Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191
Nhóm dịch: Sói già
Tần Tiêu nói ra:
- Hôm nay gặp mặt lần đầu tiên Tần Tiêu có một phần lễ gặp mặt cho mọi người. Trước đó không lâu ta trở về từ Giang Nam mang theo một đám tơ lụa tốt nhất của Giang Nam, hiện tại tặng cho các vị huynh đệ hai thất, các huynh đệ cho thê nhi thêm vài bộ quần áo, xem như chút tâm ý của ta.
Trong lòng Tần Tiêu cũng hiểu được, những người này đều nói không phải sự thạt. Không có chút chỗ tốt thì dù miệng nói ngon ngọt, chắp tay xưng huynh gọi đệ cũng khó mà bồi dưỡng ra cảm tình. Mình ở trong quân đội không có uy tín, tuy bây giờ là người đứng đầu Tả Vệ Suất, nói cho cùng chỉ là tư lệnh không quân, không bằng thu phục nhân tâm, liên lạc cảm tình mới dễ làm việc.
Chúng tướng nghe vậy quả nhiên là vui mừng, nhao nhao nói lời cảm tạ. Trong đó một tướng quân đầu lĩnh nói ra:
- Đại suất đã ban thưởng lớn như vậy, ngược lại lộ ra đám huynh đệ chúng ta khí lượng nhỏ. Các huynh đệ, ta nghe nói hôm nay nhà đại suất mừng thăng quan, chúng ta cùng đi chúc mừng nhé?
Tần Tiêu đã sớm lưu ý tên tướng quân này, không phải người khác, đây là người cùng tham gia võ cử lần trước với mình, nổi tiếng thám hoa lang Điền Trân, lúc này hắn đã làm Tả Vệ Suất Phủ Chính ngũ phẩm Hạ Tả Lang Tương, đã cùng phủ Kinh Châu Điều Lai Vạn Lôi ( Hữu Lang Tương ) bình khởi bình tọa, từ Phó Suất Lý Tự Nghiệp ra thì chức quan của hắn cũng rất lớn trong tướng lĩnh Vệ Suất, cũng xem như cánh tay trái của Tần Tiêu ở chỗ này.
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Điền Tướng quân, ta mời huynh đệ, hôm nay đến phủ của ta tiểu tụ, mọi người tới phải say mới được về.
Điền Trân chắp tay cười nói:
- Đại suất là người lanh lẹ, những huynh đệ chúng ta cũng không vòng vo. Khó có được khi đại suất nhớ rõ mạt tướng, mạt tướng thật sự là vinh hạnh!
Thủ lĩnh võ tướng Vệ Suất phủ chính là "suất" cho nên Điền Trân xưng hô Tần Tiêu ‘ đại suất ’, như vậy càng lộ vẻ thân mật hơn, hơn nữa từ trước trong Vệ Suất thì đều có thói quen như vậy. Bởi vì nó có cùng âm với ‘ đại soái ’, cho nên bình thường xưng hô thủ lĩnh Vệ Suất là ‘ soái ’, bởi vì ai không muốn mình làm đại soái chứ. Kỳ thật trên ý nghĩa nghiêm khắc mà nói trừ mười hai Đại tướng quân chỉ huy thì những người khác không được gọi là ‘ Đại tướng quân ’.
Tần Tiêu cười to nói:
- Điền Tướng quân thật sự là ngay thẳng, hợp tính khí của ta! Ngày đó chúng ta cùng trèo lên tam giáp võ cử, nhưng mà không có cơ hội tụ hợp với nhau, hôm nay có cơ hội như vậy, đến quý phủ của ta nâng ly một phen! Các vị huynh đệ cùng đi nhé! Nhớ rõ mang theo bao đựng lễ vật đấy. Tần Tiêu ta cũng tiện mang theo lễ vật kỹ niệm ở Giang Nam tặng cho các vị, chẳng lẽ còn muốn nhân tình của các vị sao?
