Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 152
Bộ quần áo kiểu thủy thủ trên người Tô Diệc Viên đã chuyển sang màu cháo lòng rồi.
Tóc tai rối bời.
Đôi tất cao cổ màu trắng cũng dính đầy đất cát.
Gương mặt nhỏ nhắn nhem nhuốc, hai bím tóc đuôi ngựa trông cũng rã rượi.
Khuôn mặt tròn xoe lúc này đang vô cùng tủi thân.
Đôi mẳt to tròn chớp chớp, có chút hoảng sợ nhìn mấy tên lưu manh trước mặt.
“Các người… các người muốn làm gì?”
Giọng nói đầy sự sợ hãi và yếu ớt, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng chống nạnh hung hăng với Quân Tường ngày hôm qua.
Đối mặt tới tổng cộng năm tên du côn lưu manh.
Đầu tóc thì nhuộm xanh nhuộm đỏ, vừa nhìn thấy Tô Diệc Viên là đã cười xấu xa.
“Em gái, vừa nãy không phái em nói không có tiền ăn cơm, muốn bọn anh mời em ăn cơm
sao?”
Tên lưu manh tóc đỏ cầm đầu vừa nói vừa tiến đến: “Đi, anh đây mời em ăn cơm”.
Tên lưu manh tóc vàng bên cạnh tên tóc đỏ cũng hùa vào nói: “Anh đây còn quan tâm đến cả việc ngủ của em nữa, thế nào?”
Giọng điệu hèn hạ, ngữ khí hạ lưu.
Mấy tên lưu manh nhìn nhau rồi bắt đầu cười hi hi ha ha.
Tô Diệc Viên nhìn mấy tên lưu manh.
Cuối cùng cũng hiểu ra tại sao mẹ lại nói bên ngoài rất nhiều người xấu.
Nhưng, hiện giờ cô nhóc đang bị mấy người này chặn lại, căn bản không chạy thoát được.
Đôi mắt long lanh bắt đầu ngấn lệ.
“ức hiếp một cô gái nhỏ, như vậy là giỏi giang lắm à?”
Doanh Tiêu và Quân Tường xuống xe, đi về phía mẩy tên lưu manh.
Doanh Tiêu ngẩng đầu nhìn mấy tên du côn nói.
Quân Tường lại mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Tô Diệc Viên.
“Mẹ kiếp! mày là ai?”, đám lưu manh không lớn, trông chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đều là những thiếu niên ngổ
ngược.
Tóc tai rối bời.
Đôi tất cao cổ màu trắng cũng dính đầy đất cát.
Gương mặt nhỏ nhắn nhem nhuốc, hai bím tóc đuôi ngựa trông cũng rã rượi.
Khuôn mặt tròn xoe lúc này đang vô cùng tủi thân.
Đôi mẳt to tròn chớp chớp, có chút hoảng sợ nhìn mấy tên lưu manh trước mặt.
“Các người… các người muốn làm gì?”
Giọng nói đầy sự sợ hãi và yếu ớt, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng chống nạnh hung hăng với Quân Tường ngày hôm qua.
Đối mặt tới tổng cộng năm tên du côn lưu manh.
Đầu tóc thì nhuộm xanh nhuộm đỏ, vừa nhìn thấy Tô Diệc Viên là đã cười xấu xa.
“Em gái, vừa nãy không phái em nói không có tiền ăn cơm, muốn bọn anh mời em ăn cơm
sao?”
Tên lưu manh tóc đỏ cầm đầu vừa nói vừa tiến đến: “Đi, anh đây mời em ăn cơm”.
Tên lưu manh tóc vàng bên cạnh tên tóc đỏ cũng hùa vào nói: “Anh đây còn quan tâm đến cả việc ngủ của em nữa, thế nào?”
Giọng điệu hèn hạ, ngữ khí hạ lưu.
Mấy tên lưu manh nhìn nhau rồi bắt đầu cười hi hi ha ha.
Tô Diệc Viên nhìn mấy tên lưu manh.
Cuối cùng cũng hiểu ra tại sao mẹ lại nói bên ngoài rất nhiều người xấu.
Nhưng, hiện giờ cô nhóc đang bị mấy người này chặn lại, căn bản không chạy thoát được.
Đôi mắt long lanh bắt đầu ngấn lệ.
“ức hiếp một cô gái nhỏ, như vậy là giỏi giang lắm à?”
Doanh Tiêu và Quân Tường xuống xe, đi về phía mẩy tên lưu manh.
Doanh Tiêu ngẩng đầu nhìn mấy tên du côn nói.
Quân Tường lại mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Tô Diệc Viên.
“Mẹ kiếp! mày là ai?”, đám lưu manh không lớn, trông chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đều là những thiếu niên ngổ
ngược.
Bình luận facebook