Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 167
Quân Tường nheo mắt, nhìn chiếc xe định chạy thì thầm nói: “Còn định chạy à?”
Anh lập tức bẻ lái, xe suv gầm rú một tiếng rồi để lại vệt xe màu đen trên mặt đất, sau đó điên cuồng lao về trước.
Xe đi với tốc độ nhanh như vậy, chớp mắt một cái đã đuổi kịp xe của Lý Chấn.
“Sao có thể thế được?”
Mặc dù xe của Lý Chấn không phải là xe thế thao nhưng cũng có giá trị lên đến hai triệu tệ, sao lại có thế dễ dàng bị người ta đuổi kịp vậy.
Gã lại vỗ vào ghế kế bên, nói: “Mau tăng tốc, mau lên!”
Nhưng Quân Tường đã không cho gã cơ hội nữa!
Rầm!
Xe của Quân Tường chuyển hướng rồi đâm vào xe của Lý Chấn.
Xe của Quân Tường thì không hề hấn gì nhưng xe của Lý Chấn đã lật ra ngoài.
Xe lật mấy vòng trên đường, lúc này mới rơi xuống rồi dừng lại.
Quân Tường xuống xe, châm điếu thuốc, chậm rãi đi đến phía xe bị đâm không thành hình của Lý Chấn.
Vì xe lật vài vòng nên kính xe đã vỡ vụn.
Lý Chấn cũng bị văng ra ngoài, khắp mặt toàn là máu.
Quân Tường lấy ra điếu thuốc rồi đặt bên miệng, sau đó nhả ra làn khói.
Anh cúi đầu nhìn Lý Chấn, nói: “Là kẻ nào đã cho anh dũng khí đến tìm tôi thế?”
Đôi mắt Lý Chấn mo màng chầm chậm mở ra, khi nhìn thấy Quân Tường đứng bên cạnh mình thì gã giật mình.
Người này có khuôn mặt hài hòa, toát ra vẻ anh tuấn, làn da trắng nõn, trong đôi mắt như toát lên vẻ đùa cợt nhìn chằm chằm vào mình.
“Tôi… Tôi nhận nhầm người”, Lý Chấn nôn ra ngụm máu, không dám nói thật.
“Vậy tôi sẽ nói cho anh biết nha”, Quân Tường nhả ra làn khói rồi dùng chân giẫm lên đầu Lý Chấn.
“Con người tôi không có sức nhẫn nại lắm. Tôi cho anh ba giây”.
“Sau ba giây mà anh không nói thì tôi sẽ giẫm nát cái đầu chó của anh”.
Mặc dù giọng nói của Quân Tường rất bình tĩnh nhưng sắc mặt nghiêm nghị, dường như không nhìn ra dáng vẻ đang hù dọa Lý Chấn.
Lúc Lý Chấn sợ hãi đến tè ra quần thì nghe thấy ở đằng xa đèn sáng trưng, có người hét lớn: “Các người đang làm gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lý Chấn lập tức giật mình, khóc thành tiếng, gọi: “Anh rể!”
Quân Tường nheo mắt nhìn người của sở giao thông vận tải ở đằng xa nhanh bước chạy lại, lúc này anh chau mày lặp lại: “Anh re ư?”
sở giao thông vận tải chuyên quản giao thông đường
bộ.
Mấy người đó đều mặc đồng phục đi về phía đám người Lý Chấn.
Người dẫn đầu dường như là lãnh đạo nhỏ, hai tay chắp sau lưng, phía sau còn có mấy người của sở.
“Cậu đang làm cái gì vậy?”, người đó nghiêm nghị nói.
Anh lập tức bẻ lái, xe suv gầm rú một tiếng rồi để lại vệt xe màu đen trên mặt đất, sau đó điên cuồng lao về trước.
Xe đi với tốc độ nhanh như vậy, chớp mắt một cái đã đuổi kịp xe của Lý Chấn.
“Sao có thể thế được?”
Mặc dù xe của Lý Chấn không phải là xe thế thao nhưng cũng có giá trị lên đến hai triệu tệ, sao lại có thế dễ dàng bị người ta đuổi kịp vậy.
Gã lại vỗ vào ghế kế bên, nói: “Mau tăng tốc, mau lên!”
Nhưng Quân Tường đã không cho gã cơ hội nữa!
Rầm!
Xe của Quân Tường chuyển hướng rồi đâm vào xe của Lý Chấn.
Xe của Quân Tường thì không hề hấn gì nhưng xe của Lý Chấn đã lật ra ngoài.
Xe lật mấy vòng trên đường, lúc này mới rơi xuống rồi dừng lại.
Quân Tường xuống xe, châm điếu thuốc, chậm rãi đi đến phía xe bị đâm không thành hình của Lý Chấn.
Vì xe lật vài vòng nên kính xe đã vỡ vụn.
Lý Chấn cũng bị văng ra ngoài, khắp mặt toàn là máu.
Quân Tường lấy ra điếu thuốc rồi đặt bên miệng, sau đó nhả ra làn khói.
Anh cúi đầu nhìn Lý Chấn, nói: “Là kẻ nào đã cho anh dũng khí đến tìm tôi thế?”
Đôi mắt Lý Chấn mo màng chầm chậm mở ra, khi nhìn thấy Quân Tường đứng bên cạnh mình thì gã giật mình.
Người này có khuôn mặt hài hòa, toát ra vẻ anh tuấn, làn da trắng nõn, trong đôi mắt như toát lên vẻ đùa cợt nhìn chằm chằm vào mình.
“Tôi… Tôi nhận nhầm người”, Lý Chấn nôn ra ngụm máu, không dám nói thật.
“Vậy tôi sẽ nói cho anh biết nha”, Quân Tường nhả ra làn khói rồi dùng chân giẫm lên đầu Lý Chấn.
“Con người tôi không có sức nhẫn nại lắm. Tôi cho anh ba giây”.
“Sau ba giây mà anh không nói thì tôi sẽ giẫm nát cái đầu chó của anh”.
Mặc dù giọng nói của Quân Tường rất bình tĩnh nhưng sắc mặt nghiêm nghị, dường như không nhìn ra dáng vẻ đang hù dọa Lý Chấn.
Lúc Lý Chấn sợ hãi đến tè ra quần thì nghe thấy ở đằng xa đèn sáng trưng, có người hét lớn: “Các người đang làm gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lý Chấn lập tức giật mình, khóc thành tiếng, gọi: “Anh rể!”
Quân Tường nheo mắt nhìn người của sở giao thông vận tải ở đằng xa nhanh bước chạy lại, lúc này anh chau mày lặp lại: “Anh re ư?”
sở giao thông vận tải chuyên quản giao thông đường
bộ.
Mấy người đó đều mặc đồng phục đi về phía đám người Lý Chấn.
Người dẫn đầu dường như là lãnh đạo nhỏ, hai tay chắp sau lưng, phía sau còn có mấy người của sở.
“Cậu đang làm cái gì vậy?”, người đó nghiêm nghị nói.
Bình luận facebook