• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách (2 Viewers)

  • Chương 151-157

May mắn thay, cách đó không xa có rất nhiều bánh ngọt và đồ ăn nhẹ, Tiêu Sách chưa ăn gì từ lúc ngủ dậy, cũng không thèm đoái hoài đến Mẫn Nhi nên tự mình đi qua ăn.

Những người có mặt ở đây dường như không quan tâm đến anh, Tiêu Sách cũng vui vẻ ung dung.

Cho đến khi một cô gái đi về phía Tiêu Sách, cuối cùng ngồi bên cạnh anh, cô gái đó trông rất xinh đẹp, nhìn Tiêu Sách một cách nghiêm túc.


“Tại sao anh không ra chơi với họ?” Cô gái hỏi.

Tiêu Sách cười nhạt, nói: "Tôi còn chưa được ăn, trước tiên nhét đầy cái bụng rồi tỉnh tiếp, hơn nữa tôi cũng không thích những dịp như vậy, tôi cũng không quen biết gì họ"

Cô gái gật đầu nói: "Tôi tên là Tô Tuyết, là bạn thân của Mẫn Nhi, anh tên gì? Hình như anh đến đây cùng với Mân Nhi, không phải là bạn trai của cô ấy đấy chứ?"

Tiêu Sách nghe thấy nhanh chóng lắc đầu: "Tôi tên là Tiêu Sách, tôi không phải bạn trai của cô ấy, tôi chỉ là một người bạn."

"Không phải là bạn trai của cô ấy sao? Thật kỳ lạ. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Hạ Mân để người con trai nào đi gần cô ấy như vậy. Sáng nay tôi nói tôi sẽ đi cùng cô ấy, mà cô ấy bảo phải đi đón một người rất quan trọng, hóa ra là anh rồi... Anh là người đầu tiên được cô ấy coi là người quan trọng đấy. "


Tô Tuyết cười nói.

Tiêu Sách cười nhạt rồi chuyển chủ đề: "Cô rất hiểu Mẫn Nhi sao? Cô ấy là người như thế nào?"

Nhìn thấy Tiêu Sách thay đổi chủ đề, Tô Tuyết không hỏi đến tận cùng mà tiếp theo lời của Tiêu Sách: “Hạ Mân rất thẳng thắn, đơn thuần, dịu dàng, rất có tài, thông minh lanh lợi, hiền lành được mọi người yêu mến. Dù sao thì cũng tốt hơn tôi, con trai thích cô ấy thì nhiều lắm.

Tiêu Sách vừa nghe xong thì ngây người, kinh ngạc nhìn Tô Tuyết.

Anh nói không nên lời: "Cô Có chắc là cô đang miêu tả Mân Nhi không? Hay là lỗ tai của tôi có vấn đề? Những lời này, không phải là cô ấy bắt cô phải nói thế đấy chứ? Có phải là đã chuẩn bị trước bản thảo rồi không? Cô ấy rốt cuộc đã đưa cho cô bao nhiêu lợi ích để cô nói những lời trải lương tâm mà không chớp mắt thế này?"

Tiêu Sách nói xong, Tô Tuyết đột nhiên che miệng cười.

Khi cười, đôi mắt cô ấy cong thành hình lưỡi liềm, trông rất dễ thương, cô ấy nói: "Chưa gì đã bị anh phát hiện ra rồi, những lời này đúng là theo bản thảo của Hạ Mân viết xong từ tối qua, hôm nay để tôi nói cho anh nghe, dù sao, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi, tin hay không thì đó là việc của anh."

Tiểu Sách nghe xong trợn tròn mắt, trong lòng có chút bối rối, Tô Tuyết đang nói đùa hay đang nghiêm túc?

Lúc này anh luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng anh không thể nói rõ ra được.

Tuy rằng mọi thứ xung quanh đều có chút phóng đại, nhưng cũng lại rất bình thường, Tiêu Sách tự an ủi mình, có lẽ vì chưa từng tiếp xúc với những thứ như vậy nên cảm thấy kỳ quái.

Anh tiếp tục hỏi Tô Tuyết: "Sao cô không đến chơi với bọn họ?"

Tô Tuyết cười nhẹ, nói: "Tôi bị bệnh tim bẩm sinh, không thể ở nơi quá náo nhiệt, ngồi ở chỗ này thì tốt hơn. Hơn nữa, tôi cũng phải hoàn thành nhiệm vụ Mẫn Nhi giao cho tôi đến nói chuyện với anh, bây giờ Hạ Mân không ra đây nổi đầu, sợ một mình anh cảm đấy lạc lõng, vậy nên bảo tôi qua nói chuyện với anh."

Tiêu Sách mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ Mân Nhi vẫn còn lương tâm.

"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hạ Mân thân thiết với một người khác giới như vậy, anh có chắc mình không phải là bạn trai của Hạ Mân không? Ở đây không có ai cả, nên cứ nói đi."

Tiêu Sách cười rồi nói: "Thực sự không phải, cô có thể nghĩ tôi là... Anh trai của cô ấy."

