• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách (4 Viewers)

  • Chương 409-416

Nhiệm vụ hai ngày này của Tiêu Sách ở nhà họ Lâm đã hoàn thành xuất sắc.

Nếu như trước đây, bố con Lâm Hạo Bằng có chút không hài lòng với Tiêu Sách, đúng hơn là cảm thấy Tiêu Sách không xứng đáng được nhà họ Lâm đối xử ngang hàng, vậy thì bây giờ, bố con Lâm Hạo Bằng đã hoàn toàn bị thuyết phục.


Rốt cuộc, mặc dù Tiên Thiên Công không khó bằng Vô danh khí công, nhưng cũng không dễ tu luyện thành công.

Nhưng có Tiêu Sách ở một bên chỉ dạy, giải thích về các nguyên lý căn bản của Tiên Thiên Công. Bố con Lâm Hạo Bằng cảm thấy, dù là người đầu heo cũng có thể tu luyện thành công.

Nếu không có Tiêu Sách, dù cho bọn họ có tu luyện thành công, cũng phải mất rất nhiều thời gian.

Hơn nữa, một số người trong đó không có khả năng tu luyện thành công, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác ngày càng trở nên hùng mạnh.


Thu được lợi ích, bố con Lâm Hạo Bằng cũng không còn nhắm vào Tiêu Sách nữa.

Điều quan trọng nhất là, Tiêu Sách đã hoàn toàn đối đầu với Lâm Kiệt, nên anh cũng không cần giấu giếm bố con Lâm Hạo Bằng chuyện anh chính là Long Đại.

Khi bố con Lâm Hạo Bằng biết Tiêu Sách là Long Đại, bọn họ lập tức ngây người.

Phải biết rằng, Lâm Hải Phong, Lâm Vũ Thiên, hai đứa con trai của Lâm Hạo Bằng, sùng bái nhất chính là Long Đại, người đã lấy sức lực bản thân ngăn cơn sóng dữ, cứu ông cụ Lâm, cứu nhà họ Lâm.

Mà Long Đại lại là Tiêu Sách...

Hơn nữa, cộng thêm việc chỉ dạy Tiên Thiên Công, sự sùng bái của Lâm Hải Phong, Lâm Vũ Thiên đối với Tiêu Sách lại càng tăng cao, câu nào câu nấy đều gọi anh Sách.

Không chỉ muốn Tiêu Sách chỉ dạy bọn họ luyện Tiên Thiên Công, mà còn quấn lấy Tiêu Sách đòi chỉ dạy bọn họ cách chiến đấu.

Tiêu Sách... Uyển chuyển từ chối.

Anh chỉ nói, tiếp theo, bọn họ cần rèn luyện thân thể, tăng sức lực cơ thể lên rồi nói tiếp.

Hai người vô cùng sùng bái Tiêu Sách, nếu Tiêu Sách bảo bọn họ rèn luyện cơ thể, bọn họ lập tức ngoan ngoãn chui vào phòng tập thể thao của nhà họ Lâm mà không thèm ra ngoài.

Theo cái nhìn của Tiêu Sách, có lẽ Tiên Thiên Công đã làm tăng thực lực của nhà họ Lâm, nhưng tăng lên không nhiều.

Hai anh em Lâm Hải Phong và Lâm Vũ Thiên luyện Tiên Thiên Công không có nhiều tác dụng, vì Tiên Thiên Công không có trực tiếp tăng sức lực của bản thân!

Phần một của Tiên Thiên Công có thể tăng sức lực con người lên gấp đôi, nhưng chỉ là bộc phát nhất thời, thứ tăng nhiều nhất đó chính là sức bật.

Mặc dù, hai anh em Lâm Hải Phong, Lâm Vũ Thiên không phải là người ăn chơi trác táng, nghiện rượu hư thân, nhưng chắc chắn cũng không phải là người thích rèn luyện, cho nên sức lực của bọn họ cũng chỉ bằng sức lực của người bình thường.

Vì vậy, cho dù bọn họ có tu luyện thành công phần một của Tiên Thiên Công, có thể tăng sức bật gấp đôi thậm chí là nhiều hơn nhưng sức chiến đấu thực sự... Vẫn yếu như trước!

Vì thế, hai anh em muốn trở thành cao thủ dựa vào Tiên Thiên Công, là nằm mơ.

Đương nhiên, nếu bọn họ thực sự có thể luyện thành công ba phần trước của Tiên Thiên Công, thì cho dù căn bản của bọn họ yếu, thực lực cũng sẽ không yếu.

Ít nhất... Tương đương với quân nhân đặc chủng, mặc dù không mạnh, nhưng có cũng tốt hơn không có.
Mà người có thực lực tăng lên nhiều nhất nhờ Tiên Thiên Công chính là Long Ngũ, Long Thất, vệ sĩ của Lâm Bán Thanh, hai người vốn là cao thủ mạnh, bây giờ có Tiên Thiên Công trợ giúp, lập tức thực lực của bọn họ lại càng tăng mạnh hơn.

Thậm chí, nhiều khi bọn họ còn mạnh hơn so với Hàn Tô!


Mặc dù, bây giờ chỉ luyện thành công phần một của Tiên Thiên Công, nhưng trong mắt của Tiêu Sách, thực lực của Long Ngũ đã cao hơn Hàn Tô trước đây, thậm chí còn mạnh hơn.

Còn Long Thất thì hơi yếu hơn, nhưng cũng không kém mấy.

Đương nhiên, đó là Hàn Tô trước đây, còn bây giờ Hàn Tô đã luyện thành công phần ba của Tiên Thiên Công, thực lực vẫn mạnh hơn nhiều so với Long Ngũ, Long Thất.

Nhưng nếu Tiên Thiên Công của Long Ngũ Long Thất tăng lên một phần, vậy danh hiệu cao thủ hạng nhất của nhà họ Lâm sẽ phải nhường cho Long Ngũ.


Mà ngoại trừ Long Ngũ, Long Thất, người khiến Tiêu Sách bất ngờ nhất chính là Lâm Bán Thanh.

Lâm Bán Thanh biết võ công...

Về điểm này, khi lần đầu tiên gặp Lâm Bán Thanh ở bệnh viện, Tiêu Sách đã từng suy đoán.

Chỉ là từ đó về sau, cho dù Tiêu Sách và Lâm Bán Thanh ở chung, nhưng chưa từng thấy cô ấy thể hiện, nên dần dần, Tiêu Sách cũng hoài nghi có phải cảm giác của bản thân anh là sai không.

Nhưng lần này, cuối cùng Tiêu Sách cũng xác định, Lâm Bán Thanh biết võ công!

Hơn nữa, thực lực của cô ấy không kém hơn Long Thất, thậm chí trên phương diện thể chất, cô ấy còn mạnh hơn Long Thất không ít, bắt kịp với Long Ngũ.

Vì thế, Tiên Thiên Công giúp cô ấy mạnh hơn không ít.

Nhưng mà, với thân phận của Lâm Bán Thanh, hiếm khi có lúc cần cô ấy phải tự ra tay, nếu có lúc thực sự cô ấy phải ra tay, thì có thể cả nhà họ Lâm đều lâm vào khủng hoảng.

Dường như cả ba người Lâm Bán Thanh, Long Ngũ Long Thất đều thuộc cùng một tổ chức, nhưng bọn họ đều rất kiêng kỵ tổ chức này, nên không muốn nhắc đến.

Vì vậy Tiêu Sách cũng không tiện hỏi nhiều...

Cuối cùng, hai ngày sau, các thành viên cốt cán của nhà họ Lâm đã nắm vững Tiên Thiên Công. Đối với các thành viên khác của nhà họ Lâm, Tiêu Sách không có hứng thú chỉ dạy từng bước.

Vì thế, trưa hôm đó, Tiêu Sách xin rời đi.

Các thành viên cốt cán của nhà họ Lâm đều nhiệt tình đưa Tiêu Sách đến cửa hẻm núi nhà họ Lâm, cuối cùng còn bắt anh em Lâm Hải Phong đưa Tiêu Sách về thành phố Giang Lăng.

Trở lại thành phố Giang Lăng, Tiêu Sách không quay về khu nhà ổ chuột, mà gọi điện cho Phương Bác, bảo cậu ấy đến phòng làm việc của nhà họ Lâm, tìm một người gọi là Lâm Tân Nhiên.

Lâm Bán Thanh đã hứa sẽ giao lại toàn bộ một hạng mục dự án của nhà họ Lâm cho Tiêu Sách làm. Nếu thiếu người, nhà họ Lâm sẽ cho người đến, nếu thiếu tiền, nhà họ Lâm sẽ cho anh vay không lãi suất. Tóm lại, nhà họ Lâm sẽ dồn hết sức lực, giúp xưởng nhỏ của Tiêu Sách mau chóng kiếm tiền.

Mà Lâm Tân Nhiên là người mà Lâm Bán Thanh đã sắp xếp để làm những việc này.

Dù sao, với thân phận của Lâm Bán Thanh, sao cô ấy có thể tự mình làm những việc nhở đó, mà Tiêu Sách cũng không tự đi làm, nên bảo Phương Bác và Cổ Minh đi làm.

Khi Phương Bác và Cố Minh nghe nói bọn họ sẽ hợp tác với nhà họ Lâm thì ai nấy cũng đều sửng sốt.

Đây thực sự là nhà họ Lâm chủ động đưa tiền cho bọn họ!

Phương Bác còn nói, lúc trước, anh ấy hiểu biết quá hạn hẹp, dù biết nhà họ Lâm lớn mạnh nhưng vẫn không biết rõ hợp tác như vậy sẽ mang lại bao nhiêu lợi ích cho họ.

Nhưng Cổ Minh không giống vậy, Cố Minh biết rất rõ điều này có nghĩa là gì.

Phải biết rằng, ngay cả khi việc kinh doanh của bố cậu ấy chưa sụp đổ, muốn qua lại hay hợp tác với nhà họ Lâm cũng là đều không thể, thậm chí góp tiền cũng không đến phiên cậu ấy.

Nhưng bây giờ, nhà họ Lâm lại góp tiền hợp tác với bọn họ.

Cố Minh sắp điên rồi, cậu ấy có cảm giác, có lẽ không bao lâu nữa, cậu ấy có thể hoàn thành mong ước của bản thân, làm được việc mà bố cậu ấy chưa làm được!
Tức khắc, toàn thân cậu ấy tràn đầy ý chí chiến đấu.

21

Không cần Tiêu Sách động viên, Cổ Minh đã chủ động nhận chuyện này, nóng lòng muốn đi đến phòng làm việc của nhà họ Lâm, tìm Lâm Tân Nhiên.


Tiêu Sách không quan tâm đến việc làm cụ thể của bọn họ. Lúc này, anh lại đến toà nhà của Tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang.

Việc bôi thuốc cho Thiên Diệp lần thứ tư lại phải tiến hành.

Đồng thời, Cao Cấn Bằng cũng nói Tiêu Sách phải đến phòng thí nghiệm của cô ta ba ngày một lần, để Cao Cấn Bảng giám sát tình trạng cơ thể và sự thay đổi của anh, bây giờ cũng sắp đến lúc.

Điều quan trọng nhất là, nếu Tiêu Sách muốn tiêu diệt những sát thủ của Hắc Bảng, anh cần sự trợ giúp của Cao Cấn Bằng.

Ít nhất, anh cần mượn danh tiếng của cô ta.

Vì thế, Tiêu Sách đến tòa nhà của Tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang, nhưng Tiêu Sách chưa kịp lên tầng cao nhất tìm Thiên Diệp, đã gặp phải một người quen cũ... Trầm Y.


Bây giờ Trầm Y là Phó giám đốc của Tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang, lúc Cao Cấn Bằng mải mê trong phòng thí nghiệm, cô ấy là người phụ tránh và nắm quyền thực sự của Tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang.

Tuy hiện giờ, với hoàn cảnh của Tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang, không có việc gì phải vất vả.

Vì không có người mua thuốc của bọn họ, việc bán hàng ra bên ngoài hoàn toàn ngưng hoạt động, nhà máy sản xuất cũng ngừng làm việc, viện nghiên cứu cũng nghỉ...

Việc Trầm Y có thể làm là trơ mắt nhìn cổ phiếu của công ty giảm hết lần này đến lần khác, nhưng không thể làm gì.

Vì công ty không có tiền để ổn định cổ phiếu.

Cho nên, chức vụ Phó giám đốc như cô ấy làm rất ngột ngạt, trong người tràn đầy đam mê nhưng lại không có đất dụng võ, chỉ có thể ngủ đông, chờ đợi thời cơ.

Nhưng Tiêu Sách biết cô ấy không cần chờ lâu.

Hầu hết các thí nghiệm của Cao Cấn Bằng đã hoàn thành, e rằng không bao lâu nữa là có thể sản xuất. Mặc dù đến lúc đó, việc đưa thuốc ra thị trường bán cần trải qua một trận chiến ác liệt.

Nhưng ít ra, sẽ không giống như bây giờ, ngoại trừ Cao Cấn Băng, mọi người đều không thể làm gì cả.

“Tiêu Sách, đến văn phòng của tôi ngồi một chút chứ?” Trầm Y cười, nói. Tiêu Sách phát hiện bọng mắt của cô ấy hơi nặng, có vẻ trong khoảng thời gian này không có nghỉ ngơi tốt.

Tiêu Sách ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, theo Trầm Y vào văn phòng của cô ấy.

Trầm y tự pha cà phê cho Tiêu Sách, cũng không ngồi trên ghế làm việc, mà ngồi trên sô pha nói chuyện với Tiêu Sách.

Cô ấy dựa vào số pha, nhắm mắt xoa huyệt Thái Dương.

“Công ty không có việc gì làm, sao cô lại khiến bản thân mệt mỏi như vậy?” Tiêu Sách không nhịn được nhíu mày nói, nhìn vẻ mặt phờ phạc của Trầm Y anh có chút đau lòng.

Trầm Y khẽ cười, nói: “Bây giờ không có việc gì, nhưng sau này thì chưa biết. Tôi chưa bao giờ phụ trách một công ty lớn như vậy, nên tranh thủ lúc này, tìm hiểu thêm về công ty và tất cả các ngành sản xuất, để khi công ty thực sự có việc, tay chân không bị luống cuống.”

Tiêu Sách nghe vậy, anh nhìn Trầm Y không nói nên lời, cũng không có cách khuyên cô ấy.

Anh chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Thân thể chú Trầm và mẹ của cô có khỏe không?”

Nói xong, Tiêu Sách chợt nhớ đến cảnh bố Trầm, mẹ Trầm cố gắng mai mối cho anh với Trầm ĩ, khi anh ăn cơm ở nhà Trầm Y lần trước.

Mặt của anh lập tức đỏ lên, không khỏi cười khổ.

“Bọn họ rất tốt, nhưng mà... Mỗi ngày đều muốn tôi mời anh về ăn cơm, tôi... Tôi đã khuyến họ.” Trầm Y nói đến đây, khuôn mặt cô ấy cũng đỏ lên.

Tiêu Sách có thể cảm nhận được ý tứ của bố Trầm và mẹ Trầm, Trầm Y đương nhiên lại càng hiểu rõ hơn.

Trầm Y có ấn tượng tốt với Tiêu Sách, nhưng không biết vì sao, cô ấy luôn cảm thấy Tiêu Sách cách cô ấy rất xa, thời gian càng trôi, khoảng cách đó càng xa...

Luôn luôn không thể chạm đến...

Cảm giác này khiến Trầm Y cảm thấy khó chịu, mà cô ấy làm việc chăm chỉ như vậy là vì để bản thân không có thời gian nghĩ đến cảm giác đó.

Cho đến lần này gặp Tiêu Sách, Trầm Y mới biết được, có một số thứ, không phải cô ấy muốn khống chế là có thể khống chế được.
1647061192867.png



Tiêu Sách đã từng một lần gặp qua vẻ rạng rỡ này trong mắt dì Hàn, đó là buổi tối mà dì Hàn chuẩn bị rời đi, kể từ đó, Tiêu Sách không bao giờ gặp lại dì Hàn nữa.

Tiêu Sách hơi kinh ngạc, trong chốc lát, anh đột nhiên cho rằng Trầm Y trước mặt chính là dì Hàn.


Như bị ma xui quỷ khiến, Tiêu Sách đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Trầm ĩ, vẻ mặt tràn ngập sự dịu dàng, anh mở miệng nói: “Được, tối ngày mai gặp.”

Trầm Y ngây người một lúc, sau đó khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.

Bị Tiêu Sách vuốt ve gò má khiến cô ấy cảm thấy cả cơ thể khẽ run lên, ngay lập tức muốn tránh đi, nhưng nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Tiêu Sách, cô ấy lại kìm lòng không hề cử động.

Lúc này, Tiêu Sách mới tỉnh táo lại, khuôn mặt của dì Hàn biến mất, cuối cùng biến thành khuôn mặt của Trầm ĩ, Tiêu Sách sửng sốt một hồi, cả người cứng đờ.

Vào lúc này tay anh đang vuốt ve khuôn mặt của Trầm Y, Trầm Y không né tránh, cũng không hề gạt tay anh ra, mà là ngượng ngùng chăm chú nhìn vào mắt anh.

Cảnh tượng này cũng vô cùng ám muội...


“Ừm, cái đó, tôi chỉ là..." Tiêu Sách thu tay lại, muốn nói rằng mình chỉ đang mất tập trung, nhưng cuối cùng anh không nói gì cả.

Bởi vì anh biết, nếu nói ra, điều đó nhất định sẽ làm trái tim Trầm Y bị tổn thương.

Tiêu Sách chỉ có thể cười khổ trong lòng, mở miệng nói: “Thôi, tôi còn có một số việc phải làm, tôi về trước, tối mai gặp.”

“Ừm, được rồi.”

Trầm Y dịu dàng nói, ánh mắt của cô ấy vẫn không rời khỏi Tiêu Sách, cho đến khi bóng lưng của Tiêu Sách biến mất trong phòng làm việc, lúc này cô ấy đưa tay vuốt ve gò má đã bị Tiêu Sách sờ qua, vô cùng nóng bỏng.

Dường như Tiêu Sách muốn trốn khỏi văn phòng của Trầm ĩ, anh đi thẳng lên tầng cao nhất của tòa nhà.

Lập tức uống một cốc nước lạnh vào bụng, cuối cùng Tiêu Sách cũng dập tắt được sự xấu hổ vừa rồi khi có những suy nghĩ mông lung về Trầm Y.

Mà lúc này, một dáng người xinh xắn đi đến trước mặt Tiêu Sách.

Đó là Thiên Diệp, Tiêu Sách vừa mới áp chế được những suy nghĩ vừa rồi, khi anh nhìn thấy Thiên Diệp, nhất thời lại dâng lên, hơn nữa so với lúc này lại càng mãnh liệt và dữ dội hơn, anh nhìn chằm chằm vào Thiên Diệp.

Không biết là do Tiêu Sách ảo tưởng, hay hôm nay Thiên Diệp đã để tâm đến cách ăn mặc hơn khiến Tiêu Sách cảm thấy cô ta lộng lẫy và xinh đẹp hơn bình thường rất nhiều.

Mái tóc ngắn của Thiên Diệp rất gọn gàng và năng động, mang khí chất phóng khoáng của một người đàn ông, sợ rằng ngay cả phụ nữ cũng động lòng khi nhìn thấy cô ta.

Nụ cười của Thiên Diệp thuần khiết như ánh trăng, như tiên nữ giáng trần, mọi cử chỉ của cô ta tao nhã xinh đẹp như thiên thần, cô ta mặc một chiếc áo màu đen đơn giản, phía trên có hình hoa mạn châu sa đỏ rực màu máu.

Tóm lại, Tiêu Sách cảm thấy Thiên Diệp vô cùng xinh đẹp.

“Anh đến rồi.”

Ngay cả giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nhìn thấy Tiêu Sách đang nhìn mình chằm chằm, đột nhiên Thiên Diệp cảm thấy không được thoải mái, giống như cách ăn mặc hôm nay của cô ta có gì đó không ổn.

Nhưng nhìn vẻ rạng rỡ trong mắt Tiêu Sách, trong lòng cô ta cảm thấy có chút tự hào.

“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Tuy trong lòng đắc ý, nhưng khi mở miệng lại mang theo chút oán trách, giống như cô ta không thích ánh mắt đó của Tiêu Sách.

Tiêu Sách đã phục hồi lại tinh thần, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Anh bước đến bên cạnh Thiên Diệp, trực tiếp ôm lấy cơ thể mềm mại của cô ta vào lòng.

Cảm thấy Thiên Diệp muốn đẩy anh ra, làm sao Tiêu Sách có thể để cô ta thành công, anh ôm cả cơ thể cô ta vào trong lòng ngực, không để lại bất kỳ khe hở nào.

“Đương nhiên là tôi đang nhìn cô, hôm nay cô rất đẹp.” Tiêu Sách thì thầm vào tại Thiên Diệp.

Đột nhiên, Tiêu Sách nhìn thấy vành tai Thiên Diệp hoàn toàn ửng hồng, dòng chảy ửng hồng này nhanh chóng lan từ tai xuống cổ, rồi đến ngực.

Và cơ thể vốn đang vùng vẫy của Thiên Diệp đột nhiên không còn giãy giụa nữa, mà trở nên mềm mại vô cùng, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.

“Anh... Anh, đừng nói nhảm, đây là phòng làm việc của cô chủ.” Thiên Diệp đỏ mặt nói.

Tiêu Sách nghe vậy, trên mặt nở nụ cười xấu xa, nói: “Phòng làm việc của cô Cao Cấn Băng ở đây sao? Cô không nghĩ chúng ta ở đây sẽ càng kích thích hơn sao?”

Nói xong, hai tay của Tiêu Sách luồn vào vạt áo của Thiên Diệp.

Thiên Diệp cảm nhận được những gì Tiêu Sách sắp làm, cô ta vô cùng hoảng sợ, lập tức ngăn cản bàn tay xấu xa của Tiêu Sách lại, vội la lên: “Không được, ở đây không được! Lỡ như cô chủ cô ấy...”

“Đừng lo, bây giờ Cao Cẩn Băng đang bận ở phòng thí nghiệm...”
Tiêu Sách mặc kệ Thiên Diệp từ chối, đôi tay anh cứ như một con rắn trườn khắp người Thiên Diệp, nhất thời làm cho cơ thể Thiên Diệp trở nên mềm nhũn.

Về phần Tiêu Sách, hơi thở của anh càng trở nên gấp gáp hơn.


Tiêu Sách cúi đầu hôn lên đôi môi của Thiên Diệp, ôm lấy cả người cô ta, sau đó đặt cô ta lên chiếc bàn lớn của Cao Cấn Băng, tham lam nuốt tất cả hương vị nước bọt ngọt ngào của Thiên Diệp.

Thiên Diệp hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt Tiêu Sách, chỉ có thể để Tiêu Sách muốn làm gì thì làm.

Nhưng khi Tiêu Sách định lột quần áo của Thiên Diệp, cuối cùng cô ta cũng lấy lại được sự tỉnh táo ngắn ngủi của mình, khuôn mặt cô ta đầy sự ngượng ngùng, lại một lần nữa giữ tay Tiêu Sách lại.

“Tiêu Sách, không được ở đây, thật sự không được ở đây, đây là phòng làm việc của cô chủ..”

Khóe miệng Tiêu Sách cong lên, nhưng anh cũng không thèm để ý đến sự từ chối của Thiên Diệp, ngược lại lời nói của Thiên Diệp đã khiến cơ thể của Tiêu Sách trở nên hưng phấn hơn.

Thiên Diệp thẹn thùng đẩy Tiêu Sách vài lần cũng không có tác dụng, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận.


Chỉ là toàn thân cô ta ửng hồng vì thẹn thùng, trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết, đôi mắt nhắm chặt lại cũng không dám mở ra.

“Anh... Nhanh lên, nếu không có chủ sẽ nhìn thấy.” Cuối cùng, Thiên Diệp chỉ có thể nói vậy.

Tiêu Sách nghe vậy thì làm sao có thể khống chế được, anh không chút do dự, để Thiên Diệp nằm dài trên chiếc bàn lớn của Cao Cấn Bằng, sau đó tấn

công.

Trong toàn bộ quá trình, Tiêu Sách và Thiên Diệp đều tỏ ra vô cùng phấn khích và nhạy cảm.

Lúc đầu, Thiên Diệp có thể kìm nén mà không phát ra tiếng, nhưng sau đó không còn để tìm được chuyện gì khác, hết lần này đến lần khác bị Tiêu Sách đưa lên đỉnh điểm.

Hai tiếng sau, cuối cùng cả hai cũng dừng lại.

Nhìn phòng làm việc của Cao Cấn Băng bị biến thành đống lộn xộn, đầy dấu vết điên cuồng của hai người, Thiên Diệp nhéo vào da thịt của Tiêu Sách một cái.

Tiêu Sách nhếch miệng cười, vô cùng hài lòng, anh vẫn dùng tay vuốt ve tấm lưng mịn màng của Thiên Diệp.

“Mau đứng lên! Về phòng đợi tôi, tôi sẽ dọn dẹp nơi này lại.” Thiên Diệp đẩy tay Tiêu Sách ra, vất vả lắm mới đây được Tiêu Sách ra khỏi phòng làm việc.

Tiêu Sách cũng không làm phiền nữa, anh ở trong phòng Thiên Diệp đợi một lúc, cuối cùng Thiên Diệp cũng đỏ mặt bước vào.

Cô ta liếc mắt nhìn Tiêu Sách, vẻ mặt bất lực và rối rắm nói: “Tiêu Sách, tôi nghĩ tôi và anh phải có ba quy tắc!”

Tiêu Sách nhướng mày, cười nói: “Ba quy tắc gì?”

Nói xong, anh phất tay ôm thân thể mềm mại của Thiên Diệp vào trong lòng, hai tay bắt đầu làm loạn lung tung khiến thân thể Thiên Diệp lập tức mềm mại trở lại.

Cô ta giãy dụa vài lần, thấy không thể thoát ra được nên chỉ có thể chấp nhận số phận của mình.

Nhưng cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau này anh không được phép chạm vào tôi ở bất cứ nơi nào ngoại trừ trong phòng. Tôi không muốn mọi người biết mối quan hệ của chúng ta, đặc biệt là cô chủ!”

Nói xong, Thiên Diệp ngẩng đầu nhìn Tiêu Sách, ánh mắt đầy sự van xin.

Tiêu Sách không nói gì, hai tay anh vẫn dạo chơi xung quanh cơ thể của Thiên Diệp, Thiên Diệp nhất thời lo lắng, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Nếu anh không đồng ý, sau này chúng ta đường ai nấy đi.”

Nói xong, cô ta đã cố gắng giãy dụa, sức lực mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.

Tiêu Sách vội vàng ôm cô ta lại, cười nói: “Đừng, tôi hứa với cô là được rồi chứ gì? Sau này tôi sẽ không làm bậy trong phòng làm việc của Cao Cẩn Băng, không để cho Cao Cấn Băng phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta, vậy được chưa?”

Thiên Diệp nghe vậy lập tức gật đầu, cơ thể mềm mại trở lại, nằm trong vòng tay của Tiêu Sách, cô ta hoàn toàn không nhận ra trong lời nói của Tiêu Sách có chút vấn đề.

Tiêu Sách thầm nghĩ, tuy rằng ở phòng làm việc của Cao Cấn Băng rất kích thích, nhưng trải nghiệm thử như vậy cũng đủ rồi, nếu mỗi lần đều làm ở phòng làm việc của Cao Cấn Bằng như vậy thì cũng hơi biến thái rồi.

Lần tới, họ có thể thử ở phòng thí nghiệm của Cao Cấn Băng, trong phòng khách của Cao Cấn Băng, phòng để quần áo...

Khụ khụ.

Tiêu Sách nhanh chóng dừng dòng suy nghĩ đang bay xa của mình, cảm thấy cậu em trai lại ngẩng đầu lên, nhất thời nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của

Thiên Diệp.

Thiên Diệp ở trong vòng tay của Tiêu Sách, nên đương nhiên cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng những thay đổi trên cơ thể Tiêu Sách.
1647061206111.png



Nhìn thấy Tiêu Sách đang bận rộn trong bếp, Thiên Diệp do dự rồi đột nhiên bước tới, ôm eo Tiêu Sách từ phía sau và dán cả mặt vào lưng Tiêu Sách.

Tiêu Sách hơi sững sờ, không ngờ Thiên Diệp lại chủ động ôm anh như vậy.

“Sao vậy?” Tiêu Sách nhẹ giọng mở miệng nói.


Thiên Diệp không nói gì, mà ôm chặt lấy eo của Tiêu Sách, hô hấp êm ái như đang ngủ say, cả người cũng đang trong trạng thái thả lỏng.

Tiêu Sách cũng không quay lại, anh để Thiên Diệp yên lặng ôm lấy anh.

Một lúc lâu sau, Tiêu Sách mới nghe thấy Thiên Diệp mở miệng nói: “Cảm ơn

anh, Tiêu Sách.”

“Tại sao lại cảm ơn tôi?” Tiêu Sách có hơi bất ngờ hỏi.

Thiên Diệp lại im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Anh đã từng trải qua sự cố độc chưa? Từng trải qua nỗi tuyệt vọng, từng rơi vào trạng thái hoảng sợ và kinh hoàng chưa? Từ khi tôi còn nhỏ đã phải trải qua những trạng thái như vậy, có đôi khi tôi thực sự không biết cuối cùng mình còn sống hay là đã chết.”


Thân thể Tiêu Sách chấn động, anh muốn quay lại, nhưng lại phát hiện lúc này Thiên Diệp đang ôm chặt lấy anh, như thể cô ta sợ Tiêu Sách sẽ quay lại và nhìn cô ta.

Nếu Tiêu Sách muốn, sức mạnh của Thiên Diệp chắc chắn sẽ không thể ngăn cản anh, nhưng Tiêu Sách do dự một chút rồi thả lỏng.

Lúc này Thiên Diệp mới tiếp tục nói: "Trên người tôi có một bí mật, nhưng anh đừng hỏi tôi, tôi không thể nói cho anh biết, ai cũng không thể nói... Tôi... Tôi đã luôn cô đơn và sợ hãi, mặc dù bên ngoài có người nói cô chủ rất tốt với tôi, nhưng không có thời điểm nào tôi được thả lỏng... Trừ những ngày

qua.”

“Khi ở bên cạnh anh, lần đầu tiên tôi quên đi sự sợ hãi, không còn cô đơn... Vì vậy, cảm ơn anh, Tiêu Sách.”

Lúc này Tiêu Sách có thể cảm nhận được cơ thể Thiên Diệp khẽ run lên, anh đưa tay giữ lòng bàn tay lạnh công của Thiên Diệp và nhẹ nhàng vuốt ve.

A

Anh nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, Thiên Diệp, tôi sẽ không bắt cô phải nói ra những bí mật trong lòng, tôi sẽ chờ đến khi cô sẵn sàng nói cho tôi biết, từ nay có tôi ở đây, tôi sẽ không để cô cảm thấy cô đơn và sợ hãi nữa, tôi không thể cho cô quá nhiều hứa hẹn, tôi chỉ có thể nói với cô, nếu cô cần dựa vào, tôi có thể để cho cô dựa vào bất cứ lúc nào.”

“Ừm.” Cơ thể Thiên Diệp run lên, rồi cô ta nhẹ nhàng đáp.

Nhưng Thiên Diệp vẫn không buông tay đang ôm Tiêu Sách ra, còn đặt cả người mình lên lưng Tiêu Sách, như thể cô ta muốn ôm chặt mãi mãi không buông.

Không biết tại sao, lúc này Tiêu Sách lại cảm thấy đau lòng vì Thiên Diệp.

Anh luôn biết trên người Thiên Diệp có một bí mật, nhưng anh lại không biết vì bí mật này mà trái tim của Thiên Diệp trở nên nhạy cảm và mong manh.

Anh khẽ thở dài, có lẽ, đây cũng là điều mà Tiêu Sách thích ở cô ta.

Rõ ràng bên trong Thiên Diệp vô cùng yếu đuối, nhưng nếu không bước vào trong lòng cô ta, căn bản sẽ không nhìn thấy một chút yếu đuối nào của cô ta, cô ta mạnh mẽ và kiên cường hơn bất kỳ ai khác.

Tiêu Sách để Thiên Diệp ôm mình, rất nhanh nước thuốc đã sẵn sàng.

Lúc này Thiên Diệp mới đỏ mặt buông Tiêu Sách ra, thấy Tiêu Sách đang nhìn mình, đột nhiên cô ta lè lưỡi và chạy nhanh ra khỏi bếp.

Dường như sau khi nói ra điều trong lòng với Tiêu Sách, cả con người Thiên Diệp cũng thay đổi, trở nên trẻ trung và đầy sức sống mà một cô gái đôi mươi nên có.

“Đến đây đi, lần bôi thuốc thứ tư.”

Đã là lần bôi thuốc thứ tư, nên dù là Tiêu Sách hay Thiên Diệp, cũng đều đã có kinh nghiệm, tình cảm giữa hai người nhanh chóng tăng lên, và việc bôi thuốc tự nhiên cũng thuận lợi hơn.

Sau khi bôi thuốc xong, Tiêu Sách thấy rằng trong người mình vẫn còn rất nhiều sức lực.

Điều này đương nhiên là vì sau khi “cắn nuốt” hai tên sát thủ, khí lực của Tiêu Sách đã tăng lên 60%, lúc trước sau khi bôi thuốc xong anh vô cùng mệt mỏi, nhưng lần này lại vô cùng sung sức.

Sau khi suy nghĩ, Tiêu Sách hỏi: “Thiên Diệp, Tiên Thiên Công của cô luyện đến đâu rồi?”

“Chỉ mới nhập môn mà thôi.”

Thiên Diệp thành thật trả lời, điều này khiến Tiêu Sách không khỏi ngưỡng mộ, thiên phú của Thiên Diệp quả thật rất cao, thậm chí còn cao hơn cả Long Ngũ và Long Thất, vì vậy có thể nhập môn nhanh như vậy.

Mặc dù đây chỉ là phần đầu tiên của nhập môn Tiên Thiên Công, nhưng nó đã giúp thực lực của Thiên Diệp tăng lên không ít.

sức bật của cô ta cũng tăng lên gấp đôi!

Chỉ là không thể phát huy quá nhiều.

Nhưng nếu Thiên Diệp có thể tu luyện phần đầu của Tiên Thiên Công đến đỉnh cao, thì cô ta sẽ có thể duy trì sức bật này lâu dài và thực lực càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Tiêu Sách đang tự hỏi làm thế nào để có thể nhanh chóng cải thiện sức mạnh của Thiên Diệp.

Thực lực của Thiên Diệp tuy tốt nhưng đối với Tiêu Sách thì vẫn còn yếu, nhiều nhất cũng chỉ có thể tương đương với Long Ngũ, tạm thời cũng không bằng Hàn Tô.

Vì Thiên Diệp đã là người phụ nữ của anh, nên một chút sức lực này là không đủ.


Tiêu Sách nghiêm túc suy nghĩ về nguyên lý của Tiên Thiên Công, nếu có thể giúp Thiên Diệp đả thông tứ chi, ngực và bụng, thì chẳng khác nào với việc Thiên Diệp trực tiếp luyện tập cả ba phần đầu của Tiên Thiên Công.

Tuy nhiên, điều này cũng không hề đơn giản và Tiêu Sách cũng không dám chắc chắn tuyệt đối, nên chỉ có thể thử một chút.


Tiêu Sách nhìn Thiên Diệp đang nằm nghỉ trên giường, đột nhiên cảm thấy cần phải cố gắng, cho dù thất bại cũng không có vấn đề gì.

Nhưng nếu anh thành công...

Mắt của Tiêu Sách sáng lên, thì anh có thể tạo ra hàng loạt các cao thủ!

Tiêu Sách nói suy nghĩ của bản thân với Thiên Diệp, anh muốn nghe ý kiến của cô ta.


Dù sao thì Tiêu Sách cũng không hoàn toàn chắc chắn việc này, mặc dù cảm thấy rằng sẽ không có nguy hiểm gì cả nhưng mọi việc đều không có sự tuyệt đối. Nếu như Thiên Diệp không muốn thử thì Tiêu Sách cũng sẽ không miễn cưỡng.

Tất nhiên là với sự hiểu biết của Tiêu Sách với Thiên Diệp thì anh biết rằng Thiên Diệp nhất định sẽ thử.

Đúng như vậy, sau khi Thiên Diệp nghe xong lời của Tiêu Sách thì không những không có một chút do dự nào, mà đôi mắt cô ta lập tức trở nên sáng rực, sự mong đợi và háo hức trong đôi mắt đó khiến Tiêu Sách mỉm cười.

Nếu như nói rằng điều gì trên thế giới này khiến Thiên Diệp khao khát nhất, thì đó nhất định là trở nên mạnh mẽ hơn.

Chỉ cần có thể trở nên mạnh hơn thì cho dù chỉ có một chút khả năng, cô ta cũng sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào, sẽ không để ý đến những cái gì khác mà đi làm, hơn nữa Tiêu Sách cũng đã nói là không có gì nguy hiểm.

Nhưng trong mắt của Thiên Diệp, sự mong đợi không phải càng ngày càng nhiều hơn, mà là sự kinh ngạc.

Bởi vì những việc mà Tiêu Sách muốn làm có phần quá mức khoa trương, dù trước đó cô ta đã đồng ý tu luyện Tiên Thiên Công, tiếp nhận rằng thế giới này có tồn tại rất nhiều người luyện khí, cũng chưa từng nghĩ đến việc Tiêu Sách lại có thể dùng khí đả thông một trăm huyệt đạo toàn thân của cô ta, trực tiếp giúp cho ba phần Tiên Thiên Công của cô ta trở nên mạnh hơn.

Nếu như Tiêu Sách có thể thành công thì cũng quá bất thường rồi.

Những ngày qua, Thiên Diệp cũng nghiêm túc nghiên cứu về Tiên Thiên Công, biết được nếu muốn để Tiên Thiên Công tương hợp vào người thì cũng không dễ dàng gì.

D

Muốn tu luyện ba phần trước thành công thì càng phải cần nhiều thời gian hơn để từ từ luyện ra.

Suy cho cùng, muốn mang ba phần trước của Tiên Thiên Công tu luyện thành công, thì nhất định phải đả thông một trăm huyệt đạo trên người, mỗi

một huyệt đạo đều cần tư thế tu luyện riêng biệt, phối hợp với thuốc và châm cứu, hơn nữa, nghị lực ý chí phải từ từ mài ra thì mới có thể đả thông, với lại càng về sau thì càng khó khăn hơn.

Thiên Diệp nghĩ rằng phải mất hai ngày thì mới đả thông xong huyệt đạo đơn giản nhất.

Đây cũng xem như là rất lợi hại rồi, Tiêu Sách cảm thấy Thiên Diệp và Tiên Thiên Công rất hợp với nhau, thiên phú và năng lực của cô ta đều cực kỳ cao.

Nhưng ngay cả như vậy thì Thiên Diệp đoán chừng cô ta sẽ phải mất từ ba đến năm năm thời gian để đả thông một trăm huyệt đạo kia.

Nếu đổi lại là người khác thì thời gian sẽ càng nhiều hơn.

Năm đó Hàn Tô chỉ tu luyện hai phần trước của Tiên Thiên Công mà phải mất đến mười mấy năm.

Thiên Diệp cho rằng Tiêu Sách không thể thành công, nhưng cô ta muốn thử xem sao, khát vọng về sức lực và thực lực của cô ta đủ để khiến cô ta mạo hiểm mà không do dự chút nào.

“Cô nằm xuống đi, không cần suy nghĩ gì cả, tất cả đều giao cho tôi.”

Tiêu Sách đã quyết định nên cũng không do dự nữa, anh đỡ vai của Thiên Diệp để cô ta nằm xuống giường, nhìn ngực của Thiên Diệp cao ngất, anh không nhịn được mà khẽ liếm môi.

Nhưng rất nhanh sau đó anh đã bị Thiên Diệp liếc mắt một cái, lập tức vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác, gượng cười một tiếng.

“Khụ khụ, bởi vì đây cũng là lần đầu tiên tôi làm việc này cho nên vì an toàn và nắm chắc được thành công, tôi phải chắc chắn nắm rõ vị trí của các huyệt đạo trên người của cô. Vì vậy, Thiên Diệp à, cô hãy cởi quần áo ra đi.”

Anh nói xong thì Thiên Diệp lập tức liếc mắt nhìn anh, mặt đỏ ửng.
“Anh thật sự muốn tôi phải cởi bỏ quần áo thì mới có thể chắc chắn được sao? Hay là muốn chiếm... Chiêm tiện nghi của tôi?” Thiên Diệp đỏ mặt nói, mặc dù chuyện không thể diễn tả được giữa hai người họ đã làm qua rất nhiều lần rồi, nhưng cô ta vẫn ngại ngùng như con gái mới lớn, việc trần trụi trước mặt Tiêu Sách vẫn khiến cô ta cảm thấy xấu hổ và khó xử.

Tiêu Sách nghe vậy thì nghiêm mặt nói: “Tôi tất nhiên là vì muốn nắm chắc hơn, cô cảm thấy tôi là loại người đó sao, trong việc quan trọng này tôi có thể làm xằng bậy sao?”

“Tôi cảm thấy anh chính là như vậy!”


Mặt Thiên Diệp đỏ ửng, nhưng cuối cùng cũng chậm rãi cởi bỏ quần áo ra, dùng hai tay che đi chỗ quan trọng, sau đó ngại ngùng nằm xuống giường, mắt cũng không dám mở.

Lúc này Tiêu Sách nhất thời không cử động được.

Cơ thể của Thiên Diệp lúc này như phát ra một sự xinh đẹp thần bí, đường cong cơ thể hoàn mỹ của cô ta khiến Tiêu Sách hoàn toàn không thể nào dời mắt đi được.

Mà điều khiến Tiêu Sách kích động nhất chính là vẻ e thẹn của Thiên Diệp.

IDI

Thật là dễ khiến người ta không nhịn được mà phạm tội!


Yết hầu của Tiêu Sách lên xuống mấy lần, vất vả lắm mới có thể đè xuống núi lửa đang phun trào trong lòng, trong lòng vội vàng mặc niệm lời chú tĩnh tâm.

“Anh đang nhìn cái gì vậy hả?” Đột nhiên Thiên Diệp mở mắt ra, tức giận nói.

Tiêu Sách ho khan một tiếng, cúi đầu xấu hổ nói: “Không nhìn gì cả, tôi vừa nghĩ là nên bắt đầu từ điểm nào, bây giờ đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta bắt đầu ngay thôi.”

“Cô hãy thả lỏng, tất cả đều giao cho tôi!”

Nói xong thì tay của Tiêu Sách đã ấn lên bụng của Thiên Diệp, anh lập tức cảm nhận được sự mịn màng và cơ thể bắt đầu nóng lên, trong lòng lại rung động lần nữa.

Nhưng lúc này Tiêu Sách không có xuất thần.

Anh nhanh chóng khống chế tâm trạng của bản thân, sau đó bắt đầu thử, động tác vô cùng cẩn thận, như thể thứ nằm ở trước mặt anh là một vật vô cùng quý giá, chạm vào thì sẽ vỡ, phải cẩn thận hơn cả cẩn thận.

Nội khí bên trong của Tiêu Sách chỉ còn lại 40%, Tiêu Sách khống chế khí lực dẫn nó từ từ xâm nhập vào cơ thể của Thiên Diệp.

Thiên Diệp chỉ cảm thấy trong phút chốc cả cơ thể vô cùng thoải mái, lúc đầu bởi vì căng thẳng nên ngại ngùng, bây giờ đã tiêu tan đi hết.

Mà Tiêu Sách đã khống chế khí lực đả thông huyệt đạo đầu tiên.

Ba phần trước của Tiên Thiên Công cần phải đả thông cánh tay, ngực, tổng cộng có gần một trăm huyệt đạo để tạo ra người của Tiên Thiên Công, vì để đả thông mỗi một huyệt đạo đều là những động tác phải đặc biệt tu luyện phối hợp, phương pháp châm cứu đối với người bình thường thì rất phức tạp và khó hiểu.

Nhưng đối với Tiêu Sách thì rất đơn giản.

Anh tu luyện Vô danh khí công nên có thể nhìn thấu hoàn toàn bản chất của Tiên Thiên Công trực tiếp nắm được nguyên lý cơ bản nhất của Tiên Thiên Công.

Có thể nói, với sự hiểu biết hiện giờ của Tiêu Sách về Tiên Thiên Công, anh còn hiểu sâu hơn người đã tạo ra nó, vì vậy anh không cần những phương pháp phức tạp kia làm gì.

Anh cũng không cần dựa theo thứ tự tiết tấu ban đầu của Tiên Thiên Công, từng bước đả thông những huyệt đạo này, chỉ cần đả thông toàn bộ là được rồi.

Vì thế, huyệt đạo đầu tiên mà Tiêu Sách chọn không phải là huyệt khúc trì trên cánh tay, mà là huyệt thiên khu ở phần bụng.

Khi luồng khí chuyển đến vùng lân cận huyệt thiên khu, Tiêu Sách cũng không cảm nhận được cảm giác bài xích nào cả, anh ngưng tụ khí lại thành cây kim rồi nhẹ nhàng đâm xuống.

“Ừm!”

Trong nháy mắt, Thiên Diệp đang nằm bất động bỗng phát ra âm thanh rên rỉ sảng khoái đến tận cùng, làn da trên cơ thể đều phát ra ánh sáng đỏ hồng đến kinh người.

“Sao có thể thành công một cách dễ dàng như vậy?”

Đả thông huyệt thiên khu xong thì còn hơn cả những gì Tiêu Sách mong đợi, thật sự là quá thuận lợi, Tiêu Sách cảm thấy bản thân chẳng dùng lực gì cả, khí ngưng tụ thành cây kim, thông qua huyệt thiên thu của Thiên Diệp dễ như trở bàn tay, dễ như lấy cây kim đâm vào đậu hũ.

“Là vì khí của mình quá mạnh? Hay là..”

Tiêu Sách cũng không hiểu rõ nhưng cũng không suy nghĩ về vấn đề này, mà chỉ cảm thấy đã tiêu hao đi ít khí, ngay lập tức chuẩn bị bắt đầu đả thông huyệt đạo thứ hai.

Rất nhanh đã đến huyệt thứ hai, rồi huyệt thứ ba, đều thuận lợi thông qua dễ dàng.

Động tác của Tiêu Sách rất nhanh, chưa đến mười phút thì ngực, tay chân và hơn năm mươi huyệt đạo mà Tiên Thiên Công cần trên người Thiên Diệp đều được đả thông.

Lúc này cả cơ thể Thiên Diệp đỏ như tôm bị nấu chín, cả người rơi vào trạng thái ngây ngẩn, bất ngờ phát ra âm thanh mê hồn, thiếu chút nữa là khiến Tiêu Sách không kìm nén được.

Liên tiếp đả thông năm mươi huyệt đạo, Tiêu Sách cuối cùng cũng dừng lại để nghỉ ngơi một lát.
1647061225627.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom