• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thiên Y Xuống Núi, Thiên Hạ Đại Loạn (2 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21: Thấm Hương

Nghe Vu Viên Triều nói thế, Vân Hiên khẽ cười nói: “Tôi làm bừa thôi. Trước đây tôi từng đi theo học lão Đông y ở trong thôn, cũng không biết vị trí châm cứu có đúng hay không, mà cứ thế chữa trị. Không ngờ lại có công dụng thật.”

Bé gái nằm trên giường bệnh tin là thật, trợn tròn mắt nhìn Vân Hiên: “Wow, anh trai, anh giỏi quá đi! Như vậy mà cũng có thể chữa khỏi cho Tiểu Ngữ. Trước đây làm bài kiểm tra em đoán bừa mà sai hết ấy.”

Vân Hiên mỉm cười xoa đầu cô bé nói: “Không có gì đâu, anh chỉ may mắn thôi.”

“Có điều trên người Tiểu Ngữ vẫn còn đau lắm, nhất là ở bụng.” Cô bé chỉ vào bụng mình.

Vân Hiên vén đồng phục bệnh nhân lên xem, vết thương bị đâm ở bụng kia đã được khâu lại, dưới băng gạc màu trắng là miệng vết thương đáng sợ.

“Chị y tá bảo, vết sẹo này sẽ không biến mất mà sau này sẽ đi theo Tiểu Ngữ.”

Trên mặt cô bé hơi mất mát, mặc dù có thể thấu hiểu chuyện này, nhưng trên người cô bé có một vết thương đáng sợ như vậy, sau này theo sự lớn dần của tuổi tác, vết sẹo này sẽ không biến mất, trái lại còn ngày càng lớn.

Tương lai sẽ khó mà tránh khỏi việc bị ảnh hưởng trong cuộc sống và học tập.

“Đừng sợ, anh sẽ khiến vết sẹo này biến mất.”

Vân Hiên duỗi ngón tay vạch nhẹ một đường. Băng gạc màu trắng rớt ra ngay, dưới lớp băng gạc là một vết thương đáng sợ giống như con rết màu đỏ tươi dữ tợn trên làn da trắng mịn.

“Không sao đâu, vết sẹo này chẳng đáng là bao.”

Vân Hiên nhẹ giọng an ủi một câu, rồi lấy một lọ nhỏ đựng dung dịch trong suốt từ trong ngực ra.

Tiếp theo, Vân Hiên cẩn thận đổ mấy giọt ở bên trong lên đầu ngón tay. Mùi thơm trong nước thuốc khiến tinh thần của người khác chấn động, thoạt nhìn chỉ có vài giọt nho nhỏ nhưng lại khiến cả căn phòng thơm ngát thấm vào tim gan.

“Wow, thơm quá đi!”

Cô bé ngẩng đầu ngạc nhiên nói.

Vân Hiên mỉm cười, cẩn thận bôi nước thuốc trong tay lên trên vết sẹo ở bụng cô bé.

Đây là nước thuốc tinh khiết trong phương thuốc cổ truyền mà anh mang theo từ đảo Thiên Y, có công dụng làm mờ sẹo sáng mắt, là thánh phẩm trong việc bị ngoại thương.

Bao nhiêu bệnh nhân trên đảo Thiên Y dù phí hết tâm tư cũng muốn có được một giọt.

Sau khi thấm vài giọt nước thuốc trong suốt, vết thương vừa mới khép lại trên phần bụng của bé gái vào ngày hôm qua đã bắt đầu khép lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Không chỉ có vết thương màu đỏ tươi bắt đầu khép lại chuyển dần sang màu hồng, mà ngay cả da dẻ cũng đang mọc thành từng lớp.

Chẳng mấy chốc, vết thương đã trở về hình dạng ban đầu, ngay cả vết sẹo cũng bằng phẳng lại.

Nếu không phải vết thương ở vùng bụng vẫn còn hơi ửng hồng thì ai cũng không dám tin rằng, mười phút trước đã có một vết thương vừa mới khép lại ngay tại chỗ này.

“Đây đúng là thần dược.” Vu Viên Triều ngạc nhiên nói.

Trên đời này có khá nhiều thuốc có thể giúp vết thương khép lại, cũng có không ít thuốc làm mờ sẹo, nhưng loại thuốc giống như trong tay Vân Hiên, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã phát huy công dụng của thuốc như thế này thì thật sự chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy.

“Vân tiên sinh, thần dược trong tay ngài đến từ đâu vậy? Có thể sản xuất theo số lượng không?”

Vu Viên Triều là thị trưởng Nghị Thành, tất nhiên ánh mắt sẽ nhìn xa trông rộng, có thể nhìn thấy giá trị thực thụ của thứ này. Nếu có thể sản xuất theo số lượng, vậy thì đây sẽ là một cuộc cải cách trong giới y học.

“Thuốc này có tên là ‘Thấm Hương’, được tinh luyện ra từ phương thuốc bí truyền của chính tôi.”

Vân Hiên liếc nhìn anh ta nói: “Còn về sản xuất theo số lượng thì anh đừng hòng mơ tưởng đến. Muốn chế tạo ra loại thuốc này phải dốc hết sức bình sinh, mà thuốc dẫn ở bên trong đều là dược liệu trong truyền thuyết. Phần lớn đều đã tuyệt chủng rồi, tôi đã tích góp mất mấy năm trời mới được một lọ nho nhỏ này, vì thế không thể sản xuất theo số lượng cũng không thể tặng cho người khác.”

“Thôi được rồi.” Vu Viên Triều thở dài.

Sau đó anh ta lên tiếng: “Vân tiên sinh, thật ra lần này đến đây là tôi có chuyện muốn nhờ vả.”

“Không được.”

Anh ta còn chưa kịp nói hết, Vân Hiên đã lắc đầu ngay: “Tôi sẽ không chữa trị cho ông ta, nên anh hãy hết hi vọng đi.”

Nghe thấy câu nói này của anh, Vu Viên Triều và ông lão đã liếc nhìn nhau, cảm thấy hơi khó xử.

Cuối cùng người đàn ông vạm vỡ đứng cạnh ông lão ngồi xe lăn đã bất mãn lớn tiếng mắng: “Này, ranh con, cậu nói vậy là có ý gì? Thị trưởng Vu chỉ muốn nhờ cậu khám bệnh cho ông cụ nhà chúng tôi thôi mà. Về việc cậu cứ trốn trốn tránh tránh, còn gặp may gì kia, có phải là vì cậu chưa phải là bác sĩ, nên không biết lương y như từ mẫu hay không?”

Vân Hiên lườm anh ta, khinh thường nói: “Hừ, tôi không phải là bác sĩ nên không có lương y như từ mẫu gì đấy. Tại sao tôi phải chữa bệnh cho người mà mình không quen biết cơ chứ?”

“Vân tiên sinh, ngài hãy nghe tôi giải thích. Ông cụ Viên là lão anh hùng, từng là giải phóng...”

“Câm mồm!”

Vân Hiên lên tiếng: “Anh dựa vào đâu mà cảm thấy tôi sẽ tốt bụng đã chữa bệnh cho vợ và con gái của anh, còn phải quản cả nhà anh nữa? Tôi không quan tâm anh là ai, mấy người dùng cách này để mời tôi đến đây, bộ mấy người tưởng tôi là ai thế?”

“Chàng trai, chúng tôi không có ý này.”

Vân Hiên nhìn anh ta hừ lạnh: “Tôi nói cho anh biết, tôi đã nói không chữa là không chữa.”

Vu Kiều Kiều giận dữ nói: “Này, cái tên nhà anh đừng có mà quá đáng, làm như mọi người đang cầu xin anh vậy.”

“Thôi bỏ đi.”

Ông cụ Viên ngồi trên xe lăn lắc đầu nói: “Thị trưởng Vu, người ta đã nói không muốn chữa trị rồi, chúng ta cũng không có lý do gì để ép buộc cậu ấy.”

“Chàng trai, thật xin lỗi, chưa có sự cho phép của cậu đã mời cậu đến đây, là lão phu đã lỗ mãng.”

Ông lão thành thật nói: “Hôm qua nghe Tiểu Vu nói gặp được một cao nhân rất tài giỏi, muốn giới thiệu cho tôi làm quen. Bây giờ xem ra không phải là lúc để gặp mặt. Nếu lão phu đã làm sai chỗ nào, mong cậu hãy lượng thứ.”

Ông lão không thể đứng dậy được, đành phải chắp tay nói lời xin lỗi.

Vân Hiên không hề quay đầu lại, mà chỉ lẳng lặng nhìn bé gái trước mặt.

“Có gì ghê gớm đâu chứ, cho anh tí màu sắc thì anh thật sự xem mình là xưởng nhuộm đấy à? Bộ anh tưởng trên thế giới này chỉ có một mình anh chắc.”

“Kiều Kiều, em im đi!” Vu Viên Triều không vui quát về phía cô: “Mau xin lỗi Vân tiên sinh.”

“Anh ta đâu có chữa bệnh cho ông cụ Viên, dựa vào đâu mà bắt em xin lỗi cơ chứ?”

“Xin lỗi!” Vu Viên Triều lạnh lùng quát.

Thấy anh trai thật sự đã nổi giận, Vu Kiều Kiều mới không tình nguyện nói với Vân Hiên: “Ranh con, xin lỗi.”

Vân Hiên không hề đáp lại cô ta, cũng không ngẩng đầu nhìn cô ta, như thể người này hoàn toàn không thu hút sự chú ý của anh.

“Hừ, không chữa trị thì thôi, có gì ghê gớm đâu chứ. Anh thật sự cho rằng mình là Trương đồ tể không ăn thịt heo có lông à.”

Vu Kiều Kiều đứng ngoài cửa thấy thế thì bất mãn chỉ trích Vân Hiên: “Hạng người như anh đáng bị người khác coi thường.”

Dứt lời, cô ta quay đầu nhìn ông lão nói: “Ông cụ Viên, ông đừng lo. Anh trai cháu chẳng hề mong đợi vào anh ta, mà đã sớm mời viện trưởng Lưu nổi tiếng ở bệnh viện số một thành phố đích thân đến khám bệnh cho ông rồi.”

“Lát nữa viện trưởng Lưu đến sẽ cho anh mở mang tầm mắt thế nào là người tài ba trong y học Trung Quốc. Viện trưởng Lưu châm huyệt vô cùng xuất sắc, là thần y tiếng tăm lừng lẫy ở Đế Đô, là người mà người chỉ dựa vào vận may như anh không thể nào so sánh.”

Nghe thấy cái tên quen thuộc này, Vân Hiên đã lắc đầu, cười khẩy.

“Anh cười cái gì, có phải nghe thấy tên của thần y Lưu nên chột dạ sợ sệt rồi hay không?”

“Hừ! Ông đã sống hơn chín mươi năm rồi, cũng đã trải qua mọi chuyện trên cõi đời này, còn có chuyện nào mà ông không buông bỏ được cơ chứ? Chỉ là chút bệnh thôi mà, cũng đâu phải là chuyện tồi tệ gì.”

“Đây là chuyện công bằng nhất trên cõi đời này, hễ là con người đều phải chết. Nếu là tính mạng suy cho cùng vẫn không thể nào thoát khỏi cái chết, lúc sống cứ vui vẻ mà tận hưởng, lúc đi cũng chẳng có gì hối tiếc. Nếu con người mắc bệnh đều muốn chữa trị, có phải đã quá tham lam rồi không?”

“Ranh con, anh nói vậy là có ý gì?”

“Khụ khụ khụ.”

Đúng lúc này, ông cụ ho mấy tiếng dữ dội, cười nói: “Cảm ơn, tôi đã thụ giáo lời nói của cậu. Nhưng tôi vẫn còn chuyện chưa làm xong, tạm thời vẫn chưa thể chết.”

“Khụ khụ khụ.”

Ông lão vừa mới dứt lời càng ho dữ dội hơn.
Chương 22: Tôi không chữa trị

Nhìn ông cụ ho càng ngày càng nặng, Tào Báo vội vàng lấy từ trong túi ra thuốc trợ tim tác dụng nhanh, đổ hai viên đặt ở lòng bàn tay.

“Ông Viên, mau uống thuốc đi!”

Ông cụ ho khan đỏ bừng cả mặt, cố gắng đứng dậy ngậm thuốc dưới lưỡi.

Không ngờ một cơn ho khan nặng lại đến khiến viên thuốc trong miệng văng ra ngoài.

"Nhanh, mau gọi bác sĩ!"

Nhìn trạng thái của ông cụ không ổn, Vu Viện Triều vội vàng quát.

May mắn thay, đây là bệnh viện số 1 của thành phố, bác sĩ ở bên ngoài nghe thấy tiếng kêu liền chạy tới.

“Không được, trong phổi có tạp âm, phải siêu âm trước, sau đó mới chụp CT rồi xét nghiệm máu.”

Tào Báo nắm lấy cổ áo bác sĩ, một tay xách ông ta lên quát: "Chết tiệt, ông già sắp ngạt thở rồi. Ông còn phải chụp X-quang để kiểm tra, lúc đó hoa cúc cũng lạnh rồi.”

“Không phải mấy người đều là bác sĩ sao, mau chữa cho tôi.”

Nhìn Tào Báo trước mắt, một người đàn ông cao hai mét, trông như một con gấu đen đang giận dữ, bác sĩ lắp bắp nói: "Nhưng mà không có phim thì chúng tôi không biết tình hình như thế nào, không dám tùy tiện chẩn đoán!"

Tào Báo nhìn ông cụ Viên trước mặt hô hấp càng ngày càng yếu đi, giận dữ quát: "Đám lang băm mấy người mau nghĩ cách cho tôi, nếu ông cụ thật sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chôn tất cả các người cùng ông ấy.”

“Viện trưởng Lưu, viện trưởng Lưu tới!”