- Chuyện này...
Chúng tướng có chút nghi kị, nhao nhao hai mặt nhìn nhau. Theo lý thuyết tân quan mới nhậm chức bọn họ phải đi đầu hiếu kính mới được. Hiện tại Tần Tiêu tiên hạ thủ vi cường làm ngược lại, trước tặng quà cho bọn họ, ngược lại cũng không nhận lễ vật của bọn họ, chuyện này làm cho bọn họ khó xử.
Lý Tự Nghiệp cười ha ha nói:
- Các huynh đệ, chuyện này không có gì. Đại suất là người như vậy đấy, sáng sủa thống khoái, mọi người đừng nghĩ nhiều như vậy, sau đó chúng ta lại tới quý phủ của hắn ăn nhiều uống nhiều là được. Ngươi uống càng say hắn càng cao hứng!
Mọi người cùng cười to, trong phủ Vệ Suất không khí rất hân hoan.
Tần Tiêu nhậm chức diễn thuyết xem như có kết quả tốt. Ngày đầu tiên trong suy nghĩ các tướng quân phủ Tả Vệ Suất lưu lại ấn tượng thật tốt.
Sau đó bọn người Điền Trân mang một ít tư liệu phủ Vệ Suất, công văn từng cái mang lên cho Tần Tiêu xem qua. Cả phủ Vệ Suất có ba đội ngũ, kể cả sĩ quan cấp cao thì có ba ngàn năm sáu bốn mươi tám người. Do Hoàng Gia Vệ Suất phối trí trang bị, cũng xem như nhất lưu. Mỗi người được một bộ Lân Mịn Thiết Giáp, tọa kỵ, quân lương, những chuyện này cũng gấp đôi binh sĩ Vệ phủ khác. Cho nên đều nói Đông Cung Vệ Suất là nơi tôt, bổng cao mà chuyện ít, lại không gặp nguy hiểm gì, bình thường thao luyện cũng không khổ cực.
Cũng chính vì nguyên nhân này cho dù Tả Vệ Suất trang bị tốt, nhưng sức chiến đấu chân chính so với mười hai quân đoàn khác không sánh bằng, càng không so được với tinh anh Vũ Lâm Vệ, Thiên Kỵ vệ. Hơn nữa đông cung Lục Vệ Suất có nguồn mộ lính phần lớn là đệ tử địa chủ, sĩ tộc hoặc là quan liêu, rất nhiều đều là người có thói quen an nhàn, tuy bị bầu không khí thượng võ của Đại Chu vương triều ảnh hưởng, cam tâm đi lính nhập ngũ, nhưng muốn những người ngày thường không thích làm việc này thao luyện nghiêm túc cũng không quá sự thật. So với những người đi lính từ bình dân, nông dân trong mười hai quân đoàn khác thì tố chất kém rất nhiều, càng không cần so làm gì, những lính cường tráng kia mới thật sự là quân lính chuyên nghiệp của Đại Chu.
Những chuyện này Tần Tiêu đều nhớ kỹ trong lòng, thầm nghĩ trong lòng: ta biết rõ Tả Vệ Suất này trước kia có tên hiệu là ‘ công tử quân ’, trừ ăn mặc xinh đẹp đi du ngoạn cùng thái tử, quận chúa thì việc khác không quá am hiểu. Nhưng mà từ giờ trở đi có Tần Tiêu ta thì hiện trạng này muốn duy trì sợ là rất khó. Nếu như ta làm thủ lĩnh Tả Vệ Suất mà không làm ra chút chuyện, đem bọn lão binh ham hưởng thụ này giày vò ra một chi đội ngũ có tố chất, vậy sau này sẽ bị người ta khi dễ tới cửa, cũng không cần lăn lộn trong quân đội làm gì.
Hừ, có ta đến thì thói quen ăn chơi cậu ấm của các ngươi cũng đừng lại được rồi, đều phải lột ba lớp da, đổi ba lượt xương thì mới giống đàn ông, xuất ra chút bản linh uy phong và khí thế mới được.
Buổi trưa qua đi, Lý Hiển vẫn ở trong nội cung không có quay về, xem ra đã bị Võ Tắc Thiên giữ lại dùng tiệc tối rồi. Tần Tiêu cũng sẽ không có đợi nữa, chạy đến phủ thái tử trình diện một chút, nói ngày khác lại đến bái kiến, sau đó dẫn Lý Tự Nghiệp, Điền Trân hai đại sĩ quan cưỡi bảo mã đi ra hướng Kim Quang Môn.
Hôm nay vui vẻ nhất không ai qua được Lý Tự Nghiệp. Cho tới nay hắn còn khó tìm được tọa kỵ có cước lực mạnh mẽ. Lần này quay trở về kinh bị điều đến Tả Vệ Suất làm nhị đương gia, lương câu trong chuồng ngựa còn không phải do hắn lựa chọn? Vốn ngựa của cận vệ hoàng gia đều là lương câu khéo léo lựa chọn kỹ lưỡng, bởi vì Vệ Suất phủ thương xuyên có người tới chăm ngựa, càng thần tuấn bất phàm, hơn nữa còn có rất nhiều con được đưa vào vườn thượng uyển của hoàng gia, các loại bảo mã được cống lên, đặc biệt đều là tinh phẩm trong các loại bảo mã.
Đã là đương gia của Tả Vệ Suất, lại là đồ của mình còn khách khí sao? Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp đều chọn cho mình một con ngựa tốt, vô cùng vui vẻ đi lên ngựa. Những con ngựa này đều là bảo mã vô cùng thông linh, dễ dàng khống chế, tuy nói sức chịu đựng có thể dùng chạy đường dài so với ngựa Tây Vực và Đột Quyết thì kém hơn, nhưng mà lực lượng và sức bật vô cùng mạnh mẽ.
Tần Tiêu nói ra:
- Hôm nay gặp mặt lần đầu tiên Tần Tiêu có một phần lễ gặp mặt cho mọi người. Trước đó không lâu ta trở về từ Giang Nam mang theo một đám tơ lụa tốt nhất của Giang Nam, hiện tại tặng cho các vị huynh đệ hai thất, các huynh đệ cho thê nhi thêm vài bộ quần áo, xem như chút tâm ý của ta.
Trong lòng Tần Tiêu cũng hiểu được, những người này đều nói không phải sự thạt. Không có chút chỗ tốt thì dù miệng nói ngon ngọt, chắp tay xưng huynh gọi đệ cũng khó mà bồi dưỡng ra cảm tình. Mình ở trong quân đội không có uy tín, tuy bây giờ là người đứng đầu Tả Vệ Suất, nói cho cùng chỉ là tư lệnh không quân, không bằng thu phục nhân tâm, liên lạc cảm tình mới dễ làm việc.
Chúng tướng nghe vậy quả nhiên là vui mừng, nhao nhao nói lời cảm tạ. Trong đó một tướng quân đầu lĩnh nói ra:
- Đại suất đã ban thưởng lớn như vậy, ngược lại lộ ra đám huynh đệ chúng ta khí lượng nhỏ. Các huynh đệ, ta nghe nói hôm nay nhà đại suất mừng thăng quan, chúng ta cùng đi chúc mừng nhé?
Tần Tiêu đã sớm lưu ý tên tướng quân này, không phải người khác, đây là người cùng tham gia võ cử lần trước với mình, nổi tiếng thám hoa lang Điền Trân, lúc này hắn đã làm Tả Vệ Suất Phủ Chính ngũ phẩm Hạ Tả Lang Tương, đã cùng phủ Kinh Châu Điều Lai Vạn Lôi ( Hữu Lang Tương ) bình khởi bình tọa, từ Phó Suất Lý Tự Nghiệp ra thì chức quan của hắn cũng rất lớn trong tướng lĩnh Vệ Suất, cũng xem như cánh tay trái của Tần Tiêu ở chỗ này.
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Điền Tướng quân, ta mời huynh đệ, hôm nay đến phủ của ta tiểu tụ, mọi người tới phải say mới được về.
Điền Trân chắp tay cười nói:
- Đại suất là người lanh lẹ, những huynh đệ chúng ta cũng không vòng vo. Khó có được khi đại suất nhớ rõ mạt tướng, mạt tướng thật sự là vinh hạnh!
Thủ lĩnh võ tướng Vệ Suất phủ chính là "suất" cho nên Điền Trân xưng hô Tần Tiêu ‘ đại suất ’, như vậy càng lộ vẻ thân mật hơn, hơn nữa từ trước trong Vệ Suất thì đều có thói quen như vậy. Bởi vì nó có cùng âm với ‘ đại soái ’, cho nên bình thường xưng hô thủ lĩnh Vệ Suất là ‘ soái ’, bởi vì ai không muốn mình làm đại soái chứ. Kỳ thật trên ý nghĩa nghiêm khắc mà nói trừ mười hai Đại tướng quân chỉ huy thì những người khác không được gọi là ‘ Đại tướng quân ’.
Tần Tiêu cười to nói:
- Điền Tướng quân thật sự là ngay thẳng, hợp tính khí của ta! Ngày đó chúng ta cùng trèo lên tam giáp võ cử, nhưng mà không có cơ hội tụ hợp với nhau, hôm nay có cơ hội như vậy, đến quý phủ của ta nâng ly một phen! Các vị huynh đệ cùng đi nhé! Nhớ rõ mang theo bao đựng lễ vật đấy. Tần Tiêu ta cũng tiện mang theo lễ vật kỹ niệm ở Giang Nam tặng cho các vị, chẳng lẽ còn muốn nhân tình của các vị sao?
- Chuyện này...
Chúng tướng có chút nghi kị, nhao nhao hai mặt nhìn nhau. Theo lý thuyết tân quan mới nhậm chức bọn họ phải đi đầu hiếu kính mới được. Hiện tại Tần Tiêu tiên hạ thủ vi cường làm ngược lại, trước tặng quà cho bọn họ, ngược lại cũng không nhận lễ vật của bọn họ, chuyện này làm cho bọn họ khó xử.
Lý Tự Nghiệp cười ha ha nói:
- Các huynh đệ, chuyện này không có gì. Đại suất là người như vậy đấy, sáng sủa thống khoái, mọi người đừng nghĩ nhiều như vậy, sau đó chúng ta lại tới quý phủ của hắn ăn nhiều uống nhiều là được. Ngươi uống càng say hắn càng cao hứng!
Mọi người cùng cười to, trong phủ Vệ Suất không khí rất hân hoan.
Tần Tiêu nhậm chức diễn thuyết xem như có kết quả tốt. Ngày đầu tiên trong suy nghĩ các tướng quân phủ Tả Vệ Suất lưu lại ấn tượng thật tốt.
Sau đó bọn người Điền Trân mang một ít tư liệu phủ Vệ Suất, công văn từng cái mang lên cho Tần Tiêu xem qua. Cả phủ Vệ Suất có ba đội ngũ, kể cả sĩ quan cấp cao thì có ba ngàn năm sáu bốn mươi tám người. Do Hoàng Gia Vệ Suất phối trí trang bị, cũng xem như nhất lưu. Mỗi người được một bộ Lân Mịn Thiết Giáp, tọa kỵ, quân lương, những chuyện này cũng gấp đôi binh sĩ Vệ phủ khác. Cho nên đều nói Đông Cung Vệ Suất là nơi tôt, bổng cao mà chuyện ít, lại không gặp nguy hiểm gì, bình thường thao luyện cũng không khổ cực.
Cũng chính vì nguyên nhân này cho dù Tả Vệ Suất trang bị tốt, nhưng sức chiến đấu chân chính so với mười hai quân đoàn khác không sánh bằng, càng không so được với tinh anh Vũ Lâm Vệ, Thiên Kỵ vệ. Hơn nữa đông cung Lục Vệ Suất có nguồn mộ lính phần lớn là đệ tử địa chủ, sĩ tộc hoặc là quan liêu, rất nhiều đều là người có thói quen an nhàn, tuy bị bầu không khí thượng võ của Đại Chu vương triều ảnh hưởng, cam tâm đi lính nhập ngũ, nhưng muốn những người ngày thường không thích làm việc này thao luyện nghiêm túc cũng không quá sự thật. So với những người đi lính từ bình dân, nông dân trong mười hai quân đoàn khác thì tố chất kém rất nhiều, càng không cần so làm gì, những lính cường tráng kia mới thật sự là quân lính chuyên nghiệp của Đại Chu.
Những chuyện này Tần Tiêu đều nhớ kỹ trong lòng, thầm nghĩ trong lòng: ta biết rõ Tả Vệ Suất này trước kia có tên hiệu là ‘ công tử quân ’, trừ ăn mặc xinh đẹp đi du ngoạn cùng thái tử, quận chúa thì việc khác không quá am hiểu. Nhưng mà từ giờ trở đi có Tần Tiêu ta thì hiện trạng này muốn duy trì sợ là rất khó. Nếu như ta làm thủ lĩnh Tả Vệ Suất mà không làm ra chút chuyện, đem bọn lão binh ham hưởng thụ này giày vò ra một chi đội ngũ có tố chất, vậy sau này sẽ bị người ta khi dễ tới cửa, cũng không cần lăn lộn trong quân đội làm gì.
Hừ, có ta đến thì thói quen ăn chơi cậu ấm của các ngươi cũng đừng lại được rồi, đều phải lột ba lớp da, đổi ba lượt xương thì mới giống đàn ông, xuất ra chút bản linh uy phong và khí thế mới được.
Buổi trưa qua đi, Lý Hiển vẫn ở trong nội cung không có quay về, xem ra đã bị Võ Tắc Thiên giữ lại dùng tiệc tối rồi. Tần Tiêu cũng sẽ không có đợi nữa, chạy đến phủ thái tử trình diện một chút, nói ngày khác lại đến bái kiến, sau đó dẫn Lý Tự Nghiệp, Điền Trân hai đại sĩ quan cưỡi bảo mã đi ra hướng Kim Quang Môn.
Hôm nay vui vẻ nhất không ai qua được Lý Tự Nghiệp. Cho tới nay hắn còn khó tìm được tọa kỵ có cước lực mạnh mẽ. Lần này quay trở về kinh bị điều đến Tả Vệ Suất làm nhị đương gia, lương câu trong chuồng ngựa còn không phải do hắn lựa chọn? Vốn ngựa của cận vệ hoàng gia đều là lương câu khéo léo lựa chọn kỹ lưỡng, bởi vì Vệ Suất phủ thương xuyên có người tới chăm ngựa, càng thần tuấn bất phàm, hơn nữa còn có rất nhiều con được đưa vào vườn thượng uyển của hoàng gia, các loại bảo mã được cống lên, đặc biệt đều là tinh phẩm trong các loại bảo mã.
Đã là đương gia của Tả Vệ Suất, lại là đồ của mình còn khách khí sao? Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp đều chọn cho mình một con ngựa tốt, vô cùng vui vẻ đi lên ngựa. Những con ngựa này đều là bảo mã vô cùng thông linh, dễ dàng khống chế, tuy nói sức chịu đựng có thể dùng chạy đường dài so với ngựa Tây Vực và Đột Quyết thì kém hơn, nhưng mà lực lượng và sức bật vô cùng mạnh mẽ.
Bình luận facebook