chi phối vận mệnh của thế lực sau lưng Bạch Tam Nương.
Người này rốt cuộc là ai?
Quân Tường ngấng đầu lên, nhìn Bạch Tam Nương.
“Bây giờ, đã đến lúc hạng chó mèo như tôi nói chuyện với bà được chưa?”
Giọng điệu mỉa mai của Quân Tường khiến Bạch Tam Nương run lên.
Ngay lập tức lắc đầu nói: “Không dám không dám”.
“Đừng không dám”.
Quân Tường giơ tay lên, chỉ vào Bạch Tiểu Hoàng bên cạnh.
“Tôi nghe nói, tòa nhà này vốn là do nhà họ Bạch chia cho cô ta?”
Sắc mặt của Bạch Tam Nương lập tức thay đổi, ánh mắt lóe lên.
Ngẩng đầu nhìn Quân Tường và Bạch Tiểu Hoàng.
Rồi lại quay sang nhìn đứa em trai đang run rẩy của mình.
Bạch Tam Nương gật đầu: “Đúng vậy”.
“Hôm nay tôi sẽ thu dọn đồ đạc, chiều nay tôi sẽ dọn đi, tòa nhà này đế lại cho cô Hoàng”.
Quân Tường nhướn mày, không ngờ Bạch Tam Nương lại biết điều như vậy.
Anh hài lòng gật đầu.
Bạch Tam Nương không thể không biết điều!
Em trai bà ta là người thế nào, trong lòng Bạch Tam Nương rõ như gương sáng.
Xuất thân từ quân đội, ánh mắt đối đãi với người khác hận nỗi như không thế mọc trên đỉnh đầu.
Nhưng.
Vừa gặp người này.
Lại chẳng khác gì chuột nhắt gặp con mèo.
Mất hết cả tinh thần.
Bạch Tam Nương còn không tự hiểu ra Quân Tường là người như thế nào sao?
Là nhân vật mà bà ta có kiễng chân ngửa đầu cũng không đủ cao để nhìn tới.
Cho dù bản thân có kiên trì thêm thì cũng là tự chuốc lấy nhục nhã thôi!
Chi bằng nhanh chóng nghe lời, tránh để đối phương tức giận.
Bạch Tiểu Hoàng đứng bên cạnh Quân Tường, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chằm chằm vào Quân Tường.
Những vị khách quý có mặt ở đó lặng lẽ rút lui, chỉ sợ đẳc tội với Quân Tường.
Bạch Tam Nương cũng lập tức cho công nhân viên bắt đầu dọn nhà.
Quân Tường quay lại nhìn Doanh Tiêu.
“Cậu ở lại đây đợi, tôi đến suối Thiên Thanh”.
Doanh Tiêu gật đầu: “Tôi lập tức sắp xếp người bảo vệ xung quanh”.
“Trong xe còn rất nhiều dược liệu, chuyển đến bên cạnh suối Thiên Thanh cho tôi”.
Doanh Tiêu gật đầu, khẩn trương cử người tới.
Quân Tường và Bạch Tiểu Hoàng đi về phía sau núi Thiên Thanh.
Nước ruối chảy róc rách, đổ từ thượng nguồn trên núi xuống.
Bạch Tiểu Hoàng đi bên cạnh nói: “Suối Thiên Thanh này rất thú vị, chia thành hai dòng âm dương”.
“Nghĩa là sao?1′, Quân Tường vừa đi lên núi vừa quay đầu sang hỏi.
“ở ngay phía trước đây thôi, sắp tới rồi, nhìn thấy anh sẽ tự hiểu ra ngay”.
Đi về phía trước thêm năm phút nữa.
Trời đất rộng mở thông suốt.
Xa xa có một hang núi xuất hiện trong tầm mắt Quân Tường.
Nước suối chảy từ trong hang động đó xuống.
Đi vào mới thấy, bên trong hang động rất rộng lớn.
Ước chừng rộng khoảng hơn hai trăm mét vuông.
Trên bề mặt hang động, có một nguồn suối trông giống như một con đầm nhỏ, đang ùng ục sủi bọt.
Bạch Tiểu Hoàng giải thích nói: “ở bên trái chảy ra là suối Dương, nhiệt độ khoảng trên dưới sáu mươi độ, còn bên phải là suối Âm, nước lại lạnh như băng”.
“Cho nên suối này mới được gọi là suối Âm Dương”.
Quân Tường gật đầu.
Có người mang dược liệu đến, tất cả đều đặt bên cạnh Quân Tường.
“Đây đều là những dược liệu quý mà tôi đã thu thập bao nhiêu năm nay”.
Bạch Tiểu Hoàng nhìn chỗ dược liệu, bất giác lấm bẩm nói.
Quân Tường mỉm cười.
Một lát sau, dược liệu đều đã được mang lên đến nơi.
Doanh Tiêu đích thân phong tỏa hiện trường.
Ngay đến Bạch Tiểu Hoàng cũng phải đợi ở bên ngoài hang động.
Quân Tường ném toàn bộ dược liệu sang bên suối Dương.
Sau đó cởi quần áo, dùng kim châm đâm vào cơ thể mình.
Sau đó ngâm thân thể vào trong suối.
“Vậy lúc này cậu đang mượn bộ quân phục này để làm
gì?”
Quay đầu lại, Quân Tường cười như không cười nhìn Doanh Tiêu.
“Doanh Tiêu, cậu quản lý lính của mình như vậy đúng không?”
Toàn thân Doanh Tiêu chớp mắt đõ đây mô hôi.
Tất cả đều khiếp sợ.
Tam Nương nhà họ Bạch nhìn thấy em trai ruột của mình và cấp trên của em trai bị người ta giáo huấn, lập tức chết sững tại chỗ.
Bà ta nhìn Quân Tường, miệng khẽ há ra, vẻ mặt không thể tin nối.
Doanh Tiêu cúi đầu im lặng không nói.
Cả người Tào Vũ run lẩy bẩy.
“Đừng tưởng mặc được trẽn người bộ quân phục này là có thể muốn làm gì thì làm”.
“Có phải nghĩ mặc được quân phục là có thể tác oai tác quái đúng không?”
Quân Tường nhìn Tào Vũ và Doanh Tiêu.
“Doanh Tiêu”.
Doanh Tiêu lập tức ngẩng đầu: “Có”.
“Phạt bổng một năm, ghi tội một lần, sau khi về, cho cậu nửa tháng để chỉnh đốn lại”.
Doanh Tiêu thở phào một hơi, Chiến Tôn thế này là đã nương tay rồi.
Lập tức gật đầu nói: “Rõ!”
Anh nhìn Tào Vũ, cả người Tào Vũ liền mềm ra như cọng bún, nhưng vẫn cố kiên cường đứng vững.
“Lính của cậu, cậu tự xử lý”.
“Rõ!”
Doanh Tiêu cúi người trả lời lần nữa.
Tất cả khách quý có mặt ở đó đều lén lút nhìn Quân Tường.
Chỉ đơn giản vài câu nói đã có thế chi phối vận mệnh của thế lực sau lưng Bạch Tam Nương.
Người này rốt cuộc là ai?
Quân Tường ngấng đầu lên, nhìn Bạch Tam Nương.
“Bây giờ, đã đến lúc hạng chó mèo như tôi nói chuyện với bà được chưa?”
Giọng điệu mỉa mai của Quân Tường khiến Bạch Tam Nương run lên.
Ngay lập tức lắc đầu nói: “Không dám không dám”.
“Đừng không dám”.
Quân Tường giơ tay lên, chỉ vào Bạch Tiểu Hoàng bên cạnh.
“Tôi nghe nói, tòa nhà này vốn là do nhà họ Bạch chia cho cô ta?”
Sắc mặt của Bạch Tam Nương lập tức thay đổi, ánh mắt lóe lên.
Ngẩng đầu nhìn Quân Tường và Bạch Tiểu Hoàng.
Rồi lại quay sang nhìn đứa em trai đang run rẩy của mình.
Bạch Tam Nương gật đầu: “Đúng vậy”.
“Hôm nay tôi sẽ thu dọn đồ đạc, chiều nay tôi sẽ dọn đi, tòa nhà này đế lại cho cô Hoàng”.
Quân Tường nhướn mày, không ngờ Bạch Tam Nương lại biết điều như vậy.
Anh hài lòng gật đầu.
Bạch Tam Nương không thể không biết điều!
Em trai bà ta là người thế nào, trong lòng Bạch Tam Nương rõ như gương sáng.
Xuất thân từ quân đội, ánh mắt đối đãi với người khác hận nỗi như không thế mọc trên đỉnh đầu.
Nhưng.
Vừa gặp người này.
Lại chẳng khác gì chuột nhắt gặp con mèo.
Mất hết cả tinh thần.
Bạch Tam Nương còn không tự hiểu ra Quân Tường là người như thế nào sao?
Là nhân vật mà bà ta có kiễng chân ngửa đầu cũng không đủ cao để nhìn tới.
Cho dù bản thân có kiên trì thêm thì cũng là tự chuốc lấy nhục nhã thôi!
Chi bằng nhanh chóng nghe lời, tránh để đối phương tức giận.
Bạch Tiểu Hoàng đứng bên cạnh Quân Tường, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chằm chằm vào Quân Tường.
Những vị khách quý có mặt ở đó lặng lẽ rút lui, chỉ sợ đẳc tội với Quân Tường.
Bạch Tam Nương cũng lập tức cho công nhân viên bắt đầu dọn nhà.
Quân Tường quay lại nhìn Doanh Tiêu.
“Cậu ở lại đây đợi, tôi đến suối Thiên Thanh”.
Doanh Tiêu gật đầu: “Tôi lập tức sắp xếp người bảo vệ xung quanh”.
“Trong xe còn rất nhiều dược liệu, chuyển đến bên cạnh suối Thiên Thanh cho tôi”.
Doanh Tiêu gật đầu, khẩn trương cử người tới.
Quân Tường và Bạch Tiểu Hoàng đi về phía sau núi Thiên Thanh.
Nước ruối chảy róc rách, đổ từ thượng nguồn trên núi xuống.
Bạch Tiểu Hoàng đi bên cạnh nói: “Suối Thiên Thanh này rất thú vị, chia thành hai dòng âm dương”.
“Nghĩa là sao?1′, Quân Tường vừa đi lên núi vừa quay đầu sang hỏi.
“ở ngay phía trước đây thôi, sắp tới rồi, nhìn thấy anh sẽ tự hiểu ra ngay”.
Đi về phía trước thêm năm phút nữa.
Trời đất rộng mở thông suốt.
Xa xa có một hang núi xuất hiện trong tầm mắt Quân Tường.
Nước suối chảy từ trong hang động đó xuống.
Đi vào mới thấy, bên trong hang động rất rộng lớn.
Ước chừng rộng khoảng hơn hai trăm mét vuông.
Trên bề mặt hang động, có một nguồn suối trông giống như một con đầm nhỏ, đang ùng ục sủi bọt.
Bạch Tiểu Hoàng giải thích nói: “ở bên trái chảy ra là suối Dương, nhiệt độ khoảng trên dưới sáu mươi độ, còn bên phải là suối Âm, nước lại lạnh như băng”.
“Cho nên suối này mới được gọi là suối Âm Dương”.
Quân Tường gật đầu.
Có người mang dược liệu đến, tất cả đều đặt bên cạnh Quân Tường.
“Đây đều là những dược liệu quý mà tôi đã thu thập bao nhiêu năm nay”.
Bạch Tiểu Hoàng nhìn chỗ dược liệu, bất giác lấm bẩm nói.
Quân Tường mỉm cười.
Một lát sau, dược liệu đều đã được mang lên đến nơi.
Doanh Tiêu đích thân phong tỏa hiện trường.
Ngay đến Bạch Tiểu Hoàng cũng phải đợi ở bên ngoài hang động.
Quân Tường ném toàn bộ dược liệu sang bên suối Dương.
Sau đó cởi quần áo, dùng kim châm đâm vào cơ thể mình.
Sau đó ngâm thân thể vào trong suối.
Bình luận facebook