Ngay lúc mọi người đang khó xử, đầu kia hành lang truyền đến một tràng tiếng reo hò.

“Tránh ra, tránh ra!”

Lưu Nhất Thủ tiến lên, sau khi cẩn thận quan sát tình hình của ông cụ Viên, đẩy áo của ông cụ ra, rút ngân châm từ trong ngực ra và cẩn thận châm vào trong mấy huyệt vị "Thần Tàng, Trung Đình, U Môn..." trước ngực ông ấy.

Cây kim bạc đâm vào huyệt đạo có tác dụng ngay lập tức, chẳng bao lâu, tiếng ho nặng nề của ông lão biến thành tiếng thở dốc, hơi thở dần trở nên đều đặn.

“Được rồi, được rồi!”

“Viện trưởng Lưu giỏi quá, không hổ danh là thánh thủ y học Hoa Hạ.”

Mọi người thấy vậy, hoảng sợ qua đi và bắt đầu khen ngợi.

Vu Kiều Kiều quay mặt đi, nhìn Vân Hiên khinh thường nói: "Thấy chưa, đây mới là thiên tài y học của Hoa Hạ, đừng tưởng chỉ trong vài giây là có thể lộ mặt, mạnh trung tự có mạnh trung thủ, đạo lý núi cao còn có núi cao hơn có hiểu hay không.”

Vân Hiên lắc đầu nói: "Hừ, ông ta mới trị phần ngọn không trị tận gốc, tạm thời đè nguyên nhân xuống mà thôi, lần sau tái phát sẽ càng phiền toái hơn, nếu cứ lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ không áp chế được.”

“Này, anh đang nói cái gì vậy!”

Vu Kiều Kiều ở bên cạnh bất mãn hét lên: "Anh không biết chữa bệnh cũng đừng khoác lác, viện trưởng Lưu là người mà anh có thể chỉ giáo à!"

Vân Hiên nở nụ cười, nói: "Người khác không nói, chỉ giáo ông ta vẫn không thành vấn đề.”

Vu Kiều Kiều trừng mắt nhìn anh quát: "Hừ, đúng là con vịt chết mạnh miệng!”

Sau khi bệnh tình của ông cụ Viên ổn định, Lưu Nhất Thủ quay đầu mới chú ý tới Vân Hiên trong phòng bệnh.

“Tiểu sư thúc, sao ngài lại ở đây?”

Lưu Nhất Thủ kinh ngạc vội vàng tiến lên, cung kính nói: "Bái kiến tiểu sư thúc, nếu sớm biết ngài ở đây, tôi cũng không cần gấp gáp như vậy.”

Vu Kiều Kiều kinh ngạc mở to hai mắt hỏi: "Viện trưởng Lưu, ông... ông gọi anh ta là gì?”

Lưu Nhất Thủ giới thiệu nói: "Các người không biết sao, vị này là tiểu sư thúc của tôi, là đệ tử cuối cùng của sư tổ tôi, gần đây vừa tới Đông Hải, là thần y thật sự đấy!"

Vu Kiều Kiều nhỏ giọng hỏi: "Vậy giữa hai người, y thuật của ai cao minh hơn?”

Lưu Nhất Thủ cười khổ nói: "Vậy còn phải nói sao, chút đạo hạnh nho nhỏ này của tôi, xách giày cho tiểu sư thúc cũng không xứng, nếu như biết các người mời ngài ấy tới, tôi còn đến để mất thể diện à.”

Vu Kiều Kiều kinh ngạc nhìn Vân Hiên nói: "Anh thật sự là bác sĩ!”

Vân Hiên cười lạnh một tiếng chế nhạo nói: "Tôi nói rồi, chỉ giáo người khác không được nhưng chỉ giáo ông ta vẫn không thành vấn đề.”

Nói xong, Vân Hiên chậm rãi đi tới bên cạnh ông Viên và đưa tay đặt lên cổ tay ông ấy.

Sau đó lắc đầu nói: "Hồi quang phản chiếu, lo liệu hậu sự đi!”

“Này, nhóc con, anh nói cái gì đấy hả?”

Tào Báo nhấc Vân Hiên lên giận dữ quát: "Cái gì mà hồi quang phản chiếu hả, bây giờ trạng thái của ông cụ rất tốt, còn dám nói lung tung thì tôi sẽ giết chết anh!"

Vân Hiên cười lạnh một tiếng, đưa tay vung mạnh một cây kim bạc hình rồng xuất hiện trên đầu ngón tay.

Ngay sau đó, khi Tào Báo còn chưa kịp phục hồi thì một cây kim bạc đã đâm vào xương sườn dưới của anh ta.

“Anh, anh đã làm gì tôi?”

Tào Báo chỉ cảm thấy xương sườn hơi đau, toàn thân như mất kiểm soát, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất.

“Mẹ nó, mày đã dùng yêu thuật gì với ông đây, tao...”

Rất nhanh cảm giác tê liệt từ dưới xương sườn khuếch tán đến toàn thân, không chỉ là khớp xương toàn thân không thể cử động mà thậm chí ngay cả miệng cùng đầu lưỡi cũng không cách nào mở miệng nói chuyện được, chỉ có thể phun ra nước miếng "Ô ô ô".

Chỉ chốc lát sau, ngoại trừ mí mắt ra thì toàn thân của anh ta không thể nhúc nhích được.

Vân Hiên kéo ngón tay Tào Báo ra, nhìn anh ta duy trì tư thế giơ tay lên, bất động ngã trên mặt đất.

"Tôi nói rồi, bây giờ ông ta đang hồi quang phản chiếu, muốn bàn giao hậu sự gì với con trai thì nhanh lên đi!"

“Người anh em, tôi còn bao lâu nữa?”

“Năm...”

"Năm phút, năm giờ?"

“Bốn, ba, hai...”

Vân Hiên đếm ngược từng chữ từng chữ, khiến tất cả những người có mặt đều sửng sốt.

"Một."

Vừa dứt lời, ông lão trước mặt bỗng nhiên tái nhợt, giống như là bị cái gì hít thở không thông, giãy dụa cả người nghiêng người, trực tiếp ngã từ trên xe lăn xuống.

“Ông cụ Viên!”

Vu Viện Triều bên cạnh thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ lấy ông ấy.

Sắc mặt ông lão lại đỏ lên, hai tay dùng sức bóp cổ, dùng hết sức hít thở nhưng vẫn không có một chút dưỡng khí nào.

“Viện trưởng Lưu, mau trị liệu đi!”

Lưu Nhất Thủ không kịp nghĩ nhiều, ông ấy nhanh chóng tiến lên trước, cẩn thận quan sát sau đó lấy ngân châm ra hạ châm ở huyệt vị tương tự.

Nhưng mà lần trị liệu này không chỉ không có hiệu quả mà ngược lại ông cụ Viên há mồm, nặng nề phun ra một ngụm máu tươi.

“Không được, tôi hết cách rồi.”

Viện trưởng Lưu lắc đầu, xoay người nhìn Vân Hiên nói: "Tiểu sư thúc, ngài có cách gì không?”

Vân Hiên thở dài nói: "Tôi nói rồi, một người có thể sống đến hơn chín mươi đã đủ rồi, không phải ai cũng sẽ sống lâu trăm tuổi."

Vu Kiều Kiều giận dữ nói: "Ông Viên thì khác, ông Viên là anh hùng, anh thì biết cái gì, loại người như anh có y thuật nhưng không cứu người, anh xứng làm bác sĩ sao?"

Vân Hiên trừng mắt liếc nhìn cô, xoay người không nói gì.

“Ở đây, ở đây...”

Ông cụ cố gắng chống đỡ một hơi và chỉ vào ngực mình.

Vu Viện Triều gật đầu, vội vàng đưa tay lấy một tấm ảnh cũ từ trong ngực ra.

“Ông Viên, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được người.”

“Được!”

Ông cụ hài lòng nhìn thoáng qua mọi người, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

“Viện trưởng Lưu, ông là nhân tài y học Hoa Hạ, mau ra tay cứu ông Viên đi!”

“Tôi thật sự hết cách rồi!”

Lưu Nhất Thủ cẩn thận nhìn thoáng qua Vân Hiên nói: "Nếu trên thế giới này còn có ai có thể cứu ông cụ Viên, vậy chỉ sợ cũng chỉ có mình tiểu sư thúc thôi.”

"Thiên Y môn chính là tổ tiên của y học trên thế giới, tiểu sư thúc chính là người đứng đầu dòng dõi Thiên Y môn, những cây châm của anh ấy có thể thông thần, nhất định phải có cách chữa trị căn bệnh kỳ lạ này, nếu như anh ấy không trị thì thật sự không ai có thể trị được."
Chương 23: Bệnh lạ

Vu Kiều Kiều nghe xong giận dữ, đi tới trước mặt Vân Hiên quát: "Tên họ Vân kia, rốt cuộc anh có trị hay không?”

“Hừ!”

Vân Hiên liếc nhìn cô ta rồi xoay người sang chỗ khác.

Vu Kiều Kiều nổi trận lôi đình, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: "Tôi biết anh trách tôi hôm nay lái xe cảnh sát đi đón anh, khiến anh mất mặt, nhưng mặt mũi có thể quan trọng hơn cứu người sao, nếu anh không ra tay ông Viên thật sự không xong rồi.”

Nhìn Vân Hiên vẫn thờ ơ như trước, Vu Kiều Kiều vội vàng, hoảng hốt đi tới trước mặt Vân Hiên nói: "Được rồi, không phải anh sợ nhà họ Thẩm không tha cho anh sao, lòng dạ hẹp hòi thế.”

“Chỉ cần anh chịu cứu ông Viên, cùng lắm thì tôi gả cho anh, nhà họ Vu chúng tôi có quyền thế hơn nhà họ Thẩm, anh trai tôi lại đứng đầu thành phố Nghi Thành, hơn nữa tôi trông cũng không tệ, dáng người cũng đẹp, tôi làm vợ anh, anh cũng không thiệt thòi đâu.”

Vân Hiên kinh ngạc nhìn cô, anh đánh giá Vu Kiều Kiều từ trên xuống dưới, vẫn lắc đầu nói: "Không trị!”

“Cái quái gì thế, đồ khốn nạn máu lạnh này, tôi sẽ giết anh!”

Vu Kiều Kiều tức giận, Vu Viên Triều ở bên cạnh vội vàng đưa tay ngăn cản cô ta, nhưng cô gái vẫn tức giận.

Trong lúc hai người đang dây dưa, Lưu Nhất Thủ sờ mạch ông cụ Viên, thở dài nói: "Đừng náo loạn nữa, ông cụ Viên đã đi rồi.”

“Cái gì?”

Vu Kiều Kiều phục hồi lại tinh thần, cô ta vội vàng chạy tới bên cạnh ông cụ Viên và đưa tay sờ tay ông ấy, lắc đầu không thể tin được, chẳng mấy chốc từng giọt nước mắt trào ra.

“Đều tại anh, rõ ràng anh có thể cứu nhưng vì sao lại không cứu người, anh còn là bác sĩ sao, anh chính là cầm thú.”

Sắc mặt Vu Kiều Kiều oán giận chỉ trích Vân Hiên máu lạnh.

Ngay cả Vu Viên Triều bên cạnh cũng thở dài, vô cùng thất vọng nói: "Vân tiên sinh, tôi vốn cho rằng anh là lương y, xem ra là lỗi của tôi, dù tôi có quấy rầy anh vì lý do gì thì bây giờ anh cũng có thể đi rồi.”

Vân Hiên nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ cười hỏi: "Anh chắc chắn muốn tôi đi.”

“Anh còn muốn làm gì nữa, ông Viên cũng qua đời rồi.”

“Ai nói qua đời sẽ không làm được gì.”

“Hả?”

Vu Kiều Kiều bị Vân Hiên hỏi ngược lại ngây ngẩn cả người, thất thanh nói: "Anh có ý gì?”

Ông cụ Viên không còn mạch đập và nhịp tim, người sống sờ sờ đều đã là một cỗ thi thể, chẳng lẽ còn có thể cứu sống được à.

Vân Hiên cười khẽ nói: "Có chết hay không không phải do cô định đoạt.”

“Tiểu sư thúc?”

Lúc này chỉ có ánh mắt của Lưu Nhất Thủ là sáng ngời.

“Cởi quần áo của ông ấy ra và lấy kim châm của ông ra.”

“Vâng!”

Lưu Nhất Thủ vội vàng đưa tay, trực tiếp ôm lấy cơ thể ông Viên và đặt nằm trên sàn phòng khách nhỏ bên ngoài.

Vu Kiều Kiều còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Vu Viện Triều vội vàng đưa tay ngăn cản cô ta.

Vân Hiên đi ra ngoài phòng, đưa tay sờ cổ tay ông cụ Viên, sau đó gật đầu.

“Thần Khuyết, Thần Tàng, Quan Nguyên, Thái Ất...”

Vân Hiên liên tiếp nói ra chín vị trí, ngân châm trong tay Lưu Nhất Thủ không ngừng đâm thẳng vào chín huyệt này.

“Tiểu sư thúc?”

Vân Hiên gật đầu nói: "Đúng thế, tiếp tục hạ châm!”

“Khí Hộ, Trung Phủ, Vân Môn, Toàn Cơ, Hoa Cái.”

Vân Hiên lại nói ra chín huyệt vị.

Không biết vì sao, làn da ở mấy huyệt vị này vô cùng cứng cỏi, Lưu Nhất Thủ đổ đầy mồ hôi, cẩn thận từng li từng tí xác định huyệt đạo cắm kim vào, không cần châm kim, gân xanh trên cánh tay đều nổi lên, mồ hôi cũng thấm ra trán.

Ở huyệt đạo vừa rồi, mãng châm trong tay Lưu Nhất Thủ thậm chí cũng đã xuất hiện một đường cong kỳ quái, nếu như không phải ngân châm có tính chất không tầm thường, thậm chí còn có thể bị gãy.

Dựa vào sáu mươi năm kinh nghiệm châm cứu y học, Lưu Nhất Thủ cuối cùng đã đâm chiếc kim bạc vào huyệt Hoa Cái, nhưng do tinh thần kiệt sức quá mức nên sắc mặt tái nhợt và suýt chút nữa đã ngất đi.

Lưu Nhất Thủ thở hổn hển hỏi: "Tiểu sư thúc, sao huyệt vị này lại cứng như thế, hình như bên trong đang có thứ gì đó ngăn cản tôi hạ châm.”

"Hừ, mấy người vẫn một mực kiểm tra thân thể cho ông cụ nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân bệnh đúng không?"

“Đúng rồi!”

Vu Viện Triều gật đầu nói: "Kể từ lúc ông cụ bắt đầu nhiễm bệnh, từ Đế Đô đến tỉnh, vô số chuyên gia đã hội chẩn, cũng làm rất nhiều nghiên cứu nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân."

Vu Kiều Kiều kinh ngạc hỏi: "Cái gì, không phải mấy người nói là phế quản gì đó sao?”

Vu Viện Triều lắc đầu nói: "Nói như vậy chỉ là để an ủi ông cụ thôi, kỳ thật sức khỏe ông cụ không khác gì người bình thường, thậm chí còn tốt hơn, nhưng cũng không biết vì sao, ông ấy lại xuất hiện triệu chứng ho khan kịch liệt và hít thở không thông này.”

“Không có nguyên nhân bệnh là được rồi.”

Vân Hiên nói: "Vấn đề của ông ấy là bị người đánh, khí kình vào cơ thể, mỗi ngày đều bị tra tấn, chỉ có người chết một lần mới có thể phá rồi lập, đánh tan luồng khí kình ẩn giấu trong cơ thể ông ấy."

“Khí kình, bị người đánh?”

Vu Viên Triều kinh ngạc nói: "Ông cụ là người sáng lập quân khu Đông Hải, thủ lĩnh đầu tiên của tỉnh Đông Hải, lúc trước cũng là tướng quân xây dựng đất nước Đại Hạ, đường đường là trụ cột của quốc gia, sao có thể có người đánh ông ấy chứ.”

“Cái này anh phải hỏi ông ấy.”

Vân Hiên nói: "Sở dĩ vừa rồi tôi không điều trị là bởi vì bất luận trị liệu người còn sống như thế nào cũng đều sai, chỉ có khi cơ thể này tiến vào trạng thái giả chết, mới có thể khiến luồng khí kình này hiện ra."

"Hơn nữa với loại phương thức trị liệu này, quan trọng nhất chính là, trước khi người còn sống, không thể có bất kỳ tâm lý may mắn nào, nếu không giả chết thì biến thành chết thật, khi đó chính là một cỗ thi thể, cho dù Đại La Kim Tiên có đến cũng không thể xoay chuyển được."

“Ồ, cho nên anh mới nói không điều trị, làm cho ông cụ Viên cũng cho là mình sắp chết, cho nên luồng khí kình gì đó mới có thể hiện ra.”

“Đúng vậy, cho nên tôi mới bảo Lưu Nhất Thủ dùng châm đâm huyệt, cố định khí kình trong cơ thể ông ấy hiện ra.”

“Đó là cái gì?”

Lúc này, Vu Kiều Kiều ở một bên kêu lên.

Mọi người quay đầu lại thì thấy trên ngực ông cụ Viên dường như có thứ gì đó đang dần nhô ra dưới da, cây kim bạc thậm chí còn đang di chuyển trên ngực và bụng dưới của ông ấy.

“Chính là nó!”

Vu Viên Triều tận mắt nhìn thấy, sắc mặt vô cùng khiếp sợ, lắp bắp hỏi: "Anh Vân, anh có thể trị được thứ này không?"

“Lưu Nhất Thủ nói rất đúng, trên thế giới này không ai có thể chữa khỏi bệnh này.”

“Nhưng mà đó là bởi vì tôi còn chưa ra tay.”

Nói xong Vân Hiên kéo ông cụ Viên trên mặt đất lên, dùng ngón tay đấm mạnh vào ngực ông ấy.

“Phá!”

Vân Hiên hét lớn một tiếng.

Mười tám chiếc mãng châm đâm vào người ông cụ trực tiếp bắn ra và đóng đinh vào tường.

Từ mười tám huyệt đạo này phát ra âm thanh như bong bóng nổ, mùi tanh nồng nặc khắp phòng, mà cơ thể ông Viên cũng giống như quả bóng xì hơi chậm rãi xụi lơ xuống.

Vân Hiên đặt ông cụ lên xe lăn, phất tay thu lại long châm trên người Tào Báo, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua và đâm thẳng vào huyệt Phong Trì của ông cụ từ sau đầu.

Hơi chuyển động một chút, toàn thân ông cụ được bao phủ bởi một lớp phấn màu xanh xám.

“Được rồi!”

Vân Hiên thu hồi long châm và trực tiếp quay đầu rời đi.

“Này, anh...”

Vu Kiều Kiều chỉ vào ông cụ Viên định nói gì đó.

“Ọe!”

Ông lão ngồi trên xe lăn há miệng phun ra một vũng máu đen lớn.

"Khụ khụ, oa, thật thoải mái, đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm tôi có thể thở dễ dàng như vậy!"

Trước sự hoài nghi của mọi người, ông Viên từ từ mở mắt ra.
Chương 24: Làm trâu làm ngựa

“Đây là đâu, địa phủ sao?”

Ông cụ Viên đột nhiên mở mắt ra nhìn hai người Vu Kiều Kiều và Vu Viên Triều trước mặt, ánh mắt mông lung hỏi: "Sao hai người cũng tới đây?"

“Ông Viên, thật tốt quá!”

Vu Kiều Kiều nhào tới, vui mừng nói: "Ông không sao rồi, ông thật sự sống lại rồi.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Ông cụ Viên vẫn có chút sững sờ phục hồi lại tinh thần, ông cụ nhớ rõ mình rõ ràng đã chết, nhưng cảm nhận được cảm giác ấm áp trên người Kiều Kiều trong lòng, ông ấy lại có cảm giác như là mình chưa chết.

“Ông Viên, ông sống lại rồi!”

Vu Viên Triều kích động tiến lên, giải thích ngắn gọn cho ông ấy về phương pháp điều trị mà Vân Hiên vừa điều trị.

“Chính là như vậy, lúc đầu chúng tôi cũng không thể tin được, nhưng ai ngờ ông thật sự tỉnh lại.”

Vu Viên Triều tiến lên quan tâm hỏi: "Ông Viên, bây giờ ông cảm thấy thân thể thế nào rồi?”

"Thoải mái hơn nhiều, hô hấp cũng dễ dàng hơn, tôi luôn cảm thấy như có một tảng đá lớn đè lên ngực mới được rời đi."

Vu Viện Triều kính nể nói: "Đây mới là thần y!”

Ông Viên kính nể gật đầu nói: "Đúng vậy, cho dù vừa rồi nhận hết oan ức nhưng vẫn không hề lay động, cuối cùng mới châm cứu chữa bệnh, chúng ta đều hiểu lầm anh ấy rồi.”

Sắc mặt Vu Kiều Kiều hơi đỏ lên.

Vừa rồi vẫn luôn là cô ta chỉ mũi vào mắng Vân Hiên là động vật máu lạnh, nói anh uổng công làm bác sĩ, thậm chí còn muốn ra tay đánh người.

Nếu như không phải anh trai giữ chặt lấy cô ta thì chỉ sợ cô ta đã thật sự ra tay rồi.

“Kiều Kiều, anh đã nói rất nhiều lần rồi, làm việc phải cẩn thận một chút, đến lúc nên kiềm chế tình nóng nảy của em rồi.”

Vu Kiều Kiều bĩu môi nói: "Được rồi, đều là lỗi của em, em đi xin lỗi anh ấy.”

Ông cụ Viên chế nhạo nói: "Chỉ xin lỗi thôi thì chưa đủ, tôi nhớ rõ vừa rồi có người nói, chỉ cần Vân tiên sinh chữa bệnh cho tôi thì cô ấy sẽ lấy chồng, không biết có phải tôi nghe lầm hay không nhỉ?”

“Ông Viên, không phải lúc đó ông đã ngất xỉu rồi sao?”

“Người ngất xỉu, nhưng lỗ tai vẫn còn có thể nghe thấy!”

“Hừ, gả thì gả, có gì to tát đâu!”

Vu Kiều Kiều đỏ mặt, vội vàng chạy ra ngoài.

Lúc này Vân Hiên mới vừa đi tới cửa bệnh viện, cũng không phải anh lạnh lùng mà là quy củ của Thiên Y môn nên anh luôn giữ thái độ trung lập, thiên chức của bác sĩ là cứu người, đồng thời cố gắng không bị ràng buộc với những quyền lực và gia tộc này.

Nếu không, tương lai lúc chữa bệnh, không thể tránh khỏi việc những người tìm đến chữa bệnh sẽ có khuynh hướng thiện và ác, đến lúc đó, làm sao còn có thầy thuốc nhân từ được?

Hơn nữa, cho dù Ngụy Vô Đạo cũng không thể kéo Vân Hiên đến bên cạnh cô, Vu Viên Triều và tướng quân Viên về hưu này thì dựa vào cái gì chứ?

Mới vừa đi ra khỏi cửa bệnh viện, điện thoại di động trong túi Vân Hiên đã vang lên.

Vân Hiên lấy di động ra nhìn và ấn nghe.

“A lô, Tiểu Cửu?”

“Vân lão đại, là tôi, là tôi đây!”

Giọng Long Cửu trong điện thoại rất nịnh nọt hỏi: "À, tôi nghe Bọ Cạp nói, tối hôm qua ngài ngủ ở khách sạn Đế Hào, nghỉ ngơi có tốt không?"

“Đừng nói nhảm nữa, nói thẳng đi!”

"Tôi chỉ muốn hỏi, ngài xem nên xử lý tên Từ Bắc này như thế nào, tôi đã dựa theo lời dặn dò của ngài để ông ta lăn đến nhà họ Thẩm xin lỗi, ngài xem là buông tha mạng chó cho ông ta hay là dìm ông ta xuống vịnh Đông Hải?"

“Đừng, Cửu gia, xin tha mạng, Vân tiên sinh, tôi chưa nói gì cả, xin Vân tiên sinh tha mạng!”

Bên kia điện thoại, mơ hồ truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Từ Bắc.

“Kéo đi, kéo đi!”

Lúc này ở tầng cao nhất tập đoàn Long Môn, Long Cửu không kiên nhẫn dặn dò đàn em kéo Từ Bắc ra ngoài.

Vân Hiên nói: "Cứ xử lý theo phương thức của công ty các người, không cần hỏi đến ý của tôi.”

“Vậy tha cho ông ta một mạng, trực tiếp đuổi khỏi Đông Hải, từ giờ về sau không được xuất hiện trước mặt ngài nữa.”

Long Cửu biết rõ Vân Hiên không thích giết người, dù sao anh cũng là bác sĩ, không phải vạn bất đắc dĩ thì trên tay không dính máu tanh, cho nên anh ta chọn biện pháp thỏa hiệp.

Vân Hiên đáp: "Cái này cậu tự mình quyết định, không cần hỏi tôi, không có việc gì thì cúp đi.”’

“Đúng rồi Vân lão đại!”

Long Cửu vội vàng trả lời: "Tôi thấy tốt nhất là nên nghe lời tôi, để tôi phái người đi theo ngài, nói như vậy, nếu sau này có chuyện tốt xấu gì cũng có người có thể trực tiếp hỗ trợ, không cần ngài tự mình đến.”

Sau khi nhìn thấy video giám sát Bọ Cạp gửi tới, Long Cửu thật sự sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh.

Không ngờ Vân Hiên mới đến Đông Hải ngày thứ hai đã có người rơi vào tay anh, đáng sợ hơn nữa là người này lại là người của anh ta.

Tuy rằng anh ta vẫn chưa biết Thẩm Như Ngọc và Vân Hiên có quan hệ như thế nào, nhưng xem ra Vân Hiên rất quan tâm đến cô chủ nhà họ Thẩm.

Nếu như không phải Vân Hiên kịp thời chạy tới, Long Cửu thật sự đã róc thịt Từ Bắc rồi.

Nhưng mà bởi vì sự việc có liên quan đến Vân Hiên nên anh ta chỉ có thể dạy cho ông ta một bài học, bảo Từ Bắc đến nhà họ Thẩm xin lỗi, nếu nhà họ Thẩm không đồng ý hòa giải thì anh ta sẽ ném Từ Bắc cho cá ăn.

Dù sao dựa theo quy củ trước kia, đáng lẽ tên họ Từ này đã sớm bị dìm xuống vịnh Đông Hải cho cá ăn rồi.

Sau khi chuyện này xảy ra, Long Cửu lập tức trở nên thận trọng, dù sao tập đoàn Long Môn đã quen với việc phô trương thế lực ở Đông Hải, nếu lại có một tên đàn em khác mù quáng rơi vào trong tay Vân Hiên, đến lúc đó, Vân Hiên nói một câu, Nhạn Bắc Đao sẽ chém vào trên cổ mình.

Long Cửu liếc mắt nhìn người bên cạnh, nhìn Bọ Cạp canh giữ ở cửa nói: "Vân lão đại, tôi thấy nếu không thì để phó tổng an ninh của khách sạn Đế Hào đi đi, ngài cũng biết anh ta trung thành và tận tâm với tôi mà, bình thường có việc chạy vặt gì đó, ngài có thể giao cho anh ta bất cứ lúc nào, ngài cứ yên tâm mà dùng người.”

“Quên đi, không cần...”

Vân Hiên còn chưa nói xong, phía sau đã có người vỗ mạnh vào vai anh.

"Này, anh làm sao vậy, sao không nói một câu đã bỏ đi, chẳng lẽ còn sợ tôi ăn anh à!"

Vân Hiên quay đầu nhìn thấy Vu Kiều Kiều, vẻ mặt bất mãn cúp điện thoại của Long Cửu.

“Cô làm cái gì thế hả?”

Vu Kiều Kiều cúi đầu nói: "Chuyện kia, tôi tới đây để cảm ơn anh vì đã cứu ông Viên.”

“Cảm ơn, thôi quên đi, tôi là bác sĩ.”

“Không được, anh tôi nói rồi, bảo tôi phải cảm ơn anh!”

Vu Kiều Kiều đi tới trước mặt Vân Hiên nhẹ giọng nói: "Tôi biết chuyện sáng nay là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh, anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân, trong bụng tể tướng có thể đỡ được chiếc thuyền, đừng chấp nhặt với một cô gái như tôi được không, hay là tôi mời anh ăn một bữa cơm nhé!"

“Không cần đâu!”

Vân Hiên lắc đầu nói.

Vu Kiều Kiều bày ra vẻ mặt đáng thương, kéo tay áo Vân Hiên nói: "Vậy là anh không tha thứ cho tôi à, nếu anh không tha thứ cho tôi, anh trai tôi chắc chắn sẽ không cho tôi về nhà.”

"Anh đại nhân đại lượng được không, tôi biết là tôi sai rồi, anh cứu chị dâu tôi, lại cứu Tiểu Ngữ, bây giờ lại cứu ông cụ Viên, anh là ân nhân cứu mạng của cả nhà tôi, tôi biết tôi không nên nói như vậy, sáng nay tôi cũng không nên ăn hiếp anh."

“Nhưng chẳng phải là tôi quá sốt ruột sao, van cầu anh, tha thứ cho tôi đi mà, nếu anh không cho tôi mời cơm, vậy sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh được không?”

“Tôi cũng không muốn trâu ngựa lớn như vậy!”

Vân Hiên lắc đầu, vừa định bỏ tay cô ra, bỗng nhiên nghe được một loạt tiếng kêu "ùng ục".

Anh ngẩng đầu lên, Vu Kiều Kiều đỏ mặt nói: "Hôm nay bận quá, tôi còn chưa có ăn cơm đâu." Vân Hiên nhìn thời gian, sau khi ra khỏi nhà họ Thẩm, thời gian cũng đã sắp xế chiều rồi, anh nghĩ buổi chiều mình cũng không có việc gì nên dứt khoát gật đầu nói: "Vậy được rồi, ăn cơm đi!"

“Được, tôi biết có một nhà hàng Tứ Xuyên làm đậu hũ chiên giòn rất ngon, đi mau, tôi dẫn anh đi.”

Nói xong, Vu Kiều Kiều kéo tay Vân Hiên bước nhanh về phía bãi đỗ xe.
Chương 25: Kiểm tra cẩn thận

Cùng lúc đó, Long Cửu cau mày nhìn giọng nói mù quáng phát ra từ điện thoại.

Vân Hiên không nói muốn người, nhưng hình như cũng chưa nói không muốn người, hai chữ cuối cùng “thôi đi” kia là không cần hay là để cho anh ta quyết định?

“Cửu gia, thế nào?”

Bọ Cạp ở bên cạnh thận trọng hỏi.

Long Cửu suy nghĩ một chút, nói: “Cậu đi đi, đi theo Vân tiên sinh. Nhớ kỹ, Vân lão đại tới Đông Hải nhất định có chuyện, cậu phải biết nên xuất hiện lúc nào và không nên xuất hiện lúc nào, miệng phải ngậm cho chặt, tay chân phải chịu khó.”

“Cảm ơn Cửu gia, cảm ơn Cửu gia.”

Bọ Cạp nghe xong thì cười tươi đến mức lộ cả răng hàm.

Là cánh tay phải của Long cửu gia, anh ta là một tay xã hội đen nổi tiếng khắp Đông Hải, khi nghe tin mình có thể làm việc cho Vân Hiên, anh ta vui mừng khôn xiết.

Bởi vì anh ta biết Vân Hiên có thân phận thế nào, sau lưng anh có thế lực gì. Lão đại Long Cửu của anh ta chỉ theo Vân Hiên ba tháng, sau đó đã chiếm toàn bộ Đông Hải, nếu mình có cơ hội đi theo Vân Hiên thì có lợi vô cùng, dù chỉ là một chân sai vặt thì cũng cam tâm tình nguyện.

“Còn gọi là Cửu gia?”

Long Cửu không vui nói: “Sau này cậu đi với Vân lão đại, chúng ta sẽ là anh em ngang hàng, chỉ cần gọi tôi là anh Cửu được rồi.”

“Nếu không phải trên mặt của tôi bất tiện, còn lâu mới đến lượt cậu làm mấy chuyện tốt này. Sau này có lợi ích gì đừng quên đề cử tôi là được.”

“Anh Cửu khách sáo quá, sau này anh mãi là lão đại của tôi.”

“Đi đi, nhớ kỹ lời tôi.”

Long Cửu xua tay, Bọ Cạp hiểu ý gật đầu rời đi.

Vừa bước ra khỏi cửa, Từ Bắc đang quỳ ở cửa đã loạng choạng bước tới, túm lấy quần của anh ta, mở miệng nói: “Anh Bọ Cạp, anh Bọ Cạp, xin tha mạng cho tôi. Hãy nể tình trước kia chúng ta có qua lại mà nói vài câu tốt đẹp với Cửu gia, tha cho cái mạng già này của tôi đi, tôi thật sự không biết sếp Thẩm là bạn của Vân tiên sinh mà.”

“Ông câm miệng cho tôi, còn ngại mình chưa gây đủ hoạ sao?”

Bọ Cạp chán ghét hất tay ông ta ra, nói: “Giữ lại tiền của tập đoàn, hủy hoại danh tiếng của tập đoàn Long Môn, còn dám ra tay với bạn bè của Vân tiên sinh, Cửu gia nói nếu không phải vì nể tình ông đã cống hiến mấy năm cho tập đoàn thì tự tay róc xương của ông là còn nhẹ.”

Từ Bắc tái mặt vì sợ hãi, hoảng sợ nói: “Anh Bọ Cạp, tôi có tin tức. Tôi có tin tức về Vân tiên sinh, anh tha cho tôi, tôi sẽ nói cho anh biết.”

Nghe vậy, Bọ Cạp dừng bước, quát: “Nói, Vân tiên sinh có chuyện gì?”

“Giữ lại số tiền của nhà họ Thẩm đều là điều mà Trương Soái đã ra lệnh cho tôi. Anh ta đã thèm muốn Thẩm Như Ngọc từ lâu, hôm nay tôi đến giao số tiền còn lại cho nhà họ Thẩm, ông chủ Thẩm nói đây đều là công lai của Trương Soái, còn mỉa mai Vân tiên sinh một trận nữa.”

“Anh Bọ Cạp, nếu anh có thể giúp Vân tiên sinh giải quyết vấn đề này, nhất định anh ta sẽ cảm tạ anh.”

“Ông nói thật chứ?”

Bọ Cạp chợt nảy ra ý tưởng, quát: “Hiểu rõ rồi chứ, nếu dám gạt tôi, tôi sẽ ném cả nhà nhà ông xuống Đông Hải cho cá ăn.”

“Hoàn toàn chính xác, chính tai tôi nghe được ở nhà họ Thẩm. Bởi vì Cửu gia không cho tôi nhiều lời, tôi cũng không dám tiết lộ thân phận của Vân tiên sinh. Hiện tại nhà họ Thẩm đã cầm bản hợp đồng dự án đến, còn muốn để Trương Soái dẫn Như Ngọc đến ký hợp đồng với Cửu gia.”

“Ha ha, tôi hiểu rồi. Trong chuyện này coi như ông đã lập công, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Lập tức mang theo cả nhà cút khỏi Đông Hải, sau này tôi không muốn gặp lại ông nữa.”

“Dạ dạ dạ, cảm ơn anh Bọ Cạp, cảm ơn Cửu gia, cảm ơn Vân tiên sinh!”

Từ Bắc nghe nói mình được tha, vội vã rời đi.

Bọ Cạp mang theo tin tức này đi về phía phòng của Long Cửu.



Lần này Vu Kiều Kiều lái xe vững vàng hơn nhiều, xe cảnh sát vẫn chạy với tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc họ đã đến một cửa hàng nhỏ ở Xuyên Vị Cư.

“Ồ, đội trưởng Vu đến rồi.”

Ông chủ quán đã nhìn thấy xe của Vu Kiều Kiều, ngẩng đầu lên chào: “Còn dẫn theo bạn mới đến nữa. Vẫn như thường lệ à?”

“Như thường lệ, một phần lớn đậu hũ ma bà, mao huyết vượng và phổi phu thê, ba bát cơm và gà cay.”

“Được, xong ngay, vui lòng ngồi chờ trong phòng một lát.”

“Ba bát cơm?”

Vân Hiên ngạc nhiên hỏi: “Không phải chúng ta chỉ có hai người sao? Còn có người khác tới nữa à?”

Vu Kiều Kiều quay qua liếc nhìn anh, ngượng ngùng nói: “Ồ, tôi quên mất còn có anh nữa. Ông chủ, bốn phần cơm.”

Vân Hiên nghe gọi lại giật mình.

Không ngờ một cô gái gầy gò như vậy lại ăn một lúc ba phần cơm.

Vu Kiều Kiều không hề ngạc nhiên, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, cơm ở đây rất ít, tôi ăn nhiều nhất cũng phải năm bát.”

Sau khi họ đến phòng riêng, vừa ngồi xuống, ông chủ đã mở cửa bước vào. Ông ta đặt một nồi đậu hũ ma bà lớn vào giữa bàn, rồi đưa toàn bộ cơm trong nồi cho Vu Kiều Kiều.

Vân Hiên giật mình nhìn cái chậu gần như to bằng chậu rửa mặt, đây gọi là số lượng nhỏ sao?

Vu Kiều Kiều bưng bát lên, gọi: “Nào, Vân Hiên nếm thử tay nghề của ông chủ đi. Đây là đậu hũ ma bà chính cống nhất ở Nghi Thành chúng tôi. Vừa nhìn ông chủ là biết người Tứ Xuyên chính gốc.”

“Còn không phải sao, đậu hũ ma bà Tứ Xuyên của chúng tôi bán rất chạy. Hôm nay đến đây đều là những cụ già, nhưng ăn khoẻ lắm, không đủ thêm, nhưng chắc chắn là ăn no căng bụng. Những đồng hương bên này nấu ăn không bị đau bụng tiêu chảy đâu.”

Vân Hiên nghe ông chủ nói bằng phương ngữ Đông Bắc thì cười khổ.

Anh múc một thìa nếm thử, phải nói rằng ẩm thực Tứ Xuyên của vùng Đông Bắc này quả thực rất chính gốc.

“Tê, thơm, mịn và mềm vừa đủ. Thật sự rất ngon.”

“Bình thường cô ăn nhiều như thế à?”

Vân Hiên nhìn Vu Kiều Kiều đang chuyên tâm bưng nồi cơm ăn, hỏi.

“Đúng vậy, tôi đã ăn rất nhiều từ khi còn nhỏ, dù có ăn bao nhiêu tôi cũng không bao giờ tăng cân. Trước đây, có người thậm chí còn mời tôi tham gia các chương trình mukbang và nói rằng chúng nhất định sẽ giúp tôi trở nên giàu có.”

Vu Kiều Kiều mỉm cười, đặt nồi trong tay xuống, lau miệng nói: “Xin lỗi, có phải tôi ăn thế này rất khó coi không? Trước kia nhiều người đi coi mắt đã bị tôi doạ cho sợ chạy mất.”

Vừa nói, cô vừa duỗi cổ tay trắng nõn ra hỏi: “Đúng rồi, không phải anh là thần y à? Có muốn khám bệnh giúp tôi không? Có phải sức khoẻ của tôi có vấn đề không?”

Vân Hiên mỉm cười, thản nhiên đặt tay lên cổ tay cô.

Rất nhanh, nụ cười trên mặt anh biến mất, anh cau mày thật sâu.

“Sao vậy? Không phải có chuyện thật rồi chứ?”

Vu Kiều Kiều nhìn thấy phản ứng của Vân Hiên thì giật mình.

Đúng rồi, có câu nói không sợ Tây y cười hì hì, chỉ sợ Trung y sa sầm mặt. Vân Hiên chính là bậc thầy về y học cổ truyền Trung Quốc, là tiểu sư thúc của thánh thủ y học cổ truyền viện trưởng Lưu, có thể cứu sống người chết, vừa sờ cổ tay của cô đã nhíu mày, vậy là có ý gì?

“Đúng là có vấn đề!”

Vân Hiên ngẩng đầu liếc nhìn cô, vốn dĩ hắn chỉ muốn tùy tiện chạm vào cô một lát, nhưng không ngờ thực sự có vấn đề.

Vu Kiều Kiều hoảng hốt hỏi: “Tôi sao vậy? Sức khoẻ của tôi có vấn đề gì à?”

“Cởi quần ra!”

“Cái gì?”

Vu Kiều Kiều sửng sốt, tự hỏi mình có phải đã nghe lầm hay không.

“Cởi quần ra ngay!”

Vân Hiên đứng dậy, chỉ vào bàn, nghiêm túc nói: “Ngồi lên bàn, cởi quần, dang rộng chân ra. Tôi muốn kiểm tra cô thật kỹ.”

Vu Kiều Kiều che quần áo của cô lại, nói: “Anh... có phải anh đùa với tôi không hả? Sao lại kêu tôi cởi quần ở đây?”

Vân Hiên cau mày, đáp: “Sao vậy, cô tưởng tôi đang đùa với cô à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom