Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-239
Chương 238: Chi phí sở hữu độc quyền
Editor: Nguyetmai
"Thì ra là thế."
Nghe hết những gì Lâm Hiểu Quang nói, Chung Minh đã hiểu đại khái.
So với các công ty sản xuất máy chủ game lớn hàng đầu thế giới, Công ty Khoa học Công nghệ MMOA vốn không có ưu thế gì đặc biệt, điều duy nhất có thể gọi là ưu thế chính là công nghệ máy chơi game cầm tay của bọn họ dẫn đầu toàn cầu.
Nhưng thực ra thị trường máy game cầm tay ở thế giới này cũng không lớn lắm.
Trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, rốt cuộc vì sao máy chơi game cầm tay không có nhiều không gian sinh tồn vẫn còn nghi vấn, nhưng nói tóm lại cũng không đến mức hoàn toàn không có.
Bởi vì kích cỡ khác nhau quyết định việc thiết lập phần cứng, đương nhiên cũng quyết định phạm vi những game có thể chọn.
Hiện nay nói về kích thước, phần cứng trên thế giới này có thể chia làm bốn loại.
Loại thứ nhất, đồng hồ. Kích cỡ đồng hồ không khác chiếc đồng hồ bình thường, có thể nói là thiết bị điện tử nhỏ nhất, cộng thêm cả các kỹ thuật màn hình thực tế ảo v.v… cũng không thể cung cấp nhiều không gian để chơi game, chỉ có thể chơi những game di động thuộc loại đơn giản như ở kiếp trước.
Loại thứ hai, máy chơi game cầm tay. Kích cỡ của máy chơi game cầm tay cơ bản cũng giống Switch* kiếp trước, to hơn nữa thì không gọi là máy game cầm tay, mà là máy tính bảng.
(*) Nintendo Switch: Một loại máy game cầm tay nổi tiếng.
Loại thứ ba, máy chủ game. Kích cỡ của máy tương đương với máy tính xách tay, có thể dày hơn một chút, thông thường sẽ không di chuyển lung tung. Chức năng của máy chủ game mạnh hơn hai loại trước. Nó cũng là thiết bị game phổ biến nhất hiện tại.
Loại thứ tư, máy thực tế ảo. Thiết bị này rất đa dạng, ví dụ mô hình lái xe thực tế ảo là phổ biến nhất, có thể hiển thị trực tiếp hình ảnh game trên cửa sổ ảo, cũng có thể hiển thị kết hợp với kính VR, yêu cầu cao về thiết lập và độ chính xác. Nhưng bởi vì giá cả quá đắt nên không phổ biến như máy chủ game.
Tuy khoa học kỹ thuật của thế giới này tiến bộ, nhưng chưa tiến bộ đến mức một chiếc đồng hồ nho nhỏ có thể vận hành tương đương máy chủ. Vì thế sự khác biệt về các loại phần cứng chắc chắn vẫn sẽ tồn tại trong một khoảng thời gian rất dài.
Ưu thế lớn nhất của máy chơi game cầm tay chính là tiện lợi. So với máy tính xách tay, máy chơi game cầm tay là máy chủ game chuyên dụng, cho dù vận hành thiết lập game hay hoạt động liên tục đều không thua kém một số máy tính xách tay văn phòng, về tính tiện lợi thì nó hoàn toàn thắng thế máy chủ game thông thường.
So với đồng hồ, thiết lập chơi game của máy chơi game cầm tay hoàn toàn áp đảo, máy game cầm tay có thể chạy một số game PC phiên bản thu nhỏ, còn trên đồng hồ thì chẳng khác gì đang nói chuyện viển vông.
Đây là ưu thế của máy game cầm tay, đương nhiên cũng có vấn đề.
Vấn đề chính là... người chơi trong phạm vi thế giới hiện tại cũng không mấy công nhận máy game cầm tay, bởi vì những nhà sản xuất game nổi tiếng đều chủ yếu phát triển các trò chơi của mình trên nền tảng là máy chủ game.
Tuy cũng có một số game PC thu nhỏ có thể dùng trên máy game cầm tay, nhưng đối với rất nhiều người chơi, có thể chơi bản đầy đủ thì tại sao phải chơi bản thu nhỏ?
Vì thế, ngành này cùng tồn tại cơ hội và thách thức, nếu Công ty Khoa học Công nghệ MMOA đã có sự tích lũy kỹ thuật về mảng máy game cầm tay, có ưu thế cạnh tranh thì cũng có thể đào sâu phát triển các game cầm tay...
Có thể nói, đây là chiến lược cạnh tranh tương đối đáng tin cậy mà bọn họ có thể lựa chọn trong hiện tại.
Một vấn đề khác chính là việc tuyển chọn nhân tài về game.
Công ty Khoa học Công nghệ MMOA hướng đến người chơi toàn cầu, trong đó cũng bao gồm người chơi Hoa Hạ.
Trong thế giới này dân tộc Hoa Hạ vẫn chiếm khoảng một phần năm dân số thế giới, vẫn là một quần thể không thể coi thường.
Không phải Công ty Khoa học Công nghệ MMOA chưa thử nghiên cứu game bối cảnh phương Tây, mấy studio dưới trướng bọn họ đều đã làm thử thể loại này nhưng không thành công lắm, tuy độc quyền nhưng không có tên tuổi, cơ bản có cũng như không.
Dù sao người phương Tây nghiên cứu game phương Tây có ưu thế tự nhiên, đối chọi với người ta trong lĩnh vực này không phải là ngu ngốc sao?
Hơn nữa, khi phát triển game đề tài phương Tây, ở một mức độ nào đó ngay cả quần thể người chơi Hoa Hạ cũng thờ ơ. khi người chơi Hoa Hạ chơi game đề tài phương Tây do Công ty Khoa học Công nghệ MMOA sản xuất, đương nhiên sẽ so sánh với tiêu chuẩn của các tựa game3A trên thị trường, vì thế cũng không được yêu thích.
Cũng chính vì vấp phải nhiều khó khăn nên Lâm Hiểu Quang quyết định chuyển dịch trọng tâm nghiên cứu sang game đề tài Hoa Hạ.
Một mặt, mang cái danh game Hoa Hạ chí ít có thể mở rộng thị trường trong giới văn hóa Hoa Hạ. Mặt khác, người chơi phương Tây chơi game Hoa Hạ sẽ cảm thấy mới mẻ, tạo được ấn tượng khác biệt.
Dù sao với rất nhiều người phương Tây, game phong cách Hoa Hạ cũng là điều mới mẻ, chí ít ấn tượng đầu tiên sẽ khá tốt. Còn cách chơi về sau có tiếp tục thu hút những người phương Tây ấy không là điều quá xa vời, tạm thời không suy xét đến.
Dưới tình huống như vậy, Lâm Hiểu Quang tìm Dương Thừa Nghiệp bắc cầu nối tìm đến Chung Minh cũng không bất ngờ.
Bởi vì dựa vào những game trước đó, studio Vi Quang đã có chút ít danh tiếng trong ngành, rất phù hợp với yêu cầu của Lâm Hiểu Quang!
Studio Vi Quang đã có tiếng mát tay về sản xuất game Hoa Hạ, từ "Sương khói thủy mặc" đến "Thái Ngô hội quyển", những game này đều là điển hình trong việc kết hợp hài hòa nội dung game và văn hóa Hoa Hạ, sự sáng tạo, tính nghệ thuật và tính giải trí trong đó đều cực kỳ xuất sắc.
Một số công ty game khác cũng có thể làm game phong cách Hoa Hạ, nhưng không nổi bật như studio Vi Quang.
Chung Minh hỏi: "Phó Tổng Giám đốc Lâm, anh có mang theo máy chơi game cầm tay không? Có thể cho tôi xem một chút không?"
"Đương nhiên là được."
Lâm Hiểu Quang nói rồi lấy máy chơi game cầm tay trong túi ra: "Đây là máy game cầm tay mới nhất của Công ty Khoa học Công nghệ MMOA, hiện nay vẫn chưa tung ra thị trường, trong đó có không ít công nghệ độc quyền. Loại máy này có thể đạt đến ít nhất khoảng 65 phần trăm chức năng của máy chủ game thông thường. Về game, trong đó chỉ có vài game mà những studio khác phát triển trước đó, thầy Chung chơi thử xem sao."
Chung Minh đưa tay ra đón lấy chiếc máy.
Về trọng lượng, kích thước, nó lớn hơn Switch kiếp trước một chút, hơn nữa đã không còn viền đen quanh máy.
Cả chiếc máy liền một khối, tay cầm không thể tháo rời, có điều bố cục tay cầm cơ bản khá giống kiếp trước.
Dù sao về bố cục tay cầm, ngón tay của con người chỉ có như thế, vị trí để nhấn đi nhấn lại cũng như thế, cùng lắm là chỉnh sửa bảng điều khiển đôi chút, thay đổi vị trí phím ấn, không có khả năng thay đổi lớn về bố cục vì không phù hợp với công thái học*.
(*) công thái học: Là một môn học về khả năng, giới hạn của con người. Từ đó có thể tăng khả năng và tối ưu hóa điểm mạnh của con người, hay để bù trừ khiếm khuyết, để bảo vệ điểm yếu.
Tuy màn hình lớn hơn một chút, nhưng độ dày của nó mỏng đi nên trọng lượng khá nhẹ.
Nhấp màn hình sáng lên, Chung Minh nhận thấy độ phân giải cao hơn Switch nhiều, đại khái là 4K HDR, hơn nữa tỷ lệ FPS* rất mượt mà.
(*) FPS: Viết tắt của Frames per second, là tỷ lệ khung hình trên một giây.
Thực ra đây là độ phân giải rất hợp lý vì dù các chỉ số có cao hơn nữa, thì với màn hình của một máy game cầm tay, mắt thường của con người cũng không thể phân biệt được. Chiếc máy này có thể coi đã tạo được hiệu ứng tốt nhất về trải nghiệm thị giác cho người dùng.
Chung Minh mở vài game chạy thử một chút.
Hiệu quả tốt hơn mong đợi.
Tuy cách chơi của những game này khá bình thường, nhưng là một game hành động 3D mà người chơi vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều thứ trong tình huống quái vật dày đặc, và nhiều chiêu thức đồng loạt tung ra. Chiếc máy có thể vận hành những game hành động 3D một cách mượt mà, đương nhiên không thể sánh với máy chủ game, nhưng cũng không hề tệ.
Có điều sau khi chơi mấy game, Chung Minh phát hiện những game này hiển nhiên vẫn phải thỏa hiệp về một số chức năng, không thể đưa vào lượng tài nguyên không hạn chế như các tựa game 3A phổ biến.
Chung Minh chơi một lúc, hỏi: "Chiếc máy này dự định bao giờ tung ra thị trường?"
Lâm Hiểu Quang trả lời: "Vẫn chưa xác định, thực ra trước mắt đã hoàn thành phần lớn việc phát triển, chỉ chờ quyết định số lượng sản xuất. Thế nhưng không có một game độc quyền đặc biệt xuất sắc cùng ra mắt, tôi cảm thấy cứ tung ra thị trường như vậy sẽ có vấn đề rất lớn."
Chung Minh gật đầu, quả thực không có game độc quyền đặc biệt xuất sắc cùng ra mắt sẽ có vấn đề rất lớn.
Chú ý tính từ chỉ mức độ "xuất sắc".
Công ty Khoa học Công nghệ MMOA là một công ty lớn, chắc chắn đã có chuẩn bị game độc quyền, không thể đến bây giờ mới bắt đầu xem xét. Nhưng rất hiển nhiên, chính bản thân họ vốn không hài lòng với game đã chuẩn bị nên mới luôn do dự.
Máy chủ game là mua phần cứng, nhưng phần cứng đều phục vụ cho phần mềm. Nếu lần đầu phát hành máy chủ game không có game độc quyền hay thì rất nhiều người chơi sẽ không có lý do nào đặc biệt phải mua ngay.
Giống như lúc phát hành Switch kiếp trước phải có "The Legend of Zelda" kèm theo, tiếp theo là "Super Mario Odyssey", địa vị của loại máy này nhanh chóng được củng cố vững chắc.
Sau đó phát triển thêm nhiều game, hoặc lồng ghép nhiều game càng thuận buồm xuôi gió.
Nhưng nếu khi phát hành Switch không có "The Legend of Zelda" cũng không có "Super Mario Odyssey" thì sao?
Đoán chừng doanh số sẽ không tốt.
Máy tốt, mấu chốt là người chơi bỏ nhiều tiền để mua thì chơi được gì?
Đó là một vấn đề rất lớn.
Chung Minh suy nghĩ một chút: "Chúng tôi có thể phát triển một game độc quyền cho máy game cầm tay, chỉ là không biết Phó Tổng Giám đốc Lâm trả bao nhiêu tiền để mua đứt bản quyền sử dụng?"
Lâm Hiểu Quang suy nghĩ vài giây, đáp: "Dựa theo thông lệ hợp tác giữa công ty chúng tôi và các studio khác, phí mua độc quyền cơ bản khoảng hai triệu đến năm triệu tệ, đương nhiên, giá cả cụ thể có thể bàn lại. Không biết mong muốn bên anh thế nào?"
Chung Minh trả lời: "Độc quyền có thời hạn là mười triệu, độc quyền vĩnh viễn ba chục triệu."
"Uầy..." Lâm Hiểu Quang nghẹn lời trong chốc lát.
Độc quyền nghĩa là game chỉ phát hành trên một loại máy, không chơi được ở bất kỳ nơi nào khác.
Nếu chỉ phát hành trên một loại máy, ý nghĩa của những tác phẩm kinh điển với loại máy đó đương nhiên cũng cực kì cao, ví dụ "Uncharted", "TLOU", "Chiến thần" trên PS, "The Legend of Zelda" trên Switch v.v... đều là những thương hiệu vàng, trở thành lý do lớn nhất để những người chơi mua máy chủ game.
Đương nhiên, nhà sản xuất máy chủ game cũng phải trả giá, bằng không dựa vào cái gì mà công ty phát triển game lại gửi gắm độc quyền game của mình cho bạn?
Nếu là studio thuộc quyền quản lý còn dễ nói, nếu là studio bên thứ ba, nhà sản xuất máy chủ game phải trả một cái giá vô cùng cao để được phát hành độc quyền.
Hơn nữa, đây chỉ là mua quyền phát hành, game bán được thì hai bên vẫn phải chia tiền, đây không phải là cuộc giao dịch một lần.
Kiếp trước Microsoft chỉ mua độc quyền có thời hạn của "Rise of the Tomb Raider" đã tốn một số tiền lớn, theo một số thông tin là ba chục triệu đô la, rất khó nói cụ thể là bao nhiêu, nhưng đoán chừng không hề rẻ.
Độc quyền có thời hạn là game ra mắt đầu tiên ở dòng máy này, độc quyền ở dòng máy trong một tháng, một tháng sau có thể phát hành tự do trên các nền tảng khác. Độc quyền có thời hạn được coi là một kiểu dung hòa, nhà sản xuất máy chủ game không tốn quá nhiều tiền vẫn có thể dùng game để tuyên truyền cho thiết bị của mình một cách hiệu quả.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhà sản xuất máy chủ game không phải là kẻ ngốc, số tiền độc quyền ít nhất phải vượt qua doanh số kiếm về mới được, bằng không chẳng phải lỗ vốn rồi sao?
Mức giá Chung Minh đưa ra quả thực có chút vượt quá mong muốn của Lâm Hiểu Quang.
Giả dụ giá bán game là một trăm năm mươi tệ, hai bên chia đôi lợi nhuận, cân nhắc đến các yếu tố như trừ thuế, chi phí tuyên truyền khác, cân nhắc thêm một phần giảm giá nhất định, dựa theo mức báo giá độc quyền ba chục triệu tệ, ít nhất được bán được năm trăm nghìn bản mới có thể hòa vốn!
Nếu bán game một trăm tệ, vậy thì phải bảy trăm năm mươi nghìn bản mới có thể hòa vốn.
Nếu hạ giá nữa, doanh số sẽ càng phải tăng.
Đương nhiên, bản thân game chắc cũng sẽ kéo được doanh số máy chủ game, Công ty Khoa học Công nghệ MMOA cũng có thể kiếm được một ít lợi nhuận từ việc bán máy chơi game, nhưng tính toán thế nào đi nữa thì số tiền này vẫn không hề thấp.
Nhất là khi suy nghĩ đến doanh số những game trước của studio Vi Quang càng cảm thấy không an tâm.
"Thái Ngô hội quyển" đã là sản phẩm tốt nhất của studio Vi Quang, giá bán 68 tệ, dự kiến tháng đầu tiên có thể bán ra khoảng tám trăm nghìn bản, nếu quả thật có thể mua được một game như "Thái Ngô hội quyển" thì tốt, mấu chốt là studio Vi Quang có thể lặp lại thành công của "Thái Ngô hội quyển" không?
Huống chi, game này được làm ra không chỉ để đào sâu thị trường Hoa Hạ, mà còn hy vọng có thể chinh phục thị trường phương Tây. Game như "Thái Ngô hội quyển" và "Sương khói thủy mặc" quả thực thể hiện phong cách Hoa Hạ, nhưng muốn đánh vào thị trường phương Tây cơ bản là không thể nào.
Chung Minh nhìn ra Lâm Hiểu đang lưỡng lự, bèn mỉm cười nói: "Phó Tổng Giám đốc Lâm, là như thế này. Game mà tôi định phát triển không phải là game độc lập giống "Thái Ngô hội quyển", mà là một game 3D chân thực phù hợp với máy chủ game, vốn sản xuất tất nhiên sẽ tăng lên nhiều. Hơn nữa, nếu đã đặt hàng thì game chắc hẳn phải phù hợp với tất cả yêu cầu của phía anh."
"Mục tiêu của tôi là giá bán khoảng một trăm năm mươi tệ, lượng tiêu thụ toàn cầu chí ít phải đạt hàng triệu bản bán ra, nếu có thể đạt được mục tiêu này, chúng ta đều có thể kiếm được tiền."
"Hoặc nếu anh vẫn không yên tâm, chúng ta có thể ký thỏa thuận điều chỉnh giá trị*. Có điều, nếu ký thỏa thuận điều chỉnh giá trị, Phó Tổng Giám đốc Lâm cần phải suy nghĩ kĩ, mức báo giá sẽ tăng thêm."
(*) Thỏa thuận điều chỉnh giá trị: Valuation Adjustment Mechanism.
Chung Minh biết, trực tiếp đòi nhiều tiền như vậy không thực tế lắm.
Vấn đề lớn nhất là studio Vi Quang chưa từng phát triển game 3D, càng chưa từng phát triển game nổi tiếng trong phạm vi cả thế giới, bất kể là sự tích lũy về kỹ thuật hay từ kinh nghiệm phát triển đều không khiến người ta tin tưởng lắm.
Vì thế, muốn Lâm Hiểu Quang trực tiếp lấy ba triệu tệ mua độc quyền có chút làm khó người ta.
Đã như vậy, chi bằng trực tiếp ký thỏa thuận điều chỉnh giá trị, với Chung Minh mà nói, còn có khả năng kiếm thêm một ít.
Lâm Hiểu Quang gật đầu: "Vậy, giá của thỏa thuận điều chỉnh giá trị thì sao?"
Hiển nhiên anh ta nghiêng về phía ký kết thỏa thuận điều chỉnh giá trị, vậy thì rủi ro Công ty Khoa học Công nghệ MMOA phải gánh chịu sẽ giảm đi nhiều.
Chung Minh suy nghĩ một chút: "Game bán giá một trăm năm mươi tệ, hai bên chia đôi. Thấp hơn hai trăm nghìn bản, phí độc quyền vĩnh viễn là ba triệu, cao hơn hai trăm nghìn thấp hơn năm trăm nghìn, phí độc quyền vĩnh viễn là mười triệu, cao hơn năm trăm nghìn thấp hơn một triệu, phí độc quyền vĩnh viễn là ba mươi triệu, cao hơn một triệu bản, phí độc quyền vĩnh viễn là năm mươi triệu. Độc quyền có thời hạn kéo dài một tháng, bằng 1/3 giá độc quyền vĩnh viễn."
Lâm Hiểu Quang tính toán một chút.
Giá bán đã định, tỷ lệ phân chia cũng đã định, căn cứ theo doanh số đại khái cũng có thể dự đoán doanh thu.
Dựa theo đề nghị của Chung Minh, doanh thu của game tuyệt đối có thể gánh được phí độc quyền, kết quả kém nhất là không lời không lỗ, uổng công làm thôi.
Nhưng cho dù uổng công cũng tốt hơn lỗ tiền, huống chi phía MMOA còn có tiền bán máy game cầm tay, về mặt khách quan còn nhận được hiệu quả tuyên truyền của game cho thiết bị của mình.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất chính là game thực sự quá nát, đừng nói hai trăm nghìn bản, chưa chắc đã bán được một trăm nghìn bản, ở trường hợp đó Công ty Khoa học Công nghệ MMOA vẫn phải thanh toán ba triệu phí độc quyền.
Nhưng dù sao studio Vi Quang cũng có danh tiếng, Lâm Hiểu Quang tin tưởng Chung Minh không đến mức làm trò lừa gạt kiểu đó.
Lâm Hiểu Quang suy nghĩ một lát: "Tôi có thể chấp nhận mức báo giá này. Có điều thỏa thuận cụ thể vẫn phải bàn bạc chi tiết hơn."
Editor: Nguyetmai
"Thì ra là thế."
Nghe hết những gì Lâm Hiểu Quang nói, Chung Minh đã hiểu đại khái.
So với các công ty sản xuất máy chủ game lớn hàng đầu thế giới, Công ty Khoa học Công nghệ MMOA vốn không có ưu thế gì đặc biệt, điều duy nhất có thể gọi là ưu thế chính là công nghệ máy chơi game cầm tay của bọn họ dẫn đầu toàn cầu.
Nhưng thực ra thị trường máy game cầm tay ở thế giới này cũng không lớn lắm.
Trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, rốt cuộc vì sao máy chơi game cầm tay không có nhiều không gian sinh tồn vẫn còn nghi vấn, nhưng nói tóm lại cũng không đến mức hoàn toàn không có.
Bởi vì kích cỡ khác nhau quyết định việc thiết lập phần cứng, đương nhiên cũng quyết định phạm vi những game có thể chọn.
Hiện nay nói về kích thước, phần cứng trên thế giới này có thể chia làm bốn loại.
Loại thứ nhất, đồng hồ. Kích cỡ đồng hồ không khác chiếc đồng hồ bình thường, có thể nói là thiết bị điện tử nhỏ nhất, cộng thêm cả các kỹ thuật màn hình thực tế ảo v.v… cũng không thể cung cấp nhiều không gian để chơi game, chỉ có thể chơi những game di động thuộc loại đơn giản như ở kiếp trước.
Loại thứ hai, máy chơi game cầm tay. Kích cỡ của máy chơi game cầm tay cơ bản cũng giống Switch* kiếp trước, to hơn nữa thì không gọi là máy game cầm tay, mà là máy tính bảng.
(*) Nintendo Switch: Một loại máy game cầm tay nổi tiếng.
Loại thứ ba, máy chủ game. Kích cỡ của máy tương đương với máy tính xách tay, có thể dày hơn một chút, thông thường sẽ không di chuyển lung tung. Chức năng của máy chủ game mạnh hơn hai loại trước. Nó cũng là thiết bị game phổ biến nhất hiện tại.
Loại thứ tư, máy thực tế ảo. Thiết bị này rất đa dạng, ví dụ mô hình lái xe thực tế ảo là phổ biến nhất, có thể hiển thị trực tiếp hình ảnh game trên cửa sổ ảo, cũng có thể hiển thị kết hợp với kính VR, yêu cầu cao về thiết lập và độ chính xác. Nhưng bởi vì giá cả quá đắt nên không phổ biến như máy chủ game.
Tuy khoa học kỹ thuật của thế giới này tiến bộ, nhưng chưa tiến bộ đến mức một chiếc đồng hồ nho nhỏ có thể vận hành tương đương máy chủ. Vì thế sự khác biệt về các loại phần cứng chắc chắn vẫn sẽ tồn tại trong một khoảng thời gian rất dài.
Ưu thế lớn nhất của máy chơi game cầm tay chính là tiện lợi. So với máy tính xách tay, máy chơi game cầm tay là máy chủ game chuyên dụng, cho dù vận hành thiết lập game hay hoạt động liên tục đều không thua kém một số máy tính xách tay văn phòng, về tính tiện lợi thì nó hoàn toàn thắng thế máy chủ game thông thường.
So với đồng hồ, thiết lập chơi game của máy chơi game cầm tay hoàn toàn áp đảo, máy game cầm tay có thể chạy một số game PC phiên bản thu nhỏ, còn trên đồng hồ thì chẳng khác gì đang nói chuyện viển vông.
Đây là ưu thế của máy game cầm tay, đương nhiên cũng có vấn đề.
Vấn đề chính là... người chơi trong phạm vi thế giới hiện tại cũng không mấy công nhận máy game cầm tay, bởi vì những nhà sản xuất game nổi tiếng đều chủ yếu phát triển các trò chơi của mình trên nền tảng là máy chủ game.
Tuy cũng có một số game PC thu nhỏ có thể dùng trên máy game cầm tay, nhưng đối với rất nhiều người chơi, có thể chơi bản đầy đủ thì tại sao phải chơi bản thu nhỏ?
Vì thế, ngành này cùng tồn tại cơ hội và thách thức, nếu Công ty Khoa học Công nghệ MMOA đã có sự tích lũy kỹ thuật về mảng máy game cầm tay, có ưu thế cạnh tranh thì cũng có thể đào sâu phát triển các game cầm tay...
Có thể nói, đây là chiến lược cạnh tranh tương đối đáng tin cậy mà bọn họ có thể lựa chọn trong hiện tại.
Một vấn đề khác chính là việc tuyển chọn nhân tài về game.
Công ty Khoa học Công nghệ MMOA hướng đến người chơi toàn cầu, trong đó cũng bao gồm người chơi Hoa Hạ.
Trong thế giới này dân tộc Hoa Hạ vẫn chiếm khoảng một phần năm dân số thế giới, vẫn là một quần thể không thể coi thường.
Không phải Công ty Khoa học Công nghệ MMOA chưa thử nghiên cứu game bối cảnh phương Tây, mấy studio dưới trướng bọn họ đều đã làm thử thể loại này nhưng không thành công lắm, tuy độc quyền nhưng không có tên tuổi, cơ bản có cũng như không.
Dù sao người phương Tây nghiên cứu game phương Tây có ưu thế tự nhiên, đối chọi với người ta trong lĩnh vực này không phải là ngu ngốc sao?
Hơn nữa, khi phát triển game đề tài phương Tây, ở một mức độ nào đó ngay cả quần thể người chơi Hoa Hạ cũng thờ ơ. khi người chơi Hoa Hạ chơi game đề tài phương Tây do Công ty Khoa học Công nghệ MMOA sản xuất, đương nhiên sẽ so sánh với tiêu chuẩn của các tựa game3A trên thị trường, vì thế cũng không được yêu thích.
Cũng chính vì vấp phải nhiều khó khăn nên Lâm Hiểu Quang quyết định chuyển dịch trọng tâm nghiên cứu sang game đề tài Hoa Hạ.
Một mặt, mang cái danh game Hoa Hạ chí ít có thể mở rộng thị trường trong giới văn hóa Hoa Hạ. Mặt khác, người chơi phương Tây chơi game Hoa Hạ sẽ cảm thấy mới mẻ, tạo được ấn tượng khác biệt.
Dù sao với rất nhiều người phương Tây, game phong cách Hoa Hạ cũng là điều mới mẻ, chí ít ấn tượng đầu tiên sẽ khá tốt. Còn cách chơi về sau có tiếp tục thu hút những người phương Tây ấy không là điều quá xa vời, tạm thời không suy xét đến.
Dưới tình huống như vậy, Lâm Hiểu Quang tìm Dương Thừa Nghiệp bắc cầu nối tìm đến Chung Minh cũng không bất ngờ.
Bởi vì dựa vào những game trước đó, studio Vi Quang đã có chút ít danh tiếng trong ngành, rất phù hợp với yêu cầu của Lâm Hiểu Quang!
Studio Vi Quang đã có tiếng mát tay về sản xuất game Hoa Hạ, từ "Sương khói thủy mặc" đến "Thái Ngô hội quyển", những game này đều là điển hình trong việc kết hợp hài hòa nội dung game và văn hóa Hoa Hạ, sự sáng tạo, tính nghệ thuật và tính giải trí trong đó đều cực kỳ xuất sắc.
Một số công ty game khác cũng có thể làm game phong cách Hoa Hạ, nhưng không nổi bật như studio Vi Quang.
Chung Minh hỏi: "Phó Tổng Giám đốc Lâm, anh có mang theo máy chơi game cầm tay không? Có thể cho tôi xem một chút không?"
"Đương nhiên là được."
Lâm Hiểu Quang nói rồi lấy máy chơi game cầm tay trong túi ra: "Đây là máy game cầm tay mới nhất của Công ty Khoa học Công nghệ MMOA, hiện nay vẫn chưa tung ra thị trường, trong đó có không ít công nghệ độc quyền. Loại máy này có thể đạt đến ít nhất khoảng 65 phần trăm chức năng của máy chủ game thông thường. Về game, trong đó chỉ có vài game mà những studio khác phát triển trước đó, thầy Chung chơi thử xem sao."
Chung Minh đưa tay ra đón lấy chiếc máy.
Về trọng lượng, kích thước, nó lớn hơn Switch kiếp trước một chút, hơn nữa đã không còn viền đen quanh máy.
Cả chiếc máy liền một khối, tay cầm không thể tháo rời, có điều bố cục tay cầm cơ bản khá giống kiếp trước.
Dù sao về bố cục tay cầm, ngón tay của con người chỉ có như thế, vị trí để nhấn đi nhấn lại cũng như thế, cùng lắm là chỉnh sửa bảng điều khiển đôi chút, thay đổi vị trí phím ấn, không có khả năng thay đổi lớn về bố cục vì không phù hợp với công thái học*.
(*) công thái học: Là một môn học về khả năng, giới hạn của con người. Từ đó có thể tăng khả năng và tối ưu hóa điểm mạnh của con người, hay để bù trừ khiếm khuyết, để bảo vệ điểm yếu.
Tuy màn hình lớn hơn một chút, nhưng độ dày của nó mỏng đi nên trọng lượng khá nhẹ.
Nhấp màn hình sáng lên, Chung Minh nhận thấy độ phân giải cao hơn Switch nhiều, đại khái là 4K HDR, hơn nữa tỷ lệ FPS* rất mượt mà.
(*) FPS: Viết tắt của Frames per second, là tỷ lệ khung hình trên một giây.
Thực ra đây là độ phân giải rất hợp lý vì dù các chỉ số có cao hơn nữa, thì với màn hình của một máy game cầm tay, mắt thường của con người cũng không thể phân biệt được. Chiếc máy này có thể coi đã tạo được hiệu ứng tốt nhất về trải nghiệm thị giác cho người dùng.
Chung Minh mở vài game chạy thử một chút.
Hiệu quả tốt hơn mong đợi.
Tuy cách chơi của những game này khá bình thường, nhưng là một game hành động 3D mà người chơi vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều thứ trong tình huống quái vật dày đặc, và nhiều chiêu thức đồng loạt tung ra. Chiếc máy có thể vận hành những game hành động 3D một cách mượt mà, đương nhiên không thể sánh với máy chủ game, nhưng cũng không hề tệ.
Có điều sau khi chơi mấy game, Chung Minh phát hiện những game này hiển nhiên vẫn phải thỏa hiệp về một số chức năng, không thể đưa vào lượng tài nguyên không hạn chế như các tựa game 3A phổ biến.
Chung Minh chơi một lúc, hỏi: "Chiếc máy này dự định bao giờ tung ra thị trường?"
Lâm Hiểu Quang trả lời: "Vẫn chưa xác định, thực ra trước mắt đã hoàn thành phần lớn việc phát triển, chỉ chờ quyết định số lượng sản xuất. Thế nhưng không có một game độc quyền đặc biệt xuất sắc cùng ra mắt, tôi cảm thấy cứ tung ra thị trường như vậy sẽ có vấn đề rất lớn."
Chung Minh gật đầu, quả thực không có game độc quyền đặc biệt xuất sắc cùng ra mắt sẽ có vấn đề rất lớn.
Chú ý tính từ chỉ mức độ "xuất sắc".
Công ty Khoa học Công nghệ MMOA là một công ty lớn, chắc chắn đã có chuẩn bị game độc quyền, không thể đến bây giờ mới bắt đầu xem xét. Nhưng rất hiển nhiên, chính bản thân họ vốn không hài lòng với game đã chuẩn bị nên mới luôn do dự.
Máy chủ game là mua phần cứng, nhưng phần cứng đều phục vụ cho phần mềm. Nếu lần đầu phát hành máy chủ game không có game độc quyền hay thì rất nhiều người chơi sẽ không có lý do nào đặc biệt phải mua ngay.
Giống như lúc phát hành Switch kiếp trước phải có "The Legend of Zelda" kèm theo, tiếp theo là "Super Mario Odyssey", địa vị của loại máy này nhanh chóng được củng cố vững chắc.
Sau đó phát triển thêm nhiều game, hoặc lồng ghép nhiều game càng thuận buồm xuôi gió.
Nhưng nếu khi phát hành Switch không có "The Legend of Zelda" cũng không có "Super Mario Odyssey" thì sao?
Đoán chừng doanh số sẽ không tốt.
Máy tốt, mấu chốt là người chơi bỏ nhiều tiền để mua thì chơi được gì?
Đó là một vấn đề rất lớn.
Chung Minh suy nghĩ một chút: "Chúng tôi có thể phát triển một game độc quyền cho máy game cầm tay, chỉ là không biết Phó Tổng Giám đốc Lâm trả bao nhiêu tiền để mua đứt bản quyền sử dụng?"
Lâm Hiểu Quang suy nghĩ vài giây, đáp: "Dựa theo thông lệ hợp tác giữa công ty chúng tôi và các studio khác, phí mua độc quyền cơ bản khoảng hai triệu đến năm triệu tệ, đương nhiên, giá cả cụ thể có thể bàn lại. Không biết mong muốn bên anh thế nào?"
Chung Minh trả lời: "Độc quyền có thời hạn là mười triệu, độc quyền vĩnh viễn ba chục triệu."
"Uầy..." Lâm Hiểu Quang nghẹn lời trong chốc lát.
Độc quyền nghĩa là game chỉ phát hành trên một loại máy, không chơi được ở bất kỳ nơi nào khác.
Nếu chỉ phát hành trên một loại máy, ý nghĩa của những tác phẩm kinh điển với loại máy đó đương nhiên cũng cực kì cao, ví dụ "Uncharted", "TLOU", "Chiến thần" trên PS, "The Legend of Zelda" trên Switch v.v... đều là những thương hiệu vàng, trở thành lý do lớn nhất để những người chơi mua máy chủ game.
Đương nhiên, nhà sản xuất máy chủ game cũng phải trả giá, bằng không dựa vào cái gì mà công ty phát triển game lại gửi gắm độc quyền game của mình cho bạn?
Nếu là studio thuộc quyền quản lý còn dễ nói, nếu là studio bên thứ ba, nhà sản xuất máy chủ game phải trả một cái giá vô cùng cao để được phát hành độc quyền.
Hơn nữa, đây chỉ là mua quyền phát hành, game bán được thì hai bên vẫn phải chia tiền, đây không phải là cuộc giao dịch một lần.
Kiếp trước Microsoft chỉ mua độc quyền có thời hạn của "Rise of the Tomb Raider" đã tốn một số tiền lớn, theo một số thông tin là ba chục triệu đô la, rất khó nói cụ thể là bao nhiêu, nhưng đoán chừng không hề rẻ.
Độc quyền có thời hạn là game ra mắt đầu tiên ở dòng máy này, độc quyền ở dòng máy trong một tháng, một tháng sau có thể phát hành tự do trên các nền tảng khác. Độc quyền có thời hạn được coi là một kiểu dung hòa, nhà sản xuất máy chủ game không tốn quá nhiều tiền vẫn có thể dùng game để tuyên truyền cho thiết bị của mình một cách hiệu quả.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhà sản xuất máy chủ game không phải là kẻ ngốc, số tiền độc quyền ít nhất phải vượt qua doanh số kiếm về mới được, bằng không chẳng phải lỗ vốn rồi sao?
Mức giá Chung Minh đưa ra quả thực có chút vượt quá mong muốn của Lâm Hiểu Quang.
Giả dụ giá bán game là một trăm năm mươi tệ, hai bên chia đôi lợi nhuận, cân nhắc đến các yếu tố như trừ thuế, chi phí tuyên truyền khác, cân nhắc thêm một phần giảm giá nhất định, dựa theo mức báo giá độc quyền ba chục triệu tệ, ít nhất được bán được năm trăm nghìn bản mới có thể hòa vốn!
Nếu bán game một trăm tệ, vậy thì phải bảy trăm năm mươi nghìn bản mới có thể hòa vốn.
Nếu hạ giá nữa, doanh số sẽ càng phải tăng.
Đương nhiên, bản thân game chắc cũng sẽ kéo được doanh số máy chủ game, Công ty Khoa học Công nghệ MMOA cũng có thể kiếm được một ít lợi nhuận từ việc bán máy chơi game, nhưng tính toán thế nào đi nữa thì số tiền này vẫn không hề thấp.
Nhất là khi suy nghĩ đến doanh số những game trước của studio Vi Quang càng cảm thấy không an tâm.
"Thái Ngô hội quyển" đã là sản phẩm tốt nhất của studio Vi Quang, giá bán 68 tệ, dự kiến tháng đầu tiên có thể bán ra khoảng tám trăm nghìn bản, nếu quả thật có thể mua được một game như "Thái Ngô hội quyển" thì tốt, mấu chốt là studio Vi Quang có thể lặp lại thành công của "Thái Ngô hội quyển" không?
Huống chi, game này được làm ra không chỉ để đào sâu thị trường Hoa Hạ, mà còn hy vọng có thể chinh phục thị trường phương Tây. Game như "Thái Ngô hội quyển" và "Sương khói thủy mặc" quả thực thể hiện phong cách Hoa Hạ, nhưng muốn đánh vào thị trường phương Tây cơ bản là không thể nào.
Chung Minh nhìn ra Lâm Hiểu đang lưỡng lự, bèn mỉm cười nói: "Phó Tổng Giám đốc Lâm, là như thế này. Game mà tôi định phát triển không phải là game độc lập giống "Thái Ngô hội quyển", mà là một game 3D chân thực phù hợp với máy chủ game, vốn sản xuất tất nhiên sẽ tăng lên nhiều. Hơn nữa, nếu đã đặt hàng thì game chắc hẳn phải phù hợp với tất cả yêu cầu của phía anh."
"Mục tiêu của tôi là giá bán khoảng một trăm năm mươi tệ, lượng tiêu thụ toàn cầu chí ít phải đạt hàng triệu bản bán ra, nếu có thể đạt được mục tiêu này, chúng ta đều có thể kiếm được tiền."
"Hoặc nếu anh vẫn không yên tâm, chúng ta có thể ký thỏa thuận điều chỉnh giá trị*. Có điều, nếu ký thỏa thuận điều chỉnh giá trị, Phó Tổng Giám đốc Lâm cần phải suy nghĩ kĩ, mức báo giá sẽ tăng thêm."
(*) Thỏa thuận điều chỉnh giá trị: Valuation Adjustment Mechanism.
Chung Minh biết, trực tiếp đòi nhiều tiền như vậy không thực tế lắm.
Vấn đề lớn nhất là studio Vi Quang chưa từng phát triển game 3D, càng chưa từng phát triển game nổi tiếng trong phạm vi cả thế giới, bất kể là sự tích lũy về kỹ thuật hay từ kinh nghiệm phát triển đều không khiến người ta tin tưởng lắm.
Vì thế, muốn Lâm Hiểu Quang trực tiếp lấy ba triệu tệ mua độc quyền có chút làm khó người ta.
Đã như vậy, chi bằng trực tiếp ký thỏa thuận điều chỉnh giá trị, với Chung Minh mà nói, còn có khả năng kiếm thêm một ít.
Lâm Hiểu Quang gật đầu: "Vậy, giá của thỏa thuận điều chỉnh giá trị thì sao?"
Hiển nhiên anh ta nghiêng về phía ký kết thỏa thuận điều chỉnh giá trị, vậy thì rủi ro Công ty Khoa học Công nghệ MMOA phải gánh chịu sẽ giảm đi nhiều.
Chung Minh suy nghĩ một chút: "Game bán giá một trăm năm mươi tệ, hai bên chia đôi. Thấp hơn hai trăm nghìn bản, phí độc quyền vĩnh viễn là ba triệu, cao hơn hai trăm nghìn thấp hơn năm trăm nghìn, phí độc quyền vĩnh viễn là mười triệu, cao hơn năm trăm nghìn thấp hơn một triệu, phí độc quyền vĩnh viễn là ba mươi triệu, cao hơn một triệu bản, phí độc quyền vĩnh viễn là năm mươi triệu. Độc quyền có thời hạn kéo dài một tháng, bằng 1/3 giá độc quyền vĩnh viễn."
Lâm Hiểu Quang tính toán một chút.
Giá bán đã định, tỷ lệ phân chia cũng đã định, căn cứ theo doanh số đại khái cũng có thể dự đoán doanh thu.
Dựa theo đề nghị của Chung Minh, doanh thu của game tuyệt đối có thể gánh được phí độc quyền, kết quả kém nhất là không lời không lỗ, uổng công làm thôi.
Nhưng cho dù uổng công cũng tốt hơn lỗ tiền, huống chi phía MMOA còn có tiền bán máy game cầm tay, về mặt khách quan còn nhận được hiệu quả tuyên truyền của game cho thiết bị của mình.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất chính là game thực sự quá nát, đừng nói hai trăm nghìn bản, chưa chắc đã bán được một trăm nghìn bản, ở trường hợp đó Công ty Khoa học Công nghệ MMOA vẫn phải thanh toán ba triệu phí độc quyền.
Nhưng dù sao studio Vi Quang cũng có danh tiếng, Lâm Hiểu Quang tin tưởng Chung Minh không đến mức làm trò lừa gạt kiểu đó.
Lâm Hiểu Quang suy nghĩ một lát: "Tôi có thể chấp nhận mức báo giá này. Có điều thỏa thuận cụ thể vẫn phải bàn bạc chi tiết hơn."
Bình luận facebook