• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách (1 Viewer)

  • Chương 187-190

Bởi vì sức khỏe của ông cụ quá suy yếu, Tiêu Sách chữa trị vô cùng cẩn thận, nếu chia thành mấy lần chữa trị thì sẽ ít rủi ro hơn.

Nhưng xảy ra chuyện như vậy, ông cụ Lâm không thể không tỉnh lại.

Vì vậy, Tiêu Sách tốn gấp mấy lần công sức để chữa trị cho ông cụ Lâm, cuối cùng trước khi trời sáng mới khiến ông cụ đang hôn mê mở mắt ra.


Còn Tiêu Sách thì mệt đến loạng choạng, tinh thần vô cùng yếu ớt.

Nhưng anh biết, ông cụ Lâm tỉnh lại, sau khi biết những chuyện đã xảy ra

nhà họ Lâm, chắc chắn sẽ bắt đầu chấn chỉnh lại nhà họ Lâm, và nhà họ Lâm sẽ vì vậy mà xảy ra thay đổi lớn.

Tiêu Sách không muốn tiếp tục bị cuốn vào chuyện của nhà họ Lâm nữa, nên mặc cho Lâm Bán Thanh và Lâm Hạo Bằng giữ lại, anh vẫn lựa chọn rời khỏi nhà họ Lâm.


Lúc này, Lâm Hải Phong đang lái xe, chở Tiêu Sách đến lối ra phía bắc của nhà họ Lâm.

Thông qua cửa sổ xe, Tiêu Sách có thể nhìn ra trên đường vẫn còn rất nhiều

vết máu đã khô.

Tối hôm qua, ở tại nơi này, Lâm Khôn đã dẫn người đến diễn kịch cùng Lâm Hạo Bằng, kéo dài thời gian.

Lâm Khốn tưởng rằng mình đã giữ chân được phần lớn người của nhà họ Lâm, Nick và đám người Lâm Triệt sẽ không bị ai cản trở, thuận lợi đưa ông cụ Lâm rời khỏi đây từ đường núi.

Chỉ cần ông cụ Lâm rời khỏi nước Hoa, thì nhà họ Lâm sẽ tiêu đời, ông ta sẽ là chủ nhân tiếp theo của nhà họ Lâm.

Ông ta cảm thấy rất hài lòng với kế hoạch giương đông kích tây của mình, ban đầu tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của ông ta.

Nhưng ông ta không ngờ rằng, Nick và Lâm Triệt vốn dĩ không thể đưa ông cụ Lâm đi. Phần lớn người của nhà họ Lâm đúng là đã bị ông ta giữ chân, nhưng Tiêu Sách đã phá hoại tất cả kế hoạch của ông ta.

Khi Lâm Khôn biết hành động của Nick đã thất bại, cả người ông ta đều ngây ra.

Ông ta hiểu rõ, đối với nhà họ Lâm, hành động lần này của ông ta chẳng khác nào kẻ phản bội.

Một khi thất bại, ông ta sẽ bị nhà họ Lâm sỉ vả, đừng nói là chủ nhân mới của nhà họ Lâm, đến giữ lại mạng sống cũng là mong ước xa vời.

Vì vậy, Lâm Khôn vốn dĩ vẫn luôn kéo dài thời gian, đột nhiên đỏ mắt dẫn theo người xông lên, muốn thoát khỏi sự cản trở của Lâm Hạo Bằng mà chạy ra khỏi nhà họ Lâm.

Cuối cùng, hai bên xảy ra cuộc hỗn chiến, rất nhiều người bị thương, chảy máu, thậm chí là chết chóc.

Đến vệ sĩ của Lâm Bán Thanh, Long Ngũ cũng vì bảo vệ cô mà bị thương nhẹ. Cho đến khi người bên phía cảnh sát chạy đến, thì tất cả mới ngừng lại

Phần lớn người cùng Lâm Khôn phản bội nhà họ Lâm đều đã bị bắt, nhưng không biết từ lúc mà Lâm Khôn đã lén trốn đi mất, không thấy tung tích.

Chuyện này khiến Lâm Hạo Bằng rất tức giận, nhưng lại không thể làm gì.

Mặc dù ông cụ Lâm đã được Tiêu Sách cứu về, nhưng cho dù là Nick, thanh niên Âm Cửu, hay Lâm Triệt, thậm chí là Lâm Khôn, Thẩm Điền, không bắt lại được một ai cả.

Lâm Hạo Bằng hiểu rõ, không bao lâu sau, những người này chắc chắn sẽ quay lại.

Mà lần sau, bọn họ còn có thể may mắn chống đỡ được, có thể giải trừ nguy cơ như lần này không, chuyện này rất khó nói.

Nhưng lúc này, những việc này đã không còn liên quan gì đến Tiêu Sách nữa.

Lâm Hải Phong lái xe, rất nhanh đã đưa anh về đến nội thành thành phố Giang Lăng, dừng lại trên một con đường phồn hoa.

1645506636256.png

Theo như năng lực sản xuất của xưởng sản xuất hộ, cùng lắm là hơn một tháng là có thể sản xuất xong năm mươi vạn đôi dép lê.

Sau khi nghe xong Cổ Minh báo cáo, Tiêu Sách động viên cậu vài câu, bảo cậu trông chừng chất lượng sản xuất, trên mặt nở nụ cười mỉm, cũng xem như là một tin tốt.

Từ khi Cao Cấn Băng cho Tiêu Sách nghỉ phép, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, anh đã gặp không ít chuyện phiền lòng.


Đầu tiên là người anh em tốt nhất của anh, Phương Bác bị sát thủ Hắc Bảng nhắm trúng, sau đó là buổi tiệc sinh nhật vô vị của Mẫn Nhi, sau đó nữa là một đêm máu tanh của nhà họ Lâm.

Trong hai ngày này, Tiêu Sách chưa từng rảnh rỗi một giây nào, chưa từng ngủ một giấc ngon.

Bây giờ, tin tốt của Cố Minh cuối cùng cũng khiến tâm trạng của Tiêu Sách tốt lên không ít.

Bây giờ, Tiêu Sách chỉ muốn sau này không còn phiền phức gì nữa, anh chỉ muốn chờ đợi lô hàng đó đem lại món tiền đầu tiên cho anh.


Anh cảm thấy, nhất định phải tăng nhanh tốc độ phát triển một chút. Chuyện xảy ra ở nhà họ Lâm cũng khiến Tiêu Sách hiểu ra rằng, chỉ có tiền không thì không đủ, bản lĩnh và thế lực cũng rất quan trọng!

Nếu không, anh chỉ là một con dê béo chờ bị làm thịt mà thôi.

Nhà họ Lâm đủ giàu có rồi chứ? Nhưng nếu không nhờ có anh, nhà họ Lâm đã đổi chủ rồi, có kiếm thêm nhiều tiền hơn thì cũng chỉ là làm công cho người ta mà thôi.

Nhưng làm thế nào để phát triển thể lực của mình, Tiêu Sách vẫn chưa nghĩ ra.

Ở nơi như nước Hoa, có những con đường không thể đi, Tiêu Sách lại là quân nhân giải ngũ, rất nhiều nơi đen tối anh không muốn đụng vào.

Anh chỉ có thể im lặng chờ đợi cơ hội.

Nghĩ nghĩ, Tiêu Sách quyết định chuẩn bị dược liệu cho Thiên Diệp.

Bất cứ lúc nào Cao Cấn Băng cũng có thể gọi anh về, mà chuyện anh đồng ý giúp Thiên Diệp cai nghiện vẫn chưa làm được. Dù sao anh cũng đã nhận của Thiên Diệp năm mươi vạn, giá cả chênh lệch nhiều như vậy, anh không thể không làm.

Vì vậy, mặc dù tinh thần Tiêu Sách hơi mệt mỏi, nhưng anh vẫn cố gắng tỉnh táo, đi khắp các tiệm thuốc lớn ở thành phố Giang Lăng, cuối cùng cũng mua đủ tất cả các vị thuốc cần để cai nghiện.

Mười vị thuốc, tổng cộng chỉ tốn bốn vạn hơn.

Những vị thuốc này đều không đắt, nhưng số lượng lại không nhiều. Vì vậy, để mua đủ những vị thuốc này, Tiêu Sách cũng tốn không ít thời gian, đợi anh mua xong thì trời cũng sắp tối rồi.

Lúc này, điện thoại của Tiêu Sách đột nhiên vang lên.

Khi nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, Tiêu Sách không kìm được mà ngây ra, sau đó đáy lòng trào lên chút vui mừng.

Ôn Liễu.

Đối với Ôn Liễu, Tiêu Sách luôn có chút cảm tình, đặc biệt là sau khi hai người ở cùng nhau lần trước, giữa hai người lại càng có chút mờ ám.

Mặc dù Ôn Liễu không phải là cô gái đẹp nhất mà Tiêu Sách quen biết, cô không đẹp như dì Tô, như Cao Cấn Băng, như Lâm Bán Thanh, nhưng cô cũng không tệ.

Nhưng cảm giác mà cô cho Tiêu Sách lại rất chân thực.

Hơn nữa, cô là cô gái duy nhất khiến anh cảm thấy yếu đuối trong số những cô gái mà anh quen biết, khiến Tiêu Sách nảy sinh sự thương tiếc, rất muốn bảo vệ cho cô gái này thật tốt.

Những người khác dù là Cao Cấn Thanh hay Lâm Bán Thanh, thậm chí là Trầm Y, Mân Nhi, không phải mạnh mẽ thì lại lạnh lùng, hoàn toàn không hề có cảm giác như những cô gái thời cổ đại trong lòng Tiêu Sách.

Vì vậy, khi Ôn Liễu gọi cho anh, hẹn anh tối nay cùng đi dạo bờ biển, Tiêu Sách đồng ý không chút do dự, trong lòng âm thầm nổi lên chút lửa.

Tiêu Sách kết luận cảm giác rạo rực trong lòng là phản ứng sinh lý tự nhiên, chứ không phải là cảm giác thích Ôn Liễu.

Suy cho cùng, trong lòng Tiêu Sách vẫn có một hình bóng không ai có thể thay thế, không ai có thể sánh bằng, đó chính là dì Hàn.

Kể từ lúc dì Hàn rời đi, chưa được nửa tháng mà Tiêu Sách đã ngỡ như trôi qua rất lâu.
Mỗi lần nhớ đến dì Hàn, Tiêu Sách đều thấy bí bách, anh luôn cảm thấy nếu không thể phát triển nhanh hơn và tiến lên phía trước, có lẽ anh sẽ không thể gặp lại dì Hàn được nữa.

Tiêu Sách lắc đầu, tạm thời kìm nén suy nghĩ này lại, sau đó bắt xe đến trường của Ôn Liễu.

Lần trước Tiêu Sách đến đây ăn cơm và đi xem phim với Ôn Liễu, gặp phải Trần Vệ theo đuổi Ôn Liễu, anh ta còn viện cớ say rượu để gây sự...


Nhưng lúc bọn họ quyết định đến bờ biển chơi, Tiêu Sách cũng cảm thấy có lẽ buổi tối sẽ nảy sinh chuyện gì đó, thế nhưng anh lại bị Cao Cấn Băng gọi

về.

Vì vậy, Tiêu Sách buồn bực tận mấy ngày liền.

Nhưng bây giờ, cuối cùng anh cũng đợi được cơ hội, hơn nữa Ôn Liễu còn chủ động hẹn anh.

Tuy Tiêu Sách chưa có kinh nghiệm yêu đương, nhưng cũng không có nghĩa anh là tên ngốc, Ôn Liễu có ý mập mờ với anh, Tiêu Sách cũng có thể cảm nhận được.


Chẳng hạn như Ôn Liễu sẽ kiếm cớ trong lúc qua đường các kiểu, bỗng nhiên chủ động nắm tay Tiêu Sách, sau đó chỉ cần Tiêu Sách không vung ra, cô sẽ đỏ mặt rồi buông tay...

Nhưng Tiêu Sách cũng không hề phản đối hành động như thế của Ôn Liễu.

Thậm chí anh còn thấy mừng thầm.

Nhiều người nói, tình yêu đẹp nhất chính là lúc có cảm tình với nhau nhưng không hề nói ra, Tiêu Sách cảm thấy anh và Ôn Liễu đang ở trong tình huống này.

Tuy rằng nghĩ như vậy sẽ khiến Tiêu Sách cảm thấy có lỗi với dì Hàn.

Nhưng điều kỳ lạ là khi Tiêu Sách sống chung với Ôn Liễu, anh ít khi nhớ đến dì Hàn, cho nên khi đó anh cũng không thấy tội lỗi.

Và lần này vẫn như vậy.

Lúc Tiêu Sách xuống xe, nhìn thấy Ôn Liễu đã trang điểm kỹ càng đứng đợi anh, trong lòng anh bỗng nhiên dấy lên cảm giác vui vẻ.

Nhìn Ôn Liễu ngày hôm nay, Tiêu Sách không khỏi kinh ngạc.

Cô mặc áo màu xanh phối với chiếc quần đùi jean, vừa trẻ trung vừa thời thượng, mái tóc dài tự nhiên, gương mặt trang điểm tinh tế, nụ cười ngọt ngào, nhưng bẩm sinh lại có cảm giác xinh tươi mơn mởn, vóc dáng cao ráo đẫy đà, đôi chân dài trắng mịn, chỗ nào cũng khiến người ta rung động.

Nhất là sau khi nhìn thấy Tiêu Sách, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của cô lại càng ngọt ngào hơn, khiến cho Tiêu Sách cảm thấy bản thấy như sắp tan chảy ra.

"Anh Tiêu Sách..."

Hai tay cầm chiếc túi nhỏ màu đỏ, dáng vẻ dịu dàng bước đến trước mặt Tiêu Sách, cô ngọt ngào gọi anh, đôi mắt giống như đang tỏa sáng.

Nói thật, Tiêu Sách đã bị thu hút bởi Ôn Liễu như thế rồi.

Tiêu Sách quan sát Ôn Liễu thật lâu, sau cùng mới nói: "Ôn Liễu, hôm nay cô đẹp lắm."

"Hả... có sao? Cảm, cảm ơn anh Tiêu Sách quá khen." Ôn Liễu nghe xong chợt đỏ mặt, đôi mắt lại hợp thành vòng cung, cả người đều tỏa ra hương vị ngọt ngào.

Tiêu Sách bật cười khanh khách nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn trước, nếu không thì mọi người xung quanh sẽ giết chết tôi bằng ánh mắt đó."

Ôn Liễu nghe xong, cô không khỏi lén nhìn sang hai bên, quả nhiên thấy rất nhiều người đang nhìn Tiêu Sách bằng ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ, bỗng chốc gương mặt xinh đẹp của cô lại đỏ lên.

Hai tay cô ôm chiếc túi đằng trước, ngoan ngoãn theo sau Tiêu Sách.

"Đúng rồi, mấy hôm nay cô vẫn ổn chứ? Tên Trần Vệ đó còn bám lấy cô nữa không? Sao hôm nay cô lại đột nhiên hẹn tôi đến bờ biển vậy?"

Thấy Ôn Liễu không nói gì, Tiêu Sách mở miệng hỏi.

Ôn Liễu nghe xong vội nói: "Mấy hôm trước em bạn chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, không có thời gian đến lớp taekwondo, cho nên cũng không gặp Trần Vệ. Còn chuyện hẹn anh Tiêu Sách... bởi vì học tập mệt mỏi nên muốn đến bờ biển thư giãn một chút, lần trước không đi được, vì vậy bây giờ lại muốn hẹn anh Tiêu Sách lần nữa."7

1645506655909.png

Ôn Liễu giống như một chú bươm bướm biết nhảy múa.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tâm trạng của Tiêu Sách cũng trở nên vô cùng vui vệ.

Không giống lúc ở cùng với những người có thân thế hiển hách như Cao Cấn Băng và Lâm Bán Thanh, Ôn Liễu là một cô gái đơn thuần rất bình thường, cô chân thật hơn và cũng ngây thơ hơn.


Nhìn thấy cô, Tiêu Sách giống như nhìn thấy thế giới bản thân mãi mãi không thể chạm đến được.

Đó là thế giới không có tranh chấp, thế giới hạnh phúc của những con người bình thường, có lẽ Tiêu Sách cũng từng tưởng tượng, bản thân mình sống trong thế giới như vậy sẽ rất dễ thỏa mãn và cũng dễ hài lòng.

Vì thế, anh mới có cảm tình với Ôn Liễu.

"Anh Tiêu Sách, cùng đến đây đi, hahahaha..."

Tiêu Sách đang suy nghĩ, Ôn Liễu bỗng nhiên vượt đường xa chay đến đây, một tay xách giày, một tay nắm lấy tay Tiêu Sách, vừa cười vừa chạy tung tăng trên bãi biển.

Sau đó, cô không buông tay Tiêu Sách nữa.


Cho dù là trong bóng đêm mờ tối, Tiêu Sách cũng có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đang ửng đỏ và đôi mắt sáng long lanh của cô.

Tiêu Sách mỉm cười, cũng không vùng ra khỏi tay Ôn Liễu, anh cùng cô chạy nhảy trên bãi biển, lắng nghe tiếng cười ngây thơ hồn nhiên của cô.

Mười phút sau, Ôn Liễu cuối cùng cũng chạy mệt rồi.

Cô ngoảnh đầu nhìn Tiêu Sách, bỗng nhiên nói: "Anh Tiêu Sách, em vẫn luôn muốn đến bờ biển chơi, nhưng không có cơ hội, hôm nay cảm ơn anh đã đáp ứng nguyện vọng của em..."

"Nếu cô thích nơi này, lần sau tôi sẽ đến cùng cô." Tiêu Sách thản nhiên cười đáp.

Ôn Liễu gật đầu, bỗng cô hít thật sâu nói: "Anh Tiêu Sách, cảm ơn anh, từ khi gặp anh, em nhận ra cuộc đời em đã trở nên tươi sáng hơn..."

Tiêu Sách nghe xong chợt ngẩn ra, sau đó trong lòng anh bắt đầu thấy hồi hộp.

Anh nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, đôi mắt sáng long lanh của Ôn Liễu cũng đang nhìn anh, bỗng nhiên anh cảm thấy, chắc không phải bây giờ Ôn Liễu sẽ tỏ tình với anh chứ?

Không phải chứ...

Tiêu Sách thấy mình nghĩ nhiều rồi, thời gian anh và Ôn Liễu quen nhau còn chưa được nửa tháng, cũng chỉ gặp nhau có ba lần mà thôi.

Cho dù có cảm tình với nhau cũng không đến nỗi nhanh như vậy, hơn nữa, con gái đều rất dè dặt, cho dù Ôn Liễu thích anh thật cũng không đến mức chủ động tỏ tình nhanh như vậy.

Nhưng rất dễ nhận thấy, Tiêu Sách hoàn toàn không hiểu về con gái, hoặc là anh không hiểu Ôn Liễu.

Ôn Liễu lúc này tỏ ra vô cùng căng thẳng, cô nói xong một câu, thật lâu sau mới nói câu tiếp theo, nhưng đôi mắt kích động chớp chớp của cô giống như cũng biết nói vậy.

Tiêu Sách biết rất rõ, anh thấy được sự mến mộ của cô đối với anh.

Điều này khiến Tiêu Sách chợt ngơ ngác, anh đối mặt với biết bao sóng to gió lớn, mưa bom bão đạn đều không thay đổi sắc mặt, bây giờ lại thấy hơi lúng túng không biết làm sao.

"Anh Tiêu Sách, em... em thích..."

"Cẩn thận!"

Ngay lúc Ôn Liễu sắp nói ra những lời trong lòng, Tiêu Sách chợt căng thẳng, tim đập liên hồi vang lên thình thịch.

Lúc mới bắt đầu, anh tưởng rằng mình đang xúc động trước lời tỏ tình của Ôn Liễu.

Nhưng ngay sau đó, Tiêu Sách chợt nhận ra, không phải anh xúc động mà là anh cảm giác được nguy hiểm trong bóng đêm, nó đang nhắc nhở anh!

Cảm giác này đã nhiều lần cứu mạng Tiêu Sách

Cho nên anh nhanh chóng nhìn xung quanh, cũng chính vào lúc ấy, anh nhìn thấy cách đó không xa, bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người dưới mặt biển tĩnh lặng.

Hai bóng người bị Tiêu Sách và Ôn Liễu phát hiện, lập tức thổi bay mũi tên trong miệng!

Ánh mắt nhạy bén của Tiêu Sách, dù trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy mười mấy mũi tên cỡ bằng chiếc kim bắn ra khỏi ống tên!

Trên đầu mũi tên lấp lánh màu xanh rợn người, bao phủ xung quanh Tiêu Sách trong phạm vi năm mét!

Ngay lúc đó, Tiêu Sách chợt giật mình, nhưng với sức mạnh của anh, trong tình huống này vẫn có thể nhanh chóng tránh được, thoát khỏi sự tấn công của mũi tên.

Anh có lòng tin chắc chắn có thể tránh được!

Nhưng lúc cơ thể Tiêu Sách muốn tránh ra theo phản xạ, anh chợt nhớ ra lúc này Ôn Liễu đứng trước mặt anh, đang xúc động muốn tỏ tình với anh!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom