Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 397-402
"Tao khinh!" Sát thủ trả lời Tiêu Sách phun một ngụm nước bọt.
Tiêu Sách thong thả xoay người tránh ra, lạnh lùng nhìn sát thủ, lại không ngờ vẻ mặt tên sát thủ này rõ ràng đang sợ hãi hoảng hốt, bây giờ lại tỏ ra rất xem thường cái chết.
Chẳng lẽ anh ta cảm thấy Tiêu Sách hoàn toàn không dám giết anh ta?
Cảm thấy Tiêu Sách chỉ đang hù dọa anh ta?
Tiêu Sách nhếch miệng thản nhiên nói: "Nếu mày đã không muốn nói, vậy thì đừng bao giờ nói nữa."
Tiêu Sách bước đến, tay trái anh bóp cổ tên sát thủ, nhấc bổng cả người anh ta lên, bỗng chốc sắc mặt sát thủ lập tức chuyển sang màu đỏ tía, hít thở cũng bắt đầu khó khăn hơn.
Sát thủ nhìn thấy sát khí lạnh lùng trong đôi mắt Tiêu Sách, anh ta chợt rùng mình, lúc này mới biết Tiêu Sách muốn giết anh ta thật.
Nhưng cho dù như vậy, ánh mắt anh ta vẫn giữ nguyên vẻ hung tợn, hoàn toàn không hề có ý xin tha, cơ thể anh ta ngọ nguậy qua lại như con rắn đang vùng vẫy, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được.
Tiêu Sách lúc này không muốn giết anh ta vội, anh lại rất thích thú nhìn vẻ mặt rối rắm trong đôi mắt của anh ta.
Anh mở lời nói: "Rõ ràng mày rất sợ hãi, rất hoang mang, nhưng lại kiên quyết không xin tha, tạo nên nói mày không biết sợ hay là ngu ngốc đây? Làm nghề sát thủ như chúng mày, có lẽ đã đoán được sẽ có ngày hôm nay từ lâu rồi chứ? Người chết trong tay chúng mày, chưa tới một trăm nhưng cũng đã vài chục rồi đúng không?"
"Cho nên, chúng mày xem thường cái chết?"
"Không sợ chết thật sao?"
Tiêu Sách thản nhiên nói, thấy ánh mắt tên sát thủ ngày càng bối rối, Tiêu Sách khẽ buông nhẹ bàn tay đang bóp chặt cổ anh ta ra, để anh ta có thể hít thở và trả lời.
Sát thủ lập tức trả lời: "Có phải tao nói rồi thì mày sẽ tha cho tao không? Nếu như mày hứa sẽ tha cho tao, tao sẽ nói cho mày những chuyện này muốn biết."
Tiêu Sách nghe xong khẽ nhếch khóe môi lên.
Ngay sau đó, vẻ mặt anh cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói: "Bây giờ muốn nói rồi sao? Nhưng đáng tiếc quá, đã quá muộn rồi! Tao nói rồi, chỉ cho mày một cơ hội để nói, nếu chính mày đã từ chối, vậy thì cứ thản nhiên đối mặt với cái chết đi."
Yên tâm, cái chết không hề đau đớn đầu, đối với những người làm sát thủ như mày mà nói, cái chết chính là sự giải thoát..."
Tiêu Sách nói xong, tay anh cũng từ từ ra sức mạnh hơn.
Trong mắt sát thủ chợt lóe lên vẻ hối hận và hoảng sợ nói: "Đừng, đừng giết tao, tao nói, tao..."
"Răng rắc!"
Không đợi anh ta nói xong, cánh tay của Tiêu Sách chợt dùng sức, ngay lập tức đã nghe thấy tiếng xương sống gãy đứt giòn tan, cả cái cổ của anh ta đã bị Tiêu Sách bẻ gãy.
a
Đầu của tên sát thủ gục xuống, vẻ sợ hãi trong đôi mắt vẫn chưa nguôi, nhưng anh ta đã không còn mạng trở về nữa.
Tiêu Sách vứt cái xác của anh ta xuống, sau đó nhìn về phía một tên sát thủ khác đang nằm trên mặt đất, anh lạnh lùng nói: "Nói cho tao biết, nhiệm vụ giết tạo được bao nhiêu tiền thù lao? Có lẽ tạo sẽ để mày chết một cách thoải mái, nếu không thì tao sẽ cho mày phải hối hận tại sao vừa rồi không để mày chết quách cho xong"
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Sách vang lên, tên sát thủ ngã xuống đất ngất đi đó lập tức mở to đôi mắt, có thể thấy trước đó anh ta chỉ đang giả vờ ngất, lúc này trong ánh mắt anh ta đều đang tràn ngập vẻ hối hận và khiếp sợ.
Anh ta khàn giọng nói: "Không thể cho một con đường sống sao?"
Tiêu Sách nhếch miệng bật cười, thản nhiên nói: "Nếu bây giờ chúng ta đổi vị trí cho nhau, người nằm dưới đất xin tha là tao, lúc đó mày sẽ chọn tha cho tao một con đường sống sao?"
"... không." Sát thủ khổ sở nói.
"Làm nghề sát thủ như bọn tao, trong mắt chỉ có tiền, chủ thuê đưa tiền phận nhiệm vụ bảo giết mày, bọn tao đã nhận nhiệm vụ rồi thì sẽ không thương xót nương tay chút nào."
Nói xong, vẻ sợ hãi trong đôi mắt tên sát thủ lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ hung ác và khát máu.
Anh ta biết, Tiêu Sách sẽ không tha cho anh ta, còn anh ta bây giờ đã bị bẻ gãy hai tay, xương sườn cũng gây nứt, hoàn toàn không thể trốn thoát được, thay vì sợ hãi hoảng hốt, chi bằng thản nhiên đối mặt với nó đi.
Giống như những gì Tiêu Sách nói, những người làm nghề sát thủ này đã đoán trước được sẽ có ngày hôm nay rồi.
Kẻ giết người bị người giết cũng đáng!
Tiêu Sách thấy vẻ mặt hung ác và khát máu của sát thủ, trong lòng anh cũng không thấy thương xót chút nào.
Những người này, không biết trên tay chúng đã dính máu của bao nhiêu người vô tội, bọn chúng chính là bọn giết người của giới xã hội đen, chỉ cần có người trả tiền, dù là ai đi chăng nữa chúng cũng ra tay được.
Người già, trẻ nhỏ, phụ nữ, chỉ cần họ là mục tiêu thì chúng sẽ giết!
Nếu Tiêu Sách cảm thấy thương xót rồi thả anh ta về, lại không biết sau này sẽ có bao nhiêu người chết trong tay anh ta nữa.
"Nói đi, nhiệm vụ liên quan đến tạo trên Hắc Bảng được trả bao nhiêu thù lao? Sau khi nói xong thì yên tâm lên đường, kiếp sau làm một người tốt, đừng làm sát thủ nữa."
Sát thủ nghe xong bèn im lặng không nói gì.
Anh ta bình tĩnh nhìn Tiêu Sách, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Hai nghìn vạn Mễ Kim! Ban đầu, lúc nhận nhiệm vụ này, tạo cảm thấy người chia nhiệm vụ quả thật rất lãng phí tiền, nhưng bây giờ tao cảm thấy người chia nhiệm vụ keo kiệt quả, chỉ hai nghìn vạn mà muốn giết mày, haha..."
"Hai nghìn vạn Mễ Kim?" Tiêu Sách nhướng mày hỏi, không tỏ vẻ gì thêm.
Quả thật, hai nghìn vạn Mễ Kim xem ra cũng không ít, cho dù sát thủ cấp kim cương trong Hắc Bảng đều không cầm lòng được đến giết anh, sát thủ cấp bạch kim căn bản cũng rất khó chống lại sự cám dỗ này.
Nhưng dù là sát thủ cấp kim cương, muốn giết Tiêu Sách, ngoại trừ việc ăn may ra thì hầu như không thể nào thành công được.
Từ tên sát thủ này có thể thấy rằng, với sự cảnh giác và bản lĩnh vừa rồi của Tiêu Sách,
muốn nắm chắc việc giết được anh, trừ khi cử một nhóm sát thủ cấp kim cương và sát thủ cấp bạch kim hợp lại xông đến, đồng thời phải có kế hoạch sắp xếp ám sát hoàn hảo thì mới giết anh được.
Nhưng chỉ có hai nghìn vạn Mễ Kim thì không thể mời người đến làm chuyện đó được.
Ít nhất cũng phải năm nghìn vạn Mễ Kim trở lên mới mời được.
"Những gì mày muốn biết tao đã nói hết rồi, nếu mày cũng biết Hắc Bảng, vậy có lẽ mày cũng biết, những sát thủ như bọn tạo không hề biết ai là người chia nhiệm vụ, vì vậy, cho tạo chết thoải mái chút đi."
Sát thủ vừa dứt lời, trong đôi mắt chợt hiện lên vẻ được giải thoát, anh ta nhanh chóng ngẫm lại cuộc đời đẫm máu của mình, từ một tên ăn mày không có lấy một bữa cơm, trở thành một sát thủ giết người như rơm...
Có lẽ giống như Tiêu Sách nói, cái chết đối với người như anh ta chính là sự giải thoát thật.
Tiêu Sách quả thật cũng không hỏi gì thêm, sau cùng anh vẫn ra tay giết tên sát thủ này, con đường này là do sát thủ chọn, kết cục này cũng là anh ta chọn.
Nhưng sau khi giết hai tên sát thủ xong, Tiêu Sách lại bắt đầu thấy hơi đau đầu.
Lúc này bên ngoài trời đã sáng, tuy người ở khu nhà ổ chuột không nhiều, nhưng cũng không ít, lát đát vài người bắt đầu xuất hiện trên con đường chật hẹp ở khu nhà.
Tiêu Sách không thể cứ để xác của hai tên sát thủ này ở nhà được, cần phải xử lý sạch sẽ.
Nhưng phải xử lý thế nào, Tiêu Sách lại thấy hơi đau đầu, không phải là không có cách, cách thì anh có, cũng chắc chắn sẽ không bị người ta nhìn thấy, nhưng chỉ là anh thấy hơi phiền
phức.
Hơn nữa, nếu muốn xử lý cũng phải đợi trời tối mới làm được.
Nhưng Tiêu Sách ban ngày còn phải đến nhà họ Lâm một chuyến, để hai cái xác này trong nhà, ngộ nhỡ lúc này có người xông vào nhà anh, họ nhìn thấy hai cái xác, như thế sẽ gây phiền phức rất lớn cho Tiêu Sách.
Vì thế trước khi anh ra khỏi nhà, cần phải xử lý xong hai cái xác này.
Tiêu Sách bèn nghĩ cách, anh không thể ở nhà giữ hai cái xác cả ngày, sau đó đợi đến khi trời tối lại lén lén lút lút xử lý chuyện này.
Chưa kể anh cũng không kiên nhẫn đến vậy, cho dù có thì trong khoảng thời gian này cũng rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ngộ nhỡ lúc này Tống Chỉ Vân đến tháng, bỗng nhiên cô ấy khó chịu với anh, sau đó chạy đến nhà anh thì sao? Nếu để cô ấy phát hiện ra hai cái xác này, cô ấy chắc chắn sẽ mượn việc này để chỉnh đốn anh một trận ra trò.
Cho nên, anh phải lập tức xử lý ngay!
Những phút chốc Tiêu Sách chợt nhớ đến sự khác thường trên cơ thể của mình.
"Khả năng ăn mòn đại thực bào trong cơ thể mình mạnh như vậy, quả thật còn ghê gớm hơn cả acid sulfuric mạnh nhất và aqua regia, không biết nhỏ hai giọt máu lên hai cái xác, có thể ăn mòn hết hai các xác này không?"
Tiêu Sách thầm nghĩ, trong lúc này anh không muốn dùng hai từ "cắn nuốt" này.
Dù sao thì đó là hai cái xác, chuyện cắn nuốt xác chết này, Tiêu Sách nghĩ thử thôi cũng thấy buồn nôn, nhưng nếu chỉ là ăn mòn thì sẽ không có vấn đề gì nữa.
Nghĩ là làm, Tiêu Sách lập tức làm đứt ngón tay, sau đó nhỏ hai giọt máu lên xác của sát thủ.
Ngay lập tức, Tiêu Sách phát hiện máu của anh quả thật giống như một chiếc bàn ủi nóng rực, trực tiếp ăn rỗng một lỗ cỡ đầu ngón tay trên xác chết, sau đó tan chảy xuống sàn nhà, tan thành một cái hố nhỏ sâu không thấy đáy, khiến Tiêu Sách trợn mắt há mồm, kinh ngạc không thôi.
Nhưng cái xác đó, ngoại trừ có thêm một lỗ ra cũng không có gì thay đổi.
Điều này càng khiến Tiêu Sách thêm đau đầu, tình huống này không giống như anh tưởng tượng, anh còn tưởng rằng máu của mình có thể làm tan chảy các xác đó.
"Sau này chiến đấu với người khác, lúc đánh không lại chỉ cần bắn một giọt máu về phía đối thủ, sợ là sẽ có uy lực mạnh hơn bất kỳ loại đạn nào..."
Tiêu Sách bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này, anh không nhịn được chợt nhếch miệng bật cười.
Nhưng lúc này xử lý hai cái xác quan trọng hơn, anh cũng chưa từng nghiên cứu sâu về vấn đề này, suy nghĩ một lúc, anh thấy muốn làm tan chảy cả cái xác này không thể chỉ dùng máu là được, mà phải để cái xác tiếp xúc với máu thịt của anh!
Tuy như thế cũng hơi buồn nôn, nhưng Tiêu Sách chỉ có thể tự an ủi bản thân, xác chết bị ăn mòn tan chảy hết, chứ không phải bị cắn nuốt hết...
Nhưng Tiêu Sách lại phát hiện một chuyện kinh khủng hơn, sức mạnh trong cơ thể anh lúc
này quả thật như đang sôi bùng lên, mạnh mẽ bùng lên từng đợt lớn, ít nhất cũng tăng lên ba lần!
Ba lần!
Tiêu Sách quả thật đã khiếp sợ, sức mạnh trong cơ thể anh phải luyện tập cực khổ mấy năm liền, sau cùng mới tích lũy được đến trình độ bây giờ.
Đừng nói một lúc tăng lên ba lần, cho dù tăng lên một chút thôi Tiêu Sách cũng cảm thấy rất vui rồi.
Ba lần, đó ít nhất cũng là thành quả một năm chăm chỉ luyện tập!
Nhưng bây giờ, chỉ "tan chảy" một cái xác của sát thủ, sức mạnh của anh đã tăng hơn ba lần, hiệu quả này làm Tiêu Sách thấy phấn khích, nhưng cũng làm Tiêu Sách thấy hoảng sợ.
Bởi vì, sức mạnh này có được nhờ cái xác đó!
Anh không chắc chắn lắm, có phải mỗi một cái xác "tan chảy", hoặc là làm "tan chảy" một người nào đó cũng sẽ có hiệu quả tăng cao thế này không, nhưng có lẽ cũng gần như là vậy.
Tiêu Sách rất sợ, anh sợ bản thân mình sau này sẽ vì nâng cao thực lực, anh sẽ không nhịn được đi giết người bừa bãi!
Dù sao thì giết một người, sau đó làm tan chảy" xong là đã có thể có được thành quả tương đương hai năm tập luyện, nếu như giết hàng trăm nghìn người, vậy sức mạnh của anh sẽ lên đến trình độ nào?
Sợ rằng đến lúc đó, trên hành tinh này sẽ không còn ai là đối thủ của anh nữa.
Hòa tan thi thể, hoặc là nuốt chửng thi thể để tăng khí, điều này làm Tiêu Sách cảm thấy rất xấu xa.
Giống như những tu sĩ tà đạo tu luyện ma công, tuy tốc độ tăng lên nhanh nhưng nó phá vỡ quy luật tự nhiên, quá độc ác, không được chính đạo chứa chấp.
Đột nhiên Tiêu Sách cảm thấy nếu như năng lực này của anh bị người khác phát hiện, thì anh sẽ bị một số người xem là ma đạo sao? Sau đó thì chống lại anh để trừ gian diệt ác?
Ví dụ như Hiệp hội những người luyện khí trong truyền thuyết?
Nhưng Tiêu Sách lập tức vứt bỏ suy nghĩ này, anh thản nhiên đối mặt với năng lực của mình.
Mặc dù những năng lực này rất độc ác, rất kinh khủng giống như tà đạo, nhưng chỉ cần anh không làm việc ác thì năng lực đó sẽ không bị lẫn lộn giữa thiện và ác.
Người bị lẫn lộn giữa thiện và ác là con người chứ không phải năng lực.
Nếu như một sát thủ xem mạng người như cỏ rác có được năng lực này, Tiêu Sách có thể tưởng tượng ra viễn cảnh giết chóc hàng loạt, máu chảy thành sông.
Nhưng một vị cao tăng đắc đạo có được thì kết cục sẽ hoàn toàn khác.
Năng lực không chính tà, thiện ác, năng lực có thể cứu người cũng có thể giết người, ở trong tay những loại người khác nhau thì sẽ có tác dụng khác nhau.
Tiêu Sách không cảm thấy bản thân là người lương thiện, nhưng anh cũng không phải sát thủ xem mạng người như cỏ rác. Những năm anh làm bộ đội, tuy anh thường xuyên nhìn thấy cảnh chết chóc, bàn tay cũng dính đầy máu tanh nhưng người anh giết là kẻ địch, là trùm buôn thuốc phiện, là tội phạm, cho tới bây giờ anh chưa từng ra tay với dân lành.
Tuy rằng ở sâu trong lòng mỗi người đều có một con quỷ.
Nhưng ý chí của Tiêu Sách mạnh mẽ, anh tin rằng mình sẽ khống chế được con quỷ trong lòng, chí ít thì anh tin bản thân sẽ không vì tăng thực lực mà đi giết người vô tội.
A
Dĩ nhiên, nếu như những người này đáng chết thì Tiêu Sách sẽ dùng xác của bọn họ để nâng cao thực lực của mình.
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Tiêu Sách lập tức sáng lên.
Thế giới có vẻ ngoài hòa bình này còn tăm tối hơn tưởng tượng của nhiều người.
Chiến tranh cùng chém giết xảy ra mỗi ngày, không ai thuộc thế giới ngầm trong sạch cả, tay của bọn họ đều dính máu tươi.
Giống như Hắc Bảng.
Sát thủ của Hắc Bảng chỉ cần cấp bạc trở lên thì đều dính đầy máu tươi của rất nhiều người vô tội, không ai ngoại lệ cả.
Ở thế giới ngầm, tổ chức tương tự Hắc Bảng vẫn có.
Những người này chết không hề oan uổng tí nào, bất cứ ai bị bắt đều có thể bị tử hình, nhưng mà bọn họ sống rất tốt, còn tốt hơn nhiều người.
Tiêu Sách không hề thương hại những người này, cho dù có giết hết bọn họ để nâng cao thực lực của mình thì Tiêu Sách cũng không cảm thấy tội lỗi.
“Hắc Bảng sao.”
Tiêu Sách nói với giọng nỉ non, lạnh lùng cùng phấn khích xen lẫn trong mắt anh.
Tính cả lần ám sát này thì đây là lần thứ ba Hắc Bảng đến giết anh, dựa trên tình hình hiện tại thì e là sẽ có nhiều sát thủ Hắc Bảng đến tìm anh.
Tuy sát thủ Hắc Bảng chỉ vì tiền, không có thù oán gì với Tiêu Sách nhưng nếu bọn họ cứ đến ám sát anh thì anh cũng không thể đề phòng một cách bị động.
Có lẽ anh nên cho bọn sát thủ của Hắc Bảng một bài học cùng cảnh cáo nhở đời.
Đầu óc của Tiêu Sách xoay chuyển nhanh chóng, anh đang nghĩ nên dạy cho đám sát thủ ẩn mình trong bóng tối một bài học nhớ đời, tốt nhất là giết cho bọn họ sợ.
Tiêu Sách muốn trả thù Hắc Bảng thì nên dùng phương pháp sảng khoái nhất để xử lý, tức là diệt sạch tổ chức sát thủ này.
Nhưng Tiêu Sách vẫn không có cách nào để làm vậy, không phải anh không có khả năng mà là anh không biết căn cứ của Hắc Bảng nằm ở đâu.
Ở thế giới này, e rằng ngoài người quản lý Hắc Bảng thì cũng chỉ có vua sát thủ mới biết căn cứ của Hắc Bảng ở nơi nào.
Nếu như không thể diệt Hắc Bảng, vậy thì anh giết sát thủ của Hắc Bảng.
Lúc bình thường thì sát thủ của Hắc Bảng luôn ẩn náu ở các nơi trên thế giới, chỉ có khi nhận nhiệm vụ thì bọn họ mới đi giết người, nên muốn giết bọn họ với số lượng lớn thì không có cách nào.
Nhưng lúc này Tiêu Sách lại có cơ hội để giết một lượng lớn sát thủ của Hắc Bảng.
Hơn nữa, bọn chúng đang ở thành phố Giang Lăng.
Tiêu Sách biết lúc này có hơn mười sát thủ Hắc Bảng tồn tại ở thành phố Giang Lăng.
Lí do để những sát thủ này xuất hiện ở thành phố Giang Lăng không phải là Tiêu Sách. Mặc dù Tiêu Sách cũng đang là mục tiêu báo thù với số tiền thưởng hai mươi triệu đô la, nhưng không đủ để hấp dẫn nhiều sát thủ Hắc Bảng đến vậy.
Mục tiêu của nhiều sát thủ tụ tập ở thành phố Giang Lăng, hơn nữa còn chưa muốn rời đi là Cao Cấn Băng.
Đúng vậy, chính là Cao Cấn Bằng.
Tiêu Sách làm vệ sĩ của Cao Cấn Bằng nên biết cô ấy gây thù chuốc oán với nhiều người, mặc dù lâu lắm rồi cô ấy không gặp nguy hiểm nhưng đây là bởi vì đã lâu rồi cô ấy không rời khỏi tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang.
Tiêu Sách có thể chắc chắn rằng, ngày mà Cao Cấn Băng ra khỏi tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang, đi qua nơi hơi hẻo lánh một chút thì sẽ có vô số sát thủ đến giết cô ấy.
Nhiệm vụ giết chết Tiểu Sách có gia hai mươi triệu đô la, mà nhiệm vụ giết chết Cao Cấn Băng có giá lên đến hàng trăm triệu đô.
Đầu óc của Tiêu Sách xoay chuyển liên tục, anh thầm quyết định, sau đó nhếch môi. Anh muốn cho sát thủ Hắc Bảng một bài học, nhưng cần Cao Cẩn Băng phối hợp một chút.
Cần Cao Cần Băng làm mồi nhử.
Tất nhiên là không phải bấy giờ.
Tuy rằng Tiêu Sách rất tự tin, nhưng vì sự an toàn của Cao Cấn Bằng, anh cần phải sắp xếp thật tốt, cần làm sát thủ của Hắc Bảng thiệt hại nặng với điều kiện Cao Cấn Bằng không gặp nguy hiểm.
Anh cần thời gian để lên kế hoạch.
Còn bây giờ, Tiêu Sách quyết định đến nhà họ Lâm một chuyến. Nhà họ Lâm là thế lực mạnh nhất ở thành phố Giang Lăng, nếu có sự trợ giúp của bọn họ thì kế hoạch của Tiêu Sách cũng sẽ đơn giản hơn nhiều.
Nhưng trước hết thì Tiêu Sách phải xử lý thi thể của sát thủ còn lại.
Lúc này, vết thương do Tiêu Sách tự rạch đã kéo màn, khép lại. Năng lực tự khôi phục của cơ thể kinh khủng đến nỗi làm Tiêu Sách khiếp sợ.
Tiêu Sách chỉ có thể rạch một vết thương trên tay, sau đó dùng máu thịt tiếp xúc với thi thể của sát thủ.
Mười mấy giây sau, sát thủ tan biến không còn chút dấu vết nào.
Mà khí trong cơ thể của Tiêu Sách lại tăng vọt. Hai thi thể làm khí của anh tăng lên sáu phần mười, tương đương với ba năm tu luyện khắc khổ.
Khi cảm nhận được khí tăng trưởng, dù ý chí của Tiêu Sách rất kiên định thì sự tham lam vẫn trào ra khỏi đáy lòng anh.
“Nếu như mình cứ giết chóc thì...
“Quên đi, Tiêu Sách nhanh chóng lắc đầu, vứt ý nghĩ này sang một bên, anh không thể nào vì tăng trưởng khí mà giết hại người vô tội.
Đây là ranh giới không thể chạm vào.
“Hay là đi đến nhà họ Lâm. Elà bọn họ đã đợi không nổi rồi.”
Tiêu Sách dọn dẹp căn phòng một chút, anh phải chắc chắn rằng hai tên sát thủ không để lại bất cứ dấu vết nào. Sau đó anh bước ra khỏi nhà, rời khỏi khu nhà ổ chuột rồi lái xe đến nhà họ Lâm.
Lúc này, đúng là nhà họ Lâm không đợi nổi.
Ở phòng khách của nhà họ Lâm, một đám người chủ chốt của nhà họ Lâm đang tụ lại bàn bạc, mà chuyện để bọn họ bàn bạc là Tiên Thiên Công.
Người ngồi vào vị trí gia chủ là ông cụ Lâm, Lâm An, gia chủ đương thời của nhà họ Lâm là Lâm Vân ngồi ở phía bên trái ông.
Bên cạnh Lần Vẫn là Lâm Bán Thanh, nhân vật chủ chốt thứ ba, tiếp đến là Hàn Tô.
Mà ở đối diện với Lâm Vân, bên phải Lâm An là Lâm Hạo Bằng, bác cả của Lâm Bản Thanh cùng hai đứa con trai của ông ta là Lâm Hải Phong cùng Lâm Vũ Thiên.
Hiện nay mấy người này là nhân vật chủ chốt của nhà họ Lâm.
“Gia chủ, tôi đề nghị lập tức tiến hành tra hỏi đám người thầy Vương, bọn họ đã mở miệng rồi, chỉ cần chúng ta tra hỏi sơ sơ thì chắc chắn có thể lấy được Tiên Thiên Công, vì sao cứ phải chờ Tiêu Sách? Nếu chúng ta có thể đạt được Tiên Thiên Công thì sao phải chờ Tiêu Sách dạy chúng ta?”
Lâm Hạo Bằng, con cả của Lâm Hải Phong cau mày mở miệng nói.
Hàn Tô trở về nhà họ Lâm, dẫn thầy Vương, người đàn ông da đen cùng đồ đệ của Lâm Kiệt, đồng thời cũng mang về tin tức Tiêu Sách đã học được ba phần đầu của Tiên Thiên Công.
Theo lý mà nói, nếu thầy Vương và người đàn ông da đen ở nhà họ Lâm thì bọn họ chỉ cần tra hỏi là có thể lấy được Tiên Thiên Công.
Ba bố con nhà Lâm Hạo Băng đều nghĩ như vậy.
Nhưng cuối cùng, Lâm Vân lại từ chối đề nghị này, ông ta không cho phép bất cứ ai đi tra hỏi thầy Vương mà là kiên nhẫn chờ Tiêu Sách đến nhà họ Lâm.
Đối với đề nghị của Lâm Vân, ông cụ Lâm An và Lâm Bán Thanh cùng Hàn Tô đều tán thành.
Nhưng mà bọn họ đợi một ngày một đêm cũng không thấy Tiêu Sách đến nhà họ Lâm, bố con Lâm Hạo Bằng đợi không được nữa, bọn họ đề nghị tra hỏi đám người thầy Vương, lấy đi Tiên Thiên Công.
“Tiên Thiên Công là của nhà họ Lâm chúng ta, giờ chúng ta lấy lại thì cũng không có ai nói được gì!” Lâm Hải Phong lại bổ sung một câu.
Lâm Hải Phong vừa nói xong thì Lâm Bán Thanh mở miệng: “Không được! Tuy trước đây Tiên Thiên Công là của nhà họ Lâm nhưng ngoài Lâm Kiệt thì nó đã bị thất truyền từ lâu. Nếu như không phải Tiêu Sách, thì đừng nói là lấy lại Tiên Thiên Công, mà trong buổi tiệc, mặt mũi của nhà họ Lâm cũng đã vứt sạch”
“Tuy hiện tại chúng ta có thể đến tra hỏi thầy Vương và lấy Tiên Thiên Công, nhưng nếu chúng ta làm như vậy thật thì Tiêu Sách sẽ không thất vọng sao? Cho nên, nhà họ Lâm chúng ta phải lấy lại Tiên Thiên Công, nhưng với điều kiện là lấy từ Tiêu Sách, Tiêu Sách tự giao cho chúng ta, sau đó chúng ta nợ Tiêu Sách một ơn huệ lớn bằng trời.”
“Đừng quên đám người thầy Vương là do Tiêu Sách bắt. Tiêu Sách có thể giết bọn họ chứ không phải để bác Hàn Tô mang về nhà họ Lâm!”
“Nếu Tiêu Sách để bác Hàn Tô mang đám người thầy Vương về thì đó là ngầm chấp nhận, chúng ta phải lấy Tiên Thiên Công từ thầy Vương!”
Lâm Hải Phòng giải thích.
Lâm Bán Thanh nói: “Anh ta có chấp nhận hay không là chuyện của anh ta, nhưng nhà họ Lâm thì không thể làm như vậy. Nếu không, cho dù Tiêu Sách không nói thì e là quan hệ của nhà họ Lâm với Tiêu Sách sẽ rạn nứt.Sau này Tiêu Sách sẽ không tin tưởng chúng ta, sẽ không xem chúng ta là bạn bè.”
“Cậu ta chỉ có một mình mà thôi, cho dù có lợi hại đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có một người. Bán Thanh, có phải em quá coi trong Tiêu Sách rồi? Chúng ta có thể không nợ ân
tình của cậu ta, chúng ta phải gấp rút nợ cậu ta sao? Sao anh cảm thấy em đang đứng về phía người khác vậy?” Lâm Hải Phong hơi tức giận.
“Ha hả, tầm nhìn hạn hẹp!” Lâm Bán Thanh lạnh lùng nói.
“Được rồi, đừng cãi nhau! Bán Thanh nói không sai, chúng ta phải nợ Tiêu Sách ân tình này. Chúng ta phải lấy được Tiên Thiên công, nhưng mà phải là Tiêu Sách giao cho chúng ta chứ không phải chúng ta đi giành của đám người thầy Vương. Đây là quy tắc làm người, nếu không làm vậy thì chúng ta khác với Lâm Kiệt ở chỗ nào? Ăn cháo đá bát sao?”
Lúc này, ông cụ Lâm An đột nhiên lên tiếng, giải quyết dứt khoát.
Rõ ràng Lâm Hải Phong vẫn không hiểu, khóe môi giương lên lại bị Lâm Hạo Bằng ngăn chặn.
Ông cụ Lâm đã mở lời, nếu Lâm Hải Phong còn nói nữa vậy thì chính là bất kính với ông cụ Lâm, hai người con trai của ông ta cái gì cũng tốt chỉ là đầu óc không được tốt cho lắm.
ít nhất so với Lâm Bán Thanh, bọn họ không thể đảm đương trọng trách, năng lực cũng kém xa.
Mặc dù Lâm Hạo Bằng cũng cảm thấy, nhà họ Lâm không nhất thiết bởi vì một Tiêu Sách mà làm đến mức như vậy, dù sao ông ta cũng chưa từng nhìn thấy Tiêu Sách mạnh mẽ như thế nào.
Mặc dù ông ta là trung tâm của nhà họ Lâm nhưng cũng không biết Tiêu Sách chính là Long Đại đã từng cứu giúp nhà họ Lâm.
Bí mật Tiêu Sách chính là Long Đại chỉ có ông cụ Lâm, Lâm Vân và Lâm Bán Thanh cùng với mấy người Long Ngũ, Long Thất biết mà thôi.
20
Nếu như bố con Lâm Hạo Bằng biết được điều này có lẽ sẽ có ý kiến khác nhau.
“Tôi cảm thấy ông cụ nói rất có đạo lý, nhà họ Lâm chúng ta phát triển đến mức độ hiện tại, có thể nói là không thiếu thứ gì, nhưng chỉ thiếu một thứ thôi, đó chính là cao thủ thực lực hùng mạnh! Chính vì như vậy mà Lâm Kiệt mới dám bắt nạt chúng ta như vậy, cho nên giao hảo với những cao thủ tài giỏi cũng là chuyện cần thiết, nhưng mà...”
Lâm Hạo Bằng đột nhiên mở miệng nói.
“Nhưng mà, cho dù kết giao với cao thủ tài giỏi mạnh mẽ thì người ta vẫn là người ngoài, cái gọi là nếu không cùng tộc loại với mình, lòng dạ của họ ắt sẽ khác đi, nhà họ Lâm chúng ta nếu muốn không sợ bất kỳ người nào thì vẫn phải dựa vào thực lực của chính mình, cho nên nhất định phải giành được Tiên Thiên Công, không được xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nào, tôi đề nghị, nếu như hôm nay Tiêu Sách còn không tới, chúng ta sẽ bắt đầu thẩm vấn thầy Vương, nhất định phải nhanh chóng giành lấy Tiên Thiên Công về tay mình”
Lâm Hạo Bằng nói xong, ông cụ Lâm và Lâm Vân đều im lặng suy nghĩ, không nói gì, rõ ràng là đồng ý với kiến nghị của Lâm Hạo Bằng.
“Được, vậy thì quyết định như vậy đi, bất kể như thế nào thì chúng ta cũng nợ Tiêu Sách một ân tình vô cùng lớn! Tiếp theo chúng ta bàn bạc một chút, làm thế nào để trả ân huệ này đây.”
Người nhà họ Lâm đang thương lượng mà Tiêu Sách lúc này đã đến bên ngoài thung lũng nhà họ Lâm rồi.
Xe taxi bị nhân viên bảo vệ chặn lại, sau khi bọn họ nhìn thấy người tới là Tiêu Sách, lập tức kính cần sắp xếp xe đưa Tiêu Sách vào trong.
Và đồng thời liên lạc với đám người Lâm Bán Thanh.
Biết được Tiêu Sách cuối cùng cũng đã đến, đám người Lâm Bán Thanh cũng không bàn bạc nữa, rời khỏi nhà cũ đi nghênh đón Tiêu Sách, có thể nói là vô cùng trịnh trọng.
Rất nhanh, xe điện chở Tiêu Sách đến dừng ngay trước cửa nhà chính của nhà họ Lâm.
Ông cụ Lâm Lâm An, Lâm Vân, Lâm Bán Thanh, Hàn Tô chủ động tới nghênh đón, bố con
Lâm Hạo Bằng mặc dù không nhiệt tình như vậy nhưng cũng lựa chọn đi theo sau.
“Cậu bạn Tiêu Sách, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lâm An dẫn đầu mỉm cười nói với anh.
“Tinh thần của ông cụ không tồi, nhưng cháu chỉ là vãn bối, sao có thể không biết xấu hổ mà để ngài đích thân tới đón được chứ, ngài khách khí quá rồi.” Tiêu Sách cũng mỉm cười đáp.
“Ha ha, cậu bạn Tiêu Sách giúp nhà họ Lâm của tôi quá nhiều rồi, ông già này đích thân tới đón tiếp cũng là chuyện nên làm mà, mời vào trong.”
Sau khi vào nhà chính nhà họ Lâm, ông cụ Lâm An sắp xếp cho Tiêu Sách ngồi giữa Lâm Vân và Lâm Bán Thanh, tất cả mọi người lần nữa ngồi vào chỗ của mình.
Sau khi Tiêu Sách ngồi xuống, lại phát hiện ngoài Hàn Tô ra thì tất cả mọi người đều dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh, nhất thời cười nhạt một tiếng.
Anh hiểu rõ, lúc này nhà họ Lâm đối xử với anh khách khí như vậy, một phần là vì anh quả thực đã giúp đỡ nhà họ Lâm rất nhiều, nhưng còn một lý do khác đó là trên người anh có Tiên Thiên Công.
Đây mới là điều mà mọi người trong nhà họ Lâm quan tâm nhất lúc này.
Tiêu Sách cũng không có ý định quanh co làm gì, trực tiếp mở miệng nói: “Ông cụ Lâm An, trước đó cháu để bác Hàn Tô dẫn đám người thầy Vương trở về nhà họ Lâm, trên người bọn họ có Tiên Thiên Cống mà nhà họ Lâm đã đánh mất, thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, không biết mọi người đã cạy mồm bọn họ lấy được Tiên Thiên Công chưa?”
Nghe thấy lời này của Tiêu Sách, khuôn mặt ông cụ Lâm An bình tĩnh.
Ông ta mỉm cười nói: “Mấy người kia rất cứng miệng, chúng tôi không làm gì được, cho nên vẫn chưa lấy được Tiên Thiên Công, tôi nghe Hàn Tô nói, cậu bạn Tiêu Sách có Tiên Thiên Công, không biết có thể tặng nhà họ Lâm một phần không, nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không quên cậu bạn Tiêu Sách chính là ân nhân lớn của nhà họ Lâm”
Tiêu Sách nghe thấy vậy, không khỏi bật cười.
Quả nhiên đúng như anh dự đoán, ông cụ Lâm rất biết đối nhân xử thế!
Miệng của đám người thầy Vương đã sớm bị Tiêu Sách cạy rồi, cũng đã giao Tiên Thiên Công ra rồi, giao một lần cũng là giao, giao hai lần cũng là giao, bọn họ sao có thể giống như lời ông cụ Lâm nói, ngậm chặt mồm không cạy ra được chứ?
Rất rõ ràng, ông cụ Lâm cố ý để lại ân huệ lớn này cho anh.
Cho dù là ông cụ Lâm hay là Hàn Tô, bọn họ sống nhiều năm như vậy rồi, đều là người thông minh, biết đối nhân xử thế như thế nào.
Tiêu Sách thong thả xoay người tránh ra, lạnh lùng nhìn sát thủ, lại không ngờ vẻ mặt tên sát thủ này rõ ràng đang sợ hãi hoảng hốt, bây giờ lại tỏ ra rất xem thường cái chết.
Chẳng lẽ anh ta cảm thấy Tiêu Sách hoàn toàn không dám giết anh ta?
Cảm thấy Tiêu Sách chỉ đang hù dọa anh ta?
Tiêu Sách nhếch miệng thản nhiên nói: "Nếu mày đã không muốn nói, vậy thì đừng bao giờ nói nữa."
Tiêu Sách bước đến, tay trái anh bóp cổ tên sát thủ, nhấc bổng cả người anh ta lên, bỗng chốc sắc mặt sát thủ lập tức chuyển sang màu đỏ tía, hít thở cũng bắt đầu khó khăn hơn.
Sát thủ nhìn thấy sát khí lạnh lùng trong đôi mắt Tiêu Sách, anh ta chợt rùng mình, lúc này mới biết Tiêu Sách muốn giết anh ta thật.
Nhưng cho dù như vậy, ánh mắt anh ta vẫn giữ nguyên vẻ hung tợn, hoàn toàn không hề có ý xin tha, cơ thể anh ta ngọ nguậy qua lại như con rắn đang vùng vẫy, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được.
Tiêu Sách lúc này không muốn giết anh ta vội, anh lại rất thích thú nhìn vẻ mặt rối rắm trong đôi mắt của anh ta.
Anh mở lời nói: "Rõ ràng mày rất sợ hãi, rất hoang mang, nhưng lại kiên quyết không xin tha, tạo nên nói mày không biết sợ hay là ngu ngốc đây? Làm nghề sát thủ như chúng mày, có lẽ đã đoán được sẽ có ngày hôm nay từ lâu rồi chứ? Người chết trong tay chúng mày, chưa tới một trăm nhưng cũng đã vài chục rồi đúng không?"
"Cho nên, chúng mày xem thường cái chết?"
"Không sợ chết thật sao?"
Tiêu Sách thản nhiên nói, thấy ánh mắt tên sát thủ ngày càng bối rối, Tiêu Sách khẽ buông nhẹ bàn tay đang bóp chặt cổ anh ta ra, để anh ta có thể hít thở và trả lời.
Sát thủ lập tức trả lời: "Có phải tao nói rồi thì mày sẽ tha cho tao không? Nếu như mày hứa sẽ tha cho tao, tao sẽ nói cho mày những chuyện này muốn biết."
Tiêu Sách nghe xong khẽ nhếch khóe môi lên.
Ngay sau đó, vẻ mặt anh cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói: "Bây giờ muốn nói rồi sao? Nhưng đáng tiếc quá, đã quá muộn rồi! Tao nói rồi, chỉ cho mày một cơ hội để nói, nếu chính mày đã từ chối, vậy thì cứ thản nhiên đối mặt với cái chết đi."
Yên tâm, cái chết không hề đau đớn đầu, đối với những người làm sát thủ như mày mà nói, cái chết chính là sự giải thoát..."
Tiêu Sách nói xong, tay anh cũng từ từ ra sức mạnh hơn.
Trong mắt sát thủ chợt lóe lên vẻ hối hận và hoảng sợ nói: "Đừng, đừng giết tao, tao nói, tao..."
"Răng rắc!"
Không đợi anh ta nói xong, cánh tay của Tiêu Sách chợt dùng sức, ngay lập tức đã nghe thấy tiếng xương sống gãy đứt giòn tan, cả cái cổ của anh ta đã bị Tiêu Sách bẻ gãy.
a
Đầu của tên sát thủ gục xuống, vẻ sợ hãi trong đôi mắt vẫn chưa nguôi, nhưng anh ta đã không còn mạng trở về nữa.
Tiêu Sách vứt cái xác của anh ta xuống, sau đó nhìn về phía một tên sát thủ khác đang nằm trên mặt đất, anh lạnh lùng nói: "Nói cho tao biết, nhiệm vụ giết tạo được bao nhiêu tiền thù lao? Có lẽ tạo sẽ để mày chết một cách thoải mái, nếu không thì tao sẽ cho mày phải hối hận tại sao vừa rồi không để mày chết quách cho xong"
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Sách vang lên, tên sát thủ ngã xuống đất ngất đi đó lập tức mở to đôi mắt, có thể thấy trước đó anh ta chỉ đang giả vờ ngất, lúc này trong ánh mắt anh ta đều đang tràn ngập vẻ hối hận và khiếp sợ.
Anh ta khàn giọng nói: "Không thể cho một con đường sống sao?"
Tiêu Sách nhếch miệng bật cười, thản nhiên nói: "Nếu bây giờ chúng ta đổi vị trí cho nhau, người nằm dưới đất xin tha là tao, lúc đó mày sẽ chọn tha cho tao một con đường sống sao?"
"... không." Sát thủ khổ sở nói.
"Làm nghề sát thủ như bọn tao, trong mắt chỉ có tiền, chủ thuê đưa tiền phận nhiệm vụ bảo giết mày, bọn tao đã nhận nhiệm vụ rồi thì sẽ không thương xót nương tay chút nào."
Nói xong, vẻ sợ hãi trong đôi mắt tên sát thủ lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ hung ác và khát máu.
Anh ta biết, Tiêu Sách sẽ không tha cho anh ta, còn anh ta bây giờ đã bị bẻ gãy hai tay, xương sườn cũng gây nứt, hoàn toàn không thể trốn thoát được, thay vì sợ hãi hoảng hốt, chi bằng thản nhiên đối mặt với nó đi.
Giống như những gì Tiêu Sách nói, những người làm nghề sát thủ này đã đoán trước được sẽ có ngày hôm nay rồi.
Kẻ giết người bị người giết cũng đáng!
Tiêu Sách thấy vẻ mặt hung ác và khát máu của sát thủ, trong lòng anh cũng không thấy thương xót chút nào.
Những người này, không biết trên tay chúng đã dính máu của bao nhiêu người vô tội, bọn chúng chính là bọn giết người của giới xã hội đen, chỉ cần có người trả tiền, dù là ai đi chăng nữa chúng cũng ra tay được.
Người già, trẻ nhỏ, phụ nữ, chỉ cần họ là mục tiêu thì chúng sẽ giết!
Nếu Tiêu Sách cảm thấy thương xót rồi thả anh ta về, lại không biết sau này sẽ có bao nhiêu người chết trong tay anh ta nữa.
"Nói đi, nhiệm vụ liên quan đến tạo trên Hắc Bảng được trả bao nhiêu thù lao? Sau khi nói xong thì yên tâm lên đường, kiếp sau làm một người tốt, đừng làm sát thủ nữa."
Sát thủ nghe xong bèn im lặng không nói gì.
Anh ta bình tĩnh nhìn Tiêu Sách, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Hai nghìn vạn Mễ Kim! Ban đầu, lúc nhận nhiệm vụ này, tạo cảm thấy người chia nhiệm vụ quả thật rất lãng phí tiền, nhưng bây giờ tao cảm thấy người chia nhiệm vụ keo kiệt quả, chỉ hai nghìn vạn mà muốn giết mày, haha..."
"Hai nghìn vạn Mễ Kim?" Tiêu Sách nhướng mày hỏi, không tỏ vẻ gì thêm.
Quả thật, hai nghìn vạn Mễ Kim xem ra cũng không ít, cho dù sát thủ cấp kim cương trong Hắc Bảng đều không cầm lòng được đến giết anh, sát thủ cấp bạch kim căn bản cũng rất khó chống lại sự cám dỗ này.
Nhưng dù là sát thủ cấp kim cương, muốn giết Tiêu Sách, ngoại trừ việc ăn may ra thì hầu như không thể nào thành công được.
Từ tên sát thủ này có thể thấy rằng, với sự cảnh giác và bản lĩnh vừa rồi của Tiêu Sách,
muốn nắm chắc việc giết được anh, trừ khi cử một nhóm sát thủ cấp kim cương và sát thủ cấp bạch kim hợp lại xông đến, đồng thời phải có kế hoạch sắp xếp ám sát hoàn hảo thì mới giết anh được.
Nhưng chỉ có hai nghìn vạn Mễ Kim thì không thể mời người đến làm chuyện đó được.
Ít nhất cũng phải năm nghìn vạn Mễ Kim trở lên mới mời được.
"Những gì mày muốn biết tao đã nói hết rồi, nếu mày cũng biết Hắc Bảng, vậy có lẽ mày cũng biết, những sát thủ như bọn tạo không hề biết ai là người chia nhiệm vụ, vì vậy, cho tạo chết thoải mái chút đi."
Sát thủ vừa dứt lời, trong đôi mắt chợt hiện lên vẻ được giải thoát, anh ta nhanh chóng ngẫm lại cuộc đời đẫm máu của mình, từ một tên ăn mày không có lấy một bữa cơm, trở thành một sát thủ giết người như rơm...
Có lẽ giống như Tiêu Sách nói, cái chết đối với người như anh ta chính là sự giải thoát thật.
Tiêu Sách quả thật cũng không hỏi gì thêm, sau cùng anh vẫn ra tay giết tên sát thủ này, con đường này là do sát thủ chọn, kết cục này cũng là anh ta chọn.
Nhưng sau khi giết hai tên sát thủ xong, Tiêu Sách lại bắt đầu thấy hơi đau đầu.
Lúc này bên ngoài trời đã sáng, tuy người ở khu nhà ổ chuột không nhiều, nhưng cũng không ít, lát đát vài người bắt đầu xuất hiện trên con đường chật hẹp ở khu nhà.
Tiêu Sách không thể cứ để xác của hai tên sát thủ này ở nhà được, cần phải xử lý sạch sẽ.
Nhưng phải xử lý thế nào, Tiêu Sách lại thấy hơi đau đầu, không phải là không có cách, cách thì anh có, cũng chắc chắn sẽ không bị người ta nhìn thấy, nhưng chỉ là anh thấy hơi phiền
phức.
Hơn nữa, nếu muốn xử lý cũng phải đợi trời tối mới làm được.
Nhưng Tiêu Sách ban ngày còn phải đến nhà họ Lâm một chuyến, để hai cái xác này trong nhà, ngộ nhỡ lúc này có người xông vào nhà anh, họ nhìn thấy hai cái xác, như thế sẽ gây phiền phức rất lớn cho Tiêu Sách.
Vì thế trước khi anh ra khỏi nhà, cần phải xử lý xong hai cái xác này.
Tiêu Sách bèn nghĩ cách, anh không thể ở nhà giữ hai cái xác cả ngày, sau đó đợi đến khi trời tối lại lén lén lút lút xử lý chuyện này.
Chưa kể anh cũng không kiên nhẫn đến vậy, cho dù có thì trong khoảng thời gian này cũng rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ngộ nhỡ lúc này Tống Chỉ Vân đến tháng, bỗng nhiên cô ấy khó chịu với anh, sau đó chạy đến nhà anh thì sao? Nếu để cô ấy phát hiện ra hai cái xác này, cô ấy chắc chắn sẽ mượn việc này để chỉnh đốn anh một trận ra trò.
Cho nên, anh phải lập tức xử lý ngay!
Những phút chốc Tiêu Sách chợt nhớ đến sự khác thường trên cơ thể của mình.
"Khả năng ăn mòn đại thực bào trong cơ thể mình mạnh như vậy, quả thật còn ghê gớm hơn cả acid sulfuric mạnh nhất và aqua regia, không biết nhỏ hai giọt máu lên hai cái xác, có thể ăn mòn hết hai các xác này không?"
Tiêu Sách thầm nghĩ, trong lúc này anh không muốn dùng hai từ "cắn nuốt" này.
Dù sao thì đó là hai cái xác, chuyện cắn nuốt xác chết này, Tiêu Sách nghĩ thử thôi cũng thấy buồn nôn, nhưng nếu chỉ là ăn mòn thì sẽ không có vấn đề gì nữa.
Nghĩ là làm, Tiêu Sách lập tức làm đứt ngón tay, sau đó nhỏ hai giọt máu lên xác của sát thủ.
Ngay lập tức, Tiêu Sách phát hiện máu của anh quả thật giống như một chiếc bàn ủi nóng rực, trực tiếp ăn rỗng một lỗ cỡ đầu ngón tay trên xác chết, sau đó tan chảy xuống sàn nhà, tan thành một cái hố nhỏ sâu không thấy đáy, khiến Tiêu Sách trợn mắt há mồm, kinh ngạc không thôi.
Nhưng cái xác đó, ngoại trừ có thêm một lỗ ra cũng không có gì thay đổi.
Điều này càng khiến Tiêu Sách thêm đau đầu, tình huống này không giống như anh tưởng tượng, anh còn tưởng rằng máu của mình có thể làm tan chảy các xác đó.
"Sau này chiến đấu với người khác, lúc đánh không lại chỉ cần bắn một giọt máu về phía đối thủ, sợ là sẽ có uy lực mạnh hơn bất kỳ loại đạn nào..."
Tiêu Sách bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này, anh không nhịn được chợt nhếch miệng bật cười.
Nhưng lúc này xử lý hai cái xác quan trọng hơn, anh cũng chưa từng nghiên cứu sâu về vấn đề này, suy nghĩ một lúc, anh thấy muốn làm tan chảy cả cái xác này không thể chỉ dùng máu là được, mà phải để cái xác tiếp xúc với máu thịt của anh!
Tuy như thế cũng hơi buồn nôn, nhưng Tiêu Sách chỉ có thể tự an ủi bản thân, xác chết bị ăn mòn tan chảy hết, chứ không phải bị cắn nuốt hết...
Nhưng Tiêu Sách lại phát hiện một chuyện kinh khủng hơn, sức mạnh trong cơ thể anh lúc
này quả thật như đang sôi bùng lên, mạnh mẽ bùng lên từng đợt lớn, ít nhất cũng tăng lên ba lần!
Ba lần!
Tiêu Sách quả thật đã khiếp sợ, sức mạnh trong cơ thể anh phải luyện tập cực khổ mấy năm liền, sau cùng mới tích lũy được đến trình độ bây giờ.
Đừng nói một lúc tăng lên ba lần, cho dù tăng lên một chút thôi Tiêu Sách cũng cảm thấy rất vui rồi.
Ba lần, đó ít nhất cũng là thành quả một năm chăm chỉ luyện tập!
Nhưng bây giờ, chỉ "tan chảy" một cái xác của sát thủ, sức mạnh của anh đã tăng hơn ba lần, hiệu quả này làm Tiêu Sách thấy phấn khích, nhưng cũng làm Tiêu Sách thấy hoảng sợ.
Bởi vì, sức mạnh này có được nhờ cái xác đó!
Anh không chắc chắn lắm, có phải mỗi một cái xác "tan chảy", hoặc là làm "tan chảy" một người nào đó cũng sẽ có hiệu quả tăng cao thế này không, nhưng có lẽ cũng gần như là vậy.
Tiêu Sách rất sợ, anh sợ bản thân mình sau này sẽ vì nâng cao thực lực, anh sẽ không nhịn được đi giết người bừa bãi!
Dù sao thì giết một người, sau đó làm tan chảy" xong là đã có thể có được thành quả tương đương hai năm tập luyện, nếu như giết hàng trăm nghìn người, vậy sức mạnh của anh sẽ lên đến trình độ nào?
Sợ rằng đến lúc đó, trên hành tinh này sẽ không còn ai là đối thủ của anh nữa.
Hòa tan thi thể, hoặc là nuốt chửng thi thể để tăng khí, điều này làm Tiêu Sách cảm thấy rất xấu xa.
Giống như những tu sĩ tà đạo tu luyện ma công, tuy tốc độ tăng lên nhanh nhưng nó phá vỡ quy luật tự nhiên, quá độc ác, không được chính đạo chứa chấp.
Đột nhiên Tiêu Sách cảm thấy nếu như năng lực này của anh bị người khác phát hiện, thì anh sẽ bị một số người xem là ma đạo sao? Sau đó thì chống lại anh để trừ gian diệt ác?
Ví dụ như Hiệp hội những người luyện khí trong truyền thuyết?
Nhưng Tiêu Sách lập tức vứt bỏ suy nghĩ này, anh thản nhiên đối mặt với năng lực của mình.
Mặc dù những năng lực này rất độc ác, rất kinh khủng giống như tà đạo, nhưng chỉ cần anh không làm việc ác thì năng lực đó sẽ không bị lẫn lộn giữa thiện và ác.
Người bị lẫn lộn giữa thiện và ác là con người chứ không phải năng lực.
Nếu như một sát thủ xem mạng người như cỏ rác có được năng lực này, Tiêu Sách có thể tưởng tượng ra viễn cảnh giết chóc hàng loạt, máu chảy thành sông.
Nhưng một vị cao tăng đắc đạo có được thì kết cục sẽ hoàn toàn khác.
Năng lực không chính tà, thiện ác, năng lực có thể cứu người cũng có thể giết người, ở trong tay những loại người khác nhau thì sẽ có tác dụng khác nhau.
Tiêu Sách không cảm thấy bản thân là người lương thiện, nhưng anh cũng không phải sát thủ xem mạng người như cỏ rác. Những năm anh làm bộ đội, tuy anh thường xuyên nhìn thấy cảnh chết chóc, bàn tay cũng dính đầy máu tanh nhưng người anh giết là kẻ địch, là trùm buôn thuốc phiện, là tội phạm, cho tới bây giờ anh chưa từng ra tay với dân lành.
Tuy rằng ở sâu trong lòng mỗi người đều có một con quỷ.
Nhưng ý chí của Tiêu Sách mạnh mẽ, anh tin rằng mình sẽ khống chế được con quỷ trong lòng, chí ít thì anh tin bản thân sẽ không vì tăng thực lực mà đi giết người vô tội.
A
Dĩ nhiên, nếu như những người này đáng chết thì Tiêu Sách sẽ dùng xác của bọn họ để nâng cao thực lực của mình.
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Tiêu Sách lập tức sáng lên.
Thế giới có vẻ ngoài hòa bình này còn tăm tối hơn tưởng tượng của nhiều người.
Chiến tranh cùng chém giết xảy ra mỗi ngày, không ai thuộc thế giới ngầm trong sạch cả, tay của bọn họ đều dính máu tươi.
Giống như Hắc Bảng.
Sát thủ của Hắc Bảng chỉ cần cấp bạc trở lên thì đều dính đầy máu tươi của rất nhiều người vô tội, không ai ngoại lệ cả.
Ở thế giới ngầm, tổ chức tương tự Hắc Bảng vẫn có.
Những người này chết không hề oan uổng tí nào, bất cứ ai bị bắt đều có thể bị tử hình, nhưng mà bọn họ sống rất tốt, còn tốt hơn nhiều người.
Tiêu Sách không hề thương hại những người này, cho dù có giết hết bọn họ để nâng cao thực lực của mình thì Tiêu Sách cũng không cảm thấy tội lỗi.
“Hắc Bảng sao.”
Tiêu Sách nói với giọng nỉ non, lạnh lùng cùng phấn khích xen lẫn trong mắt anh.
Tính cả lần ám sát này thì đây là lần thứ ba Hắc Bảng đến giết anh, dựa trên tình hình hiện tại thì e là sẽ có nhiều sát thủ Hắc Bảng đến tìm anh.
Tuy sát thủ Hắc Bảng chỉ vì tiền, không có thù oán gì với Tiêu Sách nhưng nếu bọn họ cứ đến ám sát anh thì anh cũng không thể đề phòng một cách bị động.
Có lẽ anh nên cho bọn sát thủ của Hắc Bảng một bài học cùng cảnh cáo nhở đời.
Đầu óc của Tiêu Sách xoay chuyển nhanh chóng, anh đang nghĩ nên dạy cho đám sát thủ ẩn mình trong bóng tối một bài học nhớ đời, tốt nhất là giết cho bọn họ sợ.
Tiêu Sách muốn trả thù Hắc Bảng thì nên dùng phương pháp sảng khoái nhất để xử lý, tức là diệt sạch tổ chức sát thủ này.
Nhưng Tiêu Sách vẫn không có cách nào để làm vậy, không phải anh không có khả năng mà là anh không biết căn cứ của Hắc Bảng nằm ở đâu.
Ở thế giới này, e rằng ngoài người quản lý Hắc Bảng thì cũng chỉ có vua sát thủ mới biết căn cứ của Hắc Bảng ở nơi nào.
Nếu như không thể diệt Hắc Bảng, vậy thì anh giết sát thủ của Hắc Bảng.
Lúc bình thường thì sát thủ của Hắc Bảng luôn ẩn náu ở các nơi trên thế giới, chỉ có khi nhận nhiệm vụ thì bọn họ mới đi giết người, nên muốn giết bọn họ với số lượng lớn thì không có cách nào.
Nhưng lúc này Tiêu Sách lại có cơ hội để giết một lượng lớn sát thủ của Hắc Bảng.
Hơn nữa, bọn chúng đang ở thành phố Giang Lăng.
Tiêu Sách biết lúc này có hơn mười sát thủ Hắc Bảng tồn tại ở thành phố Giang Lăng.
Lí do để những sát thủ này xuất hiện ở thành phố Giang Lăng không phải là Tiêu Sách. Mặc dù Tiêu Sách cũng đang là mục tiêu báo thù với số tiền thưởng hai mươi triệu đô la, nhưng không đủ để hấp dẫn nhiều sát thủ Hắc Bảng đến vậy.
Mục tiêu của nhiều sát thủ tụ tập ở thành phố Giang Lăng, hơn nữa còn chưa muốn rời đi là Cao Cấn Băng.
Đúng vậy, chính là Cao Cấn Bằng.
Tiêu Sách làm vệ sĩ của Cao Cấn Bằng nên biết cô ấy gây thù chuốc oán với nhiều người, mặc dù lâu lắm rồi cô ấy không gặp nguy hiểm nhưng đây là bởi vì đã lâu rồi cô ấy không rời khỏi tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang.
Tiêu Sách có thể chắc chắn rằng, ngày mà Cao Cấn Băng ra khỏi tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang, đi qua nơi hơi hẻo lánh một chút thì sẽ có vô số sát thủ đến giết cô ấy.
Nhiệm vụ giết chết Tiểu Sách có gia hai mươi triệu đô la, mà nhiệm vụ giết chết Cao Cấn Băng có giá lên đến hàng trăm triệu đô.
Đầu óc của Tiêu Sách xoay chuyển liên tục, anh thầm quyết định, sau đó nhếch môi. Anh muốn cho sát thủ Hắc Bảng một bài học, nhưng cần Cao Cẩn Băng phối hợp một chút.
Cần Cao Cần Băng làm mồi nhử.
Tất nhiên là không phải bấy giờ.
Tuy rằng Tiêu Sách rất tự tin, nhưng vì sự an toàn của Cao Cấn Bằng, anh cần phải sắp xếp thật tốt, cần làm sát thủ của Hắc Bảng thiệt hại nặng với điều kiện Cao Cấn Bằng không gặp nguy hiểm.
Anh cần thời gian để lên kế hoạch.
Còn bây giờ, Tiêu Sách quyết định đến nhà họ Lâm một chuyến. Nhà họ Lâm là thế lực mạnh nhất ở thành phố Giang Lăng, nếu có sự trợ giúp của bọn họ thì kế hoạch của Tiêu Sách cũng sẽ đơn giản hơn nhiều.
Nhưng trước hết thì Tiêu Sách phải xử lý thi thể của sát thủ còn lại.
Lúc này, vết thương do Tiêu Sách tự rạch đã kéo màn, khép lại. Năng lực tự khôi phục của cơ thể kinh khủng đến nỗi làm Tiêu Sách khiếp sợ.
Tiêu Sách chỉ có thể rạch một vết thương trên tay, sau đó dùng máu thịt tiếp xúc với thi thể của sát thủ.
Mười mấy giây sau, sát thủ tan biến không còn chút dấu vết nào.
Mà khí trong cơ thể của Tiêu Sách lại tăng vọt. Hai thi thể làm khí của anh tăng lên sáu phần mười, tương đương với ba năm tu luyện khắc khổ.
Khi cảm nhận được khí tăng trưởng, dù ý chí của Tiêu Sách rất kiên định thì sự tham lam vẫn trào ra khỏi đáy lòng anh.
“Nếu như mình cứ giết chóc thì...
“Quên đi, Tiêu Sách nhanh chóng lắc đầu, vứt ý nghĩ này sang một bên, anh không thể nào vì tăng trưởng khí mà giết hại người vô tội.
Đây là ranh giới không thể chạm vào.
“Hay là đi đến nhà họ Lâm. Elà bọn họ đã đợi không nổi rồi.”
Tiêu Sách dọn dẹp căn phòng một chút, anh phải chắc chắn rằng hai tên sát thủ không để lại bất cứ dấu vết nào. Sau đó anh bước ra khỏi nhà, rời khỏi khu nhà ổ chuột rồi lái xe đến nhà họ Lâm.
Lúc này, đúng là nhà họ Lâm không đợi nổi.
Ở phòng khách của nhà họ Lâm, một đám người chủ chốt của nhà họ Lâm đang tụ lại bàn bạc, mà chuyện để bọn họ bàn bạc là Tiên Thiên Công.
Người ngồi vào vị trí gia chủ là ông cụ Lâm, Lâm An, gia chủ đương thời của nhà họ Lâm là Lâm Vân ngồi ở phía bên trái ông.
Bên cạnh Lần Vẫn là Lâm Bán Thanh, nhân vật chủ chốt thứ ba, tiếp đến là Hàn Tô.
Mà ở đối diện với Lâm Vân, bên phải Lâm An là Lâm Hạo Bằng, bác cả của Lâm Bản Thanh cùng hai đứa con trai của ông ta là Lâm Hải Phong cùng Lâm Vũ Thiên.
Hiện nay mấy người này là nhân vật chủ chốt của nhà họ Lâm.
“Gia chủ, tôi đề nghị lập tức tiến hành tra hỏi đám người thầy Vương, bọn họ đã mở miệng rồi, chỉ cần chúng ta tra hỏi sơ sơ thì chắc chắn có thể lấy được Tiên Thiên Công, vì sao cứ phải chờ Tiêu Sách? Nếu chúng ta có thể đạt được Tiên Thiên Công thì sao phải chờ Tiêu Sách dạy chúng ta?”
Lâm Hạo Bằng, con cả của Lâm Hải Phong cau mày mở miệng nói.
Hàn Tô trở về nhà họ Lâm, dẫn thầy Vương, người đàn ông da đen cùng đồ đệ của Lâm Kiệt, đồng thời cũng mang về tin tức Tiêu Sách đã học được ba phần đầu của Tiên Thiên Công.
Theo lý mà nói, nếu thầy Vương và người đàn ông da đen ở nhà họ Lâm thì bọn họ chỉ cần tra hỏi là có thể lấy được Tiên Thiên Công.
Ba bố con nhà Lâm Hạo Băng đều nghĩ như vậy.
Nhưng cuối cùng, Lâm Vân lại từ chối đề nghị này, ông ta không cho phép bất cứ ai đi tra hỏi thầy Vương mà là kiên nhẫn chờ Tiêu Sách đến nhà họ Lâm.
Đối với đề nghị của Lâm Vân, ông cụ Lâm An và Lâm Bán Thanh cùng Hàn Tô đều tán thành.
Nhưng mà bọn họ đợi một ngày một đêm cũng không thấy Tiêu Sách đến nhà họ Lâm, bố con Lâm Hạo Bằng đợi không được nữa, bọn họ đề nghị tra hỏi đám người thầy Vương, lấy đi Tiên Thiên Công.
“Tiên Thiên Công là của nhà họ Lâm chúng ta, giờ chúng ta lấy lại thì cũng không có ai nói được gì!” Lâm Hải Phong lại bổ sung một câu.
Lâm Hải Phong vừa nói xong thì Lâm Bán Thanh mở miệng: “Không được! Tuy trước đây Tiên Thiên Công là của nhà họ Lâm nhưng ngoài Lâm Kiệt thì nó đã bị thất truyền từ lâu. Nếu như không phải Tiêu Sách, thì đừng nói là lấy lại Tiên Thiên Công, mà trong buổi tiệc, mặt mũi của nhà họ Lâm cũng đã vứt sạch”
“Tuy hiện tại chúng ta có thể đến tra hỏi thầy Vương và lấy Tiên Thiên Công, nhưng nếu chúng ta làm như vậy thật thì Tiêu Sách sẽ không thất vọng sao? Cho nên, nhà họ Lâm chúng ta phải lấy lại Tiên Thiên Công, nhưng với điều kiện là lấy từ Tiêu Sách, Tiêu Sách tự giao cho chúng ta, sau đó chúng ta nợ Tiêu Sách một ơn huệ lớn bằng trời.”
“Đừng quên đám người thầy Vương là do Tiêu Sách bắt. Tiêu Sách có thể giết bọn họ chứ không phải để bác Hàn Tô mang về nhà họ Lâm!”
“Nếu Tiêu Sách để bác Hàn Tô mang đám người thầy Vương về thì đó là ngầm chấp nhận, chúng ta phải lấy Tiên Thiên Công từ thầy Vương!”
Lâm Hải Phòng giải thích.
Lâm Bán Thanh nói: “Anh ta có chấp nhận hay không là chuyện của anh ta, nhưng nhà họ Lâm thì không thể làm như vậy. Nếu không, cho dù Tiêu Sách không nói thì e là quan hệ của nhà họ Lâm với Tiêu Sách sẽ rạn nứt.Sau này Tiêu Sách sẽ không tin tưởng chúng ta, sẽ không xem chúng ta là bạn bè.”
“Cậu ta chỉ có một mình mà thôi, cho dù có lợi hại đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có một người. Bán Thanh, có phải em quá coi trong Tiêu Sách rồi? Chúng ta có thể không nợ ân
tình của cậu ta, chúng ta phải gấp rút nợ cậu ta sao? Sao anh cảm thấy em đang đứng về phía người khác vậy?” Lâm Hải Phong hơi tức giận.
“Ha hả, tầm nhìn hạn hẹp!” Lâm Bán Thanh lạnh lùng nói.
“Được rồi, đừng cãi nhau! Bán Thanh nói không sai, chúng ta phải nợ Tiêu Sách ân tình này. Chúng ta phải lấy được Tiên Thiên công, nhưng mà phải là Tiêu Sách giao cho chúng ta chứ không phải chúng ta đi giành của đám người thầy Vương. Đây là quy tắc làm người, nếu không làm vậy thì chúng ta khác với Lâm Kiệt ở chỗ nào? Ăn cháo đá bát sao?”
Lúc này, ông cụ Lâm An đột nhiên lên tiếng, giải quyết dứt khoát.
Rõ ràng Lâm Hải Phong vẫn không hiểu, khóe môi giương lên lại bị Lâm Hạo Bằng ngăn chặn.
Ông cụ Lâm đã mở lời, nếu Lâm Hải Phong còn nói nữa vậy thì chính là bất kính với ông cụ Lâm, hai người con trai của ông ta cái gì cũng tốt chỉ là đầu óc không được tốt cho lắm.
ít nhất so với Lâm Bán Thanh, bọn họ không thể đảm đương trọng trách, năng lực cũng kém xa.
Mặc dù Lâm Hạo Bằng cũng cảm thấy, nhà họ Lâm không nhất thiết bởi vì một Tiêu Sách mà làm đến mức như vậy, dù sao ông ta cũng chưa từng nhìn thấy Tiêu Sách mạnh mẽ như thế nào.
Mặc dù ông ta là trung tâm của nhà họ Lâm nhưng cũng không biết Tiêu Sách chính là Long Đại đã từng cứu giúp nhà họ Lâm.
Bí mật Tiêu Sách chính là Long Đại chỉ có ông cụ Lâm, Lâm Vân và Lâm Bán Thanh cùng với mấy người Long Ngũ, Long Thất biết mà thôi.
20
Nếu như bố con Lâm Hạo Bằng biết được điều này có lẽ sẽ có ý kiến khác nhau.
“Tôi cảm thấy ông cụ nói rất có đạo lý, nhà họ Lâm chúng ta phát triển đến mức độ hiện tại, có thể nói là không thiếu thứ gì, nhưng chỉ thiếu một thứ thôi, đó chính là cao thủ thực lực hùng mạnh! Chính vì như vậy mà Lâm Kiệt mới dám bắt nạt chúng ta như vậy, cho nên giao hảo với những cao thủ tài giỏi cũng là chuyện cần thiết, nhưng mà...”
Lâm Hạo Bằng đột nhiên mở miệng nói.
“Nhưng mà, cho dù kết giao với cao thủ tài giỏi mạnh mẽ thì người ta vẫn là người ngoài, cái gọi là nếu không cùng tộc loại với mình, lòng dạ của họ ắt sẽ khác đi, nhà họ Lâm chúng ta nếu muốn không sợ bất kỳ người nào thì vẫn phải dựa vào thực lực của chính mình, cho nên nhất định phải giành được Tiên Thiên Công, không được xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nào, tôi đề nghị, nếu như hôm nay Tiêu Sách còn không tới, chúng ta sẽ bắt đầu thẩm vấn thầy Vương, nhất định phải nhanh chóng giành lấy Tiên Thiên Công về tay mình”
Lâm Hạo Bằng nói xong, ông cụ Lâm và Lâm Vân đều im lặng suy nghĩ, không nói gì, rõ ràng là đồng ý với kiến nghị của Lâm Hạo Bằng.
“Được, vậy thì quyết định như vậy đi, bất kể như thế nào thì chúng ta cũng nợ Tiêu Sách một ân tình vô cùng lớn! Tiếp theo chúng ta bàn bạc một chút, làm thế nào để trả ân huệ này đây.”
Người nhà họ Lâm đang thương lượng mà Tiêu Sách lúc này đã đến bên ngoài thung lũng nhà họ Lâm rồi.
Xe taxi bị nhân viên bảo vệ chặn lại, sau khi bọn họ nhìn thấy người tới là Tiêu Sách, lập tức kính cần sắp xếp xe đưa Tiêu Sách vào trong.
Và đồng thời liên lạc với đám người Lâm Bán Thanh.
Biết được Tiêu Sách cuối cùng cũng đã đến, đám người Lâm Bán Thanh cũng không bàn bạc nữa, rời khỏi nhà cũ đi nghênh đón Tiêu Sách, có thể nói là vô cùng trịnh trọng.
Rất nhanh, xe điện chở Tiêu Sách đến dừng ngay trước cửa nhà chính của nhà họ Lâm.
Ông cụ Lâm Lâm An, Lâm Vân, Lâm Bán Thanh, Hàn Tô chủ động tới nghênh đón, bố con
Lâm Hạo Bằng mặc dù không nhiệt tình như vậy nhưng cũng lựa chọn đi theo sau.
“Cậu bạn Tiêu Sách, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lâm An dẫn đầu mỉm cười nói với anh.
“Tinh thần của ông cụ không tồi, nhưng cháu chỉ là vãn bối, sao có thể không biết xấu hổ mà để ngài đích thân tới đón được chứ, ngài khách khí quá rồi.” Tiêu Sách cũng mỉm cười đáp.
“Ha ha, cậu bạn Tiêu Sách giúp nhà họ Lâm của tôi quá nhiều rồi, ông già này đích thân tới đón tiếp cũng là chuyện nên làm mà, mời vào trong.”
Sau khi vào nhà chính nhà họ Lâm, ông cụ Lâm An sắp xếp cho Tiêu Sách ngồi giữa Lâm Vân và Lâm Bán Thanh, tất cả mọi người lần nữa ngồi vào chỗ của mình.
Sau khi Tiêu Sách ngồi xuống, lại phát hiện ngoài Hàn Tô ra thì tất cả mọi người đều dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh, nhất thời cười nhạt một tiếng.
Anh hiểu rõ, lúc này nhà họ Lâm đối xử với anh khách khí như vậy, một phần là vì anh quả thực đã giúp đỡ nhà họ Lâm rất nhiều, nhưng còn một lý do khác đó là trên người anh có Tiên Thiên Công.
Đây mới là điều mà mọi người trong nhà họ Lâm quan tâm nhất lúc này.
Tiêu Sách cũng không có ý định quanh co làm gì, trực tiếp mở miệng nói: “Ông cụ Lâm An, trước đó cháu để bác Hàn Tô dẫn đám người thầy Vương trở về nhà họ Lâm, trên người bọn họ có Tiên Thiên Cống mà nhà họ Lâm đã đánh mất, thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, không biết mọi người đã cạy mồm bọn họ lấy được Tiên Thiên Công chưa?”
Nghe thấy lời này của Tiêu Sách, khuôn mặt ông cụ Lâm An bình tĩnh.
Ông ta mỉm cười nói: “Mấy người kia rất cứng miệng, chúng tôi không làm gì được, cho nên vẫn chưa lấy được Tiên Thiên Công, tôi nghe Hàn Tô nói, cậu bạn Tiêu Sách có Tiên Thiên Công, không biết có thể tặng nhà họ Lâm một phần không, nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không quên cậu bạn Tiêu Sách chính là ân nhân lớn của nhà họ Lâm”
Tiêu Sách nghe thấy vậy, không khỏi bật cười.
Quả nhiên đúng như anh dự đoán, ông cụ Lâm rất biết đối nhân xử thế!
Miệng của đám người thầy Vương đã sớm bị Tiêu Sách cạy rồi, cũng đã giao Tiên Thiên Công ra rồi, giao một lần cũng là giao, giao hai lần cũng là giao, bọn họ sao có thể giống như lời ông cụ Lâm nói, ngậm chặt mồm không cạy ra được chứ?
Rất rõ ràng, ông cụ Lâm cố ý để lại ân huệ lớn này cho anh.
Cho dù là ông cụ Lâm hay là Hàn Tô, bọn họ sống nhiều năm như vậy rồi, đều là người thông minh, biết đối nhân xử thế như thế nào.
Bình luận facebook