-
Chương 31-35
Chương 31: Không đáng giải thích
"Mẹ nó, quả nhiên là mày, tao biết mà!"
Chú hai Thẩm chỉ vào Vân Hiên mà chửi bới: "Tập đoàn Long Môn làm sao lại vô duyên vô cớ từ chối hợp đồng dự án của bọn tao, nhất định là do mày đắc tội với người ta."
"Chắc là mày đã ăn nói xằng bậy, hành hung người ta rồi đổ tội lên đầu nhà họ Thẩm. Mày ăn của nhà tao, rồi đập bể chén cơm của nhà họ Thẩm, mày đúng là đồ súc sinh, mày hại Như Ngọc còn chưa đủ, còn muốn hại cả nhà họ Thẩm nữa à?"
Thẩm Như Ngọc đứng một bên khuyên can: "Chú hai đừng nói nữa, bây giờ chúng ta vẫn chưa điều tra rõ ràng chuyện gì xảy ra, tốt nhất nên bình tĩnh lại đã."
"Bình tĩnh cái con khỉ, mọi việc đã sáng tỏ trước mắt rồi mà cô còn muốn che chở cho thằng nhóc này sao? Đừng tưởng tôi không biết nửa đêm hôm qua cô lén chạy đến phòng nó làm gì."
"Chú hai, chú..."
Thẩm Như Ngọc ngỡ ngàng, cô không ngờ chuyện đêm qua cô lén đến phòng Vân Hiên lại bị người khác biết.
"Hừ, tôi thấy hai người đúng là cá mè một lứa, chẳng biết đã dan díu với nhau từ lúc nào, chỉ muốn đạp đổ bát cơm của nhà họ Thẩm thôi. Tôi nói cho cô biết, lần này tập đoàn Long Môn chỉ cho chúng ta thời hạn một ngày, nếu hôm nay không giao nộp thằng nhóc này thì đừng mong làm tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm thị nữa."
Nghe lời nói của chú hai, Thẩm Như Ngọc tức giận đỏ mặt tía tai, lạnh lùng nói: "Chú hai, tôi rất tôn trọng chú là người lớn tuổi, cũng là gia chủ nhà họ Thẩm. Nhưng tôi hi vọng chú hiểu rõ, bây giờ người làm tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị là tôi, việc của công ty tôi nắm quyền quyết định."
"Chú ở nhà làm gì tôi không quan tâm, nhưng việc hợp tác giữa tập đoàn Thẩm thị và Long Môn thì đương nhiên tôi phải chịu trách nhiệm tối đa. Còn việc tôi đi đâu, nói chuyện với ai vào lúc nửa đêm thì không cần chú quan tâm đâu."
"Mày..."
Nhìn thấy vẻ giận dữ trên mặt Thẩm Như Ngọc, chú hai Thẩm không nói gì thêm nữa.
Sau đó, ông ta chỉ vào Vân Hiên mà chửi: "Nếu không phải vì thằng nhóc này thì hôm nay nhà họ Thẩm đã kí hợp đồng với tập đoàn Long Môn rồi. Chắc chắn là mày đã làm phật lòng Cửu gia, mày là đồ sao chổi, nếu không qua khỏi thời điểm mấu chốt này thì cho dù phải làm quỷ bố mày cũng không buông tha mày đâu. Mày phải lập tức cút khỏi nhà họ Thẩm ngay."
Vân Hiên bị chửi mắng tơi tả thì trong lòng có chút ngạc nhiên.
Tuy anh quen biết Long Cửu, nhưng quan hệ hai người cũng khá tốt, về phần đắc tội anh ta thì lại càng vô căn cứ.
Không nói đến chuyện anh chưa hề làm phật lòng Long Cửu, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì Tiểu Cửu cũng phải đến tìm anh để xin lỗi.
Nhưng qua lời cãi vã của hai người, anh cũng hiểu ra một điều, hẳn là tập đoàn Long Môn đã từ chối hợp đồng dự án của nhà họ Thẩm, nên mới khiến họ phải giãy nảy lên như con mèo bị giẫm đuôi như vậy.
"Hừ, tôi còn tưởng có chuyện gì nữa chứ, không phải chỉ là kí hợp đồng với tập đoàn Long Môn thôi sao? Chút chuyện nhỏ ấy có đáng để náo loạn lên như thế không?"
Vân Hiên khịt mũi khinh thường nói.
Chú hai Thẩm trừng mắt chỉ vào anh mà quát: "Mày câm miệng lại đi, to mồm quá. Bao nhiêu công ty ở Đông Hải muốn được kí hợp đồng với tập đoàn Long Môn, mày có biết không?"
"Long Cửu là ai chứ, người ta nhổ một sợi lông cũng to bằng bắp đùi của nhà họ thẩm rồi. Chỉ cần thò ra một ngón tay út cũng đủ để bóp chết mày đấy."
"Lần này đắc tội tập đoàn Long Môn thì tao nghĩ nhà họ Thẩm khó có thể ở lại Đông Hải được nữa rồi. Chẳng biết ông cụ mắt mờ kiểu gì mà lại giao công việc cho một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch như mày nữa, tao thấy nhà họ Thẩm sắp xong đời rồi đấy."
Không đếm xỉa đến lời gào thét của ông ta, Thẩm Như Ngọc quay sang hỏi Vân Hiên: "Vân Hiên, anh nói thật với tôi đi, anh có đắc tội người nào không?"
"Sao thế, cô cũng không tin tôi à?"
Khi nhìn thẳng về phía Thẩm Như Ngọc, trong ánh mắt của Vân Hiên thoáng một tia lạnh lùng hơn.
Với tư cách là một thần y trẻ tuổi, anh có thể chấp nhận người khác nghi ngờ tài y thuật của mình, dù sao anh cũng còn quá trẻ.
Nhưng Thẩm Như Ngọc đã là vợ anh rồi, thế mà cô lại không tin tưởng anh, cho dù chỉ là bốn chữ "tin tưởng lẫn nhau" mà cũng không làm được.
Vậy thì anh ở lại nhà họ Thẩm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Vân Hiên lạnh lùng nhìn cô nói: "Nếu nói tôi đắc tội người nào đó thì quả thật là có."
"Nhưng nếu cô nghĩ tôi đã đắc tội tập đoàn Long Môn, thì tôi cũng không giải thích nữa, các người cho rằng hợp đồng bị huỷ là lỗi của tôi thì để tôi ký lại hợp đồng đó vậy."
Chú hai Thẩm khịt mũi khinh miệt nói: "Nực cười, mày muốn ký lại hợp đồng à? Mày nghĩ mày là ai chứ? Mày có thể đại diện cho nhà họ Thẩm ư? Tao nói cho mày biết, đây là hợp đồng, dù có ký hay không cũng phải cút khỏi nhà họ Thẩm ngay lập tức đi. Con mẹ nó, bây giờ tao liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn thấy mày nữa."
Thẩm Như Ngọc cũng sốt ruột quát: “Vân Hiên, đã là lúc nào rồi mà anh còn đánh trống lảng với tôi.”
“Rốt cuộc là anh đã đắc tội Long Cửu gia ở đâu, mau nói cho tôi biết để tôi đến chuộc lỗi xin lỗi. Anh không ở Đông Hải nên hoàn toàn không biết tập đoàn Long Môn có thế lực lớn lao cỡ nào đâu?"
Vân Hiên nhìn đám người khinh thường cười khẩy.
Chỉ là một Long Cửu mà đã khiến nhà họ Thẩm nơm nớp lo sợ như thế.
"Hừ, không phải chỉ là hợp đồng thôi sao, ký lại cho các người cũng không khó khăn gì, nhưng sau khi ký xong hợp đồng này thì tôi và nhà họ Thẩm không còn quan hệ gì nữa. Cô bảo tôi cút, trùng hợp thay là tôi cũng không muốn đợi ở đây nữa."
Nói xong, Vân Hiên liếc mắt nhìn thoáng qua Thẩm Như Ngọc nói: "Những gì cô nói với tôi đêm qua, tôi nghĩ nên quên đi thôi. Ba năm giao ước quá lâu rồi, chúng ta nên lên cục dân chính luôn đi. Nếu cô đã không tin tôi, tôi đây chúc cô và tên nhóc họ Trương kia được trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."
Vân Hiên quay lưng đi mà không hề ngoảnh lại.
"Vân Hiên..."
Thẩm Như Ngọc gọi một tiếng, nhưng Vân Hiên không quay đầu lại, mà bước đi rất nhanh, rời khỏi biệt thự nhà họ Thẩm.
Cô vừa định đuổi theo thì chú hai Thẩm kéo cô lại.
"Cô bị ngốc à? Bây giờ cậu ta tự đi, chứ có phải chúng ta đuổi đi đâu. Cứ để cậu ta đi, như vậy đối với nhà họ Thẩm chỉ có lợi chứ không hề hại.
Tôi thấy chúng ta nên cắt đứt quan hệ với cậu ta ngay lập tức đi."
"Như vậy, việc cậu ta đắc tội tập đoàn Long Môn, Long Cửu gia cũng sẽ chỉ tìm cậu ta chứ không tìm chúng ta. Bây giờ cô đuổi theo, là chê nhà họ Thẩm đang ở hố lửa chưa đủ lâu à?"
"Nhưng mà..."
Thẩm Như Ngọc không hiểu sao lại thấy hơi lo lắng, cô nhớ lại ánh mắt của Vân Hiên khi nhìn mình vừa nãy, không khỏi thấy hoang mang hoảng sợ trong lòng.
"Nhưng mà..."
"Đừng có nhưng nhị gì cả. Ngày mai tôi cùng cô sẽ đến tập đoàn Long Môn xin lỗi Cửu gia, giải thích rõ Vân Hiên không liên quan gì đến nhà họ Thẩm, như vậy hẳn là có thể hạn chế thiệt hại."
"Nếu cứ cương quyết thừa nhận Vân Hiên có quan hệ với nhà chúng ta thì cô có hiểu hậu quả khi đắc tội với tập đoàn Long Môn là gì không? Ngay cả cậu Trương cũng bị tát một cái, cô nghĩ nhà họ Thẩm có thể so được với nhà họ Trương à?"
Chú hai Thẩm đang dạy dỗ Thẩm Như Ngọc, thì theo khóe mắt nhìn thấy Thẩm Như Đông lén bước ra khỏi cửa biệt thự, liền lớn tiếng quát: "Con đi đâu đấy?"
"Cha, bạn học của con nói tối nay có một buổi tụ họp, muốn con đến tham gia."
"Không được đi đâu cả. Chỉ biết đi chơi nhậu nhẹt suốt ngày. Lúc chị con bằng tuổi con đã trở thành phó tổng giám đốc rồi đấy, con xem con đã làm được gì ngoài gây họa hả?"
"Hừ, học giỏi như vậy thì có thể làm gì chứ, không phải cuối cùng cũng lấy chồng bất tài thôi sao."
"Con nói cái gì?"
Thẩm Như Đồng nhanh trí nói: "Cha, con nghe bạn thân nói buổi tụ họp hôm nay có mời cả người nhà họ Trương và nhà họ Lưu, có nhiều cậu chủ nhỏ của các đại gia tộc, con muốn đi làm quen, nói không chừng sau này có cơ hội kéo về một dự án cho công ty đấy."
Chương 32: Tiệc cảm ơn
Nghe nói có cả họ nhà họ Trương tham gia, chú hai Thẩm nhíu mày nói: "Cha thấy hay là thôi đi, con đã quên bài học đêm qua rồi sao?"
"Cha, con đã lớn rồi, biết điều gì nên làm. Con muốn đóng góp cho công ty, cho con đi trải nghiệm đi ạ, cùng lắm tối nay con sẽ gọi điện cho cha, về sớm một chút là được rồi."
"Được rồi, tối nay trước 10h30 phải về nhà ngay, điện thoại phải bật nếu không cha cho người đi bắt con về đấy."
"Cảm ơn cha, cha là tốt nhất!"
Thẩm Như Đồng tiến đến hôn một cái lên mặt chú hai Thẩm rồi vội vã chạy ra ngoài.
Chú hai Thẩm vừa muốn nói gì đó thì Thẩm Như Ngọc đã mệt mỏi bước lên lầu, nói: "Chú hai, có gì nói mai đi ạ, cháu mệt lắm, muốn nghỉ ngơi một tí."
Chú hai Thẩm lắc đầu bất đắc dĩ, bảo: "Hừ, đúng là chẳng đứa nào khiến mình bớt lo cả."
...
Sáng hôm sau khi đi ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm, Vân Hiên đến cổng khu nhà, anh lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Long Cửu để hỏi xem hợp đồng giữa nhà họ Thẩm và tập đoàn Long Môn là có chuyện gì.
Nhưng điện thoại chưa kịp gọi đã đổ chuông trước.
Người gọi đến hóa ra là Vu Viên Triều.
Sau lần trước anh giúp vợ và con gái Tiểu Ngữ của Vu Viên Triều trị bệnh, anh ta đã lưu số điện thoại của Vân Hiên và Liễu Thiên Thiên để tỏ vẻ cảm ơn.
Tuy nhiên, Vân Hiên không biết lý do gì mà thị trưởng Vu này lại gọi cho anh vào lúc này.
Dù sao thì hai người cũng mới tạm biệt không lâu sau khi anh chữa bệnh cho ông cụ Viên.
"Alo, tôi là Vân Hiên!"
Vân Hiên trượt màn hình, trả lời điện thoại trước.
"Vân tiên sinh, tôi là Vu Viên Triều đây!"
Giọng nói khách sáo của Thị trưởng Vu vang lên từ trong điện thoại.
"Ồ, có chuyện gì thế?"
"Thực ra cũng không có việc gì lớn, chỉ muốn hỏi anh tối nay có rảnh không?"
Vân Hiên thẳng thắn nói: "E rằng không có nhiều thời gian rảnh."
Nghe giọng lạnh nhạt từ đầu dây bên kia, Vu Viên Triều không khỏi cay đắng cười khổ trong lòng.
Là nhân vật hàng đầu tại Nghi Thành, những ai ở Đông Hải có thể nhận được điện thoại từ anh ta đều cảm thấy vui mừng hoặc kinh hãi.
Chỉ sợ cũng chỉ có mình Vân Hiên mới lạnh nhạt thờ ơ như thế, thậm chí có chút khinh khỉnh cự tuyệt trong giọng nói.
"Vân tiên sinh, là như vầy, chiều nay tôi đã nghe chuyện rồi, việc của Tiểu Kiều hôm nay cũng phải cảm ơn anh. Nếu không có anh ở đó, chắc em gái tôi đã gặp nguy hiểm. Anh không chỉ cứu tôi, vợ con tôi mà còn cứu cả em gái tôi nữa, thật sự anh là bậc đại ân nhân của nhà chúng tôi."
"Không có gì, đây chỉ là việc mà một bác sĩ phải làm thôi. Nếu không có việc gì khác, tôi cúp máy đây."
"Khoan đã, Vân tiên sinh, tối nay các hiệp hội thương mại tại Đông Hải tổ chức bữa tiệc cảm ơn tại khách sạn Đế Hào, tôi muốn mời anh tới tham dự." Vu Viên Triều cẩn thận nói.
Vân Hiên đã cứu ông cụ Viên, có thể nói anh đang là nhân vật chạm tay có thể bỏng tại Đông Hải, hơn nữa anh còn có mối liên hệ với Liễu Thiên Thiên.
Sau khi điều tra, Liễu Thiên Thiên là cô chủ lớn của nhà họ Liễu ở Đế Đô, hiện là tham mưu trưởng quân Phượng Linh tại quân khu Đông Hải, cũng là một nhân vật có quyền lực trong quân đội.
Có hai nhân vật này bên cạnh, cho dù Vân Hiên chỉ là người bình thường thì thực chất đã có chút thế lực nhất định tại Đông Hải. Lời mời của Vu Viên Triều cũng nhằm muốn mượn sức lôi kéo anh.
"Bữa tiệc cảm ơn gì chứ? Tôi không có hứng thú."
Vân Hiên trực tiếp từ chối.
"Vân tiên sinh, lần này ông Viên cũng sẽ tham dự buổi tiệc, chính ông ấy bảo tôi thông báo với anh, mời anh tới. Sau khi được anh chữa trị lần trước, sức khỏe của ông ấy đã khôi phục tốt, ông ấy còn định trực tiếp cảm ơn anh, ai ngờ anh lại vội vàng rời khỏi bệnh viện như vậy."
"Không cần cảm ơn gì cả, tôi đã nói đây chỉ là việc tôi phải làm!"
Vừa nói tới đó, Vân Hiên bỗng nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Đúng rồi, bữa tiệc cảm ơn này mời toàn nhân vật quyền quý tại Đông Hải phải không, vậy Long Cửu có tham dự không?"
"Long Cửu, ý anh là chủ tịch Long Cửu gia của tập đoàn Long Môn sao?"
Vu Viên Triều hơi kinh ngạc, tập đoàn Long Môn là một trong những thế lực có tiếng tại Đông Hải, ngay cả anh ta là thị trưởng Nghi Thành khi đối mặt với tập đoàn Long Môn cũng phải chừa ra chút không gian.
Dù sao tập đoàn Long Môn cũng đóng góp trên một phần ba thuế thu nhập cho Nghi Thành.
Đối với vị "Thần tài" này, bất kỳ ai cũng không đắc tội nổi, ngay cả Vu Viên Triều cũng phải kính nể nhưng không gần gũi. Nhưng anh ta không ngờ Vân Hiên lại quen biết.
"Anh cũng quen biết sếp Long ư?"
Trong nháy mắt đó, bối cảnh bí ẩn của Vân Hiên trong lòng Vu Viên Triệu không khỏi cao thêm một tấc.
"Đúng, tôi nói anh ta đấy."
"Điều này tôi cũng không rõ lắm!"
Vu Viên Triều khách sáo nói: "Sếp Long chắc chắn trong danh sách khách mời, nhưng anh ấy bận rộn nhiều việc quá nên hàng năm các buổi tiệc chiêu đãi định kỳ như thế này anh ấy đều không tham gia, hoặc chỉ cử đại diện đến vài lần. Hôm nay anh ấy có tham gia hay không thì tôi cũng không rõ."
"Vậy được rồi, tôi biết rồi, miễn là anh ta cũng được mời là được. Tôi bảo anh ta đích thân tới tham dự. Đúng rồi, bữa tiệc cảm ơn bắt đầu lúc mấy giờ?"
"Sắp... sắp bắt đầu rồi, hay để tôi sai người lái xe đến đón anh?"
Nghe những lời của Vân Hiên, Vu Viên Triều hơi sửng sốt. Anh ta không ngờ hai người không chỉ quen biết mà nghe giọng điệu thì quan hệ còn rất thân thiết.
"Được rồi, tôi đang ở ngoài biệt thự nhà họ Thẩm, cứ sai người tới đón tôi luôn đi."
Vân Hiên nhìn quanh biệt thự nhà họ Thẩm, nơi đây nằm ở ngoại ô trung tâm thành phố, giờ cao điểm buổi tối khó mà gọi được xe.
"Vâng, Vân tiên sinh, xin hãy đợi một chút, tôi sẽ lái xe tới đón anh ngay."
Vu Viên Triều lịch sự cúp máy, quay sang ra lệnh cho tài xế lái xe đến đón Vân Hiên ở ngoài biệt thự nhà họ Thẩm.
Trước khi đi anh ta còn dặn thêm, nhất định phải mời Vân tiên sinh một cách lịch sự nhất.
Vu Viên Triều vừa cúp máy thì một người đàn ông trung niên đang cầm ly rượu bước tới, cười hỏi: "Vu thị trưởng gọi cho ai thế, sao lại có dáng vẻ này?"
"Sếp Trương đến rồi à!"
Vu Viên Triều quay đầu lại, nhìn người đàn ông trung niên và mỉm cười: "Thật sự không dám giấu giếm, tôi gọi điện mời một vị Vân tiên sinh, theo lời nhờ của ông Viên, mời anh ấy tham dự buổi tiệc cảm ơn."
"Vân tiên sinh?"
Người đàn ông trung niên ngẩn ra một lúc, rồi khẽ hỏi: "Có phải vị đã cứu phu nhân và cháu gái của anh không?"
"Tôi nghe nói anh ấy là một thần y, bệnh tình đã hành hạ ông Viên bao nhiêu năm nay mà chỉ một mũi châm của anh ấy đã giải quyết xong. Thậm chí ngay cả Phó viện trưởng và viện trưởng Lưu Nhất Thủ cũng là đệ tử hậu bối của anh ấy."
"Ông đoán không sai, nhưng đó chỉ là một phần. Lai lịch của vị Vân tiên sinh này còn cao siêu hơn thế nữa."
"Ồ, sao lại nói vậy?"
Sếp Trương tò mò hỏi.
Vu Viên Triều làm bộ bí hiểm nói: "Ông có biết lúc anh ấy tìm phu nhân, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi rất nhiệt tình đi theo không? Biết cô ấy là ai không?"
"Là ai?"
"Là cô chủ lớn Liễu Thiên Thiên của nhà họ Liễu tại Đế Đô đấy."
Sếp Trương trố mắt nghẹn ngào hỏi lại: "Cô chủ lớn nhà họ Liễu? Trung tướng quân Phượng Linh vừa được điều đến Quân khu Đông Hải, Liễu Thiên Thiên kia sao?"
Vu Viên Triều gật đầu nói: "Đúng vậy đấy. Vậy theo ông nghĩ, lai lịch của anh ấy là gì?"
Chương 33: Một con rồng lớn
Nghe Vu thị trưởng nói vậy, sếp Trương kinh ngạc: "Trời ơi, chẳng lẽ cũng là con trai trưởng của một đại gia tộc nào đó tại Đế Đô xuống đây rèn luyện chăng?"
Vu Viên Triều thở dài, gật đầu nói: "Ừm, lai lịch bí ẩn mà y thuật cao siêu, một con rồng dữ dằn như vậy, xem ra Đông Hải sắp có một phen phong ba bão táp rồi đây."
"Điều đáng sợ nhất là, vừa rồi khi tôi gọi điện cho anh ấy, anh ấy lại trực tiếp hỏi Chủ tịch Long Cửu của Tập đoàn Long Môn có tham dự buổi tiệc tối nay không. Tôi bảo không rõ, dù sao Tập đoàn Long Môn có thế lực quá lớn, dù là buổi tiệc cảm tạ do thị trưởng tôi tổ chức đi chăng nữa cũng không chắc có thể mời được vị chủ tịch ấy tới."
Vu Viên Triều nói thật lòng: "Nhưng kết quả anh ấy lại không để ý mà thuận miệng nói rằng sẽ bảo Long Cửu tự đến, trông không giống như đang đùa đâu."
"Tập đoàn Long Môn mà cũng có thể sai khiến được sao?"
"Trời đất ơi, vị Vân tiên sinh này rốt cuộc có lai lịch gì vậy? Long Cửu chính là một ông chủ kiêu ngạo tự đại, năm xưa nhờ có hai vị kỳ nhân ủng hộ đằng sau, dứt khoát khiến Đông Hải máu đổ thành sông, người như vậy mà phải nể mặt người này, từ lúc nào Đông Hải của chúng ta đã có một vị đại thần như vậy rồi thế?"
"Sếp Trương, quan hệ của chúng ta không tệ nên tôi mới nói với ông, khoảng thời gian này tốt nhất đừng nên chọc giận người ta, nếu không thì hãy tự cầu phúc đi, ở Nghi Thành này sẽ không có ai cứu nổi ông đâu."
"Tất nhiên tất nhiên, Vu thị trưởng yên tâm, nhà họ Trương tôi tuy không bằng Tập đoàn Long Môn, nhưng ở Đông Hải này cũng có chút quyền thế, tôi không đến nỗi ngu ngốc mà đi khiêu khích một vị đại nhân vật bí hiểm như vậy đâu."
"Hơn nữa, hôm nay thị trưởng đã đặc biệt dặn dò, tôi nhất định sẽ dạy bảo những người dưới quyền cẩn thận."
"Cha!"
Lúc này Trương Soái mặc vest lịch lãm đi tới gần.
"Vũ thị trưởng, để tôi giới thiệu với ngài, đây là con trai Long Soái của tôi. Sau này nếu có chuyện gì ở Đông Hải thì cứ việc dặn dò. Tuy nó làm việc không vững chắc nhưng mà dặn dò nó chạy việc tay chân thì cũng được."
"Chào Vu thị trưởng!"
Vu Viên Triều ngẩng đầu nhìn anh ta một cái rồi gật đầu nói: "Không tồi, cha tốt không sinh con bất tài, đi theo sếp Trương học tập cho tốt, trông cũng có chút khí thế, chăm chỉ lên mai sau ở Đông Hải này cũng sẽ không bạc đãi cậu."
"Cảm ơn Vu thị trưởng đã cân nhắc."
Trương Soái phấn khích nói.
Không ngờ lần này nghe lời cha đến tham dự buổi tiệc cảm ơn, lại được gặp Vu Viên Triều, thị trưởng của Nghi Thành.
Nhà họ Trương ở Đông Hải phát triển được là nhờ thời trẻ ông Trương có mối quen biết với Vu thị trưởng, nếu không có mối quan hệ này thì làm gì có ngày hôm nay.
Bây giờ chỉ cần mình khéo léo gìn giữ mối quan hệ này, thì không phải nhà họ Trương ở Đông Hải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao?
Vu Viên Triều đặt ly rượu vang xuống và nói: "Được rồi, các người ngồi đây trước đi, để tôi ra ngoài đón tiếp vị Vân tiên sinh ấy."
Sếp Trương bỗng mở lời: "Có muốn tôi đi cùng với anh không?" Vu Viên Triều suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Quên đi, Vân tiên sinh là một bậc cao nhân, mà cao nhân thường có tính cách kỳ quặc. Anh ấy không quá thích giao du với người lạ. Sếp Trương không cần ra đâu, chờ có cơ hội tôi sẽ giới thiệu cho hai vị."
"Vâng, cảm ơn Vu thị trưởng!"
Nói rồi Vu Viên Triều tạm biệt hai người rồi bước ra khỏi đại sảnh khách sạn.
Trương Soái khẽ hỏi: "Cha, vừa rồi cha nói cái gì vậy?"
"Bọn cha vừa nói đến một nhân vật không tầm thường vừa đến Đông Hải thôi. Nhớ kỹ đấy, những ngày tới chắc chắn Đông Hải sẽ không yên ổn đâu. Con nhất định phải quản cái tính xấu xa của mình đi, tuyệt đối đừng gây sự ở bên ngoài, đó là người hiện tại chúng ta không thể đắc tội, đến lúc đó chưa chắc có ai cứu được con đâu."
"Cha, xem cha nói kìa, cha còn không biết tính tình của con sao? Con luôn ngoan ngoãn nghe lời, làm gì có chuyện đi gây sự với những người xa lạ mà mình căn bản chẳng hiểu rõ lai lịch đâu."
"Biết là tốt rồi!"
Lão Trương gật đầu, con trai biết điều như thế thì người làm cha làm mẹ nào mà chẳng yên tâm. Trương Soái tuy bình thường hơi kiêu ngạo tỏ vẻ con nhà giàu, nhưng trong lòng vẫn biết chừng mực. Đối với những người xa lạ không biết lai lịch thì cũng khá thận trọng, cách cư xử không tồi, cẩn trọng như vậy thì không thể gây ra tai họa lớn gì.
Nhưng có lẽ ông ta có chết cũng không ngờ rằng, đứa con tưởng ngoan ngoãn không gây rắc rối trước mặt này đang có ý đồ bậy bạ với vợ của vị Vân tiên sinh đó.
Nếu biết chuyện, e rằng ông ta sẽ tống Long Soái trở lại trong bụng mẹ lần nữa.
Lúc này, Thẩm Như Đồng vui vẻ đi ra từ trong biệt thự, đến bãi đỗ xe.
"Thiến Thiến, chị em tốt của tớ, cuối cùng cậu cũng đã đến đón tớ rồi!"
Trước mặt cô ta là một chiếc Ferrari đỏ rực, cánh cửa mở ra, một cô gái sinh đẹp tóc nhuộm màu đỏ thắm, mặc quần short da đen bó sát cơ thể bước xuống xe.
Cao khoảng 1m7, dưới cái quần da bó sát kia, đôi chân trắng muốt thon dài uốn lượn toát lên vẻ xinh đẹp quyến rũ.
Đặc biệt mái tóc đỏ rực phối với chiếc Ferrari càng tôn lên vẻ hài hòa. Gương mặt tinh xảo với đôi mắt hình phượng khiến cô ta trông rất xinh đẹp và hoang dã.
"Sao cậu lâu thế, giống như không biết hôm nay là ngày gì sao?"
Thẩm Như Đồng tiến lại, nắm lấy cánh tay cô gái và nũng nịu nói: "Tất nhiên là tớ biết rồi, hôm nay là sinh nhật của vợ Thi Thiến Thiến đáng yêu của tớ!"
"Thế mà cậu còn đến trễ, còn bắt tớ phải lái xe đến đón nữa, có biết không hả? Tớ còn tưởng cậu không thể đi được chứ."
"Thôi đừng nói nữa, gần đây gia đình tớ gặp quá nhiều rắc rối, suýt nữa hôm nay tớ không thể đi ra ngoài được đấy."
Thẩm Như Đồng ngồi vào xe, thắt dây an toàn và nói: "Lên đường thôi bạn yêu, tối hôm nay cậu đi đâu tớ cũng đi cùng cậu, chúng ta không say không về, nếu say quá tớ sẽ đưa cậu vào khách sạn, tìm 2-3 chàng trai hầu hạ chăm chóc cậu."
"Cậu thật là, ngày nào cũng nói giới thiệu đối tượng cho tớ, chẳng có lần nào đáng tin cậy cả."
"Yên tâm, lần này chắc chắn là ổn rồi."
Thẩm Như Đồng cười nói: "Thực sự không được thì chúng ta cứ tạm chấp nhận nhau vậy, hôm nay cậu làm chồng tớ làm vợ, ngày mai cậu làm vợ tớ làm chồng, ba năm bảy tớ phục vụ cậu trên giường, hai tư sáu đến lượt cậu."
"Cậu đang nằm mơ giữa ban ngày hả, đồ vô lại."
Thi Thiến Thiến mỉm cười và đưa tay chọt Thẩm Như Đồng.
Hai cô gái xinh đẹp trêu đùa nhau trên chiếc xe sang một lúc, cho đến khi hai má ửng hồng, thở hồng hộc.
Thi Thiến Thiến mệt mỏi mở miệng: "Thôi đủ rồi, đừng trêu nữa, hôm nay Đông Hải có sự kiện lớn đấy, Vu thị trưởng đã tổ chức một buổi tiệc cảm ơn tại khách sạn Đế Hào, mời tất cả nhân vật quyền quý và đại gia ở Đông Hải tham dự, chúng ta cũng đi góp vui đi."
Thẩm Như Đồng ngạc nhiên nói: "Là người có vợ con bị thương đúng không, anh ta cũng thảnh thơi thật, lúc này không ở bệnh viện chăm sóc vợ con mà còn đi tham dự tiệc cảm ơn các người nữa chứ."
"Cậu không hiểu đâu, những người này có tâm cao ngất trời, trước tiền đồ thì gia đình, sự nghiệp gì cũng có thể để sau hết. Nghe nói năm tới Vu thị trưởng có khả năng lên làm lãnh đạo tỉnh nên tất nhiên phải làm một số việc tốt để gây ấn tượng rồi."
Thẩm Như Đồng nhíu mày hỏi: "Nhưng một buổi tiệc cấp bậc như vậy, hai con cá nhỏ như chúng ta có đủ tư cách tham dự không? Chẳng lẽ cậu lấy được giấy mời rồi?"
Thi Thiến Thiến lắc đầu nói: "Không có giấy mời đâu, nhưng nhà họ Thi của tớ là cổ đông của tập đoàn Đế Hào mà, bữa tiệc được tổ chức tại địa bàn của nhà họ Thi, tớ là cô chủ của nhà họ Thi trở về khách sạn cũng được chứ!"
"Lúc đó chúng ta sẽ tìm cơ hội lẻn vào bên trong, hôm nay chắc chắn phải có nhiều nhân vật quyền quý và đại gia đưa con cái đến để Vu thị trưởng gặp, lôi kéo mối quan hệ."
"Những người này đều là những đại gia con nhà giàu có khủng nhất Đông Hải đấy, khác hẳn với những tên thổ hào chỉ biết to mồm ở các câu lạc bộ. Nếu bắt được một người là cả đời này sẽ không cần lo gì nữa rồi."
Nói đến đây, ánh mắt Thi Thiến Thiến đã sáng rực lên.
Chương 34: Thẹn quá hóa giận
"Được rồi, tớ còn có thể tranh giành đàn ông với cậu sao, cậu cũng đã thèm kết hôn được mấy năm rồi, khao khát đàn ông đến phát điên rồi hả!"
Thẩm Như Đồng trêu ghẹo: "Đường đường là cô chủ nhà họ Thi đây, đừng có tỏ ra mình là một oán phụ thèm kết hôn như thế, cậu mới có hai mươi mấy tuổi thôi!"
"Cậu không hiểu đâu, nếu tớ không mau chóng gả đi, cha tớ sẽ bắt tớ gả cho tên đầu heo nhà họ Lưu đấy."
Thi Thiến Thiến bất lực nói: "Tớ cũng không muốn nửa đời sau này phải sống với một con lợn, lại còn phải sinh con đẻ cái cho anh ta nữa chứ. Đương nhiên là tớ phải thừa dịp nhan sắc của tớ vẫn còn để tìm một bắp đùi nương tựa chứ, như vậy nhà họ Lưu cũng không dám làm gì tớ nữa."
"Được rồi được rồi, cậu nói cái gì thì chính là cái đó, tớ nhất định sẽ tìm cho cậu một đại gia con nhà giàu có, nhiều tiên quyền lực lại đẹp trai nữa để cậu suốt đời hạnh phúc, sống cuộc sống tạm ổn của riêng mình."
Thẩm Như Đồng vỗ vỗ lên đùi trắng đầy đà của cô ta.
Hai người nói nói cười cười khởi động xe rời đi, nhưng vừa mới lái xe ra khỏi cổng khu nhà thì đã thấy Vân Hiên đang đứng bên ngoài khu gọi điện thoại.
"Sao cửa nhà cậu lại có một anh chàng đẹp trai đứng đó thế? Anh ta là ai vậy, trông rất đẹp trai đấy!"
"Nhanh nhanh đi đi, người này là người mà ông nội tớ đã chỉ định là vị hôn phu của chị tớ, một thằng vô dụng không ra gì, cha tớ rất ghét anh ta, vừa bị cha tớ đuổi ra khỏi nhà, có lẽ bây giờ không có chỗ để đi nên mới phải đứng ngoài cửa vậy, tuyệt đối đừng để anh ta dính dáng gì đến chúng ta."
Thi Thiến Thiến cười nói: "Thảm như vậy à, cha cậu cũng thật là, luôn muốn cho chị cậu tìm một người đàn ông giàu có quyền lực mà không hỏi ý kiến của chị em có muốn hay không."
"Nhưng tớ thấy anh chàng này rất đẹp trai, một mình anh ta ở đó không gọi xe được, hay là chúng ta mời anh ta lên xe rồi trêu chọc một chút nhỉ?"
"Thôi đủ rồi, đừng có gây thêm chuyện nữa, tớ không muốn nhìn thấy anh ta."
Thẩm Như Đồng bất mãn lắc đầu.
Đêm qua, hai chị em gặp nguy hiểm ở khách sạn Đế Hào, may là Vân Hiên không thèm đếm xỉa đến an nguy xông tới cứu họ. Nhưng cô ta lại xuyên tạc, vu khống Vân Hiên không nghe điện thoại, và cướp công lao cứu người dành cho Trương Soái.
Dù sao trong mắt cô ta, Trương Soái mới là người xứng đôi với chị cô ta.
Bởi vì như lời cha cô ta nói, nhà họ Trương là một thế lực hàng đầu ở Đông Hải mà.
Ở Nghi Thành, quyền thế và mối quan hệ của sếp Trương đứng đầu bảng. Nếu Thẩm Như Ngọc trở thành con dâu nhà họ Trương thì nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ lên một tầm cao mới.
Trái lại, Vân Hiên thì không tiền không thế lực, chỉ là một bác sĩ nông thôn từ đâu chui ra. Thẩm Như Ngọc gả cho anh cũng chẳng được lợi gì.
Tuy biết làm vậy hơi bất nhân, nhưng ai bảo xã hội vốn lạnh lùng thực tế như thế.
Lúc này thấy Vân Hiên nghèo túng sa sút tinh thần, cô ta cũng chẳng biết phải làm thế nào để đối mặt với anh, nên cố tình trốn tránh.
Ai ngờ Thi Thiến Thiến lại lái chiếc Ferrari đỏ rực về phía Vân Hiên.
Mà lúc này, đứng trước cổng biệt thự nhà họ Thẩm, Vân Hiên vừa cúp điện thoại với Vu Viên Triều.
Chưa kịp buông điện thoại xuống, số điện thoại của Long Cửu lại chủ động gọi sang.
Đúng lúc Vân Hiên cũng muốn hỏi về hợp đồng với nhà họ Thẩm nên liền nghe máy.
"Alo, Vân lão đại, tôi là Tiểu Cửu đây!"
Long Cửu trở nên cung kính khi nghe điện thoại, giọng điệu kính cẩn nói: "Chuyện nhà họ Thẩm anh đã biết rồi sao?"
"Tôi đang tính hỏi anh đây!"
Vân Hiên bất mãn hỏi: "Tôi nghe nói Tập đoàn Thẩm thị có một dự án hợp tác với tập đoàn Long Môn, nhưng hợp đồng không ký được, có chuyện gì vậy?"
"Vân lão đại không nói, tôi cũng định gọi giải thích với anh đây. Sự tình là..."
Long Cửu cung kính kể lại lý do từ chối hợp đồng với Tập đoàn Thẩm thị.
"Từ Bắc nói chuyện này đều do nhà họ Trương xúi giục, anh nói xem, nếu tôi đồng ý, chẳng phải lại giúp nhà họ Trương được lợi à. Cho nên tôi từ chối luôn, thậm chí còn dạy dỗ Thẩm Như Ngọc một trận, nhà họ Thẩm này không phải thứ tốt lành gì. Nếu anh cần, tôi lập tức xử lý luôn cả hai nhà ấy."
"Quên đi, không cần phiền phức vậy đâu!"
Vân Hiên thờ ơ nói: "Nhà họ Trương hay nhà họ Thẩm cũng vậy, chỉ là mấy thế lực không thể đặt lên bàn cân thôi. Tên Trương Soái này thật thú vị, nhưng trong mắt tôi cũng chỉ là đứa nhóc nhà nào cũng có thôi, hôm nay anh đánh tôi một cái, ngày mai tôi đánh anh một cái."
"Nhưng cũng tốt thôi, hiện giờ nhà họ Thẩm rất bất mãn với tôi, anh đi ký hợp đồng đi, coi như là có một lời giải thích, tôi sẽ công khai cầm ngọc thạch rời khỏi nhà họ Thẩm, trở về đảo Thiên Y của tôi."
"Được thôi. Nếu Vân lão đại đã nói vậy, vậy tôi lập tức soạn lại một bản hợp đồng mới gửi cho nhà họ Thẩm."
"Không cần đâu, tối nay Vu Viên Triều tổ chức một bữa tiệc cảm ơn tại khách sạn Đế Hào, anh có biết không?"
Long Cửu hơi ngạc nhiên, lập tức gật đầu nói: "Biết, biết chứ, sao anh lại quen với Vu thị trưởng vậy?"
"Là anh ta quen với tôi!"
Vân Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy đi, anh cũng không cần phiền phức nữa, trực tiếp mang theo hợp đồng đến dự tiệc cảm ơn đi, lúc đó đưa thẳng cho tôi là được."
"Một lát nữa tôi cũng qua đó trực tiếp ký hợp đồng luôn, sau đó tôi sẽ thông báo cho người nhà họ Thẩm đến lấy hợp đồng. Từ nay về sau tôi và nhà họ Thẩm coi như là đường ai nấy đi, cuối cùng cũng giải quyết xong một việc."
"Vâng, Vân lão đại, tôi lập tức sắp xếp ngay."
Long Cửu cung kính nói.
Dặn dò xong Long Cửu, Vân Hiên vừa cúp điện thoại, ngẩng đầu lên liền thấy chiếc Ferrari màu đỏ của Thẩm Như Đồng và Thi Thiến Thiến đỗ bên cạnh anh.
"Này, anh chàng đẹp trai định đi đâu vậy?"
Cửa sổ xe Ferrari hạ xuống, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của Thi Thiến Thiến ló ra ngoài.
"Sao lại một mình đứng đây đợi xe vậy? Bây giowfl à cao điểm buổi tối, chỗ này khó bắt xe lắm, hay là để tôi chở anh một đoạn nhé?"
Vân Hiên thò đầu nhìn vào trong, Thẩm Như Đồng ngồi ở ghế phụ quay mặt đi chỗ khác, ra vẻ không muốn để ý tới anh.
"Không cần đâu, một lát nữa sẽ có người đến đón tôi."
Vân Hiên trực tiếp từ chối.
"Ôi dào, đừng ngại ngùng mà, xe tôi vẫn còn chỗ cho thêm một người nữa mà!"
Thấy thái độ lạnh nhạt của Vân Hiên, Thi Thiến Thiến lại càng chủ động nói: "Có phải Đồng Đồng đã làm gì để anh phật ý không, anh đừng so đo với cô ấy, dù sao cô ấy cũng còn là một cô bé mà."
Vân Hiên lắc đầu nói: "Không, cô ấy không có làm gì phật ý tôi cả, tôi căn bản không quen biết cô ấy."
Sự lạnh nhạt của Vân Hiên lại càng khiến Thẩm Như Đồng đang ngồi ở ghế phụ tức giận.
Cô ta trực tiếp mở cửa xe nhảy ra ngoài, giận dữ quát: "Này, Vân Hiên anh có ý gì vậy? Chỉ là tôi nói dối lừa chị tôi thôi mà, anh cứ bám riết lấy tôi làm gì chứ, chẳng lẽ cả đời anh chưa từng nói dối bao giờ à?"
"Hơn nữa, tôi nói dối cũng là vì muốn tốt cho anh thôi, anh là người thế nào, trong lòng anh chẳng lẽ không tự biết sao? Anh muốn có quan hệ gì với chị tôi chứ, có mà đòi muốn ăn thịt thiên nga à."
"Chị tôi là người thế nào, anh cũng không tè ra rồi nhìn lại bản thân mình trông ra sao, đừng tưởng cứu được bọn tôi là chị ấy sẽ có cảm tình gì với anh. Đối với những người như anh, trong mắt tôi mãi mãi chỉ có sự khinh thường thôi."
"Tôi biết anh muốn tốt cho chị ấy, nhưng thì sao chứ, bây giờ anh chẳng có nhà, chẳng có xe, thậm chí ngay cả một công việc chính thức cũng không, ăn ở đều dựa vào nhà họ Thẩm chúng tôi, anh để chị tôi theo một tên vô dụng như anh thì có tương lai gì chứ?"
"Đúng, tôi nói dối đấy, nhưng tôi nói dối là để anh tỉnh ngộ nhìn nhận thực tế, giữa anh và chị tôi là một vực sâu ngăn cách, đừng tưởng mình biết đánh nhau là ghê gớm lắm, đây là xã hội nào chứ, anh tưởng ai có nắm đấm lớn hơn là người đó có lý à? Thân phận và tầng lớp không phải thứ mà hai người có tình cảm với nhau là có thể vượt qua được đâu."
"Để tránh cho chị tôi phải hối hận mấy chục năm sau, tôi cắt đứt ý nghĩ đó của anh, cũng là vì tốt cho anh đấy, anh có hiểu không."
"Haha!"
Nghe những lời đó, Vân Hiên bật cười, mở miệng nói: "Không ngờ cô tuổi còn nhỏ mà đã hiểu biết nhiều chuyện đời đến vậy."
"Đương nhiên rồi."
Thẩm Như Đồng đắc ý nói: "Cậu chủ Trương mới xứng với chị tôi, anh đừng có không phục. Đến lúc nào anh dựa vào nỗ lực của bản thân, quyền lực đằng sau lưng to lớn như nhà họ Trương, có tiền có thế rồi hãy nói, cho dù tôi có mù đến mấy đi chăng nữa."
"Nhưng bây giờ tôi khuyên anh vẫn nên rời khỏi nhà họ Thẩm đi, tìm một người bình thường hợp với anh mà sống qua ngày, mặc dù tôi không biết tại sao ông nội lại muốn se duyên cho hai người? Nhưng bây giờ là thời đại nào rồi, cái trò hứa hôn từ trong bụng mẹ đã lỗi thời lâu rồi, anh hiểu chưa?"
Chương 35: Bí mật đầu tiên của Đông Hải
Lời lẽ cay nghiệt sắc bén của Thẩm Như Đồng không chỉ khiến Vân Hiên có phần bó tay, mà ngay cả Thi Thiến Thiến đứng bên cạnh cũng bị sốc đến mức không nói nên lời.
Người ta thường nói con gái trưởng thành về mặt tâm lý sớm hơn con trai.
Đặc biệt là những cô gái như Thẩm Như Đồng, từ nhỏ lớn lên trong gia đình quyền quý, được chú hai Thẩm - một kẻ ích kỷ tinh ranh nuôi dưỡng, trong mắt họ chỉ có lợi ích bản thân có thể đạt được mới là quan trọng nhất.
Ngoài những đồng tiền kiếm được thực tế nhất ra, những thứ khác như ước mơ, tình yêu đều là hư ảo, chẳng đáng nhắc đến.
Vì vậy, những người không tiền không thế như Vân Hiên dù có xuất sắc đến mấy cũng là công cốc.
Bởi lẽ cho dù một người bình thường nỗ lực thế nào, kết quả cuối cùng cũng chỉ là vạch xuất phát của người khác mà thôi.
Đã vậy, sao không nhân lúc còn trẻ đẹp mà đi tìm mấy cậu ấm nhà giàu có trần nhà cao ngất kia chứ.
"Thế nào? Cứng họng rồi phải không?"
Thấy Vân Hiên bị mình mắng cho sững sờ, Thẩm Như Đồng đắc ý nói: "Nhìn tuổi anh cũng không nhỏ rồi, e là mấy chục năm nay sống như một con chó, hôm nay tiểu thư đây cho anh một bài học, để anh nhận ra sự tàn khốc của xã hội, có ích cho cuộc đời sau này của anh đấy."
"Khỏi cảm ơn, loại người như anh, quá tầm thường, đi trên phố tôi còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái."
Nói xong, cô ta vỗ vỗ vào chiếc Ferrari của Thi Thiến Thiến: "Thấy chưa? Siêu xe Ferrari mấy triệu, cả đời anh chưa chắc đã được sờ vào."
"Bíp bíp!"
Lúc này, đột nhiên từ đầu ngõ có một chiếc Volkswagen Phaeton màu đen lướt tới, từ từ dừng lại trước mặt Vân Hiên.
Tài xế dừng xe ổn định, một thanh niên mặc áo khoác, đeo kính mắt gọng vàng từ ghế phụ bước xuống.
"Xin hỏi có phải anh là Vân tiên sinh không ạ?"
Chàng thanh niên cung kính hỏi Vân Hiên.
"Tôi là Vân Hiên!"
"Vân tiên sinh, sếp của chúng tôi đã đợi anh rất lâu rồi!"
Anh thanh niên cung kính mở cửa ghế sau nói: "Anh ấy đặc biệt sai tôi lái xe đến đón anh, nói bữa tiệc cảm ơn chỉ còn đợi mỗi mình anh thôi, mời Vân tiên sinh lên xe."
Thẩm Như Đồng ngạc nhiên nhìn Vân Hiên, không ngờ quả thật có xe đến đón anh.
Nhưng chỉ là một chiếc Volkswagen Phaeton không đáng chú ý, chắc là gọi taxi trên app, còn tìm người giả vờ làm quá, cái gì mà sếp đã đợi anh rất lâu rồi, ở đây chỉ có mấy người, ai mà chẳng biết lai lịch của anh chứ, cần gì phải diễn trò vậy.
"Cô quả thật đã cho tôi một bài học."
Vân Hiên vừa định lên xe, lại đột nhiên quay đầu nói với Thẩm Như Đồng: "Coi như cuối cùng tôi cũng biết, những cô gái như cô và chị cô nông cạn đến mức nào rồi."
"Về nói với Thẩm Như Vân, hai chúng tôi quả thật không hợp nhau, xem ra sư phụ tôi đã nhìn nhầm người, loại phụ nữ như cô ta sao xứng với tôi chứ."
"Này, anh nói gì thế..."
Thẩm Như Đồng vừa định nói gì đó, Thi Thiến Thiến đứng bên cạnh vội vàng nắm lấy cánh tay cô ta.
Vân Hiên lên xe xong, chiếc xe Phaeton khởi động êm ái, nhanh chóng quay đầu rời khỏi đầu ngõ.
"Thiến Thiến, cậu kéo tớ làm gì vậy? Cậu không thấy thằng nhóc đó vừa nãy hống hách lắm sao, còn nói gì mà chị tớ không xứng với nó, nó tưởng nó là ai chứ."
Thi Thiến Thiến sợ hãi nói: "Đồng Đồng, cậu điên rồi à? Cậu không thấy vừa nãy là xe gì sao?"
"Xe gì cơ?"
Thẩm Như Đồng khinh thường nói: "Chẳng phải chỉ là một chiếc Volkswagen Phaeton thôi sao? Nhiều lắm cũng chỉ hai ba trăm ngàn, có gì mà đắc ý ghê gớm vậy, so với chiếc Ferrari của cậu thì chẳng là gì cả mà?"
Thi Thiến Thiến cười khổ một tiếng, nói: "Làm ơn đi, đó không phải Phaeton bình thường đâu, chiếc Ferrari của tớ làm sao có tư cách so với xe người ta chứ, ngay cả một bánh xe của người ta cũng không sánh được!"
"Tuy đó là một chiếc Volkswagen Phaeton, nhưng cậu không thấy biển số xe là Nghi A0001 sao?"
"Cái gì?"
Thẩm Như Đồng sững người.
Vừa nãy cô ta mải cãi nhau với Vân Hiên nên không để ý tới biển số xe đến đón.
Nghi A0001 là sao? Điều đó có nghĩa chiếc xe này là xe công vụ của thị trưởng thành phố Đông Hải.
Cho dù chỉ là một chiếc xe bán tải, gắn biển số này cũng là chiếc xe quyền lực nhất cả Đông Hải.
"Không... không phải biển giả chứ?"
"Làm sao có thể?"
Thi Thiến Thiến lắc đầu nói: "Người đàn ông đeo kính xuống xe vừa nãy tên Viên Đông, đó chính là Đông Hải đệ nhất đại bí - thư ký riêng của Vu Viên Triều."
"Tớ từng gặp anh ta lướt qua trong một bữa tiệc cao cấp của cha tớ, lúc đó vị đại bí này chỉ lướt qua thôi mà bao nhiêu kẻ quyền quý nổi tiếng và doanh nhân đều cung kính không dám nhấc đũa, suốt dọc đường ai nấy đều nở nụ cười nịnh nọt."
"Đông Hải đệ nhất đại bí?"
Thẩm Như Đồng thốt lên.
Thi Thiến Thiến nhìn Thẩm Như Đồng, khẽ nói: "Đồng Đồng, cậu nhầm rồi phải không, anh rể cậu này có lai lịch bất phàm đấy, lại được ngay cả Đông Hải đệ nhất đại bí tự lái xe chuyên dụng của thị trưởng đến đón, người có đãi ngộ này làm sao là người bình thường được?"
"Làm sao... làm sao có thể chứ?"
Thẩm Như Đồng kinh ngạc nói: "Anh ta chẳng phải chỉ là một bác sĩ thôn quê thôi sao? Nhiều lắm cũng chỉ là mấy ông thầy lang biết vài phương thuốc dọa người, làm sao anh ta có thể quen biết Vu thị trưởng được chứ?"
"Rốt cuộc là sao đây?"
Nghĩ đến đây, cô ta vội vàng nói: "Thiến Thiến nhanh lên xe đi, chúng ta đuổi theo xem anh ta có đang giả vờ ra vẻ không?"
Thẩm Như Đồng gọi một tiếng, kéo Thi Thiến Thiến vội vàng lên xe, đuổi theo hướng chiếc xe kia.
Rất nhanh, từ ghế phụ xe Phaeton, Viên Đông nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ đang bám theo sau họ, quay lại hỏi: "Vân tiên sinh, có một chiếc xe đang đuổi theo chúng ta, có vẻ là cố ý, đó có phải bạn của ngài không?"
"Có cần tôi ra lệnh cho cảnh sát giao thông chặn họ lại ở ngã tư phía trước không?"
Vân Hiên liếc nhìn gương chiếu hậu, lắc đầu nói: "Thôi, không cần để ý đến họ."
"Vâng ạ!"
Viên Đông gật đầu, tài xế xe Phaeton tiếp tục lái xe chậm rãi.
Trên con đường tắc nghẽn giờ cao điểm buổi tối ở Đông Hải, chiếc xe đen này như một con cá linh hoạt, lượn lờ bảy tám khúc quanh mà vẫn có thể duy trì tốc độ nhanh và ổn định.
Khi đi ngang qua ngã tư Hồng Thập Tự, không ít cảnh sát giao thông nhìn thấy biển số xe này đều vội vàng chặn các xe đi ngược chiều lại, chủ động chào xe.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến khách sạn Đế Hào.
Sau khi Vân Hiên xuống xe, lập tức được người của Vu Viên Triều sắp xếp cung kính đón vào khách sạn.
Ngay sau đó, chiếc Ferrari của Thẩm Như Đồng và Thi Thiến Thiến cũng lao vào bãi đỗ xe, nhưng hai người còn chưa kịp xuống xe đã bị bảo vệ khách sạn chặn lại.
"Xin lỗi, hôm nay khách sạn Đế Hào không mở cửa đón khách, mời hai vị rời đi ngay lập tức."
Thi Thiến Thiến xuống xe quát: "Này, anh có mắt không vậy? Nhìn cho rõ tôi là Thi Thiến Thiến này, khách sạn này có cổ phần của nhà tôi, tôi là tiểu thư cổ đông của các anh đấy, sao tôi lại không được vào?"
"Xin lỗi, hôm nay khách sạn Đế Hào ngừng đón khách bên ngoài, ai không có thiệp mời đều không được phép vào."
Bảo vệ vẫn lắc đầu nói: "Xin hai vị tiểu thư đừng làm khó chúng tôi, hãy lập tức di chuyển xe ra khỏi bãi đỗ xe."
"Thế nếu tôi không đi thì sao?"
"Dám gây rối trên địa bàn của tập đoàn Long Môn, các cô to gan đấy, không cần biết các cô là nhà ai, ai dám gây chuyện thì ném ra ngoài hết."
Đúng lúc sắp xảy ra xung đột với tên bảo vệ trước mặt, Thi Thiến Thiến chợt nảy ra một ý, lớn tiếng gọi Vân Hiên đang chưa kịp bước vào sảnh: "Anh rể ơi anh rể, em ở đây này, anh rể!"
"Mẹ nó, quả nhiên là mày, tao biết mà!"
Chú hai Thẩm chỉ vào Vân Hiên mà chửi bới: "Tập đoàn Long Môn làm sao lại vô duyên vô cớ từ chối hợp đồng dự án của bọn tao, nhất định là do mày đắc tội với người ta."
"Chắc là mày đã ăn nói xằng bậy, hành hung người ta rồi đổ tội lên đầu nhà họ Thẩm. Mày ăn của nhà tao, rồi đập bể chén cơm của nhà họ Thẩm, mày đúng là đồ súc sinh, mày hại Như Ngọc còn chưa đủ, còn muốn hại cả nhà họ Thẩm nữa à?"
Thẩm Như Ngọc đứng một bên khuyên can: "Chú hai đừng nói nữa, bây giờ chúng ta vẫn chưa điều tra rõ ràng chuyện gì xảy ra, tốt nhất nên bình tĩnh lại đã."
"Bình tĩnh cái con khỉ, mọi việc đã sáng tỏ trước mắt rồi mà cô còn muốn che chở cho thằng nhóc này sao? Đừng tưởng tôi không biết nửa đêm hôm qua cô lén chạy đến phòng nó làm gì."
"Chú hai, chú..."
Thẩm Như Ngọc ngỡ ngàng, cô không ngờ chuyện đêm qua cô lén đến phòng Vân Hiên lại bị người khác biết.
"Hừ, tôi thấy hai người đúng là cá mè một lứa, chẳng biết đã dan díu với nhau từ lúc nào, chỉ muốn đạp đổ bát cơm của nhà họ Thẩm thôi. Tôi nói cho cô biết, lần này tập đoàn Long Môn chỉ cho chúng ta thời hạn một ngày, nếu hôm nay không giao nộp thằng nhóc này thì đừng mong làm tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm thị nữa."
Nghe lời nói của chú hai, Thẩm Như Ngọc tức giận đỏ mặt tía tai, lạnh lùng nói: "Chú hai, tôi rất tôn trọng chú là người lớn tuổi, cũng là gia chủ nhà họ Thẩm. Nhưng tôi hi vọng chú hiểu rõ, bây giờ người làm tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị là tôi, việc của công ty tôi nắm quyền quyết định."
"Chú ở nhà làm gì tôi không quan tâm, nhưng việc hợp tác giữa tập đoàn Thẩm thị và Long Môn thì đương nhiên tôi phải chịu trách nhiệm tối đa. Còn việc tôi đi đâu, nói chuyện với ai vào lúc nửa đêm thì không cần chú quan tâm đâu."
"Mày..."
Nhìn thấy vẻ giận dữ trên mặt Thẩm Như Ngọc, chú hai Thẩm không nói gì thêm nữa.
Sau đó, ông ta chỉ vào Vân Hiên mà chửi: "Nếu không phải vì thằng nhóc này thì hôm nay nhà họ Thẩm đã kí hợp đồng với tập đoàn Long Môn rồi. Chắc chắn là mày đã làm phật lòng Cửu gia, mày là đồ sao chổi, nếu không qua khỏi thời điểm mấu chốt này thì cho dù phải làm quỷ bố mày cũng không buông tha mày đâu. Mày phải lập tức cút khỏi nhà họ Thẩm ngay."
Vân Hiên bị chửi mắng tơi tả thì trong lòng có chút ngạc nhiên.
Tuy anh quen biết Long Cửu, nhưng quan hệ hai người cũng khá tốt, về phần đắc tội anh ta thì lại càng vô căn cứ.
Không nói đến chuyện anh chưa hề làm phật lòng Long Cửu, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì Tiểu Cửu cũng phải đến tìm anh để xin lỗi.
Nhưng qua lời cãi vã của hai người, anh cũng hiểu ra một điều, hẳn là tập đoàn Long Môn đã từ chối hợp đồng dự án của nhà họ Thẩm, nên mới khiến họ phải giãy nảy lên như con mèo bị giẫm đuôi như vậy.
"Hừ, tôi còn tưởng có chuyện gì nữa chứ, không phải chỉ là kí hợp đồng với tập đoàn Long Môn thôi sao? Chút chuyện nhỏ ấy có đáng để náo loạn lên như thế không?"
Vân Hiên khịt mũi khinh thường nói.
Chú hai Thẩm trừng mắt chỉ vào anh mà quát: "Mày câm miệng lại đi, to mồm quá. Bao nhiêu công ty ở Đông Hải muốn được kí hợp đồng với tập đoàn Long Môn, mày có biết không?"
"Long Cửu là ai chứ, người ta nhổ một sợi lông cũng to bằng bắp đùi của nhà họ thẩm rồi. Chỉ cần thò ra một ngón tay út cũng đủ để bóp chết mày đấy."
"Lần này đắc tội tập đoàn Long Môn thì tao nghĩ nhà họ Thẩm khó có thể ở lại Đông Hải được nữa rồi. Chẳng biết ông cụ mắt mờ kiểu gì mà lại giao công việc cho một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch như mày nữa, tao thấy nhà họ Thẩm sắp xong đời rồi đấy."
Không đếm xỉa đến lời gào thét của ông ta, Thẩm Như Ngọc quay sang hỏi Vân Hiên: "Vân Hiên, anh nói thật với tôi đi, anh có đắc tội người nào không?"
"Sao thế, cô cũng không tin tôi à?"
Khi nhìn thẳng về phía Thẩm Như Ngọc, trong ánh mắt của Vân Hiên thoáng một tia lạnh lùng hơn.
Với tư cách là một thần y trẻ tuổi, anh có thể chấp nhận người khác nghi ngờ tài y thuật của mình, dù sao anh cũng còn quá trẻ.
Nhưng Thẩm Như Ngọc đã là vợ anh rồi, thế mà cô lại không tin tưởng anh, cho dù chỉ là bốn chữ "tin tưởng lẫn nhau" mà cũng không làm được.
Vậy thì anh ở lại nhà họ Thẩm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Vân Hiên lạnh lùng nhìn cô nói: "Nếu nói tôi đắc tội người nào đó thì quả thật là có."
"Nhưng nếu cô nghĩ tôi đã đắc tội tập đoàn Long Môn, thì tôi cũng không giải thích nữa, các người cho rằng hợp đồng bị huỷ là lỗi của tôi thì để tôi ký lại hợp đồng đó vậy."
Chú hai Thẩm khịt mũi khinh miệt nói: "Nực cười, mày muốn ký lại hợp đồng à? Mày nghĩ mày là ai chứ? Mày có thể đại diện cho nhà họ Thẩm ư? Tao nói cho mày biết, đây là hợp đồng, dù có ký hay không cũng phải cút khỏi nhà họ Thẩm ngay lập tức đi. Con mẹ nó, bây giờ tao liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn thấy mày nữa."
Thẩm Như Ngọc cũng sốt ruột quát: “Vân Hiên, đã là lúc nào rồi mà anh còn đánh trống lảng với tôi.”
“Rốt cuộc là anh đã đắc tội Long Cửu gia ở đâu, mau nói cho tôi biết để tôi đến chuộc lỗi xin lỗi. Anh không ở Đông Hải nên hoàn toàn không biết tập đoàn Long Môn có thế lực lớn lao cỡ nào đâu?"
Vân Hiên nhìn đám người khinh thường cười khẩy.
Chỉ là một Long Cửu mà đã khiến nhà họ Thẩm nơm nớp lo sợ như thế.
"Hừ, không phải chỉ là hợp đồng thôi sao, ký lại cho các người cũng không khó khăn gì, nhưng sau khi ký xong hợp đồng này thì tôi và nhà họ Thẩm không còn quan hệ gì nữa. Cô bảo tôi cút, trùng hợp thay là tôi cũng không muốn đợi ở đây nữa."
Nói xong, Vân Hiên liếc mắt nhìn thoáng qua Thẩm Như Ngọc nói: "Những gì cô nói với tôi đêm qua, tôi nghĩ nên quên đi thôi. Ba năm giao ước quá lâu rồi, chúng ta nên lên cục dân chính luôn đi. Nếu cô đã không tin tôi, tôi đây chúc cô và tên nhóc họ Trương kia được trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."
Vân Hiên quay lưng đi mà không hề ngoảnh lại.
"Vân Hiên..."
Thẩm Như Ngọc gọi một tiếng, nhưng Vân Hiên không quay đầu lại, mà bước đi rất nhanh, rời khỏi biệt thự nhà họ Thẩm.
Cô vừa định đuổi theo thì chú hai Thẩm kéo cô lại.
"Cô bị ngốc à? Bây giờ cậu ta tự đi, chứ có phải chúng ta đuổi đi đâu. Cứ để cậu ta đi, như vậy đối với nhà họ Thẩm chỉ có lợi chứ không hề hại.
Tôi thấy chúng ta nên cắt đứt quan hệ với cậu ta ngay lập tức đi."
"Như vậy, việc cậu ta đắc tội tập đoàn Long Môn, Long Cửu gia cũng sẽ chỉ tìm cậu ta chứ không tìm chúng ta. Bây giờ cô đuổi theo, là chê nhà họ Thẩm đang ở hố lửa chưa đủ lâu à?"
"Nhưng mà..."
Thẩm Như Ngọc không hiểu sao lại thấy hơi lo lắng, cô nhớ lại ánh mắt của Vân Hiên khi nhìn mình vừa nãy, không khỏi thấy hoang mang hoảng sợ trong lòng.
"Nhưng mà..."
"Đừng có nhưng nhị gì cả. Ngày mai tôi cùng cô sẽ đến tập đoàn Long Môn xin lỗi Cửu gia, giải thích rõ Vân Hiên không liên quan gì đến nhà họ Thẩm, như vậy hẳn là có thể hạn chế thiệt hại."
"Nếu cứ cương quyết thừa nhận Vân Hiên có quan hệ với nhà chúng ta thì cô có hiểu hậu quả khi đắc tội với tập đoàn Long Môn là gì không? Ngay cả cậu Trương cũng bị tát một cái, cô nghĩ nhà họ Thẩm có thể so được với nhà họ Trương à?"
Chú hai Thẩm đang dạy dỗ Thẩm Như Ngọc, thì theo khóe mắt nhìn thấy Thẩm Như Đông lén bước ra khỏi cửa biệt thự, liền lớn tiếng quát: "Con đi đâu đấy?"
"Cha, bạn học của con nói tối nay có một buổi tụ họp, muốn con đến tham gia."
"Không được đi đâu cả. Chỉ biết đi chơi nhậu nhẹt suốt ngày. Lúc chị con bằng tuổi con đã trở thành phó tổng giám đốc rồi đấy, con xem con đã làm được gì ngoài gây họa hả?"
"Hừ, học giỏi như vậy thì có thể làm gì chứ, không phải cuối cùng cũng lấy chồng bất tài thôi sao."
"Con nói cái gì?"
Thẩm Như Đồng nhanh trí nói: "Cha, con nghe bạn thân nói buổi tụ họp hôm nay có mời cả người nhà họ Trương và nhà họ Lưu, có nhiều cậu chủ nhỏ của các đại gia tộc, con muốn đi làm quen, nói không chừng sau này có cơ hội kéo về một dự án cho công ty đấy."
Chương 32: Tiệc cảm ơn
Nghe nói có cả họ nhà họ Trương tham gia, chú hai Thẩm nhíu mày nói: "Cha thấy hay là thôi đi, con đã quên bài học đêm qua rồi sao?"
"Cha, con đã lớn rồi, biết điều gì nên làm. Con muốn đóng góp cho công ty, cho con đi trải nghiệm đi ạ, cùng lắm tối nay con sẽ gọi điện cho cha, về sớm một chút là được rồi."
"Được rồi, tối nay trước 10h30 phải về nhà ngay, điện thoại phải bật nếu không cha cho người đi bắt con về đấy."
"Cảm ơn cha, cha là tốt nhất!"
Thẩm Như Đồng tiến đến hôn một cái lên mặt chú hai Thẩm rồi vội vã chạy ra ngoài.
Chú hai Thẩm vừa muốn nói gì đó thì Thẩm Như Ngọc đã mệt mỏi bước lên lầu, nói: "Chú hai, có gì nói mai đi ạ, cháu mệt lắm, muốn nghỉ ngơi một tí."
Chú hai Thẩm lắc đầu bất đắc dĩ, bảo: "Hừ, đúng là chẳng đứa nào khiến mình bớt lo cả."
...
Sáng hôm sau khi đi ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm, Vân Hiên đến cổng khu nhà, anh lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Long Cửu để hỏi xem hợp đồng giữa nhà họ Thẩm và tập đoàn Long Môn là có chuyện gì.
Nhưng điện thoại chưa kịp gọi đã đổ chuông trước.
Người gọi đến hóa ra là Vu Viên Triều.
Sau lần trước anh giúp vợ và con gái Tiểu Ngữ của Vu Viên Triều trị bệnh, anh ta đã lưu số điện thoại của Vân Hiên và Liễu Thiên Thiên để tỏ vẻ cảm ơn.
Tuy nhiên, Vân Hiên không biết lý do gì mà thị trưởng Vu này lại gọi cho anh vào lúc này.
Dù sao thì hai người cũng mới tạm biệt không lâu sau khi anh chữa bệnh cho ông cụ Viên.
"Alo, tôi là Vân Hiên!"
Vân Hiên trượt màn hình, trả lời điện thoại trước.
"Vân tiên sinh, tôi là Vu Viên Triều đây!"
Giọng nói khách sáo của Thị trưởng Vu vang lên từ trong điện thoại.
"Ồ, có chuyện gì thế?"
"Thực ra cũng không có việc gì lớn, chỉ muốn hỏi anh tối nay có rảnh không?"
Vân Hiên thẳng thắn nói: "E rằng không có nhiều thời gian rảnh."
Nghe giọng lạnh nhạt từ đầu dây bên kia, Vu Viên Triều không khỏi cay đắng cười khổ trong lòng.
Là nhân vật hàng đầu tại Nghi Thành, những ai ở Đông Hải có thể nhận được điện thoại từ anh ta đều cảm thấy vui mừng hoặc kinh hãi.
Chỉ sợ cũng chỉ có mình Vân Hiên mới lạnh nhạt thờ ơ như thế, thậm chí có chút khinh khỉnh cự tuyệt trong giọng nói.
"Vân tiên sinh, là như vầy, chiều nay tôi đã nghe chuyện rồi, việc của Tiểu Kiều hôm nay cũng phải cảm ơn anh. Nếu không có anh ở đó, chắc em gái tôi đã gặp nguy hiểm. Anh không chỉ cứu tôi, vợ con tôi mà còn cứu cả em gái tôi nữa, thật sự anh là bậc đại ân nhân của nhà chúng tôi."
"Không có gì, đây chỉ là việc mà một bác sĩ phải làm thôi. Nếu không có việc gì khác, tôi cúp máy đây."
"Khoan đã, Vân tiên sinh, tối nay các hiệp hội thương mại tại Đông Hải tổ chức bữa tiệc cảm ơn tại khách sạn Đế Hào, tôi muốn mời anh tới tham dự." Vu Viên Triều cẩn thận nói.
Vân Hiên đã cứu ông cụ Viên, có thể nói anh đang là nhân vật chạm tay có thể bỏng tại Đông Hải, hơn nữa anh còn có mối liên hệ với Liễu Thiên Thiên.
Sau khi điều tra, Liễu Thiên Thiên là cô chủ lớn của nhà họ Liễu ở Đế Đô, hiện là tham mưu trưởng quân Phượng Linh tại quân khu Đông Hải, cũng là một nhân vật có quyền lực trong quân đội.
Có hai nhân vật này bên cạnh, cho dù Vân Hiên chỉ là người bình thường thì thực chất đã có chút thế lực nhất định tại Đông Hải. Lời mời của Vu Viên Triều cũng nhằm muốn mượn sức lôi kéo anh.
"Bữa tiệc cảm ơn gì chứ? Tôi không có hứng thú."
Vân Hiên trực tiếp từ chối.
"Vân tiên sinh, lần này ông Viên cũng sẽ tham dự buổi tiệc, chính ông ấy bảo tôi thông báo với anh, mời anh tới. Sau khi được anh chữa trị lần trước, sức khỏe của ông ấy đã khôi phục tốt, ông ấy còn định trực tiếp cảm ơn anh, ai ngờ anh lại vội vàng rời khỏi bệnh viện như vậy."
"Không cần cảm ơn gì cả, tôi đã nói đây chỉ là việc tôi phải làm!"
Vừa nói tới đó, Vân Hiên bỗng nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Đúng rồi, bữa tiệc cảm ơn này mời toàn nhân vật quyền quý tại Đông Hải phải không, vậy Long Cửu có tham dự không?"
"Long Cửu, ý anh là chủ tịch Long Cửu gia của tập đoàn Long Môn sao?"
Vu Viên Triều hơi kinh ngạc, tập đoàn Long Môn là một trong những thế lực có tiếng tại Đông Hải, ngay cả anh ta là thị trưởng Nghi Thành khi đối mặt với tập đoàn Long Môn cũng phải chừa ra chút không gian.
Dù sao tập đoàn Long Môn cũng đóng góp trên một phần ba thuế thu nhập cho Nghi Thành.
Đối với vị "Thần tài" này, bất kỳ ai cũng không đắc tội nổi, ngay cả Vu Viên Triều cũng phải kính nể nhưng không gần gũi. Nhưng anh ta không ngờ Vân Hiên lại quen biết.
"Anh cũng quen biết sếp Long ư?"
Trong nháy mắt đó, bối cảnh bí ẩn của Vân Hiên trong lòng Vu Viên Triệu không khỏi cao thêm một tấc.
"Đúng, tôi nói anh ta đấy."
"Điều này tôi cũng không rõ lắm!"
Vu Viên Triều khách sáo nói: "Sếp Long chắc chắn trong danh sách khách mời, nhưng anh ấy bận rộn nhiều việc quá nên hàng năm các buổi tiệc chiêu đãi định kỳ như thế này anh ấy đều không tham gia, hoặc chỉ cử đại diện đến vài lần. Hôm nay anh ấy có tham gia hay không thì tôi cũng không rõ."
"Vậy được rồi, tôi biết rồi, miễn là anh ta cũng được mời là được. Tôi bảo anh ta đích thân tới tham dự. Đúng rồi, bữa tiệc cảm ơn bắt đầu lúc mấy giờ?"
"Sắp... sắp bắt đầu rồi, hay để tôi sai người lái xe đến đón anh?"
Nghe những lời của Vân Hiên, Vu Viên Triều hơi sửng sốt. Anh ta không ngờ hai người không chỉ quen biết mà nghe giọng điệu thì quan hệ còn rất thân thiết.
"Được rồi, tôi đang ở ngoài biệt thự nhà họ Thẩm, cứ sai người tới đón tôi luôn đi."
Vân Hiên nhìn quanh biệt thự nhà họ Thẩm, nơi đây nằm ở ngoại ô trung tâm thành phố, giờ cao điểm buổi tối khó mà gọi được xe.
"Vâng, Vân tiên sinh, xin hãy đợi một chút, tôi sẽ lái xe tới đón anh ngay."
Vu Viên Triều lịch sự cúp máy, quay sang ra lệnh cho tài xế lái xe đến đón Vân Hiên ở ngoài biệt thự nhà họ Thẩm.
Trước khi đi anh ta còn dặn thêm, nhất định phải mời Vân tiên sinh một cách lịch sự nhất.
Vu Viên Triều vừa cúp máy thì một người đàn ông trung niên đang cầm ly rượu bước tới, cười hỏi: "Vu thị trưởng gọi cho ai thế, sao lại có dáng vẻ này?"
"Sếp Trương đến rồi à!"
Vu Viên Triều quay đầu lại, nhìn người đàn ông trung niên và mỉm cười: "Thật sự không dám giấu giếm, tôi gọi điện mời một vị Vân tiên sinh, theo lời nhờ của ông Viên, mời anh ấy tham dự buổi tiệc cảm ơn."
"Vân tiên sinh?"
Người đàn ông trung niên ngẩn ra một lúc, rồi khẽ hỏi: "Có phải vị đã cứu phu nhân và cháu gái của anh không?"
"Tôi nghe nói anh ấy là một thần y, bệnh tình đã hành hạ ông Viên bao nhiêu năm nay mà chỉ một mũi châm của anh ấy đã giải quyết xong. Thậm chí ngay cả Phó viện trưởng và viện trưởng Lưu Nhất Thủ cũng là đệ tử hậu bối của anh ấy."
"Ông đoán không sai, nhưng đó chỉ là một phần. Lai lịch của vị Vân tiên sinh này còn cao siêu hơn thế nữa."
"Ồ, sao lại nói vậy?"
Sếp Trương tò mò hỏi.
Vu Viên Triều làm bộ bí hiểm nói: "Ông có biết lúc anh ấy tìm phu nhân, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi rất nhiệt tình đi theo không? Biết cô ấy là ai không?"
"Là ai?"
"Là cô chủ lớn Liễu Thiên Thiên của nhà họ Liễu tại Đế Đô đấy."
Sếp Trương trố mắt nghẹn ngào hỏi lại: "Cô chủ lớn nhà họ Liễu? Trung tướng quân Phượng Linh vừa được điều đến Quân khu Đông Hải, Liễu Thiên Thiên kia sao?"
Vu Viên Triều gật đầu nói: "Đúng vậy đấy. Vậy theo ông nghĩ, lai lịch của anh ấy là gì?"
Chương 33: Một con rồng lớn
Nghe Vu thị trưởng nói vậy, sếp Trương kinh ngạc: "Trời ơi, chẳng lẽ cũng là con trai trưởng của một đại gia tộc nào đó tại Đế Đô xuống đây rèn luyện chăng?"
Vu Viên Triều thở dài, gật đầu nói: "Ừm, lai lịch bí ẩn mà y thuật cao siêu, một con rồng dữ dằn như vậy, xem ra Đông Hải sắp có một phen phong ba bão táp rồi đây."
"Điều đáng sợ nhất là, vừa rồi khi tôi gọi điện cho anh ấy, anh ấy lại trực tiếp hỏi Chủ tịch Long Cửu của Tập đoàn Long Môn có tham dự buổi tiệc tối nay không. Tôi bảo không rõ, dù sao Tập đoàn Long Môn có thế lực quá lớn, dù là buổi tiệc cảm tạ do thị trưởng tôi tổ chức đi chăng nữa cũng không chắc có thể mời được vị chủ tịch ấy tới."
Vu Viên Triều nói thật lòng: "Nhưng kết quả anh ấy lại không để ý mà thuận miệng nói rằng sẽ bảo Long Cửu tự đến, trông không giống như đang đùa đâu."
"Tập đoàn Long Môn mà cũng có thể sai khiến được sao?"
"Trời đất ơi, vị Vân tiên sinh này rốt cuộc có lai lịch gì vậy? Long Cửu chính là một ông chủ kiêu ngạo tự đại, năm xưa nhờ có hai vị kỳ nhân ủng hộ đằng sau, dứt khoát khiến Đông Hải máu đổ thành sông, người như vậy mà phải nể mặt người này, từ lúc nào Đông Hải của chúng ta đã có một vị đại thần như vậy rồi thế?"
"Sếp Trương, quan hệ của chúng ta không tệ nên tôi mới nói với ông, khoảng thời gian này tốt nhất đừng nên chọc giận người ta, nếu không thì hãy tự cầu phúc đi, ở Nghi Thành này sẽ không có ai cứu nổi ông đâu."
"Tất nhiên tất nhiên, Vu thị trưởng yên tâm, nhà họ Trương tôi tuy không bằng Tập đoàn Long Môn, nhưng ở Đông Hải này cũng có chút quyền thế, tôi không đến nỗi ngu ngốc mà đi khiêu khích một vị đại nhân vật bí hiểm như vậy đâu."
"Hơn nữa, hôm nay thị trưởng đã đặc biệt dặn dò, tôi nhất định sẽ dạy bảo những người dưới quyền cẩn thận."
"Cha!"
Lúc này Trương Soái mặc vest lịch lãm đi tới gần.
"Vũ thị trưởng, để tôi giới thiệu với ngài, đây là con trai Long Soái của tôi. Sau này nếu có chuyện gì ở Đông Hải thì cứ việc dặn dò. Tuy nó làm việc không vững chắc nhưng mà dặn dò nó chạy việc tay chân thì cũng được."
"Chào Vu thị trưởng!"
Vu Viên Triều ngẩng đầu nhìn anh ta một cái rồi gật đầu nói: "Không tồi, cha tốt không sinh con bất tài, đi theo sếp Trương học tập cho tốt, trông cũng có chút khí thế, chăm chỉ lên mai sau ở Đông Hải này cũng sẽ không bạc đãi cậu."
"Cảm ơn Vu thị trưởng đã cân nhắc."
Trương Soái phấn khích nói.
Không ngờ lần này nghe lời cha đến tham dự buổi tiệc cảm ơn, lại được gặp Vu Viên Triều, thị trưởng của Nghi Thành.
Nhà họ Trương ở Đông Hải phát triển được là nhờ thời trẻ ông Trương có mối quen biết với Vu thị trưởng, nếu không có mối quan hệ này thì làm gì có ngày hôm nay.
Bây giờ chỉ cần mình khéo léo gìn giữ mối quan hệ này, thì không phải nhà họ Trương ở Đông Hải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao?
Vu Viên Triều đặt ly rượu vang xuống và nói: "Được rồi, các người ngồi đây trước đi, để tôi ra ngoài đón tiếp vị Vân tiên sinh ấy."
Sếp Trương bỗng mở lời: "Có muốn tôi đi cùng với anh không?" Vu Viên Triều suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Quên đi, Vân tiên sinh là một bậc cao nhân, mà cao nhân thường có tính cách kỳ quặc. Anh ấy không quá thích giao du với người lạ. Sếp Trương không cần ra đâu, chờ có cơ hội tôi sẽ giới thiệu cho hai vị."
"Vâng, cảm ơn Vu thị trưởng!"
Nói rồi Vu Viên Triều tạm biệt hai người rồi bước ra khỏi đại sảnh khách sạn.
Trương Soái khẽ hỏi: "Cha, vừa rồi cha nói cái gì vậy?"
"Bọn cha vừa nói đến một nhân vật không tầm thường vừa đến Đông Hải thôi. Nhớ kỹ đấy, những ngày tới chắc chắn Đông Hải sẽ không yên ổn đâu. Con nhất định phải quản cái tính xấu xa của mình đi, tuyệt đối đừng gây sự ở bên ngoài, đó là người hiện tại chúng ta không thể đắc tội, đến lúc đó chưa chắc có ai cứu được con đâu."
"Cha, xem cha nói kìa, cha còn không biết tính tình của con sao? Con luôn ngoan ngoãn nghe lời, làm gì có chuyện đi gây sự với những người xa lạ mà mình căn bản chẳng hiểu rõ lai lịch đâu."
"Biết là tốt rồi!"
Lão Trương gật đầu, con trai biết điều như thế thì người làm cha làm mẹ nào mà chẳng yên tâm. Trương Soái tuy bình thường hơi kiêu ngạo tỏ vẻ con nhà giàu, nhưng trong lòng vẫn biết chừng mực. Đối với những người xa lạ không biết lai lịch thì cũng khá thận trọng, cách cư xử không tồi, cẩn trọng như vậy thì không thể gây ra tai họa lớn gì.
Nhưng có lẽ ông ta có chết cũng không ngờ rằng, đứa con tưởng ngoan ngoãn không gây rắc rối trước mặt này đang có ý đồ bậy bạ với vợ của vị Vân tiên sinh đó.
Nếu biết chuyện, e rằng ông ta sẽ tống Long Soái trở lại trong bụng mẹ lần nữa.
Lúc này, Thẩm Như Đồng vui vẻ đi ra từ trong biệt thự, đến bãi đỗ xe.
"Thiến Thiến, chị em tốt của tớ, cuối cùng cậu cũng đã đến đón tớ rồi!"
Trước mặt cô ta là một chiếc Ferrari đỏ rực, cánh cửa mở ra, một cô gái sinh đẹp tóc nhuộm màu đỏ thắm, mặc quần short da đen bó sát cơ thể bước xuống xe.
Cao khoảng 1m7, dưới cái quần da bó sát kia, đôi chân trắng muốt thon dài uốn lượn toát lên vẻ xinh đẹp quyến rũ.
Đặc biệt mái tóc đỏ rực phối với chiếc Ferrari càng tôn lên vẻ hài hòa. Gương mặt tinh xảo với đôi mắt hình phượng khiến cô ta trông rất xinh đẹp và hoang dã.
"Sao cậu lâu thế, giống như không biết hôm nay là ngày gì sao?"
Thẩm Như Đồng tiến lại, nắm lấy cánh tay cô gái và nũng nịu nói: "Tất nhiên là tớ biết rồi, hôm nay là sinh nhật của vợ Thi Thiến Thiến đáng yêu của tớ!"
"Thế mà cậu còn đến trễ, còn bắt tớ phải lái xe đến đón nữa, có biết không hả? Tớ còn tưởng cậu không thể đi được chứ."
"Thôi đừng nói nữa, gần đây gia đình tớ gặp quá nhiều rắc rối, suýt nữa hôm nay tớ không thể đi ra ngoài được đấy."
Thẩm Như Đồng ngồi vào xe, thắt dây an toàn và nói: "Lên đường thôi bạn yêu, tối hôm nay cậu đi đâu tớ cũng đi cùng cậu, chúng ta không say không về, nếu say quá tớ sẽ đưa cậu vào khách sạn, tìm 2-3 chàng trai hầu hạ chăm chóc cậu."
"Cậu thật là, ngày nào cũng nói giới thiệu đối tượng cho tớ, chẳng có lần nào đáng tin cậy cả."
"Yên tâm, lần này chắc chắn là ổn rồi."
Thẩm Như Đồng cười nói: "Thực sự không được thì chúng ta cứ tạm chấp nhận nhau vậy, hôm nay cậu làm chồng tớ làm vợ, ngày mai cậu làm vợ tớ làm chồng, ba năm bảy tớ phục vụ cậu trên giường, hai tư sáu đến lượt cậu."
"Cậu đang nằm mơ giữa ban ngày hả, đồ vô lại."
Thi Thiến Thiến mỉm cười và đưa tay chọt Thẩm Như Đồng.
Hai cô gái xinh đẹp trêu đùa nhau trên chiếc xe sang một lúc, cho đến khi hai má ửng hồng, thở hồng hộc.
Thi Thiến Thiến mệt mỏi mở miệng: "Thôi đủ rồi, đừng trêu nữa, hôm nay Đông Hải có sự kiện lớn đấy, Vu thị trưởng đã tổ chức một buổi tiệc cảm ơn tại khách sạn Đế Hào, mời tất cả nhân vật quyền quý và đại gia ở Đông Hải tham dự, chúng ta cũng đi góp vui đi."
Thẩm Như Đồng ngạc nhiên nói: "Là người có vợ con bị thương đúng không, anh ta cũng thảnh thơi thật, lúc này không ở bệnh viện chăm sóc vợ con mà còn đi tham dự tiệc cảm ơn các người nữa chứ."
"Cậu không hiểu đâu, những người này có tâm cao ngất trời, trước tiền đồ thì gia đình, sự nghiệp gì cũng có thể để sau hết. Nghe nói năm tới Vu thị trưởng có khả năng lên làm lãnh đạo tỉnh nên tất nhiên phải làm một số việc tốt để gây ấn tượng rồi."
Thẩm Như Đồng nhíu mày hỏi: "Nhưng một buổi tiệc cấp bậc như vậy, hai con cá nhỏ như chúng ta có đủ tư cách tham dự không? Chẳng lẽ cậu lấy được giấy mời rồi?"
Thi Thiến Thiến lắc đầu nói: "Không có giấy mời đâu, nhưng nhà họ Thi của tớ là cổ đông của tập đoàn Đế Hào mà, bữa tiệc được tổ chức tại địa bàn của nhà họ Thi, tớ là cô chủ của nhà họ Thi trở về khách sạn cũng được chứ!"
"Lúc đó chúng ta sẽ tìm cơ hội lẻn vào bên trong, hôm nay chắc chắn phải có nhiều nhân vật quyền quý và đại gia đưa con cái đến để Vu thị trưởng gặp, lôi kéo mối quan hệ."
"Những người này đều là những đại gia con nhà giàu có khủng nhất Đông Hải đấy, khác hẳn với những tên thổ hào chỉ biết to mồm ở các câu lạc bộ. Nếu bắt được một người là cả đời này sẽ không cần lo gì nữa rồi."
Nói đến đây, ánh mắt Thi Thiến Thiến đã sáng rực lên.
Chương 34: Thẹn quá hóa giận
"Được rồi, tớ còn có thể tranh giành đàn ông với cậu sao, cậu cũng đã thèm kết hôn được mấy năm rồi, khao khát đàn ông đến phát điên rồi hả!"
Thẩm Như Đồng trêu ghẹo: "Đường đường là cô chủ nhà họ Thi đây, đừng có tỏ ra mình là một oán phụ thèm kết hôn như thế, cậu mới có hai mươi mấy tuổi thôi!"
"Cậu không hiểu đâu, nếu tớ không mau chóng gả đi, cha tớ sẽ bắt tớ gả cho tên đầu heo nhà họ Lưu đấy."
Thi Thiến Thiến bất lực nói: "Tớ cũng không muốn nửa đời sau này phải sống với một con lợn, lại còn phải sinh con đẻ cái cho anh ta nữa chứ. Đương nhiên là tớ phải thừa dịp nhan sắc của tớ vẫn còn để tìm một bắp đùi nương tựa chứ, như vậy nhà họ Lưu cũng không dám làm gì tớ nữa."
"Được rồi được rồi, cậu nói cái gì thì chính là cái đó, tớ nhất định sẽ tìm cho cậu một đại gia con nhà giàu có, nhiều tiên quyền lực lại đẹp trai nữa để cậu suốt đời hạnh phúc, sống cuộc sống tạm ổn của riêng mình."
Thẩm Như Đồng vỗ vỗ lên đùi trắng đầy đà của cô ta.
Hai người nói nói cười cười khởi động xe rời đi, nhưng vừa mới lái xe ra khỏi cổng khu nhà thì đã thấy Vân Hiên đang đứng bên ngoài khu gọi điện thoại.
"Sao cửa nhà cậu lại có một anh chàng đẹp trai đứng đó thế? Anh ta là ai vậy, trông rất đẹp trai đấy!"
"Nhanh nhanh đi đi, người này là người mà ông nội tớ đã chỉ định là vị hôn phu của chị tớ, một thằng vô dụng không ra gì, cha tớ rất ghét anh ta, vừa bị cha tớ đuổi ra khỏi nhà, có lẽ bây giờ không có chỗ để đi nên mới phải đứng ngoài cửa vậy, tuyệt đối đừng để anh ta dính dáng gì đến chúng ta."
Thi Thiến Thiến cười nói: "Thảm như vậy à, cha cậu cũng thật là, luôn muốn cho chị cậu tìm một người đàn ông giàu có quyền lực mà không hỏi ý kiến của chị em có muốn hay không."
"Nhưng tớ thấy anh chàng này rất đẹp trai, một mình anh ta ở đó không gọi xe được, hay là chúng ta mời anh ta lên xe rồi trêu chọc một chút nhỉ?"
"Thôi đủ rồi, đừng có gây thêm chuyện nữa, tớ không muốn nhìn thấy anh ta."
Thẩm Như Đồng bất mãn lắc đầu.
Đêm qua, hai chị em gặp nguy hiểm ở khách sạn Đế Hào, may là Vân Hiên không thèm đếm xỉa đến an nguy xông tới cứu họ. Nhưng cô ta lại xuyên tạc, vu khống Vân Hiên không nghe điện thoại, và cướp công lao cứu người dành cho Trương Soái.
Dù sao trong mắt cô ta, Trương Soái mới là người xứng đôi với chị cô ta.
Bởi vì như lời cha cô ta nói, nhà họ Trương là một thế lực hàng đầu ở Đông Hải mà.
Ở Nghi Thành, quyền thế và mối quan hệ của sếp Trương đứng đầu bảng. Nếu Thẩm Như Ngọc trở thành con dâu nhà họ Trương thì nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ lên một tầm cao mới.
Trái lại, Vân Hiên thì không tiền không thế lực, chỉ là một bác sĩ nông thôn từ đâu chui ra. Thẩm Như Ngọc gả cho anh cũng chẳng được lợi gì.
Tuy biết làm vậy hơi bất nhân, nhưng ai bảo xã hội vốn lạnh lùng thực tế như thế.
Lúc này thấy Vân Hiên nghèo túng sa sút tinh thần, cô ta cũng chẳng biết phải làm thế nào để đối mặt với anh, nên cố tình trốn tránh.
Ai ngờ Thi Thiến Thiến lại lái chiếc Ferrari đỏ rực về phía Vân Hiên.
Mà lúc này, đứng trước cổng biệt thự nhà họ Thẩm, Vân Hiên vừa cúp điện thoại với Vu Viên Triều.
Chưa kịp buông điện thoại xuống, số điện thoại của Long Cửu lại chủ động gọi sang.
Đúng lúc Vân Hiên cũng muốn hỏi về hợp đồng với nhà họ Thẩm nên liền nghe máy.
"Alo, Vân lão đại, tôi là Tiểu Cửu đây!"
Long Cửu trở nên cung kính khi nghe điện thoại, giọng điệu kính cẩn nói: "Chuyện nhà họ Thẩm anh đã biết rồi sao?"
"Tôi đang tính hỏi anh đây!"
Vân Hiên bất mãn hỏi: "Tôi nghe nói Tập đoàn Thẩm thị có một dự án hợp tác với tập đoàn Long Môn, nhưng hợp đồng không ký được, có chuyện gì vậy?"
"Vân lão đại không nói, tôi cũng định gọi giải thích với anh đây. Sự tình là..."
Long Cửu cung kính kể lại lý do từ chối hợp đồng với Tập đoàn Thẩm thị.
"Từ Bắc nói chuyện này đều do nhà họ Trương xúi giục, anh nói xem, nếu tôi đồng ý, chẳng phải lại giúp nhà họ Trương được lợi à. Cho nên tôi từ chối luôn, thậm chí còn dạy dỗ Thẩm Như Ngọc một trận, nhà họ Thẩm này không phải thứ tốt lành gì. Nếu anh cần, tôi lập tức xử lý luôn cả hai nhà ấy."
"Quên đi, không cần phiền phức vậy đâu!"
Vân Hiên thờ ơ nói: "Nhà họ Trương hay nhà họ Thẩm cũng vậy, chỉ là mấy thế lực không thể đặt lên bàn cân thôi. Tên Trương Soái này thật thú vị, nhưng trong mắt tôi cũng chỉ là đứa nhóc nhà nào cũng có thôi, hôm nay anh đánh tôi một cái, ngày mai tôi đánh anh một cái."
"Nhưng cũng tốt thôi, hiện giờ nhà họ Thẩm rất bất mãn với tôi, anh đi ký hợp đồng đi, coi như là có một lời giải thích, tôi sẽ công khai cầm ngọc thạch rời khỏi nhà họ Thẩm, trở về đảo Thiên Y của tôi."
"Được thôi. Nếu Vân lão đại đã nói vậy, vậy tôi lập tức soạn lại một bản hợp đồng mới gửi cho nhà họ Thẩm."
"Không cần đâu, tối nay Vu Viên Triều tổ chức một bữa tiệc cảm ơn tại khách sạn Đế Hào, anh có biết không?"
Long Cửu hơi ngạc nhiên, lập tức gật đầu nói: "Biết, biết chứ, sao anh lại quen với Vu thị trưởng vậy?"
"Là anh ta quen với tôi!"
Vân Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy đi, anh cũng không cần phiền phức nữa, trực tiếp mang theo hợp đồng đến dự tiệc cảm ơn đi, lúc đó đưa thẳng cho tôi là được."
"Một lát nữa tôi cũng qua đó trực tiếp ký hợp đồng luôn, sau đó tôi sẽ thông báo cho người nhà họ Thẩm đến lấy hợp đồng. Từ nay về sau tôi và nhà họ Thẩm coi như là đường ai nấy đi, cuối cùng cũng giải quyết xong một việc."
"Vâng, Vân lão đại, tôi lập tức sắp xếp ngay."
Long Cửu cung kính nói.
Dặn dò xong Long Cửu, Vân Hiên vừa cúp điện thoại, ngẩng đầu lên liền thấy chiếc Ferrari màu đỏ của Thẩm Như Đồng và Thi Thiến Thiến đỗ bên cạnh anh.
"Này, anh chàng đẹp trai định đi đâu vậy?"
Cửa sổ xe Ferrari hạ xuống, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của Thi Thiến Thiến ló ra ngoài.
"Sao lại một mình đứng đây đợi xe vậy? Bây giowfl à cao điểm buổi tối, chỗ này khó bắt xe lắm, hay là để tôi chở anh một đoạn nhé?"
Vân Hiên thò đầu nhìn vào trong, Thẩm Như Đồng ngồi ở ghế phụ quay mặt đi chỗ khác, ra vẻ không muốn để ý tới anh.
"Không cần đâu, một lát nữa sẽ có người đến đón tôi."
Vân Hiên trực tiếp từ chối.
"Ôi dào, đừng ngại ngùng mà, xe tôi vẫn còn chỗ cho thêm một người nữa mà!"
Thấy thái độ lạnh nhạt của Vân Hiên, Thi Thiến Thiến lại càng chủ động nói: "Có phải Đồng Đồng đã làm gì để anh phật ý không, anh đừng so đo với cô ấy, dù sao cô ấy cũng còn là một cô bé mà."
Vân Hiên lắc đầu nói: "Không, cô ấy không có làm gì phật ý tôi cả, tôi căn bản không quen biết cô ấy."
Sự lạnh nhạt của Vân Hiên lại càng khiến Thẩm Như Đồng đang ngồi ở ghế phụ tức giận.
Cô ta trực tiếp mở cửa xe nhảy ra ngoài, giận dữ quát: "Này, Vân Hiên anh có ý gì vậy? Chỉ là tôi nói dối lừa chị tôi thôi mà, anh cứ bám riết lấy tôi làm gì chứ, chẳng lẽ cả đời anh chưa từng nói dối bao giờ à?"
"Hơn nữa, tôi nói dối cũng là vì muốn tốt cho anh thôi, anh là người thế nào, trong lòng anh chẳng lẽ không tự biết sao? Anh muốn có quan hệ gì với chị tôi chứ, có mà đòi muốn ăn thịt thiên nga à."
"Chị tôi là người thế nào, anh cũng không tè ra rồi nhìn lại bản thân mình trông ra sao, đừng tưởng cứu được bọn tôi là chị ấy sẽ có cảm tình gì với anh. Đối với những người như anh, trong mắt tôi mãi mãi chỉ có sự khinh thường thôi."
"Tôi biết anh muốn tốt cho chị ấy, nhưng thì sao chứ, bây giờ anh chẳng có nhà, chẳng có xe, thậm chí ngay cả một công việc chính thức cũng không, ăn ở đều dựa vào nhà họ Thẩm chúng tôi, anh để chị tôi theo một tên vô dụng như anh thì có tương lai gì chứ?"
"Đúng, tôi nói dối đấy, nhưng tôi nói dối là để anh tỉnh ngộ nhìn nhận thực tế, giữa anh và chị tôi là một vực sâu ngăn cách, đừng tưởng mình biết đánh nhau là ghê gớm lắm, đây là xã hội nào chứ, anh tưởng ai có nắm đấm lớn hơn là người đó có lý à? Thân phận và tầng lớp không phải thứ mà hai người có tình cảm với nhau là có thể vượt qua được đâu."
"Để tránh cho chị tôi phải hối hận mấy chục năm sau, tôi cắt đứt ý nghĩ đó của anh, cũng là vì tốt cho anh đấy, anh có hiểu không."
"Haha!"
Nghe những lời đó, Vân Hiên bật cười, mở miệng nói: "Không ngờ cô tuổi còn nhỏ mà đã hiểu biết nhiều chuyện đời đến vậy."
"Đương nhiên rồi."
Thẩm Như Đồng đắc ý nói: "Cậu chủ Trương mới xứng với chị tôi, anh đừng có không phục. Đến lúc nào anh dựa vào nỗ lực của bản thân, quyền lực đằng sau lưng to lớn như nhà họ Trương, có tiền có thế rồi hãy nói, cho dù tôi có mù đến mấy đi chăng nữa."
"Nhưng bây giờ tôi khuyên anh vẫn nên rời khỏi nhà họ Thẩm đi, tìm một người bình thường hợp với anh mà sống qua ngày, mặc dù tôi không biết tại sao ông nội lại muốn se duyên cho hai người? Nhưng bây giờ là thời đại nào rồi, cái trò hứa hôn từ trong bụng mẹ đã lỗi thời lâu rồi, anh hiểu chưa?"
Chương 35: Bí mật đầu tiên của Đông Hải
Lời lẽ cay nghiệt sắc bén của Thẩm Như Đồng không chỉ khiến Vân Hiên có phần bó tay, mà ngay cả Thi Thiến Thiến đứng bên cạnh cũng bị sốc đến mức không nói nên lời.
Người ta thường nói con gái trưởng thành về mặt tâm lý sớm hơn con trai.
Đặc biệt là những cô gái như Thẩm Như Đồng, từ nhỏ lớn lên trong gia đình quyền quý, được chú hai Thẩm - một kẻ ích kỷ tinh ranh nuôi dưỡng, trong mắt họ chỉ có lợi ích bản thân có thể đạt được mới là quan trọng nhất.
Ngoài những đồng tiền kiếm được thực tế nhất ra, những thứ khác như ước mơ, tình yêu đều là hư ảo, chẳng đáng nhắc đến.
Vì vậy, những người không tiền không thế như Vân Hiên dù có xuất sắc đến mấy cũng là công cốc.
Bởi lẽ cho dù một người bình thường nỗ lực thế nào, kết quả cuối cùng cũng chỉ là vạch xuất phát của người khác mà thôi.
Đã vậy, sao không nhân lúc còn trẻ đẹp mà đi tìm mấy cậu ấm nhà giàu có trần nhà cao ngất kia chứ.
"Thế nào? Cứng họng rồi phải không?"
Thấy Vân Hiên bị mình mắng cho sững sờ, Thẩm Như Đồng đắc ý nói: "Nhìn tuổi anh cũng không nhỏ rồi, e là mấy chục năm nay sống như một con chó, hôm nay tiểu thư đây cho anh một bài học, để anh nhận ra sự tàn khốc của xã hội, có ích cho cuộc đời sau này của anh đấy."
"Khỏi cảm ơn, loại người như anh, quá tầm thường, đi trên phố tôi còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái."
Nói xong, cô ta vỗ vỗ vào chiếc Ferrari của Thi Thiến Thiến: "Thấy chưa? Siêu xe Ferrari mấy triệu, cả đời anh chưa chắc đã được sờ vào."
"Bíp bíp!"
Lúc này, đột nhiên từ đầu ngõ có một chiếc Volkswagen Phaeton màu đen lướt tới, từ từ dừng lại trước mặt Vân Hiên.
Tài xế dừng xe ổn định, một thanh niên mặc áo khoác, đeo kính mắt gọng vàng từ ghế phụ bước xuống.
"Xin hỏi có phải anh là Vân tiên sinh không ạ?"
Chàng thanh niên cung kính hỏi Vân Hiên.
"Tôi là Vân Hiên!"
"Vân tiên sinh, sếp của chúng tôi đã đợi anh rất lâu rồi!"
Anh thanh niên cung kính mở cửa ghế sau nói: "Anh ấy đặc biệt sai tôi lái xe đến đón anh, nói bữa tiệc cảm ơn chỉ còn đợi mỗi mình anh thôi, mời Vân tiên sinh lên xe."
Thẩm Như Đồng ngạc nhiên nhìn Vân Hiên, không ngờ quả thật có xe đến đón anh.
Nhưng chỉ là một chiếc Volkswagen Phaeton không đáng chú ý, chắc là gọi taxi trên app, còn tìm người giả vờ làm quá, cái gì mà sếp đã đợi anh rất lâu rồi, ở đây chỉ có mấy người, ai mà chẳng biết lai lịch của anh chứ, cần gì phải diễn trò vậy.
"Cô quả thật đã cho tôi một bài học."
Vân Hiên vừa định lên xe, lại đột nhiên quay đầu nói với Thẩm Như Đồng: "Coi như cuối cùng tôi cũng biết, những cô gái như cô và chị cô nông cạn đến mức nào rồi."
"Về nói với Thẩm Như Vân, hai chúng tôi quả thật không hợp nhau, xem ra sư phụ tôi đã nhìn nhầm người, loại phụ nữ như cô ta sao xứng với tôi chứ."
"Này, anh nói gì thế..."
Thẩm Như Đồng vừa định nói gì đó, Thi Thiến Thiến đứng bên cạnh vội vàng nắm lấy cánh tay cô ta.
Vân Hiên lên xe xong, chiếc xe Phaeton khởi động êm ái, nhanh chóng quay đầu rời khỏi đầu ngõ.
"Thiến Thiến, cậu kéo tớ làm gì vậy? Cậu không thấy thằng nhóc đó vừa nãy hống hách lắm sao, còn nói gì mà chị tớ không xứng với nó, nó tưởng nó là ai chứ."
Thi Thiến Thiến sợ hãi nói: "Đồng Đồng, cậu điên rồi à? Cậu không thấy vừa nãy là xe gì sao?"
"Xe gì cơ?"
Thẩm Như Đồng khinh thường nói: "Chẳng phải chỉ là một chiếc Volkswagen Phaeton thôi sao? Nhiều lắm cũng chỉ hai ba trăm ngàn, có gì mà đắc ý ghê gớm vậy, so với chiếc Ferrari của cậu thì chẳng là gì cả mà?"
Thi Thiến Thiến cười khổ một tiếng, nói: "Làm ơn đi, đó không phải Phaeton bình thường đâu, chiếc Ferrari của tớ làm sao có tư cách so với xe người ta chứ, ngay cả một bánh xe của người ta cũng không sánh được!"
"Tuy đó là một chiếc Volkswagen Phaeton, nhưng cậu không thấy biển số xe là Nghi A0001 sao?"
"Cái gì?"
Thẩm Như Đồng sững người.
Vừa nãy cô ta mải cãi nhau với Vân Hiên nên không để ý tới biển số xe đến đón.
Nghi A0001 là sao? Điều đó có nghĩa chiếc xe này là xe công vụ của thị trưởng thành phố Đông Hải.
Cho dù chỉ là một chiếc xe bán tải, gắn biển số này cũng là chiếc xe quyền lực nhất cả Đông Hải.
"Không... không phải biển giả chứ?"
"Làm sao có thể?"
Thi Thiến Thiến lắc đầu nói: "Người đàn ông đeo kính xuống xe vừa nãy tên Viên Đông, đó chính là Đông Hải đệ nhất đại bí - thư ký riêng của Vu Viên Triều."
"Tớ từng gặp anh ta lướt qua trong một bữa tiệc cao cấp của cha tớ, lúc đó vị đại bí này chỉ lướt qua thôi mà bao nhiêu kẻ quyền quý nổi tiếng và doanh nhân đều cung kính không dám nhấc đũa, suốt dọc đường ai nấy đều nở nụ cười nịnh nọt."
"Đông Hải đệ nhất đại bí?"
Thẩm Như Đồng thốt lên.
Thi Thiến Thiến nhìn Thẩm Như Đồng, khẽ nói: "Đồng Đồng, cậu nhầm rồi phải không, anh rể cậu này có lai lịch bất phàm đấy, lại được ngay cả Đông Hải đệ nhất đại bí tự lái xe chuyên dụng của thị trưởng đến đón, người có đãi ngộ này làm sao là người bình thường được?"
"Làm sao... làm sao có thể chứ?"
Thẩm Như Đồng kinh ngạc nói: "Anh ta chẳng phải chỉ là một bác sĩ thôn quê thôi sao? Nhiều lắm cũng chỉ là mấy ông thầy lang biết vài phương thuốc dọa người, làm sao anh ta có thể quen biết Vu thị trưởng được chứ?"
"Rốt cuộc là sao đây?"
Nghĩ đến đây, cô ta vội vàng nói: "Thiến Thiến nhanh lên xe đi, chúng ta đuổi theo xem anh ta có đang giả vờ ra vẻ không?"
Thẩm Như Đồng gọi một tiếng, kéo Thi Thiến Thiến vội vàng lên xe, đuổi theo hướng chiếc xe kia.
Rất nhanh, từ ghế phụ xe Phaeton, Viên Đông nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ đang bám theo sau họ, quay lại hỏi: "Vân tiên sinh, có một chiếc xe đang đuổi theo chúng ta, có vẻ là cố ý, đó có phải bạn của ngài không?"
"Có cần tôi ra lệnh cho cảnh sát giao thông chặn họ lại ở ngã tư phía trước không?"
Vân Hiên liếc nhìn gương chiếu hậu, lắc đầu nói: "Thôi, không cần để ý đến họ."
"Vâng ạ!"
Viên Đông gật đầu, tài xế xe Phaeton tiếp tục lái xe chậm rãi.
Trên con đường tắc nghẽn giờ cao điểm buổi tối ở Đông Hải, chiếc xe đen này như một con cá linh hoạt, lượn lờ bảy tám khúc quanh mà vẫn có thể duy trì tốc độ nhanh và ổn định.
Khi đi ngang qua ngã tư Hồng Thập Tự, không ít cảnh sát giao thông nhìn thấy biển số xe này đều vội vàng chặn các xe đi ngược chiều lại, chủ động chào xe.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến khách sạn Đế Hào.
Sau khi Vân Hiên xuống xe, lập tức được người của Vu Viên Triều sắp xếp cung kính đón vào khách sạn.
Ngay sau đó, chiếc Ferrari của Thẩm Như Đồng và Thi Thiến Thiến cũng lao vào bãi đỗ xe, nhưng hai người còn chưa kịp xuống xe đã bị bảo vệ khách sạn chặn lại.
"Xin lỗi, hôm nay khách sạn Đế Hào không mở cửa đón khách, mời hai vị rời đi ngay lập tức."
Thi Thiến Thiến xuống xe quát: "Này, anh có mắt không vậy? Nhìn cho rõ tôi là Thi Thiến Thiến này, khách sạn này có cổ phần của nhà tôi, tôi là tiểu thư cổ đông của các anh đấy, sao tôi lại không được vào?"
"Xin lỗi, hôm nay khách sạn Đế Hào ngừng đón khách bên ngoài, ai không có thiệp mời đều không được phép vào."
Bảo vệ vẫn lắc đầu nói: "Xin hai vị tiểu thư đừng làm khó chúng tôi, hãy lập tức di chuyển xe ra khỏi bãi đỗ xe."
"Thế nếu tôi không đi thì sao?"
"Dám gây rối trên địa bàn của tập đoàn Long Môn, các cô to gan đấy, không cần biết các cô là nhà ai, ai dám gây chuyện thì ném ra ngoài hết."
Đúng lúc sắp xảy ra xung đột với tên bảo vệ trước mặt, Thi Thiến Thiến chợt nảy ra một ý, lớn tiếng gọi Vân Hiên đang chưa kịp bước vào sảnh: "Anh rể ơi anh rể, em ở đây này, anh rể!"
Bình luận facebook