• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách (5 Viewers)

  • Chương 161-165

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Bán Thanh lại lộ ra vẻ thất vọng một lần nữa, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.

“Long Ngũ, dừng xe lại.”

Long Ngũ đang lái xe nghe vậy thì lập tức đạp phanh xe, chiếc xe ô tô dừng lại ở bên đường, anh ta quay đầu lại và tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Sách.


Tiêu Sách không để ý đến ánh mắt của anh ta, anh nhìn Lâm Bản Thanh.

Lâm Bán Thanh nhìn Tiêu Sách, cô ấy hơi trầm giọng nói: “Xin lỗi Tiêu Sách, tối nóng lòng muốn đi cứu ông nội, không có cách nào đưa anh quay về được rồi, hy vọng anh đừng để bụng.”

Tiêu Sách gật gật đầu, anh mở cửa xe ra: “Vậy chúc cô thuận lợi! Tôi vẫn nói câu đó, nếu như cô có thể cứu ông cụ Lâm ra ngoài, tôi sẽ chữa bệnh miễn phí cho ông cụ, bảo trọng”

Nói xong, Tiêu Sách bước xuống xe.

“Tạm biệt.” Lâm Bán Thanh nói một cách nghiêm trọng.


“Tạm biệt.”

Tiêu Sách gật đầu rồi đóng cửa xe lại, anh biết rằng cho dù lần này Lâm Bản Thanh vượt qua được mối nguy này thì mối quan hệ giữa họ cũng sẽ không quá thân thiết.

Anh quay người lại và đi trên đường, vẫn có thể nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Lâm Bản Thanh và vệ sĩ trong xe.

Chỉ nghe được Long Ngũ tức giận nói với Lâm Bán Thanh: “Cô chủ, tôi đã sớm nói rồi, anh ta căn bản sẽ không giúp chúng ta đâu, anh ta chỉ là một kẻ nhát gan mà thôi!”

“Long Ngũ, đừng nói như vậy, Tiêu Sách anh ấy không có nghĩa vụ phải giúp chúng ta, tôi đến tìm anh ấy, chỉ là muốn tìm thêm một hy vọng mà thôi, cho dù anh ấy đưa ra quyết định như vậy, chúng ta cũng không thể trách anh ấy được, nếu tôi là anh ấy, có thể tôi cũng sẽ quyết định giống như vậy, bởi vì đây mới là cách thông minh nhất!”

“Cô chủ, anh ta chỉ là đang chờ giá cao mà thôi, tôi cảm thấy anh ta chỉ muốn nhiều tiền

hon!"

“Đừng nói nữa, nếu như tiền có thể thuyết phục được anh ấy thì anh ấy đã không xuống xe rồi...”

“Cô chủ, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”

“Về nhà!”

“Cô chủ, không được đâu! Mục tiêu của đám phản bội đó không chỉ riêng ông cụ, còn có cả cô chủ nữa! Một khi cô chủ rơi vào tay bọn họ, vậy nhà họ Lâm thật sự xong rồi! Hơn nữa, cho dù chúng ta có quay về thì chỉ dựa vào mấy người chúng ta, ngay cả đến gần ông cụ cũng rất khó khăn, cứu ông cụ ra căn bản là chuyện không thể nào, mà cho dù có thể đến gần ông cụ, chúng ta cũng không thể khiến ông cụ tỉnh lại, căn bản là không hề có ý nghĩa!”

Long Ngũ nói xong, trong xe nhất thời rơi vào im lặng.

Một lát sau, chỉ nghe thấy Lâm Bán Thanh khẽ nói: “Vậy có thể làm gì chứ? Nếu như tôi không quay về, vậy ông nội cũng không còn! Nhà họ Lâm cũng xong luôn! Đó là ông nội của tôi, nhà họ Lâm còn rất nhiều người thân của tôi! Tôi có thể trơ mắt nhìn họ chết sao? Cho

dù biết rõ rằng không có hy vọng gì, nhưng tôi cũng phải quay về!”

“Nhưng mà cô chủ...”

“Lái xe!”

Lâm Bán Thanh nghiêm khắc nói, cuối cùng Long Ngủ không nói thêm gì nữa, chiếc xe ô tô cũng từ từ nổ máy rồi chạy đi.

Tiêu Sách quay người lại nhìn chiếc xe đang đi xa, anh không khỏi nhíu mày, cuối cùng thở dài một tiếng.

Lâm Bán Thanh và ông nội, vì gia đình, vì cả nhà họ Lâm, biết rằng nguy hiểm nhưng vẫn cứ làm, điều này khiến Tiêu Sách có chút cảm động, giống như đã biết cô ấy một lần nữa.

Thực ra bên trong vẻ ngoài lạnh như băng của cô ấy là một trái tim ấm áp hơn bất kỳ ai khác.

“Hy vọng cô ấy thuận lợi.”

Trong lòng Tiêu Sách thầm nghĩ rồi tiếp tục đi trên đường, lúc này chỗ của anh đã cách xa trung tâm thành phố rồi, dòng xe cộ qua lại cũng không nhiều, Tiêu Sách cũng không gặp được chiếc taxi nào.
1645334381020.png

Đúng lúc này, đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng phanh xe chói tai, hai chiếc xe con suýt chút nữa đã đâm vào nhau.

Từ trên hai chiếc xe có một nhóm người già có trẻ có đang lao xuống trách mắng đối phương về cách lái xe như thế, suýt chút nữa đã gây ra tai nạn giao thông và hại chết tất cả mọi người rồi.

Nhìn thấy hình ảnh như vậy, Tiêu Sách nhất thời sững sờ.


Đột nhiên đôi mắt của anh trở nên đỏ hoe, anh siết chặt nắm đấm, một hình ảnh đã khắc sâu vào trong lòng anh, đột nhiên lại xuất hiện ở đây.

Năm đó, Tiêu Sách mười ba tuổi!

Năm đó, giống như mọi khi, đối với Tiêu Sách mà nói đó là một ngày vô cùng bình thường, nhưng nó lại vô cùng bất thường, thậm chí còn thay đổi cả số phận của anh.

Bởi vì ngày đó, anh đã mãi mãi mất đi bố mẹ.


Như thường lệ, sau khi tan học anh và Phương Bác ở bên đường chơi đùa rồi trơ mắt nhìn một chiếc xe con mất lái và đâm về phía bố mẹ của anh.

Ngay lúc đó, Tiêu Sách cảm thấy thế giới đều như chậm lại, anh muốn hét to lên nhưng hét lên không được, anh muốn lao vào cứu bố mẹ, nhưng anh hoàn toàn không khống chế được cơ thể của mình.

Dường như cả thế giới đều chậm lại, Tiêu Sách chỉ có thể trơ mắt nhìn bố mẹ mình bị chiếc xe con đâm vào và mãi mãi không tỉnh lại nữa.

Nỗi tuyệt vọng và bị thương đó, đến bây giờ Tiêu Sách vẫn nhớ rất rõ ràng.

Cũng kể từ ngày hôm đó, anh đã trở thành trẻ mồ côi, cuộc sống của anh đã không còn gia đình và bố mẹ nữa, chỉ có gì Hàn xem anh như gia đình...

Lúc này Tiêu Sách nhìn thấy hai gia đình đang cãi nhau ở đằng xa, trên khuôn mặt của anh không khỏi hiện ra một sự ngưỡng mộ.

Ít nhất, họ còn có thể cãi nhau...

Thậm chí ngay tại khoảnh khắc này, Tiêu Sách còn có chút ngưỡng mộ Lâm Bán Thanh, ít nhất, bây giờ cô ấy còn có cơ hội, vì gia đình vì bố mẹ mà đi liều mạng.

Ít nhất, cô ấy vẫn chưa quá muộn!

Còn bản thân mình, cho dù muốn vì bố mẹ liều mạng thì cũng không có cơ hội nữa.

Từ nhỏ bố mẹ của Tiêu Sách đã dạy anh làm một người dũng cảm, lương thiện và có trách nhiệm, nhưng họ không thấy được Tiêu Sách trưởng thành...

Nghĩ đến đây, đột nhiên Tiêu Sách ngẩn người, sắc mặt lộ ra vẻ rối rắm.

Anh hít một hơi thật sâu, nhìn hai gia đình vẫn đang tranh cãi đến mức đỏ mặt tía tai, đột nhiên trong mắt anh lóe lên một tia sáng, giống như đã đưa ra quyết định vậy.

Anh cảm thấy mình nên đi giúp đỡ Lâm Bản Thanh!

Có lẽ Lâm Bản Thanh và anh chỉ là người quen xã giao, có lẽ anh đã suy nghĩ rất lý trí rằng nếu giúp đỡ Lâm Bán Thanh thì sẽ có hại nhiều hơn có lợi, nhưng anh vẫn nên đi giúp đỡ cô ấy.

Không chỉ vì anh có năng lực, mà còn bởi vì trong sâu thẳm trái tim anh, anh vẫn không muốn Lâm Bán Thanh giống như anh.

Anh không muốn nhìn thấy Lâm Bán Thanh giống như anh chỉ có thể trơ mắt nhìn bố mẹ, người thân của mình đi vào đường chết, nhưng mình lại không giúp được gì...

Lâm Bản Thanh biết rằng cô ấy quay về nhà họ Lâm cũng không thay đổi được điều gì, nhưng cô ấy vẫn kiên quyết lựa chọn quay về để thực hiện một cuộc kháng cự và đối đầu cuối cùng.

Mà trước đây Tiêu Sách nhìn thấy bố mẹ bị tai nạn xe, anh đã bị dọa đến mức đần ra, ngay cả một bước anh cũng không đi được.

Đây luôn là điều mà Tiêu Sách căm hận mình, ít nhất Lâm Bán Thanh còn mạnh mẽ hơn Tiêu Sách vì lúc đó anh chỉ mới mười ba tuổi, chính tình cảm của cô ấy đối với gia đình đã làm Tiêu Sách cảm động.

Anh nghiến răng, lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Lâm Bán Thanh.

“Lâm Bán Thanh, tôi hỏi cô, cô có thể đại diện cho bố mẹ của cô, đại diện cho nhà họ Lâm không?” Tiêu Sách nghiêm túc nói.

Lúc này Lâm Bán Thanh còn ngồi trên xe, cô ấy đang suy nghĩ xem sau khi quay về thì phải làm gì để có thể cứu nhà họ Lâm, đột nhiên nhận được điện thoại của Tiêu Sách, cô ấy hơi sững sờ.

Nghe thấy câu hỏi nghiêm túc của Tiêu Sách, trong mắt cô ấy lóe lên một tia ngạc nhiên, dường như cô ấy đã hiểu được ý của Tiêu Sách, cô nhanh chóng nói: “Lâm Bản Thanh tôi thề với anh, bây giờ tôi có thể đại diện cho nhà họ Lâm! Tôi đại diện nhà họ Lâm cam kết, nếu như đến cuối cùng tôi không thực hiện, vậy thì Lâm Bán Thanh tôi mặc cho anh xử lý!”
Tiêu Sách nghe vậy thì gật đầu: “Được! Hãy nhớ những lời này của cô! Tôi có thể giúp cô, nhưng nếu như tôi thành công đưa nhà họ Lâm thoát khỏi cảnh khốn khó lần này, tôi cần cổ đại diện nhà họ Lâm, đồng ý với tôi một điều kiện! Đó chính là, trong vòng mười năm tới, nhà họ Lâm phải cố gắng hết sức ra tay giúp tôi một lần trong phạm vi khả năng của nhà họ Lâm, đương nhiên, tôi bảo đảm sẽ không để nhà họ Lâm bị tổn thất, cũng không để nhà họ Lâm rơi vào nguy cơ sụp đổ!”

Lâm Bán Thanh nghe vậy, nhất thời ngạc nhiên vui mừng nói: “Đây chính là điều kiện của anh sao? Được! Lâm Bán Thanh tôi ở đây xin thề, chỉ cần anh có thể thay nhà họ Lâm giải quyết mối nguy lần này, bất cứ lúc nào trong vòng mười năm tới, nhà họ Lâm sẽ tùy anh sai phái một lần! Nếu như tôi không thực hiện lời hứa này, vậy Lâm Bán Thanh tôi tùy anh xử lý!”


Tiêu Sách hít một hơi thật sâu rồi nói: “Được! Lâm Bán Thanh, tôi tin cô, quay lại đón tôi đi!”

Nếu đã quyết định rồi thì Tiêu Sách không do dự nữa.

Từ trước đến nay anh không sợ bất cứ kẻ thù nào, lúc trước từ chối Lâm Bán Thanh cũng chỉ vì cảm thấy không đáng, theo một cách nghĩ lý trí là việc không cần thiết mà thôi.


Anh lại một lần nữa ngồi vào xe của Lâm Bán Thanh để đến nhà họ Lâm ở vùng ngoại ô.

Tuy rằng Tiêu Sách không sợ bất cứ ai, nhưng trước khi ra tay, anh cảm thấy cần hiểu thêm về đối thủ của mình, ít nhất cũng sẽ biết được bản thân phải đối mặt với những gì, cũng như chuẩn bị tinh thần trước.

Tiêu Sách mở lời: "Lâm Bán Thanh, bây giờ tình hình nhà họ Lâm rốt cuộc là như thế nào? Hi vọng cô sẽ không giấu tôi điều gì, cô nắm chắc được bao nhiêu phần thắng?"

Mặc dù trước đó Lâm Bản Thanh cũng đã kể một vài chuyện, nhưng chỉ là nói sơ qua mà thôi.

Trong nhà họ Lâm lúc này có bao nhiêu người đã theo phe ông hai Lâm Kiệt, có bao nhiêu người đã tham gia vào việc bắt giam ông cụ Lâm, trong đó có bao nhiêu cao thủ, tất cả những điều đó Lâm Bán Thanh đều chưa từng nói qua.

Tiêu Sách cảm thấy, tình hình bây giờ nhất định còn nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì anh nghĩ.

Dù sao thì hai vệ sĩ của Lâm Bán Thanh là Long Ngũ và Long Thất cũng không phải người bình thường.

Tuy rằng Long Thất đã từng bị Tiêu Sách hạ gục bằng một chiều, nhưng đều là do cô ta sơ suất chứ tuyệt đối không hề thua kém anh, thậm chí có thể nói là rất mạnh, ít nhất cũng mạnh hơn Thiên Diệp.

Về Long Ngũ, Tiêu Sách cảm thấy anh ta còn mạnh hơn Long Thất rất nhiều.

Cố Minh từng nói với Tiêu Sách, hai người vệ sĩ bên cạnh Lâm Bản Thanh có sở trường là cùng nhau tấn công, nếu bọn họ phối hợp với nhau thì cả thành phố Giang Lăng cũng khó có đối thủ.

Nói cách khác, thực lực của bọn họ nhất định được xếp vào hàng đầu Giang Lăng.

Hơn nữa ở nhà họ Lâm còn có một số người đi theo giúp đỡ phe Lâm Kiệt. Do đó, thế lực của bọn họ không hề yếu chút nào, thậm chí có thể nói là rất mạnh.

Nhưng Lâm Bán Thanh lại quay trở về với một thái độ không sợ chết, nói cách khác, thế lực mà cô ấy phải đối mặt khi trở về mạnh hơn nhiều so với những gì cô ấy có thể kiểm soát được!

Đây chỉ là mở đầu cho nguyên nhân Tiêu Sách không muốn giúp Lâm Bán Thanh.

"Tình hình đang rất gay go! Nội bộ nhà họ Lâm có ít nhất một phần ba người đã hoàn toàn quy phục ông hai Lâm Kiệt, trong số những người còn lại thì một phần ba vẫn đang chần chừ do dự, chờ đợi xem tình hình ra sao. Ở một thế cuộc không rõ ràng như thế này, tuy họ không giúp đỡ Lâm Kiệt, nhưng cũng sẽ không giúp chúng ta!"

Lâm Bán Thanh biết sự tồn tại của Tiêu Sách là mấu chốt có thể giúp ông cụ tỉnh lại, cho nên cô ấy mới không chút do dự nói hết tất cả tình hình trong nhà họ Lâm cho Tiêu Sách biết.

Dừng lại một chút, Lâm Bán Thanh nói tiếp: "Nói cách khác, trong nội bộ nhà họ Lâm lúc này chỉ còn một phần ba người đứng về phía chúng ta!"

Nghe Lâm Bán Thanh nói xong, Tiêu Sách không nhịn được lắc đầu, Cố Minh có nói lời nói của Lâm Vân ở nhà họ Lâm rất có giá trị, xem ra chỉ là nói láo mà thôi.
Lúc ông ta nắm giữ quyền điều hành đã khiến cho hơn một nửa người nhà họ Lâm nảy sinh dã tâm, cho nên nếu quyền lực nằm trong tay ông ta thì tình hình sẽ trở nên rất tệ.

Nhưng quan trọng nhất là bây giờ ông ta không có ở nhà họ Lâm!


Cho dù là nhanh nhất thì cũng phải mất ba ngày mới về tới, đợi ông ta trở về thì không phải là đã quá muộn rồi sao.

Tiêu Sách nghĩ đến đây thì thấy tình hình không ổn rồi, những gì Lâm Bán Thanh vừa nói làm cho sắc mặt của anh càng trở nên trầm trọng hơn.

Chỉ thấy Lâm Bán Thanh nói: "Đây chỉ là tình hình nội bộ của nhà họ Lâm thôi, còn có một thế lực khác bên ngoài cũng tham gia vào chuyện lần này."


Nghe vậy, Tiêu Sách nhíu mày hỏi: "Còn có thế lực bên ngoài sao? Không phải lúc trước cô nói nếu ông cụ Lâm chưa chết thì thể lực của ông hai cô sẽ không dám làm loạn sao?"

"Không phải người của ông hai, là Đàm Triết!" Lâm Bán Thanh nghiến răng nói, ánh mắt cô lộ ra sự căm ghét.

"Có thể anh chưa nghe qua cái tên Đàm Triết này. Nhưng cái tên này ở mức độ nào đó cũng tương đương với ông Triệu. Mọi người đều biết vương giả của thế giới ngầm ở thành phố Giang Lăng là ông Triệu - Triệu Quân."

"Nhưng trên thực tế, Triệu Quân chỉ chiếm năm phần trong thế giới ngầm mà thôi! Còn Đàm Triết chiếm ba phần! Còn lại hai phần là của nhiều thế lực nhỏ khác chiếm giữ... Cũng có thể nói, thể lực của Đàm Triết chỉ nhỏ hơn Triệu Quân một chút, hoàn toàn có thể chống lại thể lực của Triệu Quân!"

"Chẳng qua là ông ta sống rất ẩn dật nên rất ít người biết đến, nhưng lần này không biết vì sao Đàm Triết lại đột nhiên can dự vào chuyện nội bộ của nhà họ Lâm!"

"Ông ta nhận được lời mời của bác hai tôi, dẫn theo hơn một trăm cao thủ đến nhà họ Lâm, kiểm soát chặt chẽ chỗ ở của ông nội và không cho ai đến gần. Nói một cách hoa mỹ là bảo vệ! Nhưng thực tế là để đề phòng chúng tôi đến cứu ông nội mà thôi! Đám cao thủ của ông ta mới là thứ khó xử lí nhất. Nếu như phải ra tay thì những người nhà họ Lâm còn lại hoàn toàn không ai có thể đấu lại bọn họ!"

Tiêu Sách nghe vậy thì gật đầu.

Khó trách Lâm Bán Thanh không chắc chắn rằng có cứu ông cụ Lâm ra được không, hóa ra là còn có sự tham gia của thế lực lớn ở thành phố Giang Lăng!

Trong hơn một trăm tên cao thủ của Đàm Triết, tuy rằng không thể nào đều mạnh như Long Ngũ và Long Thất nhưng tuyệt đối cũng không kém, nếu không thì hai người họ sẽ không dè chừng đến vậy.

Còn nếu như bên trong có ẩn dấu một hai tên cao thủ thì cũng đủ để giữ bọn họ lại, việc tùy tiện xông vào cứu ông cụ Lâm chắc chắn không phải là một cách hay, hơn nữa có thể bị dính bẫy.

Dù sao lúc trước Long Ngũ có nói, mục đích của đối phương không chỉ có ông cụ Lâm mà còn có Lâm Bán Thanh.

Cho dù là Tiêu Sách thì cũng sẽ không chọn đi liều mạng với hơn một trăm tên cao thủ để cứu ông cụ Lâm. Dù anh không sợ, nhưng khó có thể đảm bảo có bảo vệ được an toàn cho ông cụ Lâm và Lâm Bán Thanh không.

Cho nên phải chuẩn bị thật tốt, âm thầm tìm cơ hội đến gần ông cụ Lâm, sau đó giúp ông ấy tỉnh dậy. Chỉ khi ông ấy tỉnh lại thì kế hoạch của đối phương mới có thể sụp đổ.

Khó trách tại sao Lâm Bán Thanh rất cần sự giúp đỡ của Tiêu Sách, vì chỉ có Tiêu Sách mới có khả năng giúp ông cụ Lâm tỉnh lại.

Đến lúc đó, một phần ba đám người nhà họ Lâm còn đang do dự chưa quyết định kia chắc chắn sẽ nghiêng về phía bọn họ.

Còn đám người làm phản nhất định sẽ thấy lo sợ, nếu không có sự ủng hộ của Lâm Kiệt thì họ cũng không thể chống lại ông cụ Lâm được, kể cả có sự giúp đỡ của Đàm Triết đi nữa.

Theo tình hình đó, nhà họ Lâm tự nhiên sẽ ổn định trở lại.

Nhưng làm sao để đến gần ông cụ Lâm, sau đó làm cho ông ấy tỉnh dậy, trong khi không biết rõ tình hình cụ thể bên trong thì Tiêu Sách cũng không biết nên làm thế nào.
Chỉ có thể đợi thời cơ đến!

Anh nhìn vào mắt Lâm Bán Thanh nói: "Có đồ trang điểm không?"

"Có, nhưng anh cần để làm gì?" Lâm Bán Thanh ngờ vực hỏi, lấy đồ trang điểm từ trong túi


ra.

Tiêu Sách cười nhẹ: "Tuy rằng tôi đồng ý giúp cô, nhưng có thể che giấu thân phận của mình, không để đối phương phát hiện thì không phải càng tốt hơn sao, cho nên tôi cần phải hóa trang một chút."

Nói xong, Tiêu Sách dùng đồ trang điểm của Lâm Bán Thanh bắt đầu hóa trang.

Rất nhanh sau đó, gương mặt của Tiêu Sách thay đổi hoàn toàn, trước mắt Lâm Bán Thanh giờ đây là một chàng trai tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.

Nếu như không phải Lâm Bản Thanh nhìn thấy hết cả quá trình, chỉ sợ là cô cũng không nhận ra người bên cạnh mình lúc này là Tiêu Sách.


"Tạm được rồi, dụng cụ không đủ, chỉ có thể làm được đến thế này! Nhưng vậy cũng ổn rồi, chỉ mong là họ sẽ không quá chú ý tôi, nếu không vẫn có thể điều tra ra thân phận thật sự của tôi."

Tiêu Sách trả đồ trang điểm cho Lâm Bán Thanh, sau đó thản nhiên nói.

Anh nhìn Long Ngũ và Long Thất rồi đột nhiên cười: "Cậu là Long Ngũ, cô là Long Thất, vậy các người còn có Long Lục? Long Nhất, Long Nhị, Long Tam cho đến Long Cửu sao?"

Anh nói xong, sắc mặt Long Ngũ lập tức thay đổi, nhưng anh ta không nói gì.

Ngược lại Lâm Bán Thanh lại gật đầu nói: "Anh đoán đúng rồi, quả thật là có Long Nhất, Long Nhị, nhưng không có Long Cửu, bọn họ tổng cộng có tám anh em, chẳng qua những người còn lại đã đến một nơi rất xa, tạm thời không đến giúp được cho nên anh không cần nghĩ đến điều đó."

Tiêu Sách chỉ cười và nói: "Yên tâm đi, tôi không hề nghĩ sẽ nhờ đến lực lượng của những người khác, để cứu ông cụ Lâm ra thì mấy người chúng ta là đủ rồi! Tôi chẳng qua là muốn dùng một thân phận khác mà thôi. Nếu như từ Long Nhất đến Long Bát đều có rồi, vậy cứ gọi tôi là..."

"Anh đừng hòng! Rất nhanh thôi là sẽ có người làm Long Cửu rồi!" Long Ngu khẩn trương

nói.

Tiêu Sách khinh thường nói: "Ai nói là tôi muốn làm Long Cửu? Như vậy chẳng phải là trở thành anh em của các người sao? Đừng có mơ!"

Tiêu Sách nói xong, Long Ngũ vô cùng tức giận, nhưng cũng không có cách nào phản bác lại.

Tiêu Sách nói tiếp: "Từ giờ trở đi hãy gọi tôi là Long Đại, nhất định không được để lộ thân phận thật sự của tôi, nếu không đừng trách tôi trở mặt."

"Long Đại?" Lâm Bán Thanh ngây người ra, nhìn qua Long Ngũ và Long Thất.

Quả nhiên, cô ấy nhìn thấy được sự tức giận cũng như buồn bực trên mặt bọn họ, nên trong nhất thời cô ấy cũng không biết nói gì.

Nhưng lúc này họ phải dựa vào Tiêu Sách, việc anh muốn lấy tên gì, bọn họ quả thật không thể xen vào được.

Lâm Bán Thanh chỉ đành chấp nhận: "Được, từ giờ trở đi, bọn tôi sẽ gọi anh là Long Đại."

Môi Long Ngũ giật giật, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Còn Long Thất thì hừ một tiếng, khó chịu nói: "Thật khó nghe!"

"Tôi thích thế!"

Tiêu Sách cười rồi nói tiếp: "Đúng rồi, tôi còn có chuyện cần nói, đợi sau khi đến nhà họ Lâm, các người không được gây trở ngại cho tôi, nếu tôi có ra lệnh gì thì cũng phải nghe theo, bằng không xảy ra chuyện gì làm cho ông cụ Lâm không tỉnh lại được thì tôi không chịu trách nhiệm đầu!"

Long Ngũ và Long Thất nghe vậy lập tức tức giận hỏi: "Chúng tôi phải nghe theo lệnh của anh sao?"

"Đương nhiên!" Tiêu Sách thản nhiên nói.

"Không..."

"Long Ngũ, Long Thất! Đừng nói nữa... Hãy làm theo lời Tiêu... Long Đại nói! Đến lúc đó hãy cố gắng phối hợp với Long Đại, chỉ cần làm ông nội tỉnh lại, bảo hai người làm gì thì phải làm cái đó!"

"Vâng cô chủ!"
1645334480457.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom