Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 169
Doanh Tiêu có thể nhìn ra suy nghĩ của Vũ Siêu nên lạnh lùng nói. Sau đó anh ta lên trước một bước, giơ tay tát lên mặt Vũ Siêu, nói: “Giờ hãy cút khỏi đây ngay! Nếu không tôi xử lý cả anh đấy. Nghe rõ chưa?”
Vũ Siêu là người đứng đầu của sở, cũng coi như nhân vật lớn trong thành phố Giang Dương, có bao giờ chịu nhục như này đâu.
Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác!
Hắn sợ rằng, chỉ cần mình nói thêm vài câu thì chiến tướng này sẽ rút súng ra bắn mình chết ngay lập tức.
Nhìn huân chương trên vai của Doanh Tiêu, Vũ Siêu đành phải quay đầu dẫn người rời đi.
Không còn cách nào khác, vì người ta có súng mà!
Quân Tường cười nói: “Bây giờ thì không còn ai cứu nữa rồi. Mau nói đi!”
“Tôi… Tôi đến vì Tôn Khải. Tôn Khải là đàn em của tôi…”.
Lý Chấn nằm trên đất mà không ngừng run rẩy. Anh rể của gã đi rồi nên gã càng sợ hãi.
“Đúng là có chết vẫn không hết ý đồ xấu”.
“Không! Tôi không dám nữa, sau này tôi không dám nữa…”, Lý Chấn lắc đầu nhận sai, khóc thành tiếng cầu xin.
“Lần đầu đến thành phố Giang Dương nên tôi không muốn có quá nhiều kẻ thù. Vì vậy tôi sẽ tha cho anh lần này…”, Quân Tường lắc đầu, nói.
“Cảm ơn anh! Tôi nhất định sẽ báo đáp anh”, Lý Chấn mừng ra mặt, ra sức cảm ơn Quân Tường.
“Vì vậy tôi sẽ phế một cánh tay của anh”.
Lý Chấn:”…”.
Doanh Tiêu ở bên cạnh lập tức lên trước ra tay. Anh ta nhấc chân lên rồi giẫm lên trên cánh tay của Lý Chấn.
Xương cốt gãy vụn, máu tươi chảy đầm đìa.
Lý Chấn kêu lớn: “A.J”
Quân Tường xoay người rời
Lý Chấn đau đến nỗi ngất đi, vệ sĩ xung quanh không có ai dám ngăn Quân Tường.
“Chiến Tôn! Tôi vừa nhận được nhiệm vụ, sáng sớm phải đi rồi!”, Doanh Tiêu ngồi lên xe, nói.
“ừm!”
“Khi nào thì anh về?”, Doanh Tiêu hỏi.
Quân Tường nheo mắt nói: “Nếu không có chiến sự thì trước hết tôi sẽ không về luôn”.
“Nhưng nếu không có anh ở đó thì cứ như không có trụ cột
vậy .
“Mọi người cũng phải học cách trưởng thành đi!”
“Lúc chấp hành nhiệm vụ thì phải cẩn thận, dù sao súng đạn không có mắt đâu”, Quân Tường căn dặn.
Doanh Tiêu gật đầu.
Lái xe về đến nhà cũng đã là đêm khuya.
Mẹ Quân Tường vẫn chưa về, chắc là ở bệnh viện chăm sóc Tiểu Đao.
Vừa vào biệt thự thì một chiếc xe ở bên cạnh sáng đèn.
Thẩm Thiên mang theo mấy thùng lớn nhanh bước đi đến bên cạnh Quân Tường.
“Cuối cùng anh cũng về rồi, tôi đợi anh cả buổi chiều”.
Vũ Siêu là người đứng đầu của sở, cũng coi như nhân vật lớn trong thành phố Giang Dương, có bao giờ chịu nhục như này đâu.
Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác!
Hắn sợ rằng, chỉ cần mình nói thêm vài câu thì chiến tướng này sẽ rút súng ra bắn mình chết ngay lập tức.
Nhìn huân chương trên vai của Doanh Tiêu, Vũ Siêu đành phải quay đầu dẫn người rời đi.
Không còn cách nào khác, vì người ta có súng mà!
Quân Tường cười nói: “Bây giờ thì không còn ai cứu nữa rồi. Mau nói đi!”
“Tôi… Tôi đến vì Tôn Khải. Tôn Khải là đàn em của tôi…”.
Lý Chấn nằm trên đất mà không ngừng run rẩy. Anh rể của gã đi rồi nên gã càng sợ hãi.
“Đúng là có chết vẫn không hết ý đồ xấu”.
“Không! Tôi không dám nữa, sau này tôi không dám nữa…”, Lý Chấn lắc đầu nhận sai, khóc thành tiếng cầu xin.
“Lần đầu đến thành phố Giang Dương nên tôi không muốn có quá nhiều kẻ thù. Vì vậy tôi sẽ tha cho anh lần này…”, Quân Tường lắc đầu, nói.
“Cảm ơn anh! Tôi nhất định sẽ báo đáp anh”, Lý Chấn mừng ra mặt, ra sức cảm ơn Quân Tường.
“Vì vậy tôi sẽ phế một cánh tay của anh”.
Lý Chấn:”…”.
Doanh Tiêu ở bên cạnh lập tức lên trước ra tay. Anh ta nhấc chân lên rồi giẫm lên trên cánh tay của Lý Chấn.
Xương cốt gãy vụn, máu tươi chảy đầm đìa.
Lý Chấn kêu lớn: “A.J”
Quân Tường xoay người rời
Lý Chấn đau đến nỗi ngất đi, vệ sĩ xung quanh không có ai dám ngăn Quân Tường.
“Chiến Tôn! Tôi vừa nhận được nhiệm vụ, sáng sớm phải đi rồi!”, Doanh Tiêu ngồi lên xe, nói.
“ừm!”
“Khi nào thì anh về?”, Doanh Tiêu hỏi.
Quân Tường nheo mắt nói: “Nếu không có chiến sự thì trước hết tôi sẽ không về luôn”.
“Nhưng nếu không có anh ở đó thì cứ như không có trụ cột
vậy .
“Mọi người cũng phải học cách trưởng thành đi!”
“Lúc chấp hành nhiệm vụ thì phải cẩn thận, dù sao súng đạn không có mắt đâu”, Quân Tường căn dặn.
Doanh Tiêu gật đầu.
Lái xe về đến nhà cũng đã là đêm khuya.
Mẹ Quân Tường vẫn chưa về, chắc là ở bệnh viện chăm sóc Tiểu Đao.
Vừa vào biệt thự thì một chiếc xe ở bên cạnh sáng đèn.
Thẩm Thiên mang theo mấy thùng lớn nhanh bước đi đến bên cạnh Quân Tường.
“Cuối cùng anh cũng về rồi, tôi đợi anh cả buổi chiều”.
Bình luận facebook