Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 442
Âu Dương tính toán:
"Còn khoảng năm, sáu ngày nữa mới tới thời điểm, chúng ta tóm hết các đầu bếp trứ danh ở vùng lân cận. Ăn một bữa còn hữu hiệu hơn nhiều so với nghìn câu nói. Dù sao khi đến Đông Kinh cũng phải nghe Hoàng Thượng nói."
"Tiệc búp - phê là gì?"
Cửu Công Công lại không ngại học hỏi.
"Có nói ông cũng không hiểu, ta cho người đi sắp xếp rồi."
"......"
Cửu Công Công không biết nói sao. Có thái độ thế này khi nói chuyện với Hoàng Thượng sao? Nhưng Cửu Công Công cũng không thể so đo, chắp tay hành lễ:
"Đi thôi, người tự đi xử lý."
Âu Dương hiểu lòng người, người ta phiêu dạt trên biển hơn cả một năm trời, so với việc vừa lên bờ đã phải nghe thủ lĩnh giảng đạo lý và vừa lên bờ đã được nhìn thấy hoa quả, thức ăn, đâu là thiên đường, và đâu là địa ngục?
Đương nhiên, cho dù không phiêu bạt trên biển cả một năm ròng, thì việc nghe thủ lĩnh giảng dạy cũng giống như làm thính giả cho cơn ác mộng vậy. Thủ lĩnh ta mới nói mấy câu đã bị liệt vào một trong những lời nói dối lớn nhất của thế kỉ trước rồi.
........
Qua mấy ngày chuẩn bị, thân ảnh của hạm đội ở viễn phương cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Trên núi cao binh sĩ hưng phấn phất cờ hiệu, người cầm cờ bên dưới bước vào báo cáo:
"Hạm đội Hàng Châu đến rồi."
Âu Dương nghe được tin này lập tức hò hét:
" Bắn pháp nghênh đón, giết gà mổ lợn làm tiệc."
Hạm đội nghe thấy tiếng pháo nổ, cũng hưởng ứng theo. Binh sĩ đều tràn lên boong tàu, vẫy tay hò hét. Tiếp đón họ trên bến tàu là quan binh của doanh địa hạm đội Hàng Châu.
Binh sĩ hạm đội xuống thuyền, lòng không khỏi bùi ngùi, vỗ về đất mẹ, quỳ xuống, rơi lệ. Cũng có huynh đệ tương nhận, ôm nhau khóc nỉ non. Âu Dương tiện tay tóm lấy một tên và hỏi:
"Lương tướng quân đâu?"
"Thuyền của Lương tướng quân là thuyền lên bờ cuối cùng."
"Ả?"
Âu Dương đưa tay nói:
"Này, khảm thỏ Tống"
Mấy người ngoại đạo vừa nghe liền kích động, đồng loạt tóm lấy tay Âu Dương và nói:
"Tam khắc du."
"Phác lật tử."
Âu Dương dặn dò:
"Dẫn họ đi ăn cái gì đi."
"Vâng!"
Một tên vệ binh học theo dáng vẻ của Âu Dương, nói:
"Phác lật tử."
"Tam khắc du."
Dễ nhận thấy là tên vệ binh này cũng có chút trình độ ngoại ngữ, đáp:
"No, tam khắc du."
Âu Dương nói:
"Các huynh đệ, sau này còn có thời gian để khóc lóc mà, bây giờ ở đây có rất nhiều món ngon, đầu bếp trứ danh của Đại Tống đều đang đợi các huynh đệ, cứ tự nhiên mà ăn uống no say."
"Tạ ơn đại nhân."
Cả đám binh sĩ vui mừng. Họ vốn tưởng rằng lúc lên bờ sẽ phải nghe người ta nói hươu nói vượn, không ngờ lại có thể được ăn ngay. Nhìn lại mới biết, thì ra là Âu Dương, khó trách.
Trên thuyền vô vị, danh nhân Đại Tống đều được người ta lôi ra nói đến mỏi miệng, thuyền trưởng trên thuyền đa số đều là học trò của Âu Dương, các binh sĩ cũng biết người này không thích nhiều lời.
Từng thuyền từng thuyền cập bến, trừ chiếc đi đầu mở đường ra, toàn bộ chiến thuyền đều đã lên bờ. Thương thuyền được ưu tiên, thương thuyền ngoại quốc lại càng được ưu tiên. Đây là đạo đãi khách truyền thống của người Trung Quốc.
Âu Dương nói đến khô cả họng rồi, người cuối cùng tiếp đón là Lương Hồng Ngọc. Lương Hồng Ngọc khoác trên mình một bộ quân phục cũ nát, da dẻ đen sạm. Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Âu Dương mới mở lời:
"Mỹ phẩm dưỡng da ta tặng cho ngươi đâu?"
"Thứ bùn đó lên thuyền không lâu thì đã khô cong rồi."
"Bảo ngươi để nó ở trong nước."
"Nước ở trên thuyền quý đến chừng nào, đâu có thể lãng phí như thế được."
Âu Dương cười:
"Đi thôi."
"Vâng!"
Lương Hồng Ngọc sờ mặt hỏi:
"Có phải là đen lắm không?"
"Uhm... Trắng hơn Ngô Gia Lượng một chút."
"Ngô Gia Lượng là ai? Cái tên này nghe rất quen."
".......Câu hỏi này chúng ta đợi đến tối xem cả người ngươi có đen không rồi nói tiếp."
"Muốn chết sao, bên cạnh có người đấy."
...
Lương Hồng Ngọc rời khỏi bến tàu, chỉ nhìn thấy chỗ vật tư vốn chất đống trên mặt đất đã được xếp thành bàn. Bàn được xếp thành hình tròn lớn, trên có trải một tấm vải trắng.
Trên tấm vải trắng dọn ra hơn trăm đĩa thức ăn. Mà bên ngoài hình tròn lớn này còn có rất nhiều bàn ghế. Âu Dương chắc phải bỏ ra không ít công sức mới có thể làm ra những thứ này. Lương Hồng Ngọc hỏi:
"Ngươi làm sao?"
"Ngươi nói xem?"
"Đương nhiên là phu quân nhà ta có bản lĩnh này rồi."
Âu Dương nhỏ giọng hỏi:
"Làm việc trước hay là ăn trước?"
"Tất nhiên là ăn trước rồi, ta thấy các món ăn đầy đủ màu sắc này còn thuận mắt hơn người nhiều."
"Vì sao?"
"Vì chúng không xấu xa như người."
Lương Hồng Ngọc cười khẽ, hỏi:
"Ăn thế nào đây?"
"Bên đó có đĩa, có đũa, trong món ăn có cái kẹp hoặc là cái muỗng, múc lên ăn là được rồi."
Hai người vẫn còn đang dính lấy nhau như sam, thì lão quỷ đáng ghét Cửu Công Công xuất hiện:
"Lương tướng quân, cùng ta nâng chén rượu nào."
Tiếp theo thì Âu Dương cũng đoán ra được lão ta muốn làm cái gì, chính là muốn thay mặt Triệu Ngọc kính rượu. Và Âu Dương cũng phải chúc rượu, mời rượu với những người nước ngoài.
Trừ hạm đội, thành viên của thương thuyền không được phép ăn uống. Đây đã là quy định từ trước. Ngoại trừ phải chén chú chén anh với các quan đại thần, người không uống rượu phải khiêng người uống rượu trở về.
Màn đêm buông xuống, Lương Hồng Ngọc uống hơi nhiều nên mò tới bên cạnh Âu Dương:
"Đưa người ta đi."
Do vậy mà Lương Hồng Ngọc liền bị dẫn đi rồi, dẫn đến phòng của Âu Dương. Cửu Công Công đều nhìn thấy hết, lão khẽ thở dài, nâng chén phân phó:
"Đánh ngã toàn bộ người ngoại quốc có mặt ở đây."
"Đánh ngã toàn bộ người ngoại quốc có mặt ở đây."
Mọi người cùng nhau vây đánh.
Nam nữ đói khát bị nhốt trong một phòng liền không nhịn được nữa, hôn nhau như nắng hạn gặp mưa rào, lột y phục dưới ánh sáng của đá lửa. Ở đó có biết bao sự trông đợi và đói khát. Trương Tam, Lý Tứ thủ ở bên ngoài, nghe thấy âm thánh ám muội ở bên trong thì nhìn nhau ngơ ngác. Trương Tam nhỏ giọng nói:
"Nghe động tĩnh này, ta nghĩ rằng ba năm sáu tháng qua đại nhân chưa từng qua lại chốn kỹ viện."
"Tiểu quỷ ngươi thì hiểu cái gì."
Lý Tứ nói một câu khinh thường, bước về trước ngăn cản một tên quan lại đã ngà ngà say và nói:
"Đại nhân đã nghỉ ngơi rồi."
"Nghỉ ngơi rồi?"
Viên quan nhìn cảnh tượng mờ ảo trước mặt với đôi mắt lờ đờ, hỏi:
"Bên trong có chuyện gì thế? Đánh nhau sao? Sao lại kêu rên thảm thương đến thế?"
"Lý Tứ bình tĩnh đáp:
"Chuột nó làm loạn."
"Hả?"
Viên quan lảo đảo bước đi:
"Chuột ở Hải Châu thật lớn."
"Còn khoảng năm, sáu ngày nữa mới tới thời điểm, chúng ta tóm hết các đầu bếp trứ danh ở vùng lân cận. Ăn một bữa còn hữu hiệu hơn nhiều so với nghìn câu nói. Dù sao khi đến Đông Kinh cũng phải nghe Hoàng Thượng nói."
"Tiệc búp - phê là gì?"
Cửu Công Công lại không ngại học hỏi.
"Có nói ông cũng không hiểu, ta cho người đi sắp xếp rồi."
"......"
Cửu Công Công không biết nói sao. Có thái độ thế này khi nói chuyện với Hoàng Thượng sao? Nhưng Cửu Công Công cũng không thể so đo, chắp tay hành lễ:
"Đi thôi, người tự đi xử lý."
Âu Dương hiểu lòng người, người ta phiêu dạt trên biển hơn cả một năm trời, so với việc vừa lên bờ đã phải nghe thủ lĩnh giảng đạo lý và vừa lên bờ đã được nhìn thấy hoa quả, thức ăn, đâu là thiên đường, và đâu là địa ngục?
Đương nhiên, cho dù không phiêu bạt trên biển cả một năm ròng, thì việc nghe thủ lĩnh giảng dạy cũng giống như làm thính giả cho cơn ác mộng vậy. Thủ lĩnh ta mới nói mấy câu đã bị liệt vào một trong những lời nói dối lớn nhất của thế kỉ trước rồi.
........
Qua mấy ngày chuẩn bị, thân ảnh của hạm đội ở viễn phương cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Trên núi cao binh sĩ hưng phấn phất cờ hiệu, người cầm cờ bên dưới bước vào báo cáo:
"Hạm đội Hàng Châu đến rồi."
Âu Dương nghe được tin này lập tức hò hét:
" Bắn pháp nghênh đón, giết gà mổ lợn làm tiệc."
Hạm đội nghe thấy tiếng pháo nổ, cũng hưởng ứng theo. Binh sĩ đều tràn lên boong tàu, vẫy tay hò hét. Tiếp đón họ trên bến tàu là quan binh của doanh địa hạm đội Hàng Châu.
Binh sĩ hạm đội xuống thuyền, lòng không khỏi bùi ngùi, vỗ về đất mẹ, quỳ xuống, rơi lệ. Cũng có huynh đệ tương nhận, ôm nhau khóc nỉ non. Âu Dương tiện tay tóm lấy một tên và hỏi:
"Lương tướng quân đâu?"
"Thuyền của Lương tướng quân là thuyền lên bờ cuối cùng."
"Ả?"
Âu Dương đưa tay nói:
"Này, khảm thỏ Tống"
Mấy người ngoại đạo vừa nghe liền kích động, đồng loạt tóm lấy tay Âu Dương và nói:
"Tam khắc du."
"Phác lật tử."
Âu Dương dặn dò:
"Dẫn họ đi ăn cái gì đi."
"Vâng!"
Một tên vệ binh học theo dáng vẻ của Âu Dương, nói:
"Phác lật tử."
"Tam khắc du."
Dễ nhận thấy là tên vệ binh này cũng có chút trình độ ngoại ngữ, đáp:
"No, tam khắc du."
Âu Dương nói:
"Các huynh đệ, sau này còn có thời gian để khóc lóc mà, bây giờ ở đây có rất nhiều món ngon, đầu bếp trứ danh của Đại Tống đều đang đợi các huynh đệ, cứ tự nhiên mà ăn uống no say."
"Tạ ơn đại nhân."
Cả đám binh sĩ vui mừng. Họ vốn tưởng rằng lúc lên bờ sẽ phải nghe người ta nói hươu nói vượn, không ngờ lại có thể được ăn ngay. Nhìn lại mới biết, thì ra là Âu Dương, khó trách.
Trên thuyền vô vị, danh nhân Đại Tống đều được người ta lôi ra nói đến mỏi miệng, thuyền trưởng trên thuyền đa số đều là học trò của Âu Dương, các binh sĩ cũng biết người này không thích nhiều lời.
Từng thuyền từng thuyền cập bến, trừ chiếc đi đầu mở đường ra, toàn bộ chiến thuyền đều đã lên bờ. Thương thuyền được ưu tiên, thương thuyền ngoại quốc lại càng được ưu tiên. Đây là đạo đãi khách truyền thống của người Trung Quốc.
Âu Dương nói đến khô cả họng rồi, người cuối cùng tiếp đón là Lương Hồng Ngọc. Lương Hồng Ngọc khoác trên mình một bộ quân phục cũ nát, da dẻ đen sạm. Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Âu Dương mới mở lời:
"Mỹ phẩm dưỡng da ta tặng cho ngươi đâu?"
"Thứ bùn đó lên thuyền không lâu thì đã khô cong rồi."
"Bảo ngươi để nó ở trong nước."
"Nước ở trên thuyền quý đến chừng nào, đâu có thể lãng phí như thế được."
Âu Dương cười:
"Đi thôi."
"Vâng!"
Lương Hồng Ngọc sờ mặt hỏi:
"Có phải là đen lắm không?"
"Uhm... Trắng hơn Ngô Gia Lượng một chút."
"Ngô Gia Lượng là ai? Cái tên này nghe rất quen."
".......Câu hỏi này chúng ta đợi đến tối xem cả người ngươi có đen không rồi nói tiếp."
"Muốn chết sao, bên cạnh có người đấy."
...
Lương Hồng Ngọc rời khỏi bến tàu, chỉ nhìn thấy chỗ vật tư vốn chất đống trên mặt đất đã được xếp thành bàn. Bàn được xếp thành hình tròn lớn, trên có trải một tấm vải trắng.
Trên tấm vải trắng dọn ra hơn trăm đĩa thức ăn. Mà bên ngoài hình tròn lớn này còn có rất nhiều bàn ghế. Âu Dương chắc phải bỏ ra không ít công sức mới có thể làm ra những thứ này. Lương Hồng Ngọc hỏi:
"Ngươi làm sao?"
"Ngươi nói xem?"
"Đương nhiên là phu quân nhà ta có bản lĩnh này rồi."
Âu Dương nhỏ giọng hỏi:
"Làm việc trước hay là ăn trước?"
"Tất nhiên là ăn trước rồi, ta thấy các món ăn đầy đủ màu sắc này còn thuận mắt hơn người nhiều."
"Vì sao?"
"Vì chúng không xấu xa như người."
Lương Hồng Ngọc cười khẽ, hỏi:
"Ăn thế nào đây?"
"Bên đó có đĩa, có đũa, trong món ăn có cái kẹp hoặc là cái muỗng, múc lên ăn là được rồi."
Hai người vẫn còn đang dính lấy nhau như sam, thì lão quỷ đáng ghét Cửu Công Công xuất hiện:
"Lương tướng quân, cùng ta nâng chén rượu nào."
Tiếp theo thì Âu Dương cũng đoán ra được lão ta muốn làm cái gì, chính là muốn thay mặt Triệu Ngọc kính rượu. Và Âu Dương cũng phải chúc rượu, mời rượu với những người nước ngoài.
Trừ hạm đội, thành viên của thương thuyền không được phép ăn uống. Đây đã là quy định từ trước. Ngoại trừ phải chén chú chén anh với các quan đại thần, người không uống rượu phải khiêng người uống rượu trở về.
Màn đêm buông xuống, Lương Hồng Ngọc uống hơi nhiều nên mò tới bên cạnh Âu Dương:
"Đưa người ta đi."
Do vậy mà Lương Hồng Ngọc liền bị dẫn đi rồi, dẫn đến phòng của Âu Dương. Cửu Công Công đều nhìn thấy hết, lão khẽ thở dài, nâng chén phân phó:
"Đánh ngã toàn bộ người ngoại quốc có mặt ở đây."
"Đánh ngã toàn bộ người ngoại quốc có mặt ở đây."
Mọi người cùng nhau vây đánh.
Nam nữ đói khát bị nhốt trong một phòng liền không nhịn được nữa, hôn nhau như nắng hạn gặp mưa rào, lột y phục dưới ánh sáng của đá lửa. Ở đó có biết bao sự trông đợi và đói khát. Trương Tam, Lý Tứ thủ ở bên ngoài, nghe thấy âm thánh ám muội ở bên trong thì nhìn nhau ngơ ngác. Trương Tam nhỏ giọng nói:
"Nghe động tĩnh này, ta nghĩ rằng ba năm sáu tháng qua đại nhân chưa từng qua lại chốn kỹ viện."
"Tiểu quỷ ngươi thì hiểu cái gì."
Lý Tứ nói một câu khinh thường, bước về trước ngăn cản một tên quan lại đã ngà ngà say và nói:
"Đại nhân đã nghỉ ngơi rồi."
"Nghỉ ngơi rồi?"
Viên quan nhìn cảnh tượng mờ ảo trước mặt với đôi mắt lờ đờ, hỏi:
"Bên trong có chuyện gì thế? Đánh nhau sao? Sao lại kêu rên thảm thương đến thế?"
"Lý Tứ bình tĩnh đáp:
"Chuột nó làm loạn."
"Hả?"
Viên quan lảo đảo bước đi:
"Chuột ở Hải Châu thật lớn."
Bình luận facebook