“Anh trai mưa sao?" Tô Tuyết che miệng nở nụ cười: “Bất luận anh có phải hay không, dù sao tôi nghĩ Hạ Mân cũng rất thích anh, tiết lộ cho anh một chuyện.”

“Chuyện gì?” Tiêu Sách tò mò hỏi.

"Có nhìn thấy người mặc quần áo màu vàng kia không? Anh ta tên là Hoàng Dương, cậu Hoàng, anh ta thích Hạ Mân, một lúc nữa anh ta sẽ tỏ tình với Hạ Mân, đó chính là tình địch của anh."

Tiêu Sách nghe xong, khẽ mỉm cười: "Cô nghĩ nhiều rồi, không liên quan gì đến tôi."

“Vậy thì chưa chắc." Tô Tuyết nói.

Tiêu Sách không nói gì thêm, trong lòng Tô Tuyết càng cảm thấy mối quan hệ giữa anh và Hạ Mân không hề đơn giản, nhưng chỉ có anh mới biết, anh với Hạ Mân mới gặp mặt ba lần.

Có người theo đuổi Mân Nhi, tỏ tình với cô ấy, thực sự không liên quan gì đến anh.

Tiêu Sách và Tô Tuyết cứ nói chừng vài câu, thời gian trôi qua không chậm, cũng không quá nhàm chán, lúc đầu Tiêu Sách vẫn quan sát xem Mân Nhi đang chơi trò gì, nhưng sau đó anh cũng không quan tâm nữa.

Lúc này, Mân Nhi không còn ở sảnh quán bar nữa.

Trong một căn phòng trên tầng hai, Mẫn Nhi đẩy cửa bước vào, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.

Lúc này trong phòng đã có một người phụ nữ trung niên, vừa nhìn thấy Mân Nhi, khom lưng cung kính nói: "Cô chủ, mọi chuyện đều tốt đẹp."
Mân Nhi gật đầu, nói: "Những diễn viên này diễn xuất khá tốt, bà làm rất tốt."

Khi người phụ nữ trung niên nghe được lời khen của Mân Nhi, khuôn mặt của bà ta bỗng trở nên vui vẻ: "Đây là những diễn viên chuyên nghiệp được thuê phù hợp với yêu cầu của cô chủ, họ sẽ không bao giờ để lộ ra sơ hở!"


"Ừm, rất tốt, sau khi chuyện tốt thành công, tôi đương nhiên sẽ thưởng hậu hĩnh cho bà!"

Sau khi nói xong, cô ấy nhìn lên hình ảnh giám sát trên màn hình, thấy Tiêu Sách đang tán gẫu với Tô Tuyết, cô ấy nhíu mày nói: "Nữ diễn viên này quá xinh, nhưng cũng không sao, dù sao cũng không xinh bằng tôi... Sau lần này chắc tên đó không còn nghi ngờ thân phận của tôi nữa chứ?"

Nói xong, Mân Nhi nở một nụ cười vui vẻ.


Nghe xong, người phụ nữ trung niên do dự một hồi rồi nói: "Cô chủ, tôi vẫn không hiểu, tại sao cô lại phải vất vả đóng kịch như vậy? Còn vận dụng mối quan hệ để tạo một thân phận. mới thực sự, cái tên Tiêu Sách này, tôi nhìn thế nào cũng thấy rất bình thường, cô chủ, cô rốt cuộc định làm gì?"

"Tôi muốn làm gì cũng cần bà phải quản sao? Cứ làm như lời tôi đã nói là được! Lần sau bà còn dám gọi anh Tiêu Sách là tên đó nữa, xem tôi có xé rách miệng bà ra không!" Mân Nhi đột nhiên lạnh lùng nói.

Sắc mặt của người phụ nữ trung niên thay đổi, vội cúi đầu nói: "Tôi không dám..."

Mân Nhi hừ một tiếng, bình tĩnh nói: "Anh Tiêu Sách, sao có thể bình thường được chứ! Nếu như là người bình thường, làm sao có thể trở thành vệ sĩ của người phụ nữ Cao Cấn Bằng được? Đau đầu thật đấy, tại sao anh Tiêu Sách lại đi làm vệ sĩ cho người phụ nữ Cao Cấn Băng đấy? Bây giờ Cao Cấn Băng đang đứng trước phong ba bão táp, bất cứ lúc nào cũng có thể chết không có chỗ chôn, anh Tiêu Sách ở bên cạnh thật nguy hiểm quá! "

“Thưa cô, ý của cô là, chúng ta sẽ giúp Cao Cấn Bằng?” Người phụ nữ trung niên dò hỏi.

Mân Nhi lắc đầu nói: "Không giúp được! Người phụ nữa kia đầu óc ngu xuẩn mới làm ra trận chiến lớn như vậy, hiện tại không ai có thể cứu được cô ấy, chỉ có tự mình vượt qua, vấp ở đâu thì tự đứng dậy bước tiếp!"

"Ý của cô chủ là..."

"Tôi không quan tâm đến sự sống chết của người phụ nữ ngốc nghếch Cao Cấn Băng đó, anh Tiêu Sách dù sao cũng không thể gặp rắc rối được, nhưng anh ấy có thể làm vệ sĩ cho Cao Cẩn Băng, chứng tỏ thực lực cũng không tồi, chỉ là không biết đạt đến trình độ nào rồi? Cao thủ mà tôi bảo bà sắp xếp, bà sắp xếp ổn thỏa chưa? Lúc nữa đi thăm dò một chút về anh Tiêu Sách, tôi muốn biết rõ thực lực của anh ấy đang ở mức độ nào, như vậy mới có thể nghĩ ra cách cứu mạng anh ấy... Haizz, thật là đau đầu mà."

"Đã sắp xếp xong, chút nữa đợi cô chủ tiến hành theo như kịch bản là được..."

"Ừm, tôi biết rồi! Tôi sẽ ra ngoài trước, bà ở bên này đừng có xảy ra sơ xuất gì, sau đêm nay, tôi có thể lấy thân phận Mân Nhi, ở lại bên cạnh anh Tiêu Sách rồi, hihi."

Mẫn Nhi ra khỏi phòng, lại đi đến quán bar một lần nữa.

Lần này thay vì lại cùng đám bạn' chúc mừng sinh nhật, thì cô ấy lại cười hi hi trực tiếp đi đến bên cạnh Tiêu Sách.

Cô ấy ngồi bên cạnh Tiêu sạch, sau đó ôm lấy cánh tay Tiêu Sách cười nói: “Anh Tiêu Sách, bọn họ đều điên rồi, em không có thời gian ở cạnh anh, anh có buồn không?”

“Em cứ chơi cùng bạn mình đi, tôi không sao, hơn nữa còn có Tô Tuyết luôn nói chuyện với tôi” Tiêu Sách nhàn nhạt nói.

Mân Nhi lập tức gật đầu, cười với Tô Tuyết nói: " Tiểu Tuyết, cảm ơn cô, hôm nay cô thật đẹp... nhưng mà, không cho phép câu dẫn anh Tiêu Sách của tôi đó.”

1645273793095.png

“Hi hi, không biết thì em có thể dạy anh, đi thôi, hôm nay là sinh nhật em mà, em lớn nhất ở đây!” Mân Nhi cười nói, sau đó kéo cánh tay Tiêu Sách đứng dậy, đi đến giữa sàn nhảy.

Tiêu Sách bất lực chỉ có thể đi theo cô ấy, nhưng mà thật sự anh không biết nhảy, chỉ có thể tùy cho Mẫn Nhi cầm tay anh, đặt ở eo và vai của Mân Nhi.

“Anh Tiêu Sách, ôm chặt em một chút, nếu không Mân Nhi sẽ ngã...” Mân Nhi cười tít mắt nói.


Tiêu Sách chợt cảm thấy xấu hổ, trong mắt Tiêu Sách thì Mẫn Nhi chính là một cô gái bé nhỏ mà thôi.

Bình thường khi Mẫn Nhi ôm cánh tay anh, anh chỉ vỗ đầu Mân Nhi là xong, bây giờ bắt buộc phải ôm eo cô ấy, Mân Nhi cũng ỷ lại vào lòng anh, nhất thời khiến cho Tiêu Sách cảm thấy thân mật quá mức.

Có loại cảm giác như anh đang phạm tội...

Nhưng mà hùa theo tiếng nhạc vang lên, dưới sự dẫn dắt của Mân Nhi, anh cũng dần dần quên mất những điều này, toàn bộ sức lực đều dồn vào chân, tránh dẫm phải Cân Nhi.

“Anh Tiêu Sách, qua ngày hôm nay, Mân Nhi đã là vị thành niên rồi...” Mân Nhi dựa vào lòng Tiêu Sách, vừa từ từ chỉ dẫn Tiêu Sách nhảy, vừa nhẹ giọng nói.


Tuy Tiêu Sách không biết nhảy, nhưng năng lực khống chế bản thân vô cùng lớn, lại cộng thêm thiên bẩm học rất nhanh, vì vậy Mân Nhi chỉ vừa dạy anh một lúc, anh đã có thể nhảy theo được.

Chỉ là không được quả phân tâm, nghe thấy lời của Mẫn Nhi, anh cũng chỉ trả lời cho có lệ.

Mân Nhi không quan tâm những thứ đó, tiếp tục nói: “Mân Nhi trưởng thành rồi, có thể tìm bạn trai rồi.”

“Ừ” Tiêu Sách tiếp tục trả lời cho có.

“Vậy thì anh Tiêu Sách, anh làm bạn trai của Mẫn Nhi có được không?”

"Ù..."

Tiêu Sách vừa tùy tiện trả lời một cầu, thì lập tức phản ứng lại, khuôn mặt ngạc nhiên, sau đó nói: “Không được... Con nhóc này, đang nghĩ cái gì vậy?”

Mẫn Nhi mím chặt mỗi khi nghe thấy vậy, không vui nói: “Em mặc kệ! Vừa rồi anh Tiêu Sách đã đồng ý với Mân Nhi, làm bạn trai của Mẫn Nhi! Em mặc kệ, bắt đầu từ vừa nãy, anh Tiêu Sách chính là bạn trai của Mẫn Nhi!”

“Con nhóc này, đừng có nói linh tinh!” Tiêu Sách nghiêm túc nói.

“Em mặc kệ em mặc kệ! Anh Tiêu Sách là đàn ông, anh không thể nuốt lời! Dù sao, sau này Mân Nhi cũng chỉ nhận một người duy nhất là anh Tiêu Sách, nếu như anh không cần Mân Nhi, vậy thì Mân Nhi sẽ lẻ loi một mình cả đời này, Mân Nhi không thích ai cả, cũng sẽ không gả cho ai!”

Tiêu Sách nghe thấy vậy đột nhiên cảm thấy đau đầu, vì bị phân tâm mà nhất thời dẫm phải mu bàn chân của Mân Nhi.

“A!"

Mân Nhi đau kêu lên một tiếng.

Tiêu Sách lập tức giật mình, vội vã hỏi: “Mân Nhi, em không sao chứ?”

“Em có sao! Chân bị anh giẫm gãy rồi, anh phải chịu trách nhiệm! Nửa đời còn lại đều phải chăm sóc Mân Nhi, hứ hứ hứ!” Mân Nhi nói.

Tiêu Sách trợn mắt: “Được rồi, nhảy cũng nhảy rồi, đùa cũng đùa xong rồi, tôi trở về.”

Nói xong, Tiêu sách buông tay đang ôm Mân Nhi ra, chuẩn bị quay về ghế ngồi.

Tiêu Sách cho rằng Mân Nhi vì nhất thời bốc đồng mới đùa như vậy, đợi một lúc nữa cô ấy bình tĩnh lại, tự nhiên sẽ không còn suy nghĩ này nữa.

Anh không cho rằng Mân Nhi thật lòng thích mình, dù sao thì bọn họ mới chỉ có gặp nhau dăm ba lần mà thôi.

E rằng Tiêu Sách cũng có một loại thiện cảm không nói lên lời với Mân Nhi, cũng không cảm thấy đây là loại tình cảm yêu đương giữa nam nữ, Mân Nhi còn nhỏ, không phân biệt được thiện cảm và tình yêu.

Nhưng Tiêu Sách còn chưa rời khỏi sàn nhảy thì phát hiện một thanh niên gầy gò với khuôn mặt âm u đi về phía Mân Nhi.

Chính là người mà Tô Tuyết từng nói với Tiêu Sách, Hoàng Dương, cậu Hoàng!

Tô Tuyết nói với Tiêu Sách, Hoàng Dương thích Mân Nhi, đồng thời hạ quyết tâm hôm nay sẽ tỏ tình với cô ấy.

Nhưng rất rõ ràng anh ta còn chưa kịp tỏ tình thì đã nhìn thấy Tiêu Sách và Mân Nhi đang nhảy cùng nhau, cảnh tượng mặt kề mặt, thì thầm thân mật với nhau, vì thế không nhịn được mà khó chịu đi đến.

đằng sau anh ta còn có một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, giống như là vệ sĩ, khí thể không tầm thường, Tiêu Sách không nhịn được mà nhìn ông ta.

Hoàng Dương chặn phía trước Tiêu Sách, sắc mặt có chút vặn vẹo, lạnh lùng quét anh một

lượt, sau đó nói Với Mân Nhi: “Mân Nhi, thằng nhóc này là ai?”
“Nó có quan hệ gì với em?”

“Hoàng Dương, anh làm cái gì vậy? Anh Tiêu Sách có quan hệ gì với tôi, cần anh quan tâm sao!”

Trong mắt Hoàng Dương hiện lên vẻ tức giận, cắn răng cắn lợi nói: “Hạ Mân! Tất cả mọi người có mặt ở đây, đều biết tình cảm mà tôi dành cho em, bây giờ em lại ở trước mặt tôi, cùng với thằng nhóc này ôm ôm ấp ấp, cùng nhau nhảy, em đang đánh vào mặt Hoàng Dương tôi sao? Đang sỉ nhục Hoàng Dương tôi sao?”


“Hừ! Tình cảm của anh dành cho tôi thì liên quan gì đến tôi? Tôi ôm ôm ấp ấp ai cũng có liên quan gì đến anh đâu? Tôi không thích anh! Còn nữa, anh Tiêu Sách chính là bạn trai của tôi, bây giờ anh cũng gặp rồi, anh ấy đẹp trai hơn anh nhiều, sau này anh đừng có quấn lấy tôi nữa!”

Nói xong, Mân Nhi ôm cánh tay của Tiêu Sách: “Anh Tiêu Sách, chúng ta đi!”

“Được, được, được! Hạ Mân, đây là cho em mặt mũi nhưng em không muốn! Anh ta là bạn trai em phải không? Tôi muốn xem xem, rốt cuộc anh ta mạnh hơn tôi ở chỗ nào!”

Hoàng Dương hung dữ nói xong, cắn răng nói với người trung niên đứng sau: “Anh Trung, giúp tôi dạy cho anh ta một bài học!”

Vừa dứt lời, người trung niên đó không nói lời nào, ánh mắt đột nhiên trở nên cực kỳ sắc bén, trực tiếp ra tay, đấm thẳng vào ngực của Tiêu Sách.

“Anh Tiêu Sách cẩn thận!” Mân Nhi nhất thời kinh ngạc.


Lúc này Tiêu Sách bất đắc dĩ, đưa Mẫn Nhi chắn ra sau lưng, đối mặt với một đấm của

người đàn ông trung niên.

Đột nhiên anh cảm thấy bản thân bị oan, anh còn chưa nói lời nào, tại sao Hoàng Dương cậu Hoàng này lại phát hỏa trên người của anh? Không vừa ý đã để vệ sĩ ra tay với anh!

Anh trêu ai chọc ai?

Nhưng khi bị người khác đánh tới, Tiêu Sách không cam chịu.

“Mẫn Nhi, em tránh xa một chút.”

Nói xong Tiếu Sách đẩy nhẹ Mân Nhi ra, để cô ấy tránh xa rồi mới bắt đầu cuộc chiến với người đàn ông trung niên, anh nhẹ nhàng vươn tay ra, cùng lúc đón nhận nắm đấm của đối phương.

Anh không hề phát hiện ra rằng khi Mân Nhi ở đằng sau lưng anh, nhìn thấy tình huống như vậy, trong mắt chợt lóe lên tia phấn khích.

Cô nghĩ thầm trong lòng: “Hoàng Dương quả nhiên là diễn viên chuyên nghiệp, kỹ năng diễn xuất khỏi bàn đến, diễn đến nỗi mình còn tưởng là thật, khẳng định anh Tiêu Sách không thể phát hiện ra!”

“Người đàn ông trung niên này là cao thủ mà Bằng Hoa tìm được, có lẽ ông ta có thể thăm dò được thực lực của anh Tiêu Sách đến đâu... nhưng mà nếu như ông ta dám làm anh Tiêu Sách bị thương, mình nhất định phải xử lý ông ta!”

Mẫn Nhi nghĩ trong lòng, nhìn thấy Tiêu Sách và người đàn ông trung niên đã bắt đầu đánh.

Theo như Mân Nhi nghĩ, Băng Hoa tìm được cao thủ này, nhất định sức mạnh rất lợi hại, dù sao ở thành phố Giang Lăng rất khó tìm được đối thủ.

Có ông ta ra tay, khẳng định có thể khống chế tốt, không những không làm thương anh Tiêu Sách, lại còn có thể thăm dò thực lực của Tiêu Sách.

Ông ta, nhất định có thể ép Tiêu Sách dùng toàn bộ sức mạnh.

Nhưng một giây sau đó, Mân Nhi đột nhiên chết sững.

Tiêu Sách từ từ đánh ra một đấm, tiếp xúc với nắm đấm của người đàn ông trung niên, như thể anh không dùng chút sức lực nào.

Những khoảnh khắc đó, khuôn mặt người đàn ông trung niên đột nhiên thay đổi, trên mặt lộ ra một tia nhợt nhạt, tiếng xương gãy phát ra từ nơi xương tay tiếp xúc.

Một giây sau đó, người đàn ông trung niên hét lên thảm thiết, ôm theo cánh tay gãy của mình bay ra ngoài.

Cánh tay giống như đã đấm vào một tấm sắt, sau đó lại bị một chiếc xe tải lớn đâm trúng, tiếng hét thê lương khiến cho Mân Nhi cảm thấy có chút ngây dại.

Chỉ một chiêu thôi đã thua rồi?

Kịch bản này có gì đó không đúng...

Kịch bản không phải là, Băng Hoa tìm cao thủ đến, sau khi hoàn toàn áp chế Tiêu Sách, Mân Nhi nhảy ra, dùng thân thể nhỏ bé của mình để chắn trước mặt Tiêu Sách, để cho cao thủ đó cố tình làm thương bản thân, để làm Tiêu Sách cảm động sao?

Hiện tại, người đàn ông trung niên đỏ bị Tiêu Sách đánh bại chỉ với một nắm đấm...

Cô ấy còn chưa biết được mức độ sức mạnh của Tiêu Sách? Điều quan trọng nhất là, cô còn chưa bay ra làm mỹ nhân cứu anh hùng?

Khoảnh khắc đó, ánh mắt Mân Nhi trở nên đờ đẫn, không còn điểm tiêu cực...

Hoàng Dương cũng ngây người, tựa hồ không biết nên phản ứng thế nào với tình huống không theo kịch bản này, anh ta ngơ ngác nhìn Tiêu Sách,

Tiêu Sách vỗ tay, bình thản nói: “Theo đuổi con gái thì phải tự dựa vào bản lĩnh của bản thân, cậu đừng có đến đây tự làm mất mặt mình nữa!”
Hoàng Dương nghe thấy lập tức phản ứng lại, hung hăng liếc nhìn Tiêu Sách, cắn răng nói: “Được! Hoàng Dương tôi nhớ kỹ anh rồi!”

Anh ta nói xong xoay người rời đi, cuối cùng cũng hoàn thành phần trình diễn của mình một cách khá viên mãn mà không lộ ra bất cứ khuyết điểm nào...

Tuy rằng việc không quá giống với kịch bản.


Quả thật Tiêu Sách không phát hiện ra điểm khác thường, nhìn thấy Hoàng Dương bỏ đi, anh cũng xoay người lại nói với Mân Nhi: "Mân Nhi, em ở lại chơi tiếp, tôi đi trước đây.”

Tiêu Sách nói xong ra khỏi quán bar.

Cuối cùng Tiêu Sách cũng đưa ra quyết định, bữa tiệc sinh nhật này hoàn toàn lãng phí thời gian, cũng không phù hợp với anh.

So với việc ở đây lãng phí thời gian, còn không bằng quay trở về nhà, thử xem có liên lạc được với người cũ đó không.

Một khoảng thời gian không gặp người cũ đó, Tiêu Sách đã có chút nhớ anh ta...


Chỉ tiếc rằng ý định của Tiêu Sách không thực hiện được.

Anh vừa mới đi ra khỏi quán bar, còn chưa bắt được xe taxi thì điện thoại đột nhiên vang lên, là người đẹp lạnh lùng Lâm Bản Thanh gọi tới.

Tiêu Sách nhíu mày, bắt máy nói: “Bán Thanh, tìm tôi có chuyện gì? Hôm nay chắc vẫn chưa đến thời gian chữa bệnh cho ông có mà nhỉ?”

Bởi vì sức khỏe của ông cụ Lâm, Tiêu Sách không thể điều trị một lần mà khỏi được, vì vậy hẹn cứ một tuần lại đến điều trị một lần, sau ba bốn lần thì gần như có thể khỏi bệnh.

Nhưng bây giờ, cách lần điều trị trước đó mới có hai ngày, vẫn còn sớm mà.

Sau khi trải qua việc điều trị của anh, mặc dù ông cụ Lâm vẫn chưa tỉnh lại nhưng đã an toàn, chắc chắn không còn lo ngại nữa. Tiêu Sách không hiểu giờ này Lâm Bán Thanh còn tìm anh có chuyện gì.

“Tiêu Sách, anh ở đâu? Tôi tìm anh có việc gấp.” Lâm Bản Thanh vội vàng nói.

Nghe cô nói vậy Tiêu Sách lập tức sững sờ, sự vội vã của Lâm Bán Thanh không giống như đang giả vờ. Lần trước lúc gặp Lâm Bán Thanh, Lâm Bản Thanh lúc đó cho dù gặp tình huống như thế nào thì khuôn mặt vẫn lạnh như băng.

Lâm Bán Thanh gấp gáp như vậy, Tiêu Sách lập tức hiểu ra, chỉ sợ rằng cô ấy thực sự đã gặp phải chuyện gì đó rất phiền phức.

Mặc dù anh và Lâm Bán Thanh không phải kiểu quá thân quen, nhưng quan hệ của anh với nhà họ Lâm khá tốt, đó là một mắt xích rất quan trọng trong kế hoạch của Tiêu Sách.

Tiêu Sách không hề do dự nói: “Tôi ở cửa quán bar Đới Nguyệt phía Bắc nội thành.”

“Quán bar Đới Nguyệt? Được, vừa hay tôi ở cách đó không xa, anh đợi tôi một lát, tôi lập tức đến đón anh.” Lâm Bán Thanh vội vàng nói xong thì cúp điện thoại luôn.

Tiêu Sách lập tức từ bỏ ý định về nhà, đợi Lâm Bán Thanh ở cửa quán bar.

Trong đầu anh đang nghĩ, với thân phận của Lâm Bán Thanh, xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cô ấy vội vàng như vậy, chẳng lẽ Lâm Vân xảy ra chuyện rồi?

Nhưng với địa vị thân phận ở thành phố Giang Lăng của Lâm Vân thì ông ta có thể xảy ra chuyện gì?

Ở cả cái thành phố Giang Lăng này, người dám không nể mặt Lâm Vân e là chỉ có mình Lý Mân Nhi!

Không phải là Lý Mân Nhi chứ, lại “bắt nạt” Lâm Vân, Lâm Bán Thanh nóng lòng muốn lấy lại mặt mũi cho Lâm Vân, nên tìm anh giúp đỡ?

Rốt cuộc Lý Mân Nhi trông như thế nào?

Tiêu Sách đứng ở cửa quán bar nghĩ ngợi lung tung trong lúc đợi Lâm Bán Thanh.

Anh không biết rằng, Lý Mân Nhi, người mà anh đang nghĩ đến lúc này đang ở trong quán bar phía sau lưng anh, nhìn chằm chằm về hướng Tiêu Sách rời đi với đôi mắt đờ đẫn, vô hôn.

Kịch bản này không đúng rồi!
1645273810730.png

Lúc này, những người khác trong quán bar đều đã dừng động tác, không nói tiếng nào nhìn về phía cô ấy, đến thở cũng không dám thở to.

Khán giả duy nhất của vở kịch là Tiêu Sách thì đã đi rồi, bọn họ đương nhiên cũng không cần phải tiếp tục diễn nữa.

Hơn nữa, cho dù là thằng ngốc thì cũng có thể nhìn ra, tâm trạng của Lý Tuyết Nhi lúc này rất tệ, nếu giờ mà nói gì đụng chạm đến cô ấy thì đúng là đen đủi.


Lúc này cuối cùng ánh mắt Lý Mân Nhi cũng hoàn hồn, cô ấy liếc nhìn các diễn viên” xung quanh, hoát tay, có chút không vui nói: “Đều dừng lại hết cả đi!”

Lập tức tất cả mọi người đều ngoan ngoãn lui về phía góc, không dám lên tiếng.

Mà lúc này, người phụ nữ trung niên, Băng Hoa trong phòng ở tầng hai cũng đuổi kịp đến nơi, bà ta sợ hãi nhìn Lý Mân Nhi, cơ thể có chút run rẩy.

Lý Mân Nhi chỉ vào người đàn ông trung niên ngã trên mặt đất đang ôm cánh tay bị gãy lạnh lùng nói: “Đây chính là cao thủ mà bà sắp xếp sao? Đúng là cao đến tận mãi trời! Ngày cả một đòn của anh Tiêu Sách cũng không đỡ được, tôi thật sự rất muốn ném cả hai người xuống sông.”

Nghe vậy, khuôn mặt Băng Hoa lộ vẻ sợ hãi, bà ta nói: “Cô chủ, tôi làm việc không được thuận lợi.”


“Được rồi, đừng giải thích nữa, làm hỏng kế hoạch của tôi thì giải thích có tác dụng gì? Trước mắt không có sai sót gì, ít ra thì anh Tiêu Sách sẽ không nghĩ ngờ thân phận của tôi nữa, coi như công tội bù trừ.

“Cảm ơn cô chủ đã tha thứ.” Băng Hoa vội vàng cúi đầu nói.

Lý Mân Nhi vuốt ve cái cằm tròn trịa trắng nõn của mình, líu ríu nói: “Mặc dù không làm theo kịch bản nhưng ít nhất đã chứng minh, thực lực của anh Tiêu Sách rất mạnh, đây ngược lại là một chuyện tốt.”

Chỉ có điều, anh Tiêu Sách và người phụ nữ ngu ngốc Cao Cấn Băng ở bên nhau cuối cùng sẽ rất phiền phức. Thực lực có mạnh đến mấy cũng không thể tránh được cái gọi là nhỡ may, tôi vẫn nên nghĩ cách để anh Tiêu Sách rời khỏi người phụ nữ ngu ngốc đó mới được...”

Băng Hoa cúi đầu không dám cười.

“Ngoài ra, những diễn viên chính của màn kịch hôm nay và những người đã tiếp xúc với anh Tiêu Sách, tất cả đều sắp xếp rời khỏi thành phố Giang Lăng đi, đi trốn đi rồi nói sau, trong thời gian ngắn đừng có trở về! Bảo bọn họ giữ mồm giữ miệng, chuyện ngày hôm nay ai dám tiết lộ một câu tôi sẽ không tha cho người đó!”

“Vâng tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này” Băng Hoa vội vàng nói.

Lý Mân Nhi gật đầu: " Tìm người đi theo dõi anh Tiêu Sách, từ hôm nay tôi muốn viết động tĩnh của anh ấy mọi lúc, hi hi, bây giờ tên tôi là Hạ Mân, tôi có thể yên tâm đi quấn lấy anh ấy rồi.”

Cô ấy nói xong, Băng Hoa đó dự một lát không lập tức hành động.

“Sao thế? Có vấn đề gì sao?” Lý Mân Nhi thấy Băng Hoa vẫn đứng ở đó lập tức có chút không vui nói.

Băng Hoa vội vã trả lời: “Cô chủ, không có là cậu Tiêu Sách giờ vẫn chưa đi xa, người của phòng giám sát nói với tôi như vậy, giờ cậu ấy vẫn đang ở cửa quán bar đợi...”

Lý Mẫn Nhi nghe vậy, lập tức trở nên vui mừng, vội vàng nói: “Thật sao? Chắc chắn là anh Tiêu Sách đang đợi tôi!”

“Bảo mấy người này đừng đi vội, tiếp tục diễn kịch! Thấy tôi và anh Tiêu Sách đi xa rồi mới được! Ngoài ra bà tìm cho tôi hai cao thủ, lần này không thăm dò được thực lực thật sự của Tiêu Sách, lần tới từng làm tôi thất vọng!”

Nói xong, Lý Mân Nhi không quan tâm đến phản ứng của Bằng Hoa, nhanh chóng chạy ra khỏi quán bar.

Lúc này, ở bên ngoài quán bar, một chiếc xe rolls-roycle màu đen đang lao nhanh tới, phanh gấp dừng lại trước mặt Tiêu Sách.

Cửa kính ở hàng ghế sau hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh như băng nhưng lại vô cùng xinh đẹp của Lâm Bán Thanh.

“Mau lên xe!” Lâm Bản Thanh vội vã nói.

.

Tiêu Sách không hề do dự, mở cửa xe ngồi vào phía sau, quả nhiên anh thấy hai người vệ sĩ của cô ấy là Lòng Ngũ, Long Thất .

Anh còn chưa ngồi vững thì chiếc xe đã ầm một tiếng rồi phóng đi rất nhanh.

Lúc Lý Mân Nhi từ quán bar chạy ra, thấy cảnh Tiêu Sách ngồi vào trong xe Lâm Bán Thanh.

Khuôn mặt vui vẻ của Lý Mân Nhi lập tức trở nên bực bội vô cùng khó coi, suýt nữa tưởng rằng mình nhìn nhầm, giương mắt nhìn chiếc xe chở Tiêu Sách đi xa.
1645273819350.png

Lý Mân Nhi trút giận một lúc, rồi các khuôn mặt xinh đẹp u ám trở về quán bar.


Cô nhìn Băng Hoa lầm bầm: “Điều tra cho tôi! Tra xem vì sao anh Tiêu Sách lại có quan hệ Với Lâm Bán Thanh, một Cao Cấn Băng còn chưa đủ, lại liên quan đến cả Lâm Bán Thanh, tôi đúng là...”

Băng Hoa thấy lúc này Lý Mẫn Nhi u ám, tình thần bất ổn chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi, dè dặt mở miệng nói: “Cô chủ, nhà họ Lâm dạo gần đây dường như cũng không được yên ổn lắm...”

“Tôi đương nhiên biết nhà họ Lâm cũng không được yên ổn, còn cần bà phải nói sao? Bởi vì không yên ổn nên anh Tiêu Sách mới không thể dây dưa một chỗ với Lâm Bán Thanh! Nếu không dựa vào người phụ nữ ngu ngốc Lâm Bản Thanh đó mà có thể ủy hiếp tôi sao? Dựa vào cô ta mà có thể giành anh Tiêu Sách với tôi sao? Hừ!”


“...” Băng Hoa cúi đầu không dám nói gì.

Lúc này Lý Mân Nhi rất buồn bực, vốn dĩ việc Tiêu Sách là vệ sĩ của Cao Cấn Băng đã khiến cô ấy đau đầu rồi, chỉ muốn khiến Tiêu Sách rời xa Cao Cấn Băng, rời xa mắt bão của Cao Cẩn Băng.

Nhưng vấn đề này vẫn chưa giải quyết, cô lại đột nhiên phát hiện ra Tiêu Sách cũng có quan hệ với Lâm Bán Thanh!

“Anh Tiêu Sách, anh như thế này không phải là đã đi vào trong hai cái mắt bão rồi sao...” Lý Mân Nhi nói lí nhí, vẻ mặt vô cùng khó xử, lớn như thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy cảm thấy bất lực.

Cô ấy nhìn Băng Hoa, đột nhiên nheo mắt lại lạnh lùng nói: “Băng Hoa, bà nói xem, Cao Cấn Băng và Lâm Bán Thanh, hai người phụ nữ ngu ngốc này có phải là cố tình muốn đối đầu với tôi không? Bọn họ muốn kéo theo Tiêu Sách, bà nói xem, tôi có cần phải dứt khoát trừng trị bọn họ hay thôi.”

Băng Hoa nghe vậy thì giật mình, vội nói: "Cô chủ, không thể kích động! Nếu cô làm như vậy, ông chủ chắc chắn sẽ biết tin này, nếu như ông chủ biết cậu Tiêu Sách, thì cậu ấy càng...”

Băng Hoa nói xong thì Lý Mân Nhi lập tức bình tĩnh lại, sự u ám trong đôi mắt dần biến mất, thay vào đó sự buồn bực.

Cô ấy khoát tay nói: “Được rồi, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhớ kĩ, chuyện của anh Tiêu Sách tuyệt đối không được để người trong nhà biết, hừ! Đợi lúc gạo nấu thành cơm... Khu khụ, đợi chuyện được định đoạt, đến lúc đó người trong nhà có biết cũng không quản được tôi nữa, hi hi...”

Băng Hoa không nói gì, nhưng từ vẻ mặt có thể nhìn ra sự lo lắng của bà ta.

Nhưng Lý Mân Nhi không hề phát hiện ra, cô ấy nói: “Bà tìm người theo dõi tình hình nhà họ Lâm cho tôi, có việc gì thì liên hệ trực tiếp với tôi, tôi về trước đây.”

“Tôi phải suy nghĩ thật kỹ, nghĩ ra một cách hay để lần sau gặp anh Tiêu Sách có thể dựng nên một cuộc gặp gỡ bất ngờ thật hoàn hảo mới được.”

Cô ấy nói rồi đi ra bên ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nhưng lần sau gặp mặt nên dùng lý do nào đây, không thể dùng lý do sinh nhật, cũng không thể lại đi làm giả chứng minh thư..”

Còn ở bên kia, Tiêu Sách không nhịn được mà nhíu mày khi nhìn thấy Lâm Bán Thanh không còn lạnh lùng nữa mà cực kỳ nghiêm túc.

Anh mở miệng hỏi: “Bản Thanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Bán Thanh do dự một lát nói: “Ông tôi xảy ra chuyện rồi, bây giờ chúng ta phải nhanh chóng trở về nếu không cả nhà họ Lâm sẽ xảy ra vấn đề!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom