• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách (4 Viewers)

  • Chương 183-186

Nick lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Tiêu Sách.

Bởi vì khoảng cách và sắc trời, anh ta chỉ nhìn thấy một bóng người, chứ không nhìn thấy rõ mặt của Tiêu Sách, anh ta đột nhiên lạnh giọng hỏi: “Anh là ai?"

“Đại ca, anh ta tên Long Đại, là vệ sĩ của Lâm Bán Thanh, anh ta chính là người đã đánh gãy tay của Thiết Thành!”


Không đợi Tiêu Sách nói, Lâm Triệt ở phía xa đã nghe ra giọng của anh, nhanh chóng nói với Nick, trong mắt lộ ra sự lạnh lùng và hận thù.

Nick nghe thấy, đột nhiên mắt sáng lên, mở miệng nói: “Thì ra anh là Long Đại! Hay lắm, tôi tính toán cẩn thận, thế mà lại tính thiếu anh!”

Tiêu Sách ung dung mỉm cười: “Nếu đã biết là tôi, thế thì các người hãy ngoan ngoãn để ông cụ Lâm lại, tôi sẽ thả các người đi, thế nào?”

"Ha ha ha ha!"

Nghe thấy lời của Tiêu Sách, Nick đột nhiên bật cười.


“Thả chúng tôi đi? Đúng là quá ngạo mạn, anh tưởng anh có thể đánh thắng Thiết Thành là rất giỏi sao? Thiết Thành cũng chỉ là đàn em mà tôi đào tạo ra mà thôi. Nếu anh tiếp tục trốn trong bóng tối bắn lén, có lẽ còn có thể gây ra chút phiền phức cho chúng tôi, nếu anh đã bước ra, vậy thì chịu chết đi!”

Nói xong, trong rừng rậm đen tối đột nhiên truyền đến tiếng súng giảm thanh.

Không biết từ lúc nào, trong tay Nick đã xuất hiện một khẩu súng, họng súng chỉa về phía Tiêu Sách, một làn khói lờ mờ bốc lên từ chỗ họng súng.

Nick nở nụ cười, nhưng một giây sau nụ cười đó đã cứng lại.

Cảnh tượng Tiêu Sách ngã xuống mà anh ta tưởng tượng không hề xảy ra, trong khoảnh khắc viên đạn bắn ra, Tiêu Sách đã nhanh nhẹn tránh đi, không hề bị tổn thương gì.

“Sao có thể..” Mặt Nick loé lên tia hốt hoảng.

Anh ta rất chắc chắn động tác bắn súng của mình rất kín đáo, mượn sắc trời tối, Tiêu Sách không thể nào phát hiện ra sự tấn công đột ngột của anh ta.

Mà tốc độ đạn bay nhanh hơn tốc độ âm thanh nhiều, sau khi Tiêu Sách nghe thấy tiếng rồi mới tránh thì chắc chắn không thể nào tránh được, vì anh đã trúng đạn từ lâu rồi.

Vậy Tiêu Sách tránh đi bằng cách nào?

Mặt Nick tỏ vẻ không tin, đột nhiên giơ tay nhắm về phía Tiêu Sách, bắn thêm mấy phát đùng đùng.

Lần này, Tiêu Sách đã có sự chuẩn bị nên lại càng không bị bắn trúng. Nick chỉ nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Sách chớp một cái rồi hoàn toàn biến mất, không biết đã trốn ở phía sau gốc cây nào.

Lúc đó, trong lòng Nick đột nhiên dâng lên sự bất an mãnh liệt.

Sự bất an đó thôi thúc anh ta mau chóng tìm nơi ẩn náu, nên anh ta nhanh chóng nhào qua một bên nhanh như cắt, nhưng rốt cuộc thì động tác của anh vẫn chậm hơn một chút.

Anh ta cảm thấy cánh tay phải đặt truyền đến sự đau đớn, một cây đinh sắt đã lướt qua da thịt anh ta.

Nếu không phải anh ta nhanh chóng ẩn náu, có lẽ cây đinh sắt này đã đâm xuyên vào tim anh ta rồi, chứ không chỉ là khiến tay anh ta bị thương nhẹ.

“Quả nhiên là cao thủ, phản ứng rất nhanh.”

Tiêu Sách trốn sau thân cây, cười nhạt thì thầm, nhưng không biết rằng lúc này, trong mắt Nick, phản ứng của anh lại nhanh đến khiến người khác tuyệt vọng.

Trên thực tế, Tiêu Sách không phải là nghe thấy tiếng súng rồi mới tránh né, mà là vào giây phút anh nhìn thấy cánh tay Nick rung rung, anh đã trốn đi rồi.

Từ đầu, Tiêu Sách đã biết trên người bọn họ có thể sẽ có súng, nên vẫn luôn đề phòng.

Thậm chí lúc anh lộ ra trước tầm mắt của Nick, thì cũng tránh khỏi tầm mắt của đám người Lâm Triệt, như vậy sẽ tránh bị đám người Lâm Triệt bắn lén.

Dù sao, Tiêu Sách là cao thủ ở phương diện này, đương nhiên là sẽ không thất thủ.

Thấy Nick đã lấy súng ra bắn, Tiêu Sách cũng không nương tay nữa. Những người này ra tay tàn độc, nếu có thể giết anh thì chắc chắn sẽ không cho anh một con đường sống để trở về, nương tay với bọn họ chính là không chịu trách nhiệm với bản thân mình.

Ánh mắt của Tiêu Sách lạnh lùng, trong hoàn cảnh mờ tối, cơ thể của anh lại nhúc nhích lần nữa, bất ngờ ném định sắt trong tay ra.

Anh không lựa chọn tấn công Nick, bởi vì anh hiểu rõ, với bản lĩnh của Nick, trong tình huống anh ta đã chuẩn bị đầy đủ, muốn tấn công anh ta là chuyện rất khó.

Vì vậy, đám người Thẩm Điền, Lâm Triệt xui xẻo rồi.

Trong đêm tối, những cây đinh sắt được Tiêu Sách ném ra còn khủng khiếp, còn khó tránh né hơn đạn.
Gần như chỉ trong chớp mắt, bốn tên đàn em cuối cùng của Thẩm Điền cùng lúc bị ném trúng, kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, mất đi sức chiến đấu.

Còn đám người Lâm Triệt, Thẩm Điện thì phản ứng rất nhanh. Thẩm Điền bỗng chốc nâng một đàn em lên, để người đó chặn ở trước mặt mình, dùng cơ thể của đàn em làm lá chắn cho mình.


Còn Lâm Triệt thì càng thông minh hơn, cậu ta biết mục đích của Tiêu Sách là cứu ông cụ Lâm, nên trong chốc lát đã chạy đến sau lưng thanh niên Âm Cửu, dùng ông cụ Lâm trên lưng thanh niên Âm Cửu làm lá chắn của mình.

Mà thực lực của chàng trai Âm Cửu và Thiết Thành không hề tầm thường, cũng trong chốc lát đã tìm thấy nơi để che chắn cho mình.

Đồng thời, chàng trai Âm Cửu lớn tiếng hét về phía Tiêu Sách: “Dừng tay! Nếu anh còn dám ra tay, đừng trách tôi bóp gãy cổ ông già này!”

Tiêu Sách cười lạnh một tiếng, thấy không có cơ hội, đột nhiên dừng tay lại.


Thấy Tiêu Sách không tấn công nữa, chàng trai Âm Cửu lạnh lùng nói: “Nếu không muốn ông già này chết ngay tại đây thì mau cút đi cho tôi! Nếu không, đừng trách tôi ra tay độc ác!”

Tiêu Sách không động đậy, cười nhạt nói: “Anh tự xem mình là đồ ngốc, hay nghĩ tôi là đồ ngốc? Nếu các người dám giết ông cụ Lâm thì cần gì phải tìm cách đưa ông cụ Lâm ra nước ngoài phiền phức như vậy? Có giỏi thì anh cứ giết ông ấy đi, không thì hãy ngoan ngoãn chờ đợi, một lát tôi sẽ xử lý anh.”

Tiêu Sách nói xong, sắc mặt của chàng Âm Cửu đột nhiên đen đi, hiển nhiên là bị Tiêu Sách nói trúng tim đen rồi.

Đúng là bọn họ muốn ông cụ Lâm chết, nhưng không phải chết ở chỗ này, cũng không phải chết trong tay bọn họ, bởi vì bọn họ không thể chịu nổi hậu quả, cũng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của bố nuôi Lâm Kiệt.

Anh ta đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Nick đã quay lại, đợi anh ta đưa ra quyết định.

Nick cũng sợ đinh sắt trong tay Tiêu Sách, trốn ở sau một thân cây, sắc mặt mau chóng thay đổi, suy nghĩ cách, có vẻ hơi gấp gáp.

Tiêu Sách dường như cũng biết đối phương đang gấp gáp, nên anh không hề gấp chút nào.

Anh ung dung mở miệng nói với đám người Nick: “Nếu các người đã không dám ra tay, vậy chúng ta cứ kéo dài đi. Tôi nghĩ cảnh sát rất nhanh sẽ đến thôi, đến lúc đó, các người sẽ trở thành nhóm bắt cóc. Ở nước Hoa, tội danh này đủ để các người ngồi tù vài năm rồi.”

Tiêu Sách nói xong, sắc mặt của đám người Nick càng khó coi hơn.

Tất cả mọi người đều nhìn Nick, đợi anh ta đưa ra quyết định.

Nick nghĩ nghĩ, mau chóng nói: “Các người đưa ông già này đi, dùng ông ta để che chở cho các người, tôi sẽ giữ chân anh ta, ở đây chỉ có tôi có thể đối phó với anh ta! Chúng ta không dám giết ông già này, anh ta cũng không muốn làm ông ta bị thương, các người cẩn thận một chút, có lẽ sẽ không sao đâu, rời khỏi nước Hoa trước rồi nói!”.

“Vậy còn đại ca anh thì sao?” Lâm Triệt mở miệng nói.

“Không cần quan tâm đến tôi, kế hoạch của bố nuôi quan trọng hơn! Hơn nữa, cho dù tôi không bắt được anh ta, thì anh cũng đừng hòng bắt được tôi! Tôi sẽ liên lạc với mọi người sau.”

Nick nói xong, đám người Lâm Triệt cùng gật gật đầu.

“Đi!”

Nick lạnh lùng hét một tiếng, rồi đột nhiên xông ra khỏi chỗ trốn, lao về phía Tiêu Sách như một con rắn.

Còn Lâm Triệt, chàng trai Âm Cửu, Thẩm Điền và bốn người Thiết Thành, dùng ông cụ Lâm và đàn em bị thương của Thẩm Điền làm vật chắn, mau chóng đi lên sườn núi.
1645506351737.png
1645506357584.png

Hai tay của anh ta đánh về phía Tiêu Sánh, khí thế còn mạnh hơn Thiết Thành, nếu người bình thường bị anh ta đánh trúng, có lẽ sẽ chết ngay tại chỗ.

Nhưng Tiêu Sách không chỉ không tránh né, mà còn giáng một bạt tay qua.

“Tự tìm chết mà!”


Nick thấy vậy, đột nhiên trong mắt lộ ra sự vui mừng, giống như đã nắm chắc phần thắng vậy.

Âm!

Trong phút chốc, đòn tấn công của hai người va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang vô cùng lớn, giống như hai bánh xe hơi cực to va chạm vào nhau vậy.

Một giây sau, cơ thể Tiêu Sách dao động một cái, Nick bay ngược ra ngoài, một ngụm máu phun ra từ miệng anh ta.


Tiêu Sách cười lạnh một tiếng, rồi đuổi lên trước.

Miệng anh nở nụ cười lạnh, nói: “Chỉ có chút bản lĩnh này mà cũng dám đến địa bàn nước Hoa diễu võ dương oai à? Trở về nói với bố nuôi Lâm Kiệt của anh, bảo ông ta ngoan ngoãn ở nước ngoài đi!”

Nói xong, Tiêu Sách đã xông đến trước mặt Nick.

Lúc này, Nick còn chưa đứng vững người, thì đã thấy nắm đấm của Tiêu sách đang dần phóng đại trước mắt mình, sau đó đập mạnh lên đầu anh ta.

Âm!

Nick cảm thấy mình như bị một chiếc xe chở hàng tông phải, không nên nổi tiếng nào đã ngất đi.

Tiêu Sách mặc kệ anh ta, mau chóng đuổi theo đám người Lâm Triệt. Tên Nick này đúng là một cao thủ hiếm thấy, thậm chí còn mạnh hơn Thiết Thành, nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu.

Nếu là bình thường, Tiêu Sách cũng phải mất chút thời gian mới có thể giải quyết anh ta.

Nhưng lúc này, sự lựa chọn kiêu căng của anh ta đã cứng chọi cứng với Tiêu Sách, đó là tự tìm cái chết.

Mặc dù cơ thể của Tiêu Sách trông có vẻ không vạm vỡ lắm, nhưng nếu so về sức mạnh, từ trước đến giờ Tiêu Sách chưa từng sợ ai, cho dù có là người mạnh hơn Nick, anh cũng có thể xử lý.

Tốc độ Tiêu Sách tấn công Nick quá nhanh, mà đám người Lâm Triệt lúc này vẫn chưa kịp chạy đi quá xa.

Khi Tiêu Sách đuổi kịp bọn họ, rồi thấy Nick hồi lâu vẫn chưa thấy đâu, đám người Lâm Triệt, Thẩm Điền đều đột nhiên thay đổi sắc mặt, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Tiêu Sách ung dung cười một tiếng, nói: “Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng, bỏ ông cụ Lâm xuống, tôi sẽ thả các người đi! Nếu không, thì tất cả đều sẽ phải ở lại đây!”

Anh nói xong, đám người Lâm Triệt đều nhanh chóng thay đổi sắc mặt, dường như đang suy nghĩ.

Trên thực tế, Tiêu Sách cũng không muốn thả bọn họ đi như vậy, nhưng lại sợ bọn họ chó cùng rút giậu, thật sự sẽ bỏ mặc tất cả mà làm tổn thương đến ông cụ Lâm.

Hơn nữa, Tiêu Sách chỉ đồng ý với Lâm Bán Thanh là cứu ông cụ Lâm mà thôi, còn những người khác, anh cũng chẳng muốn dùng quá nhiều sức lên người họ.

“Anh thật sự sẽ để chúng tôi đi?” Lâm Triệt suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng hơi nghi ngờ mở miệng hỏi.

Tiêu Sách cười nhạt nói: “Đương nhiên, Long Đại tôi nói lời sẽ giữ lời.”

“Được! Lần này chúng tôi thua rồi, chúng tôi đi!”

Lâm Triệt nói xong, nhẹ nhàng bỏ ông cụ Lâm xuống, sau đó vừa cảnh giác Tiêu Sách, vừa lùi từng bước ra sau.

Ánh sáng mặt trời mọc lúc sáng sớm chiếu rọi cả khe núi nhà họ Lâm, cả người Tiêu Sách mệt mỏi, ngồi xe rời khỏi nhà họ Lâm.

Người lái xe chở anh là con trai lớn của Lâm Hạo Bằng, Lâm Hải Phong, người đại diện cho đời thứ ba của nhà họ Lâm.

Lâm Hải Phong thỉnh thoảng quan sát Tiêu Sách từ kính chiếu hậu, trong mắt có sự kinh ngạc.

Là một trong những người tham gia vào sự thay đổi ngoạn mục của nhà họ Lâm vào tối hôm qua, Lâm Hải Phong rất rõ tối qua Tiêu Sách đóng vai trò gì, có thể nói là do một tay Tiêu Sách đã cứu nhà họ Lâm.
Đối với việc này, Lâm Hải Phong thật sự kính nể và cảm kích Tiêu Sách.

Mặc dù trong mắt anh ta, Tiêu Sách chỉ là một vệ sĩ của em họ Lâm Bán Thanh, nhưng anh ta không dám thất lễ, tình nguyện làm tài xế đưa Tiêu Sách rời khỏi nhà họ Lâm.

Anh ta mấy lần muốn mở miệng nói chuyện với Tiêu Sách, nhưng Tiêu Sách vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta cũng không tìm được cơ hội mở miệng.


Vì vậy bầu không khí trong xe yên tĩnh đến lạ thường.

Tiêu Sách biết Lâm Hải Phong đang quan sát mình, nhưng anh không hề có ý định nói chuyện, bởi vì bây giờ anh đã quá mệt mỏi, sự mệt mỏi về tinh thần!

Sau khi cứu được ông cụ Lâm, Tiêu Sách đã thực hiện lời hứa của mình, không ra tay với đám người Lâm Triệt, Thiết Thành, Thẩm Điền nữa.

Thậm chí khi Lâm Triệt muốn đưa Nick đã ngất xỉu đi cùng, Tiêu Sách cũng không ngăn cản, để cho bọn họ rời đi, sau đó một mình đưa ông cụ Lâm về nhà họ Lâm.

Sở dĩ Tiêu Sách làm như vậy, không phải là vì anh mềm lòng hay sợ hãi, mà là anh có suy nghĩ của riêng mình.


Thứ nhất, là vì sự an toàn của ông cụ Lâm, anh sợ đám người Lâm Triệt sẽ chó cùng rút giậu.

Thứ hai, là vì anh không muốn dính líu sâu hơn đến vòng xoáy của nhà họ

Lâm.

Nick, thanh niên Âm Cửu và Lâm Triệt, bọn họ đều là con nuôi của Lâm Kiệt.

Với khả năng của Tiêu Sách, đương nhiên là có thể giữ bọn họ ở lại. Nhưng nếu giữ bọn họ ở lại, Tiêu Sách có thể tưởng tượng được sự tức giận của Lâm Kiệt.

Ông ấy chắc chắn sẽ không màng tất cả mà phái người về nước cứu ba đứa con nuôi của mình.

Đặc biệt là Nick, mặc dù Tiêu Sách đã đánh bại anh ta, đánh anh ta đến ngất xỉu, nhưng anh phải thừa nhận rằng Nick rất mạnh, là người mạnh nhất mà anh gặp sau khi giải ngũ.

Muốn bồi dưỡng ra một cao thủ như vậy, cần phải tốn rất nhiều công sức và tiền tài.

Vì vậy, Nick chắc chắn là một trong những cánh tay đắc lực của Lâm Kiệt, là người có vai trò quan trọng đối với thế lực của Lâm Kiệt. Nếu anh ta bị giữ lại, Lâm Kiệt chắc chắn sẽ đến cứu anh ta.

Mà đến lúc đó, thế lực của Lâm Kiệt sẽ ồ ạt xâm nhập vào nước Hoa. Bởi vì ông cụ Lâm vẫn còn khoẻ mạnh, Lâm Kiệt sẽ không động vào nhà họ Lâm, mà ông ấy chắc chắn sẽ ưu tiên lựa chọn trả thù Tiêu Sách.

Mặc dù Tiêu Sách đã dịch dung, che giấu được thân phận, nhưng cũng không thể hoàn toàn đảm bảo an toàn được.

Với thế lực của Lâm Kiệt, nếu ông ấy thật sự đi điều tra, chưa chắc không thể tra ra thân phận thật của Tiêu Sách, đến lúc đó anh sẽ lại bị kéo vào đống phiền phức này.

Tiêu Sách không phải sợ Lâm Kiệt, chỉ là không muốn dính vào phiền phức.

Nếu không phải Lâm Bán Thanh nhờ anh, lại hứa với nhà họ Lâm là sau này sẽ giúp họ một lần, anh cũng không muốn lội vào vũng nước bùn này.

Quan trọng nhất là, giữ Nick và đám người Lâm Triệt ở lại không hề có lợi gì đổi với anh.

Anh chỉ đồng ý với Lâm Bán Thanh là cứu ông cụ Lâm mà thôi.

Vì vậy, so với việc bị Lâm Kiệt ghi thù, thậm chí là phải đối mặt với sự trả thù của ông ấy, không bằng Tiêu Sách thả đám người Nick đi.

Như vậy, mặc dù kế hoạch của Lâm Kiệt thất bại, nhưng ít nhất không tổn thất quá nhiều, cũng sẽ không vội ồ ạt tiến vào nước Hoa để trả thù anh.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của một mình Tiêu Sách.

Anh không biết rõ Lâm Kiệt là một người thế nào, có phải là người ngang ngược, cho dù anh đã tha cho đám người Nick và Lâm Triệt thì cũng vẫn báo thù anh hay không.

Nhưng Tiêu Sách không quan tâm những chuyện đó, nếu thật sự có ngày đó, anh cũng sẽ không nương tay nữa.

Tiêu Sách hiểu rõ, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân.

Anh đã nể mặt Lâm Kiệt lắm rồi, nếu ông ấy vẫn không biết điều, vậy thì đừng trách anh không khách sáo.

Tối hôm qua, sau khi Tiêu Sách đưa ông cụ Lâm về nhà họ Lâm, thì lập tức bắt đầu chữa trị bệnh của ông cụ Lâm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom