Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 537 Lần này anh ta không dám hung hăng nữa.
*Chương có nội dung hình ảnh
Tiêu Sách ngay lập tức hiểu được nguyên lý của loại bí thuật này, cũng không có chút hào hứng nào nữa.
Mặc dù sau khi kích hoạt Tiên Thiên Công sức mạnh tăng lên gấp đôi, đồng thời cũng có hạn chế thời gian kích hoạt.
Những cho dù hết thời gian hạn chế thì cũng không có tổn thương đến cơ thể, so với bí thuật mà Tô Mạnh dùng thì thật là chênh lệch một trời một vực.
Mà lúc Tiêu Sách đang suy xét thì Tô Mạnh Dương cảm thấy một trận kinh hãi.
Lần này anh ta không dám hung hăng nữa.
Cổ tay của anh ta bây giờ bị hai ngón tay của Tiêu Sách kẹp chặt.
Hơn nữa, hai ngón tay của Tiêu Sách như có một sức mạnh kỳ dị, không ngừng thuận theo cánh tay luồn vào cơ thể của anh ta khiến anh ta cảm thấy bản thân giống như một con rối, tùy ý cho đối phương hành hạ.
Thật may là loại cảm giác này chỉ là nhất thời, cổ tay của anh ta rất nhanh đã bị hai ngón tay của Tiêu Sách buông ra.
Tô Mạnh lại lảo đảo quay về vị trí ban đầu.
Trong mắt Tô Mạnh bây giờ không còn vẻ dữ tợn nữa mà là vẻ sợ hãi khi nhìn Tiêu Sách.
Ngay cả sau khi sử dụng bí thuật này, Tô Mạnh cũng cảm thấy sức mạnh của bản thân trước mặt Tiêu Sách giống như trứng chọi với đá, không có cách nào so sánh được với đối phương.
Trong mắt Tô Mạnh tràn đầy sự sợ hãi.
“Sức mạnh của anh không tồi, đáng để tôi ra tay một lần. Như này đi, chỉ cần anh có thể đỡ lấy một đòn của tôi thì tôi sẽ bỏ qua tội đường đột của anh lần này.”
Tiêu Sách nhìn Tô Mạnh rồi thản nhiên nói.
Với sức mạnh của anh, đánh nhau với Tô Mạnh chẳng khác gì bắt nạt Tô Mạnh.
Nhưng vì muốn Tô Mạnh khuất phục, Tiêu Sách chỉ đành bộc lộ tài năng khiến Tô Mạnh sợ hãi, để đám người của Tô Mạnh nhanh giao anh Pháo Hỏa của băng nhóm Triệu Quân ra.
Lần này Tiêu Sách không lợi dụng nội khí mà dựa vào sức mạnh của bản thân.
Từ sau khi mỗi một nơi trên cơ thể của anh được bôi thuốc, cơ thể của Tiêu Sách đã mạnh mẽ đến cực điểm, trước mắt thì anh chưa từng thấy sức mạnh của cơ thể có phản ứng gì với anh.
Tiêu Sách nhẹ nhàng nắm chặt nắm đấm, từng đợt âm thanh vang lên, khủng khiếp đến cực hạn, trong sân lập tức trở nên yên tĩnh.
“Nếu như anh có thể đỡ một đòn của tôi thì chuyện hôm nay xem như bỏ qua.”
Tiêu Sách giơ nắm đấm lên, sau đó hướng về Tô Mạnh đánh xuống.
Sau khi Tô Mạnh bị đánh lui, nghe được những lời này của Tiêu Sách thì giận đến hộc máu.
Nếu như ngay cả một cú đấm của đối phương mà không đỡ được thì anh ta còn mặt mũi nào mà ở nơi này tìm chỗ đứng trong mắt anh em thuộc hạ.
Nhưng khi cú đấm của Tiêu Sách thật sự xuất hiện trước mặt anh ta, sắc mặt của Tô Mạnh lập tức biến sắc, anh ta thật sự hiểu rằng đối thủ trước mặt anh ta kinh khủng đến mức nào.
Một sự sợ hãi không kiềm chế được truyền ra khắp cơ thể của Tô Mạnh, khiến cho tim Tô Mạnh đập nhanh hơn, hoảng hốt không ngừng.
May mắn vào lúc then chốt thì bàn tay của Tô Mạnh cuối cùng cũng từ từ đưa lên trước mặt mình, hy vọng có thể chống lại một quyền này của Tiêu Sách.
“Bùm”
Một âm thanh vang lớn trong hiện trường.
“Rắc rắc.”
Sau đó là tiếng xương cốt nứt ra vang lên.
Tô Mạnh như một viên đạn đại bác bị Tiêu Sách đánh văng ra thành vòng cung, sau đó đập mạnh vào tường, hôn mê bất tỉnh.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Tên côn đồ đàn em của Lộ Bá bị dọa đến mức sắp tè ra quần, lúc này hai chân không ngừng run rẩy, nhìn Tô Mạnh bị Tiêu Sách đánh một quyền không biết sống chết ra sao, nhưng lại không dám đi qua nhìn xem, nhìn buồn cười vô cùng.
Ngay cả biểu cảm trên mặt của hơn hai mươi cao thủ của Tô Mạnh còn đặc sắc hơn.
Lần này, bọn họ đến đây tìm sân chơi nhưng không ngờ còn chưa đến nửa giờ đồng hồ thì đã bị đối phương đánh cho không còn sức lực nào.
Nhất là đại ca Tô Mạnh của bọn họ, trực tiếp bị hạ gục.
Âm thanh "rắc rắc” vừa rồi cũng đủ chứng tỏ xương trong người của Tô Mạnh e là bị gãy không ít, tình trạng thương tích của Tô Mạnh lần này có lẽ khó mà khôi phục được.
Nhưng bọn họ cũng không dám động đậy, sợ Tiêu Sách cũng đánh bọn họ một trận tơi bời nữa, nên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
“Các người mang anh ta trở về, nhớ về nói với ông Triệu, nếu không đem anh Pháo Hỏa giao ra thì tôi sẽ khiến băng nhóm Triệu Quân hoàn toàn biến mất khỏi thành phố Giang Lăng.”
Tiêu Sách nhìn đám côn đồ còn đang run rẩy mà thản nhiên nói.
Tiêu Sách ngay lập tức hiểu được nguyên lý của loại bí thuật này, cũng không có chút hào hứng nào nữa.
Mặc dù sau khi kích hoạt Tiên Thiên Công sức mạnh tăng lên gấp đôi, đồng thời cũng có hạn chế thời gian kích hoạt.
Những cho dù hết thời gian hạn chế thì cũng không có tổn thương đến cơ thể, so với bí thuật mà Tô Mạnh dùng thì thật là chênh lệch một trời một vực.
Mà lúc Tiêu Sách đang suy xét thì Tô Mạnh Dương cảm thấy một trận kinh hãi.
Lần này anh ta không dám hung hăng nữa.
Cổ tay của anh ta bây giờ bị hai ngón tay của Tiêu Sách kẹp chặt.
Hơn nữa, hai ngón tay của Tiêu Sách như có một sức mạnh kỳ dị, không ngừng thuận theo cánh tay luồn vào cơ thể của anh ta khiến anh ta cảm thấy bản thân giống như một con rối, tùy ý cho đối phương hành hạ.
Thật may là loại cảm giác này chỉ là nhất thời, cổ tay của anh ta rất nhanh đã bị hai ngón tay của Tiêu Sách buông ra.
Tô Mạnh lại lảo đảo quay về vị trí ban đầu.
Trong mắt Tô Mạnh bây giờ không còn vẻ dữ tợn nữa mà là vẻ sợ hãi khi nhìn Tiêu Sách.
Ngay cả sau khi sử dụng bí thuật này, Tô Mạnh cũng cảm thấy sức mạnh của bản thân trước mặt Tiêu Sách giống như trứng chọi với đá, không có cách nào so sánh được với đối phương.
Trong mắt Tô Mạnh tràn đầy sự sợ hãi.
“Sức mạnh của anh không tồi, đáng để tôi ra tay một lần. Như này đi, chỉ cần anh có thể đỡ lấy một đòn của tôi thì tôi sẽ bỏ qua tội đường đột của anh lần này.”
Tiêu Sách nhìn Tô Mạnh rồi thản nhiên nói.
Với sức mạnh của anh, đánh nhau với Tô Mạnh chẳng khác gì bắt nạt Tô Mạnh.
Nhưng vì muốn Tô Mạnh khuất phục, Tiêu Sách chỉ đành bộc lộ tài năng khiến Tô Mạnh sợ hãi, để đám người của Tô Mạnh nhanh giao anh Pháo Hỏa của băng nhóm Triệu Quân ra.
Lần này Tiêu Sách không lợi dụng nội khí mà dựa vào sức mạnh của bản thân.
Từ sau khi mỗi một nơi trên cơ thể của anh được bôi thuốc, cơ thể của Tiêu Sách đã mạnh mẽ đến cực điểm, trước mắt thì anh chưa từng thấy sức mạnh của cơ thể có phản ứng gì với anh.
Tiêu Sách nhẹ nhàng nắm chặt nắm đấm, từng đợt âm thanh vang lên, khủng khiếp đến cực hạn, trong sân lập tức trở nên yên tĩnh.
“Nếu như anh có thể đỡ một đòn của tôi thì chuyện hôm nay xem như bỏ qua.”
Tiêu Sách giơ nắm đấm lên, sau đó hướng về Tô Mạnh đánh xuống.
Sau khi Tô Mạnh bị đánh lui, nghe được những lời này của Tiêu Sách thì giận đến hộc máu.
Nếu như ngay cả một cú đấm của đối phương mà không đỡ được thì anh ta còn mặt mũi nào mà ở nơi này tìm chỗ đứng trong mắt anh em thuộc hạ.
Nhưng khi cú đấm của Tiêu Sách thật sự xuất hiện trước mặt anh ta, sắc mặt của Tô Mạnh lập tức biến sắc, anh ta thật sự hiểu rằng đối thủ trước mặt anh ta kinh khủng đến mức nào.
Một sự sợ hãi không kiềm chế được truyền ra khắp cơ thể của Tô Mạnh, khiến cho tim Tô Mạnh đập nhanh hơn, hoảng hốt không ngừng.
May mắn vào lúc then chốt thì bàn tay của Tô Mạnh cuối cùng cũng từ từ đưa lên trước mặt mình, hy vọng có thể chống lại một quyền này của Tiêu Sách.
“Bùm”
Một âm thanh vang lớn trong hiện trường.
“Rắc rắc.”
Sau đó là tiếng xương cốt nứt ra vang lên.
Tô Mạnh như một viên đạn đại bác bị Tiêu Sách đánh văng ra thành vòng cung, sau đó đập mạnh vào tường, hôn mê bất tỉnh.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Tên côn đồ đàn em của Lộ Bá bị dọa đến mức sắp tè ra quần, lúc này hai chân không ngừng run rẩy, nhìn Tô Mạnh bị Tiêu Sách đánh một quyền không biết sống chết ra sao, nhưng lại không dám đi qua nhìn xem, nhìn buồn cười vô cùng.
Ngay cả biểu cảm trên mặt của hơn hai mươi cao thủ của Tô Mạnh còn đặc sắc hơn.
Lần này, bọn họ đến đây tìm sân chơi nhưng không ngờ còn chưa đến nửa giờ đồng hồ thì đã bị đối phương đánh cho không còn sức lực nào.
Nhất là đại ca Tô Mạnh của bọn họ, trực tiếp bị hạ gục.
Âm thanh "rắc rắc” vừa rồi cũng đủ chứng tỏ xương trong người của Tô Mạnh e là bị gãy không ít, tình trạng thương tích của Tô Mạnh lần này có lẽ khó mà khôi phục được.
Nhưng bọn họ cũng không dám động đậy, sợ Tiêu Sách cũng đánh bọn họ một trận tơi bời nữa, nên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
“Các người mang anh ta trở về, nhớ về nói với ông Triệu, nếu không đem anh Pháo Hỏa giao ra thì tôi sẽ khiến băng nhóm Triệu Quân hoàn toàn biến mất khỏi thành phố Giang Lăng.”
Tiêu Sách nhìn đám côn đồ còn đang run rẩy mà thản nhiên nói.
Bình luận facebook