Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 177
Che kín cơ thể của gã.
Lý Uy ngẩng đầu, nhìn Trần
Nộ.
Trong lòng có chút ớn lạnh, gắng gượng nói: “Tao là cậu ba nhà họ Lý, chúng mày dám đụng vào tao?”
Tuy rằng vẻ mặt vẫn rất hung tợn, nhưng ngữ khí đã bị kìm lại rất nhiều.
Đám vệ sĩ bên cạnh đứng một bên, không dám tiến lên phía trước.
Khí thế của Trần Nộ thật sự bức người mà.
Quân Tường đứng ra phía trước, Lâm Tiêu nhất thời ngây người.
Quân Tường đứng bên cạnh Lâm Tiêu.
Anh nhấc tay lên, vỗ vai Lâm Tiêu rồi tiến lẽn phía trước hai bước.
“Nhà họ Lý?”
Nghe thấy ba chữ nhà họ Lý thốt ra từ miệng Quân Tường, Lý Uy tưởng rằng Quân Tường biết sự lợi hại của nhà Lý, liền lập tức ngẩng đầu kiêu ngạo: “Không sai, chính là nhà họ Lý”.____
“ồ, chưa từng nghe qua”.
Quân Tường xua tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lý Uy.
Lý Uy:”…”
Hôm nay Lâm Tiêu mặc một chiếc áo len vải lanh mỏng cùng với sơmi trắng, quần jeans và giày thể thao.
Cộng thêm vẻ mặt hoang mang kia.
Có chút dễ nhìn.
Cô ta bước nhanh tới bên cạnh Quân Tường, nói: “Gia sản của nhà họ Lý rất lớn, ở Giang Dương này cũng coi là gia tộc hoành hành ngang ngược đó…”
Lâm Tiêu nhỏ giọng đáp.
Vừa nói vừa nhìn Quân Tường.
Ngày hôm đó tại nhà họ Lâm, Lâm Tiêu đã từng chứng kiến khí thế hơn người của Quân Tường.
Cô ta thật sự không hiểu, tại sao chị cả của mình bỗng chốc lại thay đổi đến vậy.
Tất cả những điều này đều là do công lao của “đứa cháu trai” trạc tuổi đang đứng trước mặt cô ta Ư?
“Dám động vào người nhà họ Lý, chúng mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, mày chắc chưa?”, nhìn thấy Quân Tường là người chủ trì, vẻ mặt Lý Uy biến sắc vài phần, tiếp tục lên tiếng.
Vẻ mặt Quân Tường bình thản, không thèm trả lời gã.
Lý Uy cảm thấy có chút xấu hổ.
Gã chỉ tay về phía Quân Tường, nắm chặt tay thành nắm đấm, muốn mắng mỏ nhưng lại sợ bị Trần Nộ đánh.
Cuối cùng cuống quýt bỏ đi.
Lâm Tiêu nhìn thấy Lý Uy rời đi, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn nha, cháu trai”,
Lâm Tiêu
Cháu trai?
Quân Tường nheo mắt, quay đầu nhìn Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu khẽ rùng mình, ánh mắt của Quần Tường lạnh lùng như sương.
Nhưng Lâm Tiêu vẫn gắng gượng nói: “Mẹ cậu là chị gái tôi, tôi chính là dì út của cậu…”
Quân Tường nhìn cô ta một lượt: “Sao cô lại ở đây?”
Lâm Tiêu xoa xoa mặt: “Tôi vẫn đang đi học…”
Dì út Lâm Tiêu tuổi tác tương đương với Quân Tường, giờ đang là nghiên cứu sinh ở đây.
“Nhà họ Lý tại sao lại tìm tới cô?”, Quân Tường vừa bước về phía trước vừa hỏi.
“Còn không phải tại tên khốn Lâm Ngôn Niên”, Lâm Tiêu nghiến răng đáp.
Quân Tường cùng với Lâm Tiêu từng bước tiến về phía trước: “Lâm Ngôn Niên lại là ai nữa vậy?”
“Cậu của cậu đó, con trai của Lâm Chính”.
Lý Uy ngẩng đầu, nhìn Trần
Nộ.
Trong lòng có chút ớn lạnh, gắng gượng nói: “Tao là cậu ba nhà họ Lý, chúng mày dám đụng vào tao?”
Tuy rằng vẻ mặt vẫn rất hung tợn, nhưng ngữ khí đã bị kìm lại rất nhiều.
Đám vệ sĩ bên cạnh đứng một bên, không dám tiến lên phía trước.
Khí thế của Trần Nộ thật sự bức người mà.
Quân Tường đứng ra phía trước, Lâm Tiêu nhất thời ngây người.
Quân Tường đứng bên cạnh Lâm Tiêu.
Anh nhấc tay lên, vỗ vai Lâm Tiêu rồi tiến lẽn phía trước hai bước.
“Nhà họ Lý?”
Nghe thấy ba chữ nhà họ Lý thốt ra từ miệng Quân Tường, Lý Uy tưởng rằng Quân Tường biết sự lợi hại của nhà Lý, liền lập tức ngẩng đầu kiêu ngạo: “Không sai, chính là nhà họ Lý”.____
“ồ, chưa từng nghe qua”.
Quân Tường xua tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lý Uy.
Lý Uy:”…”
Hôm nay Lâm Tiêu mặc một chiếc áo len vải lanh mỏng cùng với sơmi trắng, quần jeans và giày thể thao.
Cộng thêm vẻ mặt hoang mang kia.
Có chút dễ nhìn.
Cô ta bước nhanh tới bên cạnh Quân Tường, nói: “Gia sản của nhà họ Lý rất lớn, ở Giang Dương này cũng coi là gia tộc hoành hành ngang ngược đó…”
Lâm Tiêu nhỏ giọng đáp.
Vừa nói vừa nhìn Quân Tường.
Ngày hôm đó tại nhà họ Lâm, Lâm Tiêu đã từng chứng kiến khí thế hơn người của Quân Tường.
Cô ta thật sự không hiểu, tại sao chị cả của mình bỗng chốc lại thay đổi đến vậy.
Tất cả những điều này đều là do công lao của “đứa cháu trai” trạc tuổi đang đứng trước mặt cô ta Ư?
“Dám động vào người nhà họ Lý, chúng mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, mày chắc chưa?”, nhìn thấy Quân Tường là người chủ trì, vẻ mặt Lý Uy biến sắc vài phần, tiếp tục lên tiếng.
Vẻ mặt Quân Tường bình thản, không thèm trả lời gã.
Lý Uy cảm thấy có chút xấu hổ.
Gã chỉ tay về phía Quân Tường, nắm chặt tay thành nắm đấm, muốn mắng mỏ nhưng lại sợ bị Trần Nộ đánh.
Cuối cùng cuống quýt bỏ đi.
Lâm Tiêu nhìn thấy Lý Uy rời đi, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn nha, cháu trai”,
Lâm Tiêu
Cháu trai?
Quân Tường nheo mắt, quay đầu nhìn Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu khẽ rùng mình, ánh mắt của Quần Tường lạnh lùng như sương.
Nhưng Lâm Tiêu vẫn gắng gượng nói: “Mẹ cậu là chị gái tôi, tôi chính là dì út của cậu…”
Quân Tường nhìn cô ta một lượt: “Sao cô lại ở đây?”
Lâm Tiêu xoa xoa mặt: “Tôi vẫn đang đi học…”
Dì út Lâm Tiêu tuổi tác tương đương với Quân Tường, giờ đang là nghiên cứu sinh ở đây.
“Nhà họ Lý tại sao lại tìm tới cô?”, Quân Tường vừa bước về phía trước vừa hỏi.
“Còn không phải tại tên khốn Lâm Ngôn Niên”, Lâm Tiêu nghiến răng đáp.
Quân Tường cùng với Lâm Tiêu từng bước tiến về phía trước: “Lâm Ngôn Niên lại là ai nữa vậy?”
“Cậu của cậu đó, con trai của Lâm Chính”.
Bình luận facebook