Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-87
Chương 86: Quản lý Lưu hộc máu
Translator: Nguyetmai
"Ừ, cậu suy nghĩ cho kĩ nhé, tôi cũng phải suy nghĩ cho kĩ."
Quản lý Tạ hơi mông lung, ông ấy chưa từng thấy nhiều kinh phí quảng bá như vậy bao giờ!
Thực ra rất dễ dàng nếu chi tiêu số tiền này dần dần từng bước, làm gì có ai không biết tiêu tiền cơ chứ?
Nhưng vấn đề là phải chi tiêu một cách hiệu quả, mấu chốt nằm ở chỗ rốt cuộc có thể thúc đẩy được dự án "Biển học vô biên" này hay không?
Có thể thúc đẩy được thì dù tiêu hết ba trăm vạn không dư đồng nào cũng không sao, thậm chí không cần thu được lợi nhuận ngay lập tức, chỉ cần báo cáo cho Tổng Giám đốc Lữ biết số liệu các mục bao gồm số người chơi năng động đã được coi là có thành quả rồi, còn về việc game "Biển học vô biên" sau này chuyển hóa thành tiền như thế nào cứ để bàn sau.
Nhưng nếu không thúc đẩy lên được thì có vấn đề đấy, cho dù có tiêu số tiền này một cách rất hợp lý nhưng xem chừng kiểu gì cũng bị mắng.
Đây mới là điều Quản lý Tạ lo lắng thực sự. Ông ấy sợ nếu không đạt được thành quả thì sẽ phải gánh trách nhiệm, cá cược ba tháng tiền lương thực ra cũng chẳng có gì, mấu chốt là liên lụy đến những người khác trong dự án, điều này khiến ông cảm thấy khá tuyệt vọng.
Chung Minh trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục làm việc. "Biển học vô biên" vẫn đang phát triển ổn định, nhưng cũng cần suy nghĩ đến vấn đề phải sử dụng kinh phí quảng bá như thế nào, vì tuần sau sau khi đưa cho nhóm test test xong, không có bug thì sẽ bắt đầu test server nội bộ, bắt đầu chiến dịch tuyên truyền quảng bá.
...
Thoắt cái lại đến thứ Sáu.
Chung Minh xem qua những công việc tiếp theo mình phải xử lý, không nhiều nhưng vẫn còn một vài việc.
Trên thực tế hiện tại anh đang làm việc của một chỉ đạo thiết kế, phải hoạch định việc phát triển của toàn bộ game, công việc khá nhiều, khó tránh khỏi có việc chưa xử lý xong. Quản lý Tạ thực ra lại không cứng nhắc quy định cuối tuần phải tăng ca, thậm chí chẳng hề nhắc tới, có điều sau khi cân nhắc, Chung Minh vẫn quyết định đích thân đến kiểm tra tiến độ vào thứ Bảy, đâu biết trước được nhỡ có chuyện gì xảy ra.
Hai người Chu Dương và Trương Tử Văn đều định tăng ca vào cuối tuần, thực ra thì không cùng lý do với Chung Minh, chỉ vì bọn họ cảm thấy dự án sắp ra mắt rồi, dù sao phải tăng ca một tí để đuổi kịp tiến độ tránh khi ra mắt lại xảy ra vấn đề làm mình luống cuống tay chân.
Dĩ nhiên, chỉ để an ủi tâm lý thôi.
Chung Minh tạm thời đã làm xong công việc hôm nay, nếu quyết định thứ Bảy sẽ đến công ty thì tối nay không cần phải tăng ca nữa, anh quẹt thẻ tan làm đúng giờ.
"Anh Chung về thong thả nhé."
"Bye bye."
"Hẹn mai gặp."
Nói chuyện với mấy người trong tổ thiết kế xong, Chung Minh xuống tầng đi tới trạm xe bus trên không, Khương Uyển Na cũng xuất hiện đúng lúc.
Thời gian tan làm của hai người cơ bản cũng khá giống nhau, hơn nữa họ đều biết rõ thời gian tan làm của nhau nên có thể thường xuyên gặp mặt ở trạm xe bus.
"Cuối tuần có dự định gì không?" Khương Uyển Na hỏi.
"Tăng ca, còn chị."
"Trùng hợp thật, tôi cũng tăng ca."
Chung Minh buồn cười: "Sao chị cũng phải tăng ca vậy, tôi tăng ca là vì dự án sắp ra mắt, chị tăng ca để làm gì."
Khương Uyển Na bất lực đáp: "Haiz, đừng nói nữa, Lưu Vũ Tân..."
Cô ấy nhìn quanh, không thấy có người quen mới tiếp tục nói: "Không biết Lưu Vũ Tân lên cơn gì, trước đó còn hứa hẹn đủ kiểu với chúng tôi, bảo là cho dù số liệu của phiên bản mới không tốt thì kinh phí quảng bá cũng sẽ không thiếu, chỉ cần quảng cáo cho tốt, phiên bản mới vẫn có thể kiếm được tiền, vì thế bèn lên dây cót tinh thần bảo chúng tôi tuần này và tuần sau đều phải đến tăng ca, hơn nữa đây là bắt buộc, tôi chẳng có việc gì làm mà vẫn phải tới, thế có phải bệnh tâm thần không."
"Có chuyện như thế à." Chung Minh cũng cảm thấy cạn lời, Lưu Vũ Tân sắp điên rồi hay sao.
Xem chừng Lưu Vũ Tân đã phải chịu áp lực rất lớn từ phía Tổng Giám đốc Lữ, bản thân anh ta lại không có cách giải quyết, chỉ có thể chuyển những áp lực này lên các thành viên khác trong dự án. Càng vào những lúc khẩn cấp như thế này, kiểu quản lý như Lưu Vũ Tân càng không cho phép nhân viên của mình nghỉ ngơi. Anh ta phải liều mạng ép buộc cấp dưới để khiến mình có được một chút cảm giác an toàn.
"Tội chị quá." Chung Minh cảm thán và nói: "Hay là tôi nói chuyện thử với Quản lý Tạ, xem có thể chuyển chị và Châu Sâm qua đây không, dự án của chúng tôi không yêu cầu tăng ca, muốn đến tăng ca thì đến, không muốn đến cũng chẳng sao."
Khương Uyển Na xua tay: "Thôi đi, hai ngày nay tôi có hỏi thăm về dự án của các cậu, không giải tán cũng đã tốt lắm rồi, còn muốn xin thêm người á? Cho dù có xin, bên trên cũng không phê chuẩn đâu."
Chung Minh cười cười: "Vậy thì chưa chắc, nếu dự án của chúng tôi kiếm ra tiền yêu cầu cũng dễ thôi mà."
"Vậy cậu mau cố gắng lên, nếu dự án của các cậu thực sự kiếm được tiền thì hãy mau đưa tôi thoát khỏi bể khổ, tôi cũng sắp không chịu nổi dự án này nữa rồi. Nhất là gần đây, Lưu Vũ Tân ngày càng thần kinh, bình thường chả làm gì cũng nổi điên, hằng ngày đi làm mà cứ như đi chiến đấu, mệt tim quá." Khương Uyển Na nói.
"Vậy thì... chúc cho hai ta cuối tuần tăng ca vui vẻ nào." Chung Minh nói.
Khương Uyển Na chán nản nói: "Cậu vui vẻ đi, tôi không vui vẻ nổi nữa."
...
Trong lúc đó, Lưu Vũ Tân đang gọi điện thoại trong phòng làm việc.
"Anh Từ à, ông anh ruột của tôi ơi! Anh là trợ lý cho Tổng Giám đốc Lữ, sao lại không biết chuyện kinh phí quảng bá chứ?"
"Không phải, tôi chỉ thấy khó hiểu, lúc trước anh nói đã xem qua bảng kế hoạch kinh phí quảng bá, trong đó kinh phí quảng bá của dự án "Kỷ nguyên người máy" chúng tôi không chịu ảnh hưởng của phiên bản mới, số lượng cung ứng vẫn như cũ, sao đùng cái lại giở quẻ rồi?"
"Anh Từ, tôi không có ý trách cứ anh, tôi chỉ muốn biết tiền đã đi đâu? Là bị Tổng Giám đốc Lữ đẩy cho dự án khác hay là xảy ra chuyện gì khác?"
"Haiz, tôi biết làm thế này là khó cho anh, nhưng tôi rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra, anh hãy tiết lộ một chút tin tức cho tôi, để tôi chết cũng được biết vì sao mình chết chứ?"
"Cái gì?! Kinh phí được chuyển cho dự án của lão Tạ sao? Không phải chứ, dự án bên lão Tạ sắp giải tán rồi còn đòi kinh phí quảng bá gì nữa?"
"Ầy ầy, vâng, tôi không oán giận, tôi hiểu, anh Từ cảm ơn anh, anh tiếp tục làm việc đi, tôi chỉ muốn làm rõ chuyện này thôi, không có ý gì khác cả. Ừm, được, lúc nào rảnh tôi mời anh dùng cơm nhé."
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Lưu Vũ Tân lập tức xụ xuống.
Lý nào lại vậy!
Sao Tổng Giám đốc Lữ lại chuyển kinh phí quảng bá của "Kỷ nguyên người máy" cho dự án của lão Tạ chứ? Chuyện gì đang xảy ra với cái thế giới này?
Lưu Vũ Tân phải hạ mình cầu xin mãi, mới moi được thông tin từ miệng trợ lý của Tổng Giám đốc Lữ, nhưng sau khi biết được sự thật anh ta càng thấy tuyệt vọng hơn. Cho dự án nào khác đều có thể nhịn được, nhưng dự án của lão Tạ là dự án gì chứ, làm sao có thể nhịn chuyện này được!
Đương nhiên, Lưu Vũ Tân cũng không ngu, dù sao đi nữa Tổng Giám đốc Lữ là người có quyền quyết định, ông ta nói phát cho ai thì phát cho người đó, chẳng lẽ Lưu Vũ Tân lại treo băng rôn biểu tình.
Chỉ có thể tức nghẹn một mình trong phòng thôi.
"Lão Tạ này, thật không biết rốt cuộc anh ta đã cho Tổng Giám đốc Lữ uống bùa mê thuốc lú gì, sao có thể xin được nhiều kinh phí quảng bá như vậy! Có điều, thực ra tôi rất muốn xem thử anh ta có thể sống sót bao lâu, với cái dự án đó, anh ta có thúc đẩy quảng cáo thế nào đi nữa cũng chỉ uổng công thôi. Đến lúc đó tiền quảng cáo bỏ ra đổ xuống sống xuống biển, để xem anh ta sẽ báo cáo với Tổng Giám đốc Lữ thế nào!"
Lưu Vũ Tân thực sự rất tức giận, không hiểu sao gần đây mọi việc đều không thuận lợi, nhất là thằng nhóc Chung Minh, đã được điều đến dự án khác mà vẫn như âm hồn bất tán ám ảnh khôn nguôi?
"Kỳ lạ, trước đây lão Tạ mờ nhạt lắm mà, sao gần đây công việc của mình cứ bị ông ta ngáng đường, đúng là đen đủi."
Lưu Vũ Tân rất phiền lòng, cực kì phiền lòng!
Translator: Nguyetmai
"Ừ, cậu suy nghĩ cho kĩ nhé, tôi cũng phải suy nghĩ cho kĩ."
Quản lý Tạ hơi mông lung, ông ấy chưa từng thấy nhiều kinh phí quảng bá như vậy bao giờ!
Thực ra rất dễ dàng nếu chi tiêu số tiền này dần dần từng bước, làm gì có ai không biết tiêu tiền cơ chứ?
Nhưng vấn đề là phải chi tiêu một cách hiệu quả, mấu chốt nằm ở chỗ rốt cuộc có thể thúc đẩy được dự án "Biển học vô biên" này hay không?
Có thể thúc đẩy được thì dù tiêu hết ba trăm vạn không dư đồng nào cũng không sao, thậm chí không cần thu được lợi nhuận ngay lập tức, chỉ cần báo cáo cho Tổng Giám đốc Lữ biết số liệu các mục bao gồm số người chơi năng động đã được coi là có thành quả rồi, còn về việc game "Biển học vô biên" sau này chuyển hóa thành tiền như thế nào cứ để bàn sau.
Nhưng nếu không thúc đẩy lên được thì có vấn đề đấy, cho dù có tiêu số tiền này một cách rất hợp lý nhưng xem chừng kiểu gì cũng bị mắng.
Đây mới là điều Quản lý Tạ lo lắng thực sự. Ông ấy sợ nếu không đạt được thành quả thì sẽ phải gánh trách nhiệm, cá cược ba tháng tiền lương thực ra cũng chẳng có gì, mấu chốt là liên lụy đến những người khác trong dự án, điều này khiến ông cảm thấy khá tuyệt vọng.
Chung Minh trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục làm việc. "Biển học vô biên" vẫn đang phát triển ổn định, nhưng cũng cần suy nghĩ đến vấn đề phải sử dụng kinh phí quảng bá như thế nào, vì tuần sau sau khi đưa cho nhóm test test xong, không có bug thì sẽ bắt đầu test server nội bộ, bắt đầu chiến dịch tuyên truyền quảng bá.
...
Thoắt cái lại đến thứ Sáu.
Chung Minh xem qua những công việc tiếp theo mình phải xử lý, không nhiều nhưng vẫn còn một vài việc.
Trên thực tế hiện tại anh đang làm việc của một chỉ đạo thiết kế, phải hoạch định việc phát triển của toàn bộ game, công việc khá nhiều, khó tránh khỏi có việc chưa xử lý xong. Quản lý Tạ thực ra lại không cứng nhắc quy định cuối tuần phải tăng ca, thậm chí chẳng hề nhắc tới, có điều sau khi cân nhắc, Chung Minh vẫn quyết định đích thân đến kiểm tra tiến độ vào thứ Bảy, đâu biết trước được nhỡ có chuyện gì xảy ra.
Hai người Chu Dương và Trương Tử Văn đều định tăng ca vào cuối tuần, thực ra thì không cùng lý do với Chung Minh, chỉ vì bọn họ cảm thấy dự án sắp ra mắt rồi, dù sao phải tăng ca một tí để đuổi kịp tiến độ tránh khi ra mắt lại xảy ra vấn đề làm mình luống cuống tay chân.
Dĩ nhiên, chỉ để an ủi tâm lý thôi.
Chung Minh tạm thời đã làm xong công việc hôm nay, nếu quyết định thứ Bảy sẽ đến công ty thì tối nay không cần phải tăng ca nữa, anh quẹt thẻ tan làm đúng giờ.
"Anh Chung về thong thả nhé."
"Bye bye."
"Hẹn mai gặp."
Nói chuyện với mấy người trong tổ thiết kế xong, Chung Minh xuống tầng đi tới trạm xe bus trên không, Khương Uyển Na cũng xuất hiện đúng lúc.
Thời gian tan làm của hai người cơ bản cũng khá giống nhau, hơn nữa họ đều biết rõ thời gian tan làm của nhau nên có thể thường xuyên gặp mặt ở trạm xe bus.
"Cuối tuần có dự định gì không?" Khương Uyển Na hỏi.
"Tăng ca, còn chị."
"Trùng hợp thật, tôi cũng tăng ca."
Chung Minh buồn cười: "Sao chị cũng phải tăng ca vậy, tôi tăng ca là vì dự án sắp ra mắt, chị tăng ca để làm gì."
Khương Uyển Na bất lực đáp: "Haiz, đừng nói nữa, Lưu Vũ Tân..."
Cô ấy nhìn quanh, không thấy có người quen mới tiếp tục nói: "Không biết Lưu Vũ Tân lên cơn gì, trước đó còn hứa hẹn đủ kiểu với chúng tôi, bảo là cho dù số liệu của phiên bản mới không tốt thì kinh phí quảng bá cũng sẽ không thiếu, chỉ cần quảng cáo cho tốt, phiên bản mới vẫn có thể kiếm được tiền, vì thế bèn lên dây cót tinh thần bảo chúng tôi tuần này và tuần sau đều phải đến tăng ca, hơn nữa đây là bắt buộc, tôi chẳng có việc gì làm mà vẫn phải tới, thế có phải bệnh tâm thần không."
"Có chuyện như thế à." Chung Minh cũng cảm thấy cạn lời, Lưu Vũ Tân sắp điên rồi hay sao.
Xem chừng Lưu Vũ Tân đã phải chịu áp lực rất lớn từ phía Tổng Giám đốc Lữ, bản thân anh ta lại không có cách giải quyết, chỉ có thể chuyển những áp lực này lên các thành viên khác trong dự án. Càng vào những lúc khẩn cấp như thế này, kiểu quản lý như Lưu Vũ Tân càng không cho phép nhân viên của mình nghỉ ngơi. Anh ta phải liều mạng ép buộc cấp dưới để khiến mình có được một chút cảm giác an toàn.
"Tội chị quá." Chung Minh cảm thán và nói: "Hay là tôi nói chuyện thử với Quản lý Tạ, xem có thể chuyển chị và Châu Sâm qua đây không, dự án của chúng tôi không yêu cầu tăng ca, muốn đến tăng ca thì đến, không muốn đến cũng chẳng sao."
Khương Uyển Na xua tay: "Thôi đi, hai ngày nay tôi có hỏi thăm về dự án của các cậu, không giải tán cũng đã tốt lắm rồi, còn muốn xin thêm người á? Cho dù có xin, bên trên cũng không phê chuẩn đâu."
Chung Minh cười cười: "Vậy thì chưa chắc, nếu dự án của chúng tôi kiếm ra tiền yêu cầu cũng dễ thôi mà."
"Vậy cậu mau cố gắng lên, nếu dự án của các cậu thực sự kiếm được tiền thì hãy mau đưa tôi thoát khỏi bể khổ, tôi cũng sắp không chịu nổi dự án này nữa rồi. Nhất là gần đây, Lưu Vũ Tân ngày càng thần kinh, bình thường chả làm gì cũng nổi điên, hằng ngày đi làm mà cứ như đi chiến đấu, mệt tim quá." Khương Uyển Na nói.
"Vậy thì... chúc cho hai ta cuối tuần tăng ca vui vẻ nào." Chung Minh nói.
Khương Uyển Na chán nản nói: "Cậu vui vẻ đi, tôi không vui vẻ nổi nữa."
...
Trong lúc đó, Lưu Vũ Tân đang gọi điện thoại trong phòng làm việc.
"Anh Từ à, ông anh ruột của tôi ơi! Anh là trợ lý cho Tổng Giám đốc Lữ, sao lại không biết chuyện kinh phí quảng bá chứ?"
"Không phải, tôi chỉ thấy khó hiểu, lúc trước anh nói đã xem qua bảng kế hoạch kinh phí quảng bá, trong đó kinh phí quảng bá của dự án "Kỷ nguyên người máy" chúng tôi không chịu ảnh hưởng của phiên bản mới, số lượng cung ứng vẫn như cũ, sao đùng cái lại giở quẻ rồi?"
"Anh Từ, tôi không có ý trách cứ anh, tôi chỉ muốn biết tiền đã đi đâu? Là bị Tổng Giám đốc Lữ đẩy cho dự án khác hay là xảy ra chuyện gì khác?"
"Haiz, tôi biết làm thế này là khó cho anh, nhưng tôi rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra, anh hãy tiết lộ một chút tin tức cho tôi, để tôi chết cũng được biết vì sao mình chết chứ?"
"Cái gì?! Kinh phí được chuyển cho dự án của lão Tạ sao? Không phải chứ, dự án bên lão Tạ sắp giải tán rồi còn đòi kinh phí quảng bá gì nữa?"
"Ầy ầy, vâng, tôi không oán giận, tôi hiểu, anh Từ cảm ơn anh, anh tiếp tục làm việc đi, tôi chỉ muốn làm rõ chuyện này thôi, không có ý gì khác cả. Ừm, được, lúc nào rảnh tôi mời anh dùng cơm nhé."
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Lưu Vũ Tân lập tức xụ xuống.
Lý nào lại vậy!
Sao Tổng Giám đốc Lữ lại chuyển kinh phí quảng bá của "Kỷ nguyên người máy" cho dự án của lão Tạ chứ? Chuyện gì đang xảy ra với cái thế giới này?
Lưu Vũ Tân phải hạ mình cầu xin mãi, mới moi được thông tin từ miệng trợ lý của Tổng Giám đốc Lữ, nhưng sau khi biết được sự thật anh ta càng thấy tuyệt vọng hơn. Cho dự án nào khác đều có thể nhịn được, nhưng dự án của lão Tạ là dự án gì chứ, làm sao có thể nhịn chuyện này được!
Đương nhiên, Lưu Vũ Tân cũng không ngu, dù sao đi nữa Tổng Giám đốc Lữ là người có quyền quyết định, ông ta nói phát cho ai thì phát cho người đó, chẳng lẽ Lưu Vũ Tân lại treo băng rôn biểu tình.
Chỉ có thể tức nghẹn một mình trong phòng thôi.
"Lão Tạ này, thật không biết rốt cuộc anh ta đã cho Tổng Giám đốc Lữ uống bùa mê thuốc lú gì, sao có thể xin được nhiều kinh phí quảng bá như vậy! Có điều, thực ra tôi rất muốn xem thử anh ta có thể sống sót bao lâu, với cái dự án đó, anh ta có thúc đẩy quảng cáo thế nào đi nữa cũng chỉ uổng công thôi. Đến lúc đó tiền quảng cáo bỏ ra đổ xuống sống xuống biển, để xem anh ta sẽ báo cáo với Tổng Giám đốc Lữ thế nào!"
Lưu Vũ Tân thực sự rất tức giận, không hiểu sao gần đây mọi việc đều không thuận lợi, nhất là thằng nhóc Chung Minh, đã được điều đến dự án khác mà vẫn như âm hồn bất tán ám ảnh khôn nguôi?
"Kỳ lạ, trước đây lão Tạ mờ nhạt lắm mà, sao gần đây công việc của mình cứ bị ông ta ngáng đường, đúng là đen đủi."
Lưu Vũ Tân rất phiền lòng, cực kì phiền lòng!
Bình luận facebook