Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 158
Cổ Tiểu Lượng khóc không ra nước mắt, ấp úng nói: “Anh ơi! Em… Em không dám…”.
“Khốn kiếp!”, Tôn Khải mắng một câu rồi quay đầu nhìn Quân Tường ở bên cạnh.
“Đường Ngưng, làm gì vậy? Còn không mau cởi trói cho tôi?”, Tôn Khải nhìn về phía Đường Ngưng, lập tức trừng mắt quát.
Đường Ngưng có chút sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Quân Tường đi lên trước, nhìn Tôn Khải nói: “Xem ra, mày thật sự không biết mục đích tao trói mày đến đây là gì rồi?”
Tôn Khải ngẩng đầu lên hỏi: “Rốt cuộc mày là ai?”
Quân Tường chỉ vào Tôn Khải, ra lệnh: “Cho hắn ta đứng lên!”
Doanh Tiêu lập tức đi lại, dùng một tay nhấc bổng Tôn Khải lên, sau đó quay đầu nhìn về phía Đường Ngưng.
“Vết thương trên mặt cô ấy là do mày làm?”, Quân Tường chậm rãi nói.
“Là tao làm thì liên quan gì đến mày?”, đến giờ mà Tôn Khải vẫn thể hiện ra vẻ lưu manh của mình.
Quân Tường lắc đầu, nói: “Trước tiên tát hắn ta ba mươi cái, cho hắn ta biết là mình đang nói chuyện với ai?”
Doanh Tiêu lập tức gật đầu rồi đi về phía Tôn Khải.
Tôn Khải không ngừng giãy dụa, nói: “Mày định làm gì?”
Nhưng đáp lại hắn ta chỉ là những cái tát của Doanh Tiêu.
Bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp…
Âm thanh vang giòn trong khách sạn.
Mỗi cái tát, Doanh Tiêu đều dùng hết sức lực của mình.
Không bao lâu, trên mặt Tôn Khải đều là dấu tay màu đỏ.
“Mày có biết tao là ai không…?”, Tôn Khải suýt ngất đi, miệng nôn ra máu, mắt sưng vù, quát lớn.
“Đường Ngưng! Cô còn muốn sống với hắn ta nữa không?”, Quân Tường quay đầu lại nhìn Đường Ngưng, hỏi.
Đường Ngưng cắn chặt môi. Kết hôn với Tôn Khải bao nhiêu năm, hắn ta vẫn vô duyên vô cớ đánh đập khiến cô ta ‘lòng như tro nguội’.
Nhưng dù sao Tôn Khải cũng có chút thế lực, mấy lần cô ta định ly hôn nhưng đổi lại đều là những trận đòn roi. Vì vậy, Đường Ngưng không dám nhắc đến nữa.
Bây giờ Quân Tường hỏi, Đường Ngưng vừa khóc vừa gật đầu.
“Con đàn bà thối này…”, Tôn Khải nghiến răng nghiến lợi, nói với giọng khàn khàn.
Doanh Tiêu ớ bên cạnh lại cho hắn ta một cái tát nữa.
Hai chiếc răng văng ra ngoài, Tôn Khải lập tức ngậm miệng lại, không dám nói gì nữa.
Cổ Tiểu Lượng ở bên cạnh sợ hãi nhìn về phía Quân Tường, hoảng loạn nói: “Anh Tôn có quan hệ với nhà họ Lý. Mày… Mày không thể làm thế”.
Quân Tường nhìn hắn một cái. CỔ Tiểu Lượng lập tức lùi về sau hai bước, cúi đầu không dám nói gì.
“Được! Doanh Tiêu! Lát nữa cậu dẫn Đường Ngưng đi ly hôn với thằng cha này”.
Doanh Tiêu liền gật đầu, sau đó kéo theo Tôn Khải và Đường Ngưng rời khỏi khách sạn.
Đám Tiểu Ú nhìn về phía Quân Tường, trong ánh mắt đều là sự sợ hãi.
Trong mắt họ, Tôn Khải là kẻ vô cùng hống hách.
Ngày thường, đừng nói đến việc chẳng may chạm mặt hắn ta, ngay đến việc nhìn thẳng vào hắn ta, đám người này cũng không dám.
Nhưng hôm nay Quân Tường lại không để ý mà bắt hắn ta đến đây rồi tát liên tiếp vào mặt.
Đúng là khiến mọi người vui mừng quá đi!
“Khốn kiếp!”, Tôn Khải mắng một câu rồi quay đầu nhìn Quân Tường ở bên cạnh.
“Đường Ngưng, làm gì vậy? Còn không mau cởi trói cho tôi?”, Tôn Khải nhìn về phía Đường Ngưng, lập tức trừng mắt quát.
Đường Ngưng có chút sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Quân Tường đi lên trước, nhìn Tôn Khải nói: “Xem ra, mày thật sự không biết mục đích tao trói mày đến đây là gì rồi?”
Tôn Khải ngẩng đầu lên hỏi: “Rốt cuộc mày là ai?”
Quân Tường chỉ vào Tôn Khải, ra lệnh: “Cho hắn ta đứng lên!”
Doanh Tiêu lập tức đi lại, dùng một tay nhấc bổng Tôn Khải lên, sau đó quay đầu nhìn về phía Đường Ngưng.
“Vết thương trên mặt cô ấy là do mày làm?”, Quân Tường chậm rãi nói.
“Là tao làm thì liên quan gì đến mày?”, đến giờ mà Tôn Khải vẫn thể hiện ra vẻ lưu manh của mình.
Quân Tường lắc đầu, nói: “Trước tiên tát hắn ta ba mươi cái, cho hắn ta biết là mình đang nói chuyện với ai?”
Doanh Tiêu lập tức gật đầu rồi đi về phía Tôn Khải.
Tôn Khải không ngừng giãy dụa, nói: “Mày định làm gì?”
Nhưng đáp lại hắn ta chỉ là những cái tát của Doanh Tiêu.
Bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp…
Âm thanh vang giòn trong khách sạn.
Mỗi cái tát, Doanh Tiêu đều dùng hết sức lực của mình.
Không bao lâu, trên mặt Tôn Khải đều là dấu tay màu đỏ.
“Mày có biết tao là ai không…?”, Tôn Khải suýt ngất đi, miệng nôn ra máu, mắt sưng vù, quát lớn.
“Đường Ngưng! Cô còn muốn sống với hắn ta nữa không?”, Quân Tường quay đầu lại nhìn Đường Ngưng, hỏi.
Đường Ngưng cắn chặt môi. Kết hôn với Tôn Khải bao nhiêu năm, hắn ta vẫn vô duyên vô cớ đánh đập khiến cô ta ‘lòng như tro nguội’.
Nhưng dù sao Tôn Khải cũng có chút thế lực, mấy lần cô ta định ly hôn nhưng đổi lại đều là những trận đòn roi. Vì vậy, Đường Ngưng không dám nhắc đến nữa.
Bây giờ Quân Tường hỏi, Đường Ngưng vừa khóc vừa gật đầu.
“Con đàn bà thối này…”, Tôn Khải nghiến răng nghiến lợi, nói với giọng khàn khàn.
Doanh Tiêu ớ bên cạnh lại cho hắn ta một cái tát nữa.
Hai chiếc răng văng ra ngoài, Tôn Khải lập tức ngậm miệng lại, không dám nói gì nữa.
Cổ Tiểu Lượng ở bên cạnh sợ hãi nhìn về phía Quân Tường, hoảng loạn nói: “Anh Tôn có quan hệ với nhà họ Lý. Mày… Mày không thể làm thế”.
Quân Tường nhìn hắn một cái. CỔ Tiểu Lượng lập tức lùi về sau hai bước, cúi đầu không dám nói gì.
“Được! Doanh Tiêu! Lát nữa cậu dẫn Đường Ngưng đi ly hôn với thằng cha này”.
Doanh Tiêu liền gật đầu, sau đó kéo theo Tôn Khải và Đường Ngưng rời khỏi khách sạn.
Đám Tiểu Ú nhìn về phía Quân Tường, trong ánh mắt đều là sự sợ hãi.
Trong mắt họ, Tôn Khải là kẻ vô cùng hống hách.
Ngày thường, đừng nói đến việc chẳng may chạm mặt hắn ta, ngay đến việc nhìn thẳng vào hắn ta, đám người này cũng không dám.
Nhưng hôm nay Quân Tường lại không để ý mà bắt hắn ta đến đây rồi tát liên tiếp vào mặt.
Đúng là khiến mọi người vui mừng quá đi!
Bình luận facebook